Tôi …!

Hai năm trước sau khi Nguyệt Anh đi khỏi, tôi về nhà nằm thao thức, không ngủ được, lòng thắt, nước mắt cứ chảy ra không ngừng.
-Tại sao..tại vì sao..cô ấy lại từ chối tình cảm của mình…-tôi nằm tự dằn vặt mình với suy nghĩ đó.
Chợt nhớ về câu nói của cô ấy trước lúc đi: “Câu trả lời luôn ở cạnh Minh…”, tôi sờ lên chiếc vòng…
Một đêm thức trắng suy nghĩ, tôi ghi toàn bộ nơi mà tôi và Nguyệt Anh có nhiều kỷ niệm. Tôi nghĩ câu trả lời sẽ có ở một nơi trong số đó, Vội vàng, gọi chú tài, tới trường Bảo Long, lớp học, quán kem…nhưng tất cả đều không cho tôi đáp án.
Đang chán nản, bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi…Nơi đó…
-Chú ơi, đưa cháu đến…
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở nơi tôi cần tới, xuống xe tôi nghĩ: “Đây là nơi cuối cùng,…” Sau năm phút leo đồi, tôi đã đứng trước cái cây “chêt tiệt đó”, lặng đi một lúc tôi bắt đầu đào..Vừa đào tôi vữa hồi hộp không hiểu, thứ tôi cần tìm có ở đây không…
Sau 15’ đào bới tôi đã thấy chiếc hộp. Tay run run cầm chiếc hộp bằng bạc có hoa văn lạ mắt, lòng tôi rộn rang, khấp khởi xem lẫn lo âu, phiền muộn. Nhưng chiếc hộp không mở được, tôi dùng sức cậy mãi cũng vô ích. Nhìn kỹ chiếc hộp, tôi thấy một lỗ hình mặt trăng..Sực nhớ, tôi vội cởi vòng cỏ rồi đặt vào lỗ hổng đó. Thật không ngờ, nắp hộp bật ra, bên trong có một lá thư cùng chiếc..Cấm lá thư, tôi đọc qua màn nước mắt, tùng dòng từng dòng một..
Minh!!!…
Nếu bức thư này tới tay câu thì mình thực sự rất vui mừng..Trước tiên mình muốn gửi tới cậu một lời xin lỗi từ tận đáy lòng, vì mình không thể là người mà Minh mong muốn. Mình biết, Minh đã phải suy nghĩ rất lâu để ngỏ lời với mình, nhưng mình không thể…
Minh đừng nghĩ là Nguyệt Anh không có tình cảm với Minh, vì mình rất rất thích Minh ngay từ lúc nhỏ. Mình đã đem lòng thích một cậu bé tuy nhỏ con nhưng luôn cố gắng bảo vệ mình, cậu bé đó ko ngại chân đau mà vẫn cõng mình lên cáp treo..Mặc dù chỉ ở cùng cậu bé đó có một ngày, nhưng mình đã có cảm giác không thể diễn tả nổi..Chác có lec đó là Tình Yêu…
Và mình phải mất 12 năm, để tìm lại được cậu bé đó, nhưng cuộc đời luôn đổi thay….
Minh là người tiếp thêm sức mạnh cho mình đứng dậy sau cú ngã, Minh đã ngồi yên an ủi, chow mình một bờ vai để dựa, cho mình một cốc kem ngọt ngào để quên đi cái đắng của tình yêu…Minh cũng là người, cho mình cái cảm giác bồi hồi xao xuyến bằng lời tỏ tình của mình…
Ông trời có lẽ đã trêu ngươi hai chúng ta, 12 năm trước ông đã cho mình cái cảm giác yêu thương khi ở trên lưng Minh, và 12 năm sau, cái cảm giác đó cũng không thay đổi. Nhưng ông lại cho mình sự thật mà không thể chấp nhận đó là: “Minh không là con trai”.
Chiếc nhẫn này Minh hãy trao cho ngươì xứng đáng hơn!!!!
Tôi khóc trong màn mưa, bầu trới tối đen như như tôi lúc này. Đứng dậy, tôi chạy nhanh xuống mộ Nhung, quỳ sụp xuống:
-Sao lại vậy? Sao lại vậy hả Nhung? Tại sao cô ấy lại không chấp nhận tớ, phải chăng đây chính là những gì tớ phải nếm trải cì đã từng làm một người con gái đau khổ…phải chăng mình không phải con trai..
Cơn ác mộng của hai năm trước thườn ập về trong những giấc ngủ của tôi mỗi khi căng thẳng. Nhưng h con tim đã trai lì, tôi không còn ám ảnh bởi giấc mơ đó nữa. Hằng đêm tôi vui chơi bên bao cô gái, vì tôi sợ màn đêm, sợ sự cô độc….
Hôm đó đang cùng Mari đi chơi thì di động reo, bắt máy thì đó là quản gia của tôi gọi:
-Alo, cậu Minh à, cậu về ngay, ông chủ đang đợi…
-Sao,..ông ấy sang từ lúc nào …
-Dạ ông ấy mới sang hồi chiều, đòi gặp cậu gấp.
-Rồi tôi về đây.
Cúp máy, tôi hậm hực lầm bầm, Mari hỏi:
-Sao vậy anh? Có chuyện gì làm honey bực à?
-À,ừ..ông già sang, đang đòi gặp…
-Vậy honey định bỏ mặc em một mình à?
Hôn nhẹ má Mari, tôi bảo:
-Thôi mà, hôm nay anh phải về, để mai anh đền chow baby say nha.
-Nhớ nha, hôm nay tha, mai phải đền gấp đôi đó..
-Rồi, bye…
Bắt taxi về biệt thự, vừa xuống xe đã có người đứng mở cổng:
-Chào cậu, ông chủ đang đợi trong nhà.
Lạnh lung, tôi bước vào, một hàng nhân viên xếp hàng thẳng tắp, ngay ngắn, cúi chào tôi:
-Chào cậu chủ về!
Ông quản gia chạy lại cúi người:
-Cậu đã về!
-Uhm, mà sao hôm nay bày đặt lắm chuyện thế, ở đâu ra lũ người này vậy..
-Là ta làm chuyện đó đấy-Ba lững thững bước từ cầu thang chính xuống.
Tôi im lặng, không nói gì, ba vỗ vai tôi nói:
-Về rồi hả? Vẫn khỏe chứ con?
-Vẫn..mà làm ơn bỏ tay ra dùm, tôi không thích..-ái ngại ba từ từ bỏ tay xuống nét vui vẻ trên khuôn mặt biến mất thay vào đó là vẻ buồn buồn khó tả:
-Theo ba lên phòng…
Hai ba con tôi lên phòng làm việc, ba ngồi xuống ghế nghiêm trọng:
-Con ngồi xuống đi, ba có việc cần nói với con…
Lạnh lung, tôi kéo ghế, ngồi xuống, vắt chân lên bàn, mặt câng câng:
-Việc gì?
Quá tức vì thái độ của tôi, ông đập bàn quát:
-Bỏ chân xuống ngay thằng mất dạy này,..
-Sao phải bỏ, thói quen của tôi rồi, nếu bỏ xuống là tôi không ngồi nghe ông nói được đâu…
Mặt đỏ bừng bừng ông cố nuột cục tức, nhã nhặn:
-Được rồi, con muốn vậy cũng xong. Bây h ba muốn nói với con một việc..nó liên quan tới cuộc đời sau này của con..
-Việc gì mà nghe quan trọng thế..
-Ba cứ nghĩ đưa con sang đây là giúp con có cuộc sống tốt hơn, giúp con quên đi nỗi đau mất mẹ. Nhưng ba đã nhầm ở đây con chơi bời lêu lổng hơn trước…
-Ông đã nói xong chưa?-Tôi dùng vẻ mặt bât cần để nói
-Ba chưa nói xong đâu, con có biết những việc làm của con làm ba khổ lắm không?
Nghe tới đó tôi cười khẩy, quay mặt nhìn chỗ khác, nhưng ba vẫn nói tiếp:
-Dũ sao con cũng đã lớn, và trước sau gì tập đoàn này cũng do con cai quản. Nhưng muốn làm giám đốc hay chủ tịch hội đồng quản trị đi nữa thì con cũng phải có năng lực và kiến thức. Nên ba nghĩ con nên đi học trở lại, ba đã chuẩn bị hết mọi thứ, tuần say con sẽ hip học…
-Cái gì?…ông bị sao đấy?…tôi không đi học đâu…
-Con phải đi, ba không muốn nói nhiều đâu. – Gương mặt nghiêm nghị, giọng nói rắn đanh của ông làm tôi hơi nhụt trí- BA biết con có khả năng nhưng do cú sốc lần trước nên con mới bỏ thi đại học. Giờ sang đây, ngày con đi đến trường học, chiều qua công ty học việc rõ chưa?
-Hừ…Sao tôi phải nghe ông nhỉ? Ông là gì mà bắt tôi phải làm việc này, việc nọ.
-Nếu con không nghe, ba chỉ còn nước cắt hết viện trợ và mời con ra ngoài tự lập, coi như ba và con là hai lạ không quen biết.
-Ông..ông nói thế mà nghe được à? Cha con cái gì cái đồ ông..
Tôi bực mình ra khỏi phòng, tức …tức quá đi mất, h ông ta mà ném mình ra đường thì sống sao được, thôi!!!! Rồi nếu lão ta đã thích thế thì mình sẽ chiều, nhưng có điều sau này tôi sẽ làm cho ông phải bẽ mặt mà cầu xin tôi đừng đi học nữa..-tôi vừa đi vừa nghĩ
__________________
Đang vừa đi vừa hậm hực tức tối vì việc ba bắt đi học thì bỗng, tôi nghe thấy ở con hẻm gần đó có tiếng xì xào nhộn nhạo gì đó. Với kinh nghiệm có sẵn tôi doán chắc rằng trong con hẻm có một vụ đánh nhau hay bắt nạt, tôi dảo bứoc vào trong con hẻm vì sự tò mò đang trỗi dậy và cả sự tức giận đang muốn trút.
Đừng lại trứơc đầu hẻm, tôi căng mắt nhìn vào thấy có đám loai choai đang bắt nạt một ai đó, tôi bực mình chửi thầm:
-Mẹ kiếp! Lũ chó không biếtnhục ỷ đông hiếp yếu….
Nhẹ nhàng bước lững thững vào, sát tới nơi, tôi mới biết mấy *** đang định cuỡng bức một cô gái. Điên tiết, tôi tóm vai hai thằng, bọn nó vội quay lại không quên kèm một câu đe dọa:
-Thằng nào hả? Không thấy bọn ông đang vui thú hả???
-Ôi vậy hả!!! Em không biết đấy!! Chết tiệt, bọn mày xem tao là ai hả!!-tôi cười cợt.
Rồi cho nó một cú đá ngay giữa mặt. Thằng đó ngã lă ra một góc van xin:
-Anh..anh Minh,..em không biết anh tha cho em..
Thấy động, mấy đứa còn lại quay ra xem có chuyện gì, thì thấy tôi và thằng bạn của chúng vừa nói vừa ôm cái miệng chảy máu lạy lục van xin. Nhận ra tôi, bọn chúng luống cuống, tím tái mặt mày, vội đồng loạt quỳ xuống, lạy như bổ củi:
-Trời đất,..anh Minh…
-Em..em…em không biết…tới..!!!
Phủi tay tôi liéc nhẹ bọn chúng:
-Tao đã chết đâu mà bọn mày lạy tao!!! Định rủa tao chết sớm hả???
-Không bọn e…
-Mày là hội phía nam thành phố phải không…
-Dạ..dạ..-thằng bé run cầy sấy.
-Bọn mày sang bên này làm gì, định lấn chiếm địa bàn….
-Không bọn em đâu dám…
-Về bảo với Nick, lần trước là lần đầu tao nương tay, chứ mà nếu nó còn tiếp tục lấn chiếm tao không biết hội bọn mày sẽ đi tới đâu…Có thể là vô cùng chăng!!!!
-Em hiểu…
-Tốt, bây h biến đi. Đừng để tao bắt gặp bọn mày ở đây nữa đâu!!! Cút.
Giật mình bọn chúng luống cuống co giò chạy, dẫm chân nhau khiến cả bọn lăn lóc. Tức cười bao bực mình tự dưng tiêu tan hết. Chợt nghe tiếng rên rỉ:
-Ư..ư..a..
Tôi từ từ bước vào, óa ra cô gái lúc nãy đang gượng dậy vì đau, lũ khốn đánh người tar a như thế. Lúc này tôi thấy căm hận lũ đàn ông bao nhiêu, bọn chúng thật độc ác ích kỉ, đáng kinh tởm, vậy mà sao cái dòng họ kia lại bắt tôi trở thành một lũ như thế.
Tôi đưa tay có ý muốn giúp cô ý đứng dậy. Cô nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt như muốn ăn tuơi nuốt sống tôi vậy. Tôi vẫn “hồn nhiên” cười:
-Nào đứng dậy đi, bọn chúng đi rồi!!- tay vẫn đưa ra.
Bỗng cô ý gạt tay tôi ra, vịn tườg đứng dậy đột ngột. Hơi choáng, cô gái có vẻ loạng choạng như sắp ngã. Vội tôi tiến gần lại, đỡ cô ấy nhưng thật bất lịch sự cô ta đã không cám ơn thì thôi lại lại còn xô tôi ngã chổng kềnh ra đất
-Á!!!! Đau quá…người ta có ý tốt sao lại..
-….- không nói gì cô ta “đâm thẳng xuyên thủng” ra khỏi con hẻm bỏ mặc tôi nằm lăn dưới đất.
Cơn tức kia vừa qua, cơn tức khác lại tới, từ hồi sang đây tới h chưa có cô gái nào lại lãnh cảm với tôi như vậy. Thấy mình bị xúc phạm tôi đến ngay quán bar ngồi uống bia vừa chửi:
-Chết mất thôi..đồ con gà…óc bé bằng hột nho..không có óc…tức quá!!!!
Bỗng chuông điện thoại đổ…Ring..ring..ring..
-Alô,..-tôi gằn giọng.
-Cậu Minh hả???
-Ai đấy??? Tôi Minh đây…
-Cậu Minh, ông gọi cậu về chuẩn bị sách vở quần áo ngày mai tới trường không muộn rồi..
-Rồi,cứ bảo tôi về ngay…Lắm chuyện quá..
Tôi dập máy, uống bia tiếp. Uống nhiều quá cúng thấy chán, tôi ngã lưng ra ghế nhìn lên trần nhà nghĩ: Mai đi học hả!!!! Chết mất, ta lại phải đi học….
Sáng hôm sau tôi lò mò dậy từ sáng sớm để đi học. Vào tới lớp điều đầu tiên tôi làm là soi xem có chỗ nào kin kín để ngủ. Bỗng tôi nhìn thấy con nhóc “chết tiệt” hôm qua, rất nhanh chóng tôi chạy ra chỗ nó. Đang vênh vênh cái mặt để chờ một tiếng cám ơn từ nó:
-Đi chỗ khác ngồi đi, tôi không thích ngồi chung…
Vẻ mặt lạnh lung kèm theo ánh mắt vô hồn làm tôi hơi rợn, nhưng sao tôi phải nghe lời nó chứ, kiên quyết bằng một giọng rắn đanh.
-Không đi..thích thì kiếm chỗ khác mà ngồi..
Nó nhìn tôi chằm chằm, không một cái chớp, bực mình tôi nói:
-Nhìn cái gì mà nhìn, rơi mắt ra đấy…
-Trông cậu..hơi quen..-nó nghiêng cái đầu.
-Chứ gì nữa, hôm qua tôi đã cứu cậu thoát khỏi bọn côn đồ đây nhớ không-tôi hớn hở.
-Nhớ, sao vậy??
-Thì cám ơn mau đi chứ..Bộ cậu là người vô ơn hả…-tôi nhắc nhở.
-Đồ nhiều chuyện ai cần..
Nó bốp thẳng vào mặt tôi cậu đó thì hỏi có điên tiết không cơ chứ? Tôi định ch nó một bài giảng thì có giọng một người con trai nghe quen quen cất lên:
-Ê, Lary ..mình đây ne!!!
Nó đứng dậy, nhìn ra người ở say lưng tôi, nở một nụ cười vô cùng đẹp, ánh mắt nó sáng lên chứ ko còn vô hồn như lúc nãy, giọng nói cũng ngọt ngào hơn:
-Uhm. Ken à? Minh ra đây..
Thắc mắc và tò mò về người có thể làm cho một con robo thành một búp bê đáng yêu, tôi quay lại thì giật mình, đó là..Mạnh Linh…
Thật là quả đất tròn, cả ba đứa đều găp nhau tại nước Mỹ này. Mà tính ra nước Mỹ cũng nhỏ, sắp xếp sao thì xếp lại cho thàng này học chung lớp với tôi. Thằng này đào hoa thật, hết Nguyệt Anh lại đến con bé kia, mà con bé kia cho tôi một cảm giác thân quen quá…thôi kệ đánh giấc cái đã !!!!!.
Đang mơ màng thì chợt có ai đó đó đập vào người, bực quá, không hiểu đứa nào dám cả gan phá giấc ngủ của ta, tao mà dậy thì biết tay. Vùng dậy tôi định chửi thì thằng Mạnh Linh teo toét :
-Chào Minh..không ngờ lại gặp cậu ở đây, bất ngờ quá !!!
-…- mặt tôi khinh khỉnh không thèm trả lời.
-Sao vẫn khỏe chứ- nó vẫn đập vào vai tôi.
-Bỏ ra..tao có quen biết gì mày đâu!!!
-Thôi, cậu không quen mình cũng được, nhưng mình qua đây để xin lỗi cậu thay Lary cô ấy vốn không thích tiếp xúc với người lạ nên mới có thái độ không phải, dù soa thì cũng cám ơn vì cứu cô ấy. Mà thấy sắp vào lớp rồi, mình về chỗ.
Sau đó vài phút, ông thầy bước vào lớp điểm danh. Rồi tự giới thiệu :
-Chào các em, thầy là Simon, dạy bộ môn Kinh tế học, hôm nay là buổi đầu ngoài ba bạn chưa tới thì hầu như chúng ta đều chưa biết mặt nhau. Thầy muốn dùng h này để cho các em làm quen các em thấy sao ?
-Vâng được ạ..
-Được..thầy tâm lý quá !!!
Bỗng ở cửa lớp có người lấp ló,lắp bắp :
-Xin lỗi, em tới muộn..
Nhìn ra đó là….
===========
Ông thầy đẩy gọng kính lên nhìn cô gái một lúc rồi gật đầu bảo:
-Uhm, em vào lớp đi, lần say không tới muộn nữa đấy. Hôm nay lớp đang làm quen, em vào mau để làm quen.
-Vâng ạ..
Bước chầm chậm vào lớp, cô gái đảo mắt nhìn khắp phòng để tìm chỗ. Bỗng có một cánh tay chạm vào người tôi cùng giọng nói nhẹ nhàng:
-Chào bạn, chúng ta làm quen được không???
Tôi vẫn nằm im, không động đậy, nó khẽ lay người tôi lần nữa bảo:
-Mình là Nguyệt Anh, từ h chúng ta sẽ là bạn cùng bàn. Mà trông cậu chắc cũng là Việt Kiều hả, tóc đen mà..
Toi bực mình nhỏm dậy:
-Im đi được không…?
Ngạc nhiên, lắp bắp nói:
-Là cậu sao Minh…sao lại trùng hợp thế…
Tôi không nói gì chỉ gục mặt ngủ tiếp, trong đàu tôi nghĩ :”Thật là..sao ại thế chứ..trái đất thực sự rất nhoe, cùng lúc để ba đứa học chung một lớp thế này”. Từ lúc đó con nhóc không dám nói dù chỉ là một câu, nó ngồi im re, không cựa quậy, có lẽ nó vẫn sốc vì vì chuyện lần trước.
Hết h Candy gọi:
-Alo, honey à? Em nè, sao lâu lắm không thấy phone cho em bộ quên người ta à?
-Candy hả? Làm sao quên được lúc nào anh cũng nhớ à, dạo này bố gìa bắt đi học nên không có this gain đi chơi.
-Thế sao? Khổ thân, vậy honey ở đang học hả?
-Uhm, nhưng tan rồi, chuẩn bị về
-Thế em qua đón honey nha, vừa lấy được con Lexus để đi chơi…
-Uhm, thế cũng được, anh ở…
Cúp máy, tôi xuống cổng trường chờ Candy, Nguyệt Anh lại gần:
-Chờ ai à? Về chung với mình đi
-Thôi bạn tôi sắp tới đón rồi..
Ngại ngùng Nguyệt Anh cúi mặt lí nhí:
-Không sao? Mình về một mình cũng được, nhưng Minh à, mình thấy cậu khác xưa nhiều quá, cậu không còn là Minh mà mình từng quen có chuyện gì xảy ra với cậu phải không? Kể cho mình nghe đi..
Tôi cố giấu cảm xúc quay mặt đi chỗ khác nói:
-Chả có gì cả, mà có thì cậu ko cần rõ..
Im lặng, Nguyệt ANh mắt rưng rưng như sắp khóc đúng lúc đó Candy tới:
-Minh..đi thôi anh..
-Uhm, chờ chút..
Tôi quay lại bảo Nguyệt Anh:
-Chúng ta từ h hãy coi như ko quen biết, dũ sao chúng ta cũng đã chấm dứt từ hai năm trước rồi…
-Tớ..tớ..
-..Cậu hãy im lăng nghe tớ nói đây này bây h tôi không còn là Gia Minh của ngãy xưa nữa cậu cũng không còn là Nguyệt Anh mà mà tôi quen biết, dù sao cũng xin lỗi vì những lời này..
Tôi quay lưng đi thì có tiếng nói:
-Gia Minh cậu quá đáng rồi đó..
Tôi cười khẩy:
-Sao???
-Tôi thấy cậu ngày càng trờ nên là một tên xấu xa, ích kỷ, sao cậu lại nói vậy với Nguyệt Anh, ngãy xưa chính cậu dã cố giàn lấy cô ấy từ tôi sao???
-Vậy hả??? Thế thử hỏi cố nhân xem ai làm ai đau trước!!!
-Thế này là thế nào Nguyệt Anh?- Mạnh Linh quay lại hỏi Nguyệt Anh
-Mình..mình..không biết- vừa nói Nguyệt Anh vừa khóc.
Rồi cô ấy ôm mặt chạy biến mất, để lại mấy đứa bọn tôi, Thằng Mạnh Linh quay lại nói với tôi:
-À!!!Tôi biết lý do vì sao cô ấy lại từ chối cạu rồi vì cậu là les..
-Thế này là thế nào em không hiểu gì hết..-Lary hỏi.
-À, người này rất đẹp zai, đàng ong đứng trước mặt em là les đó- nó câng câng nói.
Điên thật sự, tôi tóm cổ áo của áo Manh Linh cho nó một cú trời giáng. Không hiểu sao lần nào gặp nó cũng đánh nhau!!!
-Uhm, tao đồng tính..Dù gì tao còn tốt hơn trăm ngàn lần những kẻ như mày.Tao không bao h dẫm đạp lên nỗi đau của người khác.
Nói rồi tôi quay lưng đi đến chỗ Candy.Thằng Mạnh Linh nằm đó ôm mặt, người run bần bật vì đau hay tức giận thì tôi cũng không rõ.
Candy hỏi:
-Sao vậy honey, sao honey đánh nó vậy!!
-Có sao đâu, tại nó láo xược thôi..
-Honey, nó có làm gì honey ko..Để xem nào!!!
Candy đưa tay sờ vào khuôn mặt tôi. Ngay lúc đó tôi có thể cảm nhận được những ngón tay sắc nhọn đang mân mê khuôn mặt minh. Cái cảm giác buồn buồn, gai gai ấy từ từ chạỵ ra say gáy rồi xuống cổ và dừng lại ở ngực. Đột nhiên, Candy ngước nhìn tôi bằng ánh mắt gain gain, cô cười một nụ cười tinh ranh như muốn nói: “Anh biết tôi sẽ làm gì ko”. Gần như tức thì, Candy kéo tôi xuống đặt nụ hôn lên môi tôi, một nục hôn nồng cháy nhất mà cô có được…Đối với tôi, nụ hôn đó thật vô vị, lạnh lẽo..
-Khuôn mặt của cưng ko sao cả, nó vẫn đẹp và lạnh như mọi khi!!! Chúng ta đi thôi- Candy thầm thì vào tai tôi.
-..
-Honey cầm lái nha!!!-kéo tay tôi.
-Được thôi!!!
Chúng tôi đi chơi từ lúc đó đến tôi thì dừng chân tại một quán bả. Tìm một chỗ trống, Candy kéo tôi ngồi xuống, rồi dở điện thoại ra nói:
-Em gọi chow mấy đứa bạn đến, tiện thể khoe honey luôn..
-Khoe???-tôi cười.
-Uhm, khoe chứ. Bọn nó mà thấy chắc ghen lồng lên vì cưng đẹp ơi là đẹp!!! Alo đến ngay ha, rủ thêm mấy đứa nữa???
Tôi và Candy ngồi đó được 15’ say thì các bạn cô tới.
-Hey!!!Đến rồi à- Candy cười.
-Uhm, gần như đến đủ rồi đấy thiếu mỗi Sunny …
-Ê, đây này !!-Candy vẫy tay ra hiệu cho ai đó.
Cô gái từ cửa tiến lại gần chỗ chúng tôi. Thật tiinhf cờ và bất ngờ đó là Sunny một bạn gái khác của tôi. Sunny hình như cũng hơi bất ngờ :
-Minh sao anh lại ở đây !!
-Hai người biết nhau à, bất ngờ quá..Tôi giới thiệu luôn, đây là Minh bạn zai tôi, ko người yêu chứ honey nhờ ??- Candy nói.
Câu giới thiệu của CAndy đã xé toạc lớp mặt nạ của tôi. Sunny hỏi :
-Bạn trai !!! Minh thế này là thế nào..hãy nói cho em biết ai là bạn gái của anh.
-BẠn gái, Sunny…Minh anh nói đi !!!- Candy kéo tay tôi mắt mở to.
Biết mình bây h chẳng còn cách nào chối được tôi đành bình thản gạt tay cô ý ra khuôn mặt cô cảm trả lời:
-Cả hai đều là bạn gái tôi…
-Hả???- cả hai cùng đồng thanh
-…Nhưng tôi không yêu ai cả thế thôi!!!
Vừa dứt câu trả lời Sunny tặng tôi cái tát nói:
-Anh được lắm!! Chúng tac hai tay!!!- quay lưng đi thẳng.
-Có gì đâu mà chia tay!-tôi ôm má cười nhạt.
Hết Sunny lại đến Candy, tiện có cố rượu trong tay cô hất thẳng vào mặt tôi.
-Đồ sở khanh!!!!- Cũng bỏ đi tuốt.
Sau khi, lũ bạn của cô ta đi khỏi thì bồi bàn ra:
-Anh thanh toán chưa ạ!!!-một giọng nói quen quen.
Ngẩng đầu lên hóa ra đó là Lary, con bé “vô hồn” đó làm bồi bàn ở đây:
-Thì ra là..Cho tôi them mấy chai bia!!!-tôi nói.
Cứ thế cứ thế, hết chai này đến chai khác được mang ra và tôi cũng ngồi đó uống say đến khi quán đóng cưae.
-Anh..Xin lỗi quán đóng cửa- Lary nói.
-Đến cô cũng đuổi tôi sao..Hức-tôi lè nhè.
-Không tôi không có ý nhưng quán đóng cửa lần khác anh lại tới..Á!!!
Không cho nói hết câu, tôi kéo tay cô xuống ghế ngồi cạnh:
-Cô ngồi đi, tôi..tôi muốn nói cho cô nghe..
-Anh say rồi..
-Về gia đình tôi..
-Gia đình anh???
-..là một dòng tộc cổ hủ, chính ra tôi đã không mang họ TRần từ lúc mới sinh ra chỉ vì tôi không phải là nam..
-Nam??
-Đúng chỉ có là nam nhi mới được ở lai họ..À không mẹtôi không sinh được nữa vì vậy họ cho tôi ở lại và biến tôi thành thế này…
-???
-…Rồi khi lớn lên tôi đã yêu một cô gái, nhưng chỉ vì sự khờ khạo ngu ngốc mà tôi đã đánh mất cô ấy…
-Đánh mất???
-Đứng cô ấy đã chết vì tôi- nói đến đây nước mắt của tôi bứt đầu tơi- Tưởng tằng chẳng bao h tôi dám yêu lần nữa nhưng tôi đã gặp Nguyệt Anh, người con gái này đã cho tôi tìm được lại chính mình nhưng cũng chính cô ta đã giết tôi….Cô ý từ chôi tôi chỉ vì tôi là nữ…Đồng tính..HA!!!Ha!!!
Đến đây tôi gục mặt xuống bàn và không còn biết gì nữa…