Tôi …!

Đến đêm, khi về tới nhà tôi mới sực nhớ ra là tôi đã quên hôm nay là sinh nhật của Lary. Định chạy tới nhà cô ấy nhưng mà nhì xuống đồng hồ, lúc này đã là 1h sáng, ai mà chăng đi ngủ rồi, đành chịu tôi lên gác đi ngủ…
Sáng hôm say tôi dậy từ rất sớm, sớm tới mức mà đến bố tôi cũng phải bất ngờ:
-Hôm nay mặt trời mọc đàng tây sao!!!
-….
-Định đi đàn đúm đấy hả???
-…!!!
-Đi đâu thì đi nhưng nhớ là 9h con có tiết học đấy!!
-Ai chẳng rõ, nói thừa rồi đấy..
-Tôi chỉ quan tâm tới vậy thôi…
-Muốn quan tâm thì đừng nói nữa..Sáng ngày ra..
-Minh…Hừm!!! TA ko có thời gian đôi co…ta đi trước..
-Vậy hả!!! Bye…đi cẩn thận…Lắm chuyện..-tôi làu bàu
Say khi ăn sáng, tôi thay quân áo soạn sách vở rồi bắt xe đi ngay tới tiệm lưu niệm. Ở đây tôi đã chọn được món quà ưng ý…
Khoảng 8h45’ tôi có mặt tại lớp…Như mọi khi tôi đi thẳng xuống dãy bàn cuối. Ngồi ở đó tôi chờ Lary nhưng lâu quá nên tôi ôm hộp quà ngủ lúc nào ko hay. Chow đến khi thầy vào lớp điểm danh
-Gia Minh có mặt không.
-….!!!- Tôi mưo màng, loàng thoáng nghe thấy có ai nhắc nhở minh, định lên tiếng thì đã có ai đó trả lời giúp.
-Có, bạn ý có mặt- tiếng đồng thanh trả lời.
Ngẩng mặt lên xem xét hóa ra Lary và Nguyệt Anh đều trả lời. Trong khi đó ông giáo sư ngạc nhiên:
-Cậu ta đâu mà phải để hai bạn trả lời giúp. Tôi xin nhắc lại Gia Minh có mặt hay không!!!
-Có..- tôi từ từ giơ tay lên.
-Xin hỏi, từ nãy cậu lamf gì mà không trả lời.
-Dạ em ngủ quên…-tôi đứng dậy trả lời.
-Đây là lớp học không phải để ngủ…Làm ơn. Đừng để việc này lặp lại lần nữa…
-Thưa giáo sư, vâng..
-Mời cậu ngỗi xuống.
Tôi ngồi xuống, chật vật đếm từng giây từng phút để đến giờ nghỉ…
Reng..reng..
-Hôm nay, chúng ta học đến đây..Các bạn có thể nghỉ…
Chỉ cần nghe tới đó tôi đứng phắt dậy, khệ nệ ôm hộp quà cùng bó hoa tớ bàn Lary. Ngồi đối diện tôi nói:
-Nghe nói, hôm qua là sinh nhật của cô..
-Sao anh biết!!!
-Không cần rõ đâu, đây là món quà xin tặng Lary. Chúc…
-Thôi, quà được rồi chúc lắm thế!!- Thằng Mạnh Linh chen ngang.
-Tao chúc Lary liên quan tới mày hả…Mở quà ra đi.
-Ok..tôi mở đây.
Từ từ mở hết lớp giấy bọc, đột nhiên Lary dừng lại nhìn tôi nói:
-Hay thôi…để về nhà tôi mở…
-Mở một nửa rồi , thì mở nốt đi…
-Được không!!!- hỏi một cách lạ lùng.
-Được cô không mở để tôi mở giúp chow- tôi kéo gói quà về phía tôi xé toạc lớp hộp để lộ ra quả bong thủy tinh bên trong có những hạt tuyết lấp lánh.
-Đẹp quá!!!- Lary nói.
-Đẹp không…Quả bong này rất giống cô.
-Giống tôi???
-Uhm, nó giống cô vì cả hai đều giống những hạt tuyệt này,lạnh lẽo, vô cảm…Tôi tặng cô mong khi nhìn những bong tuyết vô tình này, mà thay đổi..
-Thay đổi??
-Cười nhiều hơn!!! Như lúc này..-tôi nhìn Lary.
Ngay lập tức nụ cười ấy biến mất thay vào đó là gương mặt vô cảm mọi khi. Lary nói:
-Cám ơn vì món quà..
-Không có gì!
-Ê, cho tao xem với…-thằng MẠnh Linh vô duyên.
-Không cho mày đừng sờ vào..
-Ấy hai người đừng giành giật nhau nữa..
Không hiểu vô tình hay cố ý, Mạnh Linh tuột tay khiến quả bóng tuyết rơi xuống đất vờ tan. Những mảnh vờ bắn tung tóe khătps nơi, cúi xuống nhìn, Lary nói:
-Quả bóng..
-Tao xin lỗi, tao không cố ý..- khuôn mặt giả nai nhất có thể.
-Thôi, vỡ rồi thì thôi…Nó chỉ là quả bóng tuyết bình thường, mua lúc nào chẳng được- tôi đi thẳng về chỗ, bắt gặp ánh mắt Nguyệt Anh nhìn tôi lạ lùng.- Nhìn cái gì, lạ lắm sao???
-Không…chỉ là…- Nguyệt Anh cúi mặt xuống tránh ánh mắt tôi.
Hôm đó tôi quay lại lớp học lấy cái mũ để quên thì thấy có dáng một ai đó đang đứng lấp ló ngoãi cửa lớp.Tiến gần đến một chút thì hóa ra đó là thằng Mạnh Linh, tò mò không hiểu nó đang nhìn cái gì, tôi tiến lại gần chút nữa, thì mới rõ cậu chàng đang ngắm người yêu từ xa.
Lary đang ở trong lớp nhặt những mảnh vụn của quả cầu pha lê tôi tặng Lary. Bỗng cô ấy kêu lên:
-Oái…
Thằng Mạnh Linh giật thót người chạy lại, vội cầm tay Lary hỏi:
-Có sao ko???
Nhăn nhó, Lary khẽ bảo:
-Không sao đâu…chỉ hơi xước thôi.
-Hơi xước là thế nào, chảy bao máu rồi nè..
Nhanh nhẹn nó lấy khăn tay ra thấm máu chow Lary rồi bảo:
-Giữ chặt một chút là máu ngưng chảy ngay..
Ngại ngùng, Lary khẽ rụt tay lại cúi đầu bảo:
-Em ko sao, thôi anh cứ về đi, em bận một chút..
Nói rồi, Lary tiếp tục công việc nhặt mảnh vỡ của mình, tức khí, thằng Mạnh Linh giằng cái túi đựng mảnh vỡ ra khỏi tay Lary quát:
-Em đang làm gì vậy? Có thôi ngay đi không hả???
-Em làm gì kẹ em,..không cần anh quan tâm, anh về đi..
Tóm chặt vai Lary, Mạnh Linh hỏi:
-Sao em lại làm như vậy..tại sao như vậy..hả..hả?
Trơ lại với vẻ mặt lạnh lungf, vô hồn,Lary thừ người ra, giọng nối mệt mỏi:
-Bỏ em ra đi…anh làm đau em đó..
Hơi ngại vẻ mặt đó, Manh Linh buông Lary ra, hỏi nhẹ:
-Em có sao không? Mệt hả, hay để anh đưa em về.
Hất tay Mạnh Linh ra, Lary khẽ nhặt nốt mấy manh vỡ, bảo:
-Không em không sao, anh về đi…
-Lary, em sao thế, mấy mảnh vỡ này có gì mà em phải bới sọt rác nhặt lại cơ chứ, hay em thihs quả cầu pha lê đó, được rồi anh mua cho em. Em muốn một, hai. Hay ba…quả khác nhé, được anh sẽ mua mua chow em ngay đây..
Vẫn cặm cụi nhặt Lary ko nói một lời nào, thực sự những lúc cô như vậy thật khó gàn và dễ sợ. Không vừa lòng với sự im lặng, Mạnh Linh lại hỏi:
-Em trả lời đi!!! Hay em chê ít, vậy anh đền cho em 10, 20 quả…Anh chỉ mong em đừng như vậy!!!!
-Không, sẽ chẳng có quả nào giống như quả này nữa…chỉ có một và đã vỡ rồi Ken ạ..Nhưng không sao em sẽ nhặt mảnh vỡ này về ghép lại….
Tức khí, Mạnh Linh giật chiếc túi ra khỏi tay Lary rồi nói như gào lên:
-Sao lại không giống…nó chỉ là một quả cầu bình thường thôi mà!!! Em giận vì anh đánh vỡ nó đúng không…Được anh sẽ đền..đền em mà…
-Em ko giận, cũng chẳng cần anh phải đền em..em chỉ cần…Anh dả em đây!!!!
-Anh ko đưa đâu…
Nói rồi Mạnh Linh vứt chiếc túi qua cửa sổ, lần này chắc nó sẽ vỡ vụn.Tức giận thật sự, Lary vùng dậy hét lên:
-Anh làm cái quái gì vậy…Anh có biết nó có ý nghĩa với em thế nào ko???
-Ko..Anh đếch biết…Đấy chỉ là quả cầu bình thường ko hơn ko kém, sao em lại coi trọng nó quá vậy….
Như sắp khóc, Lary nghẹn lời:
-Vì..vì..vì nó..nó là quà của Minh…
Ngay lập tức Lary chạy vụt ra khỏi lớp…Mạnh Linh đứng trong đó sững sờ vì câu nói vừa rồi. Nó ngồi phịch xuống đật, tay ôm đầu, miệng cười như mếu:
-Minh…Minh…Lại là mày..Sao mãi là mày..Hết Nguyệt Anh, lại tới Lary..Tao hận mày…Trần Gia Minh, mày sẽ phải trả giá!!!!!…..
Nghe nó nói vậy, tôi chỉ cười quay lưng đi…..
===============
Sáng hôm sau tôi đến lớp từ rất sớm để làm một việc vô cùng quan trọng, xong xuôi, tôi ra ngoài chơi và chờ đến h vào lớp.
Reng..reng…
Chuông vào giờ học vang lên, tôi lững thững cố đi thật chậm để vào lớp sau cùng.
-Thưa thầy cho em vào lớp.
-Uhm, vào đi..Lần sau nhớ vào đúng h đó..
Bước vào lớp ddi qua chỗ Lary, tôi dừng lại một chút và nở nụ cười đầy ẩn ý với cô ý rồi về chỗ minhf. Vừa ngồi xuống tôi đã thấy Nguyệt Anh nhìn mình, đôi mắt ấy không còn ẩn chứa niềm vui, vẻ hoạt bát, ngộ nghĩnh như trước thay vào đó là sự buồn bã cô đơn…Tôi quay mặt đi tránh ánh mắt ươn ướt của Nguyệt Anh, tôi sợ khi nhìn vào đó thi tim tôi sẽ lại nhói đau.
Hết h học, tôi xách cặp, định bước ra khỏi lớp thì thấy tiếng của Lary:
-Minh…
Quay lại thì thấy thì thấy Lary giơ một mảnh giấy với dòngc chữ “Thank you” đỏ chót, tôi mỉm cười quay đi,, bước thẳng…
Nhà Lary…
Mạnh Linh rón rén bứoc vào phòng Lary, tay ôm một chiếc hộp bọc giấy rất đẹp, đang định đặt lên bàn học thì tnó thấy một chiếc hộp khác đã ở trên đó từ lúc nào. Máu tò mò, Mạnh Linh để hộp quà của mình xuống giường tiến lại gần chiếc hộp kia. Từ từ mở ra, nó thấy bên trong là một quả cầu thuỷ tinh và tấm thiệp, mở tấm thiếp, Mạnh Linh đọc từng chữ:
-“Happy birthday Lary!!!! Tuy món quà có hơi muộn nhưng mình mong Lary sẽ nhận nó. Thực ra lần truớc mình nói Lary lạnh lung như bong tuýet tromng quả cầu là nói dối đấy. Thật long mà nói thì, ngay từ lần đầu mình gặp Lary bị bọn xấu ăn hiếp, mình đã thấy câu thật mếm yếu, dễ vỡ như quả cầu thủy tinh này. Nhưng lúc nào Lary cũng tỏ ra cứng cỏi, lạnh lung, lúc nào cũng khép chặt lòng mình, ko muốn ai hiểu. Như bong tuyết tuy rất lạnh lẽo, nhưng nó vô cùng dễ tan nếu gần hơi ấm của sự hạnh phúc…Mong Lary đừng để vỡ lần nữa!!!!”
Đọc tới đó mạnh Linh giật mình quay lại thì thấy Lary đang cầm lọ hoa trên tay đứng ở cửa phòng, hơi ngạc nhiên Lary hỏi:
-Ủa Ken, anh ở đây làm gì??
-À…ko..ko có gì, anh chỉ muốn mang cái này vào đây để em bất ngờ- Vừa nói Mạnh Lin vừa trỏ vào cái hộp trên giường.
-Nó là cái gì vậy-Lary tròn mắt hỏi tiếp.
-À..nó..nó là..quả cầu thủy tinh, anh mua đền em..nhưng anh lại thấy cái này…
-Hì!! Đó là của Minh đấy, hôm nay cậu ấy để quà trong ngăn bàn trên lớp..Minh tặng bù em..Anh à, em đã bảo rồi ko cần phải mua đền đâu.À, mà anh thấy bong hồng đẹp ko, nó cũng là quà của Minh đó…
-Em thôi đi- Mạnh Linh gắt lên
Giật mình Lary im bặt, nhìn Mạnh Linh chăm chú say đó lí nhí hỏi:
-Anh sao à!!! Anh Ken…anh có sao ko?
-Em yêu Minh phải ko..?
-Ơ..anh hỏi gì lạ vậy, anh có…Sao anh lại hỏi như vậy!!!!
Đứng bật dậy, Mạnh Linh ghì chặt vai cô:
-Em nói anh bị sao? Anh chẳng sao cả, người bị sao là em mới đúng..em …em yêu nó phải ko? Anh thấy rất rõ điều đó trong mắt em, trong cách đối xử của em…Em biết rõ là nó đồng tính mà….Em đừng..đừng…ko được có tình cảm với nó…Gia Mnh…
Ẩn Mạnh Linh ra, Lary hét lên:
-Anh điên rồi, anh cứ phải áp đặt suy nghĩ của mình vào em….Mà em..em thích Minh đấy có sao ko? Em thích ai là quyền của em…Ko ai có quyền cấm đoán em..Kể cả anh!!!
Sững sờ loạng choạng như sắp ngã, nhưng vẫn cố hỏi:
-Em thích..yêu Minh thật ư!!! Chả lẽ em…
-Đồng tính thì sao!!! Ít nhất em cảm thấy an toàn khi ở bên cậu ý,…Sau chuyện đó…em ko thể chấp nhận bất cứ người đàn ông nào…
Lary ngồi phịch xuống giường..Mạnh Linh ko nói được gì, đi ra ngoài thì gặp Brian:
-Ken, anh …Anh nghĩ Lary trong lúc tức giận nên mới nói vậy…Em đừng để tâm..
-Anh ko cần nói vậy…Em hiểu em hiểu mà…
-Ken…
-Anh đừng nói gì cả!!!!
-Thôi được nếu em muốn vậy nhưng anh mong rằng cậu sẽ hiểu…
-Em hiểu!!! Hiểu hết…Và em cũng biết…biết em căm thù ai nhất!!!
-…..!!!!!
Nói rồi, Mạnh Linh chảy bổ ra khỏi nhà….
Tối hôm đó rất muộn tôi nhận được tin nhắn của thằng Mạnh Linh hẹn gặp vào sớm mai, tôi phân vân ko rõ nó hẹn mình có việc gì, nhưng rồi cũng nhắn lại: “Uhm, tao sẽ chờ mày trên lớp”
Sáng hôm say, tôi tới từ khá sớm nhưng thằng Mạnh Linh đến còn sớm hơn, vừa bước chân vào lớp, tôi đã thấy nó, hất hàm tôi hỏi:
-Sao có việc gì?
-Tao muốn mày hãy rời xa Lary và đừng bao h nói chuyện với cô ấy!!!-tiến lại gần tôi.
-Sao tao phải làm tế? Mày mơ hả???- tôi cười khẩy ngồi lên bàn.
-Tất nhiên là có, nếu ko tao ko gặp mày…
-Lý do??? Là gì???
-Việc này giúp cả mày và Lary..
Nghe tới đó, tôi ngạc nhiên hỏi:
-Giúp cho tao…
-Uhm, giúp chow mày tránh được những đau khổ ko đáng có. Vì Lary sẽ ko bao h yêu mày đâu…
-….!!!
-Thứ nhất là vì cô ấy đã có bạn trai là tao!!! Thứ hai, mày…cô ấy sẽ ko yêu một đứa đồng tính như mày…Cũng như Nguyệt Anh khi xưa vậy…
Bực thật, sao lần nào nó cũng phải xoáy vào nỗi đau của mình chứ, chẳng lẽ sáng ngày ra lại cho ăn đấm. Nhưng tôi ko làm vậy, cười tôi bảo:
-Hahahah…Chết mất thôi!!! Mày tự phong cho mày tước danh “bạn trai” từ lúc nào thế..Thật vô duyên…
-Mày nói cái gì???- nó trợn mắt gằn giọng.
-Ghê thế, chú cứ bình tĩnh nào- tôi ẩn nó ra- thì tao nghe Brian bảo vậy…Nói rằng mày và Lary chẳng có gì sất..
-…..
-Và Lary yêu tao!!!-tôi nhấn mạnh- Thấy thế nào!!!
-Ôi chúa ơi!!! Yêu mày, mày đùa à- mắt nó đảo liên hồi- Nhìn lại mình đi..Là ai!!!
-Tao là tao!!! Đồng tính sao, chẳng thành vấn đề…Ko có cô ta tao cũng có hàng tá em vây quanh đuổi đi chẳng hết…Lary chỉ là một trong hàng chục cô thôi!!!! Okie..-tôi dùng tay tát nhẹ vào mặt nó.
-Mày…-Nó chồm dậy tóm cổ áo tôi..
-Bỏ tay ra khỏi người tao…Tao ko giỏi kiềm chế đâu!!!- Tôi bóc tay nó ra khỏi người- Thôi được, nói suông thế này chắc mày cũng ko tin!!!
-Tất nhiên rồi!!!- nó lùi lại, mặt vênh vênh.
-Thê này, mày dám cá với tao ko…
-Cá cược!!!
-Uhm…Cái cá ở đây Lary!!!
-Lary!!! Ko đời nào…
-Bình tĩnh!!! Tao và mày sẽ cá..Xem ai cưa được Lary đổ trước…Nếu mày tán được, tao tình nguyện làm chó cho mày sai khiến..Còn ko, thì ngược lại..
-…….
-Thấy ra sao, ko tổn hại đến “tính yêu” của mày nhé!!!
Suy nghĩ môt lúc, nó nói:
-Ok!!! Tao đồng ý
Giờ học bắt đầu, chờ tới đến h ra chơi, tôi chạy lại chỗ Lary, cô ấy đang ngồi làm bài, bên cạnh là thằng Mạnh Linh đang thao thao bất tuyetj chuyện gì đó. Trong đầu tôi chợt có ý nghĩ: “Ko, ko thể để nó thắng được”..Thế là tôi chợt nhảy bổ vào giữa.
-Lary à! Bài lúc nãy tôi ko hiểu lắm, cậu có thể giảng lại cho tôi được ko?
Mặt cô ấy chợt lạnh lại, giọng nói bằng bằng:
-Sao cậu ko nhờ Nana (tên tiếng anh của Nguyệt Anh) ý, tớ thấy cậu ấy học cũng giỏi..
Quay lại nhìn Nguyệt Anh một lúc tôi thấy hơi chạnh lòng, nhưng vì lời cá cược nên tôi cố cười toe toét, nắm tay Lary nói:
-Đi mà…cậu cố giúp mình đi…cậu..tôi thích Lary giảng hơn..
Lần đầu tiên trong đời phải hạ mình như vậy, ko phải vì muốn thảo mãn tính háo thắng, thì còn khuya tôi mới xin xỏ Lary…
-Mình ko rảnh!!!
Với bao nhiêu công sức như vậy ,à Lary vẫn đập vào mặt tôi 3 chữ đấy!!! Hậm hực tôi đứng lên đi về chỗ. Nguyệt Anh quay sang bảo:
-Minh ko hiểu thế nào để mình chỉ cho…
-Ko cần..
Tôi đáp gọn lọn, rồi gục mặt xuống bàn ngủ…..
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, tôi tiến đến chỗ Lary ngay lập tức:
-Lary định về hả!!!
-Uhm,…
-Vậy chúng ta cùng về luôn ha,..
-Sao lại về luôn…
-À tại lần trước, Brian có mời tôi đến nhà chơi..Nhưng chưa có dịp nên hôm nay tôi…
-Thế thì anh đi mà tới!!!
-Hả!!!- tôi mắt chữ a mồm chữ o
-Anh Brian mời Minh chứ tôi đâu mời…
-…..!!!
-Tôi về..Đi thôi Ken..
Đi qua trước mặt tôi, Mạnh Linh cười:
-Chịu thua đi,..
-Còn lâu!!! MÀy nghĩ mày là ai!!!-tôi hậm hực bỏ đi.
Tối hôm đó tôi lang thang cho khuây khỏa thì gặp Brian:
-Minh!
Quay lại nhìn, tôi nói:
-Chào,..Anh đi đâu???
-Chào, tôi đang đi tìm bạn gái cho mình…Hahah..đùa thôi tôi đi mua ít phụ kiện thay ống nước ở nhà tắm..Nó hỏng ghê quá!!
-Vậy hả!!
-Thế đi đâu đây?
-À, tôi đi lang thang thôi..Có chỗ nào đâu.
-Thế chuyện,..
-Chuyện gi!!!
-Chuyện với Lary thế nào rồi..Đã có..tiến triển gì chưa?- Brian nhát ngừng.
-Đã nói với anh bao lần rồi, giữa tôi và Lary chẳng có cái gì ra cái gì cả…Mà hình như anh thích trêu những người như tôi thì phải??
Ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, ông Brian tròn mắt:
-Cậu nói gì cơ? Tôi ko hiểu, mà chúng ta vào quán nào đó nói chuyện chứ đứng mãi thế này/…
Chưa nói hết câu, anh chàng này đã kéo tôi vào thẳng quán café bên đường:
-Sao, h cậu nói lý do của cậu cho tôi xem nào..Tự duna bảo người ta thích trêu những người như câu??
-Sao à!!! Vì sao tôi tưởng anh phải hiểu rõ rồi chứ..-tôi đứng dậy bỏ đi thì ông Brian ấn tôi xuống ghế.
-Hây..Cậu nói rõ xem nào…Đàn ông đàn an mà nói nửa vời vậy sao được!!
Tôi giãy nảy lên:
-Tôi chỉ có 70% là đàn ông…anh bỏ tôi ra đi, tôi tự ngồi được…Nào bỏ ra đi!!!
Cả hai ngồi yên vị trên ghế tôi bắt đầu;
-Lần trước anh nói với tôi Lary thích tôi..
-Okie!! Sao nữa!! Cậut thích em tôi rồi hả…Hay đấy!!- Brian cợt nhả.
-Tôi ko đùa đâu..-tôi gằn giọng- và anh bảo cô ý và Ken ko có quan hệ nào trên mức tình anh em!!!
Vẫn vẻ mặt cười cười khó chịu:
-Tôi nghĩ cậu đang ghen với Ken thì pahir..Hahaah..Đùa thôi đừng nóng!! Đúng là tôi có nói vậy thì…
-Thì tôi thấy giữa bọn họ ko như anh nói gì cả!! Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau,..Đã thế thằng này nó còn cảnh báo tôi ko được gần Lary nữa chứ thật nực cười..Hứ!!
-……!!
Và rồi tôi ngồi kể tất cả chuyện xảy ra cho Brian nghe. Nghe xong, tỏ ý ko được bằng lòng ông nói:
-Cậu chưa hiểu về em gái tôi rồi!! Hóa ra cậu chỉ vì cái tôi háo thắng mà cá cước chứ cậu ko có chút cảm tình gì với Lary..
-….Hiểu được thì chết liền…Mà cứ coi là tôi..ko..ko có tình cảm gì đi!!-tôi ấp úng ko nói lên lời.
-Thật vậy sao!! Vậy tôi nhầm khi nghĩ cậu có thể là bạn trai..Thôi tôi về!!
-Chưa chắc đâu!!!-tôi lí nhí.
-Cậu nói gì..
-Ko, đâu nói gì!!
-Tôi khuyên cậu một điều..Con gái ko phải bao h thích sự vồn vã, quan tâm của người kia, có những lúc sự lạnh lùng của họ lại làm con gái thích..Nhớ kỹ nhé!!
-…..!!!
Nói rồi, Brian đi thẳng….Còn tôi ngồi đó ngẫm nghĩ…
Cả đêm nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về câu nói của Brian, cuối cùng tôi đã ngộ ra một điều.
Sáng hôm say, tôi tới lớp Lary nhìn tôi nhưng ko nói gì, chỉ quay mặt đi chỗ khác. Tôi cũng ko vỗn vã săn đón nữa mà lặng ngắt đi về chỗ ngồi, cả buổi học hôm đó luôn có ánh mắt nhìn về phía tôi…Tan học tôi yên lặng cắp cặp về, bỗng có tiếng gọi giật lại:
-Minh..Minh ơi..
Nở nụ cười đắc thắng, tôi cố làm vẻ mặt lạnh quay lại:
-Có chuyện gì?
Lary lon ton chạy tới, tay đưa quyển vở chowtôi:
-Anh để quên cái này!!
-Uhm..-tôi vẫn giả bộ lạnh nhạt.
-À..tôi muốn nói với anh..chuyện..-Lary khe khẽ nói.
Tôi cố kìm nén “cảm giác sung sướng” lai:
-Có chuyện gì thì nói đi tôi đang nghe đây…
-Hay mình vừa đi vừa nói được ko…Chẳng nhẽ đứng giữa đường thế này à!!!
-Tùy thôi..Nhưng chúng ta ko cùng đường đâu..-vẻ mặt lạnh lung nhất có thể.
-Ko sao, tôi cũng ko có gì dài dòng đâu..Từ đây đến cổng là đủ rồi!!!- sau đó quay ra bảo Mạnh Linh- Anh về trước đi, em có chút chuyện.
Không hiểu sao sau hai câu đó, tôi cảm nhận được viên đạn bắn từ mắt thằng Mạnh Linh và phía tôi..Nhưng mà kệ nó chứ, ta đang chiếm thế thượng phong mà. Tôi và Lary đi từ từ xuống sân trường:
-Minh…cho tôi xin lỗi về chuyện hôm qua..
-Khỏi cần vậy đâu..Dù sao tôi cũng làm phiền Lary.
-Thật ra, tại anh cứ..cứ..tại thay đổi đột ngột quá…tôi thấy..
-Thấy ngại trước mặt Ken chứ gì? Tôi biết Lary sợ hiểu lầm và tôi biết Lary coi khinh những người như tôi…
-Ko em..à..tôi ko có ý như thế…Minh hiểu nhầm rồi…
Thấy Lary hốt hoảng, lắp bắp tôi ko nhịn nổi cười:
-Hahahhaha..haha..đùa mà!!!
-Ơ..
Tôi cúi sát xuống mặt Lary, thì thầm vào tai cô ấy:
-Tôi biết em thấy ngại vè những hành động của tôi hôm qua…Nó thật khác ngày thường..Nhưng..tại em làm tôi thành vậy…có trách thì phải trách em đẹp quá thôi!!!
-……..!!!
-Ai ngờ đâu….Lary lại thích sự hờ hững cơ chứ…-được đã tôi tiếp.
-Anh nói linh tinh gì thế!!!
Nở nụ cười chiến thắng tôi vòng tay ôm Lary, khiến sự giãy giụa của Lary là vô ích, tôi hôn nhẹ lên má cô kèm theo một câu:
-Cậu rất xinh!!!..
Im lặng ko nói gì, Lary đứng yên chow tôi ôm, từ xa, tôi thấy có một người đang đứng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt rừng rực lửa cháy. Tôi nhìn về phía hắn nở nụ cười tươi tay vẫy chào..Có lẽ ko chịu nổi cảnh đó Mạnh Linh bỏ đi với nỗi bực tức trong lòng. Lary nói khẽ:
-Ê,..Bỏ em ra..Ôm chặt quá!
Tôi nới vòng tay rộng dần rồi buông Lary, nhưng bàn tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay cô ý. Hơi ngại ngùng, cô gỡ nhẹ tay tôi ra, chạy đi:
-Tối hôm nay, đến nhà em chơi…Em sẽ nấu ăn đó..
Tôi ra hiệu, đồng ý.Cô ấy mỉm cười. Nụ cười đó khiến tôi vui vui lạ thường…
Không ngờ ngày hôm đó, ngoài Mạnh Linh còn có một người nữa đứng sau cửa phòng thể chất nhìn chúng tôi. Người đó đã khóc, khóc rất nhiều trước khi bỏ đi.
Ngay buổi tối, tôi đã tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc bộ đồ mà tôi ưng ý nhất, sau đó lấy xe phóng tới nhà Lary..Đi trên đường tôi ko quên ghé vào tiệm hoa:
-Bó này ổn ha!! Cho tôi..-nhanh nhẹn tôi chọn lấy một bó.
-Vâng, anh đợi chút..
Ngẩng đầu lên, thấy người bán hàng…