Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 13:
Như Quỳnh ra về thì đã thấy Gia Vỹ đứng đợi cô bên ngoài.
– Hôm nay anh ko đi làm hay sao mà lại sao rước em vậy?
– Nhã Thanh mới gọi cho anh, mời anh và em đến nhà dùng cơm. Em ko ngại khi đến đó chứ?
– Em thấy mệt chắc là em ko đi đâu. Anh đến đó đi đừng lo cho em.
– Anh nghĩ em nên đi khi mà em đang là chị dâu của Nhã Thanh, nếu em ko đi Nhã Thanh sẽ nghĩ thế nào?
Nghe Gia Vỹ nói cũng phải nên Như Quỳnh đồng ý đến đó, Gia Vỹ đưa Như Quỳnh về nhà nghỉ ngơi một lúc rồi mới đưa Như Quỳnh đến nhà Nhã Thanh. Có thể nói đây là lần đầu tiên cô bước vào căn nhà này, căn nhà thật sang trọng, Nhã Thanh sánh bước cùng Tố Châu bước ra tươi cười.
– Chào anh chị, em cứ nghĩ anh chị ko đến cơ.
– Làm sao mà ko đến đc khi mà em của anh bây giờ thành đạt như vậy.
– Đây là Tố Châu bạn em. Còn đây là anh Vỹ, anh họ chị còn đây là chị Quỳnh em đã gặp lúc nãy rồi đó.
– Dạ. Em chào anh chị.
– Chào em. Vậy chị em đã biết nhau rồi à?
– Chị hai đang làm chung với em mà, thôi anh chị vào đi chị Khả Ái cũng đến rồi đó.
Gia Vỹ gật đầu đưa Như Quỳnh vào trong. Nhã Thanh cùng Tố Châu cũng vào ngay sau đó. Buổi tiệc gia đình diễn ra thật ấm áp, Nhã Thanh đã thay đổi, đã trưởng thành rất nhiều. Khả Ái nhìn cách Nhã Thanh chăm sóc cho Tố Châu mà lại thấy xót xa cho Như Quỳnh. Nếu Nhã Thanh biết đc Như Quỳnh chịu biết bao đau khổ thì ko biết Nhã Thanh sẽ thế nào? Có làm như vậy ko?
– Há miệng ra chị đút cho nè, em hư quá ăn dính tùm lum ko sợ mọi người cười à?
Nhã Thanh vừa nói vừa lau miệng cho Tố Châu.
– Em làm vậy để Nhã Thanh lau cho em mà.
– Hai đứa làm anh ganh tỵ đó nha, nãy giờ chị hai em ko có chăm sóc anh gì hết.
Như Quỳnh nghe Gia Vỹ nói vậy cô liền hôn vào má Gia Vỹ một cái.
– Như vậy đc chưa ông xã, đền bù nãy giờ anh chăm sóc cho em đó.
– Quá đc luôn, ước gì em cứ hôn anh như vậy hoài.Không khí tuy vui vẻ nhưng trong lòng ai cũng thấy tan nát.
– Hân Đồng hay mình đi chỗ khác đi em. Ở đây một hồi chị tủi thân làm sao chịu đc.
– Vậy chị Đồng làm gì cho chị em hết tủi thân đi.Hân Đồng mắc cỡ khi mọi người đều đang trêu chọc cô.
Hân Đồng nhắm mắt hôn vào má Khả Ái làm mọi người ai cũng bật cười. Tố Châu thấy vậy cũng hôn thật nhanh vào má Nhã Thanh.
– Thưởng cho chị đó.
Nhã Thanh ko hiểu sao cô muốn xem phản ứng của Như Quỳnh thế nào nhưng cô ko thấy đc gì khi mà Như Quỳnh đang nói chuyện vui vẻ với Gia Vỹ như vậy. Sau khi ăn xong, Như Quỳnh ra sau vườn, cô ngồi trên chiếc xích đu tìm cho mình một chút bình yên.
– Chị ko vào nhà nói chuyện với mọi người sao lại ngồi ở đây?
Như Quỳnh quay lại thì Nhã Thanh đang đứng sau lưng cô nãy giờ.
– Hôm nay sao nhiều quá nên tôi muốn ngồi ngắm sao.
– Em có thể ngồi đây với chị ko?
Như Quỳnh ko nói gì, cô nhích sang một bên cho cho Nhã Thanh ngồi. Cả hai lặng lẽ ngồi ngắm sao rồi nhớ lại trước đây họ cũng từng ngắm sao như thế này.
– Anh chị định khi nào mới có cháu?
– Chuyện đó tôi chưa nghĩ đến, còn trẻ mà ko cần gấp.
– Anh Vỹ có tốt với chị ko?
– Anh ấy rất tốt.
– Đc vậy em cũng mừng, em vẫn mong chị luôn hạnh phúc.
– Cảm ơn cô. Thôi tôi về đây cũng khuya rồi.
Như Quỳnh vội quay lưng bước đi ko để Nhã Thanh kịp nói lời nào.
– Chị Quỳnh…………….
Như Quỳnh quay lại
– Có chuyện gì ko Nhã Thanh?
– À ko có gì, em định nói anh chị về cẩn thận.
– Cảm ơn cô. Như Quỳnh đi nhanh ra ngoài như đang trốn chạy.
Nhã Thanh ngồi đó ngắm sao mà nước mắt lại rơi. “chị ơi em muốn ôm chị nhưng em lại ko thể, ngồi bên chị mà sao em cứ ngỡ như rất xa, em phải làm sao để quên chị, như chị quên em dễ dàng như vậy”. Nhã Thanh ngồi đó mặc cho nước mắt lại tuôn rơi. Tố Châu đã thấy tất cả và cô hiểu người đã khiến trái tim Nhã Thanh đóng băng ko ai khác là Như Quỳnh.
Cộc…..cộc………….
– Vào đi.
– Dạ giám đốc cho gọi tôi.
– Chị ngồi đi.
Chị phó giám đốc ngồi xuống hồi hộp chờ đợi.
– Chị ko cần phải căng thẳng như vậy đâu. Tôi muốn hỏi cô Như Quỳnh làm việc thế nào thôi.
– Dạ cô ấy làm việc có trách nhiệm và có những ý tưởng mà trong thời gian qua đã giúp công ty chúng ta rất nhiều.
– Đc rồi, tôi muốn cô ta làm thư ký riêng cho tôi trong thời gian tôi còn ở đây.
– Dạ tôi sẽ sắp xếp ngay thưa giám đốc.
– Đc rồi chị làm việc đi.
Nhã Thanh ngả người ra sau ghế, cô ko hiểu vì sao lại muốn Như Quỳnh làm thư ký cho cô như vậy?
– Chị làm gì mà trầm tư vậy?
– Chị đang nghĩ nãy giờ em đi đâu mà chị tìm hoài ko thấy, tưởng đâu ai bắt cóc em rồi chứ?
– À em xuống gặp chị Quỳnh học hỏi thêm kinh nghiệm đó mà.
– Từ nay em muốn gì thì có thể trực tiếp làm với chị ấy. Bởi vì từ hôm nay chị ấy sẽ là thư ký riêng cho chị.
– Chị nói chị Quỳnh làm thư ký cho chị vậy em thì sao?
– Em vẫn là trợ lý đắc lực cho chị chứ chị có sa thải em đâu mà em lo.
– Vậy mà em tưởng chị sa thải em chứ. Chị Quỳnh làm chung cũng tốt, em cũng thích cách làm việc của chị ấy.
– Đc rồi, em sắp xếp một chỗ cho chị ấy, chút nữa chị ấy sẽ đến nhận việc. Bây giờ chị đi có chút việc, chút chị về dùng cơm với em.
– Ok chị.
Nhã Thanh đi ra ngoài cô đang muốn đến quán kem năm xưa để ôn lại kỷ niệm xưa.
– Chào chị, xin hỏi chị dùng gì?
– Cho tôi ly kem dâu.
Người phục vụ bước đi, Nhã Thanh nhìn quanh nơi đây vẫn ko thay đổi chỉ có người thì thay đổi ko còn người quen nữa. Ly kem đc mang ra cũng mùi vị đó nhưng sao lại thấy lạc lõng ko còn hương vị ngọt ngào khi lần đầu tiên cô đến đây. Có lẽ mọi thứ đã thay đổi và cô cũng cần thay đổi khi mà cô đã hứa với Davis Sơn sau khi từ Việt Nam trở về Pháp cô sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh bởi cô muốn quên đi tất cả để quá khứ, để nó mãi mãi ko tồn tại nữa. Ngồi một lúc Nhã Thanh đi về, cô vừa vào văn phòng đã thấy Như Quỳnh ngồi đó còn Tố Châu thì ko thấy ở đâu.
– Chị đến khi nào?
– Tôi cũng mới đến thôi nhưng tôi muốn hỏi sao cô lại muốn tôi làm thư ký cho cô.
– Tại em biết chị là người có năng lực, em muốn chị cùng đi những khi tiếp khách hàng để chị có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn như vậy sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn.
Nghe Nhã Thanh nói cũng đúng nên Như Quỳnh ko nói gì nữa.
– Chị thấy Tố Châu đâu ko?
– Hình như mới ra ngoài thì phải, tôi cũng ko rõ.
– Chị đi dùng cơm với em đc ko?
– Tôi ăn rồi, cô đi đi.
– Vậy em đi đây, khi nào Tố Châu có quay lại chị nói cô ấy gọi cho em.
Như Quỳnh gật đầu Nhã Thanh cũng đi ra ngoài. Như Quỳnh nhìn theo bất chợt cô thở dài ko biết Nhã Thanh ở đây bao lâu và cô phải còn đối diện với Nhã Thanh đến bao giờ. Buổi tối Như Quỳnh định về thì Nhã Thanh gọi cô quay lại.
– Chút nữa chị đi với em gặp khách hàng.
– Mấy giờ sẽ gặp khách hàng.
– Chị về đi 8h em qua đón chị.
– Ko cần đâu, cô nói địa chỉ tôi sẽ tự đến.
– Đc rồi vậy 8h chị đến địa chỉ này nha.
Như Quỳnh cầm tấm danh thiếp rồi bước đi. Nhã Thanh cũng sắp xếp tài liệu rồi đi ra ngoài. 8h Nhã Thanh đến nhà hàng đã thấy Như Quỳnh đứng đợi bên ngoài.
– Xin lỗi đã để chị đợi.
– Ko có gì, tôi cũng mới đến. Tố Châu ko đi với cô à?
– Hôm nay Tố Châu có hẹn với bạn nên ko đi đc, vào thôi chị.
Cả hai đi vào trong, cuộc hợp tác diễn ra tốt đẹp, ăn xong họ còn yêu cầu đi đến quán bar Nhã Thanh thì ko thể từ chối bởi đây là hợp đồng quan trọng nên đã dẫn họ đến quán bar sang trọng nhất và họ đã rất hài lòng về điều đó.
– Tôi có thể mời thư ký của giám đốc uống một ly đc chứ?
– Xin lỗi ông vì cô ấy ko uống đc tôi sẽ uống thay cô ấy.
– Vậy à? Tiếc thật, đc rồi nếu có người uống thay cũng tốt.
Vậy là Nhã Thanh phải uống gấp đôi họ mới chịu. Thấy Nhã Thanh uống nhiều như vậy mà Như Quỳnh thấy nóng lòng, cô muốn đưa Nhã Thanh về nhưng lại ko dám nói, cô định uống thì Nhã Thanh đã giữ lại ko cho và cứ thế Như Quỳnh cứ ngồi đó nhìn Nhã Thanh uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng những người đó cũng đi về chỉ còn cô và Nhã Thanh ở lại, lúc này Nhã Thanh cũng đã say rất nhiều. Như Quỳnh tính tiền rồi nhờ phục vụ cùng đưa Nhã Thanh ra đón taxi rồi đưa Nhã Thanh về nhà. Sau khi cho Nhã Thanh nằm xuống giường, Như Quỳnh đi lấy khăn lau mặt cho Nhã Thanh, đang lau thì Nhã Thanh nắm tay Như Quỳnh áp vào má mình.
– Như Quỳnh, chị đừng rời xa em đc ko? Em yêu chị…
Như quỳnh lặng yên nhìn Nhã Thanh, cô ko ngờ Nhã Thanh vẫn còn tình cảm với cô, vậy mà cô cứ nghĩ Nhã Thanh đang yêu Tố Châu nữa cơ.
– Em lạnh quá chị ôm em đc ko?
Nhã Thanh nói nhưng đôi mắt vẫn nhắm lại, Như Quỳnh thấy người Nhã Thanh run lên thì lo lắng, cô nghĩ có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Nhã Thanh uống nhiều đến vậy. Như Quỳnh bước đến nằm cạnh Nhã Thanh và ôm cô vào lòng. Lúc này người nhã thanh cũng đã bớt run, Như Quỳnh ko dám buông ra cô sợ Nhã Thanh lại lạnh. Cứ thế Như Quỳnh ôm chặt lấy Nhã Thanh. Lúc này Nhã thanh cũng vòng tay ôm lấy Như Quỳnh trong vô thức Nhã Thanh đặt lên môi Như Quỳnh một nụ hôn nồng nàn có chút tham lam, ko hiểu sao Như Quỳnh ko đẩy Nhã Thanh ra mà còn đáp một cách nồng nhiệt. Đc một lúc Nhã Thanh cũng ngủ. Đến sáng Nhã Thanh thức dậy nhìn quanh ko thấy ai chỉ thấy một mình trong phòng cô vỗ đầu cố nhớ lại chuyện hôm qua. Bất giác Nhã Thanh sờ lên môi mình cô vẫn cảm nhận có cái gì đó ấm áp ở bờ môi chẳng lẽ hôm qua cô say quá rồi lại ảo giác. Nhã Thanh cố gắng nhớ nhưng vô hiệu bởi hôm qua cô say đến ko biết gì nữa. Chỉ có một người đã thấy tất cả và cô biết mãi mãi sẽ ko bao giờ có đc Nhã Thanh và cô quyết định bỏ cuộc chỉ xem Nhã Thanh như chị gái của mình, có lẽ cô chưa quá yêu Nhã Thanh nên có thể bây giờ nên chấm dứt nếu ko đến khi ko thể dứt ra lại càng đau khổ hơn.