Tôi …!

Nguyệt Anh lang thang trên đường, dáng vẻ thất thần, buồn bã, bỗng một tiếng kít kéo dài phá vỡ ko gian tĩnh lặng ảm đạm quanh cô…
Vụt…
Quá sợ hãi và hoảng hốt, Nguyệt Anh ko kịp định thần nên đứng im như trời trồng trước mũi xe..May mắn cho cô chiếc xe này dừng kịp lúc.. Lái xe mở cửa đi ra :
-Cô có sao ko ?
-Tôi..Tôi…tôi ko sao !!!- Nguyệt Anh tù từ mở mắt ra.
Vẫn vẻ mặt buồn bã, vô hồn, Nguyệt Anh nhìn xa xăm và dường như ko chú ý nhiều đến người lái xe. Người đó khua tay trước mặt cô :
-Này…Này..này cô có sao ko ? À, hình như cô là bạn học với em tôi phải ko ?
-Xin lỗi, nhưng tôi chưa gặp anh bao h ?-từ tốn Nguyệt Anh trả lời.
-Ồ, ko sao…Cô ko biết đúng rồi, vì tôi mấy lần đến trường đón em, tôi nhìn thấy cô thôi !
-À vậy hả ??? Chào anh..-mỉm cười nhẹ Nguyệt Anh khẽ cúi đầu chào rồi định quay đi.
Người đó lên tiếng :
-Cô lên xe đi tôi đưa cô về nhà.Coi như xin lỗi chuyện lúc nãy !!!!
-Cám ơn anh, tôi đi bộ được rồi ..
-Cô cứ lên xe đi..Có vẻ cô đang buồn, đi thế này sẽ rất nguy hiểm.
-Vậy cám ơn anh !!!
Trong xe….
Ngồi trên xe, ko khí yên lặng ko ai nói câu nào.Nguyệt Anh nhìn xa xăm ko biết nơi nào. Người lái xe lên tiếng ;
-Trông cô có vẻ buồn…Vừa cái nhau với người yêu hả ???
Nguyệt Anh quay sang nhìn, ko nói lời nào chỉ im lặng….
Chuyến xe vẫn tiếp tục, sự im lặng luôn ở xung quanh hai người, bỗng Nguyệt Anh quay sang người lại xe:
-Anh thấy tôi thế nào?
Ngạc nhiên về câu hỏi ko đầu, ko đuôi, giữa chừng đó, anh lái xe hỏi lại:
-Ý cô là thế nào tôi ko hiểu lắm..!
-Tôi muốn hỏi anh là thấy tôi xinh ko?-Nguyệt Anh thản nhiên nói ra một câu làm anh lái xe suýt đâm cột điện
-Cô đùa tôi phải ko, sao tự dưng lại hỉ câu đó?-cười cười người lái xe nói.
-Ko mà, tôi hỏi thật anh đấy! Tôi có xinh ko?-vẫn cái giọng bằng bằng
-À,ờ..thì cô xing, rất xinh theo cách nhìn của tôi..theo tôi thì khó có chàng trai nào ko nghiêng ngả trước cô…
-Vậy sao?…Vậy mà có người nói ghê tởm tôi, và ko bao h muốn nhìn tôi nữa đấy…- nói rồi Nguyệt Anh khóc..
Bối rối ko biết phải làm gì, người lái xe đánh tấp xe vào ven đường, ra khỏi xe, có lẽ anh muốn để Nguyệt Anh có ko gian để trải nỗi buồn.
!5’ say người lái xe trở lại với một chiếc bánh và một hộp sữa đưa chow Nguyệt Anh:
-Cô ăn đi..khóc nhều chắc mất sức, ăn đi rồi lấy sức khóc tiếp..Hì..Tôi đùa đấy, con gái khóc xấu lắm, mắt sưng húp!
-Cám ơn!..anh thật tốt bụng..
-Ko có gì, à mà cô cầm túi đá chườm đi, ko mắt thế kia..
Nói đến đó, chiếc xe lại tiếp tuc lăn bánh. Nghĩ rằng âm nhạc sẽ làm diu đi nỗi buồn của cô gái, anh đưa tay bật nhạc..Thật bất ngờ, bài anh chọn là :Cry on my shoulder!!!!
Nguyệt Anh cố kiềm chế:
-Anh à,..Làm ơn tắt bài đó đi…
-Cô ko thích!!!
-Làm ơn tắt đi…-Nguyệt Anh đưa hai tay lên bịt tai vào.
-Xin lỗi tôi…
Đi được một khúc. Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Nguyệt Anh:
-CÁm ơn anh,anh đã giúp tôi rất nhiều..
-Ko sao, giúp được cô là tôi vui rồi..Mà đi cả buổi ko biết tên cô là gì?
-Tôi là Nana.
-Tôi là Brian..Tôi có vinh dự làm bạn cô được ko???!?!
-Tất nhiên..Bye, anh!!!!
Nguyệt Anh quay lưng đi vào trong nhà, còn Brian đứng ngoài ngây ngô, ngố ngố….
—————
Sau khi biết mình bị lừa, tôi chán nản, mệt mỏi đi lững thững một lúc rồi chợt nhớ ra thứ làm tôi tạm thời quên đi nỗi buồn đó là rượn..Người bạn đồng hành cùng tôi hàng đêm, hàng đêm….
Đang tà tà say, thì có cô em từ đâu lượn tới chỗ tôi:
-Để em uống cùng anh được ko?!?!
-Lượn đi..Tôi ko muốn…
-Nhưng em muốn..-cô ta đưa tay giựt lấy chai rươu.
Bực mình, tôi giằng lại.Quát lớn:
-Mẹ kiếp!!! Cô nghĩ mình là ai…Lượn ngay đi…
-Em thích anh mà…Sao anh nóng vậy…-trơ trẽn hơn cô ta còn đưa tay kéo nhẹ khóa áo tôi xuống.
Đẩy bật cô ta vào ghế:
-Cô điên hả???
-Bây h, em yêu anh rồi ne!!!-vẫn chưa chịu buông tha tôi.
-Yêu..Cô yêu tôi..NÓI DÔI HẾT, CHẲNG ĐỨA NÀO YÊU TÔI CẢ.KO AI HẾT…Ko ai hết….
Chắc nghĩ tôi bị sao về thần kinh (?!?!) cô ta đứng dậy lượn nhanh…Một lúc sau tôi cũng đi…Đang đi ra khỏi quán, thì tôi vô tình đụng vào một người đi vào…Thằng cha này, nói giọng đe nẹt:
-Mày mù hả..
-Mù…Có mà mày lác…-ngước mắt lên nhìn.
-Mày nói gì?!?! Mày nói ai lác…-mắt trợn ngược.
Nhìn kĩ thì thằng này cũng chẳng hơn tôi bao tuổi..Mặt mũi đen trũi như than..Đâu cạo ngang dọc, để lại cái chỏm như mào gà..Cười cười:
-Ko những lác còn điếc nặng…Hahaaha!!!
-Anh co nó bài học đi, nó coi thường anh kìa…Cho nó biết thế nào bang cần trịch miền Tây !!-một thằng trong đó nói.
-Mày là Nick?!?!?!-tôi hỏi.
-Nick..Là tao…
-Vậy thì biến đi…Trước khi tao điên lên…-tôi đi tiếp.
-Thằng này, người bé nhỏ sao gan to thế !!!!-Nick cười cợt.-Mày là thằng nào !!?!?!
-Tao sợ nói ra,lũ chuột chúng mày sợ quá biến hết thôi….
-Ái chà, mạnh miệng gớm…
-Nghe rõ này, đấy là do tụi mày chuốc lấy tai họa đấy…Dỏng tai lên, tên tao là Minh…Minh, bang cầm trịch tại đây…Lần trước tao nói thế nào ý nhờ…Là cứ gặp bang bọn mày ở đây tao sẽ ko tha đúng ko….Tao rất giữ lời đó !!!!
__________________
Ring…ring…ring..
Chuông cổng nhà Lary vang lên:
-Hừ anh đi về muộn mà chẳng cầm chìa khó theo gì cả…bắt tội em gái quá-Lary hậm hực ra mở cổng.
Nhìn ra ngoài,Lary chẳng thấy gì cả ngoài bầu trời tối tăm, đang định đóng cổng, cô giật mình dưới chân cô là một người, mình mẩy bầm tím, be bét máu…
-Á..Cứu với…ma…-sợ hãi Lary vội chạy vào trong nhà gọi Mạnh Linh- Ken…Ken…dậy đi..dậy mau…
Uể oải mở cửa phòng. Mạnh Linh ngáp:
-Chuyện gì giờ này vẫn còn ầm ĩ thế?!?!?
-Mau…mau..ra cổng có người chết nằm ngoài đó…-Lary run lập cập, lắp bắp nói.
-Cái gì??-Mạnh Linh nhảy dựng lên-em nói cái gì…Người chết hả????
-Anh…ra ngoài xem đi!! Em sợ lắm…
-Được rồi, chờ anhc hút….Mạnh Linh quay trở lại phòng khoác thêm cái áo rồi đi ra cổng cùng Lary.
Mạnh Linh rón rén tiến lại gần cái xác, lật ngược lại, Lary ôm mặt hét:
-Minh..là Minh..
Vội chạy đỡ tôi lên Lary hốt hoảng:
-Sao vậy..sao…Minh tỉnh lại đi chứ!!!-quay ra nói với mạnh Linh- Ken anh giúp em đưa Minh vào nhà đi chứ…
-Ờ…uhm-chần chừ một lúc nó mới chịu mò ra dùi tôi vào..
Đặt tôi lên salon, Lary vội mang hộp thuốc cá nhân, và chậu nước nóng…Nhanh nhẹn cô ấy lau vết thương cho tôi…Còn thằng Mạnh Linh cứ lượn lờ như con cá cờ xung quanh…Vừa đi lại vừa nói:
-Thằng trời đánh…
-Anh bảo cái gì?!?!?-Lary hỏi lại.
-Ko…Anh chỉ bảo sao nó lại thê thảm thế này….
-EM biết sao được…mà anh ngồi yên đi…Minh…anh sao rồi..Minh tỉnh lại đi!!!-Lary lay nhẹ tôi.
-Bấy h tính sao?!??!
-Còn sao nữa, Ken anh đưa Minh vào phòng em..Đâu đấy thì anh đi nghỉ luôn đi…
-Cái gì!!! Em điên hả nó là con…-sực nhớ ra diều gì-nói như thế nào nó cũng là con gái….
-Hay để Minh ngủ với anh được ko????-Lary nói như đùa.
-Còn lâu..Lary em trêu anh ít thôi!!!
-Thế anh giúp em đi…Nhẹ nhàng thôi, cơ thể Minh bầm dập lắm rồi…Em ko muốn nó bầm dập thêm đâu!!!
-…….-đảo mắt nhìn Lary rồi nó nhìn tôi ko nói câu gì chỉ mím chặt môi.
Sau đó Manh Linh về phòng, Lary mở tủ lấy bộ quần áo của mình thay cho tôi.Tuy đang mê man nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp từ bàn tay cô ấy…CẢ đêm hôm đó, Lary đã túc trực bên tôi,chốc chốc lại lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán tôi…Sự ân cần đó đã rất lâu tôi đã ko cảm nhận được…Cái cảm giác được yêu thương vỗ về, được nằm trong lòng mẹ…
Tôi đã găp ác mồng…Trong giấc mơ tất cả những gì tôi yêu thươnng: Mẹ, Nhung,…đều lần lượt bỏ tôi đi mặc cho tôi gào thét, họ vẫn bước đi ko mảy may xúc động..Rồi màn đêm bao trùm lấy tôi, chợt ánh sáng từ đâu rọi tới mang theo một người con gái: Lary đã bước ra từ đó…
-Lary đừng đi…Đừng bỏ anh em nhé…Đừng dối lừa con tim đôi ta..Anh yêu em..yêu em..Đừng đi!!!
Tiếng mê sảng của tôi đã làm Lary đang ngủ trên ghế chợt tỉnh giấc..Giật mình, cô lại gần bên tôi:
-Em…Em vẫn ở đây…Minh à…Minh ko sao đâu…Em vẫn ở đây mà..!!!!
Cô lắm lấy tay tôi, áp nhẹ vào má mình…Cô đã nghe tất cả những điều tôi nói, nói đúng hơn là những điều tôi sợ…Sợ…Sợ mọi thứ sẽ vỡ vụn….Cũng như tôi sợ trái tim mình lại vỡ vụn lần nữa….
Sáng hôm say tôi tỉnh dậy vì bị ánh sáng từ ngoài chiếu vào. Lấy tay che mặt chow đỡ chói, sao tay tôi nặng quá, khó khắn lắm mới nhấc lên được. Hóa ra Lary đang nắm tay tôi ngủ ngon lành bên cạnh, tôi bất giác mỉm cười…Lary ngủ mới đáng yêu làm sao, có lẽ chỉ có lúc ngủ cô ấy mới có vẻ mặt bình thản như vậy…
Do kéo tay mạnh quá nên đã khiến Lary tỉnh giấc, cô ấy khẽ dụi mắt hỏi tôi:
-Anh dậy rồi hả?
-Uhm…-tôi khẽ gượng dậy, mặt nhăn nhó vì đau.
-Ấy, anh nằm xuống đi…vết thương còn chưa lành mà..-đỡ tôi Lary nói.
-Ko cứ để anh ngồi…-tôi dựa lưng vào thành giường nhờ sự giúp đỡ của Lary.
Thấy đầu ong ong, nhưng nhức tôi day thái dương kêu:
-Ai da, sao đau vậy trời!!!
-Ai bảo hôm qua anh uống bao nhiêu là rượu bị nhức là đúng rồi…
-Sao….Sao anh lại ở đây???
-Anh ko nhớ gì à!!!-Lary tròn mắt hỏi lại.
Tôi ôm đầu cố nghĩ lại hôm qua từ quán rượu đi ra thì…thì gặp thằng Nick, tôi và bọn chúng đánh nhau một trận….
————
-Ái chà, hóa ra hôm nay chúng ta có vinh dự gặp được đại ca Đông thành phố hà…-thằng Nick ngạo nghễ nói.
Một thằng trong đám đi lên thầm thì vào tai thằng này cái gì đó, gật gù nó xuống giọng xum xoe:
-Em xin lỗi anh Minh…Coi như hôm nay em có mắt ko tròng, anh tha chow bọn em…
-Hừ..Tao đã nói rồi mà nghe tên tao chỉ có sợ mất mât thôi..-tôi đập đập đầu thằng này nói.
Bỗng bộp….một cái gậy đập vào phía gáy tôi, choáng váng tôi quay lại đấm chow thằng đấy một phát..Nó ôm miệng gào lên:
-Bọn mày đâu xông lên đi chứ…
-Mẹ kiếp..Lên hết đi chứ…Để tao xử một trận…-tôi nói giọng đầy thách thức.
Lúc đầu cả nhóm chỉ dám đứng ngoài chần chừ, sao đó bọn chúng đều lao vào cả..Thằng tay gậy, tay tuyp cứ nhằm tôi mà nện…Mới đầu nhẹ nhàng tôi đỡ đòn, ăn miếng trả miếng nhưng càng về sau sức tôi càng đuối, lại thêm phần hơi men ngấm quá sâu, tôi lảo đảo rồi ngã quỵ hẳn…Thừa thắng bọn chúng nhảy đánh lấy được…Khi chán chê, đâu đó lũ khốn bỏ đi…Tôi lồm cồm bò dậy ngay sau đó…Lê từng bước nặng nề tôi vịn vào thành tường đi, cứ thế cứ thế dừng lại trước một ngôi nhà…
————
-Thôi nếu ko nhớ được thì thôi…-Lary bảo tôi.
-Uhm..Chuyện thì….Thôi để lần say anh kể cho…Cám ơn em nhiều…!
-Ko có gì…Nhưng chắc hôm nay Minh phảu nghỉ học rồi….
-Anh phải về…-tôi định xuống giường.
-Ấy đừng…Anh cứ ở đây đi…Để em gọi điên về báo cho gia đình bảo là anh ôn bài với Ken và em-Lary cản tôi lại- ANh yếu lắm đi còn ko vững thì về sao nổi…Có gì mấy hôm nữa khỏe hẳn em bảo Brian đưa anh về…Chứ để anh về một mình em…
-Sao…Em làm sao??!?!?
-Em….
-Sao???
-Em…Em đi nấu bữa sáng đây..Anh muốn ăn gì?!?!
-Gì cúng được…
Lary đi ra ngoài, còn mình tôi trong phòng ngồi nhìn bâng quơ, mùi hương trong phòng, trên gối này là của Lary sao…Giờ nó sẽ quyện vào người tôi, dường như hai chúng tôi đã là một..
Đang ngồi suy nghĩ mông lung chợt thấy người man mát, tôi kéo chăn ngó xuống thì….Choáng váng cả đầu óc:
-A….a….a….aaaaaa…….
Lary từ ngoài phòng nghe thấy tiếng thét thất thanh của tôi cô vội vã lao vào:
-Có chuyện gì, chuyện gì vậy….!!!?!?!
-Sao….sao..lại thế này..lại mặc thứ này!!-tôi trỏ xuống bộ quần áo tôi đang mặc.
Bỗng cô ôm mặt phì cười:
-Em…Em…mà anh để em cười hết đã…
Cứ thế Lary cười ngặt nghẽo trong sự ngơ ngác xen chút tức giận của tôi:
-Này, sao mà cười nhiều vậy, giải thích đi…Nếu ko đừng trách anh chow ăn binh đấy-tôi dơ quả đấm ra dọa chợt chạm phải vết thương-ôi..đau…
-Minh…Minh có đau ko??!?!
-Ko..Hơi hơi thôi..Chẳng có chuyện gì đáng lo cả đâu!!! Vấn đề chính là bộ quần áo, Lary cho tôi mặc…
-Hì..Xin lỗi, tại bộ quần áo của Minh dính đây máu lại rách nữa nên em phải thay tạm cho anh bộ này…Phòng anh Brian khóa nên…
-Nhưng lấy gì thì lấy sao lại lấy bộ này..-tôi hậm hực
-Thì…tại em là con gái, bộ đồ ngủ toàn là váy…Kiếm đâu ra bộ đồ….À mà, anh cứ mặc tạm đi, chờ khi quần áo khô thì mặc tạm cũng ổn…
-Vậy thế bao h mới khô?!?!?
-Chắc tới tối…
->. -Hay để tí nữa Brian về, em mượn giúp anh một bố nhé…
-Haziiiii..-tôi thở dài-đành vậy chứ sao!!!
-Hì..Vậy anh ăn sáng nhé, em ra dọn..
-Uhm..
Lary lại xuống dọn đồ ăn, một lúc sau cô lên đỡ tôi xuống:
-Đi nào, để em đõ anh xuống…
Tôi đứng dậy một cách khó khăn, tay khoác vai Lary, bước từng bước, hừ cái váy này làm tôi khó chịu quá, thật phiền phức, ko hiểu sao con gái lại có thể mặc được những thứ này. Ngồi vào bàn ăn, tôi cầm cốc sữa lên uống thì nghe thấy một tràng cười:
-Hahahaha…cái gì đây…hahahaah…..buồn cười quá đi mất..-Mạnh Linh teo toét như một thằng chập mạch.
-Ken-Lary nạt- anh có thôi ngay đi ko, có gì hay đâu mà anh cười…
-Sao lại ko hay lắm đấy!!!-Thằng này cứ chạy lòng vòng quanh tôi soi mói, vuốt cằm gật gù cái đầu, rồi phán- nhìn kỹ trông mày dễ thương lắm đấy…Hahahahah…
-Mày còn nói nữa cẫn thận tao đánh cho đấy-tôi giận tim măt.
-Vậy à…Sợ ghê..thử đi cưng..-nó nhún nhảy trêu ngươi tôi.
-Mày….-tôi đứng phắt dậy định cho nó cú đấm thì ko ngờ váy mắc vào ghế, ngã dập mặt..
-Hhahahahaha…chết mất!!!
Lary chạy lại đỡ tôi ko quên lườm cho thằng Mạnh Linh mọt cái:
-Anh có sao ko????Thật là..-quay sang Mạnh Linh- Ken, anh quá đáng rồi đấy, ko cẩn thận em “binh” đấy.
Nghe Lary nói tới đó Mạnh Linh chột dạ, tay cầm cốc sữa tu mọt hơi hết sạch:
-Thôi anh đi đây, có việc bận đi trước.Em đi xe buýt sau nha!!!
Thằng này ko biết có học điền kinh ko cơ chứ, thoáng cái đã mất bong:
-Anh đừng chấp Ken, anh ý ăn nói linh tinh lắm.Mà anh ăn sáng đi rồi uống thuốc!!
-Uhm, có gì em đi học trước đi.Để anh tự lo ôn rồi..Ko muộn đấy!!!
-Vâng, dĩ nhiên..Nhưng em phải thấy anh uống xong xuôi đâu đấy đã.
-Sao vậy!!!-tôi tò mò.
-Vì em biết anh sợ đắng.Nếu ko có em anh sẽ vứt thuốc đi thôi!!!
-Ủa…Em giỏi vậy!!!-tôi ngạc nhiên.
-Bí mật-Lary tinh ranh trả lời.
Một lúc sau, Lary đi học.Còn tôi chắc do tác dụng phụ của thuốc gây buồn ngủ nên tôi vào phòng cô ngủ thiếp đi….
—————
Brian về nhà, chắc cả đêm qua ở quán bar nên rất mệt mỏi…Định lên phòng đánh một giấc thì khi qua phong Lary thấy cửa mở, mồm lẩm bẩm:
-Cái con bé này thật là có cái cửa mà đóng cũng ko xong!!!
Chợt thấy có người ngủ trong phòng ông từ từ bước vào quan sát:
-Là Minh à!!!
Thấy tôi ngủ ngon lành, Brian cúi xuống gần nhìn ngó:
-Trông nó ngủ cũng nữ tính ra phết- ngồi lẩm bẩm một mình.
Đưa tay sờ nhẹ lên má tôi:
-Da cung mềm mịn, đúng là con gái.
Brian tiến mặt sát vào với mặt tôi, nhìn chăm chú……