Mãi yêu em chị nhé
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mãi yêu em chị nhé
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Lượt Xem: 1959 Lượt Xem
CHƯƠNG 20
Mới đây mà Như Quỳnh đã bình phục trở lại, Nhã Thanh cùng bà Hoa đón Như Quỳnh về nhà. Cô cùng bà Hoa đi chợ mua ít đồ về nấu cho Như Quỳnh ăn, Như Quỳnh xin đi cùng nhưng Nhã Thanh ko cho đi vì lo cho sức khỏe Như Quỳnh còn yếu nên cô đành ở nhà. Có thể nói những ngày cô nằm ở bệnh viện Nhã Thanh luôn sát cánh bên cô ko rời xa nửa bước điều đó khiến cô vô cùng hạnh phúc.
– Tôi có thể vào nhà nói chuyện với cô đc ko?
Như Quỳnh giật mình quay lại cô bất ngờ khi ông Phát đến đây.
– Dạ mời bác ngồi.
– Tôi ko làm mất nhiều thời gian của cô đâu, tôi chỉ muốn nói một số chuyện cần nói.
– Dạ có gì bác cứ nói cháu xin nghe.
– Sức khỏe của cô thế nào, đã ổn rồi chứ?
– Cháu đã bình thường rồi thưa bác.
– Đc vậy thì tốt.
Ông Phát nhìn quanh căn nhà.
– Nhã Thanh đang sống cùng cô ở đây sao?
Như Quỳnh gật đầu thay cho lời nói.
– Trước tiên tôi cảm ơn cô đã cứu lấy mạng sống con gái tôi, điều đó làm tôi vô cùng cảm kích nhưng ko vì thế mà tôi chấp nhận cho hai người đến với nhau. Cô nghĩ Nhã Thanh nó sẽ sống đc ở cái nơi thấp hèn như vậy à? Nếu cô yêu nó hy sinh cả mạng sống cho nó thì tốt hơn hết hãy cho nó đc hạnh phúc bên người xứng đáng với nó, đó mới là tất cả những gì cô dành cho nó.
Những lời nói của ông Phát làm Như Quỳnh cảm thấy nhói lòng, cô cứ tưởng sau chuyện này ông sẽ chấp nhận nhưng ko ngờ ông vẫn kịch liệt phản đối như vậy.
– Cháu xin lỗi khi phải nói ra đều này, cháu ko thể làm theo ý bác khi mà cháu và Nhã Thanh thật sự yêu nhau, dù bác có ngăn cản thì cháu cũng sẽ ko bao giờ bỏ cuộc. Tuy cháu ở nơi thấp hèn nhưng ko vì vậy mà chúng cháu ngừng yêu nhau, có thể bác vì sĩ diện mà bất chấp tất cả kể cả hạnh phúc của đứa con bác yêu thương nhất, bác nghĩ chia cắt chúng cháu như vậy thì Nhã Thanh đc hạnh phúc sao? Nếu Nhã Thanh biết đc bác đã làm gì thì liệu em ấy có tha thứ cho bác ko?
– Cô đang dạy đời tôi đó hả? Nếu ko vì cô xuất hiện thì nó đã nghe lời của tôi, bây giờ vì yêu cô mà nó đã từ bỏ cái gia đình này, cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận cô như vậy sao? Tôi ko muốn mọi chuyện tồi tệ nên đã đến đây nói chuyện với cô, nếu cô vẫn cố chấp thì tôi e rằng cô sẽ phải hối hận.
– Bác có thể đánh cháu, giết cháu nhưng bác ko thể ngăn đc trái tim chúng cháu đang yêu nhau vì thế cháu ko sợ những lời đe dọa của bác. Nếu cháu có bề gì thì chính bác cũng đã giết chết đứa con gái của mình.
Ông Phát tức giận đặt cọc tiền dày cộm lên bàn.
– Có phải cô đang cần cái này đúng ko? Nếu bao nhiêu đây chưa đủ thì cô nói đi, bao nhiêu cô mới chịu buông tha cho nó. Sức chịu đựng của tôi chỉ có hạn nếu cô tiếp tục cứng đầu thì tiền ko có mà mạng sống của gia đình cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Như Quỳnh nhìn ông Phát lúc này ông thật đáng sợ, ông có thể bỏ ra một số tiền rất lớn để mua đi hạnh phúc của con mình và có thể ông sẽ làm điều mà ông cho là đúng, Như Quỳnh đẩy số tiền về phía ông.
– Có thể số tiền bác đưa ra là quá nhiều, ai thấy cũng có thể lay động nhưng cháu xin lỗi vì tình yêu cháu dành cho Nhã Thanh là ko có gì có thể mua đc. Vì thế số tiền này đối với cháu là vô nghĩa, cháu chỉ muốn hỏi bác một điều có phải vì cháu nghèo nên bác đã ko chấp nhận chúng cháu đến với nhau đúng ko?
Ánh mắt ông nhìn Như Quỳnh có chút gì đó chuyển động, con bé thật khôn khéo khi hỏi ông điều này.
– Cô đã hỏi thì tôi sẽ cho cô biết, cô trách thì hãy trách cô quá nghèo ko thể lo cho con gái tôi. Cô đã biết nguyên nhân vậy tôi mong cô nên từ bỏ Nhã Thanh. Ko có hy vọng nào cho cô và nó đâu.
– Nếu như con gái tôi ko nghèo vậy ông sẽ đồng ý cho chúng nó chứ?
Như Quỳnh và ông Phát đều quay mặt ra ngoài, bà Hoa và Nhã Thanh đã đứng đó nghe tất cả cuộc trò chuyện của họ. Ông Phát nhìn bà Hoa, những thức ăn trên tay bà rơi xuống, bà ko ngờ có ngày lại gặp ông ở đây. Như Quỳnh chạy lại lay tay bà Hoa.
– Mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ quen với bác ấy sao?
Đến lúc này ông Phát mới lên tiếng:
– Quỳnh Hoa có phải là bà ko?
Nhã Thanh vs Như Quỳnh ko biết chuyện gì, họ chỉ biết hình như hai người đã biết nhau từ trước.
– Bao nhiêu năm nay vậy mà ông vẫn nhận ra tôi à?
– Làm sao tôi quên đc khi ở một góc trong tim tôi vẫn dành cho bà.
– Mẹ à, chuyện này là thế nào, mẹ và bác quen nhau sao?
– Phải mẹ và bác ấy quen nhau.
– Ba à, chuyện là thế nào có thể nói cho tụi con biết đc ko?
Ông phát nhìn bà Hoa, bà như hiểu ý ông muốn nói gì nên đã chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc cho cả hai nghe.
Ông Phát trước đây là con nuôi của ông bà ngoại Như Quỳnh, vào một ngày nọ ông bà gọi ông đến nhà và bảo:
– Bảo Phát, con ngồi đi.
– Ba gọi con có gì ko?
– Ba định tính chuyện cho con với Quỳnh Hoa, có phải con yêu Quỳnh Hoa.
– Dạ phải thưa ba.
– Ba rất tin tưởng con sẽ đem lại hạnh phúc cho Quỳnh Hoa, ba sẽ chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa kết hôn với nhau.
Bảo Phát mừng rỡ.
– Ba nói có thật ko? Ba sẽ cho chúng con kết hôn phải ko?
– Cái thằng lấy vợ thôi mà làm gì mừng như vậy, ba có khi nào gạt con bao giờ. Chuẩn bị tinh thần mà lo cho con gái ba thật tốt biết ko? Nếu con ko mang hạnh phúc đến cho nó thì đừng có trách ba.
– Dạ con hứa sẽ yêu thương Quỳnh Hoa, ko để em phải khổ đâu thưa ba.
– Đc rồi con lo công việc đi mọi chuyện để ba sắp xếp.
– Cảm ơn ba, vậy con xin phép.
Bảo Phát ra về với trạng thái thật vui, người con gái anh yêu bao lâu nay bây giờ sẽ làm vợ anh thì còn hạnh phúc gì hơn nữa. Bảo Phát vui với hạnh phúc của mình đâu biết chuyện gì đang xảy ra trong gia đình họ.
– Ba con ko đồng ý, con ko yêu anh ấy sao bắt con phải kết hôn.
– Ba nói rồi con ko đc cãi, ngoài Bảo Phát ra ba sẽ ko chấp nhận ai hết.
– Con ko yêu vì thế con sẽ ko lấy anh ta, ba chọn thì ba lấy anh ấy đi.
Bốp…………….
– Cái tát này chỉ cho con nhớ, con sống trong nhà này thì ko đc cãi lời ba.
Bà Hồng chạy đến ôm đứa con gái mà bà thương như ngọc như vàng.
– Ông có gì từ từ nói con bé, ông làm vậy cũng giải quyết đc gì.
– Bà nuông chiều nó quá nên bây giờ nó mới ko xem lời nói của tôi ko ra gì.
– Ông đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi, vậy ông đã đã làm tròn trách nhiệm làm cha chưa? Ông có hiểu con nó đang nghĩ gì khi mà nó lấy người ko yêu?
– Ko yêu thì từ từ cũng yêu, tôi và bà có yêu nhau đâu cũng cưới nhau rồi sau đó mới yêu, tôi đã quyết định rồi nó phải kết hôn với Bảo Phát ko đc cãi lời.
Ông Thái tức giận bỏ lên lầu, Quỳnh Hoa ôm lấy mẹ khóc nức nở.
– Mẹ ơi con phải làm sao đây, con ko yêu anh ấy con chỉ có thể xem anh ấy như là anh trai của mình thôi, làm sao con đc hạnh phúc khi lấy người con ko yêu đây.
– Quỳnh Hoa, nghe mẹ nói đừng chống lại ba con, mẹ thương con nhưng mẹ ko thể giúp gì đc cho con, Bảo Phát cũng là người đàn ông tốt sẽ mang đến hạnh phúc cho con. Con hãy đồng ý trước khi ba con nổi giận.
Quỳnh Hoa buông tay ra, mẹ là người cô có thể nương tựa nhưng cũng ko thể giúp đc gì, cô chỉ biết im lặng. Những ngày sau ông đã nhốt cô vào phòng ko cho đi ra ngoài nửa bước, đến ngày đám cưới cho cô ra ngoài. Ba cô cho người đến trang điểm tại nhà tất cả đều chuẩn bị thật kỹ đến khi gần đến giờ làm lễ mọi người bận tiếp khách ko chú ý cô đã bỏ trốn bằng ngõ sau. Cô biết thế lực của ba mình thì dù cô ở đâu ông cũng tìm đc, cô chưa biết phải làm gì thì em trai cô đã lái xe đến.
– Chị lên xe đi em sẽ đưa chị rời khỏi đây.
Quỳnh Hoa ko nghĩ gì, cô đã lên xe cho em mình đưa đi mà cô cũng ko biết sẽ đi đâu, có thể người cô tin tưởng nhất lúc này ko ai khác là em trai mình. Cô ngạc nhiên khi em trai cô đưa đến sân bay.
– Em đưa chị đến đây làm gì?
– Đây là vé máy bay và một số tiền chị cầm lấy, khi nào đến Việt Nam sẽ có người đón chị.
– Thiên Nhân, cảm ơn em.
– Mình là chị em mà, khi nào mọi chuyện êm xuôi em sẽ qua tìm chị, mau vào trong đi chị trước khi ba phát hiện.
– Vậy còn em thì sao?
– Em sẽ ko sao đâu, mau rời khỏi đây và tìm cho mình hạnh phúc thật sự.
Quỳnh Hoa ôm em trai mình lần nữa cô nói trong nước mắt:
– Em ở lại chăm sóc cho ba mẹ thật tốt, nói với ba mẹ chị xin lỗi.
– Đc rồi chị mau đi đi nếu ko thì ko kịp đâu.
Quỳnh Hoa đi nhanh vào trong nơi cô đến sẽ là Việt Nam, nơi mà cô chưa bao giờ đặt chân đến, nó xa lạ đối với cô, nhưng cũng là nơi bắt đầu cho cô cuộc sống mới. Lúc đến Việt Nam cô tìm hoài nhưng ko thấy ai đến đón, cô gọi điện thì ko thấy tín hiệu đứng một lúc ko biết làm gì nên cô đã đón một chiếc xe mà ko biết chuyến xe đó đi đâu và về đâu, do ngủ quên nên chiếc xe chở cô đến bến cuối cùng khi cô thức dậy thì đang ở một thôn quê hẻo lánh, đường lúc này cũng chập tối xung quanh ko bóng người nhà cửa thưa thớt lúc này cô cảm thấy sợ. Nỗi sợ càng tăng dần khi trước mắt cô là một nhóm thanh niên đang đứng phía trước.
– Công chúa đang lạc trong rừng kìa tụi bây, nhìn cũng bắt mắt lắm nha.
– Nè mày đừng có làm bậy, lấy cái cần lấy rồi chuồn lẹ.
Quỳnh Hoa định quay đầu bỏ chạy thì bọn chúng bắt lại.
– Định chạy đi đâu cô em, mau đưa hết nữ trang tiền bạc ra đây nếu ko muốn mất mạng.
Quỳnh Hoa sợ hãi, cô tháo hết tất cả cả số tiền mà em trai cho cô đưa cho bọn chúng, lấy đc tiền và vàng bọn chúng hớn hở bỏ đi nhưng một tên trong bọn chúng ko cam tâm mà bỏ lỡ bông hoa đẹp như vậy nên hắn quay lại giở trò với cô. May mắn có người đến kịp thời sợ phát hiện nên hắn chạy thật nhanh.
– Cô ơi, cô sao ko?
– Buông tôi ra đừng đụng vào tôi.
– Cô bình tĩnh đi, tôi ko phải người xấu, tôi đến giúp cô đây mà.
Quỳnh Hoa ngước lên, dưới ánh trăng cô có thể thấy rõ khuôn mặt người đó, nó có một cái gì đó thật cuốn hút.
– Anh ko phải người xấu?
Người thanh niên mỉm cười hiền.
– Nếu tôi là người xấu thì cô đâu còn như vậy, nhà cô ở đâu sao giờ này cô còn ở đây?
– Tôi ko có nhà, cũng ko biết sao lại đến đây, tôi chỉ biết bọn xấu đã cướp hết của tôi rồi.
– Vậy bây giờ cô định ở đâu?
– Tôi cũng ko biết.
– Nếu cô ko ngại thì đến nhà tôi ở tạm một đêm, tôi sống với mẹ và mấy đứa em, như vậy cô cũng an tâm hơn.
– Như vậy có tiện cho anh ko?
– Ko sao, trời tối rồi cô đi một mình như vậy cũng nguy hiểm, tạm thời cứ ở nhà tôi khi nào cô liên lạc với gia đình thì về cũng đc.
Quỳnh Hoa gật đầu bởi cô ko còn sự chọn nào khác, dù sao thấy anh ta cũng thật thà nên cô cũng yên tâm hơn. Cũng từ đó cô đã sống với gia đình anh. Cuộc sống tuy đạm bạc nhưng vẫn vui, gia đình anh xem cô như con gái, cô có thể cảm nhận đc sự ấm áp khi bên anh, dù anh nghèo nhưng có thể cho cô niềm vui trọn vẹn. Ngày qua ngày cô và anh đã yêu nhau lúc nào ko hay. Gia đình anh rất mừng khi cô chấp nhận lấy anh cũng từ đó cô thà sống nghèo khổ chứ ko về lại ngôi nhà cao sang của mình dù bao lần cô muốn tìm gia đình mình nhưng lại sợ khi ba phát hiện sẽ bắt cô về và ko chấp nhận anh. Cũng vì ko muốn xa người mình yêu mà cô đã âm thầm sống cuộc sống nghèo khổ bao lâu nay.
– Mọi chuyện là như vậy, mẹ ko muốn xa ba con nên đã ko trở về nhà dù biết ông bà ngoại vẫn luôn tìm kiếm mẹ, cũng vì vậy mà mẹ thà sống trong nghèo khổ mà đc hạnh phúc bên ba con. Mẹ cũng có lỗi với ba Nhã Thanh rất nhiều, đã để ông ấy chịu bao tủi nhục ngày hôm đó.
– Bà đừng nói như vậy, có lẽ tôi và bà ko có duyên với nhau, cũng nhờ vậy tôi mới gặp mẹ Nhã Thanh, bà ấy đã sưởi ấm trái tim tôi và cho tôi cảm nhận đc thật nhiều hạnh phúc, quá khứ thì hãy cho vào quá khứ, tôi và bà ko có duyên với nhau thì hãy để bọn trẻ thay chúng ta đến với nhau vậy.
– Ba, vậy là ba chấp nhận cho con với chị Quỳnh đến với nhau rồi à?
Ông cốc lên đầu Nhã Thanh đầy yêu thương.
– Tôi mà ko chịu cô có để yên ko?
Như Quỳnh nhìn ông Phát, có lẽ ông hiểu ánh mắt đó nên ông nói.
– Như Quỳnh, bác xin lỗi vì trước đây đã đối xử với cháu ko tốt, ko phải vì biết cháu giàu sang mà bác chấp nhận, thật ra bác đã chấp nhận khi cháu đã hy sinh bản thân mình cứu lấy Nhã Thanh. Nếu đổi lại người khác có lẽ sẽ ko ai làm đc như cháu, cũng vì tình yêu của cháu quá lớn nên có thể đánh bại đc bác. Chỉ vì bác muốn xác định lại xem cháu có thể mang đến hạnh phúc cho Nhã Thanh hay ko nên bác đã đến đây nói những lời khó nghe, bác cũng muốn xem phản ứng của cháu thế nào và bác biết ngoài cháu ra sẽ ko ai yêu Nhã Thanh nhà bác đến vậy.
Như Quỳnh thật sự mừng rỡ, cô ko biết phải nói gì lúc này khi mà cả hai đã thật sự hạnh phúc, gia đình bây giờ chính là điểm tựa giúp họ có thêm nghị lực vượt qua tất cả chông gai phía trước. Nhã Thanh ôm ông Phát mừng rỡ, Như Quỳnh cũng ôm lấy bà Hoa, họ nhìn nhau nở nụ cười hạnh phúc.
– Ba mẹ vào đi, đây là nhà của chị nuôi con đó.
– Con gái à, đi từ từ thôi, ông bà nội con đang ngoài xe kia mà.
– Con đang nóng lòng xem chị ấy sao rồi, dù chỉ là chị nuôi nhưng con có cảm giác như chị ấy rất thân quen, khi nghe chị ấy bị tai nạn con chỉ muốn bay về ngay nếu ko vì mẹ bận công chuyện thì con đã về sớm rồi.
– Con gái cưng làm ba cũng muốn xem chị nuôi của con thế nào mà con nóng lòng đến vậy. Chúng ta vào thôi con.
Như quỳnh nghe tiếng Tố Châu bên ngoài nên cô bước ra.
– Chị Quỳnh………..
Tố Châu ôm chầm lấy Như Quỳnh.
– Em về đây khi nào sao ko gọi cho chị?
– Em mới về là đến đây ngay, có cả ba mẹ và ông bà nội em nữa.
Như Quỳnh ngước lên cô gật đầu chào mọi người. Bà Hồng nhìn Như Quỳnh, bà cảm nhận đc con bé rất quen, nó rất giống Quỳnh Hoa, con gái bà như đúc, ko những bà Hồng cảm nhận như vậy mà chính ông Thái cũng cảm nhận đk điều đó.
– Như Quỳnh, ai ở ngoài đó mà con ko mời vào.
Bà Hoa bước ra, bà khựng lại.
– Ba…Mẹ…
Bà Hồng chạy đến ôm chầm lấy bà Hoa.
– Quỳnh Hoa, có thật là con ko?
– Xin mẹ tha lỗi cho đứa con bất hiếu.
– Gặp đc con mẹ mừng lắm, bao năm nay con có biết mẹ đã tìm con khắp nơi ko?
Bà Hoa khóc thật nhiều khi gặp lại những người thân yêu nhất của bà. Ông Thái bước đến ôm bà Hoa, đôi mắt hằn sâu sự hối hận.
– Ba mới là người phải xin lỗi con, đã để con vất vả bao lâu nay. Khi con ra đi ba mới biết ba đã sai, ba tìm con về chỉ để con đc lựa chọn hạnh phúc cho mình nhưng ba đã tìm kiếm khắp nơi cũng ko thể tìm đc con. Cuối cùng rồi gia đình ta cũng có ngày đoàn tụ.
Bà Hồng nhìn Như Quỳnh.
– Đây là cháu ngoại của mẹ phải ko?
– Dạ, đây là Như Quỳnh con gái lớn của con còn thằng Tuấn thì còn ở dưới quê.
Bà Hồng ôm lấy đứa cháu của mình, tuy bà ko chăm sóc ko cho con bé cuộc sống sung sướng nhưng bù lại bà có một tình thương bao la dành cho máu mủ của mình, Như Quỳnh và Tố Châu vẫn còn ngơ ngác nhưng rồi cô cũng ôm lấy bà, ông Thiện Nhân bước đến ôm chị của mình, khi ông về Việt Nam biết chị mình mất tích ông đã cố gắng tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng ông trời thương xót cũng cho ông gặp người chị đáng kính của mình.
– Cháu của ông, con có thể cho ông ôm con đc ko?
Như Quỳnh mỉm cười bước đến ôm ông. Cô ko ngờ mình còn có ông bà cô chú và đứa em gái đáng yêu như vậy, càng ko ngờ khi mẹ lại là con của một doanh nhân mà cô vô cùng ngưỡng mộ.
– Chị quỳnh bây giờ là chị họ của con rồi, có lẽ ông trời đã tạo cho chúng con sợi dây liên kết lại với nhau rồi, nhưng mà từ nay con bị ra rìa rồi.
– Tổ cha mày, ai nói con bị ra rìa chứ hả? Ba mẹ và ông bà vẫn thương con mà, bây giờ còn có cô hai với chị Quỳnh nữa chưa chịu hả?
– Bà nội đúng là nhất.
Mọi người bật cười ôm chầm lấy nhau đến khi vào nhà mọi người đều ngạc nhiên khi thấy ông Phát và Nhã Thanh đang ngồi ở đây.
– Ông nội bà nội, sao mọi người ở đây?
Nhã Thanh ngạc nhiên nhìn mọi người, ông Phát thì mừng khi gia đình ba nuôi ông đc toàn tụ.
– Coi con kìa, sao lại nhìn ngơ ngác như vậy để ông nói con biết.
– Như Quỳnh là cháu ngoại thất lạc của ông, cũng nhờ Tố Châu mà gia đình ông mới có thể tìm đc nhau.
– Thì ra chúng ta là người một nhà mà ko biết.
– Bây giờ ổn cả rồi, từ nay gia đình chúng ta sẽ ko xa nhau nữa.
Mọi người sum họp biết bao chuyện muốn nói, Nhã Thanh lo sợ ông bà ngoại sẽ phản đối nhưng ko ngờ khi nghe ba mẹ thưa chuyện ông bà đã vui vẻ mà tác hợp. Có lẽ ông bà sợ một lần nữa đánh mất hạnh phúc của những người thân yêu của mình, ko gì hạnh phúc bằng khi yêu mà đc hạnh phúc bên người mình yêu. Tố Châu cũng bất ngờ giới thiệu người yêu mình, mọi người ai cũng ngỡ ngàng vì đó là cô gái, ko ai có thể phản đối bởi con bé nói Như Quỳnh đc chọn hạnh phúc thì cô cũng có quyền đc chọn lựa vì thế mọi người chỉ biết chúc phúc cả hai. Tố Châu nháy mắt với Như Quỳnh và Nhã Thanh, cô như cảm ơn hai người chị đã cho cô một sức mạnh phi thường mà có thể mạnh dạn đưa người yêu mình đến đây còn công khai tình cảm bao lâu nay ko dám nói. Cuối cùng Tố Châu cũng tìm đc hạnh phúc, Như Quỳnh và Nhã Thanh thấy an tâm hơn, cả hai nắm chặt tay nhau cùng hướng về tương lai phía trước.
Sau bao chông gai gian khó cuối cùng họ cũng đã kết chặt lại với nhau trong niềm vui mừng khi có cả gia đình chúc phúc, cả hai nguyện một lòng yêu nhau ko bao giờ rời xa.