Tu Tiên Thời 4.0 – Update Chap 17
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Tu Tiên Thời 4.0 – Update Chap 17
Tác Giả: Hitler69
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Lượt Xem: 404 Lượt Xem
Tuy nhiên lần này là hắn cố ý lôi kéo người ta, hắn muốn cuộc làm ăn này phải thành công, nếu không quả thực rất mất mặt. Một người tu tiên mà không thể nào chứng minh được giá trị của sản phẩm do chính mình tạo ra thì còn tu tiên làm con mẹ gì nữa!
Thấy mỹ nữ khẽ nhăn vầng trán, ánh mắt bắt đầu lập loè nghi ngờ, Hoàng Minh vội cướp lời nói:
“Bùa của tôi ở đây, cái này là bùa trừ tà, đừng nói là xua đuổi chướng khí, ngay cả quỷ sống nếu nhìn thấy bùa này cũng sẽ bỏ chạy mất dép, đó là bùa gia truyền do ông cố nội của ông cố nội của ông nội tôi truyền lại…”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một lá bùa màu tím đưa tới trước mặt cô gái. Hoàng Minh còn đang định nổ thêm một chút nữa cho nó oách, nhưng Minh Thư đã cắt lời hắn, hai mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào lá bùa trước mắt, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh ánh sáng màu xanh cực kỳ mờ nhạt lưu động quanh lá bùa, Minh Thư giật mình dụi mắt, cô còn tưởng bản thân nhìn nhầm, giọng nói run rẩy vội hỏi:
“Hiện tại căn chung cư mà tôi đang sinh sống có chút đáng sợ, bùa của anh thực sự có hiệu nghiệm chứ? Nếu như anh không ngại, có thể chứng minh cho tôi thấy công dụng của loại bùa trừ tà này được không? Nếu là thật, dù giá cao một chút cũng không thành vấn đề!”
Kể từ khi nhìn thấy Hoàng Minh lấy lá bùa ra, Minh Thư ánh mắt lập tức sáng rực lên, nàng đã nhìn ra bùa ở nơi này thật sự rất khác biệt so với những chỗ khác, chỉ cần nhìn vào lá bùa, một thứ ma lực nào đó từ bên trong lá bùa liền toả ra làm chấn động đầu óc của người ta, hơn nữa bùa ở đây còn có ánh sáng mờ nhạt lưu động, chính điều thần kỳ này đã tạo cho người mua thêm phần nào tin tưởng. Đến lúc này Minh Thư đã hiểu vì sao trước đây lại có nhiều người đến xem quầy hàng này nhiều như vậy.
Nhìn cũng đã nhìn, nhưng nàng vẫn còn chút bất an, nói thật chứ ở cái thế giới này mê tín dị đoan và thủ đoạn lừa bịp có quá nhiều, Minh Thư không dám tin vào lời của những đạo sĩ bán bùa dạo như Hoàng Minh.
Thầm lắc đầu, Hoàng Minh nghe được yêu cầu chứng minh tác dụng của lá bùa từ phía cô gái thì liền hiểu, nói cả buổi trời xem ra đối phương vẫn còn đang nghi ngờ hắn, nhưng kêu hắn hiện tại chứng minh công dụng của lá bùa này là điều không thể. Không phải vì hắn bán bùa giả, mà là ở cái nơi này căn bản không hề có vong hồn hay chướng khí, bùa trừ tà làm sao có thể phát huy hiệu quả thực sự cơ chứ? Hơn nữa dù có vong hồn thì Hoàng Minh cũng không dám đem bùa ra thử, chỗ này có nhiều người qua lại thế kia, lỡ mà bùa của hắn gây ra động tĩnh quá lớn, bị những người kia nhìn thấy rồi báo công an thì hắn coi như xong đời, mọi công cóc xem như muối bỏ biển, là sự tình phí công vô ích.
Hắn chỉ có thể thở dài rồi nói:
“Thật xin lỗi cô, không phải là tôi không muốn chứng minh, nhưng nơi này vốn không có tà vật, lá bùa sẽ không thể nào phát huy công hiệu vốn có của nó được!”
“Cái gì? Không dám chứng minh sao? Vậy thì mày chính là thằng lừa gạt rồi! Tao sẽ báo công an đến làm việc. Không ngờ ở chợ đen lại có kẻ dám lừa gạt nhằm mục đích chiếm đoạt tài sản của người khác!”
Vừa nghe Hoàng Minh từ chối cho ý kiến, thanh niên bảnh bao tên Thanh Tùng lập tức phát oai, gã chỉ thẳng vào mặt Hoàng Minh mà mắng như đúng rồi, còn hăm he sẽ báo công an đến còng đầu hắn.
Chưa dừng lại ở đó, gã nhanh chóng quay sang bên cạnh, giọng cảnh giác nói với cô gái:
“Minh Thư, anh đã nói với em rồi, tên này chỉ biết lừa gạt mà thôi, em là phụ nữ càng là đối tượng dễ bị hắn lùa như lùa gà, em xem. Hắn bán hàng lại đi bịt mặt như một tên đầu trộm đuôi cướp, căn bản là sợ bị người khác nhớ mặt, một tờ giấy nhỏ như ngón tay lại bán với giá mười triệu, đây không phải là chặt chém thì còn gì?”
Gã Thanh Tùng kia coi bộ nãy giờ kìm nén chính là chờ đến cái giây phút này đây, một hơi phát uy đem Hoàng Minh đá đít đi, sau đó gã sẽ tiếp tục bám theo Minh Thư tiến hành cưa cẩm dụ dỗ khi cô nàng đang thất vọng chán nản. Kế hoạch coi như không tệ, chỉ tiếc là gã gặp phải Hoàng Minh, một kẻ đến từ tu chân giới như hắn, hơn nữa hắn bây giờ đã là một người tu tiên, chả nhẽ còn sợ công an hay sao?
Phắc!!
Hoàng Minh không nói một lời liền đứng dậy, nhấc chân một cước đã đá trúng cánh tay của Thanh Tùng, lực đá khá mạnh làm cho cổ tay tên này trật khớp, quẹo hẳn sang một bên. Hắn lại thầm vận nội lực khiến cho toàn bộ cánh tay gã từ cổ tay, khuỷu tay đến bả vai toàn bộ khớp xương đều bị lệch vị trí, trở nên biến dạng không còn là tay người nữa. Sau hôm nay gã nếu không nằm ở trung tâm chỉnh hình vài tháng, cánh tay này xem như trực tiếp bị phế bỏ!
Hoàng Minh hiện tại đã bước vào cảnh giới luyện khí tầng một, lấy lại được chút xíu thực lực của kiếp trước, cho nên ra tay cực kỳ nhanh, hành động lưu loát không dừng lại chút nào, Minh Thư cùng Thanh Tùng không nhìn ra không có nghĩa là mọi người ở đây đều không nhìn ra. Một vài tay giang hồ vốn ẩn danh buôn bán ở gần đó đã chú ý đến phía bên này từ lâu, hiện tại thấy Hoàng Minh xuất chiêu mau lẹ dứt khoát, trong mắt những người này thoáng cái loé lên một tia sợ hãi, một vài cái ý định xấu xa bên trong đầu rất nhanh bị dẹp bỏ.
Dạy dỗ Thanh Tùng một bài học thích đáng, Hoàng Minh lạnh lùng dùng giọng giang hồ nói:
“Đây là chỗ tao bán đồ, không phải nơi để mày chỉ trỏ, hiện tại tao nhìn mày rất không vừa mắt, cho mày ba giây để cút khỏi đây. Ba!”
“Đĩ mẹ! Mày dám…”
Thanh Tùng thiếu điều tức muốn phát điên, gã dùng cánh tay lành lặn còn lại chỉ vào mặt Hoàng Minh mà mắng, dường như quên mất bài học vừa rồi. Nhưng mà rất nhanh, thứ âm thanh lạnh lùng mới nãy lại cất lên:
“Hai!”
Hoàng Minh hờ hững nhếch miệng nhìn gã ta, nụ cười mang theo sự khinh rẻ lẫn trào phúng, không hiểu sao lại làm cho Thanh Tùng bất chợt cảm thấy són dái, một loại cảm giác cận kề cái chết xuất hiện khiến gã lạnh sống lưng, gã tin rằng chỉ cần tiếng đếm còn lại vang lên, gã chắc chắn sẽ bị người trước mắt giết chết. Đây không phải là ảo giác mà là cảm nhận của một con người trước lúc sắp chết. Không dám chần chờ, Thanh Tùng dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, khi đi vẫn không quên quay đầu lại dùng ánh mắt thù hận nhìn thẳng mặt Hoàng Minh.
Nhìn gã thanh niên vội vã rời đi với sắc mặt chết khiếp, như bắt được ánh mắt của gã, Minh Thư nhíu mày nói vọng theo:
“Thanh Tùng, đây rõ ràng là anh kiếm chuyện với người ta trước, tốt nhất anh không nên gây thêm phiền phức nữa! Ở đất Sài Gòn này Phạm gia anh không thể một tay che trời đâu!”
Nghe được ý tứ cảnh cáo trong lời nói của Minh Thư càng làm cho Thanh Tùng thêm tức giận, gã biết nàng đang cố ý bảo vệ cho tên bán bùa kia, đợi chạy xa thêm một đoạn, gã lập tức mắng:
“Con đàn bà khốn nạn, để tao xem mày bảo vệ thằng đó được bao lâu? Hừ!”
Rất nhanh Thanh Tùng đã chui vào đám đông, mất hút trong tầm mắt của Minh Thư. Nàng thở dài một cách nặng nề, biết là lần này bản thân đã vạch mặt với thiếu gia nhà họ Phạm, chuyện rắc rối sắp tới nói không chừng sẽ đến ngay, càng làm cho nàng thêm đau đầu.
Một lúc sau Minh Thư mới quay sang bày tỏ thái độ với Hoàng Minh.
“Rất xin lỗi anh, người này vì theo đuổi tôi nên mới đến tận đây, hiện tại giữa anh và hắn xảy ra xô xát, đây là lỗi của tôi, mong anh bỏ qua cho! Hậu quả tôi sẽ thay anh giải quyết!”
Nghe nàng nói thế, Hoàng Minh thầm gật đầu. Cô gái này coi bộ hiểu chuyện, thái độ cũng không đến nỗi nào, chỉ tiếc là quen phải một tên dở hơi.
“Vừa rồi tôi đã định đuổi luôn hai người đi cùng một lượt, nhưng mà nhờ có câu nói kia của cô, chuyện này tôi sẽ bỏ qua!”
Hoàng Minh thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn đã thực sự bực mình, nếu không phải cô gái này đứng ra xin lỗi, Hoàng Minh đã phủi đít rời đi từ lâu rồi.
Chưa nói đến việc hắn chỉ tạm thời tá túc ở đây thôi, nếu việc buôn bán thuận lợi, xong xuôi hắn sẽ lập tức rời khỏi, đâu cần phải lo lắng đến những chuyện khác. Và trên hết, hắn không hề sợ tên Thanh Tùng này, ngay cả gia tộc phía sau lưng gã, hắn cũng không đặt vào mắt.
Phạm gia thì sao chứ? Cũng chỉ là một trong tám gia tộc ở Sài Gòn thôi, mặc dù mới đến thế giới này không lâu nhưng Hoàng Minh hắn so với những người ở đây chính là không cùng một thế giới. Kiếp trước của hắn từng là một người tu tiên, việc chém giết giải quyết ân oán là chuyện rất bình thường, kiếp này bản tính sẽ không đổi, nếu tên Thanh Tùng kia còn có gan tìm đến hắn để trả thù, hắn sẽ không ngại mà ra tay trừ khử y.
Trần Minh Thư mấy năm nay đi khắp nơi chính là mong muốn tìm biện pháp để giúp mẹ cô thoát khỏi căn bệnh trầm cảm, kể từ ngày biết Minh Thư có ý định bán căn chung cư kia, mẹ nàng bắt đầu sinh bệnh, lâu ngày phát sinh thành chứng trầm cảm, bà lúc nào cũng sợ cô con gái sẽ bán đi món kỷ vật cuối cùng mà người chồng quá cố để lại cho bà. Việc này khiến Minh Thư rất hối hận, lẽ ra cô không nên nói với mẹ ý định muốn bán nhà, nếu không nói ra, mẹ cô bây giờ hẳn đã sống rất vui vẻ rồi, và cô cũng đâu cần phải cực khổ chạy ngược chạy xuôi như thế.
Bây giờ bỗng nhiên tìm thấy một hi vọng, Minh Thư sau bao nhiêu khó khăn mới có được, mặc dù hi vọng này rất mơ hồ nhưng nàng đã quyết, nhất định phải mua bùa của Hoàng Minh, dù biết rất khó để thành công nhưng chỉ cần có khả năng, nàng liền nguyện ý thử. Chỉ cần làm cho bầu không khí u ám ở chung cư tiêu tan, cô và mẹ liền có thể yên ổn sống bên trong, việc điều trị bệnh trầm cảm tại nhà cũng sẽ rất thuận tiện.
Điều này cho thấy lúc trước nàng tỏ thái độ bình tĩnh khi nói chuyện với Hoàng Minh chính là làm bộ, thật ra chỉ cần nhìn ánh mắt của nàng, hắn liền hiểu trong lòng cô gái này đang nóng như lửa đốt.
Cho dù hắn thực sự lừa nàng, cũng chỉ vài chục triệu mà thôi, số tiền này đối với tiểu thư nhà họ Trần như nàng quả thực không là gì cả. Chỉ cần có một tia hi vọng, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Mặc dù sâu trong lòng nàng biết, lời của kẻ trước mắt này có thể tất tần tật đều là giả dối, nhưng vẫn chấp nhận muốn thử kết quả.
“Xin hỏi anh, loại bùa trừ tà này anh có tất cả bao nhiêu lá? Tôi mua hết!”
Hoàng Minh cầm lấy hai lá “Bùa trừ tà” nói:
“Đây là bùa truyền đời của nhà tôi, chỉ có hai tấm mà thôi. Cô trở về chung cư chỉ cần dùng một tấm, tấm còn lại cứ để yên trong chiếc túi thơm này, có thể tránh việc hư hao, thông thường thì loại bùa này bảo quản được rất lâu! Tầm năm năm không vấn đề gì! Ừm, hai tấm tổng cộng bốn chục triệu.”
Nói xong hắn cầm lấy hai lá “Bùa trừ tà” đưa cho Trần Minh Thư.
“Khoan đã! Không phải trước đây anh bán chỉ mười triệu một tấm hay sao? Thế nào bây giờ lại thành hai chục triệu một tấm? Có phải anh thấy tôi là phụ nữ không biết gì nên muốn bán sao thì bán không?”
Minh Thư không nhận hai lá bùa ngay mà khó hiểu nhìn Hoàng Minh, giọng chất vấn hắn, ánh mắt chờ đợi một lời giải thích hợp lý.
Đáp lại câu hỏi của nàng, Hoàng Minh không ngờ lại có chút thờ ơ, hắn bình tĩnh trả lời:
“Có hai vấn đề tôi muốn nói cho cô hiểu. Thứ nhất là do cái tên Thanh Tùng kia làm tôi cảm thấy bực mình, thứ hai là tôi biết cô thực sự đang rất cần loại bùa này, vậy cô có mua hay là không?”
…
Hết chương 8.