Tôi …!

…Vừa lên đến bờ Lary đã chạy lại bên chúng tôi hớt hải nói:
-Chuyện gì vậy??? Nguyệt Anh có sao…
Ngay lập tức hang loạt người trên bãi tắm bu đông xúm đỏ lại, Manh Linh nhôn nhao:
-Cái gì vậy…Có người chết đuối hả????
-Làm ơn mọi người im lặng cái….-tôi gắt lên- Nguyệt Anh…Tỉnh lại đi!!!-tôi cúi sát tai nghe hơi thở yếu ớt.
-Nana làm sao ko vậy!!!-Lary hốt hoảng.
Vuốt ngược tóc tôi nói như gào:
-Chết tiệt…Mọi người tránh xa xa ra…Cho chút ko khí….Mà ai đó gọi cứu thương ngay…
Tức mình, tôi bắt đầu thao tác sơ cứu…Đành vậy, chỉ còn cách này thôi…Tôi nhìn Lary…Nhìn mọi người xung quanh…Gần như ngay lập tức tôi, kề miệng mình xuống Nguyệt Anh, thổi ngạt..Tôi lặp lại hành động đó chừng ba lần thì nước từ khoang phổi ọc ra, khiến cô hơi choáng vùng dậy ôm chặt lấy cô tôi, hổn hển:
-Em..Tưởng mình…mình ko bao h thấy anh được nữa….
-Ko mà…Thì vẫn thấy đấy thôi!!!-vỗ nhẹ lưng cô.
Đột nhiên, Lary chen vào giữa đám đông bỏ đi trong tức giận..Định chạy đuổi theo nhưng tôi ko thể tách Nguyệt Anh ra khỏi mình, cô cứ ôm chặt lấy, bối rối hết sức, tôi chẳng biết phải hành sự ra sao nên đành ngồi đó nhìn trân trân. Tôi nói:
-Bình tĩnh nào…Chuyện ôn rồi…Chũng ta vào trong đi..Chẳng nhẽ ngồi mãi đây hả!!!
-Vâng…Em vô ý quá!!1
-Nào vào đi!! Để anh dìu em vào..
-Cám ơn….
Đưa cô vào đến phòng sơ cứu tôi để Nguyệt Anh lại cho nhân viên cứu thương chạy đi tìm Lary.Đi hết vòng này tới vòng khác ngoài biển mà ko thấy tôi đành lên phòng.
Cộc..cộc…cộc..
Cô ý ra mở cửa, vơi gương mặt hầm hầm, giận dỗi vô lý. Tôi ko biết gì cả, chỉ nắm lấy tay cười bảo:
-Đang bơi vui sao lại chạy lên đây?
-Bơi vui..Anh đùa hả?!?!
-Ko có đùa đâu!! Chỉ vướng có vài sự cố nho nhỏ mà>>>…<<< -Thôi đi..Anh đi xuống cùng Nana đi… -Hô!! -Lúc ở đó tình cảm lắm mà!!! Lại còn ôm nhau nữa chứ…Uh..uh.. Ko để cô nói hết câu tôi nhảy bổ vào hôn cô..Chợt ngay lúc đó một cảm giác ấm nóng lan tỏa từ cơ thể Lary sang cơ thể lạnh buốt ướt sũng của tôi…Sự nông cháy lúc này như đốt cháy linh hồn tôi..Bờ môi nhẹ nhàng mơn man từ cổ xuống vai..Vòng tay ôm trọn than hình bé nhỏ, từ từ đẩy nhẹ xuống giường… Bỗng cô đấy mạnh tôi ra, úp mắt xuống giường tâm lý vô cùng sợ hãi bất an..Tóm chặt lấy côr áo cô nói: -Xin lỗi em ko thể…. -Sao..Em có làm sao ak..Mệt ở đâu..-đưa tay quay mặt cô về phía mình. -Làm ơn được ko…Em muốn ở một mình!!!. -Vậy anh về phòng… Sau chuyến đi dã ngoại cùng lớp,tôi cảm thấy Lary như đang cố tình lảng tránh tôi nhất là những lúc chỉ có hai đứa thì cô ấy lại viện nhiều cớ để bỏ đi.Tôi thật sự không hiểu lí do vì sao cô ấy lại có những hành xử như vậy,chả lẽ vì giận chuyện lần trước của tôi với Nguyệt Anh sao? chắc không phải vì cô ấy đâu có ghen tuông vớ vẩn như vậy,chả lẽ cô ấy ghét tôi? chắc cũng không phải,vậy lí do chính là gì,thật đau đầu. Hôm đó đang trên đường tới công ty học việc thì tôi gặp anh Brian,ông ý đang hớn hở đi đâu đó: - Anh đi đâu đấy??? - A,Minh à?Tưởng ai,tôi đang đi có chút chuyện còn cậu??? - Em tới công ty học việc...à có chút chuyện em muốn nhờ anh tư vấn chút được không??? - Dĩ nhiên cậu cứ nói...à mà đừng có bảo cậu có bạn trai nha hahaha...lần trước tôi vẫn nhớ mãi cậu mặc...váy..yyy... - Này anh có cần phải trêu vậy nữa không???_tôi làm mặt khó chịu. - Anh đùa chú chút ấy mà,sory ha_ông ý có vẻ biết điều. - Thôi em vào chủ đề luôn đây,lằng nhằng mãi... Tôi và ông Brian vào 1 quán cafe nhỏ gần đó,tôi bắt đầu: - Uhm...chuyện này hơi khó nói 1 chút...có gì anh phải giữ bình tĩnh đấy... - Thì chuyện gì???Cậu phải nói tôi mới biết chứ,cứ ậm ừ mãi sốt ruột quá... - Chả là lần trước,lớp em đi du lịch.. - Tôi biết,sao nữa..._ông Brian sốt ruột. - Em có định cùng Lary làm chuyện đó... - Hả...cậu đã làm gì em gái tôi rồi..._ông Brian gào lên. Tôi vội bịp mồm ông ý lại,xua tay bảo mọi người: - Không có gì đâu,mọi người đừng để ý... Ngồi yên vị,tôi tiếp: - Em chưa nói gì mà anh đã nóng... - Vậy tiếp thế nào?Cậu bảo tôi không nóng sao cho được... - Thì em đã bảo anh phải giữ bình tĩnh còn gì,mà em mới nói là định thôi chứ đã có gì đâu... - Hừm,cậu kể tiếp đi tôi đang cố bình tĩnh đây. - Thì hôm đó em định cùng Lary làm chuyện đó,nhưng bất chợt cô ấy ẩn em ra và bảo em để cho cô ấy yên,rồi từ hôm đó Lary dường như không muốn gặp em nữa,cô ấy luôn tìm đủ mọi lí do để tránh mặt em... - Hoá ra là thế,vậy Lary chưa kể gì với cậu sao??? - Kể gì cơ ạ_tôi tò mò. - Chuyện này một phần lỗi cũng do tôi,nhưng trước khi kể tôi muốn hỏi cậu 1 câu thật lòng là cậu có yêu em tôi thật lòng không?và nếu nó có làm sao đi chăng nữa thì cậu vẫn yêu nó chứ? - Dĩ nhiên anh hỏi gì lạ vậy??? - Cậu hãy suy nghĩ kĩ đi đã rồi hãy trả lời,không tôi sợ cậu sẽ không làm được điều đó đâu... Tôi ngồi đăm chiêu 1 lúc rồi thận trọng gật đầu: - Vâng anh nói đi,em sẵn sàng rồi... Mùa hè 4 năm về trước.... Ngày hôm đó chỉ có hai anh em Lary ở nhà vì ba mẹ cô đã đi Pháp từ tối qua.Lary ngồi một mình ở góc nhà chơi gấu bông,thật khó ai có thể nghĩ rằng 1 cô gái 15 tuổi sống từ nhỏ ở Mỹ mà giờ này vẫn con ngồi chơi gấu bông 1 mình,nhưng có đó là Lary,từ nhỏ cô đã sống khép kín không thích tiếp xúc với người lạ,ở trường cô không có nổi 1 người bạn thân. Brian đang ngồi xem tivi thì có chuông điện thoại reo,ra nhấc máy: - A lô,ai đấy??? - Tao Kevin đây,đang làm gì ở nhà đấy? sang nhà tao đi có game mới này hay lắm!!!... Nghe lời mời gọi của Kevin,Brian nhìn lên đồng hồ đã 10h,hơi lưỡng lự,rồi lại nhìn Lary,đáp: - Thôi,mai tao qua chơi sau cũng được,giờ đang phải ở nhà trông con em… - Oh my god!!!tao nghe có nhầm không?thằng bạn thân của tao bị sao vậy???Thôi đi ông,sang mau lên không lát nữa bọn nó tranh nhau là hết chơi đấy,mà giờ vẫn còn sớm chán,em mày lớn thế rồi ở nhà 1 mình cũng không sao đâu…_Kevin cố dùng mọi lí lẽ để mời mọc. Nghe thằng bạn nói cũng có lí,một phần lại háo hức vì trò chơi Brian nói: - Được rồi,10’ nữa tao có mặt. Đặt máy xuống,Brian lên phòng thay quần áo,thấy thế,Lary ngước lên bảo: - Anh đi đâu vậy??? anh đừng để em ở nhà 1 mình,em sợ lắm!!... - Anh đi 1 lát là về ngay,em cứ ở nhà mở phim hài mà xem,yên tâm không sao đâu,anh về sẽ mua cho 1 con gấu bông lớn nha… Cúi mặt xuống,Lary không nói gì nữa,Brian vào dắt chiếc xe máy ra rồi phóng ngay đi quên mất việc đóng cổng… 12h tối hôm đó,Brian về tới nhà,giật mình vì thấy cổng chưa đóng,vội vứt xe Brian lao vào nhà thì trước mắt anh là 1 cảnh tượng thật hãi hùng…Lary nằm vật giữa nhà mái tóc bù xù,rối tinh,xõa che hết mặt,tay vẫn ôm chặt con gấu bông.Brian lao tới đỡ Lary dậy,ôm em vào lòng: - Thế này là sao??? Lary nói cho anh nghe đi xem nào,em làm sao vậy??? Mệt mỏi,không nói được gì,Lary buông xuôi cả người trong lòng anh trai, Brian thấy có máu,khá nhiều,kéo dài ở đùi Lary xuống đến chân ra cả sàn nhà,sững sờ,hoảng loạn,dường như Brian đã biết điều gì xảy ra với em mình,anh không nói gì nữa,ôm ghì Lary vào lòng,nước mắt ở đâu trào ra,chưa bao giờ anh cảm nhận được sự gần gũi,thân thiết,tình anh em với Lary như lúc này.Bỗng Lary ẩn Brian ra,thu mình vào 1 góc,liên tục gào lên: - Tránh ra,tránh xa tôi ra,đừng động vào người tôi,tránh ra…tránh..ra..a... - Em sao vậy,anh đây anh là anh trai của em đây mà…._Brian cố ôm Lary vào lòng an ủi. Nhưng không những không tiếp nhận điều đó,Lary còn ẩn Brian ra mạnh hơn,mồm liên tục nói: - Em ghét anh,ghét anh…tránh xa em ra…em ghét anh lắm….hjx… Buồn bã,Brian ngồi bệt xuống đất ôm đầu,khóc,sao tim anh lại đau khi nghe Lary nói ghét mình đến như vậy,giờ đây anh thèm nghe những lời nũng nịu ngày xưa của Lary biết mấy,thèm nghe câu: "Em yêu anh nhất trên đời,em quý nhất là anh trai của em!!!" Nhưng mọi chuyện đã quá trễ,lúc đó Brian chọn trò chơi game và giờ anh đánh mất đứa em gái duy nhất của mình. Sau chuyện đó,ba mẹ đã chuyển Lary tới nhà 1 người họ hàng ở Hawai để giúp cô có thể quên đi chuyện đau buồn và phục hồi trở lại.3 năm ròng Brian không dám tới thăm em gái vì anh sợ sẽ lại nghe thấy câu: "Em ghét anh" 1 lần nữa từ phía Lary.Cho đến 1 lần ba mẹ đi thăm Lary trở về,họ vui mưng nói với Brian: - Lary giờ nó đã đỡ rất nhiều rồi,trông con bé giờ đây khỏe khoắn và vui tươi lên rất nhiều,hôm nay nó có nhắc tới con đó.. - Nhắc tới con…_ Brian ngạc nhiên hỏi lại. - Đúng,con bé hỏi sao lâu như vậy con không tới thăm nó,hay là con không thương nó nữa rồi… - Thật không ạ…_ Brian mừng vui hỏi lại. - Thật,tuần sau con thi xong rảnh thì lên thăm em đi.. - Vâng… Ngày hôm đó Brian hồi hộp,lo lắng xen lẫn cả vui mừng,không hiểu Lary có nhớ mình thật không,có tha thứ cho lỗi lầm ngày đó của mình không.Tới nơi,anh thấy Lary đang vui chơi cùng các em bé trên bãi biển,nét hồn nhiên tươi tắn của cô có lẽ đây là lần đầu anh thấy được,đang mải ngắm Lary thì có 1 chú nhóc tiến lại kéo tay anh bảo: - Anh ơi! Ra chơi cùng bọn em đi,chị Lary bảo anh chơi đập dừa rất giỏi.. - Uhm,ờ…được.. Và rồi Brian chạy lại chơi cùng đám nhóc,họ cười nói rất vui vẻ,trong ánh hoàng hôn ở biển.Và dường như anh đã nghe thấy 1 câu nói vang vọng ở đâu : "EM THA THỨ CHO ANH,ANH TRAI CỦA EM Ạ,EM YÊU ANH NHẤT TRÊN ĐỜI!!!!....." __________________ Nghe xong câu chuyện đó tôi chỉ muốn chết cho xong, ngồi còn chẳng vững phải vịn người vào thành ghế nói gì đứng dậy đi cơ chứ…Còn Brian chắc ko chịu được ánh mắt của tôi, anh ta cô gượng dậy đi lẳng lặng ra khỏi quán café…. Ra khỏi quán, anh thật buồn, muốn tìm ai đấy để tâm sự nhưng ai được chứ chẳng ai cả..Ko một ai mà anh có thể trút bầu câu chuyện này….ANh chỉ đi, chỉ đi…Ma xui quỷ khiến thế nào dắt anh tới bờ đê và giúp anh gặp một người con gái…Người con gái đó đang ngồi ở triền đê đưa mắt nhìn vào khoảng lặng mặt sông, khuôn mặt đượm buồn. Nhặt một viên sỏi dưới chân, Brian lia viên sỏi nảy tưng tưng trên mặt hồ mấy bược rồi chìm ngỉm. Dường như ko chấp nhận viên sỏi chìm, anh muốn nó phải tiến thật xa ít nhất phải sang đến bờ bên kia, lại tiếp tực nhặt đá anh ném..Nhưng kết quả chẳng khác nhau là bao, cứ đi được vài bước là nó lại chìm xuống dưới mặt nước.Định ném tiếp thì cô gái cất tiếng nói: -Ko ép buộc được đâu.. -….. -Anh ko ép viên sỏi được đâu…Kiêur gì nó cũng chìm thôi… -Kệ tôi…!!!! - Kệ anh hả?!?!? Tôi đâu có thể kệ một người bạn được…Tôi đâu phải là người như vậy..-cô gái từ từ quay mặt lại là Nguyệt Anh. -Oh là cô.. -Vâng, chào anh… Hơi bối rối, anh vứt hòn đá đi phủi tay chân tiến đến ngồi cạnh Nguyệt Anh. Khép nép, anh lí nhí hỏi thăm cô: -Bây h cô thế nào rồi.. -Cũng tốt hơn hồi trước. Mọi khi thì ngày nào cũng nhớ, bây h thì đỡ hơn nhìu.. -Đỡ hơn hả?!?!? -Vâng, bây h chỉ thỉnh thoảng mới nhớ đến anh ta… -Anh chàng này chắc đẹp lắm mới xứng để cô nhớ như vậy!!! -Anh ý đẹp lắm, lại tốt bụng nữa…Nhưng khi làm cho anh ta tổn thương thì.. -Thì sao?!?!? -Thì chắc cả đời hắn cũng ko quên!!! -Vậy anh ta xấu tính lắm..Con trai thì ko nên thù dai!!! -Nhưng một người mà làm anh tổn thương mấy lần thì ko thù được ko???- Nguyệt Anh cười cay đắng. -Cô ko đùa tôi chứ…Cô làm gì mà nên tội…Tôi nghĩ cô thái quá thôi!! -Sao anh cứ hỏi tôi mãi thế!! Để tôi hỏi anh đi.. -Được!! -Anh có chuyện ko vui sao?? -Uhm, chuyện cũ lại về..Tâm trạng tôi chẳng tốt chút nào nhưng được gặp người xinh như cô là tôi thấy tốt hơn rồi… -Ôi..Anh nói quá đấy!!! -Ko hề mà… Cười nhẹ, tâm trạng Nguyệt Anh bỗng dưng trùng xuống. Cô đứng dậy, làm Brian đứng dậy theo cô nói; -Mỗi khi buồn tôi lại ra đây nhìn dòng sông này.Dòng sông hiền trôi nhẹ nhàng lắm phải ko.. -Đúng..Chỉ nhìn thôi ak!! -Vâng chỉ nhìn thôi.Thế anh làm gì khi buồn!! -Tôi ném gạch! -Chỉ thế thôi hả?!? -Còn chứ tôi hét to lên.. -Hét to??? -Như vậy đây: Xóa hết…-Brian hét vang dòng sông. -Xóa hết!!! Tôi cũng muốn xoa hết. -Vậy cô hét đi..Hét xong thấy nhẹ lắm.. -Xóa hết!!! -Chưa to đâu..Nữa đi.. -XÓA HẾT...XÓA HẾT ĐI…TÔI MUỐN QUÊN ANH MINH À!!! Nghe tới đó, anh chàng của chúng ta, đột nhiên mở mắt to tròn..Miệng mấp máy: "Minh hả?!?!? Trùng hợp, hay là ngẫu nhiên…" Brian ngớ người ra một lúc định hỏi nhưng anh chưa kíp làm gì thì Nguyệt Anh nhảy cẫng lên, khoác tay anh kéo đi. Vui vẻ ra mặt cô vừa đi vừa nói: -Brian này! CẢm ơn anh nhiều ha. Hôm nay vui lắm… -Vậy hả?? -Uhm..Tôi muốn mời anh ăn cái gì đấy… -Ăn hả>>><<< -Uhm..XEm nào đồ ăn trung hoa nhé..Tôi biết chỗ bán lẩu gà ngon lắm..Đi ko!!! Thấy người con gái này vui quá, anh ko mở miệng hỏi gì được, mà cũng ko từ chối được chỉ ậm ừ đi theo. Cứ thế, Nguyệt Anh đưa anh đến phố trung hoa. Lần đầu tiên Brian được ngắm ký cảnh thành phố về đêm như vậy, ở phố tàu nhộn nhịp náo nức nhưng khác hẳn cái vẻ xô bồ của đường phố ban sang, mà lại cho anh một cảm giác khá yên bình, vui tươi. Đi được một đoạn ngắn thôi, Nguyệt Anh kéo anh ngồi xuống bàn trong một cái quán lẩu. Ko hỏi han chỉ nhìn anh cười một cái, cô gọi: -Chủ quán cho 2 suất lẩu gà ha!!! -2 suất có ngay..Bàn hai dãy ngoài cùng hai suất lẩu gà.. Chi mất chừng 10’ là nồi lẩu nghi ngút khỏi được mang ra cùng với một đĩa rau,và mấy cái cánh chân gà. Nguyệt Anh mới: -Anh ăn đi, ngon lắm đấy.. -Ăn hả!!! -Anh ăn lẩu bao h chưa đấy??- Nguyệt Anh tròn mắt ngạc nhiên. -Chưa.Tôi chỉ biết thôi..Cô biết mà, chỉ ngắm người ta ăn thôi.. -Vậy làm theo tôi nhé..Cầm đôi đùa này môi này, gắp ít rau, ít thịt này..Nhúng vào nồi..Nhúng đi chứ!!! Nói một hồi ko thấy Brain đả động gì đến việc nhúng vào nồi nước đang sôi sung sục, bạt cười cô tóm lấy hai tay đang cầm đồ của anh chàng nhúng từ từ nhẹ nhàng vào nồi.Vừa làm vừa nói: -Ôi trời ơi!!! Nhìn anh thật buồn cười. Đấy, nhúng thế này thôi, vớt ra.Ăn lẩu hơi tái mới ngon chứ..Ăn đi. -Thật sự ko sao chứ.. -Uhm..Cùng lắm rửa ruột một trận thôi.!! -Hả.. -Anh tin hả!! Yên tâm đi, anh ko thấy mọi người đang ăn ngon lành sao. Ngó nghiêng xung quang mấy lượt, Brian nhắm mắt nhắm mũi đưa đồ vào miệng nhai. Mới đầu anh tưởng vị nó sẽ thế nào, nhưng mà ngon quá, vị đắng đắng tái tái của rau quyện với vị ngon ngọt thanh miếng thịt làm anh ăn một miếng lại muốn ăn miếng nữa..Cứ thế, hai ngươi ngồi ăn hết cả suất lẩu…. Mãi đến lúc ra về, Brian mới dám hỏi Nguyệt Anh về chàng trai tên "Minh"; -Nana này, tôi biết nếu mình hỏi câu này sẽ bị cho là tò mò..Nhưng mà nếu tôi ko hỏi thì tôi ko ngủ được mất!! -Vậy cơ hả?? -Uhm.. -Vậy anh hỏi đi, hôm nay rất vui vì vậy tôi sẽ ko giận anh đâu! -Tôi hỏi đấy..Thế người cô muốn xóa tên, anh chàng Minh ý..Tôi thấy tên đó quen quen!! -Brian này, anh là anh trai của Lary đúng ko?? -Đúng…-Brian hơi bất ngờ vì câu hỏi đó. -Thế thì anh thấy quen là đúng thôi..Chính là anh ấy, Minh.Bạn trai của Lary..Em gái anh! -Hả..Cái gì.. Trùng hợp.. -TRái đất to nhưng nhỏ..Ah mà trái đất tròn.. -Nana này..Cô đã quên được chưa?? -Sắp rồi.. -Thế thì khi nào quên hết.. -Chắc ko bao h đâu.. -Vậy tôi ko còn cơ hội rồi!! -Tôi bảo mình sẽ ko quên Minh…Nhưng ko bảo tôi sẽ mãi yêu anh ta!! -Chắc vậy ko..Tôi còn cơ hội rồi!! Hura- Brian nhảy cẫng lên. -Tôi phải rẽ bên tay phải. -Tôi đi thẳng!!! -Bb, hẹn gặp lai!!! -Hẹn gặp lại…Cám ơn, về món lẩu ngon lắm!! -Vâng…