Tôi …!

-Cậu làm mình bất ngờ quá!..Hãy cho mình thêm thời gian suy nghĩ được không.
Tôi vội vàng:
-Thời gian là bao lâu? ..Mình sẽ chờ câu trả lời..mình sẽ chờ..
Con nhóc khẽ gật đầu rồi quay trở vào nhà. Còn lại mình tôi cùng dàn nhạc, giờ đây tôi không còn nghĩ được gì nữa, tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật mau để ngày mai Nguyệt Anh sẽ cho tôi câu trả lời.
Sáng sớm hôm say, tôi đã có mắt trước cửa nhà Nguyệt Anh, ấn chuông, một hồi rồi hai hồi..đã có người xuông mở cửa, là mẹ cô ấy:
-Chào cháu, sao mới sớm mà đã đến nhà cô thế..tìm Nguyệt Anh hả?
-Dạ, thế bạn Nguyệt Anh có nhà không ạ!!!
-Nguyệt Anh hả? Nó đi đâu từ sáng sớm rồi nếu có viêc gì…
-Dạ, thôi ạ tẹo nữa cháu quay lại!!!
-Uhm, thế cháu về.
Đến buổi chiều, lớp trưởng gọi tôi:
-Alo, Minh hả?
-Có chuyện gì vậy?
-À..không có gì, cậu nhớ 5h chiều nay tới lớp ha!!!
-Sao?
-Đến để làm tiệc chia tay Nguyệt Anh ấy mà cậu quên à!.
-À.ừ..nhớ rồi.
-Vậy nhớ tới nha!!!
Sau khi nghe xong điện thoại, chợt tôi không muốn tới lớp nữa, có lẽ tôi sợ cô ấy sẽ từ chối lời tỏ tình của tôi. Tôi sợ cảm giác đó, tôi muốn trốn tránh sự thật sắp xảy ra. Thời gain cứ thế trôi qua đi một tiếng, hai tiếng,..ba tiếng, lòng tôi vấn cứ dằn vặt, nhìn xuống đống hồ đã là 9h15 p.m, tôi vội chạy lên oto bảo:
-Anh đưa em ra sân bay..
-Được rồi..
-Anh nhanh lên,..nhanh lên. Không em trễ mất..
Xe lao vun vút trên đường mà sao tôi vẫn thấy chậm, vẫn sợ tôi sẽ tới muộn, 9h45 p.m, xe dừng lại trước cửa sân bay, tôi lao ngay xuống như một kẻ điên, còn 10’ nữa là cô ấy sẽ bay…làm sao bây h. Tôi nhìn xung quanh..chạy khắp mọi nơi để mong tìm được một hình dáng bé nhỏ thân quen nhưng sao mãi không thấy.
9h50’ :A!!! Chính cô ấy..đúng chính cô ấy….
Tôi tóm lấy tay Nguyệt Anh, cô ấy quay lại, thấy tôi liền nói:
-Ủa? Minh hả?..Sao h mới tới..
Tôi kéo cô ấy ra một góc, vừa thở vừa nói:
-Mình..mình..xin..lỗi..vì đã không..tới..
-Cứ từ từ thôi, thở đi rồi hẵng nói..
Cố gắng lấy hơi bảo:
-Cậu sẽ về chứ..sẽ chấp nhận lời tỏ tình của Minh chứ???
Gượng gạo Nguyệt Anh khẽ nói:
-Mình..mình..yêu cậu..ngay từ hồi nhỏ và tình cảm đó ngày một lớn dần từ khi mình gặp lại cậu..
Nghe tới đó, tôi vội ôm ghì lấy Nguyệt Anh, rồi đặt một nụ hôn nồng nàn ngọt ngào nhất lên môi cô ấy. Lúc đó tôi như một kẻ say men tình, và chỉ biết chìm đắm trong hạnh phúc ngập tràn. Cô ấy hôn lại tôi, rồi dừng lại, ẩn tôi ra, bưng miệng nức nở nói:
-Minh..tớ..
-Sao, chẳng phải cậu đồng ý yêu tớ rồi sao…
-Cậu..tớ..tớ..thực sự..mình..
-Sao??? Chẳng lẽ cậu muốn từ chối mình..
-Mình xin lỗi…
Choáng váng, tôi giữ chặt vai Nguyệt Anh hỏi:
-Hãy cho mình một câu trả lời, một câu trả lời!!!
Gạt tay tôi ra, cô ấy ngập ngừng:
-Chúng ta không thể..
Tôi lặng thinh, không nói được lời nào nữa, cô ấy khẽ đặt tay lên chiếc vòng tôi đang đeo trên cổ bảo:
-Câu trả lời luôn ở cạnh Minh..Chiếc vòng này sẽ mãi là kỷ vật của hai chúng ta..
-Chẳng lẽ, cậu không có chút tình cảm gì với minh sao???
Từ từ, rút chiếc nhẫn mà tôi đã tặng ra, Nguyệt Anh đưa nó vào tay tôi:
-Mình xin lỗi,..mình và Minh sẽ không có kết quả gì đâu..mình xin lỗi..
Nói rồi cô ấy quay lưng bước vào phòng cách ly, vừa đi cô ấy vừa khóc, đôi bờ vai rung lên từng hôi. Nguyệt Anh đã vào hẳn bên trong, bố mẹ cô ấy ôm con an ủi. Bỏ lại mình tôi đứng chôn chân ở ngoài. Toi muốn khóc nhưng không thể, nước mắt như chảy ngược vào trong, nó không chịu tuôn ra. Lòng tôi nhói đau như có hàng nghìn mũi dao đâm vào. Lê từng bước dài ra khỏi sân bay, tôi nhìn theo chiếc máy bay đang cất cánh trên bầu trời: “Nó đã mang tình yêu của ta đi xa rồi”…
==========================
Đã hai năm sau cái ngày đó, vết thương trong lòng tôi tuy đã lành, nhưng vẫn để lại một cái sẹo rất to, không bao h mất. Tôi đã hận chính mình, hận cái dòng họ Trần hận cả Nguyệt Anh vì đã bỏ tôi ra đi. Từ đó tôi đã rút ra được một điều, người như tôi sẽ không bao h tìm được một tình yêu cĩnh cửu. Cứ như thế tôi tiếp tục sống với thân phận một thằng con trai, cố vùi sâu lòng mình, để nó sẽ và không bao h thổn thức vì ai nữa…
Một năm trước, người đàn bà mà tôi yêu thương nhất cũng đã bỏ tôi mà đi đến một nơi rất xa- mẹ tôi đã mất vì mắc bệnh ung thư máu. Ngày đám tang đưa mẹ tôi, tôi không khóc bất cứ một phút nào cả. Chưa kể, tôi còn đeo headphone để tiếng nhạc sàn át đi tiếng nhạc điếu đau thương tang tóc đấy. Người đến viếng ai cũng nhìn tôi lác đầu chỉ trỏ:
-Thật là…mẹ mất đã không khóc thì thôi, lại còn nghe nhạc..
-Bất hiếu quá..
-Ấy, bà có biết không nghe nói nó yêu đồng giới đấy!!!
-Thế người ta gọi là lesbian…
Tức khí tôi quát lên :
-Các người im hết đi..
Tất cả quay ra nhìn tôi, các tiếng xì xào bớt dần rồi im bặt. Ba chạy tới tắt tôi một cái bảo :
-Đồ mất dạy…ai dạy mày thế hả. Tao rất đau khổ vì sự ra đi đột ngột của mẹ mày, mày còn làm gì vậy, nghe nhạc ư…Mày..mày muốn làm tao tức chết mày mới vừa lòng hả !!!!
-Ông đau khổ thật không vây ??? Vậy mà h tôi mới biết đấy…- tôi cười khẩy
-Mày xưng « ông-tôi » với ai…Tao là bố mày đấy !!!
-Ông xem lại mình đi, mình có xứng đáng với tiếng bố không ? Ông chỉ la một con robo khô khan, không tình cảm, chỉ biết đến công việc và cái tục lệ chết tiệt này thôi !!!!
-Con..con..
Nghẹn lời, ba quay lưng bước đi cùng với một số nhân viên của mình. Lúc này tôi quỳ sụp xuống, nước mắt chực muốn rơi ra, mấy người tới viếng chạy ra an ủi tôi :
-Cút ngay đi, cút hết đi cho tôi…
-Cháu à..đừng vậy nữa…
-Mấy người có quyền gì mà chê bai tôi, lấy đâu ra cái quyền lên mặt khuyên răn tôi. Các người..tưởng mình tốt đẹp lắm hả ???? Uhm, tôi đồng tính,..tôi bất hiếu nhưng còn hơn gấp trăm vạn lần các người. Tôi còn có tình cảm, tôi biết yêu, và được yêu…Còn mọi người thì sao, chẳng có một chút tình cảm gì, chỉ thích mang nỗi đau của tôi ra làm trò đùa…Không ai có quyền lên án tôi…KHÔNG AI HẾT !!!!
Sau khi nghe tôi nói vậy, ai cũng sững sờ đứng im nhìn tôi chăm chú :
-Các người nhìn gì ? Chua đủ hả…
Tôi cầm tất cả nhưng thứ trong tầm tay ném về phía họ, vừa vứt tôi vừa gào :
-Cút ngay đi.cút..Tôi không muốn nhìn mặt các người nữa cút….
Họ chạy toán loạn ra ngoài :
-Đúng là điên..diên hết thuốc..
Còn lại một mình, tôi , tôi lê từng bước nặng nề về phía ban thờ mẹ, bất chợt tôi dùng cả người hất tất cả mọi thứ xuống đất thét :
-Con ghét mẹ…sao mẹ lại bỏ con mà đi như vậy..cả đời này con sẽ không tha thứ cho mẹ. Mẹ bỏ con…đến một nơi đẹp đẽ bỏ lại con ở nơi địa ngục tối tăm này sao !!!!
Quỳ sụp xuống, tôi khóc, tiến lại gần khung ảnh vỡ nằm dưới sàn, tôi nhặt những mảnh kính vỡ ra, ôm vào lòng. Lúc đó, cảm giác trong tôi bâng khuâng, đau đớn. Đau tới mức quên cả bàn tay đang bị đâm chảy máu….
Sau hôm đó, bố chuyển tôi sang Mỹ để vơi bớt nỗi đau mất mẹ và muốn tôi có một cuộc sông mới.
Đúng thế, từ khi sang đây, tôi sống một cuộc sông không còn là chính mình…..
Hằng ngày, sáng thì vào sòng bạc chơi bời lêu lổng, rồi cầm đầu gây sự đánh nhau, đến ban đêm thì tôi vào các quán ba để uống rượu làm quen tán chuyện với các cô gái. Cứ thế tôi trải qua quãng thời gian đen tối, sa lầy…
Hôm đó, sau khi cùng bọn đàn em xử lý xong một băng mới thành lập mà dám lấn chiếm địa bàn hoạt động, tôi dủ bọn đàn em đi nhậu gọi là mừng thắng trận, thằng trọc bẻm mép:
-Anh Minh, là số một mấy thằng nhãi thật ngu khi dám gây sự với anh…
Thằng mập cũng thêm vào:
-Còn phải nói, đại ca của mình là đệ nhật thiên hạ…
-Thôi mấy chú nhiều lời quá.Hôm nay anh mày bao là được chứ gì-tôi cười khẩy bảo.
-Oh yeah!!! Đại ca muôn năm!!!
Bỗng từ sau có một tiếng con gái gọi với:
-Minh..Minh..phải không? Minh ơi!
Khựng lại, tôi đưa tay ra hiệu bảo bọn đàn em yên lặng. Cô gái đó chạy sát lại, tôi quay ra..Sững sờ…Đó..Đó là..Nguyệt Anh..
-Minh…Minh..đúng cậu rôi!!!
Chạy tới Nguyệt Anh thở dốc kịp nói mấy câu. Tôi phải mất vài phút mới định thần được lắp bắp:
-Ủa..Nguyệt Anh…Cậu..cậu..
Với nụ cười rất tươi, Nguyệt Anh vui vẻ:
-Ngạc nhiên quá, không ngờ bọn mình lại gặp nhau..Mà sao Minh lại ở đây?? Du học hả?
-Sang chơi thôi…Mà chờ một lát-tôi quay lại bảo bọn đệ-Về hết đi, tao có chuyện với bạn cũ.
-Ơ, thế không đập phá nữa hả anh???
-Để lúc khác..
-Ầ!!Vânng thế thôi bọn em lượn trước!!!
-Họ là ai vậy?-Nguyệt Anh hỏi
-Cậu không cần quan tâm làm gì!! Thế vẫn sống tốt chứ hả?
-À..uh..vẫn vậy. Còn cậu?
-Từ khi cậu từ chối, mình vẫn sống tốt!!!- tôi cười nhẹ.
-Mình..mình..-ngại ngùng Nguyệt Anh cúi mặt đáp.
Không khí ngột ngạt, bao trùm lấy hai người, tôi đánh trống lảng sang chuyện khác:
-Mà cậu sống ở đâu, số di động mới là bao nhiêu để mình dễ liên lạc.
-Uhm, số mình đây này Minh lưu ha!!!-Nguyệt Anh đưa máy cho tôi lưu số
-Mình lưu luôn số mình rồi đấy!!!
-Uhm, mà Minh biết gì không? Mạnh Linh cũng ở gần đây đấy (Nguyệt Anh hỏi một câu chẳng liên quan!!)
-Mình không quan tâm…
Nguyệt Anh thấy tôi có vẻ không thích nen hơi ngại ấp úng không nói được gì nữa. Lúc đó, chuông điện thoại tôi reo:
-Xin lỗi, Minh nghe fone một chút.
-Uhm,..
Ra một góc, tôi nghe máy, đầu dây bên kia:
-Alo, honey à!! Em Candy nè..Em nghe nói, honey vừa phá xong một băng hả??
-Uhm, có việc gì ko baby?
-Không có gì, nhưng mà em đang bùn chết đây!!!
-Sao, có việc gì mà khiến baby của anh buồn vậy ha!!!
-Em nhớ honey mà, đến đưa em đi chơi được không…
-Uhm!! 10’ nữa, chờ anh nha!!!
-Đừng đến trễ, Candy nhớ honey à!!!
-Rồi, bye ha
-Chụt…-một tiếng hôn gió dài vang lên trong máy- Yêu honey nhiều
Cúp máy tôi ra bảo Nguyệt Anh:
-Sr, h mình có việc bận hẹn lúc khác gặp lại..
-À..ừ..Minh đi đi có gì mình gọi sau..Bye!!
Tôi dảo bước đi chợt lòng thấy thổn thức, nhưng…
=======================
Tối hôm đó, đang cùng Nana (một bạn gái khác của tôi) và bọn bạn đi chơi thì di động rung, nhìn thấy Nguyệt Anh gọi, tôi ra ngoài nghe:
-Alo, Minh hả? Nguyệt Anh nè, cậu làm gì vậy.?
-Không có làm gì đâu??
-À..ừ..mình muốn gặp Minh một lát có được không?
-Ngay bây h hả??
-Nếu Minh không gặp được thì thôi vậy!!!
-Ấy, chờ đã. Quán nào!!
-Quán café Highland, cậu biết chứ!!!
-Được 10’ nữa Minh qua!!
Cúp máy tôi quay vào bảo bọn bạn :
-Tao đi có việc rồi..Đi trước ha !!! Anh đi đây em ở lại ha..
-Anh đi đâu em đi với chứ ở đây một mình chán chết !!-Nana nhảy lên bá vào cổ tôi.
-Thôi nào !!! Anh đi có việc mà,..-tôi hôn nhẹ lên môi Nana
-Ứ, em cứ đi với anh à.. !!
-Hay thế này ha, em ngồi đây chờ anh, anh đi công việc một tý, rồi anh về đón sau ok !!!
-Anh..Rồi được rồi, người ta đành chờ đây vậy !!!-Nana nũng nịu
-Anh yêu Nana lắm…Chụt..-Nói rồi tôi đi luôn.
Đến quá cà phê, tôi bước vào thì thấy Nguyệt Anh đã ngồi chờ, đi tới :
-Chờ mình lâu chưa, xin lỗi mấy đứa bạn cứ bảo ở lại !!!
-Không mình tới sớm mà, Minh ngồi đi..
Tôi vẫy tay gọi bồi bàn :
-Dạ quý khách cần gì ??
-Cho một ly uýtki..
-Xin lỗi ở đây ko có rượu !!!
-Vậy..Cho một đen nóng đi..
-Vâng xin anh chờ một lát.
Nguyệt Anh nhìn tôi chằm chằm :
-Minh..cậu biết uống rượu hả ???
-Ừ..đủ tuổi rồi..Mà cậu gọi mình đến đây có việc gì vậy, chẳng lẽ mới gặp buổi sáng bây h đã nhớ rồi sao ???
Ngập ngừng, đỏ mặt một lúc Nguyệt Anh nói :
-Từ ngày sang đây,…
-Sao ???
-…Mình…mình..không lúc nào không nhớ tới Minh…
-Không nhớ tới Minh ????
-Cậu không tin, nhưng..đó là sự thật..Thời gian trôi qua đã cho mình nhận ra một điều mình yêu Minh..
Mắt đỏ heo, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má :
-Mình đã sai rồi..Bây h cậu có thể cho mình sửa sai không ??
Tôi thở dài, ngồi tựa vào ghế, đăm chiêu suy nghĩ, hai đứa ngồi im lặng cho tới khi bồi bàn bưng đồ uống ra. Tôi với qua, ôm chặt Nguyệt Anh, rồi đặt nụ hôn lên trán cô ấy. Mắt nhắm nghiền, hơi ngửa cổ lên, dường như cô ấy chờ đợi một ngọt ngào của tình yêu. Nhưng tôi đã bỏ cô ấy ra, vội vàng mở mắt Nguyệt Anh hỏi :
-Sao vậy Minh ???
-Muộn rồi…
-“Muộn rồi”..Cậu nói vậy nghĩa là sao..mình…
Đẩy Nguyệt Anh ra, tôi lấy từ túi áo một chiếc vòng cổ, đặt lên bàn. Trước sự king ngạc của Nguyệt Anh tôi nói :
-Trả lại cậu vòng cổ đó..
-Sao vậy ? Cậu sao vậy…chiếc vòng này là kỷ vật của hai đứa mà..
-Nhưng giờ cả cậu và mình đều đã khác, tình cảm của chúng ta cũng đã khác, cậu đã để lỡ một lần thì mãi mãi không tìm lại đâu.
-Nhưng sao vậy cậu hãy cho mình lý do để..
-Lý do à, đơn giản thôi..chỉ là mình không còn tình cảm với cậu, nói đúng hơn là nó đã bị cậu giết cách đây hai năm rồi..Có thể hai năm đối với cậu chẳng là gì, nhưng đối với mình đó là cả địa ngục..
Đúng lúc đó Candy từ đâu tới, chạy lại ôm chặt tay tôi nũng nụi :
-Honey !!!Anh ở đây làm gì vậy ? Lại trốn em đi với cô nào hả???
-Làm gì có nào, anh chỉ yêu mỗi baby mà!!!- Thơm nhẹ vào mà Candy.
-Ghét ghê-đập nhẹ vào người tôi-Chỉ được cái miệng ngọt như kẹo à!!!
-Thì anh ngọt mới yêu được “viên kẹo” dễ thương chứ!!!
-Ai vậy, Minh??-Nguyệt Anh hỏi trong nước mắt
-Như cậu thấy đây là người yêu mình Candy…
-Mình không..tin..không tin..
-Cứ từ từ, rôi cậu sẽ vượt qua…Như mình thôi, mất ít thời gian..
Tôi quay nói với Candy;
-Về không, em???
-Đây là ai??
-Khi nào anh sẽ nói cho em nghe, về chứ…
-Uhm, đi nào..
Bước đi cùng Candy, trái tim tôi hơi nhói nhưng cũng mau chóng bình thường trở lại. Vì tim tôi h đã đóng băng!!!