Tôi …!

Hôm đó Mạnh Linh và Nguyệt Anh ở lại trực nhật. Do bất cẩn cô đâm sầm vào Mạnh Linh đang loay hoay kê bàn. Cả hai ngã lăn ra đất trong tư thế!!!! Mạnh Linh nằm ngửa còn Nguyệt Anh nằm sấp ( đè lên người Mạnh Linh khiến thằng này không cựa quậy được)
-Ấy!!! Có sao không vậy- Cô nàng bẽn lẽn đứng dậy
-Không sao, tớ vui còn chẳng được nữa là…- thằng này nở nụ cười đáng “khinh bỉ”.
-Vui, ấy nói kỳ quá vậy!!!!
-Kỳ gì đâu!!! Được một người xinh như ấy xô ngã chứ nếu có xô chết thì tớ cũng vui!!! ( thằng này mỏ nhọn không tưởng nổi, nghe mà thấy ức).
-……!!!!
Bỗng Nguyệt Anh thấy cái gì sang sáng rơi dưới đất. Cô cúi xuống nhặt nó lên, thì ra là cái vòng cổ hình trăng lười liềm. Cầm vòng cổ trên tay, Nguyệt Anh thấy ngờ ngợ, hình như mình đã từng có một chiếc vòng như thế này….
-Nguyệt Anh!!! Cậu nghĩ gì mà ngẩn ra thế!!!- Mạnh Linh hỏi.
Giật mình, Nguyệt Anh nhìn chiếc vòng, rồi lại nhìn Mạnh Linh bảo:
-Tớ nhặt được chiếc vòng này. Có phải của…
-Của tớ đây mà!!! Lúc kê bàn tớ tháo nó ra cho đỡ vướng chắc lúc nãy ngã nên nó rơi ra. Cám ơn Nguyệt Anh ha.
Thằng mỏ nhọn teo toét cười nhận lại chiếc vòng cho vào túi…
Sáng hôm sau…
-Này Mạnh Linh ơi!- Nguyệt Anh gọi.
-Ủa Nguyệt Anh ? Có chuyện gì vậy
-Uhm, chẳng là mình muốn hỏi cậu chuyện hôm qua.
-Chuyện gì? Có phải chuyện tớ khen cậu xinh đúng không.- Vô duyên chưa từng thấy…
-Không, chả là mình muốn hỏi cái vòng hôm qua là của cậu thật phải không?
Chú bé tẽn tò trả lời:
-Thế mà tớ tưởng…À, tất nhiên là của mình thế cậu nghĩ nó của ai vào đây được chứ.
-Của cậu thế cậu có nhớ kỷ niệm về nó không?- cô nàng hớn hở hỏi.
Mạnh Linh “hồn nhiên” trả lời nhưng câu trả lời đó chẳng khác gì gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt của Nguyệt Anh:
-Kỷ niệm nào?!?!
-Vậy cậu không nhớ à!!! Thế cậu có nhớ…- Cô nàng ấp úng hỏi
-Nhớ gì cơ, cậu nói đi nào đừng làm tớ sốt ruột.
-…Nhớ mình không!!!- Vừa nói, vừa lậy ngón tay ra hiệu chỉ vào mình.
“Gáo nước lạnh” thứ hai:
– Cậu là bạn cùng lớp mình sao tớ không nhớ.
-Không phải!!!! Cậu còn nhớ người tặng cậu chiếc vòng này không. Đó là mình…
“Gáo nước lạnh” thứ ba:
-Cậu tặng tớ vòng này hả?- mắt tròn to hỏi.
-Ấy, đưa vòng đây cho tớ mượn…
-Được thôi, nhưng cậu mượn làm gì?
-Nhanh lên!!! Ấy đừng hỏi gì cả.- Nguyệt Anh quát.
Nhận chiếc dây chuyền từ tay Mạnh Linh cô soi xét thật kỹ chiếc vòng và nói:
-Chắc chắn đây là vòng của mình. Cậu xem đi, mặt sau dây chuyền còn chạm khắc ngày sinh, tháng đẻ và chòm sao chiếu mệnh trùng khớp với ngày tháng năm sinh của tớ, chưa kể nét khắc được làm bằng tay, do chính tay bố tớ khắc không thể lệch đi đâu được. Trừ khi cậu có cái giống hệt tớ hoặc cái dây chuyền này không phải của cậu!!!!
Mạnh Linh giật mình, mắt đảo nhanh miệng lắp bắp nói:
-Hình…như tớ.. nhớ là ngày xưa có một ai đấy cho tớ dây chuyền này!!!!
-Ai cho ấy, là một cô bé đúng không nào???- Cô vồn vã hỏi.
-Cô bé…
-Đúng cô bé đấy chính mình là mình đây.
-À!!! Tớ nhớ ra rồi. Nhưng cậu là cô bé đó hả?- Mạnh Linh trả lời, hai tay siết chặt vào nhau.
-Tớ biết mà, Mạnh Linh chính là cậu bé hồi đó. Thế cậu còn nhớ trường võ thuật Bảo Long không, nhớ khu rừng mà tớ và ấy phải chạy bộ không? Hay hôm nào mình về thăm mọi người, tiện thể ôn lại kỷ niệm luôn.
-À…ừ..ừ.. được chứ. Mà vào lớp đi cô sắp tới rồi đấy.
Lòng Nguyệt Anh rộn rã vì đã tìm lại được “cậu bạn nhỏ” hồi xưa. Vui đến nỗi cô quên cả tôi, quên một người đang tức tối vì mất đồ….
Vào ngày Valentine, tôi có ý định sau giờ học sẽ mời con nhóc đi ăm kem, mời nó đi dạo phố vào ngày mùa đông đơn giản chỉ để cám ơn nó đã giúp tôi học. Nhưng tiếng trống tan trường vừa gióng lên thì từ đâu một lũ con gái lớp 10 rầm rập kéo vào bu xung quanh tôi để tặng hoa, tặng quà, tặng socola…Chúng quây kín lấy tôi làm thằng Mạnh Linh có cơ hội dắt con nhóc đi mất.
Mạnh Linh dắt Nguyệt Anh tới một bãi cỏ rất đẹp nằm trong khuôn viên trường. Hai người nắm tay nhau, Mạnh Linh rút trong túi ra một chiếc hộp nho nhỏ, đưa cho Nguyệt Anh và bảo:
-Tớ tặng ấy!!
Nguyệt Anh mặt đỏ lự nhận lấy chiếc hộp, từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn nho nhỏ. Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, thằng mỏ nhọn lôi từ đâu ra một bông hồng đỏ thắm quỳ xuống nói:
-Làm người yêu tớ nhé! Tớ hứa sẽ làm cậu là người hạnh phúc nhất trần gian.
Nguyệt Anh mắt và mồm đều mở to ngạc nhiên. Luống cuống, cô đỡ Mạnh Linh dậy và nói:
-Cậu…cậu đứng dậy đi…cậu làm vậy tớ khó xử lắm..
-Cậu nhận lời làm bạn gái tớ đi tớ đứng dậy liền.- Ánh mắt lộ vẻ ma lanh
-Ừ…- ngượng ngùng Nguyệt Anh đáp.
Chỉ cần nghe thấy điều đó thằng này đứng dậy liền, ôm chầm lấy con nhóc nói:
-Cám ơn cậu. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời tớ..
Và rồi hai người họ trao nhau nụ hôn nồng nàn, hạnh phúc. Họ như chìm vào khung cảnh thần tiên, thế giới chỉ có mình họ, bọn họ đó đâu biết rằng từ nãy tới giờ có một người đã chứng kiến toàn bộ sự việc- là tôi.
Chỉ vì chạy trốn bọn lớp 10 nên tôi đã vô tình chứng kiến một sự việc mà tôi không hề muốn thấy. Bực bội, tôi quay lưng lao vút đi bỏ mặc cặp tình nhân đang bận trao tình cảm.Tôi không biết lúc đó mình làm sao, mình nghĩ gì phải chăng tôi đang ghen, ghen vì con nhóc đã có người yêu!?!!? Đáng nhẽ tôi phải cảm thấy vui vì từ bây h con nhóc không còn làm phiền tôi nữa chứ, không thế thế được mình ghen thật sao???
Đang thơ thẩn, “dế” của tôi rung lên:
-Minh à, vừa xong Mạnh Linh đã tỏ tình với mình và mình đã chấp nhận. Đặc biệt hơn là Mạnh Linh là bạn thưở nhỏ ở trường võ với mình nữa đấy trùng hợp không??? Cậu chúc mình hạnh phúc đi!!!! ^^.- tin nhắn từ con nhóc.
Tôi nhắn lại:
-Chúc mừng!!!
-Hehehe!!! Cám ơn ha, tối cậu có rỗi không tớ muốn khao Minh chầu kem coi như ăn mừng luôn. Ok
-Uhm!!! Được thôi- Tôi miễn cưỡng nhắn lại.
-8h nha. Quán kem Ý ở bờ hồ ha?
-Uhm.
Tối hôm đó, tôi ăn vận áo sơmi khoác ngoài là chiếc áo vét màu đen trông rất bảnh để đi ăn kem ( quái lạ là mọi khi tôi có ăn mặc bảnh như thế đâu cơ chứ!!!). Dắt xe ra khỏi nhà, đạp băng qua bao con phố, hứng bao là gió lạnh của mùa đông để đến gặp con nhóc. Kít….kít..ki.t!!!! Tôi phanh gấp. Không tin vào mắt mình nữa, kia là Mạnh Linh và…..
__________________
….Người đi cùng với nó là ai, trông xinh, dáng tuyển là em à. Không, là em sao lại thân mật như thế kia. A!!!! Hôn nhau nữa kìa. Chẳng lẽ thằng “mỏ nhọn” mày bắt cá hai tay…Không thể nào!!!!!!
Ây da, tới rồi!!!! Vừa bước vào quán kem, tôi đã thấy con nhóc ngồi mút mát que kem. Nhìn thấy tôi nó vẫy vẫy, miệng vẫn không ngừng ăn (ham ăn kinh khủng!!!)
Ngồi vào ghế trước mặt nó tôi bảo:
-Có người đang “in love” nên hào phóng ghê!!!!
-…..!!!- không nói gì, miệng vẫn mút kem chùn chụt.
-Ê, vì ăn quên bạn hả. Hãm phanh lại một chút đi.
Nghe tôi nói nó bỏ cây kem ra rồi nói:
-Để người ta ăn nốt que kem…Nóng quá vậy.
-Tham ăn quá cơ, khách chưa tới chủ đã ăn.
-Ai biểu, cậu tới muộn nên tôi không cưỡng được sự mời gọi của chị chủ hàng!!!! Hi.
-Lý sự, nhận là tham lam đi cho nó tiến bộ.
-Thôi gọi món đi, chứ ngồi thế à.
-Ok, loại nào cũng được nha?-tôi cười nói
-Rẻ thôi đấy…
-Biết rồi, chứ ai tham như cậu đâu.Hèm, chị ơi cho em gọi đồ.
Một người con gái trẻ, mặc bộ đồ trắng chạy ra chỗ chúng tôi:
-Hai em muốn dùng loại nào. Hôm nay cửa hàng chị có loại đặc biệt dành riêng cho các đôi tình nhân đấy.
-Bọn em đâu phải tình nhân- con nhóc “nhảy bổ” vào mặt bồi bàn.
-Đúng đấy chị ạ, bọn em đâu phải tình nhân.
-Đôi nào tới đây mà cũng chẳng nói thế, nếu các em không muốn thì có thể chọn loại khác ở đây chị có nhiều loại ngon lắm. Hay các em ăn kem vani đặc biệt nha ngon lắm.
-Thế cho em một cốc vani ha!!!- con nhóc hớn hở ra mặt
Tôi nghĩ một lúc rồi nói:
-Cho em một cốc socola ốc quế đi. Chị nhớ cho em ít kem vani trộn lẫn nha!!!
-Ok. Nhưng nếu hai em đổi ý ăn “kem tình nhân” thì gọi chị nhớ.
Chờ bồi bàn đi con nhóc mới hỏi:
-Sao Minh lại chọn socola quện vani.?
-Socola thì ngọt quá cho ít vani thì dịu hơn. Giống như sóng biển lúc nào cũng giận dữ nên phải có bờ cát để làm con sóng nguôi ngoai.-tôi giải thích
-Oa, triết lý gớm.
-Thôi nói chuyện của ấy đi.
-Được, bắt đầu nè. Kéo tôi ra bãi cỏ sân sau, quỳ xuống hỏi tôi có muốn làm người yêu cậu ấy không…pla..pla…và rồi bọn mình đã…- mặt vui hớn hở.
-Đã trao nhau nụ hôn đắm đuối, đúng không.- tôi cười nhạt.
-Sao biết, chẳng lẽ cậu…-con nhóc mặt đỏ lự, ngạc nhiên hỏi.
-Đoán thôi, cuộc tỏ tình nào mà chẳng vậy.
-Thế mà cứ tưởng..
-Tưởng người ta rình chứ gì? Thế cậu có chắc muốn yêu thằng đấy không.
-Có chắc chắn đấy. Có thể tình cảm tớ dành cho Linh đã từ lâu lắm rồi, hồi còn bé xíu à!!!- con nhóc nhìn tôi nói
Qua ánh mắt đó tôi cảm nhận được sự chắc chắn cũng như tình cảm mà con nhóc dành cho Mạnh Linh. Đột nhiên, mắt tôi cay cay, họng mằn mặn nóng rát:
-Ê!!! Mắt cậu sao đỏ hoe thế kia.
-À, chắc do bụi đó thôi.-tôi đưa tay lên dụi mắt.
-Kem của các em đây. Xin lỗi vì để các em đợi lâu.
Chị bồi tới giải nguy cho tôi. Tôi sợ, sợ phải nhìn vào đôi mắt của con nhóc, sợ nó phát hiện rằng tôi nói dối, sợ nó biết là tôi khóc. Hít một hơi dài tôi nói tiếp:
-Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người. Nghe và hãy nghĩ đi.
-Câu triết lý nghe hay quá, nhưng mình đã suy nghĩ rồi!!!Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại.Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào. Tớ làm thì tớ chịu. Minh khỏi lo- một lần nữa ánh mắt nó lại hiện lên vẻ chắc chắn.
-Thôi ăn kem nào!!! Cốc kem ngon quá- tôi lảng đi.
Vừa ăn, vừa ngắm đường phố Hà Nội mùa đông, tôi vừa suy nghĩ tới câu nói của con nhóc và chuyện thằng Mạnh Linh….
Hôm sau, tôi tới trường trong trạng thái mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mơ. Vào đến lớp tôi đã thấy đôi tình nhân đang ôm nhau ngay trong lớp. Ngứa mắt tôi đi tới kéo thằng “mỏ nhọn” ngã lăn kềnh ra khỏi ghế:
– Ui da!!! Muốn giết người không dao à??-thằng này vừa xoa mông vừa nói (vô duyên!!!!)..
– Làm ơn, tao xin mày. Chỗ của tao không phải là nơi để mày bày tỏ tình cảm, hay tán gái đâu. Muốn vậy, thì ra công viên ý.-tôi cười khểnh.
– Mày…!!!-mặt đỏ gay, mắt trợn trừng nói với tôi.
– Thôi, dừng lại. Hai người không cãi nhau không chịu được à?-Con nhóc bao h cũng là người can ngăn.
– Linh đâu muốn, chỉ tại cậu ấy gây sự trước à!!!- giọng nói leo lẻo chưa từng thấy.
Ánh mắt của Nguyệt Anh nhìn chằm chằm về phía tôi. Biết ý tôi xin lỗi:
– Xin lỗi. Nhưng mày có định đứng lên không hay thích nằm đó ngắm Nguyết Anh “từ dưới lên”.
Một tràng cười nổ ra khắp lớp. Thằng Mạnh Linh đỏ mặt đứng lên trở về chỗ mình, trước khi đi nó không quên nghiến vào chân tôi một phát:
– Nhớ đấy!!! Này thì…
– Ui,…
– Minh sao thế- Nguyệt Anh hỏi.
– Đâu sao, bị một con chó cắn trộm ý mà.
– Con chó???
– Thôi cô kìa, lui ra để tôi vào chỗ nào.
Trong h văn, đột nhiên tôi nhớ ra việc của thằng Mạnh Linh. Tôi gửi cho nó một bức thư:
– Giờ nghỉ tao muốn gặp mày.
– Gặp làm gì?- nó viết lại.
– Có chuyện.
– Chuyện liên quan tới mày đấy.
– Nói luôn đi, việc gì phải gặp mà tao cũng không thích nói chuyện với mày.
– Được thôi, tao sẽ viết nhưng nếu Nguyệt Anh biết thì không hay đâu đấy!!!
– Liên quan tới Nguyệt Anh hả? Thôi được giờ nghỉ tiết 3 tao gặp mày ở sân sau.
– Ok.
Đang hí húi xé lá thư thì cô giáo gọi lên đọc bài:
– Minh, đọc cho cô bài thơ “Tôi yêu em” của Pu-skin.
– Tôi yêu em???-tôi hỏi lại cô.
– Uhm, em đọc đi chứ.
– À, vâng em đọc ngay…
“Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em….”
– Minh, sau khi đọc xong bài thơ em có cảm nhận gì?- cô đặt câu hỏi.
– …..!
– Minh cô hỏi kìa, trả lời đi chứ?- Con nhóc lay tôi.
– Uhm,…Em chẳng có cảm nhận gì cả về bài thơ.- tôi ngẩng đầu lên nói.
– Sao. Không một chút nào- cô ngạc nhiên hỏi.
– Chắc vậy. Em đã yêu bao h đâu mà hiểu.
– Em cứ mạnh dạn nói ra điều mình suy nghĩ đi. Cô không trách đâu.- cô khuyến khích.
– Đấy là cô bảo em nói đấy nhớ!!! Em thấy ông ta yêu một cách mù quáng.- tôi nhấn mạnh.
Hơn bốn mươi con mắt đổ về phía tôi :
– Mù quáng????
– Hơn thế còn hèn nhát nữa…
– Em tiếp đi.
– Yêu thì phải biết tranh dành, biết chịu đựng, đã yêu thì phải như thế. Ông ý dám yêu sao không dám chịu đựng, cứ ngồi đó than vãn làm chi cho khổ. Em nói hết rồi ạ!!
– Bạn ý không có ý thế đâu cô ạ!!- con nhóc đứng lên phân bua.
– Không sao đâu mà Nguyệt Anh, cô đâu giận bạn ấy mà ngược lại cô rất thích thú về sự cảm nhận tình yêu của bạn Minh. Minh em nói rất hay, em có thể ngồi xuống rồi.- cô cười nói.
Ngồi xuống, tôi đã phải nghe con nhóc ca thán:
– Sao cậu có thế nói như vậy về nhà thơ vĩ đại….
– Thôi đi, đã bảo tôi đã yêu bao h đâu.
– Nhưng…
– Đừng nói nữa. Làm ơn đấy.
– …..
Thời gian qua nhanh thật, cuối cùng đã đến giờ giải lao. Tôi đứng dậy, đi nhanh ra khỏi lớp và thằng Mạnh Linh cũng vậy……