Chú Hoàng và Cô Chủ Vân – Truyện Sex Hay

Phần 9

Ở nhà hung tin làm cho cã gia đình bàng hoàng. Ông Hãi nói với ba đứa con gái :
– Ba có điện lên khách sạn ở Đức Trọng thì họ nói là không có má tụi con trong danh sách, mà điện cho đối tác thì họ cũng không có tin tức gì. Không biết má tụi con đang ở đâu ?
Con Phượng lo lắng :
– Không biết má có bị kẹt đâu đó vì bão nên phải dừng lại nửa đường …
– Nhưng nếu có dừng lại thì cũng phải điện thoại cho nhà biết chứ ! đằng nầy …
Con Vân bực mình :
– Sao con thấy ai nấy cứ lo sợ chuyện viển vong không hà. Thì má bị kẹt đâu đó, mai mốt sẽ về chứ có gì đâu ! dù sao cũng có chú Hoàng với má, chắc không thể có gì đâu mà.
Tối hôm đó, con Vân trằn trọc mãi trước khi thiếp đi … mà giấc ngũ của nó cũng đầy mộng mị. Nó mơ thấy một chiếc xe chạy trong sương mù, hai bên trắng xoá không thấy gì hết. Rồi nó chợt thấy chú Hoàng nằm sóng soài bên lề đường. Khi nó tỉnh giấc thì gương mặt nó ràn rụa nước mắt. Nó bồi hồi một lúc lâu rồi cố chọc ghẹo mình :
– Xí, Vân ơi mầy bất hiếu quá đó nhe! Má bị mất tung tích mà lại khóc than cho người tài xế. Rỏ là ngu ngốc không giống ai!

Hôm sau trời vừa hừng sáng thì chú Hoàng thức tỉnh đầu tiên. Bảo đả qua nhưng mưa vẫn còn nặng hột … chú quây qua bên thì thấy cô Hương đã mở mắt đang nhìn chú. Một cái nhìn thật lạ lùng làm chú giật mình lắp bắp :
– Bà chủ … tui có lổi quá, tui không tự kềm chế được … bà chủ tha lổi cho tui.
Cô Hương thở dài, đưa tay ra kéo chú nằm xuống lại bên nàng rồi nói :
– Chuyện đả qua, tôi muốn nói là tôi không hối tiếc gì hết. Đó chắc là định mạng mà thôi. Chú và tôi đều là người lớn hết rồi, chú cũng thực tế như tôi nên tôi có đề nghị như vầy…
– Dạ bà chủ cứ chỉ dẩn cho…
– Chuyện vừa qua giống như giấc mơ, trong một bối cảnh kinh hoàng của một trận bảo. Tôi muốn chú cũng như tôi xem những gì xẩy ra giữa chú và tôi cũng như là một giấc mơ vậy … giống như một dấu ngoặc mà chúng ta đả mở ra … sau này khi chúng ta trở về với cuộc sống của chúng ta thì chúng ta đóng dấu ngoặc lại, chôn vùi tất cả trong kỷ niệm … chú có hiểu ý của tôi không ?
Chú Hoàng gật đầu :
– Dạ, tui hiểu lắm, bà chủ nói ít nhưng tui hiểu hết tâm sự của bà chủ. Tui xin thề trên có Trời, dưới có Đất là tui nguyện sẽ làm theo những gì mà bà chủ dặn tui. Nếu tui không …

Cô Hương đưa tay chặn lên môi của chú, ra hiệu cho chú đừng nói tiếp. Nàng cười sung sướng vì đã được người tình hiểu cho mình.
Chú Hoàng thì như đi trên mây … chú có một mối liên hệ rất phức tạp với cô Hương. Chú đã quen cô Hương từ lúc còn nhỏ và chú lúc nào cũng vừa kính trọng vừa sợ cô Hương một cách tuyệt đối, cô Hương vừa là ân nhân gia đình của chú vừa là cô giáo có ơn dạy chú học. Nhưng kế bên đó, lúc cả hai vừa mới dậy thì chú đã có lần được chứng kiến cô Hương trong một tình huống rất thầm kín làm cho chú có một tình cảm rất khúc khuỷu với bà chủ này.

Chú không thể nào ngờ được là tối hôm qua chú đã được ôm ấp mặn nồng với cô Hương.
Chú Hoàng nói với nàng :
– Bà chủ, tui nhìn thấy đường đèo từ chổ của mình, và tui thấy không ổn rồi vì hình như có đất sạt lở che lấp nhiều đoạn đường đèo. Chiếc xe của mình bị kéo xuống hố luôn rồi. Mà mưa lớn lại tiếp tục. Xe cứu hộ có muốn tới cũng không được, mình phải chờ ở đây ít nhất đến ngày mai …
Chú nói xong rồi thở vắn than dài. Chú ngạc nhiên khi nghe cô Hương nói :
– Thì có sao đâu, mình ở thêm một ngày nữa …
Chú trố mắt :
– Bà chủ nói sao vậy, ở nơi bần cùng, dơ bẩn này làm sao bà chủ chịu đựng được ?
Cô Hương đỏ mặt ngượng ngùng trả lời :
– Nhưng ở đây tôi thấy sung sướng lắm …
Chú Hoàng cảm động, đưa tay ra vuốt ve gò má của cô Hương.
Cô Hương đưa tay giữ bàn tay của chú Hoàng kế cận má của mình, mắt nàng long lanh :
– Tôi muốn chỉ « đóng dầu ngoặc » khi mình rời khõi căn chòi này, chú chịu không ? hiện tại mình vẫn còn trong dấu ngoặc mà !
Chú Hoàng là người lãng mạng, đa tình nên chú nhìn người tình mà gật đầu.
Cô Hương lại cười nhỏ :
– Với lại tôi không muốn nghe mấy chử « tôi bà, chủ tớ » gì nữa, mình hảy thay đổi cách xưng hô trong cái dấu ngoặc này đi. Để dành những từ khô khan đó cho một khi mình trở về cuộc sống bình thường.
– Vậy là sao ?
Cô Hương nhìn người tình một lúc rồi nhỏ nhẹ nói :
– Mình, mình ôm tôi nữa đi, tôi lạnh lắm.
Chú Hoàng lịm người khi nghe câu nói đầy ân tình đó, chú lập lại :
– Mình … mình … sao từ này nghe êm dịu quá !
Cô Hương cười khúc khích :
– Thôi ! Mình lãng mạng quá đi. Mình không chịu ôm tôi hay sao ?
– Nói thiệt là tui sợ mình lắm, hồi xưa khi mình dạy tui học chử, hể không vừa lòng là mình lấy gậy đập tui, đau muốn chết !
Nhớ lại kỷ niệm thời xa xưa làm hai người càng khắn khít với nhau hơn, Cô Hương cười :
– Đập như vậy mới được như ngày hôm nay đó !
Chú Hoàng cũng cười vui, quây sang ôm cô Hương vào lòng mà nói :
– Ôm mình rồi lở tui thèm mình như hôm qua thì sao ?
– Mình muốn gì thì tôi cũng chìu theo mà !
Cả hai lại háo hức làm tình với nhau cả giờ đồng hồ nữa …

Lợi dụng một lúc trời tạnh mưa, chú Hoàng xuống đồi tìm đến chiếc xe hơi mà kiếm được một ít thức ăn và mấy chai nuớc suối. Vì chú không muốn làm dơ làm ướt quần áo vừa phơi khô xong nên chú chạy đi trần truồng làm cô Hương nhìn theo mà cười ngặt nghẻo. Sức sống trong nàng cuồn cuộn dâng tràn. Chưa bao giờ nàng thấy trong lòng an bình như lúc nầy. Mặc dù tình huống thật khó khăn, thiên nhiên thì còn giận dử chưa êm, nhưng nàng lại thấy hạnh phúc tràn trề … được làm tình hai lần thật hã hê. Cô Hương nhìn người tình đang cậm cụi mò lên đồi với gói đồ ăn trên vai mà thầm cám ơn ông trời, đã cho nàng được hưởng những giây phút thật tuyệt vời. Chú Hoàng thật là một người tình lý tưởng, chú làm nàng đạt được khoái lạc mấy lần liên tiếp làm nàng thở không ra hơi. Khám phá được tình dục không rào cản như vầy thật là một ngạc nhiên cho cô Hương, nàng không ngờ tình dục lại tuyệt diệu như vậy. Lúc đầu nàng còn lúng túng, ngượng ngùng vì còn bị hạn chế bỡi rào cản tâm lý và giáo dục nhưng chú Hoàng đã biết dìu dắt nàng đi thật xa …để khám phá ra một thế giới thật huy hoàng.

Cô Hương bồi hồi nhớ lại … lúc nhỏ nàng đã để ý đến cái thằng con trai cùng xóm, tuy nhà nghèo nhưng rất thông minh. Biết là Ba Mẹ nó không có tiền cho nó đi học nên nàng thấy tiếc, thấy thương nên nàng đã sẵn sàng bỏ công bỏ sức ra để dạy nó biết viết biết đọc. Nàng đã khuyến khích nó học cao hơn … ai ngờ cũng chính thằng con trai đó bây giờ lại vừa đem lại cho nàng biết bao là sướng khoái …Cô Hương thầm nghỉ : « Ai ngờ khi đó mình dạy học cho anh chàng này để rồi ngày hôm nay anh ta … anh ta … dạy cho mình lại …chuyện chăn gối ». Nghỉ đến đó nàng mắc cỡ, đỏ bừng mặt.
Khi bước vào chòi, chú Hoàng chợt nhìn thấy cô Hương đang nhìn mình với một tia nhìn khác lạ. Chú cười cười :
– Sao nhìn tui vậy ? bộ tui giống con khỉ đột hay sao ?
– Ờ đúng vậy, giống con khỉ đột trần truồng, ướt nhèm. Thật uổng công cho tôi tận tuỵ dạy học cho !
– Thôi ! sợ lắm rồi ! dạy học cái gì mà cứ đánh học trò suốt ngày.
Cả hai phá lên cười nắc nẻ.

Ăn xong, chú Hoàng ôm cô Hương vào lòng rồi hát cho nàng nghe những bài hát dân dã cũa miền quê xứ Huế của chú làm nàng thích thú rút vào lòng người tình. Chú Hoàng khích lệ nàng làm cô Hương cũng hứng thú, ngượng ngập cất lên tiếng hát. Lâu lắm rồi cô Hương đâu có dịp được ca hát một cách vui vẻ như vầy nên nàng cứ cười luôn miệng.

Chú Hoàng nhìn nàng mà không khỏi trầm trồ. Cô Hương đang độ tuổi đẹp nhất của đời người đàn bà, nàng lại biết tự chăm sóc chu đáo nên nàng vẫn giữ được sắc đẹp hơn người, dù bây giờ tóc tai rủ rượi nhưng dưới ánh sáng chập chờn của ngỏn lữa nàng vẫn đẹp lung linh. Cơ thể nàng vẫn đầy quyến rủ, với hai gò vú vung đầy, với mu lồn đầy đặt lông đen tuyền, càng nhìn càng thấy sây mê … Chú Hoàng không khỏi nhớ đến Bà Tư mẹ của cô Hương. Khi chú được Bà Tư chiếu cố thì lúc đó Bà cũng trên dưới 40 tuổi như cô Hương ngày hôm nay. Chú không thể nào ngờ được là 20 năm trời sau khi được ôm ấp người mẹ, bây giờ chú lại được thương yêu người con gái. Chú trân trối nhìn cơ thể của cô Hương với bao nhiêu ý tưởng xoây vần trong đầu … Nhớ đến Bà Tư làm chú nghe quặng thắc trong lòng. vết thương củ vẫn còn sờ sờ ra đó, mặc dù gần 20 năm đã trôi qua !
Thấy người tình há hốc miệng mà nhìn cơ thể trần truồng của mình, cô Hương chợt đỏ bừng mặt, đưa tay đập vào vai người đàn ông :
– Cái gì mà tò mò nhìn người ta kỷ vậy ?
Chú Hoàng bàng hoàng trở về với hiện tại, chú cười :
– Mình đẹp quá … tui nhìn mình mà cứ như bị thôi miên.
Cô Hương vừa sung sướng, vừa mắc cở, đưa hai tay bụm mu lồn của mình lại mà cười ngượng ngùng. Chú Hoàng nhẹ nhàng lấy tay của nàng đặt sang bên rồi nói nhỏ :
– Mình, tui thèm được hôn lên chổ nầy của mình.
Cô Hương bối rối :
– Không được đâu mình !
– Sao lại không được ?
– Tôi sợ lắm … thật ra thì tôi … không biết … cái trò đó.

Thì ra tuy khó tin nhưng có thật ! đến tầng nấy tuổi đời rồi mà cô Hương chưa bao giờ được ai hôn lên mu lồn ! Ông Hãi chồng nàng hoàn toàn không ưa trò chơi đó mà ngoài ông ra thì nàng đâu có quen biết người đàn ông nào nữa đâu ! nàng có biết phong phanh chuyện đó do mấy người bạn hay tám với nhau, nhưng nàng cho đó là trò xấu xa đồi truỵ nên cũng gác ngoài tai.

Vậy mà bây giờ người tình lại đòi hỏi chuyện đó làm nàng lúng túng, lo lắng. Chú Hoàng phải dùng hết sức để thuyết phục nàng và sau cùng thì nàng cũng đồng ý nằm xuống để « làm thử ».

Biết là người tình căng thẳng vì đây là lần đầu tiên được bú lồn nên chú Hoàng rất thận trọng, dùng hết mọi bí quyết để trấn an nàng và để dẫn dắt nàng … để rồi cuối cùng thì cô Hương run rẩy kêu la rên rỉ khi tất cả rào cản đã bị cuốn phăng đi và nàng đã cảm nhận được cái hạnh phúc thần tiên được nằm phơi lồn ra đó cho người tình bú liếm.
Muốn để lại cho nàng một kỷ niệm nhớ đời, chú Hoàng lại còn tinh quái đút một ngón tay vào lổ đít của người tình để ngoấy làm cô Hương không chịu nổi mà ngất đi sau khi xuất khí tràn trề, đóng vũng trên sàn gổ.

Sáng hôm sau, chú Hoàng tỉnh giấc đầu tiên, chú ngồi nhổm dậy khi nghe tiếng động cơ xa xa. Chú lây vai người tình mà nói :
– Mình ơi dậy đi, tui nhìn thấy xe cứu hộ đang đến gần chổ mình rồi.
Cô Hương buồn buồn nói :
– Vậy thì đã đến lúc chúng ta phải đóng lại vĩnh viễn dấu ngoặc phải không mình ?
Chú Hoàng nhìn nàng mà thấy lòng xót xa. Cô Hương nói tiếp>
– Vậy thì mình hôn em lần cuối cùng đi.

Tiếng « em » thật êm ả, dịu dàng làm chú Hoàng cảm động, chú cuối xuống tìm môi của nàng … Cô Hương muốn âu yếm trao hết những gì nàng có trong lòng vào nụ hôn … chú Hoàng cảm nhận được mối thâm tình đó và dù là người từng trải, phong lưu nhưng cảm xúc cùa chú cũng dâng trào làm chú ứa nước mắt … một giọt nhỏ lên mặt của cô Hương làm nàng cũng khóc theo. Hai người hấp tấp hôn nhau … mà bay bổng lên thật cao, thật xa …

Con Vân đang nằm coi tivi thì có chị Lành lên báo cho nó biết là cô Hương đã về. Nó hối hả chạy xuống nhà, vừa đúng lúc cô Hương đang kể cho mọi người nghe là nàng bị kẹt trên đường do đất sạt lở nghiêm trọng làm hư hại chiếc xe, muốn tiến cũng không được mà muốn quây về cũng không xong, đành phải đến nhà dân mà xin tá túc. Khổ nổi là tại đó không có phủ sóng nên muốn gọi điện thoại về nhà cũng không được, đành phải chờ xe cứu hộ khai thông lại đường xá mất hết hai ngày mới qua được.
Con Vân ôm cô Hương mà chúc mừng rồi nó hỏi ngay :
– Còn chú Hoàng thì sao ?
Ông Hãi trả lời :
– Chú xin được nghỉ một tuần để về quê. Chú vừa đi rồi.
Con Vân bực bội :
– Sao lại vậy ? sao chú không xin phép con ?
– Ủa, cái con này lạ thiệt ! chú đã xin phép ba là đủ rồi, tại sao còn phải xin phép con ? Con vớ vẩn không giống ai hết.
Con Vân biết mình lở lời nên nó cười hì hì :
– Thì con nói giởn thôi mà !

Về phòng, con Vân nhận được tin nhắn trong máy của nó :
« Cô chủ nhỏ, tui bị sốc nặng nên phải về quê dưỡng ít ngày. Cô chủ nhỏ vẩn khoẻ chứ ? »
Con Vân ném cái điện thoại xuống đất mà cau có :
– Sao không thèm gặp tôi trước khi đi về quê. Còn bày đặt hỏi khoẻ hay không khoẻ ! ! !
Rồi nó ngồi yên lặng nhìn qua cửa sổ một lúc lâu trước khi thở dài, mói thầm :
– Tôi cũng lo cho chú lắm chứ !

Chú Hoàng phải hấp tấp bỏ về quê thật ra cũng như chú đã nói với con Vân, vì chú bị sốc nặng. Những gì đã xẩy ra trong căn chòi với bà chủ làm chú rúng động thấu tim gan, nên chú không có can đãm gặp lại con Vân. Chú không ngờ là định mạng lại cho chú cơ hội yêu thương người con gái của Bà Tư, người đã để lại một chổ trống to đùng trong lòng chú. Chú hoang mang tột đỉnh, mất hết định hướng như người đi trong đám sương mù dầy dặt …

Chú về quê thăm bà con và bạn bè suốt mấy ngày liền mới tìm lại được thăng bằng trong tâm trí. Chú cố gắng hết sức để chôn vùi vào quên lãng những hình ảnh tuyệt vời của cuộc tình chớp nhoáng …

(Hết Phần 9 … Xin mời đón xem tiếp Phần 10 )