Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 19:
Bà Hoa vừa tới bệnh viện đã chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu.
– Nhã Thanh, Như Quỳnh nó thế nào rồi con?
– Bác sĩ vẫn còn trong đó con ko biết thế nào.
– Sao con bé lại bị như vậy? Có phải đã có chuyện gì với nó ko?
Nhã Thanh quỳ xuống cô nói trong nghẹn ngào.
– Là tại con, chỉ vì cứu con mà chị ấy mới bị như vậy.
Bà Hoa ôm Nhã Thanh, bà biết con bé lúc này cũng đau lòng rất nhiều.
– Con đừng tự trách mình, Như Quỳnh sẽ ko rời bỏ chúng ta đâu.Bà Hoa vừa dứt lời thì cánh cửa nặng nề đó cũng bật mở, mọi người đều chạy đến.
– Bác sĩ con gái tôi thế nào rồi?
– Tạm thời bệnh nhân đã qua thời kỳ nguy hiểm.
– Tôi có thể vào thăm bệnh nhân đc ko?
– Mọi người lần lượt vào thăm bệnh nhân đừng làm bệnh nhân kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bà Hoa đi vào trước, một lúc thì Nhã Thanh bước vào. Như Quỳnh nằm đó đầu quấn đầy băng trắng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Nhã Thanh bước đến nắm lấy tay Như Quỳnh áp vào mặt mình.
– Chị đau lắm phải ko? Tại em ko tốt nên mới làm chị như vậy? Sao người nằm đây ko phải là em để em nhận lấy những nỗi đau này.
Nói đến đây nước mắt Nhã Thanh đã lăn dài, cô cũng đau rất nhiều khi nhìn người yêu mình gánh chịu như thế này. Nhã Thanh chỉ biết ôm Như Quỳnh dù biết rằng Như Quỳnh vẫn chưa tỉnh lại.
– Nhã Thanh em về nghỉ ngơi đi, anh và bác sẽ ở lại chăm sóc Như Quỳnh. Khi nào Như Quỳnh tỉnh anh sẽ gọi cho em.
– Em ko mệt, em muốn ở đây đến khi chị ấy tỉnh lại. Em ko muốn khi thức dậy chị ấy ko nhìn thấy em.
Gia Vỹ biết có nói gì thì Nhã Thanh cũng sẽ ko về nên anh đưa Khả Ái về trước, bà Hoa nhìn Như Quỳnh mà bà xót xa. Bao năm nay nó đã chịu quá nhiều đau khổ vậy mà ông trời bắt chúng nó phải chịu thêm đau đớn thế này. Nhã Thanh luôn ở bên cạnh Như Quỳnh, điều đó cũng chứng minh Nhã Thanh yêu con bà rất nhiều.
Đã 2 ngày Như Quỳnh vẫn nằm đó chưa thấy động tỉnh gì. Cô đc chuyển đến phòng đặc biệt và đc bác sĩ giỏi nhất mà Nhã Thanh yêu cầu chữa trị vậy mà 2 ngày Như Quỳnh vẫn chưa tỉnh lại càng làm Nhã Thanh thêm lo lắng.
– Bác ơi sao đến hôm nay chị Quỳnh vẫn chưa tỉnh, liệu chị ấy có chuyện gì ko?
– Con ở đây chăm sóc Như Quỳnh để bác đến hỏi bác sĩ xem thế nào.
Nhã Thanh gật đầu, bà Hoa đi ra ngoài bởi trong lòng bà cũng thấy bất an rất nhiều. Nhã Thanh bước đến nắm chặt tay Như Quỳnh, cô nói trong thổn thức.
– Chị à! Đã hai ngày rồi sao chị ko thức, chị thức dậy để còn đấu tranh với em nữa chứ, chị mà ngủ như vậy ai sẽ cùng em đấu tranh đây, chẳng lẽ chị muốn bỏ cuộc như vậy sao?
– Ai nói với em là chị bỏ cuộc thế hả?
Nhã Thanh ngước lên thật nhanh, Như Quỳnh đang mĩm cười còn ôm cô vào lòng.
– Ngốc ạ, chị sẽ ko bỏ em ở lại đâu, chị còn phải đấu tranh với em mà.Nhã Thanh mừng đến bật khóc.
– Chị có biết em sợ lắm ko?
– Chị xin lỗi đã làm em lo lắng.
– Em mới là người có lỗi nếu như em ko bất cẩn thì chị đã ko phải chịu như vậy.
– Chị ko sao rồi, lúc đó chị chỉ kịp nghĩ làm sao để em đc bình an thôi.
Nhã Thanh cảm động ôm Như Quỳnh và đặt lên môi cô một nụ hôn thật nồng nàn.
– Chị có đau lắm ko? Đau chỗ nào thì nói em nghe đi.
– Đau nhiều lắm, đau ko thể chịu đc.
Như Quỳnh vờ nhăn nhó làm Nhã Thanh hốt hoảng.
– Chị ráng chịu nha, em chạy đi gọi bác sĩ.
Nhã Thanh định đi thì Như Quỳnh nắm tay lại.
– Em làm gì mà hốt hoảng vậy, có em ở bên cạnh làm sao chị đau đc.
– Chị dám gạt em à? Muốn chết vì ngộp ko hả?
– Thôi cho chị xin đi, hơi chị còn yếu lắm đó nha, em mà cho nghẹt thở chị sẽ chết mất.
– Nếu chết vì em cũng hạnh phúc mà chị.
Cả hai nhìn nhau cười họ cảm thấy thật hạnh phúc, bà Hoa cùng bác sĩ đi vào, bà mừng rỡ khi thấy Như Quỳnh đã tỉnh, mẹ con ôm chầm lấy nhau.
– Lạy trời con đã đc bình an.
– Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.
– Con ko sao là mẹ mừng rồi, con thấy trong người thế nào?
– Con thấy còn ê ẩm nhưng mà do những vết thương thôi trong người thi vẫn bình thường.
Bà Hoa sờ lên tay Như Quỳnh, bà mừng khi con bé đã tỉnh mong rằng mọi chuyện sẽ đc tốt đẹp hơn. Gia Vỹ, Khả Ái và Hân Đồng cũng đến.
– Chào bác.
– Chào các cháu, mấy đứa ngồi chơi bác đi ra ngoài mua ít đồ.
– Dạ, bác đi cẩn thận.
Bà Hoa đi ra ngoài, Nhã Thanh bước đến ngồi cạnh Như Quỳnh, mọi người cũng ngồi quây quần bên cô. Gia Vỹ hỏi thăm Như Quỳnh:
– Em thấy trong người thế nào?
– Em đã thấy đỡ nhiều rồi.
– Em phải sớm bình phục để dự hôn lễ của anh nữa biết ko?
– Anh yên tâm em sẽ đến.
Giã Vỹ đưa tay ra Như Quỳnh cũng nghéo vào tay Gia Vỹ, Như Quỳnh thấy vui khi Gia Vỹ đã tìm đc ý trung nhân, như vậy cô và Nhã Thanh mới thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
– Anh có việc rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em.
Gia Vỹ ra về, Như Quỳnh nhìn theo, cô cầu mong anh luôn đc hạnh phúc.
– Như Quỳnh mau khỏe lại đi ko thôi có người sẽ khóc thành sông luôn đó.
– Chị này cứ chọc em hoài.
Như Quỳnh nhìn Nhã Thanh cười.
– Bị nói như vậy thì phải mạnh mẽ chứ.
– Chị ko bênh em mà còn nói theo chị ấy nữa. Chị Đồng giúp em với.
– Chị cũng thấy vậy sao giúp em đc đây?
Câu nói của Hân Đồng làm ai cũng bật cười, Nhã Thanh thì xụ mặt xuống, Như Quỳnh nắm lấy tay Nhã Thanh.
– Coi mặt em kìa, xấu quá đi.
– Thấy ghét chị quá đi, ko bênh vực em gì hết.
– Đc rồi, chị sẽ bênh vực em, ko để ai ăn hiếp em hết.
Nhã Thanh cười hôn vào má Như Quỳnh.
– Chị đúng là nhất.
– Hân Đồng, chị em mình về thôi, ở đây làm kỳ đà thì kỳ lắm.
– Biết vậy là tốt đó chị yêu của em.
Khả Ái cốc lên trán Nhã Thanh.
– Em đúng là ham hố, ko hiểu sao Như Quỳnh lại yêu em.
– Tại em đẹp, em dễ thương mà chị.
– Ple……
Mọi người cũng đồng thanh cười làm Nhã Thanh cũng bật cười theo.
– Làm gì mà hợp sức chống lại em dữ vậy? Chị Đồng ráng coi chừng bà chị em nghen, ghê lắm đó.
– Chị đang canh dữ lắm luôn đó nhưng mà ko thể nào phát hiện đc gì ngoài trái tim của chị em dành cho chị.
– Em định đốt nhà chị hả? Ko dễ đâu.
– Chị thấy ko, người ta bênh nhau ghê ko? Chị nằm đó cười ko hà, ko bênh em gì hết.
– Thì chị bênh lẽ phải mà.
– Chút nữa chị chết với em.
– Thôi chị về trước đây. Như Quỳnh mau chóng khỏi bệnh nha.
– Dạ, em cảm ơn hai chị.
– Đừng khách sáo như vậy, chúng ta là người một nhà mà.
Khả Ái và Hân Đồng đi về, còn lại Nhã Thanh và Như Quỳnh.
– Lúc nãy dám chống đối em luôn hén.
– Rồi sao? Làm gì đc chị?
– Ko làm đc gì hết nhưng có thể làm như vậy…..
Nhã thanh cúi xuống khóa chặt môi Như Quỳnh, cả hai đang chìm đắm trong nụ hôn ngất ngây.
* * *