Tôi …!

Lũ du côn, từ từ bước tới:
-Trời ai đây nhỉ, nữ hiệp và thằng bạn ẻo lả bọn mày ạ. Thành một đôi rồi sao, chuyện lạ quá..Ha!Ha…
-Câm mồm, bọn mày bị dạy một bài học rồi mà vẫn chưa chừa sao? Muốn tao “mát xa” thêm thì cứ việc gây sự.
-Ôi sợ quá, bạn ý muốn đánh bọn mình kìa. Mày nhìn lại xem, hôm nay mày có đánh nổi tất cả bọn tao không đã rồi hãy to mồm nhé!
Bọn chúng bắt đâu lôi gậy gộc, dao…đứng quây tôi và con nhóc lại. Nhìn qua trông vẻ con nhóc vẫn cứng rắn, nhưng thực chất là nó run không kém gì tôi. Tôi nói:
-Bọn mày cần bao nhiêu để cho chúng tao đi.
-Cần bao nhiêu à? Mày có nhiều tiền nhỉ, nhưng hôm nay bọn này không thích tiền, chỉ muốn đánh người thôi
-Vậy bọn mày để nó đi thì muốn đánh muốn giết thì tùy.
-Trời! Định làm anh hùng hả? Khó đấy, nhưng nếu mày quỳ xuống xin tao có thể bọn tao sẽ suy nghĩ lại.
Nghe xong câu đó, mặt mũi tôi nóng bừng, tay chân run bần bật vì tức giân. Lúc đó, tôi chỉ muốn lao ra đấm thẳng vào mặt *** đấy một phát nhưng lời hứa với cô ấy đã làm tôi không thể đánh chúng được.Vứt bỏ lòng tự trọng, lấy hết sức tôi mới ấn chân mình quỳ xuống được:
-Tao quỳ rồi. Bọn mày cho cô ấy đi được chưa.
-Đâu có chuyện dễ thế…
Nó vừa nói, vừa cầm gậy phang vào lưng tôi. Con nhóc vứt cặp chạy ra đỡ tôi:
-Minh cậu có sao không??? Bọn chó, muốn giết người hả??
-Ái chà, cô em nóng tính quá. Bọn anh đùa ấy mà.
-Thật là… Minh cậu chạy đi báo công an đi để mình đối phó với bọn này cho
Tôi không nói gì, chỉ siết chặt tay nó lại, tôi không muốn nó vì tôi mà đánh nhau, và càng không muốn thêm một ai phải tổn thương vì tôi nữa. Nó vùng khỏi tay tôi, xông ra đánh tay không với lũ người kia. Với sức con gái, lại phải tay không ra trận, nó nhanh chóng bị đánh ngã. Lúc đó, tâm trí tôi loạn hết cả lên, tôi muốn cứu con nhóc nhưng lời hứa với cô ấy lại siết chặt tay chân tôi lại. Tôi phải là gì đây??? Điên mất thôi. Nhìn con nhóc ngày càng đuối sức tôi lao vào với ý nghĩ: Xin lỗi cậu chỉ lần này nữa thôi, tớ sẽ không bao giờ đánh nhau nữa…
Tôi xông vào, dùng thân che cho nó tôi vừa nói:
-Ra nghỉ đi cậu đuối rồi..
-Nghỉ???
-Uhm! Cứ tin ở tôi.
*** cầm gậy sắt định đánh trộm con nhóc, tôi vội kéo con nhóc ra sau lưng dùng chân thượng vào mặt nó một đòn.
-Đi ra kia đi đừng làm vướng chân người khác.
-Cẩn thận..
Mải nói chuyện, tôi nhận một gậy vào bả vai đau điếng.
-Ặc!!!
-Sao không?
-Đã bảo lùi ra rồi mà!- Tôi quát lớn.
Con nhóc giật mình lùi lại phía sau xem tôi “ra trận”.
-Ái chà!!! Xem ai kìa cứu mỹ nhân cơ đấy.- thằng đánh tôi lúc nãy nói.
-Để xem, tao cho mày biết mặt anh tài ngay thôi- Tôi đáp.
Xông vào giữa đám, một minh tôi cân tất cả. Từng thằng, từng thằng một bị tôi hạ đo ván trước sự ngỡ ngàng của con nhóc.
-Lên nốt đi.- tôi nói với thằng còn sót lại duy nhất.
-Hây da!!!
Nó lao tới, đâm con dao nhằm vào bụng tôi. Nhanh chóng, tôi né người dùng cánh tay khóa chặt tay nó. Bất ngờ, bằng tay còn lại nó rút ra con dao khác. Không kịp phản ứng, tôi nghĩ gương mặt “hào hoa” của mình sẽ bị xé rách nhưng thật may con nhóc xuất hiện tước dao ra khỏi tay nó bằng chiêu hạ cẳng rất “tinh tế” nên tôi chỉ bị xượt nhẹ qua mặt. Cùng lúc, tôi gạt chân trụ khiến thằng mất dạy ngã chổng kềnh ra đất.
-Bọn bây định đi hay không hay muốn tụi tao đánh tiếp- con nhóc trịch thượng nói.
Bọn du côn lồm cồm đứng dậy chạy biến.
-Tôi không ngờ Minh biết võ đấy.
-…!
-Ây da mặt của Minh chảy máu kìa.
Nhóc lôi khăn tay ra chấm nhẹ vết thương trên mặt tôi. Tôi nhìn nhóc mặt mũi đỏ lự, tay chân xước xẹo tím bầm.
-Hê! Tay chân lem luốc quá à.
-Hừ, tại ai hả? Nếu Minh ra tay sớm thì tôi đâu đén mức thế này.
-Đưa khăn tay đây..
-Hả?
-Bảo đưa khăn đây cơ mà.
Nó vội đưa khăn tay cho tôi.
-Tay chảy máu thế này mà còn lo cho người khác. Pó tay.
Nâng nhẹ tay lên, tôi quấn khăn quanh vết thương cổ tay nó.
-Cám ơn.
-Khỏi, thôi tôi về đây.
-Chờ cái đã, thế Minh đi đường nào?
-Bên trái này.
-Tớ đi bên phải.
-Thế hả? Vậy bye nha!
-Bye- giọng nói của nó tràn đầy sự tiếc nuối.
Tôi lê cơ thể rã rời, từng bước trên con đường bắt đầu ngả bóng ….
Vừa về đến nhà tôi đã thấy tiếng ba ầm ĩ:
-Minh đâu, thằng Minh đâu rồi.
-Nó đi học, chắc sắp về rồi, anh cứ ngồi xuống đã nào.
Tôi nặng nề bước vào nhà:
-Mày đi đâu giờ mới vác mặt về????
– Đi học….chẳng lẽ đi đâu được nữa.
-Thằng này, mày ăn nói trống không thế à.
-Thế ba có coi con ra gì đâu mà đòi con phải lễ phép.
-Đồ mất dạy!!!
Mặt đỏ bừng, mắt trợn ngược lên, ba gồng mình giơ tay định tặng cho tôi một cái tát nổ đom đóm mắt. Nhưng mẹ kịp đỡ tay của ba van nài.
-Anh tha cho con, nó còn nhỏ dại..
Rồi mẹ quay sang tôi;
-Minh à, xin lỗi ba đi con…
Tôi đứng im, không nói gì, tôi không muốn cãi lại vì tôi thương mẹ và càng không muốn xin lỗi ba vì lòng tự tôn của mình. Ba gạt tay mẹ ra bảo:
-Em thấy chưa nó có coi anh ra gì đâu.
Mẹ vội vàng ra chỗ tôi bảo:
-Xin lỗi ba đi con..Trời!! Sao người con đầy thương tích vậy.
-Không sao đâu mẹ. Con..
Ba thét lớn:
-Đúng là ngựa quen đường cũ mày lại đánh nhau phải không. Mày có óc không mà suốt ngày đấm với chẳng đá.
-Đấm đá thì sao chẳng nhẽ ba không không hiểu con thế này là vì ai sao??
Nói xong tôi hầm hầm đi ra khỏi nhà, bỏ mặc tiếng mẹ với theo:
-Minh con đi đâu thế..đừng đi con..
Tức quá tôi như lên cơn điên vậy, cứ thế tôi cứ đi, đi mãi cho tới khi dừng lại trước một công viên, tôi bước vào, nơi đây không khí thật sự trong lành.Chọn một cái ghế dưới gốc cây, tôi ngồi đó suy nghĩ về mọi chuyện.Bỗng một cánh tay đập vào vai tôi, quay lại thì ra con nhóc, nó toét miệng cười, nhanh nhẹn chạy ra ngồi cạnh tôi nó bảo:
-Sao lại ra đây thế? Tưởng về nhà rồi, mà hôm nay cậu cừ thật đó, vậy mà giấu nghề mãi.
-Cãi nhau với bố còn cậu.
-Mình à/ Tại hôm nay bọn nó đánh thâm quá nên không dám về nhà, sợ ba mẹ lo nên qua nhà con bạn ngủ nhờ.
-Uhm..
-Mà sao cãi nhau với ba vậy?
-Ông ý tưởng tôi gây sự choảng nhau nên lên cơn điên đó à.
-Thật là!!! Hay để tớ tới nhà giải thích dùm cho.Ok?
-Thôi, đừng lắm chuyện..
-Không sao mà, dù sao con bạn vẫn chưa về, Minh cứ để tớ tới giải thích hộ cho.
Tại nó cứ nằng nặc đòi, nên tôi đành dắt nó về nhà. Bước vào nhà, nó lễ phép chào ba mẹ tôi:
-Dạ con chào hai bác!!
-Ừ, chào cháu. Minh đưa bạn vào nhà đi.- mẹ tôi lên tiếng.
-Mày còn dám vác mặt về đây à!! Giỏi thì đi luôn cho tao xem nào.- Ba quát
-Anh à, đừng quát nó biết sai rồi mà.
Thấy vậy con nhóc lên tiếng:
-Thưa hai bác, cháu là Nguyệt Anh, bạn cùng lớp với Minh. Bạn Minh đã cứu cháu khỏi lũ đầu gấu nên mới bị đánh cho te tua thế này chứ không phải bạn ấy gây sự choảng nhau đâu ạ!!
-Hóa ra mọi việc như thế. Đấy anh thấy chưa con mình đâu hư hỏng nó giúp người mà.
-Thật..vậy sao? Nó giúp cháu…- Ba tôi hỏi.
-Vâng đúng vậy ạ.
-Ta rất cám ơn cháu, còn Minh vào nhà đi còn đứng đó làm gì.- Ba quay sang tôi nói.
-Cháu đúng là cô gái tốt bụng. Bác mong cháu giúp đỡ Minh nhiêu trong học tập.- Mẹ tôi lên tiếng
-Dạ, tất nhiên phải như thế rồi ạ bởi vì cô cũng giao cho cháu nhiệm vụ phải giúp đỡ Minh môm Văn rồi ạ!!!
-Vậy từ ngày mai cháu tới giúp Minh học được không?
-Vậy tốt quá ạ, bọn cháu đỡ phải ra thư viện.
Mọi người cười nói vui vẻ. chẳng ai để ý tới tâm trạng của tôi lúc này. Bực muốn chết!!! Phải học với con nhóc hâm lại còn học tại nhà mình, thế thì bảo mình chết cho xong chứ học hành gì nữa!!!!
__________________
Là cô ấy, đúng là cô ấy, cô ấy đang mỉm cười với mình, đôi môi ấy, đúng ánh mắt ấy, nhưng sao nó cứ xa dần mình thế này!!! Tôi không thể giữ cô ấy lại, xa quá xa quá rồi, không thể đuổi kịp nữa. Tôi gọi, tôi cố gọi, tôi muốn giữ cô ấy lại:
-Đi đâu thế!!! Hãy ở với mình, đừng đi…
-Mình phải đi, rồi sẽ có ngày mình sẽ gặp lại cậu.
-Bao giờ???
-Không xa nữa đâu, nhưng hãy hứa với mình cậu hãy sống thật với bản thân, đừng bao giờ tự lừa dối bản thân….
Rồi cô ý đi, bỏ lại tôi một mình giữa khoảng trời bao la rộng lớn…..
-A..aaa!!! Hóa ra là mơ, lạ quá sao mình lại mơ!!!
Thì ra, tôi đã mơ, mơ thấy cô ấy. Tỉnh dậy tôi không tài nào ngủ được nữa, tâm trí tôi chỉ loanh quanh nghĩ tới người con gái đó. Ai da!! Đầu chợt nhói đau. Tôi vội xuống nhà lấy thuốc giảm đau. Vừa mở đèn, có bóng người làm tôi giật mình- hóa ra là mẹ.
-Ủa, Minh con xuống đây làm gì vậy, không ngủ được à??
-Vâng, con vừa gặp ác mộng nên xuống đây lấy mấy viên an thần.
-Lại mơ thấy nó à???
-Vâng!!!
-Để mẹ đi lấy thuốc cho con….mẹ cũng hay mất ngủ nên ra đây ngồi để khỏi đánh thức ba con.
-Mẹ nên đi khám xem sao, chứ hay mất ngủ không tốt cho sức khỏe đâu.
Mẹ cười hiền, đưa thuốc và nước cho tôi:
-Mẹ biết rồi, mà con ngồi đây nói chuyện với mẹ một lát được không.
-Được ạ, dù sao con cũng không ngủ được. Tại cơn ác mộng chết tiệt!!!
-Ta nghĩ người cần khám bác sỹ là con!!
-Sao, con khỏe mà.
-Không, tâm hồn con cần được khám. Từ khi chuyện đấy xảy ra, con đã hoàn toàn thay đổi từ một người chỉ biết đến nắm đấm, trở thành người trầm lặng đến nhu nhược….
-Thế tốt chứ sao ạ!!!
-…Nhưng con không sống thật với mình, con kìm nén cảm xúc, khiến con trơ nên lãnh cảm với mọi thứ…
-Mẹ à!!! Con vẫn là chính mình mà.
-Mẹ rất buồn, vì mẹ không thể là nơi con trút bầu tâm sự. Mẹ có một đứa con gái mà phải coi nó đã chết thay vào đó mẹ có một đứa con trai bất đắc dĩ.
Mẹ lấy tay quệt vội nước mắt trên mi :
-Có lẽ con rất căm thù ba và cả cái dòng họ này, nhưng con hãy hiểu cho ba con. Ba con đã thay đổi từ một người hiền lành sang một kẻ độc đoán, đáng lẽ mẹ phải mang con đi từ nhỏ để con không phải chịu nỗi khổ này. Nhưng ba con, từ trước tới nay ba con đều rất yếu đuối, ông ý không thể sống nếu thiếu mẹ con ta. Thật lòng mẹ xin lỗi con !!!
-Mẹ à, con hiểu mà !!!! Con hiểu nhưng con vẫn ghét ba lắm ghét dòng họ này, vì sao…Vì sao, ba không thể chống lại cái truyền thống đáng kiếp này cơ chứ …Con ghét chính mình hơn, vì sao con không là con trai, đúng sao không là con trai…Nếu là con trai thì cô ấy, cô ấy sẽ không phải ra đi khi chưa nói cho con biết là cô ấy….
-Cô ấy làm sao ? Cô ấy muốn nói cho con điều gì, tại sao con lại nói vậy….
-Không !!!! Cô ấy… Con đi ngủ đây- tôi vội vàng lẻn lên gác.
-Minh.…
Và đêm hôm đó tôi không ngủ được, tâm trí tôi mông lung lộn xộn . Tôi tự trách mình, trách số phận, trách ông trời sao trêu đùa tôi như vậy.….
Sau khi học xong con nhóc gọi tôi:
-Minh, về học nào..
-Học với chẳng hành, tổ mệt..
-Ủa, cậu nói hay nhỉ!!! Không học sao lên lớp đây, với lại đây là yêu cầu của cô và hai bác chứ tớ đâu muốn vậy
-Hả? Các cậu học nhóm à, cho tớ học với nha.
Thằng vô duyên Mạnh Linh từ đâu chõ mũi vào. Tôi bảo:
-Học như mày thì cần gì Nguyệt Anh kèm…
-Ơ, sao lại thế. Nguyệt Anh cậu có nhớ là thảo luận văn với tớ vào ngày hôm nay không?
-À!!! Mình quên mất, nhưng không sao bọn mình học chung cũng được mà.
-Thế mình ra thư viện trước nha!!!
-Thư với chả viện, về nhà tao cơ mà.
-……!!!!
-Sao có đến không!!! Không tới càng tốt đấy
-Không phải đến chứ tiện thể thăm nhà bạn luôn.
-Thăm nom hay là soi mói đấy..
-Thôi !!! Đi thôi hai ấy định cãi nhau tới ngày mai hả ?- Con nhóc cắt đứt cuộc tranh cãi
Đúng thằng mỏ nhọn, trên đường về nó cứ chạy quanh con nhóc nói đủ thứ chuyện, làm tôi ngứa hết cả mắt. Mà công nhận thằng này dẻo mỏ, chẳng hiểu nói gì mà Nguyệt Anh cứ cười tít cả mắt. Trên đường đã vậy, về nhà mẹ còn mời mọc, săn đón nó nữa chứ:
-Hai cháu đến giúp Minh học, bác cám ơn hai cháu rất nhiều. À, để bác lấy nước mời các cháu. Mà học xong cháu ở lại ăn cơm với bác cho vui.
Bực mình đến mẹ cũng đối xử tốt với thằng Mạnh Linh!!!! Thằng này được lòng phụ nữ thật đấy. Tôi và hai đứa lên phòng học, vào phòng con nhóc phán một câu xanh rờn:
-Phòng cậu to đẹp thật chẳng bù cho phòng tớ
Nghe thế thằng Mạnh Linh cũng tơn tớn theo:
-Ừ, phòng to đẹp thật nhưng học kém thế chả bù nhà Nguyệt Anh và tớ tuy nhà nhỏ mà học…
-Nhà nhỏ!!! Nguyệt Anh nghe còn chuẩn còn mày con của thương gia nổi tiếng mà kêu nhà nhỏ. To gấp 3 lần thế này là ít!!!
Rõ *** !! Nó định xoáy tôi đây mà, nhưng sao dễ thế được, tưởng ta hiền hả!!!!
Sau ba tiếng vật vã, cuối cùng cũng học xong, tôi thả mình cái phịch lên giường, định đánh một giấc, nhưng khi sờ tay lên cổ thì cái vòng không thấy đâu nữa.Tôi bật dậy tìm kiếm khắp nơi, từ nơi to nhất tới nơi bé nhất cũng không thấy. Lạ thật, cái dây rơi ở chỗ nào, đấy là vật kỷ niệm của tôi và cô bé không thể mất được…..