Tôi …!

Cuộc đời mỗi con người, ai cũng đều có một điểm xuất phát và một cái đích đến cho riêng mình. Nhưng đối với tôi hai chữ cuộc đời nghe sao thật xa lạ, vì cho tới giờ phút này tôi vẫn không thễ trả lời được câu hỏi tôi là ai ???, và có lẽ mãi mãi tôi chỉ có thể nói được : “Tôi là…”
Lý Lịch:
Họ và tên: Trần Gia Minh
Ngày sinh: 27/ 8 / 1990
Giới tính: Nữ
Họ tên bố: Trần Gia Tuấn
Năm sinh: 1970
Họ tên mẹ: Kiều Mai Linh
Năm sinh: 1972
Nơi sinh: Bệnh viện phụ sản Hà Nội.
————————————————————————————–
-Sao lại thế này anh muốn làm tôi tức chết hả ???
-Ba à, đây đâu phải là việc con muốn , nó chỉ không may xảy ra mà thôi.
-Anh nói thế mà nghe được à !!! Anh có biết đây là việc làm ô uế cả dòng họ không? Vợ anh đâu, bảo nó mau chóng cho ta một đứa cháu trai, còn đứa bé này anh mang nó bỏ vào cô nhi viện cho ta ….
-Ba!!! Cô ấy đã….đã…. ko thể sinh con được nữa…
-Trời ơi…. Anh …anh…. là đồ….
-Ba… ba sao vậy? Tỉnh lại đi ba…
Đó là cuộc đối thoại của ba và ông nội tôi sau khi tôi mới được sinh ra sau năm ngày. Thực ra, chuyện không có gì là lớn cả, chỉ vì tôi là con gái nên ông mới tức giận và muốn đem tôi đi bỏ quách ở một chỗ nào đó. Nhưng thật may mẹ không thể sinh con được nữa , và thế là tôi ở lại với gia đình .
Nghe qua chắc chẳng ai hiểu vì sao ông lại bỏ tôi, vì vâỵ tôi xin giải thích kỹ hơn một chút. Gia tộc tôi có một quy định, bất cứ đứa trẻ nào sinh ra và mang họ Trần đều phải là nam, nếu là nữ thì bỏ vào cô nhi viện hay làm gì đó chỉ có trời mới biết!!!
Và cũng chính ông trời đã đem tặng tôi một BÉ GÁI cho gia tộc này, còn trớ trêu hơn là người con dâu duy nhất trong nhà thì ko thể sinh con được nữa, điềm nhiên tôi ở lại gia đình với một điều kiên tôi phải là con trai, một đứa bé trai theo đúng nghĩa. Từ đó tôi lớn lên với hình hài của một bé gái đội lốt trai, áo phông quần to thụng dày cộp, tóc thì không được dài quá ba phân trong khi đám con gái gần nhà diện nhựng chiếc váy bông xòe, mái tóc dài thượt là dài…..
Với vẻ ngoài của một thằng con trai, mỗi ngày đến trường tôi đều được “lũ tóc dài” vây quanh, chúng tranh nhau để được gần tôi và răm rắp nghe theo những gì tôi bảo. Có những lúc “lũ tóc dài” tranh cãi nhau.
-Minh là của tao, mày đừng có tranh
-Còn lâu, Minh là của tao chứ
-Không là của tao, của tao…
Rồi đánh nhau chí chéo chỉ để xếp hàng với tôi nắm tay tôi vào lớp. Lúc đó tôi thấy bọn “tóc dài” thật ích kỷ , ghê gớm và đáng sợ biết bao. Bực mình tôi thét lớn:
-TÔI KHÔNG LÀ CỦA AI HẾT!!!
Những năm tháng vui vẻ thường qua đi rất nhanh, và tôi cũng vậy sớm mất đi niềm vui trẻ thơ khi nội bắt gặp tôi cũng đám bạn chơi búp bê. Đến giờ tôi vẫn nhớ mãi ánh mắt giận dữ của nội, ông lôi tôi xềnh xệch ra ngoài sân, rồi cầm cây gia bảo quất xuống người tôi từng roi, từng roi không thương tiếc. Tôi khóc khóc rất nhiều, qua màn nước mắt tôi thấy ba mẹ đang đứng nhìn tôi đầy thương xót nhưng cũng đầy bất lực. Mẹ đã khóc, với một người đàn bà yếu đuối như bà thì việc phải chứng kiến cảnh đứa con mình dứt ruột đẻ ra bị đánh đập là một việc quá sức, bà đã ngất. Các gia nhân vội vã đỡ mẹ tôi và phòng nghỉ, chỉ còn bố tôi đứng đó, không một chút do dự hay sợ hãi ông lao ra đỡ đòn roi mà nội vụt xuống tôi và nói :
-Ba à, vậy là đủ rồi ! Với lại nó là trẻ con ba muốn đánh chết nó à ?
-Anh cút ra nó là cháu tôi, tôi có nhiệm vụ phải dạy dỗ nó.
-Nhưng cháu nó đã làm gì sai mà ba đánh nó dữ vậy ?
-Sao à ? Anh thử hỏi con anh ý xem nó đã làm gì…
Với thái độ ôn tồn nhẹ nhàng nhất bố quay sang hỏi tôi :
-Nín đi, nghe ba hỏi này con đã làm gì sai để ông giận vậy ?
-Con không biết, đang chơi búp bê thì ông tới rồi…. – tôi nói trong tiếng nấc.
Có lẽ đã hiểu mọi chuyện ba quay sang nội thưa :
-Ba cháu như vậy là do con chưa dạy dỗ cẩn thận, nếu muốn đánh hãy đánh con trước. Còn về phần cháu con sẽ căn dặn kĩ hơn.
-……. !
===================================
Hôm sau, khi lên ô tô tơi trường thì người ngồi cạnh tôi không phải là mẹ như mọi lần mà là nội tôi. Ông ngồi nghiêm nghị đó làm tôi thấy bất an và nghĩ sắp có chuyện xảy ra với mình.
Đúng như tôi nghĩ nội không đưa tôi tới trường học mà dừng lại trước một cánh cổng gỗ màu đỏ rất to. Với vốn kiến thức của con nhóc 5t tôi bắt đầu đánh vần từng chữ của bức hoành trên cánh cổng:
-Trườ..ng…võ th…uật…Bảo…L..ong…
-Đi theo ta!!!
Tôi vội vã đi theo nội, với đầu óc non nớt tôi chưa thể nghĩ nội đưa tôi tới đây làm gì. Qua cánh cổng, là một khoảng sân rộng lớn được lát bằng gạch đỏ cùng những dãy nhà to cột chống bằng gỗ lim to phải ba người ôm may ra mới vừa. Chưa hểt ngỡ ngàng, thì từ trong gian nhà to nhất một người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra bảo với nội tôi:
-Ông là ông Trần.
-Vâng, chính là tôi.
-Mời ông vào trong sư phụ tôi đang chờ.
-Vâng, cám ơn.
Một lúc sau, nội đi ra cùng người đàn ông mặc võ phục nâu, tóc đã bạc nhiều. Ông chỉ tay vào tôi bảo:
-Đây là cháu tôi, mong ông giúp đỡ cháu nhiều.
-Từ nay cháu sẽ ở đây để học võ, ngoài ra cháu còn phải học để trở thành người đàn ông đích thực châu hiêu không? –Ông quay sang bảo tôi.
-Dạ…vâng!
-Đồ của cháu ta sẽ bảo người mang vào, ta về đây.
Sau khi nội ra về, người đàn ông mới nói với tôi:
-Ông con đã nhờ ta dạy võ và khí khái nam nhi cho con. Nên từ giờ con sẽ là môn sinh của trường Bảo Long. Bây giờ con hãy theo ta vào trong.
-Như..ng.. con..
-Sao con có gì chưa hiểu sao?
-Dạ kh…ông ạ!
-Tuy con là nữ nhưng ta sẽ không vì thế mà nương nhẹ, con sẽ phải học và làm tất cả những việc như các sư huynh tại đây.
Càng vào sâu, tôi càng thấy rõ nét kiến trúc cổ ở đây. Sao mà đồ sộ và đẹp thế!
Đi được một đoạn thì đột nhiên sư phụ ( gọi tạm thế, thật ra ngày ấy tôi gọi là võ sư) dừng lại trước ngã ba:
-Bên trái này …
Ngó qua trái là dãy nhà có rất nhiều phòng nhỏ nằm san sát nhau quay quanh một khoảnh sân nhỏ thoáng mát.
-… là phòng của các sư tỷ phòng ngủ của con và sư huynh ở bên phải. Phía trước là từ đường cùng phòng sách.
-Sao con lại ở cùng các huynh còn….
-Con là ” nam” con quên à! Ta sẽ phải mất nhiều thời gian để rèn con thành “đàn ông” đây. Hzai` !
Cuộc hành trình của chúng tôi tiếp tục về bên phải. Có lẽ là khu nam nên mọi thứ ồn ã hơn sôi động hơn . Vừa nhìn thấy tôi các sư huynh tại đây im bặt, mọi con mắt đều đổ dồn về tôi tỏ vẻ ngạc nhiên thích thú :
-Ai vậy ta, lính mới tò te à ?
-Tất nhiên rồi, không phải lính mới thì vào đây làm gì ?
-Đứa bé đó chắc là con trai nhưng da trắng mắt to nhìn mà thèm…
-Thèm gì ?
-Thèm được như nó !
-Lạy “bố”, da trắng mắt to thì “bố” vào đây làm giáo viên làm gì không đi làm diễn viên cho rảnh.
-Thế mới thèm…
-Đây là phòng của con.
Giọng nói của sư phụ vang lên khiến tôi giật mình nhận thấy từ nãy tôi mải chú tâm tới cuộc nói chuyện của hai người kia, mà không biết đã tới phòng mình. Phòng tôi ở cuối dãy, nhỏ nhất nhưng được cái mát, nhiều ánh sáng.
-Con tranh thủ nghỉ ngơi làm quen với bạn đồng môn. Chiều ta bắt đầu tập luyện luôn.
Đến chiều mọi thứ khác hẳn không khí nhộn nhịp ban sáng thay vào đó là sự nghiêm túc tập luyện khiến tôi một nhóc tì “sốc toàn tập”…
========================================
…Này thì luyện côn, chống đẩy 1000 lần bằng một tay, song phi cước…nhìn mà phát sốt. Tôi nghĩ chẳng lẽ luyện võ là thế này chắc, làm sao sức mình có thể chịu nổi. Đột nhiên có tiếng nói từ phía sau vang lên :
-Nhóc không phải luyện mấy môn này đâu yên tâm, nhóm của mình bên kia đi nào!- một chị ôn tồn bảo tôi vậy.
Theo bà “sư tỷ” sang khoảnh sân nhỏ hơn ở bên cạnh vừa nhập hội với đám nam nữ sinh đồng môn thì hàng loạt câu hỏi được đặt ra:
-Bạn tên chi vậy ? – một đứa bé gái xinh xắn, mắt một mí hỏi tôi.
-Tên Minh..
-Con trai hả? Sao trông ẻo lả quá vậy – Thằng con trai đằng sau “bốp” ngay câu hỏi đó vào mặt tôi.
-Tôi….
Chưa kịp trả lời, thì bà “sư tỷ” đã bắt tập trung để giảng nội quy luyện tập. Bà nói:
-Ở đây có hai khu nam và nữ vì vậy nếu không được phép các em không được tự ý sang chỗ của nhau. 5h sáng tất cả phải dậy tập thể dục,làm vệ sinh cá nhân. 6h ăn sáng. 7h bắt đầu vào học. Đó là quy định bắt buộc ai cũng phải làm . Mỗi ngày chị sẽ phân công một tổ trực nhật gồm ba người, các bạn có nhiệm vụ quét sân trước và sau mỗi buổi tập. Các em rõ chưa?
-Rõ!
-À quên chị tên Yến! Còn bây giờ chúng ta bắt đầu luyện chạy bộ lên đỉnh núi. Ai chạy nhanh có thưởng, ai về cuối bị phạt. Bắt đầu nào !!!
Tưởng sẽ chạy đường thẳng, ai dè chúng tôi chạy theo đường mòn ngoằn nghèo trong rừng âm a âm u.
-Bạn mới vào hả ? – Cô bé ban nãy hỏi tôi.
-Uhm !
-Tớ vào trước ấy được mấy ngày. Còn hơn hai tháng nữa tớ được về nhà.
-Sao lại thế ?
-Khóa này chỉ kéo dài 3 tháng thôi mà. À ! Phía trước là có con suối đấy cẩn thận nha, vì ở đó nguy hiểm lắm….
Nguy hiểm ! Như thế nào là nguy hiểm mà nguy hiểm ra sao. Đấy là ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu tôi lúc ấy.
-Hơ ! Bạn nghĩ gì vậy, con suối phía trước rồi kìa.
-Hả ?!?!?
Mắt tôi trố ra, mồm thì há hốc, tay dụi mắt lia lịa. Đây mà là con suối sao, có mà là một con…..
Vâng! Đâý không phải là một con suối mà là một hẻm núi sâu không thấy đáy bởi mây mù đã che hết, phải chú tâm lắm tôi mới thấy cây cầu treo vắt ngang qua:
-Đây mà là suối hả?
-Uhm ! Họ gọi đây là suối Trời.
Suối trời một cái tên nghe lạ, nhưng hay hay …
-Bạn biết không phía dưới là khe nước nóng nên ở đây mới mù mịt đấy.
Cô bạn đồng môn nói tôi mới để ý thảo nào ở đây nóng hơn chỗ khác. Đặt chân lên cây cầu treo, một cảm giác rùng mình khó tả chạy khắp người tôi. Tôi sợ, sợ cái cầu sẽ sập (vì mọi người chạy qua cây cầu rung lên bần bật lắc qua lắc lại sợ phát khiếp !!!). Tôi dò dẫm từng bước đi trên cây cầu. Cô bạn đồng môn nói với tôi :
-Minh sợ hả ?
-….. !
-Lần đầu tiên mình cũng thế. Tớ dạy ấy cách khỏi sợ nha ?
-….. !
-Ấy nhắm mắt lại. bịt tai chạy thật nhanh qua cầu ! Đếm một hai ba chúng ta cùng chạy nha ?
Cô bé nhắm mắt bịt tai chạy thật ( thế mới khiếp). Mới đầu tôi hơi chần chừ, nhưng cô bé cứ rối rít thúc dục tôi bịt tai nhắm mắt ( ti hí thôi) chạy như bay theo cô bé.
Do nhắm mắt nên bạn đồng môn, vấp vào tảng đá nằm chềnh ềnh bên kia cây cầu, ngã sõng soài trên đất :
-Ây da !…
-Ấy ngã có đau không ? Ai biểu nhắm mắt..
-Không sao..
Cô bé đứng dậy với vài vết tích ở cánh tay nhưng đầu gối thì be bét máu..
-Ấy đi nổi không ?
-Chắc được ! Ây da…..
-Thôi hay là, tớ dìu ấy đi nha
-Kệ tớ ! Minh chạy nhanh lên, tới đỉnh thì có cáp treo xuống đấy. Không hết lượt, Minh phải chạy bộ theo đường cũ đấy.
-Hay tớ cõng ấy nha.
-Ấy…
Chưa để cô bạn nói hết câu tôi xốc cô ấy lên vai chạy nhanh về phía trước. Trời bây giờ, đã ngả bóng…
…..Với sức khỏe của một đứa trẻ, tôi cõng cô bạn chạy một lúc thì đã thấm mệt. Đôi chân mỏi nhừ, mặt mũi đỏ lựng ướt át mồ hôi. Từng dòng nước chảy dọc từ thái dương, từ từ trôi vào miệng, mồ hôi của tôi chăng! Không hề, nó có vị đắng pha lẫn chút ngọt, chút chát của muối :
-Ê! Khóc đấy à?
-Tớ đâu… có kh…óc.
-….!
-Thật đấy tớ… đâu.. có kh…óc!
-Minh có bảo là Minh không tin đâu mà..
Mải nói chuyện + thêm trời tối, chân tôi mắc vào rễ cây nằm giữa đường tôi xòe tới cái “rầm” còn cô bạn ngã không kém phần..
-Ui da! Sao không?- tôi hỏi
-Không sao.
-Xin lỗi do Minh…
-Đã bảo không sao. Chúng ta đi nhanh lên trời càng ngày tối đi à..
-Uhm!
Cô bé cà nhắc đi lên phía trước. Còn tôi phải cắn răng mà chạy theo vì chân tôi sai khớp mất tiêu rồi!
-Sắp tới nơi rồi Minh nhìn kìa!!!!
Cô bé nhảy cẫng lên, tay thì chỉ về phía trước. Tôi nheo mắt nhìn theo, từ chỗ này chúng tôi đã thấy cáp treo, từng lượt cáp đang đưa những người xuống núi. Tôi và cô bạn chạy hết mức có thể để tới kịp. Các bước chạy càng mau, thì chân của tôi lại càng thêm buốt. Nhưng tình thế này không cho phép chúng tôi chậm thêm bước nào nữa, chỉ cần tới chậm thôi thì công sức chúng tôi chạy tới đây là vô ích.
Đến nơi, tôi ngã vật ra thảm cỏ. Bà “sư tỷ” chạy ra hỏi:
-Mệt lắm hả?
-Vâng.- cô bé đáp
-Sao chày xước hết cả thế này! Vồ ếch vài lần hả?
-Hì! – tôi cười trừ
-Thôi đứng lên vào buồng cáp treo đi nào..
Vừa nói chị Yến vừa đưa tay ra kéo tôi dậy. Tôi từ từ đứng lên…
-Á! Chân em.
Bà “sư tỷ” và cô bạn nhìn xuống cái chân lúc ấy đã sưng vù như chân voi của tôi
-Trật khớp! Không có gì đáng lo, nhưng cũng khá khen là nhóc chạy được với cái chân như thế này.
-Chân Minh thế kia sao vẫn chạy hả? Minh ngốc lắm à!
-Ngày mai em phải về nhà thôi!
-Về nhà? Em mới ở đây chưa được một ngày mà..
-Biết thế, chân thế này ở lại cũng chẳng tập luyện được gì sất. Về nhà tĩnh dưỡng cho tốt xong rồi lại tới.
Ngay ngày hôm sau gia đình đã cho xe tới “rước” tôi về. Trước khi đi, cô bạn đồng môn tặng tôi 1 sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trông rất đẹp.
-E hèm! Cảm ơn vì đã cõng tớ nha. Nhưng ấy vẫn ngốc lắm.
-Hả?
-^_^!
-Cậu chủ à đi được chưa!..
-Bye! Đi..
-Chờ đã!- cô bé hét to với lái xe của tôi, rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn vô cùng ấm áp mà từ trước tới giờ tôi chưa từng cảm thấy.
Nụ hôn đó diễn ra trong chớp nhoáng, sau đó cô bé bỏ chạy. Tôi nhoài người ra khỏi xe gọi với:
-À này! Tên cậu là gì?
-Tớ cho cậu biết rôi mà…Hẹn gặp lại !
Ngay lúc đó, chú lái xe nổ máy đi. Trên đường về nhà, tôi vẫn không quên câu nói cuối cùng của cô bạn ” hẹn gặp lại”