Tôi …!

….Đến nơi rồi thằng Mạnh Linh chưa đến, chậm thế không biết. Kia, nó tới rồi,sao thằng này nó thiêng thế không biết nữa.
-Nào quý ngài có chuyện gì?-nó hỏi một cách giễu cợt.
-Mày thích Nguyệt Anh thật hả?-tôi hỏi.
-Uhm, muốn chúc mừng à. Không cần đâu.
-Thật không vậy?-tôi hỏi lại một lần nữa.
-Khổ quá!!! Tao không những thích Nguyệt Anh mà còn yêu là đằng khác. Được chưa?
-Thế tao hỏi mày câu này, mày phải trả lời trung thực đấy?
-Ok.
-Đứa con gái đi cùng mày tối hôm qua là ai?
-Tối qua,…à em họ tao.- mắt đảo lia lịa.
-Em họ, mà hôn nhau à. Mày định lừa ai thế.-mặt tôi nóng rực.
-Ừ thì..mà tao đâu có nghĩa vụ báo cáo với mày.Chẳng lẽ mày là bố tao à!!! Tao đếch nói mày làm gì được tao.
-Thực sự ra thì, tao không phải là bố mày, không có quyền can thiệp vaò đời sống của mày….
-Biết thế thì tốt đấy!!!-nó cười.
-…NHƯNG TAO SẼ “LÀM MỘT SỐ VIỆC GÌ ĐÓ” NẾU MÀY TRÊU ĐÙA TÌNH CẢM VỚI NGUYỆT ANH.
Tôi túm lấy cổ áo nó mắt trợn trừng lên, để cho nó thấy không phải là tôi đang nói đùa. Nó gạt tay tôi ra, bảo:
-Thôi ngay đi, mày làm tao sợ quá đấy!!!! Loại như mày còn yếu như sên mà bày đặt dọa dẫm người khác. Nói cho cùng, thằng này mà muốn thì hàng tá đứa “ngon” bám theo, Nguyệt Anh chỉ trong số đó thôi.
-Mày…
-Mày,mày làm sao? Đánh tao coi.-*** thách thức.
-Tao không thèm đánh loại mày.
-Không dám đánh thì….
Bốp!!!!
Chưa để nó “sủa” hết câu tôi đã tặng nó một cú đấm rồi hầm hầm lên lớp. Vào tiết 4, không thấy cả con nhóc lẫn thằng đấy, chắc đang hí húi ở đâu rồi. Mà việc gì tôi phải quan tâm đến hai đứa nó chứ việc ta chưa lo xong cơ mà!!!!
Đã hai lần rồi, hai lần liền tôi đã thất hứa với cô ấy, mà toàn vướng vào chuyện của con nhóc thế mới ác. Trời ạ!!! Lòng tôi muốn chôn chặt mà sao ông cứ khơi lên vậy!!!!!
Con nhóc lên rồi đấy, còn thằng kia vẫn chưa thấy đâu- rõ thằng đểu chắc giả ốm để lấy lòng mỹ nhân đây mà. Nó vào chỗ mặt hầm hầm nói:
-Cậu làm gì đấy? Sao lại đánh Linh hả????
-…..!!!!
-Trả lời đi chứ!! Cậu biết không…
-Không biết gì hết!!! –tôi trả lời (công nhận đoạn này hơi thô lỗ).
-Cậu đánh cho người ta chảy máu mồm ra rồi chối tội hả?
-Tôi đánh nó đấy, ai bảo tôi chối.
-Bộ cậu điên hả? Linh làm gì đâu, cậu nói rõ xem nào, Nếu không từ bây h chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa.- nó nhìn tôi đăm đăm.
-Vậy tôi bảo nó lừa cậu, cậu tin không.
-Lừa à!!!!
-Uhm, nó đi với ấy, nói lời yêu ấy, hôn ấy những cái đó chỉ là giả dối.Thằng đấy nó…
-Làm sao??
-Nó đểu, nó còn đi với hàng vạn con khác hiểu chưa?- tôi hét vào mặt con nhóc.
-Tôi không tin, Linh không phải là người như vậy. Cậu ghét Linh nên mới nói như thế.
-Cậu là đồ ngốc, ngốc lắm. Điên rồ nữa. Nó là đồ đểu mà vẫn yêu, chắc về sau nó bảo cậu ngủ với nó chắc cậu cũng….
Bốp!!!! Đó là một phát tát, con nhóc tát tôi….
-Chuyện gì vậy.- cô quay xuống hỏi
-Hình như các bạn ý xích mích cô ạ!!!!- lớp xôn xao.
Con nhóc nhìn tôi, tôi nhìn con nhóc:
-Dám đánh tôi….
-…..
-Hai em có chuyện gì thì bĩnh tĩnh giải quyết. Không nên…
-Thưa cô, cho em nghỉ tiết này- tôi đừng lên nói.
-Minh em…
-Cô đừng hỏi gì cả, em muốn được nghỉ tiết này thế thôi.- tôi khẳng định một lần nữa
-Minh,…- con nhóc kéo tay áo tôi.
-Bỏ ra đi, tôi bảo là bỏ ra- tức mình tôi hất tay con nhóc ra- Em về, chào cô. Rồi có ngày cậu sẽ phải hối hận- tôi quay sang nói với con nhóc.
Tôi hậm hực, đi ra khỏi lớp bỏ mặc tiếng xì xào, tiếng gọi của cô, và ánh mắt rơm rớm nước mắt của con nhóc…..
Về nhà tôi hầm hầm cắm đầu đi vào, mẹ vội chạy ra cầm cặp tôi và sốt sắng hỏi:
-Hôm nay con về sớm?
-Vâng, con thấy hơi mệt nên xin nghỉ.
-Sao con mệt ở đâu? Mệt thế nào, ngồi xuống đây nói mẹ nghe..
Miễn cưỡng ngồi xuống ghế, mặt tôi vẫn hầm hầm, mẹ rót cho tôi cốc nước:
-Con uống nước đi. Mệt lắm hả con, có cần mẹ gọi bác sỹ không?
-Không cần đâu mẹ. Chỉ cần con nghỉ một lát là khỏe ngay thôi.
Bỗng mẹ hốt hoảng:
-Mặt con sao thế này? Sao lại đỏ lự thế này.
-Không sao mà.- tôi quay mặt đi.
-Con lại xô xát với ai phải không? Ai lại đánh con tôi ra thế này.
-Thôi con lên ngủ đây.
Nói rồi tôi thủng thỉnh xách cặp lên gác. Vào phòng, thấy bức ảnh cô ấy ở trên bàn tôi nghĩ: Sao mình lại vì con nhóc mà hành động ngu xuẩn vậy nhỉ? Nó yêu ai thì liên quan quái gì tới mình cơ chứ? Hay mình…không được, không được nghĩ như thế, lòng mình chôn chặt cùng với cô ấy rồi. Tớ xin lỗi cậu, càng ngày tớ càng quên dần cậu rồi, đừng giận tớ nhé, tớ là một đứa tồi tệ.
Tôi nằm xuống, bật nhạc lên nghe. Bài hát này….
“Có đôi khi trong cơn mơ vội vàng đêm đêm
Anh nghẹn ngào ôm chính anh.
Vì anh ngỡ hơi ấm bên em
Vẫn ở trong tay này làn môi ấy.
Vẫn run run khi anh đắm chìm trong đôi mắt
Nơi Người giấu nỗi cô đơn một mình anh.
Làm sao cho qua hết đêm dài chỉ có mỗi anh với anh.
Người vội ra đi với gió mang theo về nơi đó,
Những con đường đôi ta cùng chung bước.
Có mây bay thật nhẹ, có đôi chân em gầy
Dường như có nắng lên sau hàng cây.
Người vội ra đi mãi mãi nơi đây mình anh hát
Hát một mình khi em thật xa quá.
Tình em xa mãi quá xa,
Mình anh với tiếng đêm thở dài, ướt giấc mơ gầy.
Anh mong cho thời gian qua thật mau để…
Mênh mang trong màn đêm không đợi mong
Chỉ có cô đơn mình anh và màn đêm buốt giá !
Giật mình anh thấy nhớ môi em ngọt ngào
Nhớ tay em dịu dàng, quá yêu thương ngày xưa
Bật khóc cho vơi thương nhớ…..”
Bài hát sao mà ….nó hay đến vậy. Lời bài hát như từng mũi dao xuyên thấu trái tim tôi. Đúng vẫn đôi mắt đó, cô ấy đang nhìn tôi, tôi không thể tin là cô ấy đã đi, đi thật xa, xa vòng tay tôi.
Trong suốt từng đấy năm, có người yêu mình mà tôi không biết. Cô ấy yêu tôi, nhưng không nói, và cũng không chờ được đáp lại. Còn tôi một kẻ khờ, một kẻ ngốc không nhận ra cô ấy yêu mình cũng như mình yêu cô ấy. Tôi không thể quên cô ấy, nhưng còn tình cảm….con nhóc. Á!!!!!! Chết mất thôi, cái bài hát chết tiệt!!!!!!
Bật dậy, tôi chạy như điên ra khỏi nhà trong cơn mưa đông lạnh buốt. Mưa ơi!!!! Hãy làm dịu bớt tâm hồn, cũng như sự nóng rát trong trái tim ta……..
===============================
-Linh ơi!!! Hôm nay bọn mình sẽ về trường võ nha. Cậu hứa từ tuần trước rồi đấy nha.
-À..ờ…cũng được bọn mình đi luôn chứ?- giọng run run.
-Uhm, bọn mình ra xe buýt nha!!!!
-Ok, đi đâu với ấy tớ cũng đi à.- miệng nói ton hót nhưng thật ra trong long Mạnh Linh đang vô cùng sợ sệt.
Hai đứa ra bến, chờ xe rồi tới trường võ thuật Bảo Long..
30’ sau…
-Ây, mỏi quá à.
-Tại cậu đòi đi, giờ còn kêu gì nữa?
-Cậu xấu bụng thật, lại còn trách bạn gái vậy à? Không an ủi người ta thì thôi…
-Hì, đùa thôi mà. Chứ ai dám trách cậu đâu. Đừng giận ha?
-Dỗi rồi!!!!
-Thôi mà, tớ đền cho cái này này..
Nguyệt Anh quay lai, Mạnh Linh ngay tức khắc đặt vào môi của cô một nụ hôn. Giật mình trước hành động đó của Linh cô đỏ mặt:
-Ấy…
-Sao nào. Nụ hôn tớ dành cho cậu lúc nào cũng tuyệt vời.- thằng này lẻo mép.
-Nhỡ ai nhìn thấy thì sao?- Nguyệt Anh xấu hổ.
-Chẳng sao cả, chúng mình yêu nhau cơ mà. Đúng không “3` xã”.
-Thôi chúng mình đi!!!- Nguyệt Anh đánh trống lảng.
-Ok, đi cùng “3` xã” thì đi đâu cũng ok tuốt.
Đi bộ chừng 5’, hai đứa đã đứng trước cổng trường võ thuật Bảo Long. Mạnh Linh lúc này thì trong lòng thì nóng như lửa đốt còn Nguyệt Anh thì vui mừng cô kéo tay Mạnh Linh đi vào trong.
Đập thẳng vào mắt của Mạnh Linh là khung cảnh luyện võ hăng say của các môn đồ ở đây:
-Ồ!!! Hoành tráng quá.- mắt tròn mắt dẹt.
-Sao vần thấy hoành tráng hả?
-À, lúc nào tớ chẳng thấy hoành tráng.
-Chẳng trách được cậu. Hồi đó cậu đến đây mỗi một ngày, ngày hôm sau về luôn. Sau đó thì biệt tăm biệt tích chẳng thấy cậu quay lại nữa.Hzai`!!!
-Thế cậu chờ tớ à?- Mạnh Linh hỏi dò.
-Sau hôm đó, hè nào tớ cũng tới đây luyện cho tới lớp 7 thì tớ không luyện nữa. Đúng là ông trời không phụ lòng người bao h , 4 năm sau ông cho tớ gặp lại cậu.
-Tận 4 năm cơ à ? Lâu thế.
-Còn hơn không gặp. Hi !!!
Hai người nắm tay đi tiếp, bỗng một người phụ nữ tầm 30t tiến đến chỗ họ cười vui vẻ :
-Nguyệt Anh, lại về thăm trường hả ? Lại tìm cậu nhóc xưa đúng không nào !!!
-Chị à…
-Ai đây nào, đẹp zai ghê. Bạn trai đúng không.
-Dạ…- Mạnh Linh nhút nhát trả lời.
-Chi Yến, chii có nhận ra ai đây không ? Đây chính là cậu bé đó đấy, người cõng em chạy hầu hết quãng đường rứng đấy !!!!
-Câu trai này ư ???- mắt chị Yến lộ vẻ nhạc nhiên.
-Chị không nhớ em à, nhưng em luôn nhớ chị luôn- Mạnh Linh vội lấp liếm.
-Là con trai, vậy mà trưởng môn lại bảo…À mà thôi, hai em vào bái kiến trưởng môn đi. Trương môn nhắc Nguyệt Anh luôn đấy !!!
Nói rồi, Chị Yến đi luôn để lại sự ngơ ngác cho Nguyệt Anh và cả Mạnh Linh.
-Con trai, tất nhiên là con trai rồi…- Mạnh Linh tuwj nói với mình.
-Trưởng môn bảo, bảo cái gì. Lạ quá, thôi chúng ta vào bái kiến ông ý đi rồi còn đi ra chỗ Suối Trời chứ !!!- vừa nói cô kéo luôn Mạnh Linh đi.
Hai người đi vào gian nhà to nhất, uy nghiêm nhất ở chính giữa. Ở bên trong, có một võ sư tóc hoa râm, râu ria um tùm đang ngồi thiền trên một cái phản to đùng. Nguyệt Anh đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu im lặng, ròi hai người rón rén đi vào ngồi xuống bên cạnh thật nhẹ nhàng. Võ sư khẽ mở mắt, thấy Nguyệt Anh ông nói :
-Về thăm trường hả Nguyệt Anh ?
-Dạ,thưa thầy !! Hôm nay con còn dắt học trò cũ của trường về thăm đấy thầy ạ .
-Học trò cũ đâu ?
Kéo Mạnh Linh đang lập cập, ngồi lên trước mặt, Nguyệt Anh nói :
-Dạ, đây ạ ! Thầy có nhận ra ai đây không ? Đây là cậu bé mà tới trường học được một ngày, ngày hôm sau vê luôn đấy ạ !!!!
Ông lộ rõ vẻ kinh ngạc, ông nói :
-Có đúng đây chính là cậu bé hồi nào không ?
-Vâng, kìa Mạnh Linh nói gì đi chứ ? – cô quay sang Linh nói.
Lúc này mặt Mạnh Linh cắt không còn một giọt máu nào. Chân tay run lẩy bẩy, miệng vốn dĩ dẻo kẹo của nó cũng lắp bắp không nên lời…..