Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 16
Sau khi từ Nha Trang về Nhã Thanh và Như Quỳnh giữ đúng như những gì họ đã nói, giữ khoảng cách như trước đây. Mới đây đã hai tuần cô ở Việt Nam, công việc cũng đã giải quyết xong Nhã Thanh cũng quyết định trở về Pháp vào ngày mai. Hôm nay cô đến văn phòng thì không thấy Như Quỳnh đâu chỉ thấy một bao thư để trên bàn. Nhã Thanh lấy ra xem mới biết đó là đơn nghỉ việc của Như Quỳnh. Gần đây cô và Như Quỳnh cũng ít gặp nhau. Nên không biết vì lý do gì mà Như Quỳnh nghỉ việc. Tố Châu vừa đến Nhã Thanh liền hỏi.
– Hôm nay chị Quỳnh có đến công ty không em?
– Dạ lúc sáng chị ấy có đến nhưng rồi lại đi về.
– Em gọi cho chị ấy dùm chị thử xem được không? Chị muốn biết vì sao chị ấy lại nghỉ việc như vậy.
Tố Châu gọi cho Như Quỳnh nhưng số máy không liên lạc được.
– Em liên lạc cho chị Quỳnh được chưa?
– Chị tắt máy rồi em không liên lạc được!
Nhã Thanh đứng ngồi không yên cô không biết chuyện gì xảy ra với Như Quỳnh. Nếu vì cô mà nghỉ việc thì cô sẽ không làm Như Quỳnh khó xử nữa sẽ về Pháp ngay hôm nay.
– Chị đi ra ngoài chút có gì thì gọi cho chị.
Tố Châu gật đầu Nhã Thanh chạy ra ngoài thật nhanh cô đến ngay nhà Gia Vỹ
– Dạ chào cô Thanh!
– Chào dì. Cho cháu hỏi có anh Vỹ ở nhà không?
– Dạ cậu chủ đi ra ngoài lúc sáng rồi thưa cô.
– Vậy chị hai có ở nhà không dì?
Người giúp việc ngơ ngác nhìn Nhã Thanh.
– Dạ cô Thanh muốn hỏi ai? Chị hai nào?
Giờ đến Nhã Thanh ngạc nhiên:
– Cháu đang hỏi vợ anh Vỹ, chị Như Quỳnh có ở nhà không?
– Cô có nhầm lẫn không? Cậu Vỹ đâu có kết hôn với ai đâu. Vả lại cô Như Quỳnh cũng đâu có ở đây!
– Dì nói anh Vỹ không kết hôn?
– Dạ tôi ở đây có thấy cậu lấy vợ đâu.
Nhã Thanh không hiểu chuyện này là thế nào, cô muốn hỏi cho rõ nên đã chạy đến công ty Gia Vỹ.
– Thưa cô, giám đốc đang họp, vui lòng cô chờ một lúc được không?
Nhã Thanh mặc cho cô thư ký ngăn lại cô vẫn tiếp tục hướng đến phòng họp. Cô muốn hỏi cho rõ vì sao ai cũng lừa gạt cô. Nhã Thanh vừa đến thì Gia Vỹ cũng bước ra, anh ngạc nhiên khi gặp Nhã Thanh ở đây.
– Thưa giám đốc tôi có ngăn lại nhưng cô đây muốn vào gặp ông!
– Không sao cô đi làm việc đi.
Nhã Thanh được Gia Vỹ đưa vào văn phòng.
– Ngọn gió nào đưa em đến đây thăm anh vậy?!?
– Em có chuyện muốn hỏi anh mong rằng anh đừng giấu em chuyện gì hết.
Gia Vỹ cảm thấy lo lắng khi nghe Nhã Thanh rào trước như vậy:
– Được rồi em hỏi đi anh sẽ trả lời tất cả nếu anh biết.
– Anh và chị Quỳnh kết hôn khi nào? Ảnh cưới đâu? Có thể cho em xem được không?
Gia Vỹ bối rối, chẳng lẽ Nhã Thanh đã biết? Nhưng Gia Vỹ cũng chống chế:
– Anh và chị em kết hôn 2 năm rồi, còn hình thì anh đang để ở nhà.
– Vậy chúng ta về nhà ngay bây giờ được không? Em muốn được xem ảnh cưới của anh chị.
– Bây giờ anh bận rồi tối em qua đi.
– Gia Vỹ! Đến lúc này anh còn không cho em biết sự thật nữa sao? Thật sự anh và chị ấy không có kết hôn đúng không?
Gia Vỹ nhìn Nhã Thanh, nước mắt tuôn rơi rên má Nhã Thanh. Gia Vỹ biết không thể giúp được Như Quỳnh nữa rồi vả lại anh cũng không muốn cả hai người họ tổn thương, dù anh rất đau khổ nhưng anh vẫn mong họ có thể tìm đến nhau.
– Phải anh và Như Quỳnh chưa từng kết hôn. Tất cả chị là nói đối để em có thể dứt bỏ tất cả mà ra đi.
– Vì sao anh làm lại như vậy?
– Bởi vì Như Quỳnh đã nhờ anh và anh không thể từ chối khi Như Quỳnh muốn thế.
Gia Vỹ bắt đầu kể lại hôm Như Quỳnh đến tìm mình:
– Cậu chủ có cô Như Quỳnh đến tìm.
Gia Vỹ như sợ mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa.
– Chị nói ai đến tìm tôi?
– Dạ là cô Như Quỳnh!
Gia Vỹ vội chạy ra ngoài đúng là Như Quỳnh rồi! Gia Vỹ lộ rỡ nét mặt phấn khởi.
– Như Quỳnh anh không ngờ em đến tìm anh
– Anh định cho em đứng ngoài này nói chuyện với anh à?
Gia Vỹ gãi đầu bởi khi gặp Như Quỳnh ,Gia Vỹ đã không nhớ gì nữa.
– Em vào nhà đi! Gặp em, anh mừng quá nên quên mất!
Như Quỳnh đi vào, cô chỉ ngồi lặng im nhìn Gia Vỹ một lúc Như Quỳnh mới lên tiếng.
– Gia Vỹ em nhờ anh giúp em một chuyện được không?
– Em nói đi! Anh sẽ sẵn sàng giúp em!
– Em với anh kết hôn giả có được không?
Gia Vỹ ngạc nhiên nhìn Như Quỳnh.
– Kết hôn giả nghĩa là thế nào?
– Là chúng ta sẽ kết hôn nhưng không phải là thật.
– Em càng nói anh lại càng không hiểu.
– Anh có phải là anh họ của Nhã Thanh.
– Phải! Nhưng sao em biết.
Như Quỳnh bắt đầu kể tất cả cho Gia Vỹ nghe. Càng nghe Gia Vỹ lại càng nhói lòng. Mọi chuyện sao lại có thể như vậy? Nhã Thanh và Như Quỳnh yêu nhau. Thật sự Gia Vỹ cảm thấy bị sốc. Anh chỉ biết lặng im nghe Như Quỳnh kể. Cuối cùng là vậy. Như Quỳnh muốn anh giúp kết hôn giả để Nhã Thanh thấy vậy mà từ bỏ.
– Em đã kể cho anh nghe hết rồi. Em biết em đến đây nhờ anh là không đúng nhưng ngoài anh ra em không biết phải nhờ ai. Nếu anh muốn em gái mình có cuộc sống tốt thì anh hãy vì Nhã Thanh mà giúp em được không?
– Như Quỳnh anh thật sự bất ngờ đến không biết phải làm gì lúc này. Một người anh yêu còn một người là em gái anh. Nếu anh giúp em sẽ làm tổn thương Nhã Thanh rất nhiều. Nếu như anh không giúp thì cả ba đều tổn thương như nhau. Em đã đến đây nhờ anh thì anh cũng không thể từ chối nhưng anh muốn em suy nghĩ thật kỹ để không phải nuối tiếc khi em làm như vậy.
– Em đã suy nghĩ thật kỹ mới đến nhờ anh. Em biết sẽ làm cả ba đều tổn thương nhưng thà như vậy để Nhã Thanh có cuộc sống tốt hơn.
– Được rồi anh sẽ giúp em nhưng không vì em yêu Nhã Thanh mà anh sẽ bỏ cuộc. Anh sẽ đợi em đến khi nào em có thể xóa nhòa hình bóng Nhã Thanh mà chấp nhận anh. Anh sẽ chờ em.
– Cảm ơn anh Gia Vỹ. Xem như em nợ anh một ân tình. Em về đây khi nào anh sắp xếp mọi chuyện thì gọi cho em.
– Anh đưa em về…..
– Tất cả mọi chuyện là như vậy. Như Quỳnh đã làm tất cả để em có thể quên cô ấy mà có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhã Thanh càng nghe Gia Vỹ nói thì càng nhói đau. Như Quỳnh đã hy sinh để cô được hạnh phúc vậy mà cô không biết lại còn oán trách. Cô có còn xứng đáng với tình yêu Như Quỳnh dành cho cô không? Nhã Thanh tự trách mình thật ngốc bao lâu nay không cảm nhận được tình yêu Như Quỳnh dành cho mình.
– Nhã Thanh em đừng trách mình nữa. Hãy tìm Như Quỳnh và mang lại cho cô ấy hạnh phúc mà cô ấy đáng được nhận.
– Gia Vỹ em xin lỗi đã giấu anh bao lâu nay.
– Em thật ngốc mà. Nếu em yêu Như Quỳnh thì phải đấu tranh biết không?
– Cảm ơn anh Gia Vỹ.
– Bây giờ hãy mau tìm Như Quỳnh đi. Cô ấy vẫn ở chỗ cũ. Anh chỉ có thể giúp em như thế thôi.
Nhã Thanh vội chạy thật nhanh ra ngoài, nỗi vui mừng hạnh phúc khi tình yêu được đáp trả và cô hứa với lòng sẽ không bao giờ từ bỏ Như Quỳnh dù ba cô có ngăn cản cũng vô ích.
– Nhã Thanh………
Nhã Thanh quay lại. Gia Vỹ đưa tay lên mỉm cười.
– Cố lên anh tin em sẽ làm được.
Nhã Thanh cũng đưa tay ra mỉm cười, Nhã Thanh đến ngôi nhà thân yêu của mà trước đây cô đã từng cảm nhận mình thật sự hạnh phúc. Đến nơi thì cửa đã khóa. Hỏi thăm mới biết Như Quỳnh về quê. Nhã Thanh vội chạy về quê. Nhã Thanh nhìn quanh không thấy Như Quỳnh đâu chỉ thấy bà Hoa đang ở phía sau cô bước tới.
– Chào bác!
– Nhã Thanh là con sao?
Bà Hoa thật bất ngờ khi gặp lại Nhã Thanh. Bà không nghĩ sẽ có ngày gặp lại con bé. Nếu nó đã đến đây có nghĩa nó vẫn còn tình cảm với Như Quỳnh, điều đó cũng làm bà mừng bởi con gái bà sẽ không phải chịu đau khổ nữa. Bà mong rằng cả hai sẽ tìm đến hạnh phúc cho mình.
– Bác có khỏe không?
– Bác vẫn khỏe. Bác nghe nói con đã đi Pháp rồi kia mà.
– Dạ con về được hai tuần rồi. Chị Quỳnh có nhà không bác?
– Nó đang ở phía sau. Con ra đó đi.
– Dạ cảm ơn bác.
– Nhã Thanh! Bác mong con hãy làm tất cả để Như Quỳnh được hạnh phúc dù có xảy ra chuyện gì con cũng không được bỏ rơi nó. Bác sẽ luôn ủng hộ các con!
Nhã Thanh mừng rỡ khi bà Hoa đã chấp nhận cho họ đến bên nhau. Nhã Thanh bước đến ôm bà Hoa.
– Con cảm ơn bác đã không ngăn cản mà còn tác hợp cho chúng con. Con hứa với bác dù có chuyện gì đi nữa con cũng sẽ không bao giờ từ bỏ chị ấy!
– Được vậy bác đã yên tâm rồi. Thôi con ra đó với con nó đi.
Nhã Thanh đi nhanh ra phía sau Như Quỳnh đang ngồi đó nhìn cô độc và lẻ loi. Nhã Thanh lại thấy đau lòng.
– Em có thể ngồi đây với chị được không?
Như Quỳnh giật mình cô không ngờ Nhã Thanh lại đến đây.
– Sao cô lại đến đây?
– Em muốn tìm chị. Ngày mai em đi Pháp rồi nên em muốn từ giã chị.
Như Quỳnh thấy nhói lòng dù cô biết Nhã Thanh sẽ đi nhưng sao khi đối diện với Nhã Thanh cô lại thấy đau lòng như vậy.
– Tôi chúc cô đi thượng lộ bình an!
– Cảm ơn chị. Tháng sau em sẽ kết hôn, chị và anh Vỹ qua bên ấy với em nha!
– Nhất định tôi và anh Vỹ sẽ đến!
– Chị không muốn giữ em lại sao?
Như Quỳnh nhìn Nhã Thanh khó hiểu.
– Cô nói gì tôi không hiểu?
– Chẳng lẽ chị muốn em về bên đó? Muốn em kết hôn?
– Sao tôi phải giữ cô lại khi mà chúng ta có là gì của nhau?
– Có thật chúng ta không là gì của nhau không?
– Hôm nay cô bị gì vậy? Toàn nói những chuyện gì đâu không? Cô về đi tôi đi ngủ đây.
Như Quỳnh đứng lên. Cô đang trốn tránh những câu hỏi của Nhã Thanh nhưng mà Nhã Thanh đâu buông tha. Cô nắm lấy tay Như Quỳnh kéo lại ôm Như Quỳnh vào lòng.
– Chị thà chịu khổ một mình chứ không bao giờ nói yêu em sao?
Như Quỳnh đẩy Nhã Thanh ra nhưng cô chống cự vô ích bởi đôi tay Nhã Thanh đã ôm trọn lấy cô.
– Buông tôi ra đi cô nói gì tôi không hiểu gì hết!
– Đến nước này mà chị còn không chịu nói nữa à? Em đã biết hết tất cả rồi vì thế chị nên ngoan ngoãn mà ở trong vòng tay em đi.
– Cô biết chuyện gì? Có liên quan gì đến tôi đâu?
– Vậy có người yêu em, hy sinh vì em mà con nói không liên quan à?
Sau câu nói, Nhã Thanh buông Như Quỳnh ra. Nhìn vào mắt Như Quỳnh cô nói:
– Chị đừng rời xa em nữa! Chị tưởng làm vậy em sẽ được hạnh phúc sao? Mấy năm qua em luôn sống trong đau khổ. Chỉ có chị mới có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho em. Em yêu chị mãi mãi vẫn không thay đổi.
Như Quỳnh không nói gì cô ôm chầm lấy Nhã Thanh, những giọt nước mắt lại rơi.
– Nhã Thanh, chị xin lỗi, chị yêu em nhưng chị không thể lo cho em cuộc sống sung sướng như em đã từng có. Cũng vì vậy mà chị đã chấp nhận rời xa em để khi chị biết mình thật sự mất em thì cũng là lúc chị rất cần em.
– Chị thật ngốc mà! Sao lại nghĩ như vậy? Em không cần cuộc sống sung sướng. Em chị cần có chị. Như vậy đối với em đã quá đủ rồi. Từ nay, em sẽ không bao giờ buông chị đâu. Em sẽ giữ mãi chị bên cạnh, dù có khó khăn đến đâu em cũng sẽ không bỏ cuộc, em sẽ làm tất cả để mang đến hạnh phúc cho chị. Hãy cùng nhau vượt qua tất cả nha chị!
Như Quỳnh gật đầu, nụ hôn thay bao lời muốn nói. Họ thật sự hạnh phúc. Họ mong rằng hạnh phúc này mãi tồn tại….
Như Quỳnh ngồi tựa vào vai Nhã Thanh. Hôm nay bầu trời lung linh những vì sao. Cũng là ngày họ cảm nhận được những vì sao đẹp nhất từ trước đến nay. Cả hai mãi lo ngắm sao đâu biết rằng có người đang mỉm cười nhìn họ. Và cầu chúc họ sẽ luôn được hạnh phúc…