Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 14:
Nhã Thanh đến cty với trạng thái mệt mỏi, có lẽ đêm qua đã uống say đến mức ko thể nhận biết gì nữa. Vào văn phòng đã thấy Tố Châu còn Như Quỳnh thì ko thấy đâu, cô ko hiểu sao hôm nay Tố Châu ko chờ cô đến cty như mọi hôm mà lại bỏ đi trước như vậy. Còn Như Quỳnh có phải hôm qua chị ấy đưa cô về ko hay là ai đã đưa cô về. Nhã Thanh cứ suy nghĩ mãi nhưng ko thể có câu trả lời.
– Chị uống trà gừng đi, em thấy chị còn mệt đó.
– Cảm ơn em. Hôm nay sao ko đợi chị đưa đi làm.
– Tại em thấy chị còn ngủ nên em muốn chị ngủ thêm chút nữa.
– Hôm qua em biết ai đưa chị về ko?
– Tối qua chị Quỳnh gọi cho em nên em đưa chị về.
Tố Châu nói vậy vì Như Quỳnh ko muốn Nhã Thanh biết hôm qua chị ấy ở cùng Nhã Thanh nên cô mới nói dối Nhã Thanh như vậy.
– Vậy à?
– Chứ chị nghĩ là ai?
– Chị hỏi cho biết thôi chứ nghĩ ai đâu.
Nhã Thanh thất vọng vậy mà cô cứ ngỡ Như Quỳnh đưa mình về và cô còn mong nụ hôn cứ tưởng như là ảo giác sẽ là sự thật nhưng bây giờ cô mới biết nó chỉ là cảm giác khi cô cứ mãi mơ tưởng về một người mà ko phải là của mình.
– Hôm nay em sao vậy, ko đc khỏe à? Mắt cũng sưng hết rồi.
Tố Châu quay mặt đi nơi khác tránh cái nhìn của Nhã Thanh.
– Em ko sao tại ngủ nhiều sưng thôi ạ.
Nhã Thanh vịn vai Tố Châu quay mặt lại đối diện với mình.
– Nói chị nghe có phải em buồn vì chị đúng ko?
– Em đã nói ko có gì rồi, chị đừng hỏi nữa đc ko?
Nói đến đây nước mắt Tố Châu đã rơi thật nhiều, Nhã Thanh ôm Tố Châu vào lòng dỗ dành.
– Chị xin lỗi nếu đã làm gì em buồn nhưng nói cho chị biết chị phải làm gì để những giọt nước mắt của em sẽ ko rơi nữa.
– Em ghét chị sao lại ko nói cho em biết để em phải đau khổ như vậy.
– Em càng nói chị càng ko hiểu, thật ra em đã biết những gì nói chị biết đi.
– Chị và chị Quỳnh yêu nhau đúng ko? Sao lại dấu em, trước mặt em còn tỏ ra ko quen biết.
Nhã Thanh đứng lặng im, buông Tố Châu ra lau đi những giọt nước mắt còn vương lại đôi mi của Tố Châu.
– Nếu em đã biết thì chị ko cần phải dấu em làm gì nữa. Trước đây chị và chị Quỳnh yêu nhau à mà ko phải, chỉ có chị yêu chị ấy, còn chị ấy ko bao giờ có cùng chung thế giới với chị. Đến khi chị ấy kết hôn với anh chị rồi chị đi Pháp, bao nhiêu thời gian đó có thể giúp chị dễ dàng quên chị ấy nhưng nói thì rất dễ nhưng khi về bên đó bao nhiêu thời gian trôi qua thì con tim chị vẫn luôn thao thức đợi chờ một cái gì đó thật mong manh. Chị đã ko quên đc chị ấy để khi quay về chị mới biết chị vẫn yêu chị ấy thật nhiều dù rằng chị đã cố che đậy tình cảm của mình mỗi khi gặp chị ấy. Mọi chuyện là như vậy chị ko muốn cho em biết bởi chị ko muốn ai biết quá nhiều về chuyện tình cảm của chị. Đến anh Gia Vỹ cũng ko biết đc trước đây chị và chị Quỳnh yêu nhau. Vì thế hãy để mọi chuyện ngủ yên đến khi thức dậy mong rằng sẽ tốt đẹp hơn.
Tố Châu lắng nghe, cô ko ngờ Nhã Thanh yêu Như Quỳnh đến vậy, Tố Châu bước đến ôm Nhã Thanh, cô như muốn chia sẻ với người cô yêu lúc này dù biết rằng con tim cô cũng đang tổn thương. Nhìn cảnh hai người thân mật ôm nhau Như Quỳnh đứng bên ngoài đã thấy tất cả. Như Quỳnh cảm thấy khó chịu khi Tố Châu và Nhã Thanh thân mật như vậy? Có phải cô đang ghen ko? Nhưng cô lấy tư cách gì để ghen với Nhã Thanh khi chính cô là người đã rời bỏ Nhã Thanh. Cảm giác nhói lòng nước mắt lăn dài trên má, Như Quỳnh vội quay lưng đi thật nhanh ra ngoài. Mới đây cô còn cảm thấy hạnh phúc dù chỉ là thoáng qua bởi cô biết Nhã Thanh vẫn còn yêu cô nhưng bây giờ cô ko biết Nhã Thanh thật ra đang yêu ai. Nhưng dù Nhã Thanh có yêu ai đi nữa cũng đâu quan trọng gì với cô khi mà cô và Nhã Thanh mãi mãi là hai thế giới khác nhau sẽ ko thể có cùng chung trên một con đường, cùng vượt qua để đến với nhau. “Nhã Thanh cầu mong em đc hạnh phúc, chị vẫn còn yêu em nhưng ko thể đến ôm em để giữ mãi em bên cạnh, có lẽ ông trời đã bắt chúng ta như vậy. Bao nhiêu năm nay chị cô gắng làm chỉ để tương lai sau này tốt hơn ko ai khinh bỉ nhưng chị có đấu tranh để đc gì khi mãi mãi chúng ta ko đc ở bên nhau”.
Như Quỳnh đi một lúc rồi vào văn phòng. Cô thấy Nhã Thanh đang chăm chú vào màn hình máy tính nên cô định đến bàn làm việc thì Nhã Thanh lên tiếng:
– Chị biết mấy giờ rồi ko?
– Xin lỗi vì tôi có chút chuyện nên đến trễ.
– Mong rằng chị nên tuân thủ giờ làm việc cho đúng, em ko thích ai làm với em mà đi muộn như vậy.
– Tôi biết rồi.
– Chị coi sắp xếp rồi đi Nha Trang công tác với em. Chuyến bay lúc 5h chiều, chị coi lại tập tài liệu này dùm em đi.
– Tôi ko đi ko đc à?
– Chị là thư ký cho em thì em đi đâu chị phải đi đó.
Như Quỳnh miễn cưỡng gật đầu, cô ko muốn quá gần gũi với Nhã Thanh, cô sợ mình sẽ bị lay động nhưng càng né tránh thì lại càng đến gần nhau. Sau khi làm xong giấy tờ Như Quỳnh về nhà soạn ít đồ, cô ko biết đi bao lâu nên cũng đem vài bộ theo. Cô ko để Nhã Thanh đến đón, cô tự đón xe đến sân bay thì Nhã Thanh đã ngồi đó đợi cô.
– Chị đúng giờ thật.
– Tố Châu đâu sao mình cô ngồi ở đây?
– Tố châu ở lại cty giúp em, chỉ có em với chị đi thôi.
Thấy Như Quỳnh đứng chần chừ nên Nhã Thanh lên tiếng.
– Chị yên tâm đi em ko làm phiền chị đâu, sau giờ làm chị có thể làm gì chị muốn.
Nghe Nhã Thanh nói vậy Như Quỳnh cũng ko nói gì. Cô đi vào phòng cách ly, Nhã Thanh cũng đi vào ngay sau đó. Ngồi cạnh nhau mà chẳng ai nói với ai lời nào. Như quỳnh nhìn vào không trung còn Nhã Thanh thì đang tập trung vào cái ipad. Đc một lúc cô thấy Nhã Thanh ngã vào vai mình, cô nhìn xuống thì thấy Nhã Thanh đã ngủ. Như Quỳnh vén sợi tóc Nhã Thanh sang một bên cô lại thấy nhói lòng. Như Quỳnh ngắm Nhã Thanh một lúc rồi cũng tựa vào Nhã Thanh, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ đến khi máy bay đáp xuống cả hai mới giật mình thức dậy họ lại bối rối khi dựa vào nhau ngủ như vậy. Xuống sân bay đã có người đến đón, Như Quỳnh cùng Nhã Thanh về khách sạn. Mỗi người một phòng vì họ đang muốn giữ khoảng cách với nhau nên thà ở riêng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
– Chị nghỉ ngơi đi phòng em bên cạnh có gì gọi cho em.
– Đc rồi cô cũng vậy.
Như Quỳnh vào phòng rồi Nhã Thanh cũng đi vào phòng mình, đc một lúc khách hàng gọi nên Nhã Thanh sang phòng gọi Như Quỳnh, cả hai đi ra ngoài đến gặp khách hàng.
– Chào Thã Thanh.
– Chào anh Kiss.
– Em mới tuyển thư ký mới à? Xinh ko chịu nổi đó.
– Anh đừng nói vậy làm thư ký em sợ bây giờ.
– Thì anh thấy sao nói vậy mà.
– Đây là Như Quỳnh, thư ký của em còn đây là anh Kiss giám đốc điểu hành cty HTI sẽ hợp tác với chúng ta sau này.
– Chào anh.
– Chào Như Quỳnh.
Ánh mắt của Kiss nhìn Như Quỳnh như muốn nuốt chửng lấy cô và điều đó làm Nhã Thanh cảm thấy khó chịu. Cô ko muốn Kiss nhìn Như Quỳnh với ánh mắt đó bởi cô ko lạ gì tính anh ta là một tên háo sắc có tiếng.
– Em ăn này đi Như Quỳnh sẽ đẹp da lắm.
– Cảm ơn anh, anh cứ để em tự nhiên.
– Nhã Thanh, anh muốn thư ký em tiếp anh đêm nay đc chứ?
– Xin lỗi anh nha. Vì hôm nay thư ký em ko thể tiếp anh đc.
– Em muốn làm khó anh đó chứ? Nếu anh muốn cô ấy tiếp anh thì anh sẽ ký hợp đồng em nghĩ sao?
Nhã Thanh thật sự tức giận, hắn tưởng hắn là ai mà dám ra lệnh cho cô như vậy. Thà cô hủy hợp đồng chứ ko để hắn gần gũi Như Quỳnh. Còn Như Quỳnh, cô nghĩ chỉ tiếp khách thì có thể đc hợp đồng cho Nhã Thanh nên cô định đứng lên đi qua bên Kiss thì Nhã Thanh đã nắm tay cô lại.
– Chúng ta về thôi chị.
– Nhã Thanh em quyết định ko ký hợp đồng chứ ko để thư ký em tiếp anh đêm nay à?
– Sẽ ko có chuyện đó xảy ra, nguyên tắc làm việc của tôi ko bao giờ đánh đổi những chuyện đó mà có đc hợp đồng đen tối đâu.
Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh bước đi, cô thà hủy cái hợp đồng còn hơn là để Như Quỳnh đi với hắn đêm nay.
– Nhã Thanh còn cái hợp đồng thì sao?
– Thì ko ký nữa.
– Tại sao lại vì tôi mà ko ký. Tôi sẽ tiếp hắn cô quay lại đi.
– Chị nghĩ em cần cái hợp đồng đó mà để chị đi với hắn à? Dù em có phá sản cũng ko để chị phải tiếp cái tên vô lại như hắn.
Như Quỳnh cảm đồng nhìn Nhã Thanh chẳng lẽ cô vẫn còn quan trọng với Nhã Thanh đến vậy sao?
– Em đói bụng rồi chúng ta đi ăn rồi ngày mai sẽ trở về Sài Gòn.
Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh bước đi. Như Quỳnh vẫn để yên tay mình trong tay Nhã Thanh, cả hai lặng lẽ bên nhau đến khi đến một quán ăn ven đường thì cả hai mới rời tay nhau có chút gì đó tiếc nuối. Sau khi ăn xong Như Quỳnh nói mệt muốn về phòng, Nhã Thanh cũng muốn đc yên tĩnh nên họ chia tay nhau tại cửa, mỗi người nằm một nơi nhưng ko ai chợp mắt đc. Cơn mưa lại bất chợt kéo đến. Càng lúc càng nặng hạt những tia chớp thật ghê sợ, đột nhiên bị mất điện rồi tiếng la thất thanh của Nhã Thanh làm Như Quỳnh bật dậy chạy thật nhanh ra ngoài. Lúc này Nhã Thanh cũng vừa chạy ra. Tiếng sấm sét làm Nhã Thanh ôm tay mình ngồi sợ hãi. Như Quỳnh ko nghĩ gì cô vội chạy lại ôm Nhã Thanh thì ra Nhã Thanh sợ sấm chớp.
– Nhã Thanh đừng sợ, có tôi đây ko sao đâu.
Nhã Thanh nép vào lòng Như Quỳnh, nó cho cô cảm giác thật bình yên, Như Quỳnh đưa Nhã Thanh vào phòng. Cô định đi xuống khách sạn lấy nến thắp lên cho Nhã Thanh bớt sợ nhưng Nhã Thanh đã nắm tay cô lại.
– Chị đừng đi. Tối nay chị có thể nằm bên em cho em giấc ngủ như trước đây có đc ko?
Thấy Như Quỳnh im lặng Nhã Thanh buông tay ra.
– Em xin lỗi vì đã làm chị khó xử, em ko sao đâu chị về nghỉ ngơi đi.
Nhã Thanh cứ nghĩ Như Quỳnh sẽ đi về nhưng cô bất ngờ khi Như Quỳnh nằm xuống ôm cô từ phía sau. Nhã Thanh cũng ko dám quay lại cô sợ vòng tay này sẽ ko còn nữa. Cứ thế họ lặng lẽ ôm nhau. Nhã thanh nắm chặt tay Như Quỳnh lại, cô sợ khi thức dậy sẽ ko phải là mơ.
– Đừng buông tay ra nghen chị, em muốn một lần đc nằm trong vòng tay chị thế này.
Như Quỳnh vẫn im lặng siết chặt vòng tay hơn bởi cô cũng muốn giây phút này là mãi mãi. Đến khi Nhã Thanh nghe tiếng thở đều của Như Quỳnh, cô biết Như Quỳnh đã ngủ. Nhã Thanh quay lưng lại, trong bóng đêm nhưng cô vẫn có thể thấy đc Như Quỳnh. Nhã Thanh nhẹ nhàng đặt lên môi Như Quỳnh nụ hôn cô mĩm cười “chị à, giây phút này em muốn là mãi mãi, em muốn đc trong vòng tay chị, muốn đc mang hạnh phúc cho chị, em biết làm vậy là có lỗi với anh Vỹ nhưng em chỉ xin hôm nay thôi, rồi khi trở về Pháp em sẽ là của người khác, sẽ ko đc nằm trong vòng tay chị, một vòng tay mà luôn cho em cảm giác thật bình yên. Em mãi mãi yêu chị”. Nhã Thanh khép mắt lại cô chìm vào giấc ngủ. Khi Nhã Thanh đã ngủ thì Như Quỳnh mới mở mắt ra nhìn Nhã Thanh, cô lại thấy nhói lòng “em đúng là ngốc mà, sao lại yêu chị khi mà chị đã làm em tổn thương. Hãy đến bên người đó và sống thật tốt em nhé. Chỉ có như vậy chị mới yên tâm khi mà chị đã làm tất cả để em có đc hạnh phúc trọn vẹn”. Từng giọt nước mắt Như Quỳnh rơi khi cô nghĩ mai này sẽ ko còn gặp lại Nhã Thanh. Hôn nhẹ lên trán Nhã Thanh, Như Quỳnh ôm trọn Nhã Thanh vào lòng mình, cả hai đều cảm thấy thật bình yên.