Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 18:
Hôm nay ngày nghỉ nên Nhã Thanh đi chợ, cô đặc biệt nấu cho Như Quỳnh món canh chua cá kho. Như Quỳnh thức dậy nghe mùi thơm từ phía sau, cô đi lại thì ngạc nhiên khi thấy Nhã Thanh đang cặm cụi nấu ăn, điều mà cô ko thể ngờ tới.
– Wow….em làm món gì mà thơm vậy?
Vừa nói Như Quỳnh lau mồ hôi trán cho Nhã Thanh.
– Em làm món chị thích, em phải học lâu lắm mới có thể làm đc đó.
– Thì ra hôm nay thức sớm đi mua những thứ này đúng ko?
– Chị biết rồi còn hỏi. (cười)
– Sao ko gọi chị dậy làm phụ cho.
– Em muốn chị bất ngờ mà.
– Em đó, lúc nào cũng vậy đừng có thương chị quá coi chừng chị hư đó nghen.
– Chị mà hư là em đánh đòn chị đó.
– Dám đánh chị luôn hả?
– Bây giờ thì ko đánh mà …..
Nhã Thanh cúi xuống nhưng bị Như Quỳnh bịt miệng lại.
– Đồ ăn khét hết rồi kìa cô nương.
Nhã Thanh vừa quay lại thì Như Quỳnh nhanh chóng vào nhà vệ sinh, thì ra Nhã Thanh bị mắc lừa Như Quỳnh. Sau bữa ăn ấm cúng, Nhã Thanh đưa Như Quỳnh đi dạo phố. Cả hai đến quán kem năm xưa nơi mà kết chặt họ lại với nhau, họ cùng ôn lại kỉ niệm xưa.
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Em đang nhớ đến những ngày chúng ta làm ở đây thật là vui.
– Chị cũng vậy, dù bây giờ đã đổi chủ nhưng không gian vẫn ko thay đổi.
– Chị có liên lạc với chị Nguyệt ko?
– Chị cũng có liên lạc nhưng ko thường xuyên.
– Bây giờ chị ấy cũng ổn định cuộc sống, em cũng mừng cho chị ấy.
– Chị cũng vậy, Nguyệt nói cuối năm sẽ về Việt Nam thăm mọi người.
Cả hai ko nói gì nữa mà tận hưởng ly kem đc mang ra với thật nhiều hương vị.
– Sau này em sẽ mở quán kem với thật nhiều hương vị tình yêu.
– Em lại ngồi đó mà tưởng tượng nữa rồi.
– Em sẽ làm thật đó bởi em cũng muốn ai cũng hạnh phúc như chúng ta.
Ánh mắt Như Quỳnh chợt buồn bởi cô đang lo sợ cái hạnh phúc này sẽ ko còn nữa khi mà ba Nhã Thanh kịch liệt phản đối như vậy. Nhã Thanh biết Như Quỳnh đang nghĩ gì nên cô nắm chặt tay Như Quỳnh lại.
– Chị đang nghĩ đến ba sẽ phản đối chúng ta đúng ko?
– Chị lo sợ một ngày nào đó thức dậy ko có em bên cạnh chị ko biết phải làm sao.
– Chị yên tâm em sẽ ko rời xa chị. Hãy hứa với em dù có khó khăn đến đâu cũng đừng bao giờ bỏ cuộc, cùng em vượt qua có đc ko?
Như Quỳnh gật đầu, nép vào lòng Nhã Thanh, cảm giác lúc này thật bình yên, nhưng cô biết phía trước còn nhiều chông gai đang chờ cả hai. Đi chơi một lúc cả hai đi nhà vừa đến cửa thì họ đều khựng lại.
– Ba…
– Cô còn xem tôi là ba nữa à? Hai cô đang làm cái trò gì thế hả?Nhã Thanh nắm chặt tay Như Quỳnh.
– Chúng con yêu nhau vì thế xin ba chấp nhận cho chúng con.
– Bốp…
– Đồ mất dạy, ai cho con cái tình yêu bệnh hoạn như vậy chứ?
Nhã Thanh ôm má, cô nhìn ông với đôi mắt đã ngấn nước.
– Ba nghĩ con muốn như thế này lắm sao? Ba mẹ sinh con ra nhưng ông trời tạo hóa trái tim con, bắt con phải bước vào con đường này, con chỉ mong ba hiểu con ko bệnh hoạn, con thật sự hạnh phúc khi bên chị ấy. Dù ba có làm gì ngăn cản chúng con cũng vô ích thôi.
– Ba ko cần biết con làm gì mau đi theo ba về nếu ko đừng trách ba.
– Con ko đi đâu hết con sẽ ở đây.
– Đc rồi con vì cô ta mà chống đối ba chứ gì, người đâu mau đưa tiểu thư về cho ta.
– Ai dám đụng đến tôi đừng có trách.
Những tên vệ sĩ khựng lại…
– Sao còn đứng đó mau bắt tiểu thư về.
Những tên vệ sĩ bước đến nắm tay Nhã Thanh kéo đi. Dù cô đã chống cự nhưng những tên vệ sĩ cho ba cô ko phải hạng tầm thường. Lúc này Như Quỳnh quỳ xuống.
– Con xin bác đừng bắt Nhã Thanh, tất cả là lỗi ở con, chúng con biết làm vậy là sai trái nhưng xin bác cho chúng con một cơ hội đến với nhau nếu con đường đó ko thuộc về chúng con thì con và Nhã Thanh sẽ từ bỏ. Con xin bác cho chúng con một hy vọng.
– Cô còn dám cầu xin tôi à? Trước đây tôi cứ nghĩ cô giữ lời hứa nhưng ko ngờ khi nó thành đạt cô lại quyến rũ nó, ko có chuyện tôi đồng ý cho nó đến với một người bần hèn như cô, càng ko chấp nhận khi nó và cô có cái tình yêu bệnh hoạn đó. Tôi cảnh cáo cô nếu còn tiếp tục với Nhã Thanh thì đừng có trách.
Sau câu nói ông phát giận dữ bước đi, Như Quỳnh chạy theo cố gắng cầu xin, Nhã Thanh thì đang chống cự với bọn kia.
– Thả tôi ra, tôi ko đi đâu hết.
Nhã Thanh vùng vẫy hết sức mới có thể thoát đc. Cô chạy thật nhanh về phía Như Quỳnh mà ko để ý đến đoạn đường trước mắt, đến khi một tia sáng đang hướng về phía cô thì Nhã Thanh mới giật mình nhưng đã quá muộn.
– Nhã Thanh coi chừng.
– RẦM……….
Nhã Thanh với ông Phát lặng người khi mà Như Quỳnh đã đẩy Nhã Thanh ra cũng vừa lúc chiếc xe lao đến và Như Quỳnh đã gánh lấy tất cả, Như Quỳnh nằm bất động, máu ra rất nhiều, Nhã Thanh vội ôm Như Quỳnh.
– Chị tỉnh lại đi, chị nói gì với em đi, đừng làm em sợ mà, chị tỉnh lại đi. Các người đứng đó làm gì, mau gọi cấp cứu nhanh đi.
Nhã Thanh hét lên làm mọi người ai cũng quýnh quáng cầm đt gọi đi. Khuôn mặt ông Phát có chút gì đó lay động nhưng cũng ko ai biết ông đang nghĩ gì. Trên đường đến bệnh viện Nhã Thanh luôn nắm chặt tay Như Quỳnh, máu càng lúc càng ra nhiều, Nhã Thanh cảm thấy lo sợ.
– Chị ko đc bỏ em. Chị tỉnh lại đi, chị có chuyện gì em biết sống làm sao, chị mở mắt ra nói gì với em đi.
Nhã Thanh nước mắt đã đầm đìa, cô chỉ biết chắp tay cầu nguyện cho Như Quỳnh đc bình an vô sự. Như Quỳnh đc đưa vào phòng cấp cứu, Khả Ái, Gia Vỹ và mọi người đều có mặt. Gia Vỹ phải chạy về quê đưa bà hoa lên Sài Gòn. Bà Hoa nghe thấy tin đã ngất xỉu. Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu Nhã Thanh ko nói chuyện với ông Phát, cô ôm chầm lấy Khả Ái khóc như đứa trẻ.
– Chị ơi, chị Quỳnh có bề gì em sẽ ko tha thứ cho mình, cũng tại em mà chị ấy mới như vậy, em phải làm gì để chị ấy ko phải rời bỏ em đây.
– Như Quỳnh sẽ ko sao đâu, em phải mạnh mẽ lên, em có chuyện gì thì Như Quỳnh biết nương tựa vào ai đây?
Ông Phát bước đến vịn vai Nhã Thanh.
– Nhã Thanh, ba xin lỗi.
Nhã Thanh ngước lên nhìn ông đầy oán trách.
– Có lẽ ba đang vui lắm đúng ko? Ba đã làm đc những gì ba muốn, vậy thì ba còn xin lỗi con làm gì? Nếu chị ấy có bề gì thì con sẽ ko bao giờ tha thứ cho ba.
Ông Phát nhìn Nhã Thanh, nó nói đúng, cũng tại ông mà chúng nó mới như thế này. Cũng vì cứu con ông mà Như Quỳnh đã ko nghĩ đến bản thân mình chỉ muốn con ông đc bình an, có lẽ ông đã sai khi đã chia cắt chúng nó. Ông cầu mong Như Quỳnh bình an nếu con bé có chuyện gì chính ông cũng ko tha thứ cho mình. Ông Phát đi ra ngoài, Nhã Thanh ngồi đó từng phút trôi qua thật nặng nề. Cô đứng ngồi ko yên, cứ đi qua đi lại làm Khả Ái cũng thấy nóng lòng. Cả hai đều mong những điều may mắn sẽ đến với Như Quỳnh và Như Quỳnh sẽ được bình an.