Tôi …!

Về tới nhà, tôi lên phòng nằm nghỉ, chợt nhớ tới câu nói của Nhung: “Khi nào chết mình muốn được chôn ở đây, để có thể ngắm cảnh nơi này”. Tôi vội vàng bật dậy, lao như điên xuống nhà, gọi chú tài xế riêng của gia đình:
-Chú Vinh, chú Vinh.!!!
-Cậu gọi tôi có chuyện gì vậy??
-Chú chở cháu tới nơi này nhanh lên.
-Có chuyện gì gấp vậy…
-Chú đừng hỏi nhiều, làm ơn nhanh lên!!!!-tôi gắt.
-Được cậu chờ tôi!!
Ít phút sau, chú Vinh đánh xe tới, tôi leo vội lên xe, mồm vẫn không quên giục:
-Chú đi nhanh lên đấy nhé!!!
-Cậu phải cho tôi biết đi đâu chứ??
-Đi..đi về quê của Nhung!!!
-Quê của bạn cậu. Bây h muộn lắm rồi, nếu chạy thì tới đêm..
-Đừng nói nhiều, tôi bảo chú làm gì thì cứ làm đi…
-….!!!
Khoảng 45’ sau, xe dừng lại ở đầu làng. Tôi cắm đầu chạy tới cái cây ước nguyện của hai đứa. Tới nơi, tôi dùng tay đào đất,cứ thế, cứ thế cho tới khi lộ ra chiếc hộp. Phủi sạch đất trên mặt hộp, tôi mở ra…Bên trong có một bức thư, một chiếc khăn tay và hai tờ giấy ước nguyện. Mở tờ giấy màu xanh da trời, đó là ước nguyện của tôi: “Mong cho hai đứa thi đỗ”. Cầm tiếp tờ màu hồng tôi khẽ mở ra, bên trong là dòng chữ nắn nót của Nhung: “Cầu trời cho Minh để ý tới con, vì con rất yêu cậu ấy”.Choáng váng, sa sẩm mặt mày nhưng tôi vẫn cố mở nốt lá thư.
” Cuối cùng thì lá thư này cũng đến được tay cậu, vậy là Minh vần còn nhớ tới mình, cám ơn nhé! Nhưng lúc Minh đọc lá thư này, thì mình chắc cũng không còn nữa. Vì mình phải đi đến một nơi xa, rất xa và nơi đó dĩ nhiên là không có Minh. Chắc Minh giận mình lắm nhỉ??? Mình không muốn điều này xảy ra đâu, nhưng bây h Nhung không cò còn đương nào để lựa chọn nữa rồi, tất cả các cánh cửa đã đóng sập lại trước mặtj mình. Giờ đây xung quanh Nhung chỉ còn là một đen, không lối thoát.
Minh biết rằng chính Minh là người giúp Nhung có can đảm để sống tới bây h ko? Chắc Minh vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ, lúc đó Nhung đang muốn chết quách cho xong thì Minh xuất hiện, Minh đã thắp sáng màn đêm u tối quanh Nhung. Trước khi Minh đến, Nhung sống trong một thế giới chỉ tiếng kêu ca phàn nàn của cha mẹ, mình sống dường như chỉ vì họ, nhưng tú khi Minh tới Nhung đã sống vì chính mình và đã biết yêu…Có lẽ Nhung đã quá mơ mộng để rồi khi nghe câu “chúng ta chỉ là bạn thôi” của Minh, trái tim Nhung đã vỡ vụn.
Nhung cũng ko trách gì Minh, vì mình biết Minh không thể yêu một người mà mình không có tình cảm. Nhưng Minh có thể hứa với Nhung một điều là sẽ không gây lộn đánh nhau nữa được không? Nhung chẳng muốn thấy Minh bị thương chút nào cả.
Hãy sống thật tốt vào, Nhung luôn dõi theo Minh đấy, lâu lâu nhớ đến thăm mình. Mà có người yêu phải dắt tới cho Nhung xem mặt đấy.
À quên, Nhung gửi chow Minh chiếc khăn tay, để nếu có mồ hôi, hay chảy máu thì có cái mà dùng.
Cả đời này Nhung chỉ yêu một người, và chỉ có một người ngự trị trong trái tim Nhung thôi đó là Minh, Trần Gia Minh!!!!…”
Và ngày hôm đó, tôi đã ngồi dưới gốc cây suốt đêm mặc cho trời mưa rất to. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều. Miệng tôi không ngừng nói: “Xin lỗi…”. Vì không biết rằng tôi cũng yêu Nhung rất nhiều….
=================================
-Minh cậu khóc đấy à?
Tôi lấy tay, quệt nhẹ mắt,bảo:
-Không có gì…
Con nhóc ôm lấy tôi bảo:
-Không sao, nếu buồn Minh cứ khóc đi,mình sẽ ở bên Minh. Hãy khóc chow vơi đi nỗi buồn, đừng tự dồn nén cảm xúc nữa!!!
Không hiểu sao khi nghe con nhóc nói thế,nước mắt tội chợt trào ra không hteer ngừng được, và thế tôi khóc, khóc rất nhiều trong vòng tay của con nhóc. Hơi ấm của nó lan tỏa sang tôi, mùi hương của cơ thể con nhóc thật dễ chịu…
-Này Minh..dậy đi..
Con nhóc lay nhẹ người tôi, mở mắt thì trời đã sẩm tối. Hóa ra là tôi đã ngủ từ lúc nào không hay, còn con nhóc cứ ngồi ôm tôi. Mãi tới lúc chú tài kêu về, thì nó mới đánh thức tôi dậy. Dụi dụi mắt, tôi nói:
-Đã tối rồi sao, nhanh vậy..
-Nhanh à, tại Minh ngủ nên thấy thời gian trôi nhanh, chứ mình ngồi vậy mỏi hết cả vai à.
-Vậy sao ko lay mình dậy, cứ ngồi làm gì cho mỏi.
-Tại người ta thấy Minh ngủ ngon quá nên không nỡ gọi.
-Ko nỡ??? Hay là thích mình rồi.
-Cái gì..ai thích cậu…
Vùng vằng đứng dậy,con nhóc đi trước, tôi nói với theo:
-Người cậu thơm thật, mình thích lắm..
Con nhóc quay lại, mặc dù trong bóng tối nhưng tôi biết nó đang đỏ lựng ì xấu hổ. Bỗng một tiếng oái, con nhóc bị vấp ngã, chắc do trời tối quá nên không nhìn thấy đường. Tôi vội chạy lại đỡ nó dậy:
-Có sao ko? Rõ hậu đậu..
-Hu.hu..đau qua..
-Đâu, đưa chân đây nào..
Cầm chân nó lên tôi nắn thử, thì nóla lên:
-Úi..nhẹ tay thôi.
Bỏ chân nó xuống:
-Chắc gãy hay bong gân rồi, giờ không đi được đâu, thôi để Minh cõng xuống.
-Thôi, mình nặng lắm..
-Hâm thật, vậy Minh xuống trước ha. Bye.
Nhìn xung quanh không một bong người, trời lại tối, gió thổi làm lá cậy xào xạc, tiếng cú kêu đêm nghe mà rợn người, đằng xa xa còn là nghĩa địa nữa chứ, khung cảnh như vậy ai chẳng sợ con nhóc không là ngoại lệ. Nó gọi tôi:
-Ê..Minh cho tớ xuống với chứ, ở đây sợ lắm…!- nó gọi tôi, nhưng không thấy tiếng trả lời- Minh ơi!!! Cậu đâu rồi.
-Thế cậu nghĩ tớ ở đâu!!!-tôi đùa.
-…???
-Ở ngay bên cạnh cậu chứ ở đâu, mà gọi như đi xa vạn dặm ý!!!
-Tớ tưởng…
-Thôi, lên đi.Nhát còn bầy đặt.
Đứng gượng dậy, con nhóc ngại ngùng leo lên lưng tôi:
-Minh cõng được không, mình nặng lắm..
-Ngày xưa, cõng Nguyệt Anh chạy đường rừng còn được, thì bây h lý do gì mà không được.
VÀ thế tôi cõng con nhóc xuống chỗ ô tô đang chờ, vừa đi cả tôi và nó vừa nhớ về thời thơ ấu đáng yêu….
===================================
SÁng hôm sau, tôi đạp xe tới trước nhà Nguyệt Anh rồi gọi cho nó:
-Aloo, Minh hả? Có việc gì không?
-Minh đây, chân đỡ chưa, ra ngoài đi để Minh chở đi học.
-Ờ..ừ..
-Sao thế ra mau đi, tốn tiền điện thoại quá cúp máy nè.
Một lúc sau, Nguyệt Anh cà nhắc đi ra cổng, một chân phải bó thuốc, trông rõ tội. Tôi vội dựng xe, chạy đỡ nó vào xe.
-Chào Minh,..
-Chân gãy mà còn hớn hở chán. Thôi đi nào, không muộn đừng kêu.
-Này, kiếm đâu ra cái xe thế???
-Mua!!!
-Mua lúc nào,???
-Tối hôm qua à, sao sợ hả?
-Cũng hơi hơi, nhưng tự dưng lại mua xe !!!
-Thì hôm qua lúc về thấy Nguyệt Anh kêu đau chân, chắc hôm nay cũng không đi bộ được. Cõng Nguyệt Anh thì mệt phờ râu nên mua xe đạp đi cho đỡ mệt !!!-tôi nói không ngừng nghỉ.
-… !!!
-Thôi, lên nhanh..
Hôm nay, không rõ là lần thứ mấy tôi đi cũng con nhóc, nhưng có lẽ tôi cảm giác con nhóc thật xa cách. Không biết có phải đây là lần đầu tiên đèo nó bẵng xe đạp nên thấy lạ hay không nhưng tôi không còn cảm nhận được hơi ấm lan sang mình như mọi khi nữa. Vì con nhóc ngồi xa tôi quá, nó không còn vòng tay khoác tay tôi (đúng thế, đi xe đạp mà khoác tay thì chết à !!!), cũng không ngả đầu vào vai tôi nữa (cãng viết cang thấy dở hơi, ngả vào vai thì ngả kiểu gì !!! Nhưng vẫn cứ viết), không nói gì, tôi thấy sợ cái cảm giác im lặng này, sợ chiếc xe này !!!!
Tới nơi, tôi dựng xe, đỡ con nhóc xuống :
-Đứng đây nha !!..Minh đi gửi xe cái đã.
-Ừ, Minh đi đi.
Cất xe xong tôi quay lại : Nào lên đây Minh cõng vào lớp !!!
-Ờ thôi để mình tự đị được mà..
-Buồn cười ghee, cứ lên đây nào..
Tôi kéo Nguyệt Anh lên lưng, không htemf quan tâm tới việc nó đang giãy đoif xuống :
-Minh,..làm gì vậy..bỏ mình xuống..
-Ngồi yên đi !! Giãy nữa là cho gãy chiếc chân còn lại đấy.
Nó ngồi im, hai đứa cứ thế đi vào sân trường rồi đi cầu thang lên lớp, mọi người ai cũng quay ra nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò, nagcj nhiên xem lẫn thích thú. Lúc này con nhóc nằm áp đầu vào lưng tôi, tay vòng ôm cổ tôi, nó nói :
-Lưng Minh ko to bằng lưng Mạnh Linh nhưng nó lại rất ấm, nó cho mình cảm giác an toàn, yên bình..
-Sao lại nhắc tới thằng đấy !!! Nhưng thật hả ? Nếu thật thì làm người yêu mình đi, thì ngày nào tớ cũng cõng thế này..
-Mình không đùa đâu..mình..
-Thì ta có đùa đâu !!ha..ha.. Nguyệt Anh nhớ ngày xưa không cũng thế này nhỉ ?
-Hả..à..ừ..ngày xưa mình cũng cảm nhận được hơi ấm của Minh như bây h, nhưng bây h và ngày xưa khác nhau nhiều lắm..
-Ừ, đúng vậy..nhưng tình cảm của Nguyệt Anh có khác không ???
-À..thôi vào lớp rồi thả mình xuống.
Con nhóc đánh trống lảng, lảng tránh câu hỏi của tôi. Nhưng không cần nó phải trả lời, tôi cũng biết tình cảm bây h và ngày xưa khác nhau nhiều lắm…
====================
Và rồi mọi việc cứ trôi êm đềm, nhưng đến một ngày con nhóc nghỉ học. Không hiểu sao ngày hôm đó làm tôi vô cùng lo lắng, định chờ hết tiết sẽ gọi cho nó, nhưng cô vào lớp:
-Các em, chúng ta bây h đã là học sinh lớp 11 rồi, vậy là các em đã học với nhau tại ngôi trường này ít nhất một năm. Và mỗi cá thể trong lớp đếu để lại cho chúng ta ít nhiều tình cảm. Vài tháng trước, chúng ta vừa làm liên hoan chia tay với bạn Mạnh Linh đi du học ở Mỹ và h chúng ta lại phải chia tay với một bạn khác. Đó là Nguyệt Anh!!!
Nguyệt Anh!!! Khi câu đó vang lên, đầu tôi choáng váng, lòng tôi như bị bóp nghẹt không thể thở được. Cô tiếp tục:
-Vì công việc nên bố bạn ấy phải chuyển công tác sang Mỹ…Tuy hai bạn này vào lớp muộn hơn chúng ta một năm, nhưng cô nghĩ hai bạn này cũng để lại cho chúng ta ấn tượng đặc biệt. CẢ lớp nghĩ sao?
-Thưa cô, vậy bao h Nguyệt Anh đi ạ?- lớp trưởng nói
-À..theo cô biết thì tối mai, còn hôm nay bạn ấy xin nghỉ để thu xếp đồ đạc cùng gia đình.
-Sao sớm thế ạ!!! Vậy em và các bạn sẽ chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ chia tay bạn ý ngay ngày mai.
-Uhm, cô giao việc này cho lớp đấy
-Vâng..
-Thôi bây h chúng ta vào bài mới…
Sớm thật đúng là rất sớm!!! Chả lẽ tôi lại đánh mất tình yêu của mình một lần nữa sao…không..không..không thể để việc này lặp lại lần nữa….
Tối hôm đó, tôi chuẩn bị mọi thứ, rồi tới trước cửa nhà Nguyệt Anh:
-Aloo, ai đấy ạ??
-Minh đây, ra ngoài này đi, có chuyện!!!
-À..ờ..chờ chút..để mình chuẩn bị..
-Chuẩn bị..
-Quần áo ý mà!!!
-Quần áo???
-À thì,..thôi cúp máy đi tốn tiền!!!-con nhóc rối rít.
15’ sau, con nhóc xuất hiện….
Tôi sững sờ trước con nhóc bởi lẽ hôm nay nó đẹp quá, buông dài chứ không buộc đuôi gà như mọi khi nữa. Bộ váy màu xanh lơ trông con nhóc dịu dàng, dễ thương biết bao. Tôi cứ ngơ hết cả người ra.
Tối hôm đó, không chỉ mình tôi ngạc nhiên mà chính đến con nhóc cũng ngạc nhiên vì những gì tôi chuẩn bị. Dàn đèn được treo trên các cây tạo thành hình hai trái tim lồng vào nhau, tạo cảm giác mơ hồ nhưng vô cùng lãng mạn..
-Oa, đẹp quá !!!
-Bất ngờ không ??
-Bất ngờ lắm à, cứ như trong một buổi tỏ tình vậy và mình là nữ chính vòn Minh là nam chính !!!
-Thật hả ??? Vậy muốn là nữ chính không,..nhưng phải nói câu này trước đã..
-Câu gì ??
-..trông hôm nay cậu đẹp lắm !!!
-Đẹp…
-Uhm,..
Con nhóc mặt đỏ bằng, mỉm cười nhẹ, tôi vội rút trong túi ra một chiếc hộp nhỏ và dàn nhạc sau lưng tôi bắt đầu nổi lên nhưng âm điêu du dương của bài “love story” nhẹ nhàng làm lòng người thanh thản và một không gian lãng mạn bào trùm lên cả hai đứa. Tôi đi ra chỗ oto lấy thêm bó hồng rất đẹp , rồi tiến lại gần Nguyệt Anh đến mức hai người có thể cảm nhận được nhịp đập tría tim của nhau.
-Đây là quà cho Nguyệt Anh.
-Ủa sao bỗng dưng lai tặng quà vậy !
-Thì đây là quà tiễn cậu đi Mỹ còn gì !- tôi cười bảo.
-…. Cám ơn ha, mình quý Minh lắm.
-Thôi khỏi, có quà mới quý. Lúc sang bên đó rồi quên ta ngay thôi. Mở quà đi !!!
-Uhm. Nhưng bảo trước là tớ sẽ không quên ấy đâu !!!
-Thật hả ? Có phải vì tớ là cuộc tình đầu tiên của ấy phải không ???-tôi nửa đùa nửa thật.
-Cậu…
-Chẳng đúng nữa, thế ai hôn người ta rồi bỏ trốn.
-Tớ lên gác nè !!!-nói rồi nó quay lưng định chạy nhưng tôi kịp thời giữ tay nó lại.
-Đừng đi, cho mình xin lỗi. Mở quà tại đây nha ???
-…
Nó khẽ gật đầu rôi từ từ mở chiếc hộp, con nhóc thốt lên :
-Oa quà đẹp !!!
-Đưa đây mình đeo luôn cho.
Cầm chiếc vòng hình cỏ bốn lá tôi vòng tay qua cổ đeo cho Nguyệt Anh, rồi khẽ thơm nhẹ lên má cô ấy, vội rụt cổ, Nguyệt Anh đỏ bừng mặt :
-Minh kì quá à !!!
-Tại cậu dễ thương quá. Mà chiếc vòng này sinh ra để cho Nguyệt Anh à !!!
-Cám ơn.
-Mình nói thật đấy, mà xinh như cậu sang đó chắc nhiều anh theo lắm, rồi Nguyệt Anh sẽ quên mình thôi !!!
-Không..tớ nói rồi, tớ sẽ không quên Minh !!!
-Mình mong là vậy…-mỉm cười tinh quái.
Tôi vỗ tay ba tiếng, một chiếc xe được đẩy ra, tôi mở nắp, bên trong là một cốc kem « vị ngọt của tình yêu », mắt con nhóc trố lồi ra mồm há hốc, tôi bảo :
-Sao ngạc nhiên vậy ? Ăn đi, loại kem cậu thích nhất còn gì !!
-À…
Nhẹ nhàng cầm cốc kem lên, con nhóc xúc từng thìa nhỏ một. Mỗi miếng nó đều ngậm một lúc, nhắm mắt lại để cảm nhận hương vị :
-Ha, ngon quá !!!
-Uhm, vậy ăn nữa đi vì sang bên đó ấy không được ăn nữa đâu.
-Uhm, !!!
Cứ thế Nguyệt Anh xúc từng thìa từng thìa, chớt nó khựng lại, mặt nhăn nhăn, rồi nhè ra một thứ :
-Trời..cài gì vậy nè !!!
Tôi cười, cầm chiếc nhẫn từ tay nó ra rồi quỳ xuống :
-Nguyệt Anh…
-Cậu..
-Để yên tớ nói..Như Minh đã từng nói, sẽ không bao h Trần Gia Minh này lại để mất tình yêu thêm một lần nữa vì vậy hôm nay tôi phải nói cho Nguyệt Anh biết tình cảm thực của mình. Mình yêu Nguyệt Anh !!!
-Nhưng..nhưng tớ..
-Câu đừng lo về vấn đề du học, vì dù cậu có ở tận nửa vòng trái đất, thì tớ vẫn mãi yêu cậu mà thôi….
-Mình..mình..
Bản nhạc giao hưởng vẫn vang lên, tôi quỳ ở đó chờ đợi một hy vọng là Nguyệt Anh sẽ đồng ý…