Tôi …!

13t……….
-Mày còn là người không hả???- bố tôi quát.
-….!!!- tôi đứng trân trân ở đó với nụ cười nhạt trên môi
-Mày…mày còn cười được sao? Mày tự hỏi mình xem mày đã làm gì.
-…!!!!
-…Màu đánh con người ta gãy tay phải vào bệnh viện. Tao cho mày ăn học không phải để mày gây sự đánh nhau.
-Chẳng phải, đây là điều ông muốn sao. Ông muốn tôi phải thành nam nhi. Thật ra, tôi thấy tôi đánh thằng đấy chẳng có gì sai.
-Mày..
-Thử nghĩ xem, thằng đấy nổi tiếng du côn trong trường, đến cả thầy giáo nó còn dám đánh. Tôi bẻ gãy tay coi như thay mặt nhà trường dạy dỗ nó. Có trách thì chỉ trách nó true nhầm người.
-Đồ mất dạy!!!- vừa nói bố vừa đưa tay tát tôi.
Nhưng với tám năm ròng học võ tại cái trường chuyên biến một người hiền lành thành một kẻ côn đồ thì một cái tát của bố tôi chưa là gì so với sự hành hạ ở đó. Nhanh như chớp, tôi đỡ lấy tay bố rồi đẩy ông ngã bật ra.
-Được lắm đến cả bố mày mày còn dám đánh. Tao thật sai lầm khi cho mày học võ tại trường đó..Đáng nhẽ ra tao..
-Tao phải nghe lời cầu xin của mày để mày học tại trường võ thuật gần nhà đúng không nào!!! Nhưng muộn tồi, ai bảo lúc đó ông nhất quyết cho tôi đi học ở cái trường hắc ám đấy. Ông nói phải cho tôi đi thật xa gia đình để tôi rèn luyện. Rồi mỗi năm tôi chỉ được gặp gia đình…À không, gặp mẹ thôi 3 lần/năm. Tôi như thế này cũng là do ông, do cả cái dòng họ Trần này đấy.!!!!
-Đồ mất dạy..Tao không có đứa con nào như mày. Mày cút đi, cút ngay ra khỏi nhà tao!!!- mặt bố đỏ rực.
-Được thôi nếu ông muốn.
———-
-Ủa, bộ ngày xưa cậu học võ, mà cái trường đấy biến người tốt thành kẻ xấu được à?
-Được chứ, học ở trong đấy kẻ mạnh thì sống yếu thì chết. Vì vậy Minh phải cố song bằng cách dẫm đạp lên người khác!!!!
-Ngày xưa mình học võ ở trường Bảo Long, các thầy và môn đệ ở đó rất tốt, mà cậu biết trường đó không nhỉ?
-Trương Bảo Long, chính là trường tớ van nài bố vào học đấy!!!!
-Thật hả?- con nhọc hỏi.
-Trước đấy, tớ có học ở đấy một buổi rồi nhưng….Thôi, lạc đề rồi.
-Ừ ha!!! Sau đấy thế nào?
-Sau đấy, Minh ra khỏi nhà….
-Biết rồi…-con nhóc chen ngang.
-Từ từ…Minh đi lững thững, đầu nghĩ vu vơ rồi có một người đi xe đạp đâm sầm vào người Minh. Đó là cô ấy!!!
-Cô ấy xinh không!!!
-Có xinh lắm, xinh ơi là xinh!!! Như thiên thần vậy
Đang nói chuyện bỗng từ đâu thằng Mạnh Linh lù lù xuật hiện:
-Nguyệt Anh à!!!
-Mạnh Linh!!!…-con nhóc ngơ ngác.
-Uhm`, sao thế không nhận ra Linh hả?
-Không, chỉ là …Mình tới trường rồi nhanh quá Minh à- con nhóc quay sang nói với tôi.
-Nhanh thật…Hơ?
-Hai người tâm sự quên thời gian hả?- thăng mỏ nhọn chen vào đồng thời tay kia kéo con nhóc về phía nó.
Thằng mỏ nhọn định hôn con nhóc nhưng con nhóc quay mặt đi từ chối:
-Linh à!!! Mình không thích.
-Có sao đâu, bình thường vẫn thế mà ?
-Mọi khi khác bây h khác, mà ở đây đông ngưoi mình không thích.
-Nguyệt Anh bảo không thích mày cố ép làm gì ?-tữ nãy tới h tôi mới lên tiếng
-Kệ xác tao !!!- thằng này cắn cảu.
-Thôi mà, hai người này lại thế rồi, vào lớp đi nào.
Thật bất ngờ, nói xong câu đó con nhóc quay sang kéo tay tôi vào lớp mặc kệ thằng Manh Linh ở đăng sau…..
============================
Có một hôm Nguyệt Anh đang tung tăng đi chợ với quả quần ngố, áo gió, dép lê thì bỗng nó thấy bên đường có một ai đó trông quen lắm, cố nhìn thật kĩ thì hóa ra đó là…đầu óc chợt quay cuồng, những gì trước mắt nó đều nhào đi vì nước mắt. Hít một hơi thật sâu, nó rút điện thoại ra, ấn chức năng chụp ảnh và tách, 1 pô ảnh đẹp mĩ mãn đã xong!!!!!
Sáng hôm sau, như đã hẹn tôi đến nhà rủ nó đi học. Gọi mãi chẳng có ai trả lời, đang định đi thì có tiếng con nhóc vang lên:
-Minh à, cậu đi trước đi tớ đến lớp hơi mệt nên đi sau.
-Cậu mệt à!!! Có cần tớ…
-Không cần đâu cậu đi trước đi. Tớ nghỉ một lúc là khỏe thôi mà !!!!
Nghe nó nói vậy tôi đành đi trước mặc dù lòng thì tôi muốn ở lại….
Học hết tiết 1 thì nó tới cới đôi mắt sưng húp khiến cả tôi và Mạnh Linh đều hốt hoảng. Nó vừa đến chỗ, tôi liền huých :
-Sao đấy ???? Mẹ đánh hả ?
Nó không nói gì, chỉ lắc đầu, rồi gục đầu xuống bàn. Đến giữa tiết hai nó xin cô xuống phòng y tế. Một lúc sau, tôi thấy thằng Mạnh Linh đang hí húi đọc tin nhắn gì đó, ngay sau khi hết tiết nó vội chạy ngay ra khỏi lớp.
Điaj điểm : Vườn hoa trường- lại một lần nữa nơi đây được chứng kiến sự kiện lích sử. Thằng Mạnh Linh ra đến nơi, thì thấy con nhóc đã đứng ở đó, nó vội chạy lại bảo :
-Nguyệt Anh, sao vậy ? Có chuyện gì mà nhắn tin gọi mình xuống gấp vậy.
Con nhóc, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Mạnh Linh và hỏi :
-Hôm qua, buổi chiều cậu đi đâu ?
Như thấy trước việc chẳng lành, thằng mỏ nhọn suy nghĩ một lúc mới nói :
-À…ờ…thì hôm qua..mình đi thăm nội…mà Nguyệt Anh hỏi để làm gì ?
-Cậu thật sự không đi đâu ngoài thăm nội à ?
-Đúng vậy, cậu kiểm tra mình đấy à ?
Từ từ rút di đông trong túi ra, Nguyệt Anh mở một bức ảnh đưa cho Mạnh Linh xem :
-Xem đi…
Tay run lấy bẩy, nó đỡ lấy cái di dông, rồi bàng hoàng khi thấy tấm ảnh vô cùng sắc nét tới từng mili. Trong tấm ảnh đó, cái mỏ nhọn xêko của nó đạng chạm vào môi một con bé rất xinh. Nó đưa mắt nhìn con nhóc, rồi lại đưa mắt nhìn tấm ảnh, bất thình *** h nó quỳ sụp xuống :
-Đây…đây..chỉ là..là một phút lỡ dại của minh, cậu tha lỗi cho mình. Mà cũng do cô ấy dụ dỗ nên tớ..tớ mới…
-Cậu thôi đi, mình chỉ hỏi một câu sao mà phải giải thích nhiều thế. Mà mình thấy tấm ảnh đó cũng đẹp đấy chứ, mình rất thích.
-Mình xin lỗi, mình sai…
Thằng Mạnh Linh cứ van nài ở dưới chân con nhóc- rõ xấu hổ, cái thằng không đáng mặt nam nhi, hèn hạ, bỉ ỗi vô liêm sỉ..pla..pla…Ngồi xuống , con nhóc nhìn thằng Manh Linh với ánh mắt không chút thương cảm :
-Mình có làm gì cậu đâu mà phải vậy. Thôi mình sẽ cho cậu một cơ hội..
-Thật sao ??? Cám ơn cậu.
-Cậu hãy trả lời có hoặc không thôi, cậu đã từng học võ ở trường Bảo Long đúng không ?
-À..ừ..thì đúng mà, cậu còn nghi ngờ sao ?- một lần nữa thằng Mạnh Linh lập cập.
-Tốt, mình hỏi câu nữa, cái vòng cổ cậu đang đeo của ai tặng, ở đâu, lý do ?
-Thì chính cậu tặng chứ ai…
-Lý do đâu mà tớ tặng ấy ???
-…bởi vì cậu thích mình từ trước còn gì !!!- nó hùng dũng trả lời (nhưng sai bét)
-Cám ơn vì hai câu trả lời đó.
Con nhóc rút chiếc nhẫn mà thằng Mạnh Linh tặng ra và nói :
-Chúng ta chia tay đi…
-Vì sao, sao lại vậy?- quá bất ngờ trước câu nói đó.
Vứt chiếc nhẫn xuống đưới đất, con nhóc bảo:
-Vì sao à? Tớ nghic cậu đã có câu trả lời rồi đấy!!!
Nói rồi con nhóc bước rao chân, nước mắt nó bắt đầu rơi từng giọt, từng giọt lăn dài trên má. Để lại thằng Mạnh Linh đang đau khô- chả hiểu là nó đang đau khổ hay tiếc nuối vì chưa đưa được con nhóc vào “…” đây. Thằng Mạnh Linh từ từ đứng dậy rồi cất nhẫn vào túi, cười khẩy nó độc thoại:
-Tưởng minh có giá lắm hả? Đã thế thì ông đây đếch cần. Gớm!!!!
Lúc đấy, máu ở đâu dồn hết lên não, điên quá tôi xông ra tóm cổ áo nó bụp một trận.
Con nhóc lúc đó đi đến cửa lớp, sực nhớ ra chuyện gì đó, nó vội vàng quay lại, chạy tới cầu thang thì gặp tôi:
-Tránh ra Minh, mình có việc.
-Tìm cái này hả?- tôi rút túi áo ra một thứ đưa cho nó.
Mắt con nhóc sáng lên giật lấy:
-Ơ..sao Minh lại có thứ này? Lấy ở đâu ra vậy.
-Cái này thật là của Nguyệt Anh hả?
-Ừ, mà cùng không phải, cái này mình đã tặng cho người khác rồi..
-Ai!!!
-Một người bạn,…
-Ở đâu, người bạn đó là ai!!!
-..Tớ cũng không rõ nữa. Mà cậu hỏi để làm gì chứ?- nói rồi con nhóc chạy bổ vào lớp….
=====================
Tôi xâu chuỗi sự việc:
·Chiếc vòng con nhóc đang cầm đúng là của mình.
·Nó có nhắc tới trường võ Bao Long khi nói chuyện với thằng Mạnh Linh, mà nơi đó mình đã từng học
·Nó bảo đã từng học võ, có thể ở trường Bảo Long.
Tất cả chỉ có thể suy ra một điều: con nhóc chính là cô bé đã tặng mình chiếc vòng ngày xưa….
Tối hôm đó, có tin nhắn:
-Mình buồn quá Minh ạ, có lẽ cậu đã đúng khi nói về Mạnh Linh, hắn thật là xấu xa, và mình đã sai khi nghĩ hắn là người tốt. Mình là con ngốc phải không? Tớ thật ân hận khi tát cậu….
-Ê, đồ ngốc ăn kem không?-tôi nhắn lại.
VÀ tôi đạp xe đến trước cửa nhà con nhóc, chở nó đi ăn kem. Trới mùa đôn se se lạnh, có hai đứa hâm ngồi run lẩy bẩy bên bờ hồ ăn kem.
-Ăn đi, hôm nay tớ khao. Lần trước cậu hạnh phúc thì mời tớ, bây h cậu thất tình thì tớ mời.- tôi lên tiếng trước
-Vậy tớ ăn hết cả menu luôn!!!- cố vui con nhóc nói.
-Tùy thôi, cái chính không ăn hết là tự trả tiền đấy.
Con nhóc vẫy tay, ra dấu gọi chị chủ hàng:
-Chị cho em một ly “muốn quên tất cả” nha.
-Uhm, còn cậu này ăn gì nào?
-Chi em hai cốc “tình yêu ngọt ngào”.
Hai đứa cứ ngồi như thế im lặng cho tới khi chủ hàng mang kem ra.
-Hôm nay có chuyện gì buồn mà muốn quên hết thế. Chắc thất tình hả?
-Chị ơi…
Nói giọng hơi gằn, tôi nhìn chị chủ hàng với ánh mắt cau có. Dường như hiểu hiểu ý tôi, chị vội rút vào trong:
-À, thôi hai đứa dùng đi nha, chị vào trong đây.
Con nhóc kéo ly kem về phía mình, xúc một thìa to đùng cho vào miệng. Lập tức nó nhăn mặt, lè lưỡi:
-Đắng quá…
Tôi gõ đầu nó bảo:
-Toàn socola hạnh nhân đắng là phải rồi!!! Khó quên vậy ăn cái này đi.
Tôi đẩy cốc “tình yêu ngọt ngào” về phía nó:
-Hãy để sự ngọt ngào của tình yêu che lấp đi nỗi đau trong lòng….
Con nhóc mắt rưng rưng gục đầu vào vai tôi khóc ngon lành, ngay lúc đó miệng tôi lẩm nhẩm hát bài “Cry on my shoudler”. Và hai ly kem “tình yêu ngọt ngào” đã hết sạch, để lại một ly “muốn quên tất cả” đắng ngắt đang tan chảy….
Lời bài hát:
Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em
Nếu em cảm thấy buồn…
Em thấy cần một ai kia bên cạnh
Nếu em đang phải xa người mình yêu…
Em thấy mình đơn lạnh
Nếu em gọi điện mà…
Bạn bè em chẳng ai có ở nhà
Em có thể trốn chạy, nhưng nào thể vượt qua
Những cơn bão lòng, những đêm dài đơn độc
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời…
Nào phải mất tiền mua
Nhưng nếu lòng em muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em
Nếu em cần một người thực quan tâm đến em
Nếu lòng em buồn… con tim em giá lạnh
Khi ấy một tình yêu chân thành có thể làm được gì
…Anh sẽ chỉ em xem
Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối
Hãy cho anh hay…
Bởi nơi nào đó trên thiên đường là chỗ của chúng mình
Dù với em thiên đường có ngàn xa, xa lắm
Hãy gọi tên anh, anh sẽ giúp em đến nơi ấy… cùng anh
Nếu màn đêm phủ lên em bao giá lạnh, u buồn
Nếu mỗi ngày qua, bao khó khăn vẫn ngăn em cất bước
Anh sẽ vẫn mãi luôn bên em, cùng hướng về phía trước
Anh hứa đấy, anh sẽ chẳng khi nào lẩn trốn đâu em
Những gì một tình yêu chân thành có thể làm được