Tôi …!

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình ở trong gian phòng hoàn toàn lạ lẫm. Gam màu chủ đạo ở đây chỉ là trắng. Một màu trắng tinh khiết, nhưng đây là đâu?!?!
Tôi guợng dậy ngó ddoong ngó tây, ngó xuống “….”, khi đi tôi mặc : quần jean đen, áo phông xanh, khoác ngoài chiếc áo gió, sao bây h trên mình độc nhất bộ pizama. Hoảng hồn, tôi đảo mắt quanh, tay luống cuống tìm thì thấy bộ quần áo được gấp gọn gẽ để ở chân giường. Đứng dậy mặcquan áo, tôi bắt gặp bức ảnh của một người con gái trên mặt bàn,đó là Lary con bé óc ngắn. Chắc đây là phòng nó, nưng mà..Thôi ra khỏi dây đã. Tôi đưa tay mở cửa phòng, loay hoay thế nào cũng không mở được tôi mới sực ra cửa khóa.
Không cam lòng ở lại phòng con bé này thêm một giây nào nữa, tôi mở cửa sổ trèo ra theo đường ống nước tút xuống dưới đất. Bỗng có tiếng sau lưng:
-Đường chính không đi sao lại đi cửa sổ???- giọng nói của một người đàn ông.
-Đây là phòng của anh..- ngạc nhiên quay ra hỏi.
-Không đấy là phòng em gái tôi.
-Em gái..
-Lary là em gái tôi. Tự giớ thiệu tôi là Brian anh trai Lary- anh chàng này đưa tay ra .
-Tôilà Minh,..Sao tôi lại ở đây!!!- bắt tay anh ta tôi nói.
-Cậu không nhớ à?!?!?
-Không chẳng nhớ gì cả!
-Hôm qua câu say rượu nên nó đưa cậu về đây…Lần đầu tiên tôi thấy
Lary cho mọt người con trai ngủ ở trong phòng mình..
-Con trai?!?! À, phòng khóa trái nên tôi phảitreof qua máng nước xuống đây..Cám ơn hôm qua anh cho tôi ngủ nhờ..Bây h..Bye!!!!
Tôi đi thẳng ra khỏi sân thì gặp Lary đi vào. Cô ta hỏi:
-Anh..Cậu có ăn sáng…
-Không cám ơn.
-Hôm nay, tôi làm bánh hạnh nhân..
-Không, cám ơn hôm qua chow tôi ngủ nhờ..như thế là quá đủ rồi..Tôi không muốn dính dáng gì tới Mạnh Linh hay bất cứ..
Nó nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt hình viên đạn. Tôi hơi ơn ớn, nhưng tỏ ra thái độ gì tôi nói:
-Đừng nhìn tôi theo cái kiểu đấy!!! Tôi chỉ không muốn gặp rắc rối với bạn trai cô thôi.
-Ken á!!!
-Uhm,…Hình như..
Thằng này sống thì ngu nhưng chết thì thiêng lắm, vừa nhắc tới nó là nó tới liền?!?!
Từ đẵng xa tôi đã thấy MẠnh Linh cười teo toét tiến lại gần. Đến nơi trông thấy tôi nó hỏi:
-Đến đây..Mày sao lại có mặt ở đây??
-Không liên quan gì tới mày, mà tao đi ngay bây đây, tránh ra..- ẩy nó qua một bên tôi đi nhưng thằng này kéo áo tôi giật lai…
-Mày làm cái gì thế, bỏ tao ra- bực mình tôi quát.
-Bỏ cậu ta ra Ken,..- Brian lên tiếng.
Có vẻ nể Brian, Mạnh Linh bỏ áo tôi ra. Chỉnh lại trang phục, tôi quay ra nói:
-Cám ơn..À, thấy rồi đấy nhé,..May mà tôi không ở lại ăn sáng không thì có chuyện.
-Đúng đấy..- thằng Manh Linh xộc tới.
-Hứ!!!- tôi cười khẩy bước đi.
-Ê!- Lary gọi.
-Gì nữa đây. Rắc rối thế chưa đủ hả?- tôi làu bàu.
-Anh đi ra đường lớn rẽ tay phải có bến xe vào trung tâm đấy!!!
-Cám ơn..Sau này cô yên tâm là tôi sẽ không còn làm phiền đâu. Bye!!!
Vừa đi tôi vừa huýt sáo theo nhịp bước chân
Chiều hôm đó tôi đến lớp khá sớm, thì đã thấy Lary đang ngồi đọc sáh một mình. Tôi đi vào, rút trong túi ra 100$ đặt lên bàn nói:
-Dả đó..
Ngước đầu lên nhìn Lary ngạc nhiên hỏi:
-Ủa tiền gì đây??
– Thì tiền bia tôi uống…
Cầm tiền lên, Lary nhìn qua tròn mắt bảo;
-Thừa tiền rôi này, không nhiều vậy đâu..
Cô ấy đưa tôi tiền thừa, tức thì tôi cười khẩy:
-Thôi, cô cứ giữ lấy mà dung..Coi như tiền tôi bo cho thêm vì đã cô đã chăm sóc tôi tối hôm đó. Mà chẳng phải cô làm mấy việc này vì tiền sao..
-Anh, anh dám nói như thế…
-Thì cô chẳng khóa cửa lại,cô sợ tôi chạy chứ gì??
-Minh..anh..thật..quá đáng- Lary nghẹn lời.
Tôi tưng hửng, quay lưng định đi ra ngoài thì Lary gọi giật lại:
-Minh..
Tôi nhếch mép cười quay lại trong đầu nghĩ: “Con nhóc lắm chuyện chắc định đòi them tiền đây”. Nhưng thật không dám tin, vừa quay lại, tôi đã được con bé óc ngắn tát nổ đom đóm mắt. Chưa hết bấtngờ này lại đến bất ngờ khác, nó cầm xấp tiền ném thẳng vào mặt tôi kèm theo một câu nói nghẹn ngào:
-Tôi không cần số tiền này..anh nghĩ tôi là hạng người gì??? Tôi giúp anh chỉ vì tôi nghĩ anh đáng thương…anh tưởng anh giàu có lắm sao,..anh nhầm rồi về vật chất có thể anh giàu có nhưng về tinhg cảm anh là kẻ nhèo mạt hạng!!! – nói rồi Lary đi ra khỏi lớp.
-Tôi đếch cần ai thương hai!!! Ai cần cô giúp hả???- Tôi gào theo.
Hết h hôm đó, thằng Mạnh Linh chặn tôi ở cổng trường và bảo:
-Hôm nay mày làm gì mà để Lary khóc vậy???
-Khóc cô ta mà cũng khóc hả!!! Không tin nổi..
-Mày làm gì Lary.
-Tao có làm gì đâu- tôi chối.
-Mày nói gì, trong lớp có mỗi mày và cô ấy ko mày thì ai.
-Ê, cứ cô ta có việc gì là do tao làm à!!!
-Mày cùn hết sức, tao…
-Mày làm gì tao..Giết tao chăng!!! –tôi cười cợt.
Không chịu đựoc lời khích tướng của tôi, thằng Mạnh Linh ngay lập tứ tóm lấy cổ áo địng đấm tôi.
-Ken..đừng làm vậy- Lary từ đâu xuất hiện.
-Lary à, chưa về sao? Để anh đưa em về…-Vội bỏ áo tôi xuống, quay ra cười.
-Anh vừa làm gì?? Sao lại đánh cậu ta..
-Ơ, anh có đánh nó, chỉ là nói chuyện thôi mà..Đúng không Minh?- quay ra nháy mắt ra hiệu với tôi.
-Ọh, bọn này chỉ nói chuyện thôi..Rồi Mạnh Linh thấy cổ áo tôi lệch nên chỉnh lại …Linh nhờ!!!- tôi xoáy.
Không them nhìn tôi lấy một cái, Lary kéo tay Mạnh Linh đi thẳng:
-Thôi bọn mình về đi Ken..Kệ cậu ta!!!
-Uhm..về thì về.- quay lại nhìn tôi lườm- Mày hãy tránh xa cô ý ra, không thì đừng trách tao!!!
Tôi có nghe nhầm không chứ!!! Trời đất ai vừa nói với tôi cậu đó, Mạnh Linh nhà ta sao…Hứ!! Có bạn gái
Ngay tối hôm đó, tôi quây lại quán bả mà Lary làm việc. Tìm một góc kín tôi ngồi xuống. Nhìn thấy tôi, Lảy miễn cưỡng đi ra phục vụ:
– Anh tới đây làm gì?
– Uống, hỏi lắm thế. Cô chỉ có nhiệm vụ là phục vụ khách thôi, cho tôi 3 chai bia..
– Tôi Không phục vụ anh, cũng không bán chow anh,mời anh đi quán khác..
– Ở đây có kiểu phục vụ gì lạ vậy!!!
– Tôi thích thế- Lary trả lời ngang ngược.
– Cô có phục vụ không??
– Không.
– Vậy..Chủ quán đâu ra đây xem thái độ của nhân viên này- Tôi bật dậy la lối om sòm, khiến cả quán quay ra nhìn không những thế cả ca sỹ đang hát cũng im bặt.
Từ sau quầy, một người đàn ông trẻ thân hình vạm vờ, mái tóc cắt ngắn màu nâu chạy tới. Khi người này tới tôi mới nhận ra đó là Brian anh trai Lary:
– Xin lỗi, quý khách có chuyện gì..là cậu..
– LÀ anh..À, thảo nào đây là quán cô ta..-tôi ngạc nhiên.
– Sao, Lary gây rắc rối gì hả??
– Anh hỏi cô ta xem, tôi chỉ gọi có 3 chai bia mà ý lần chần ko chịu mang ra lại còn kêu ko bán cho tôi- Tôi làm mặt giả bộ tức giận.
– Xin lỗi, Lary em sao..mang cho cậu ta đi..
– Anh, nhưng..
– Ko nhưng gì hết mang cho cậu ta đi..
– Khoan đã, tôi dổi ý rồi cho tôi chai rươu mạnh..Tôi muốn uống rượu- nói rồi cơ mặt dãn ra.
– Thành tật xin lỗi..
– Không sao đâu, mang rượu cho tôi nhanh lên- Tâm trạng chợt chùng xuống tôi ngồi phịch xuống ghế.
Tôi cứ thế ngồi uống, được tầm hai ba chén thì có một cô giá tiến đến ngồi bên cạnh tôi. Bực mình tôi nói:
– Có người ngồi đó rồi…
– Xem ra tôi chẳng thấy có vẻ gì như thế…Từ tối tới h, tôi chỉ thấy anh ngồi uống một mình- một giọng nói nhẹ nhàng vui tai.
– Cô quan sát tôi kỹ vậy!!!- hơi nhếch mép.
– Kỹ, cực kỳ kỹ, kỹ tới mức tôi nhận ra anh có các nét của một thiếu nữ nhiều hơn một thanh niên.
– Cô tên gì…
– Liz, goi tôi vậy ổn rồi..
– Lại gần đây- tôi kéo Liz lại gần mình- Sự thực thì tôi là con gái nhưng tâm hồn là một người con trai. Cô biết không, cô rất đẹp!!!
– Tôi biết nhưng..Ư!!
Nói đến đây chẳng hiểu có phải do hơi men làm đầu óc mụ mẫm hay tôi muốn tìm cái gì đó để lấp khoang trống trong lòng, tôi bắt đầu hôn Liz.
– Anh..
– Đừng nói gì cả..-Tôi lại đặt lên môi Liz nụ hôn.
Dù nụ hôn đó chỉ như bao nụ hôn tôi trao cho Candy, Sunny,..nhưng chỉ cần thế thôi chỉ cần một chút hơi ám từ một kẻ xa lạ để bớt cô đơn trống trải..
Xoảng..
Tiếng vờ cốc chén, làm tôi giật mình quay ra. Lary, cô ta chạy ra khỏi đây vô tình làm vỡ cốc chén.
– Cô ta hậu đậu quá mức…
– Anh biết cô ta??
– Uhm.
– Anh tên gì???
– Tên Minh, Liz à!!- Tôi hôn nhẹ Liz
– Anh lại bắt đầu rồi!!!
– Xin lỗi tôi làm phiền- Brian chen ngang.
– CÓ chuyện gì vậy???- Đầu tôi ngẩng lên.
– Tôi muốn nói chyện với cậu chuyện riêng.
– Vậy xin phép, em vào nhà vệ sinh..-Biết ý Liz đứng lên.
Tôi hơi bất ngờ vì không hiểu có chuyện gì, mời Brian ngồi tooi hỏi:
– Anh ngồi đi…Nhưng có chuyện gì!!
– Chuyện về Lary.
– Quỷ tha ma bắt..Sao ai nói với tôi là cô ấy có duyen nợ gì từ kiếp trước không vậy!!!
– Lary là em gái tôi, chuyện này chắc ai cũng biết.
– Ok.
– Hồi 13t, nó đã phải chịu trải qua một chuyện khiến Lary mất nhiều thời gian để vượt qua..Vì vậy tôi muốn câu xin đừng làm Lary tổn thương thêm nữa.
– Chẳng liên quan!!!
– Chắc cậu ko tin..Nhưng với giác quan của người làm anh tôi thấy Lary đối cới cậu rất đặc biệt.Từ trước tới h nó chưa đưa ai về nhà nhất lại là con trai…Càng lạ hơn khi thấy cậu và cô gái đó thân mật, Lary vô cùng bối rối.
– Xin đính chính!!! Tôi là đồng tính, nên chỉ có một phần là con trai. Thứ hai anh hơi thái quá khi cho rằng Lary thích tôi, Ok..MÀ anh có giấy bút không???
– Có, đây..
– Tẹo nữa nhờ anh gửi lời nhắn cho cô gái vừa ở đây..CÒn bây h xin phép tôi đi..- hí húi viết một lúc.
__________________
Tôi đứng lên đi ra khỏi quán, trên đường đi ra tôi gặp Lary. Cô ta đứng dực lưng vào tường đầu ngẩng cao, mắt nhắm nghiền, tay ôm cổ, dãng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đấy. Thấy là lạ tôi tiến đến gân.
-Ê, làm gì đấy..
-Là anh à!!!- giật mình nhìn tôi- Anh có một mình thôi???
-Uhm, chẳng nhẽ hai mình.
-Cô ta đâu, cô bạn anh ý.
-Vô duyên liên quan à???
-Thấy lạ, nên hỏi ?? Mà anh đi thì đi đi tôi vào làm việc tiếp !!!
Lảy định đi, nhưng kịp kéo giật cô ấy lại, ấn cô ta vào tường.
-Ai da !! Anh làm gì vậy.
-Vừa xong, Brian có nói với tôi một chuyện.
-Chuyện gì?? Anh bỏ tôi ra, anh làm tôi đau đaays.
-Chuyện là…Anh ta bảo rằng cô thích tôi, có đúng vậy không!!!- Tôi cúi thấp người dí sát mặt mình vào mặt Lary.
-Anh..Làm gì có chuyện đó..Anh làm gì kỳ vậy tránh ra đi..- Lary trả lời câu hỏi nhưng quay mặt đi chỗ khác.
Dùng tay thuận kéo mặt Lary đối diện với mặt mình. Ngay lúc này, ánh mắt của cô ta lộ lên vẻ bối rối lạ thường, hơi thở gáp gáp phả vào mặt cho tôi cảm giác ấm áp sự ấm áp bấy lậu nay tôi tìm kiếm. Bình tâm tôi nói:
-Tôi cũng nghĩ vậy..
-A!!! Anh Minh- một thằng đàn em chẳng hiểu từ đâu xuất hiện- Ai đây anh, bạn gái mới hả???
-….!!!- không nói gì tôi thả Lary ra.
-Bọn mày ơi, Minh đại ca này- thằng này hét roáng lên.
Nagy lập tức, đàn đàn lũ lũ kéo tới bu xung quanh tôi và Lary. Cả bọn nhốn nháo:
-Ai nè, bạn gái mới hả anh.
-Xinh ghê, anh cao thủ thực- Đưa tay sờ tóc Lary.
Có vẻ mất bình tĩnh Lary gắt:
-Đừng động vào tôi.
-Làm gì mà nóng thế- thằng này cười cợt.
Lary mắt rưng rưng như sắp khóc. Thấy vậy tôi gàn:
-Thôi đừng trêu nữa!!!
-Đâu bọn em có trêu đâu, em nói thật đấy chứ!!!- vẫn tiếp tục trêu.
Bực mình vừa chửi tôi vừa đánh:
-Mẹ Kiếp !!! Tao bảo ko trêu nữa cơ mà!!!-quay ra nói với Lary- Cô vào trong đi.
Lary lấy tay quệt nước mắt đi thẳng vào trong quán
Hôm say tôi đến lớp sớm vưa ngồi xuống thì thấy Lary tới. Vừa thấy tôi, Lary không vào lớp nữa mà quay ra ngoài. Thấy vậy tôi đuổi theo giữ cô ấy:
-Đứng lại đã tôi có chuyện muốn nói!?!
-Tôi…không có chuyện gì cả..
-Tôi có..
-Tôi không nghe- đi thẳng.
-Chỉ..chỉ muốn nói xin lỗi…Tôi xin lỗi chuyện hôm qua- tôi ấp úng
Khựng lại Lary ngạc nhiên…
-Anh xin lỗi ư!!!- khuôn mặt vẫn lạnh lung.
-Ok..Cô ko chấp nhận thì thôi. Nhưng có cái nà cô phải chập nhân..- tiến sát tới chỗ cô ý, tôi rút trong túi áo ra cành hoa hông kèm theo một nụ cười.
Với nụ cười này tôi đã hớp hồn bao cô gái, chắc tôi đoán Lary cũng ko ngoại lệ. MẶt hơi ửng đỏ, Lary đưa tay đỡ nhanh hoa, rôi quay lưng đi tiếp.
-Coi như Lary chấp nhận lời xin lỗi rồi đấy!!!- tôi nói với theo.
Tự dưng cảm thấy vui vui, tôi hyút sao đi vào lớp. Đúng lúc đấy tôi gặp ánh mắt đầy thách thức của Mạnh Linh
Sau khi tan học, tôi lững thững xách cặp đi vô cửa hàng tạp hóa 24 h. Chả là tôi định mua cái gì đó ăn tạm trước khi lên công ty học việc. Thật lạ vì tôi tuy là con nhà khá giả nhưng lại ko thích di xe hơi hay ăn ở các nhà hàng sang trọng, tôi thích cái cảm giác đi bộ một mình ngắm cảnh đường phố hay ghé qua công viên ngồi gặm cái bánh hamburger mới mua, cái phong cách bụi bụi, đường phố có lẽ hợp cới con người tôi hơn.
Đang suy nghĩ nên mua loại bánh nào thì chợt có một cánh tay đập vào vai tôi, quay lại hơi giật mình:
-Anh..là anh..anh tới mua gì vậy?
-Uhm, tôi tạ qua mua ít đò để chuẩn bị cho bữa tối ấy mà…còn cậu?- Brian toe toét trả lời.
-Thế à, tôi cũng mua mấy thứ để ăn tạm bữa trưa..-tôi trả lời.
-Minh này…
-Sao??- tôi hơi hồi hộp không không hiểu ông ý sẽ nói gì.
-Chuyện lần trước..về Lary anh nói cậu vẫn nhớ chứ..
-Chuyện gì..?-tôi ngơ ngác hỏi lại.
-Chuyện tôi nghi ngờ Lary thích cậu..Cậu không nhớ sao?
-À..thì ra là chuyện đó, nhưng tôi đã nói rồi còn gì tôi đồng tính..nên chuyện đó …Lary thích tôi là không thể…
-Không tôi không quan tâm đến chuyện đó- ông Brian chặn họng tôi- lần trước nghe cậu nói tôi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sáng hôm nay khi thấy Lary vui cẻ vì bong hoa cậu tặng thì tôi càng dám chắc suy nghĩ của mình hơn..
-Anh nhầm rồi- tôi nói- thực ra bong hòng đó chỉ là lời xin lỗi đơn giản chỉ là vậy.
-Tùy em thôi, nhưng nếu chuyện tôi khẳng định là đung Lary thích cậu và cậu nếu thôi đấy thích Lary thì tôi sẽ tác hợp…
-Anh nói nghe vui thế???-tôi ngạc nhiên
-Có lẽ ai nghe qua cũng nghĩ anh điên nhưng anh có lỹ do của mình, anh muốn Lary được hạnh phúc và người đem lại chow nó hạnh phúc anh nghĩ sẽ không bao h là đàn ông thực thụ…- ông Brian nói nét mặt buồn buồn.
-Tôi chẳng hiểu anh nói gì hết???- tôi ngây người ra.
-Thôi anh nói hơi nhiều tồi anh phải về đây..À..mà tối nay em có rảnh thì qua nhà anh dự sinh nhật của Lary ha, có mỗi thằng Ken…Nếu em tới chắc Lary vui lắm.
-Ken….À Mạnh Linh á!!!
-Uhm, bọn anh hay gọi nó là Ken..
-Tôi không quen..- chợt tôi nhớ ra điều gì đấy- À, anh bảo cô ấy không thích đàn ông sao lại yêu Ken…
-Cậu ghen hả ?-ông Brian đùa- Ken không phải là người yêu cảu Lảy, nó chỉ là em nuôi…
-Em nuôi ???-tôi thắc mắc.
-Hồi trước nó mới du học sang đây, nên nó được gia đình anh cho ở nhờ trong quãng thới gian đi học, chứ nó cả Lary chẳng có gì hết…Giữa bọn nó chỉ duy nhất có tình anh em…
-……
-Về đây, tối nhớ qua nhé !!!
-Nếu được…
Chia tay Brian, tôi lại lang thang ra công viên, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, tôi bắt đầu gặm từn miếng sanwich, bỗng có một cô gái tiến sát lại :
-Minh, ngồi ăn một mình à ?
Ngước mặt lên, tôi nhận ra khuôn mặt mà mình đã từng yêu thương…Nguyệt Anh….Không trả lời, tôi lai tiếp tục gặm bánh. Cô ấy nhẹ nhàng ngồi xuống bên tôi, khẽ rút trong túi áo ra chiếc khăn đưa ra :
-Lau miệng đi..
-Không cần..-tôi lấy tay quệt ngang miệng.
-Minh hận mình lắm phải không ?
Tôi im lặng không nói gì hết, cổ họng chợt nghẹt đắng, Nguyệt Anh lại tiwwps :
-Minh ko thể tha thứu cho mình được sao ?
-Không, không bao h tôi có thể tha thứ cho Nguyệt Anh, nhưng tôi ko đủ can đảm để gặp lại cậu, vì tôi sợ sẽ lại yêu..tôi không thể ở bên cậu được nữa vì tôi biết mình ko xứng với cậu, tôi biết nếu tôi yêu cậu sẽ hủy hoại cả cuộc đời Nguyệt Anh.., tôi…tôi… nói chính trong mắt xã hội tôi chỉ là..chỉ là..một kẻ đồng tính, bệnh hoạn mà thôi…Cả cuộc đời này tôi nghĩ sẽ ko bao h tôi được yêu và dám yêu một ai nữa..Chào !!!
Nói tới đó, tôi bật dậy đi ra khỏi công viên lòng tử nhủ : ” Không được khóc, không được khóc”..Tôi cố nuốt ngược nước mắt vào trong, nhưng thật khó, nó cứ nghẹn lại ở cổ, cái cảm giác thật khó chịu, nóng ran ở lồng ngực, vị mặn chát của nước mắt dường như thấm dần vào tâm hồn tôi…Chợt có tiếng gọi :
-Anh Minh..anh Minh..
Quay lại, tôi nhìn một lúc nhưng vẫn ko nhận ra cô ta là ai, trong khi đó cô ta đã chạy lại nắm tay tôi thân thiết :
-Anh không nhớ em sao ??? Khiếp làm gì mà mắt tròn mắt dẹt thế…
-Cô.. cô là…- tôi cố gắng suy nghĩ, nhưng ko có chút gì gợi lại.
-Em Liz đây…
-À…Liz….-tôi ngờ ngợ
Liz chuyển từ nắm tay sang bá cổ, người gần như dựa hẳn vào tôi :
-Nhớ anh quá !! Mà nè hôm đó anh bỏ rơi em ha..lúc người ta trở lại thì nah biệt tăm đâu rồi ý !!!
-Vậy hả ???Thế em muốn anh đền gì ???
-Anh phải làm người yêu em,…
-Không sợ sao ???
-Sợ gì ???
-Anh đồng tính !!!
-Không hề, em yêu anh chứ đâu phải yêu họ !!!
-Nhưng mà báo trước anh sẽ làm người em yêu còn ngược lại thì anh chưa biết đâu đấy !!!
-Quyệt định thế đi !!!- Liz cười hôn lên má tôi thì thầm- Rồi em sẽ làm anh phải yêu em..
Tôi biết chỉ có những người con gái như Liz mới chấp nhận cặp với tôi…Thành thật ra mà nói những người con gái đấy chỉ giúp tôi thỏa mãn cái bản năng của mình chứ còn tình yêu ư ?!?!?! Xa vời lắm, khái niệm đó đối với tôi dường như đã bị xóa sạch, xoa hết !!!!
VÀ tối hôm đó tôi cùng Liz vui chơi thâu đêm, mà quên mất một việc vô cùng quan trọng….