Mãi yêu em chị nhé

HƯƠNG 17
Nhã Thanh đưa Như Quỳnh trở vào Sài Gòn. Cô cũng dời lại chuyến bay để ở lại Việt Nam tận hưởng hạnh phúc bên Như Quỳnh. Tố Châu một mình trở về Pháp dù cô rất buồn khi phải xa Nhã Thanh nhưng cô lại vui khi họ đã thật sự có được nhau.
– Chị Quỳnh em thật ngưỡng mộ chị. Em muốn nhận chị làm chị nuôi của em được không?
– Chị sẽ rất vui khi được như vậy.
Tố Châu ôm Như Quỳnh, cô thấy chút gì đó thân quen.
– Chị và chị Thanh ở lại bảo trọng em chờ tin vui của hai chị.
Nhã Thanh bước đến ôm Tố Châu.
– Em cũng vậy! Chị mong rằng em sẽ tìm được người tốt.
– Cảm ơn chị.
Tố Châu vẫy tay chào Nhã Thanh với Như Quỳnh, cô bước vào trong. Đến khi máy bay cất cánh, cả hai mới quay về nhà. Nhã Thanh bây giờ đã dọn ở cùng Như Quỳnh, cô muốn sống như thế này chứ không về ngôi nhà khang trang kia bởi cô muốn được ở bên Như Quỳnh mọi lúc mọi nơi.
– Không nỡ xa người ta sao không đi cùng đi. Về đây rồi nằm thơ thẩn…
– Ai nói vậy? Em và Tố Châu có gì đâu?
– Ai biết được bên đó em có chuyện gì không? Làm sao chị biết?
– Nếu bên đó em có gì thì bây giờ còn về đây tìm chị à?
– Vậy sao em ngồi thừ người ra đó làm gì? Chẳng phải không muốn xa Tố Châu hả?
Nhã Thanh bật cười khi thấy Như Quỳnh ghen, thật đáng yêu!
– Thì ra có người đang ghen.
– Ai nói chị đang ghen?
– Em nói vậy đó! Ai có tật thì giật mình. Hihe
– Dám chọc chị hả? Không thèm nói chuyện nữa!
Như Quỳnh quay mặt vào tường.
– Em đếm đến 3 mà không quay lại thì đừng có trách nha!
1….
2…..
3………
Như Quỳnh quay lại vì cô biết Nhã Thanh muốn làm gì nên cô quay lại thật nhanh.
– Muộn rồi chị ơi! Em đã đếm đến ba rồi. Có quay lại cũng bị phạt thôi. Nhã Thanh cúi xuống khóa chặt môi Như Quỳnh… cả hai đang chìm đắm vào hạnh phúc bất tận. Đây là lần đầu tiên họ trao nhau cái quý giá nhất của đời mình, cả hai trân trọng phút giây thiêng liêng mà họ đang mang đến cho nhau. Họ thật sự hạnh phúc đến không nghĩ đến những gì ở phía trước mà chỉ nghĩ họ đang trong vòng tay nhau. Như vậy đối với họ đã quá đủ.
– Nè em là chồng hay là vợ thế hả?
– Em mạnh mẽ hơn chị. Tất nhiên em là chồng rồi!
– Chồng gì mà nằm trong lòng vợ không vậy? Không thấy ai là chồng như em hết!
Nhã Thanh cười vuốt mũi Như Quỳnh.
– Bởi em muốn nằm trong vòng tay chị mà.
– Cái này chị phải suy nghĩ lại cái đã.
– Chị suy nghĩ gì?
– Thì suy nghĩ xem phải cho em làm chồng hay là vợ mới phải?!?!
– Là gì cũng được mà chị! Nhưng mà em vẫn thích là chồng hơn!!!
Như Quỳnh cốc lên trán Nhã Thanh.
– Như vậy cũng nói được!
– Chị à! Em muốn………………
Như Quỳnh nhìn Nhã Thanh, thấy nụ cười gian cô biết Nhã Thanh định nói gì nên nói trước.
– Em muốn đi ngủ phải không? Mình đi ngủ thôi!
Như Quỳnh nhìn Nhã Thanh cười.
– Ai cho chị ngủ chứ?
– Cho em biết, không ngủ, ngày mai có cuộc họp quan trọng đừng có nói là dậy không nổi nha!
Nhã Thanh cúi xuống hôn lên môi Như Quỳnh lần nữa.
– Em chỉ muốn hôn chị thôi mà. Hihe………….
Biết Nhã Thanh chọc mình nên Như Quỳnh giận quay mặt vào tường.
– Có người giận trông đáng yêu quá đi! Hay chị không muốn hôn mà muốn…………….
– Em ở đó mà muốn nữa là chị cho em nằm dưới đất luôn đó.
– Em nằm đất ai sẽ ôm chị? Em thích ôm chị thế này! Ngủ rất ngon!
– Đừng có xạo quá nha.
– Em nói thật mà có xạo gì đâu?!? Em yêu chị nhất trên đời.
Như Quỳnh bật cười khi nghe Nhã Thanh nói như vậy. Những lúc cả hai ở bên nhau đều làm cho nhau vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc. Cô cứ ngỡ như giấc mơ nhưng mỗi ngày được bên Nhã Thanh cô mới biết đó là sự thật và cô muốn giữ nó mãi mãi tồn tại. Vòng tay siết chặt nhau, bàn tay đan vào nhau, họ chìm vào giấc ngủ, họ như sợ lạc mất nhau trong giấc ngủ nên đã nắm chặt tay để có thể tìm đến nhau dù là trong giấc ngủ.
– Thư ký của em ơi! Chị nghỉ tay mà ăn trưa với em đi!
– Giám đốc thấy nhân viên làm việc nhiệt tình phải mừng chứ ai lại kêu nghỉ tay vậy?!?!
– Vì thư ký này đặc biệt của giám đốc nên giám đốc cần bồi dưỡng sức khoẻ.
Như Quỳnh ngước lên nhìn Nhã Thanh cười.
– Vậy cho hỏi giám đốc có bao nhiêu cô thư ký đặc biệt vậy?
Nhã Thanh đếm những ngón tay…
– Em đếm không hết rồi, nhiều quá trời không thể đếm được!
– Vậy em tìm những cô thư ký đặc biệt mà chăm sóc đi chị đi ăn trước đây.
Nhã Thanh bước đến ôm Như Quỳnh.
– Dù có bao nhiêu thư ký đi nữa cũng đâu bằng thư ký này đâu. Thư ký này là nhất trong đời em mà. Đi thôi nào bà xã yêu dấu của em.
– Ai là bà xã của em hồi nào? Đừng có kêu lộn à nha!
– Không biết có lộn hay không để em thử nghiệm mới biết được.
Nhã Thanh nhanh chóng chạm lên môi Như Quỳnh. Tất nhiên Như Quỳnh cũng không thể cưỡng lại được nụ hôn ngọt ngào mà Nhã Thanh dành cho mình. Họ đang tận hưởng nụ hôn ngọt ngào đâu biết Khả Ái và Hân Đồng đang bước vào. Khả Ái đằng hắng làm cả hai giật mình buông ra. Như Quỳnh thì mắc cỡ đỏ mặt. Còn Nhã Thanh thì nhìn Khả Ái cười.
– Hai chị đến không đúng lúc gì hết hà!!!!
– Cũng nhờ chị không đúng lúc nên mới bắt gặp quả tang 2 người.
– Mai mốt có đến nhớ “si-nhan” em trước nha chị! Làm em chỉ thưởng thức được nửa viên kẹo.
– Vậy hai chị đi ra ngoài cho em thưởng thức nửa viên còn lại há?!?
– Được đó chị.
Nhã Thanh nói làm ai cũng bật cười. Như Quỳnh đánh vào vai Nhã Thanh.
– Em đừng tưởng có đồng minh rồi muốn nói gì cũng được nha.
– Em có nói gì đâu em chỉ nói môi chị ngọt như viên kẹo thôi mà.
– Đánh em chết bây giờ!
– Hai chị đến tìm bọn em báo tin vui à?
– Tin vui thì chưa đâu. Chị đến rủ em và Như Quỳnh đi ăn trưa.
– Vậy đi thôi! Em cần bồi bưỡng cho thư ký của em mới được.
– Em lo mà bồi dưỡng mình đi ở đó còn lo cho chị.
– Em vẫn thích lo cho chị hơn.
– Khả Ái! Chị thấy Nhã Thanh thương chị Quỳnh ghê luôn không? Em thấy mà còn ganh tỵ nữa đó!
– Chị cũng thương em nhiều đến không diễn tả được rồi đây!!!
– Thôi đừng có xạo!
– Thiệt mà! Không tin chị chứng mình cho em xem…
Khả Ái định cúi xuống thì Hân Đồng đẩy ra. Rồi đi ra ngoài trước tránh gương mặt đỏ hồng của mình. Mọi người ai cũng bật cười. Những lúc này họ lại thấy cần nhau trong cuộc sống hơn. Khả Ái và Hân Đồng sau khi đấu tranh quyết liệt cuối cùng rồi họ cũng đã tìm đến nhau. Bây giờ họ đã thật sự hạnh phúc và họ cầu mong Nhã Thanh và Như Quỳnh sẽ vượt qua được những khó khăn phía trước.