Tôi …!

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Tôi …!

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Les

Thể Loại:

Lượt Xem: 13385 Lượt Xem

Sau khi nhìn thấy người bán hàng, tôi sững người một lúc rồi lạnh lung nói:
-Hóa ra làm ở đây à?
-Ờ…uhm…mình muốn kiếm thêm chút tiền tiêu vặt ấy mà. Còn Minh mua hoa đi đâu vậy ?
-Không cần biết đâu, gói hoa rồi tính tiền nhanh dùm cái , đang bận…-tôi vẫn nói bằng giọng vô cảm, lạnh tanh.
-Uhm, mình làm ngay đây chờ một lát…-cô gái nhanh nhẹn bó hoa, nhâp cái gì vào máy tính rồi mở ngăn kéo lấy tiền thừa trả cho tôi- Đây..của Minh ne !
-Cám ơn !!..tôi đi đây.
Đang định quay lưng bước ra, thì Nguyệt Anh tóm lấy tay tôi :
-Minh à ! Sao lúc nào cậu cũng lạnh lùng với mình vậy. Mình biết lỗi mình rồi, cậu có thể bỏ qua và quay về với mình được ko ?
-Xin lỗi, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới hiểu hả ?? Giữa chũng ta ko còn bất cứ quan hệ nào cả kể từ ngày cậu từ chối tôi.
-Mình ko tin…mình ko tin..sao lại có thể xảy ra chuyện đó chứ, chả lẽ cậu đã thực sự ko còn chút tình cảm với mình sao ? Ngày xưa mình đã lỡ lầm khi từ chối cậu, nhưng bây h mình mới biết mình ko thể thiếu cậu…- Nguyệt Anh vừa nói vừa khóc.
Tôi chợt chạnh lòng, từng giọt nước mắt lăn dài trên má Nguyệt Anh như từng mũi dao đâm thẳng vào tôi. Đau quá !!! Đau ko thể chịu nổi. Nhưng tôi ko thể quay về với Nguyệt ANh được nữa rồi, đã quá muốn rồi. Con tim tôi không còn thổn thức khi gặp cô ấy, lòng tự trọng ko cho phép tôi đón nhận cô ấy quay trở lại. Tôi ghét lòng tự trọng của mình, ghét vô cùng, vì nó mà nhiều lần tôi đâu khổ. Tôi hất tay Nguyệt Anh bước đi, cô ấy vội đuổi theo, vừa chạy vừa khóc :
-Minh…cậu dừng lại đi..Minh… !!!
Tôi cố rảo bước thật nhanh, sang đến đường là xe của tôi kia rồi. Nhưng vưaaf chạm vào cửa xe thì nghe một tiếng xe pahnh gấp kéo dài.
K…ét..k…ét….
Giật mình quay người lại, một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt tôi. Ánh sáng của chiếc ô tô léo lên, mọi người dừng hết mọi việc quay ra xem, chỉ một lát chỗ đó đã đông người đứng xung quanh. Tôi chết sững người, ko thể thể tin vào điều đang xảy ra trước mắt mình, nó thật kinh khủng. Tôi vội chạy lại, cố lách qua đám người…Máu xung quanh….máu…xung quanh Nguyệt Anh chỉ là toàn một màu đỏ, cô nằm đó…Tôi bủn rủn hết cả tay chan, nước mắt ở đâu bỗng trào ra, tôi ko thể ngăn lại được. Tôi khuỵu xuống nhẹ nhàng đỡ lấy Nguyệt Anh, ôm cô ấy vào lòng :
-Tỉnh dậy đi..tỉnh dậy đi…sao vậy..cậu sao vậy…
Mắt cô ấy vẫn nhắm nghiền, hoảng loạn quay ra những người đứng đó hét lên :
-911..gọi 911 ngay…
Mọi người vộilaays điện thoại gọi câp cứu. Còn tôi vẫn ra sức lay cô ấy ;
-Tỉnh lại đi..tỉnh lại đi mà..đừng như vậy nữa Minh sợ lắm, đừng đùa mà…
Mọi cố gắng của tôi đều vô tác dụng, Nguyệt Anh vẫn yên lặng, máu không ngừng chảy nhuốm màu áo tôi
-Tỉnh dậy đi mà..đừng im lặng như vậy…chỉ cần cậu tỉnh dậy mình sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn…mình không thể mất thêm bất kỳ người nào mình yêu thương nữa…Đừng rời xa mình…
Xe cứu thương tới, các nhân viên ý tế nhanh chóng đữa Nguyệt Anh lên cáng đưa đi bệnh viện..Tôi cũng theo lên trên xe…Nắm chặt tay Nguyệt Anh tôi nói :
-Cậu phải cố lên..cố lên…..Rồi chúng ta lại yêu nhau, sẽ lại ở bên nhau….
Đến bệnh viện, cô ấy được đưa tới phòng cấp cứu….Tôi chỉ còn biết đứng ngoài chờ đợi và hy vọng…
Chờ được một lúc thì trong phòng cấp cứu bác sỹ bước ra. Dáng bộ nhanh nhẹn, ông cởi khẩu trang ra nói:
-Cậu là người nhà của bệnh nhân!!!
-Ko….Vâng…Cô ấy sao rồi?!?!?
-Chúng tôi đang cấp cứu…Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mà nhóm máu này bệnh viện đã hết!!!
Nhanh chóng, tôi vén tay áo:
-Lấy của tôi…Bao nhiêu cũng được..Miễn là ông cứu được cô ấy!!!!
-Cậu theo y tá đi xét nghiệm…
Đi theo y tá vào phòng xét nghiệm, say khi lấy máu xong xuôi,tôi lại quay lại phòng chờ. Thấp thỏm đứng ngồi ko yên, tôi định ra lấy cốc café thì y tá quay lại:
-Xin lỗi…Máu của anh ko hợp. Anh có thể….
-Tôi…Tôi chẳng biết phải làm gì!?!?!?- vò đầu tôi nói
-Bĩnh tĩnh, xin anh bình tĩnh..Anh có thể gọi cho người quen có cùng nhóm máu bệnh nhân tới giúp….Chẳng hạn như bố mẹ cô ấy!!!
-Bố mẹ Nguyệt Anh….Sao tôi ko nghĩ sớm!!!
Miệng nở nụ cười như bắt được vàng, tôi lấy điện thoại định gọi tới nhà cô ấy nhưng…Nhưng tôi làm gì có số của Nguyệt Anh, thất thần thì có một cái tên chợt hiện lên trong đầu tôi: Lary…
-Alo!!! Lary…Lary à!!!
-Minh hả??? Có chuyện gì..Sao anh ko tới em…
-Bây h ko phải lúc đâu Lary….EM biết số điện thoại của nhà Nguyệt Anh chứ???
-Nguyệt Anh….Nana…Có em có đây!!!
-Cho anh được ko!!!
-Có chuyện gì sao???
-Gấp lắm…Nguyệt Anh cô ấy bị tai nạn mất máu, cần truyền gấp…Nhưng anh ko cùng nhóm máu ko thể…Anh ko biết phải làm gì bây h nữa…Anh…Điều đầu tiên anh nghĩ tới là em…Lary!!!-Dựa lưng vào bờ tường tôi ngồi xuống.
-Minh à, anh đang ở đâu…
-Bệnh viện Medic…Làm gì !!!
-Nhóm máu Nguyệt Anh…
-O..nhóm máu O..
-May quá…Em sẽ tới ngay…Chờ em một lát….Bố mẹ cô ấy đi du lịch rồi
-Lary…Cám ơn…Cám ơn…
Khoảng chừng 5’ say Lary có mặt tại bênh viện..Vừa thấy tôi, cô ấy chạy ngay tới:
-Em có thể..
-Lary…-tôi đứng phắt dậy ôm cô ấy.
-Minh…Thôi để em cứu người!!!- đẩy tôi ra cô nói đùa nhẹ nhàng.
-Anh quên…
Tay áo sắn cao, cô chạy lại chỗ y tá:
-Tôi cùng nhóm máu với bệnh nhân…
-Theo tôi..
Lấy máu xong cô quay lại phong chờ, từ từ ngồi xuống cạnh tôi..Dùng khăn tay lau nhẹ mồi hôi trên trán tôi, giật mình nhìn..Lary cũng nhìn tôi nói:
-Anh mệt rồi..Về nghỉ đi..Em trông Nguyệt Anh cho…
-Không em giúp anh thế ổn rồi…EM về nghỉ đi!!!
-Vậy chúng ta cùng ở lại đây…Okie!!!
-….Được..-nhìn cô ấy cười tô nói.
Lary cũng cười.Lần đầu tiên tôi thấy nụ cười ấy,nó thật đẹp, một nụ cười mãn nguyện thật sự nó khác với bao nụ cười trước kia của cô ấy..Tôi nói:
-Lary này!!!
-Sao…
-Cho anh mượn vai em được ko???
-…….
Tôi ngả đầu mình xuống bờ vai nhỏ nhắn ấy, chợp mắt…..Mùi hương tỏa ra từ người cô thật dễ chịu, mùi của cây cỏ, của tình thương, hơi ấm….
Ca mổ thành công,Nguyệt Anh đã qua cơn nguy hiểm nhờ vào sự giúp đỡ của Lary.Cả đêm hôm đó tôi và Lary ở lại để chăm sóc cho Nguyệt Anh,mệt quá tôi gục ngủ bên Nguyệt anh từ lúc nào không hay,sáng tôi tỉnh dậy đang còn lơ mơ thì bỗng giật mình vì Nguyệt Anh đã tỉnh từ lúc nào và đang nằm nhìn tôi,vội ngồi thẳng dậy tôi hỏi:
–Em tỉnh lúc nào vậy???Có mệt lắm không???
–Uhm…em ổn.._Nguyệt Anh thì thào trả lời trong sự mệt mỏi.-Anh quên mất,em đã đói chưa để anh đi mua chút gì cho em nhé_tôi định đứng dậy đi.
–Em chưa đói…anh ngồi đây với em là được rồi_Nguyệt Anh khẽ kéo tay tôi ngồi xuống.
–Uh,vậy cũng được,anh sẽ ngồi đây em yên tâm nghỉ thêm chút nữa đi.
Nguyệt Anh nắm chặt tay tôi không muốn rời,nhìn tôi 1 lúc lâu,cô ấy lên tiếng:
-Sao anh lại cứu em???Em cứ tưởng anh ghét em lắm chứ!!!..
-Em nói gì ngốc vậy_tôi nhíu mày_sao anh lại phải ghét em cơ chứ chẳng qua vì…mà thôi em chỉ cần biết là anh không ghét gì em cả và anh cứu em vì…vì…anh không thể không có em,dù có phải hi sinh tính mạng này đi nữa thì anh sẽ làm mọi cách để cứu em…em rất quan trọng với anh…anh không cho phép mình đánh mất bất cứ 1 người thân nào nữa…em hiểu chứ…-tôi cầm tay Nguyệt Anh bảo.
-Anh nói thật ư???Vậy mà thời gian qua em cứ nghĩ là anh rất hận em cơ chứ???Em…em hạnh phúc quá…-Nguyệt Anh vừa nói vừa khóc trong niềm vui.
Nhìn nụ cười của cô ấy không hiểu sao lòng tôi bỗng thấy xao động,tôi không rõ đó là sự yêu thương hay chỉ là lòng thương cảm đối với cô ấy nữa,nhưng lúc này tôi muốn gạt bỏ tất cả để chăm sóc cho tới lúc cô ấy khỏe lại.Bỗng Nguyệt Anh nhỏm dậy ôm chầm lấy tôi,chưa kịp phản ứng gì thì cô ấy đã đặt 1 nụ hôn lên môi tôi,giật mình trước những hành động liên tục đó tôi định đẩy cô ấy ra nhưng chợt nhớ đến vết thương nên tôi đành ngồi yên,nụ hôn này không còn khiến tôi cảm thấy lâng lâng,vui sướng,xao động như ngày xưa,tôi cũng không thể giải thích nổi đó là cảm giác gì nữa.Không ngờ đúng lúc đó lại có người đang đứng ngoài cửa nhìn chúng tôi,người đó vội quay lưng bỏ đi trong nỗi buồn,nước mắt rơi từng giọt từng giọt.Tôi ẩn nhẹ Nguyệt Anh ra,và nói
-Thôi để anh ra ngoài mua chút gì ăn nhé!Em đói chưa,còn anh đói meo từ nãy rồi nè…
-Uhm em cũng hơi đói rồi,anh đi mau rồi về nha,em chờ_Nguyệt Anh phụng phịu.
Tôi ra khỏi phòng rảo bước dọc hành lang bệnh viện,ấn nút thang máy,cửa thang máy từ từ mở ra ngẩng lên tôi thấy Lary đang ở trong,cười tươi tôi nói:
-Em đi đâu vậy???Nguyệt Anh tỉnh rồi đó,em vào thăm cô ấy đi.
-Em biết rồi…-Lary khẽ nói.Tôi nhìn kĩ thì thấy Lary mắt đỏ hoe,rơm rớm nước
-Em sao vậy???Em khóc đấy à???Có chuyện gì phải không???
-Mình không sao lúc nãy đi ngoài đường chẳng may bị bụi bay vào mắt ấy mà,à mà Minh định đi đâu vậy không chăm sóc cho Nana đi…-vừa nói Lary vừa lấy tay quệt qua mắt.
-À,anh đi mua chút đồ ăn ấy mà,Nguyệt Anh hơi đói…
-Thôi Minh không phải đi nữa đâu,mình mua hết rồi nè…
-Ồ,thank nha…-tôi đỡ lấy túi đồ ăn_mà em vào ăn với bọn anh luôn.
-Thôi,mình có việc bận rồi,tiện có Minh ở đây thì mang thức ăn vào hộ mình luôn,có gì Minh bảo với Nana là lần sau mình vào thăm nha,hôm nay cho mình xin lỗi_
Lary đưa tôi túi đồ ăn,rồi vội quay vào thang máy.Qua cánh cửa đang đần đóng lại tôi thấy vai Lary run lên từng hồi,không hiểu sao tôi chợt thấy chạnh lòng
================
Sáng hôm sau dậy sớm, tôi nấu ít canh rồi mang vào viện luôn…Không hiểu thế nào, khi sang đây tôi rất thích hoa, hoa gì cũng thích (trừ hoa huệ tây)..Đi trên đường, tôi tự nhắc mình ghé vào tiệm hoa mua cho Nguyệt Anh một bó hoa lớn. Cầm bó hoa trên tay, đi đến cổng bệnh viện tôi mới ngã ngửa ra, bó hoa này là hoa hồng vàng: Tình bạn vĩnh cửu. Vừa buồn cười, vừa khó hiểu tự dưng lại lấy bó này, vì rõ rang lúc vào cửa hàng tôi đã chăm chăm vào khóm hoa hồng đỏ: Tình yêu. Bỗng Lary tiến lại gần, cô nói:
-Sao lại đứng đây cười một mình vậy???
-À ko có gì..Em cũng tới thăm Nana…
-Vâng, định đi lên thăm cô ấy nhưng thấy anh ở đây gửi anh mang lên hộ!!!
-Sao vậy???
-À, nhà có chút chuyện em về luôn..Anh gửi lời hỏi thăm đến cô ấy hộ em- nói rồi cô quay lưng đi thẳng.
Vội vàng đánh rơi bó hoa, tôi đưa tay tóm lấy Lary giữ cô ấy lại. Lary quay lại, ánh mắt như trông chờ tôi nói điều gì đó, nhìn xuống bó hoa, rồi lại nhìn tôi. Cười tôi chỉ phán có một câu xanh rờn:
-Cám ơn em, anh nợ em cả mạng sống này!!!
-…Chỉ vậy thôi à…
-Uhm…À!!! Đi cẩn thận..
-Thế thôi !!!
-Bye..Chiều gặp lại….và..à ko chiều xin phép thầy cho anh nghỉ..Em biết mà…
-Vâng…Hoa rơi kìa.
-Hoa..À..Cám ơn !!!- giật mình thả tay Lary ra cúi xuống nhặt đóa hoa lên
Khi ngẩng mặt lên, thi cô đã đi mất tiêu rồi. Thấy hơi hẫng hụt trong giây lát nhưng sau đấy thì bình thường. Tôi dảo bước nhanh tới phòng Nguyệt Anh . Vào tới nơi thì đúng lúc bác sỹ đang khám :
-Nếu tiến triển tốt có thể ngày mai…
-Chào, ông !!!-tôi lich sự chào
-Chào, anh là !?!?!
-Tôi là bạn, tình hình cô ấy thế nào…
-À !!! Sực khỏe cô ấy đã khá lên nhiều.Tôi nghĩ ngày mai cô có thể ra viện..
-Vậy hả ??? CÁm ơn ông.
-….Còn duy cái chân..Tuy nó ko nguy hiểm gì đến sức khỏe nhưng mong gia đình nên chăm sóc tốt vì chỉ cần sơ suất có thể gây biến chứng…
-Sơ suất ?!?!?
-Nói chung là nên tránh tác động mạnh vào chân…Ko được cho bênh nhân đi lại nhiều..pla..pla..pla.
-Vâng..Tôi sẽ chú ý..Cám ơn bác sỹ !!!
Quay ra nói với Nguyệt Anh :
-Bác sỹ nói, ngày mai em có thể xuất viện rồi đấy..Vui ko???
-Chỉ cần có em bên cạnh là em thấy vui rồi !!!
-Vậy hả ???
-Minh….Anh có yêu em ko ???
-À…à..Có..Anh..Mà em nhìn này hoa anh mua đẹp ko ???
-Có…
-Lary gửi lời hỏi thăm đến em đấy !!! Cô ấy thật tốt bụng, phải ko ???
-À, nhắc tới Lary em muốn đi học sớm để cám ơn cô ấy !!!
-Uhm, anh nghĩ vậy. Chúng ta nợ cô ấy nhiều rồi ???
Tôi nhìn Nguyệt Anh, một cảm giác là lạ chảy quanh người tôi..Tôi ngồi xuống cạnh giường, cầm tay cô lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay cô, thì thầm bên tai cô :
-Anh ko muốn mất những người anh yêu, hay em thêm một lần nào nữa !!!!
Trong bệnh viện…
-Con đã nói rồi đó bố mẹ có đồng ý giúp con ko thì bảo?
-Trời ạ! Sao con lại có ý nghĩ điên rồ như vậy chứ, làm người bình thường ko muôn lại muốn què cụt là sao???- mẹ Nguyệt Anh thốt lên
-Con dẹp ngay cái ý nghĩ điên rồ đấy đi, ba nhất định ko đồng ý đâu.
-Đuợc thôi, nếu hai người ko đồng ý thì con sẽ…sẽ thành què thật…con ko thể sống tốt bếu ko có Minh. Ba mẹ hãy giúp con, việc này sẽ giúp Minh ở bên con…
-Con định làm gì…từ từ đã chúng ta nói chuyện….-mẹ cô khuyên nhủ.
Mất một lúc lâu, ba mẹ Nguyệt Anh mới thuyết phúc đựoc cô ấy ko tự làm tổn thuơng minh và tất nhiên với điều kien là hai người phải giúp cô ấy.
Hôm đó, đến ngày Nguyệt Anh đuợc ra khỏi viện, tôi thu xếp công việc sớm rồi tới bệnh viện. Vừa bước vào phòng tôi đã thấy bố mẹ Nguyệt Anh ở đấy thu xếp đồ đạc:
-Cháu chào hai bác!
-A…Minh, anh tới rồi ư? Em chờ anh mãi- Nguyệt Anh vui vẻ vẫy tôi.
-Cám ơn cháu, thời gian qua đã chăm sóc con gái bác. Hôm nay Nguyệt Anh ra viện, cháu tới thậtlà vui quá!- ba Nguyệt Anh bắt tay tôi vui vẻ nói
-Dạ, cũng ko có gì đâu ạ!
-Cháu về cùng nhé…Ông giúp tôi đỡ con nào.- mẹ Nguyệt Anh lên tiếng.
-Uhm, tôi qua đây-bố Nguyệt Anh chạy lại đỡ cô ấy, rồi quay sang bảo tôi- Minh à, giúp bác lấy xe lăn ở góc tường cái.
Nghe hai từ “xe lăn” mà tôi thoáng giật mình, xe lăn là sao, tôi chẳng hiểu gì cả…chẳng phải bác sỹ nói là chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là ko sao mà…Đang ngẩn người ra suy nghĩ bố cô ấy đập vào người tôi:
-Cháu sao vậy, mệt à?
-Dạ, ko sao…Cháu hơi thắc mắc về chuyện..
-Cái xe lăn phải ko?- mẹ Nguyệt Anh
-Dạ..vâng..cháu…bác sỹ nói chỉ cần tĩnh dưỡng là ko sao mà…cái xe lăn..-tôi lắp bắp
Mẹ Nguyệt Anh bưng mặt khóc, ko nói đựoc lời nào, bố cô ấy vội vàng chạy lại an ủi, rồi từ tốn giải thích cho tôi:
-Bác sỹ nhầm cháu ạ…Cái chân của Nguyệt Anh ko bao h lành đuợc nữa…nó sẽ phải ngồi xe lăn….
Nghe tới đó như tiếng sét ngang tai, loạng choạng ko đứng vững, tôi bám vào tuờng miệnh lắp bắp:
-Vậy là sao??? Cháu ko thể hiểu nổi..thế là…Nhầm..sao lại nhầm đuợc…Cháu..
Chạy tới bên Nguyệt Anh, ôm cô ấy tôikhóc:
-Anh xin lỗi tại anh…anh có lỗi…lúc đó anh ko nên….
Bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng ôm lấy tay tôi:
-Anh đừng tự trách mình nữa, lỗi này ko phải ko phải so anh gây ra…có trách thì trách tại sao em lại yêu anh qua nhiều…Tại em từ chối anh khiến anh phải tổn thương đau khổ….
Cứ thế tôi ôm cô ý khóc, tôi như một đứa trẻ đang làm nũng bên mẹ. VÀ cũng từ đó tôi quyết định dung cả cuộc đời để chăm sóc cô ý, sẽ bù đắp cho ấy tất cả mọi thứ.
-Ông đỡ con đi..Tôi mang đồ xuống trước.
-Uhm, bà xuống đi..
-Các bác cứ xuống đi để cháu cho..
-Cháu có làm được ko..Dù sao cháu cũng..
-Ko sao bác ạ..Cháu sẽ cõng Nguyệt Anh…như ngày xưa đã từng…
Sáng hôm say tôi tới nhà Nguyệt Anh từ rát sớm, đỗ xe ngoài cổng, rồi vào trong đón cô ấy:
-Cháu chào hai bắc! Cháu xin phép tới đón Nguyệt Anh đi học à.!!
-Uhm, chầ cháu, vào ăn sáng với gia đình bác đã, vẫn còn sớm mà chờ nó chút nhé, đang thay đồ ý mà..-mẹ Nguyệt Anh vừa nói vừa kéo tôi vào bàn.
-Vâng, cháu cám ơn..nhưng cháu đã ăn sáng rồi ạ!- tôi khéo léo từ chối.
-Ra đây uống với bác café cho tỉnh vậy..-bố Nguyệt Anh rủ tôi.
-Ba à! Minh ko thích, cậu ấy chỉ thích ăn đồ ngọt thôi à!- Nguyệt Anh từ trong phòng xe lăn ra.
Đúng vậy cô ấy rất hiểu con người tôi, rất thích ăn đồ ngọt vì sao lại vậy ư?? Vì tôi luôn muốn cuộc sống của mình sẽ có những dư vị ngọt ngào như chiếc bánh chiệc kẹo mà tôi ăn. Nhưng thật trái ngược ăn bao nhiêu đồ ngọt thì cuộc đời tôi lại đắng cay như li café kia.
-Con ra rồi à? Ăn sánh đi rồi Minh nó đưa đến trường.-Mẹ Nguyệt Anh nói.
-Uhm, em cứ ăn sáng đi còn sớm mà..
Sau đó tôi đua cô ấy r axe, ẩn xe lăn đến trước oto tôi cúi xuống bế cô ấy vào trong xe:
-Ngồi đầy chờ anh cất cái xe lăn này vào cốp..
-Vâng- mỉm cuơi e lệ cô ấy khẽ gật đầu.
Xe lao trên đường, gió lùa qua cửa sô tạt vào người từng cơn từng cơn mát lạnh.
-Đi học rồi hả Nana? Khỏe chứ..-một cô bạn trong lớp tiến lại bên Nguyệt Anh.
-Uhm..Khỏe cám ơn hôm nọ đã đến thăm mình nha!!!-khẽ mỉm cười Nguyệt Anh đáp.
-Sao rồi, được ra viện rồi đó hả?
-Khỏe chứ, sao ko nghỉ thêm mấy buổi nữa ddi học sớm vậy?
-Mình chép bài hộ Nana rồi nè
-Đi học rồi à? Nana..
Các bạn trong lớp ùa ra cửa đón Nguyệt Anh, tôi nghiêm giọng bảo :
-Tránh ra nào, cho cô ấy về chỗ chứ. Mấy người nhiểu truyện quá đấy..
Mọi người tròn mắt rồi từ từ dãn ra ko quên lầm bầm :
-Gì mà ghê thế..
-Làm cao quá thể…
-Khiếp ghê…
Tôi từ từ ẩn Nguyệt Anh về chỗ bế cô ấy vào ghế, theo thói quen tôi quay lại nhìn về phía Lary, cô ấy chưa tới..
-Dạ, thưa cô..cho em vào lớp ạ !
-Em đến muộn 10’…
-Vâng..
-Vào lớp đi..
-Cám ơn cô !!
Cô ấy sao vậy ? Mắt đỏ sưng mọng cả lên thế kia, dù đã đánh khá nhiều phấn che đi chỗ sưng nhưng nó vẫn lồ lộ ra trước mắt tôi…
Ngồi vào chỗ, Lary vẫn lằng lặng mang sách vở ra học, thằng Mạnh Linh quay qua nhiều lần hỏi thăm, rồi hai người nói chuyện với nhau khá thân thiết, lại còn nắm tay nữa..MÀ mình điên thật rồi, để ý tới Lary làm gì chứ, người mà mình cần chăm sóc để ý bây h là Nguyệt Anh chứ !!!!
Hết h, Nguyệt Anh nói với tôi :
-Minh à, anh cho em tới chỗ Lary được ko ???
-Để làm gì ?!?!?!-tôi giật mình.
-Em muốn cảm ơn cô ấy..Mà em muốn mời cô ấy đi ăn luôn.Okie !!!
-Được, nếu em muốn..
Tôi đưa cô ấy tới chỗ Lary. Lịch sự Nguyệt Anh nói :
-Chào Lary..CÁm ơn cậu rất nhiều…Nếu ko có cậu chắc tôi đã…
-Ko có gì đâu !!! Chuyên thường mà.
Tôi nói :
-Bọn anh muốn mời em đi ăn..Mạnh Linh đi ăn cùng luôn cho vui !!!-tôi cố gắng cười khi nhìn vào cái bản mặt của nó.
-Em rất muốn đi nhưng xin lỗi em và Ken đã có kế hoạch sẵn rồi. Xin lỗi nhé !!!-Lary trả lời mà mắt cứ nhìn đi đâu.
-Uhm, để lần khác đi..Hôm nay chúng tôi có kế hoạch rồi..- Mạnh Linh bòi thêm câu nữa.
Lary đứng đậy, cầm tay Mạnh Linh kéo nó đi trước. Tôi đứng đó, nhìn theo mà người cứ nôn nao lạ lùng. Bất giác tôi nói :
-Họ không đi, thì chúng ta đi được ko ???
-Được chứ, có anh đi là em vui rồi..
-Thế em muốn ăn gì !!!
-Kem được ko …
-Kem…Vị ngọt của tình yêu chăng ?!?!?-tôi cười nhẹ.
-Vị ngọt của tình yêu…Đó là món kem em thích nhất !!!
-Nhưng mà ở đây ko có món kem đấy đâu…Hay là đẻ anh mua cho em mấy que socola vậy. Ok ?!?!
-Vâng…
Nói rồi, tôi đưa Nguyệt Anh xuống. Tìm một gốc cây lớn tôi bảo :
-Em ngồi chờ đây..Anh qua đường mua cho em được ko !!!
-Vâng..Anh đừng lo !!!
-Anh phải lo..Cẩn thận nhé..-hôn nhẹ vào má cô ấy tôi đi
Sang đến nơi, nhanh chóng tôi mua 2 cây kem socola, kem tươi hẳn hoi. Ko muốn kem chảy, tôi đi nhanh hết mức có thể qua đường. Nguyệt Anh, ngồi đó nhìn tôi cười, một nụ cười đẹp..Vì mải nhìn nụ cười đó tôi….
Rầm…
Một xe moto lao tới đâm sầm vào người tôi.Cú va chạm ko mạnh, nhưng cũng đủ làm tôi choáng, ngã lăn ra đường. Nằm bất động một tẹo, nhìn thấy hai cây kem hỏng hết, tôi lồm cồm bò dậy, định là sẽ dạy dỗ thằng lái xe một trận. Bất giác tôi…Vui mừng…Sững sờ…Tức giận…
Quay người lại, tôi choáng váng, sưng sờ, đau nhói ko phải vì bị chiệc moto đâm vào mà vì cảnh tượng đang thấy trước mặt mình: Nguyệt Anh…ko bị sao cả…chân cô ấy vẫn bình thường, khẻo mạnh..Tôi ko tin, ko tin nổi nữa…Tôi đứng dậy bước thật nhanh đến chỗ Nguyệt Anh, nhìn thẳng vào cặp mắt đang sợ hãi của cô ấy, tôi khẽ nói:
-Vậy..vậy..là sao???-giọng càng lúc càng to hơn- Thế là thế nào, em giải thích đi chứ…
-Em..em…-Nguyệt Anh lập cập nói ko lên lời, người cô ấy run lên từng hồi.
-Làm sao?..Nói đi..nói cho tôi một câu….- tôi gào lên.
-Xin lỗi anh..Em..Em biết mình làm như vậy là sai..Nhưng em ko còn cách nào khác để giữ anh ở bên mình…- Nguyệt Anh tóm lấy vai tôi.
-Tránh xa tôi ra…tôi thấy ghê tởm cô…cô..cô…tôi ko ngờ cô là người như vậy…Cô lừa dối tôi để làm gì cơ chứ!!!!
-Vì em yêu anh…Yêu anh….
-Cô coi đó là tình yêu à!!! Đó là sự ích kỉ…..Kể từ lúc này, đừng bao h xuất hiện trước mặt tôi…tôi ko muốn thấy cô dù chỉ một lần nữa..
-Minh à !…- Giữ chặt lấy tay tôi van nài.
-Bỏ ra đi, cô bỏ tôi ra- tôi cố kéo tay lại- Cô nghĩ xem cô đã hai lần làm tan nát trái tim tôi, thử hỏi tôi có thể tha thứ được ko ? Muộn rồi, tất cả đã chấm hết…Chính cô, chính cô sai lầm ở cô ở cô. !!!!
-Hết thật rồi ư..Ko thể cứu vãn được nữa sao !!!- Nguyệt Anh khóc trong tuyệt vọng.
Quay lưng, tôi bước đi, một lần nữa cô gái đó lại ở phía sau tôi, ở lại cùng quá khứ…