Tôi …!

Sau khi nói chuyện với Brian, tôi băn khoăn suy nghĩ vè chuyện của Lary, liệu tôi có thể giúp Lary quên đi chuyện đó được ko?!?!?
Tôi lang thang trên đường suy nghĩ mông lung, chợt dừng lại ngẩng lên tôi đã trước công nhà Lary lúc nào ko hay, vẫn theo thói quen tôi bấm chuống. Một dáng vẻ quen thuộc chạy ra mở cổng:
-Ok..Tôi ra ngay đây chờ một lát..Minh hả!
-Uhm..Anh có chuyện muốn nói với em.Đi ra đây một lát được ko??
-Em nghĩ..Đề lúc khác được ko bây h em hơi bận…
Cô ấy định quay trở vào nhà thì tôi kéo giật lại . Quàng tay ôm chặt Lary:
-Sao em lảng tránh anh ???.Anh cần có lý do..
-Em có lảng tránh đâu..Tại..
-Tại cái gì?? Em hãy nói rõ đi.Em làm thế này anh rất khó xử. Hay em thích người khác!
-Ko..Em ko có ai cả anh đừng nghĩ như vậy..
-Có phải vì chuyện đó ko??
-Chuyện nào..Anh đang muốn nói tới chuyện gì vậy!!!
-Brian đã nói với anh hết cả rồi..Đừng giấu anh nữa..
-Em đâu giấu..Vì chẳng có chuyện gì cả…
-Thế..Thế chuyện 4 năm trước..
Đột ngột cô ủn tôi ra, quay mặt vào lung túng ko nói được gì. Nhưng tôi biết cô đang cố giấu giếm điều gì đấy, vành tai đỏ ửng của cô đã tiết lộ tật cả. Tôi cố ôm chặt Lary từ đăng sau, ko cho cô chạy, thì thầm bên tai:
-Anh yêu em..Và chuyện đó đối với anh chẳng là gì..Nói đúng hơn anh ko quan tâm, anh ko biết, anh mù rồi…Anh mù vì tình yêu của chúng ta…
– Nhưng…Nhưng em quan tâm!!!
-Em đùa anh sao…Anh ko còn chẳng quan tâm thì sao em phải quan tâm…
-Thật ko??
Tôi xoay người Lary lại, tôi nở nụ cười.Hai đứa nhìn nhau, mắt cô ấy khép lại, và chúng tôi, trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn.
-Còn chuyện đó thì…Anh ko cần gấp đâu, anh sẽ chờ em chuẩn bị tâm lý hoàn toàn..Còn trong lúc chờ đợi, anh ko chắc là giữ được mình đâu..Vì em biết đây, anh vốn rất đào hoa…
-Anh dám ak…- nói rồi đánh tôi chạy khắp phố.
Đang chạy chợt tôi dừng lại, khiến Lary theo đà đâm sầm vào lưng tôi.Cô ấy ôm mũi xuýt xoa:
-Tự dưng dừng lại..Ai da, dễ gãy sống mũi lắm..
-……..
Thấy tôi ko nói gì, cô bá tay ngó đầu ra phía trước. Và nhìn thấy thứ khiến tôi, phải đứng lại..Lary tưoi cười vẫy tay:
-Hi..Ken đi đâu vậy..
Vẫn ánh mắt hình viên đạn, lừ lừ tiến lại gần. Nó bắt đầu cho tay vào túi áo, như đang lấy cái gì đó, miệng bắt đầu mấp máy:
-Anh đi siêu thị- tay cẩm chìa khóa giơ ra đồng thời tay kia “show” túi hang- Anh Brian hôm nay đi vắng, nên nhờ anh nấu bữa hôm nay…
Lúc nó tiến tới, tim tôi như văng ra ngoài..Cứ tưởng nó điên tình cho tôi hai phát đạn thì đi..Hóa ra nó “show’ chìa khóa…Giật hết cả mình!!!
Lary nói:
-Vậy anh em mình cùng về..Đã lâu anh và em ko ăn tối với nhau rồi..
-Uhm, cũng ko lâu lắm…
-Minh ak..Có ở lại ăn luôn ko.???- Lary quay sang tôi.
Nhìn cái mắt của thằng này, tôi lại muốn trêu tức nó. Với ánh mắt “thân thiện” nhất tôi cười lịch sự:
-Nếu Ken đồng ý!!!
-Chắc Ken đồng ý thôi.Phải ko Ken??
-Tất nhiên..Dù sao cũng là khách mà..-nó nói như hai hàm răng đang dính chặt vào nhau.
-Được thế thì tốt quá..Hihihihi-chẳng hiểu tôi kiếm được giọng cười này ở đâu.
…….
Buổi tối hôm đó..
Trong phòng ăn, bầu ko khí hết sức nong.Ko biết có phải vì trong này nóng, hay do ánh mắt Mạnh Linh và tôi nhìn nhau ko nữa.Để phá vỡ bầu ko khí ngột ngạt này, Lary lên tiếng:
-Lâu lắm ba bọn mình mới ăn cơm với nhau nhỉ?!?
-……-tôi ko nói gì chỉ cắm đầu ăn hì hụp.
-Lâu hả..Có ăn bao h đâu mà lâu…
-Chưa ăn bao h..Hình như có rồi mà đúng ko Minh!! –Lary huých vào chân tôi.
Giật mình, ngẩng đầu lên khỏi đĩa súp..Miệng ậm ừ;
-Ah ko nhớ…hình như rồi thig phải.
-Hoh..Nhớ rồi, tôi cũng nhớ rồi.Đấy là lần, cậu ta mặc váy của Lary đúng ko nao!!!
Lary đang đưa thìa súp vào miệng thì nghe tới câu đó, bỗng sặc hết cả ra. Cố mím môi để khỏi cười:
-Uh..ah..Hiiii..
Bực mình còn xấu hổ nữa, tôi chỗng tay cái rầm vào bàn đứng dây với ánh mắt gườm gườm. Như sợ tôi, sẽ xông vào binh thằng kia một trận hay sao nữa, Lary tóm chặt lấy tay tôi giần giật xuống:
-Tôi đi vệ sinh..Cả nhà cứ ăn nhé!!- tôi đi ra vào phòng wc.
Vào trong đó, vớt ít nước vào mặt cho hạ hỏa. Nhìn vào mình trong gương tôi nghĩ: Minh, mày vô cùng cao thượng.Ko them chấp cai thằng tiểu nhân như nó làm gì cho bẩn óc. Đừng đánh nó, ko Lary sẽ buồn. Cố lên.Đi ra thôi với nụ cười tươi nào..Hzaiii!!!. Định mở cửa đi ra ngoài phòng ăn chợt tôi nghe thấy câu chuyện của thằng Manh Linh nói với Lary. Nhẹ nhàng, tụt vào trong phòng wc ngồi nghe ngóng:
-Lary này.Em có hạnh phúc ko?!?!
-Anh hỏi lạ quá. Vâng có hạnh phúc..
-Nó có lừa dối điều gì ko??
-Ko..Minh rât tốt.Nếu em ko muốn nói Minh thật rộng lượng..
-Rộng lượng??
-Vâng..Ken ah..Chuyện của em Minh biết rồi…
-Biết..Nó nói sao..-Mạnh Linh mớ tròn đôi mắt như muốn ngóng chờ tin vui của cô ấy.
-…Và anh ấy, ko quan tâm gì cả.Ko hề quan tâm em đã từng có chuyện gì xảy ra..-cô nhìn vào bát súp cười hạnh phúc.
Thằng Mạnh Linh cầm thìa súp, ko ăn được, mà cứ nguấy đảo lien hồi trong bát. Ngồi thừ một lúc nó lại nói tiếp:
-Nếu anh nói Minh đến với em chỉ là vì trò cá cược em có…
-Anh nói sao cơ..
Khi nghe tới câu nói đó tôi giật mình thót nhảy ra đánh trống lảng qua chuyện khác.
-Ây da. Hai người có nói xấu tôi ko đấy..
-Plè..-Lary lè lưỡi trêu tôi- Nói xâu anh có rõ đâu hả?!?!
-Coi thường quá…Anh nghe thấy hết nha..Bằng sạch đấy..-tôi làm bộ cười nói với Lary nhưng thật ra ánh mắt đang dõi về thằng Mạnh Linh.
Mạnh Linh cũng nhìn tôi, gương mặt tỏ ra vẻ tiếc nuối thấy rõ…
Ăn uống dọn dẹp dâu đấy, tôi và Mạnh Linh cùng ra về.Nó đi trước tôi đi ngay sau,chỉ chờ đi khuất nhà Lary là tôi tóm nó lại lôi vào góc đường:
-Vừa xong mày định làm cái gì.???
-Tao chẳng làm gì cả…-thằng Mạnh Linh chối đây đẩy.
-Đừng chối..Tao ngồi trong nghe hết cả rồi..Gì mà, nếu thằng Minh lừa dối thế nọ thế kia!!
-Ngươi có tật thì giật mình.Tao chỉ nói sự thật..
-Sự thật..*** cán càng..Mày ko có được Lary nên mày tính dở trò bẩn..
Đẩy tôi ra vệ đường, nó gào thét:
-Uhm đấy..Sao ko.?!?!
-Có đấy..Có sao..
-Tao muốn nói toạch ra..Muốn xe tung lang tanh bành ra.Muốn nói cho cô ý vụ cá cược này..Tao muốn mày sống dở chét dở..Sao mày đến đâu cũng ko tha cho tao..Người tao yêu lúc nào cũng bị mày cướp..Sao Vậy hả?!?!?
-…..-ko nói gì tôi đứng lặng lẽ.
-Tao nói cho mày biết…Kiểu gì thì kiểu tao cũng sẽ nói cho Lary nghe..Tao sẽ làm.
-Tao thách mày đấy!! Mày cứ làm đi..
-Rồi mày sẽ phải hối hận vì thách thức tao…
Nói rồi Mạnh Linh bỏ đi, tôi cũng đi luôn ngay sau đó.Cả đêm hôm đấy trằn trọc mãi ko ngủ được, tôi sợ Lary sẽ biết vụ cá cược giữa tôi và Mạnh Linh. Nhưng dù thế nào tôi vẫn yêu cô ấy thật long mình, vụ cá cược đó chỉ làm thỏa mãn cái tính háo thắng chết tiệt của tôi…
Sáng hôm sau tại trường….
Vì ko ngủ được tôi lóc cóc tới trường từ sang sớm, sớm đến nỗi lúc đó bảo vệ mới hì hục mở cửa. Thấy rất lạ, ông hỏi;
-Sớm quá vậy..Tôi chưa mở cửa lớp đâu..
-Ai cần ông mở…
-Vậy cậu chờ ở ngoài sân đấy!!
-Càng tốt càng thoáng dễ suy nghĩ…
Tôi lê bước vào giữa sân, đảo mắt kiếm cái gốc cây ngồi bệt xuống suy nghĩ.Tôi suy nghĩ gì hả!?!? Đơn giản thôi, nghĩ xem chọn thời điểm nào để nói với cô ấy là phù hợp nhất, nhờ cô ý tức giận chia tay thì làm thế nào, nhưng để thế mãi thằng Mạnh Linh đi trước thì tội tôi càng nặng..Nói chung là lúc nào thích hợp nhất đây..Giờ ra chơi, luc ra về, ngay đầu h, hay để đến đêm..Ôi giời ơi đau đầu chết mất!!!!
Tôi bực bội ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, nhìn ngó xung quanh..Ngạc nhiên mọi người đến đông thế này sao tôi ko biết..Vào lớp đã tính sau…
Lary đã đến từ lâu rồi, cô đã kịp chọn một chỗ cho hai chúng tôi ngồi. Ngồi xuống bên cạnh cô ấy mà hồn tôi như treo ngược cành cây cả h. Đến khoảng giữa tiết 2 tôi quay sang nói:
-Lary này..
-Hả..Sao anh?!??!-mắt vẫn dán vào quyển sách miệng nói với tôi.
-Anh hỏi này..
-Uhm..
-Nếu mà có người nói dối em thì em có giận họn ko…
-Tùy vào chuyện gì?!??!
-Nếu họ nhận lỗi với em thì em có tha lõi cho họ ko??!?!
-Chắc có đấy…Nói chung thì em ko ưa sự dối trá…
-Thế….
Đang nói dở chừng thì giáo sư nhắc trật tự khiến tôi đứt mất thần kinh cảm xúc.. Tôi đành hẹn cô ý đến h ra chơi để nói chuyện…
Giờ ra chơi…
-Anh có chuyện muốn nói với em cơ mà.Sao anh ko nói gì cả!!!
-Uhm..Anh muốn nói với em là anh…
-Anh làm sao?!??!-cô đưa ta nắm lấy tay tôi.
-Anh muôn nói là anh…..
-Anh muốn nói là..Anh yêu em rất nhiều..-do cái nắm tay ấm áp của Lary khiến mọi dũng cảm bay đi hết. Đúng là “anh hung khó quá ải mỹ nhân”.
Ngạc nhiên trước câu nói đó của tôi Lary tròn mắt hỏi:
-Chỉ thế thôi ạ..
-Uhm, chỉ thế thôi mà..
-Vậy mà cứ gọi mãi trong h làm người ta tưởng chuyện gì quan trọng lắm cơ đấy!!!
-Thế việc anh yêu em ko quan trọng hả…Hay để anh đi yêu người khác nhé!!!
-Anh dám!!!
-Không, anh ko dám đâu..hihiihih..Mà muốn yêu cũng ko được nữa rồi..Em lấy mất trái tim của anh rồi..muốn yêu thfi em phải trả anh trái tim chứ!!!
-Ko trả..Em đăng ký bản quyền rồi, đóng dấu nghiêm phong nữa..Nhìn nè- Lary kéo cổ áo bên ngực trái tôi xuống một tẹo- Lary mãi mãi ngự trị nơi này!!! Rõ chưa hả?!?!?
-Ấy ấy, sao lại “show’ ở ngay hang quán thế này, người ta nhìn hết…Muốn nhìn thì về nhà anh cho nhìn cả ngày sao lại thế!!!- Tôi đùa giả vờ ẩy tay cô ra nhưng thực chất đang cố nắm thật chặt.
Đang cười vui với Lary tự dưng thằng Mạnh Linh xuất hiện ngay trước mặt khiến tôi mất cảm hứng quá. Nó đến bàn, tự nhiên kéo them một cái ghế ngồi cạnh, lại còn ra vẻ hỏi:
-Mình ngồi cùng được ko?!?!
-Ken ak, được chứ anh ngồi đi.-Kéo ghế xích ra một chút .
-Ko…- Lary đá vào ống đồng tôi- Được…-Làm tôi phải đổi câu muốn nói.
Vừa ngồi xuống, là chuyện trên trời dưới đất là nó lôi ra nói hết.. Từ chuyện con chó nhà nó đẻ thế nào ra sao, được mấy con, có những màu gì, là loại chó gì..Ối trời ơi,càng nói càng thấy nó giống y như lũ chó nhà nó. Hết chó lại quay sang chuyện mấy ông mấy bà giáo sư triết học tán nhau như thế nào…pla..pla..Nhiều vô kế siết, thế mà Lary cũng cười nổi, còn tôi thì đang muốn khóc vật vã đây. Câu chuyện kết thúc bằng một lời mời ăn tối của thằng Mạnh Linh gửi tới Lary:
-Tối nay em dỗi thì đi ăn với anh một bữa.Ok???
-Ăn vơi anh!!!
-Như hai người bạn thôi mà..Ko có gì cả..Mà anh có chuyện muốn nói!!
-Anh nói luôn đi!!
Nó liếc xéo sang tôi một nhát;
-Ở đây ko tiện..
-Nhưng em nhỡ hứa với Minh là tối nấu cho anh ý ăn một bữa rồi..
-Vậy anh đến nhà em cũng được chứ!!!
Lary nhìn tôi.Còn tôi tuy ko thích tẹo nào nhưng cũng đành gật đầu:
-Tối anh tới nhà em luôn nhé…Chúng ta cùng làm món luôn!!!
-Uhm..-Mạnh Linh lôi một nụ cười mãn nguyện.