Tôi …!

Một tháng sau con nhóc đã dần quên được thằng Mạnh Linh, còn thằng mỏ nhọn thì có lẽ sợ tôi “tẩn” tiếp nên chuẩn bị đi du học. Hôm đó khi hai đứa đang cùng nhau đi học về, thì bỗng con nhóc, giơ cái vòng cổ và bảo:
-Trả lại cho Minh này..!
-Cái gì???- tôi ngạc nhiên.
Con nhóc kéo tay tôi ra, dúi chiếc vòng vào tay tôi và nói:
-Thì chiếc vòng này vốn là của Minh còn gì, giờ mình phải trả lại chow chủ nhân của nó thôi.
-Sao Nguyệt Anh biết đây là vòng của mình?
-Bí mật, nhưng dù sao cũng phải cẩn thận đấy, chứ để như lần trước là tôi giận đấy.
Tôi ngờ ngợ ra mọi việc, và chắc chắn được một điều con nhóc là cô bé đó:
-À, không biết có ai nhớ nụ hôn ngày xưa không nhỉ??? Chứ tôi vân nhớ mãi. Mà số tôi cũng khổ đào hoa quá cơ!!!!
-Cậu..cậu..thật là…tớ ghét Minh lắm..
Con nhóc xấu hổ mặt đỏ bừng chạy đi, để lại một đứa ngốc thầm cười một mình, khẽ nhớ về nụ hôn ngày xưa. Chính lúc này đây trong tôi có một quyết định…
Một tuần sau….
-Ê đi chơi không?
-Uhm`, cũng được, thế đi đâu?
-Bí mật, cứ sửa soạn đi, 20’ nữa Minh qua.
Cúp máy, tâm trạng tôi vô cùng hồi hộp cùng với suy nghĩ: ” Minh mày chắc chắn muốn làm điều này không…”
Ô tô đậu trước cửa nhà con nhóc, một lát sau Nguyệt Anh xuất hiện với áo phông quần jean, trông rất “kute”.
-Trời, hoành tráng gớm. Hôm nay đi đâu mà điều động cả ô tô thế này!!!
-Đi hơi xa nên dùng ô tô, chứ xe đạp thì chết à!!!
-Cậu làm minh hồi hộp quá!
-Thôi lên xe đi. Nói nhiều thế…
Xe chạy ra ngoại thành, từng cánh đồng lúa thi nhau hiện ra trước mặt một màu xanh bạt ngàn. Sau 40’, xe dừng lại trước một ngôi làng:
-Anh cất xe ở đâu rồi đi loanh quanh một lát, khi nào về em gọi- tôi quay ra bảo với anh tài.
-Uhm, cậu cứ đi kệ tôi.
Tôi dắt con nhóc ra một ngôi mộ giữa đồng. Con nhóc không khỏi ngạc nhiên, cứ đứng chết trân nhìn tôi bày hương hoa, dặt lên mộ. Tôi đưa chow nó mấy nén hương và bảo:
-Lễ đi.
Nó làm theo nhưng vẫn ngơ ngơ không hiểu chuyện gì. Tôi cầm hương khấn thầm:
-Nhung à! Hôm nay tớ đến để xin cậu tha thứ. Tớ đã không cầm được lòng, mình đã yêu một người. Ngay lúc này, tớ sẽ nói cho cô ấy biết tình cảm của mình. Nhung hãy chúc mình may mắn đi!!!
Tôi quay người con nhóc lại:
-Nguyệt Anh à,…
-Chuyện gì..sao cậu…
-…Đừng nói gì cả, hãy yên lặng đi theo tớ.
-Được. Nhưng đây là mộ của ai???
-….!!!!.
Bỏ mặc câu hỏi của con nhóc, tôi lôi xềnh xệch nó đi lên đồi đến một tán cây cao rồi dừng lại đó:
-Nguyệt Anh, ngày xưa mình đã từng một lần đánh mất tình yêu…
-Đánh mất..
-…tại chính nơi này, tớ là một kẻ khù khờ không nhận ra mình đã yêu, và có người yêu mình.
-Nhưng ấy nói cho tớ biết điều đấy để làm gì???
-Để tớ muốn cậu biết một điều là Trần Gia Minh sẽ không để một điều lăp lại hai lần..
-Nghĩa là ấy sẽ không để mất tình yêu nữa…
-Nguyệt Anh, cậu có đồng ý làm người yêu mình không???- tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nó, chờ đợi chờ đợi một câu trả lời.
-Tớ..tớ….
====================================
Con nhóc quá bất ngờ khi nghe lời tỏ tình đấy của tôi. Nó lắp bắp, đưa mắt nhìn tôi rồi nói:
-Minh nói thật hả???…Nhưng sao,..Minh..và mình!!!
-Có thể thích nhau được đúng không???
-Đúng,..chuyện này…
-Chuyện này có là thánh cũng không tin được hả???
-Thánh..ko tin được!- mắt nó trố ra nhìn tôi.
-Đúng, làm sao thánh có thể tin một người như Minh có thể thích được một người vừa xấu vừa dốt, vừa dữ như Nguyệt Anh được!
-Nói thế nghĩa là…
-Nghĩa là có kẻ ngốc bị lừa rồi!- tôi cố làm vẻ mặt tự nhiên nhất có thể.
-Minh trêu mình, cho Minh chết nè!!!- vừa nói nó vừa nhảy vào cù tôi.
Không hiểu, vì sao tôi lại chối, tôi lại nói dối. Miệng tôi cười, nhưng lòng tôi đau lắm!!!!
-Minh, cậu làm tớ tưởng thật hà!!!
-…!!!
-Thế còn ngôi mộ kia là của ai??/
-Của Nhung..
-Của Nhung, thảo nào mỗi khi nhắc tới Nhung cậu lại..
-Lại rất buồn hả?-tôi cười nhạt
-Uhm,…
-Chắc bọn cậu thân nhau lắm?
-Không phải thân, mà là người đầu tiên yêu mình.
-Người đầu tiên yêu cậu!- con nhóc bất ngờ.
-Uhm, người đầu tiên. Ngồi xuống đi, Minh kể cho..
Lần đó, say khi cãi nhau với bố xong, tôi hùng hục cắm đầu lao ra ngoài thì đụng phải cô ấy đang đi xe đạp. Hai đứa cũng ngã, nhưng lại với một tư thế đẹp vô cùng!! Tôi ngã ngửa ra đất, cô ấy ngã nằm lên trên, con cái xe thì đè nặng trịch ở chân hai đứa. Với tình trạng lúc đó, tôi và cô ấy nhìn chằm chằm nhau, bốn con ngươi như lồi ra. Nhưng phải công nhận cô ấy xinh, mắt long lanh, hàng mi dài cong vút. Trông cô ấy như một thiên thần.
-Bạn ơ! Có thể đứng dậy ko?
Tôi như tỉnh giấc:
-À..ừ..ừ..
Rồi tôi cố rút chân ra khỏi chiếc xe đạp và đứng dậy. Cô ấy lí nhí:
-Xin…lỗi bạn nhé!!!
-À ko có gì, cũng do mình không để ý nên mới đụng vào bạn. Mà bạn có sao không?
Ngó quanh người, cô ấy lắc đầu:
-Không, mình không sao.Ủa..mà bạn chảy máu kìa..
Tôi cúi xuống tay mình, nó bị xước, và máu đang rỉ ra:
-À,không sao đâu.
Nhanh nhẹn rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay trắng, cô ấy đưa cho tôi:
-Bạn thấm máu đi..
-Cám ơn bạn!
Sau đó cô ấy cùng chiếc xe nhanh chóng biê mất . Còn lại tôi ngẩn ngoe nhìn theo mãi, cầm cái khăn trên tay, tôi khẽ gởi nhẹ ra thì thấy hình thêu một đóa hoa hồng nhung bên cạnh là một con thỏ trắng rất xinh.
Không hiểu có phải ông trời cố tình sắp đăt hay không nữa, mà ngay buổi đầu tiên tôi học cùng cô ấy. Dần dà tôi và Nhung thành bạn thân lúc nào ko hay. Cô ấy thì luôn hiền dịu và chăm sóc cho tôi rất chu đáo, còn tôi thì cố gắng bảo vệ Nhung nhiều nhất có thể vì cô ấy thật bé nhỏ, yếu đuối và dễ vỡ như một viênpha lê.
VÀ cũng nhờ cô ấy tôi cũng đã bỏ được tính nóng nảy, kiềm chế đánh nhau ít nhất có thể, cố gắng vào học tập hơn
Tưởng chừng mọi việc sẽ mãi đẹp như vậy, nhưng cái gì tới thì nó cũng đã tới!!!!
Cuối năm cấp II, tôi và Nhung thi lên cấp III, và cố gắng vào được trường Chu Văn An một trường danh giá vô cùng ở thành phố. Trước hôm thi, cô ấy đã gọi điện đên nói:
-Minh chúng mình cố gắng thi tốt nhé!
-Uhm, dĩ nhiên. Nhung học gỏi vậy thì chắc chắn sẽ đỗ thôi, còn mình thì lo quá.
-Không sao, mình tin Minh sẽ đỗ. Trời không phụ long ngưoi` tốt đâu!!
-Cám ơn..
-Mà..Minh nay?
-Sao?
-Mình..quý Minh nhiều lắm!
-Mình cũng vậy. Mình rất quý Nhung.
Giọng cô ấy vui vẻ:
-Thật sao? Vậy quý như thế nào nói thử xem..
-Thì quý lắm..
-Quý lắm là quý như thế nào?
-..như một người bạn tri kỷ.
-Còn gì nữa?
-Thì thế thôi, chứ còn gì nữa.-tôi hồn nhiên.
Giọng nói buồn buồn:
-Thế thôi, Minh đi ngủ đi, để mai còn thi.
-Hẹn gặp lai ha!!!
Cúp máy mà lòng tôi thấy nao nao. Tôi tự hỏi mình, có phải tôi chỉ quý Nhung như một người bạn hay hơn thế nữa?!?!? Lúc dó, tôi không thể lý giải nổi tình cảm tôi dành cho Nhung là gì, và Nhung là gì của tôi.
Thi xong hai đứa cùng đi dã ngoại ở quê cô ấy. Tôi và Nhung cùng chon một cái hộp, trong đó có ghi điều ước của hai đứa và hứa 20 năm say sẽ qua về mở chiếc hộp đó ra. Nhung bảo:
-Thật lòng Minh chỉ coi Nhung là bạn thôi hả?
-Uhm, đã bảo rồi mà.
-…!!!
-Sao chẳng nói gì thế??
-Mình đang mải nghĩ!!!
-Nghĩ gì???
-Ở đây thật đẹp, thật trong lành. Nếu mai kia minh chết mình muốn được chon ở nơi đây thì tuyệt biết mấy!!!
-Đừng nói gở, sao lại nói đến chết chóc thế. Nhưng được chôn dưới gốc cây này thì vui ha?
-Không, không phải dưới gốc cây này, mà ở đằng kia kìa!! Dưới đồi ý ở đấy mình có thể ngắm mội thứ, nhất là ngắm cái cây này!!!
-Cái cây này hả?-tôi ngạc nhiên hỏi.
-Uhm, cái cây này…
Ngày có kết quả thi, tôi tới trường, đứng trước mấy cái bảng dò tên:
-Trần Gia Minh..Trần Gia Minh…đâu rồi…Đỗ..ta đỗ rồi! Ha, hahahah!!…
Mọi người nhìn tôi chằm chằm,xấu hổ tôi cúi đầu:
-Xin lỗi!!! À quên phải dò tên Nhung nữa chứa..đâu rồi ha
Sững sờ, tôi thấy người lạnh buốt, mồ hôi toát ra ướt sũng áo..cô ấy đã trượt..không những thế còn với số điểm cực thấp.
———
-Cô ấy đã trượt à!!!-con nhóc hỏi.
-Uhm,..
-Cái cây, cái cây đó chính là cái này. Đúng không??
-Đúng, chính là cái cây chết tiệt này..
-Cây “chết tiệt”. Nó không phải là nơi nhiều kỷ niệm đối với cậu à?
-Đúng nhiều kỷ niệm buồn….
=====================
Tôi chạy hết sức đến nhà Nhung, thì không có ai ở nhà. Có một bác hàng xóm đi qua hỏi tôi:
-Cháu tìm ai thế? Nhà họ đi vắng hết rồi.
-Dạ, thế bác có biết họ đi đâu không ạ?
-Lúc nãy tôi thấy cả nhà họ nhộn nhạo lên rồi có xe cấp cứu đến , hình như cô con ái bị trượt cấp ba nên tự tự thì phải.
-Dạ..sao a..?..thế bác biết họ tới bệnh viện nào không ạ?
-Tôi cũng không rõ. Mà giới trẻ ngày nay thật là..
Bà hang xóm về nhà, để lại tôi sững sờ với cái tin sét đánh vừa nghe. Dựa lưng vào tường, chân bủn rủn ko đứng vững, tôi trượt ngồi phịch xuống đất, nước mắt chảy ra, tim đập loạn xạ như muốn vỡ ra…
Một tuần sau, tôi tớ nhà Nhung, đám tang cô ấy đã qua từ 3 ngày trước. Ấn chuông, mẹ Nhung ra mở cửa, thấy tôi bà lạnh lung:
-Cậu còn tới đây làm gì?
-Dạ, cháu tới để thắp cho cô ấy nén nhang.
-Mày đến đây làm gì hả???- bố cô ấy từ say nhà nhảy bổ ra.
-Nó xin thắp nén hương cho con mình ạ!!
-Vì mày mày có biết không! Vì mày mà Nhung học kém đi, nên nó mới thi trượt.- ông bố nhảy đùng đùng lên.
-Vì tôi,!!!-tôi cười khẩy.
-Mày biết không, từ khi giao du với một thằng du côn như mày, nó sa sút đi đáng kể. Nó còn dám cãi lại cha mẹ, bênh vực cho mày, từ trước tới giờ nó đâu như vậy.
-Bênh vực cho tôi???
Sau khi Nhung biết được kết quả thi…
-Làm sao có thể như thế này được Nhung???-mẹ cô ấy.
-…
-Sao con có thể trượt với điểm số thấp như thế này???
-Con không biết!!!
-Con không biết, con không biết. Thế mày biết cái gì? Mày biết Minh thôi phải không?
-Mẹ nói thế có ý gì?-cô ấy nói.
-Ý gì à? Tao không hiểu thằng đấy có cái gì, mà sao mày cứ bám lấy nó. Bình thường mày đâu có đi chơi khuya đâu, vậy mà lần trước mày lại đi chơi mãi 10h hơn mới về??
-Hôm đó, con và Minh học nhóm!!!
-Lại còn thanh minh hả? Hồi trước tao cấm mày chơi với nó, bây h mày biết kết quả chưa?
-Mẹ à, con trượt đâu phải chơi với Minh mẹ đừng nói như vậy.
-Còn bênh nhau nữa cơ đấy. Mà thằng đó nổi tiếng là đầu gấu mày dây với loại như nó làm gì cơ chứ??
-Đấy là ngày xưa, còn bây h cậu ý khác rồi??? Cậu ý học tốt hơn, chăm chỉ hơn, ít gây gổ hơn nữa.
-Nó tiến bộ như thế thực thì mày phải tốt hơn chứ sao lại như thế này. Mày không vào được cấp III,thì thử hỏi tao còn mặt mũi đâu mà nhìn mặt họ hàng cơ chứ.
-….
-Tiền tao bỏ ra cho mày học đâu phải là ít, mày phải biết điều mà chăm lo học hành đi chứ ai để trượt thế này. Chắc do thằng mất dạy kia,lôi kéo con phải không???
-Mẹ đã bảo không phải. Mà con không vào được trường này thì con vào trường khác lo gì.
-Lo gi à?? Mày còn nói được như thế sao? Mẹ cho mày ăn học để mày làm gì hả con, con phải làm rạng danh chúng ta chứ. Một người tri thức như bố mẹ đây, không thể có con học ở một trường bình thường được, càng không để con mình quan hệ với hạng người như thằng Minh được con hiểu không???
-Hạng người như minh thì sao?? Cậu ấy cong hơn khối người, có thể cậu ấy không học giỏi, nhưng cậu ấy còn quan tâm tới con biết con cần j` cảm thấy như thế nào, bố mẹ có làm được điều ấy không??? Không thể đúng không nào? Bố mẹ chỉ biết nghĩ tới bản thân mình thôi, biết đến cái danh của mình thôi, có bao h bố mẹ biết con cần gì, muốn cái gì không. Con mệt mỏi khi phải nghe nhừng lời ca than của bố và mẹ, con đã cố gắng hết sức của mình rồi!!!!-cô ấy lã chã nước mắt nói…
—————–
-Mày cút đi, cút ngay khỏi đây..-bố Nhung quát đuổi tôi.
-Ông nói thế mà nghe được hả???-tôi gầm gừ.-tại ông bà tại ông bà tất cả!!!
-Mày nói gì!!! Tại tao, tao làm gì chứ, tao cho Nhung đầy đủ điều kiện để nó học tập, trường tốt, thầy tốt chỉ có mỗi mày là không tốt mà thôi!!!
-Tôi không tốt!!!! Ông bà thử nghĩ xem, ông bà cho ấy hay là áp đặt cô ấy.
-….
-..Cô ấy đã cố gắng hết sức để làm vừa lòng ông bà. Nhưng ông bà có biết tới điều đó, cô ý làm đủ mọi thứ chỉ để nghe lời khen lời động viên từ ông bà, nhưng không không hề được, cái nhận được chỉ là sự la mắng sự đay nghiến, ông bà thử nồi soi lại mình đi…Tôi đã nói hết, còn bây h tôi xin về!!!!
——————
-Thế là cô ấy chết…-Nguyệt Anh hỏi.
-Uhm`,…
-Chỉ vì ba mẹ cô ấy đã…
-Không, lúc đó Minh cũng đã tưởng vậy, nhưng đâu nghĩ răng mình đã nhầm.
-Nhầm???
-Cô ấy chết là do chính Minh!!!-tôi nghẹn ngào
-Chính Minh??? Nguyệt Anh không hiểu, sao lại do Minh?
-…..!!!!!