Mãi yêu em chị nhé

Đã 1 tuần Như Quỳnh đi làm mà cứ ngóng ra cửa, cô mong bóng dáng thân quên đó sẽ xuất hiện nhưng chờ hoài cô cũng không thấy, cô không biết vì sao 1 tuần rồi mà Nhã Thanh không đi làm. Cô lại không hiểu sao cô lại thấy buồn, cô muốn có người quậy phá, muốn được làm phiền nhưng bây giờ không ai làm phiền cũng không ai quậy phá cô nữa.
– Cho hỏi cô có phải là Như Quỳnh?
Như Quỳnh nhìn người thanh niên, cô cũng không biết anh ta hỏi tên cô làm gì nữa nhưng rồi cô cũng gật đầu.
– Phiền cô ký tên nhận quà dùm tôi.
– Anh có nhầm không?
– Trên này vẫn còn ghi tên cô và địa chỉ làm việc không nhầm đâu cô ký tên dùm tôi.
Như Quỳnh không biết phải làm sao nên cô ký tên. Cô cứ nghĩ là Gia Vỹ tặng cho cô vì ngoài anh ta ra thì không còn ai nữa bởi Nhã Thanh thì không thể nhưng rồi cô cũng nhận lấy món quà. Như Quỳnh mở ra xem, cô ngạc nhiên vì món quà là của Nhã Thanh. Bên trong có một cái hộp nhỏ, cô mở ra xem mới biết đó là chiếc nhẫn được đính kim cương chiếu lấp lánh và cô nghĩ có lẽ Nhã Thanh đã phải dành dụm rất lâu mới có thể mua được. Như Quỳnh cảm động, cô thấy có lỗi khi những ngày qua lại làm Nhã Thanh tổn thương như vậy. Như Quỳnh lấy miếng giấy trong cái hộp ra đó là hình vẽ hai người đứng hai bên và không khỏi bật cười khi Nhã Thanh có trí tưởng tượng phong phú như vậy.
“Chị à! Đã một tuần rồi, chị đã suy nghĩ lại không? Em mong chị chấp nhận tình cảm em bởi em yêu chị rất nhiều, em có thể làm tất cả để chị được hạnh phúc. Ngày mai em mong sẽ nhận được câu trả lời của chị. Yes or no? Nếu chị nói với em “yes” em sẽ ở bên chị suốt đời không bao giờ rời xa chị. Còn chị nói “no” em sẽ biến mất khỏi cuộc đời chị không bao giờ em làm phiền chị nữa. Chiếc nhẫn là tượng trưng tình yêu em dành cho chị, như một lời đính ước của em dành cho chị. Khi nào chị chấp nhận em thì sẽ chính tay em đeo vào cho chị và không thì xem như đó là món quà cưới em tặng cho chị. Em muốn nói với chị rất nhiều nhưng không được rồi vì bây giờ em phải đưa chị vào giấc mơ của em, em hy vọng chị sẽ chấp nhận em. EM YÊU CHỊ”
Như Quỳnh gấp mảnh giấy lại rồi bỏ chiếc nhẫn cẩn thận vào chiếc hộp như cũ. Cô đã phải suy nghỉ thật nhiều. Cô thừa nhận những ngày qua cô cũng đã nhớ Nhã Thanh rất nhiều, cô cứ nghĩ mọi thứ đơn giản khi không gặp Nhã Thanh, muốn trốn tránh để không phải lung lay nhưng khi không gặp Nhã Thanh trong những ngày qua cô mới hiểu trái tim cô cũng đã dành cho Nhã Thanh và nỗi nhớ cũng tăng dần theo ngày tháng. 1 tuần qua đối với cô thật tẻ nhạt, Nhã Thanh đã không làm phiền cô, không cho cô vòng tay ấm áp như mọi khi mà thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo khi đêm về. Và bây giờ khi Nhã Thanh hỏi cô Yes or No cho câu trả lời ngày mai thì cô không biết phải làm sao. Nếu cô tiếp tục từ chối có nghĩa cô sẽ mất Nhã Thanh mãi mãi. Nếu cô đồng ý thì mẹ cô, bà sẽ thế nào khi biết rằng có đứa con không bình thường như cô. Như Quỳnh cứ suy nghĩ mãi, giữa lý trí và con tim nhưng cuối cùng thì con tim có lý lẽ riêng của nó và cô cũng quyết định sẽ chấp nhận Nhã Thanh nếu Nhã Thanh thật sự yêu cô thì cả hai sẽ cùng vượt qua tất cả. Như Quỳnh mỉm cười khi ngày mai sẽ là một ngày bắt đầu có cuộc sống mới của cô và phải đối diện với biết bao chông gai phía trước. Như Quỳnh suy nghĩ mãi rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay. Buổi sáng Như Quỳnh thức dậy sớm. Hôm nay không đi học nên cô có một buổi sáng thật rảnh, tha hồ làm những gì mình thích. Và cô đợi một người mà đã 1 tuần cô đã rất nhớ. Nghe tiếng gõ cửa Như Quỳnh chạy thật nhanh nhưng cô thất vọng khi người đứng trước nhà cô là Ánh Nguyệt chứ không phải Nhã Thanh. Khuôn mặt Như Quỳnh hiện rõ sự thất vọng.
– Cậu làm gì mà mặt buồn quá vậy bộ đang chờ ai hả?
– Tại hôm qua tớ thiếu ngủ thôi chứ có chờ ai đâu.
– Như Quỳnh, cậu có xem báo hôm nay không?
– Tớ có khi nào xem báo đâu mà cậu hỏi.
– Hồi sáng tớ đi mua đồ thì thấy tờ cái này. Tuy chụp không rõ nhưng cũng có thể biết người đó là ai. Mà người này là con gái của tỷ phú BẢO PHÁT đó.
– Mà người đó là ai có liên quan gì đến tớ đâu. Những người giàu hay làm vậy để đánh bóng tên tuổi của mình mà.
– Nhưng Như Quỳnh nè, người con gái đó là LÂM NHÃ THANH người mà kết thân với cậu trong thời gian qua đó.
Ánh Nguyệt vừa dứt câu thì Như Quỳnh đã chụp lấy tờ báo để xem. Người con gái đang tươi cười không ai khác chính là Nhã Thanh. Như Quỳnh chỉ còn biết chôn chân một chỗ, cô không thể thốt nên lời nào. Cô đã một lần bị tổn thương chẳng lẽ Nhã Thanh lại đem cô ra đùa giỡn như vậy? Mới đây cô còn thấy hạnh phúc khi chờ đợi Nhã Thanh để nói những gì mà bao lâu nay cô đã chôn chặt trong lòng mình. Nhưng bây giờ tất cả đã sụp đổ khi mà sự thật Nhã Thanh đã lừa dối cô trong suốt thời gian qua. Như Quỳnh cầm tờ báo mà không khỏi nhói lòng. Nụ cười đó làm sao cô quên được, chỉ có cô khờ không biết mình đang là món đồ chơi cho những tiểu thư đài cát mà thôi. Ánh Nguyệt thì hiểu Như Quỳnh đang bị sốc khi bị Nhã Thanh lừa dối bởi cô biết Như Quỳnh không muốn kết thân với nhà giàu cô sợ một lần nữa bị những người giàu có coi thường như trước đây. Như Quỳnh đã từng bị tổn thương như vậy.
– Như Quỳnh cậu có sao không? Vẫn ổn chứ?
Như Quỳnh cười mà nụ cười thật gượng ngạo làm sao.
– Tớ không sao. Chỉ có điều tớ buồn khi Nhã Thanh lại đùa giỡn tớ như vậy, có lúc tớ đã xem Nhã Thanh như em gái của mình vì hoàn cảnh Nhã Thanh đáng thương. Nhưng bây giờ tớ cảm thấy chính tớ bây giờ mới thật đáng thương khi bị Nhã Thanh đối xử như vậy.
– Thôi cậu đừng buồn biết đâu Nhã Thanh có nỗi khổ riêng thì sao?
– Ánh Nguyệt tớ muốn được yên tĩnh một mình. Xin lỗi cậu, hôm khác cậu đến chơi nha.
– Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Tớ đi về có chút chuyện khi nào rảnh tớ sẽ qua thăm cậu.
– Cậu đi về cẩn thận.
Ánh Nguyệt về rồi, Như Quỳnh vào trong bây giờ cô mới bật khóc. Nỗi đau cứ dằn xé con tim. Tình yêu vừa chớm nở đã vội tắt và cô không biết bây giờ mình nên làm gì bởi người giàu không ai thật lòng chỉ thích đùa giỡn trên nỗi đau của những người khác. Cô dặn lòng sẽ không bao giờ tha thứ cho Nhã Thanh cũng như cô đã làm đối với Gia Vỹ. Cô tin mình sẽ làm được. Như Quỳnh nuốt những dòng nước mắt vào trong cố gắng để chút nữa đây cô phải tỏ ra bình thản như không có chuyện gì để đối diện với Nhã Thanh dù rằng cô đang rất đau lòng. Đến tối Như Quỳnh vẫn đi làm bình thường. Nhã Thanh cũng đã đi làm lại nhưng cô đang né tránh không muốn gặp Nhã Thanh và Nhã Thanh không biết ảnh của mình đã đăng lên đầy trang báo. Thấy Như Quỳnh ngó lơ nên Nhã Thanh đã nắm tay Như Quỳnh kéo ra sao để nói chuyện.
– Hôm nay chị bị gì vậy? Không thèm nhìn em cũng không thèm nói chuyện với em.
– Tôi có bị gì đâu, tại không thích thì không nói chuyện.
– Chị có nhận được thư em gửi không? Chị không nhớ em gì hết à?
– Thư thì tôi đã nhận rồi, màà có chuyện gì không?
– Thì em muốn có câu trả lời từ chị. Yes or No?
– Cô biết tôi trả lời sao rồi mà, chẳng phải tôi đã từng nói là không bao giờ tôi và cô đi chung đường vì thế cô biết câu trả lời của tôi là No rồi chứ.
Nhã Thanh đứng chết lặng, cô đã thật sự thất bại vậy mà trong những ngày qua cô đã luôn nuôi hy vọng để bây giờ nỗi đau lại khiến cõi lòng cô tan nát. Nhã Thanh nhìn ánh mắt của Như Quỳnh xem lời nói đó có thật không? Nhưng cô chỉ nhận lại một cái nhìn lạnh nhạt mà Như Quỳnh dành cho cô.
– Em hiểu rồi dù em đã cố gắng hy vọng nhưng bây giờ em đã hiểu chị chưa bao giờ nghĩ đến em, chỉ có em là yêu đơn phương, yêu chị một cách mù quáng để bây giờ em có làm gì cũng không bao giờ có được chị trong vòng tay. Từ nay em sẽ mãi mãi biến khỏi cuộc đời chị và sẽ không bao giờ làm phiền chị nữa. Từ nay chị hãy cố gắng sống thật tốt và thật nhiều hạnh phúc nhé.
– Cảm ơn cô. Tôi cũng mong cô sẽ tìm được người tốt hơn tôi. Còn cái này tôi không thể nhận bởi tôi và cô không quá thân để có thể nhận món quà giá trị như vậy, cô cứ giữ lại mà tìm người xứng đáng để trao cho họ.
Như Quỳnh đưa cái hộp cho Nhã Thanh rồi cô bước nhanh vào nhà hàng. Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được, cô sẽ khóc trước mặt Nhã Thanh mất. Những giọt nước mắt của Nhã Thanh rơi làm cô tan nát. Thà như vậy sẽ tốt hơn, sau này cũng không phải tổn thương quá nhiều. Nhã Thanh chỉ biết đứng nhìn cô, biết ít nhiều Như Quỳnh cũng có tình cảm với cô nhưng cô không hiểu vì sao Như Quỳnh lại từ chối thẳng như vậy. Không khí làm việc trở nên ngột ngạt. Cả hai không nhìn nhau mà cứ cắm cúi làm cho xong công việc của mình. Nhã Thanh sau khi tan ca đã đi về nhà, cô đang thực hiện đúng lời hứa của mình là không làm phiền Như Quỳnh còn Như Quỳnh đi ra ngoài cô đang muốn tìm kiếm cái gì đó mà cô biết sẽ không bao giờ thuộc về cô nữa. Được một lúc Như Quỳnh cũng lái xe về nhà.
– Như Quỳnh…
Như Quỳnh quay lại, cô thấy Gia Vỹ đang đi lại gần cô.
– Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?
Như Quỳnh gật đầu rồi mời Gia Vỹ vào nhà. Nhìn căn nhà đơn sơ mà Gia Vỹ nhói lòng nếu bây giờ thời gian có quay lại có lẽ anh sẽ chọn Như Quỳnh chứ không chọn cái tài sản mà gia đình đã bắt anh phải chọn lựa. Như Quỳnh đem nước ra khuôn mặt không chút thay đổi.
– Anh tìm tôi có chuyện gì?
– Anh chỉ muốn hỏi em dạo này sống thế nào mọi chuyện vẫn ổn hả em?
– Cảm ơn anh, mọi thứ vẫn tốt đẹp.
– Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không Như Quỳnh? Anh muốn làm tất cả để bù đắp cho em, anh xin em cho anh một cơ hội để có thể chuộc tất cả nỗi đau mà trong thời gian qua em phải gánh chịu. Hãy tha thứ cho anh được không?
– Gia Vỹ, tôi đã quá đau khổ rồi xin anh đừng làm mọi chuyện thêm rối lên có được không? Nỗi đau anh gây ra cho tôi vẫn còn đây. Vì thế tôi không thể nào chấp nhận và tha thứ cho anh được. Mong rằng anh đừng làm gì để tôi phải đau khổ lần nữa.
– Như Quỳnh có thể bây giờ em không chấp nhận anh nhưng anh tin một ngày nào đó em sẽ chấp nhận và tha thứ cho anh, anh sẽ đợi em.
– Bây giờ tôi mệt rồi tôi cần nghỉ ngơi, anh về đi, giữa tôi và anh cũng không còn gì để nói nữa.
– Được rồi anh về, đây là số điện thoại của anh, lúc nào em cần anh giúp thì hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đến bên em.
Gia Vỹ bước đi, Như Quỳnh nhìn theo thở dài. Biết làm sao khi cô đã dành trái tim mình cho Nhã Thanh rồi, Gia Vỹ là người đàn ông tốt nhưng chỉ vì anh quá nhu nhươc nên mới như thế này, mong rằng sau này anh cũng tìm được một người thật tốt. Như Quỳnh tự nhốt mình trong nhà để mặc cho nỗi đau đang tan nát trong tim. Cô mong ngày mai rồi sẽ tốt đep hơn.
***
– Nhã Thanh, em bị sao vậy? Khi không lại ngồi ở đây?
– Em đang đau lắm chị biết không? Tại sao chị ấy không chấp nhận em khi mà em dành tất cả trái tim mình cho chị ấy. Có phải em đáng ghét lắm không?
– Em bình tĩnh đi, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khi em bị từ chối đấy.
– Chị nói vậy là sao?
Khả Ái đưa tờ báo cho Nhã Thanh.
– Chị nghĩ Như Quỳnh đã biết sự thật nên không chấp nhận em.
Nhã Thanh không nói gì vội chạy ra ngoài. Khả Ái nhìn theo, cô biết Nhã Thanh đang đến nhà Như Quỳnh. Nhã Thanh không còn suy nghĩ gì, cô biết Như Quỳnh từ chối cô là do Như Quỳnh biết thân phận cô vì thế muốn đến để nói với Như Quỳnh và mong Như Quỳnh tha thứ. Nhã Thanh vừa đến thì Như Quỳnh cũng vừa đi làm về.

– Chị Quỳnh, chị nói chuyện với em chút được không?
– Giữa tôi và cô có gì để nói đâu. Mong cô đừng làm phiền tôi nữa.
– Em biết chị đã biết thân phận của em. Có phải vì lý do đó mà chị từ chối em không?
– Tôi không quan tâm cô là ai, tôi chỉ muốn cho cô biết tôi trước giờ chưa bao giờ yêu cô vì thế cô đừng đến đây làm gì nữa, nơi đây không xứng để tiểu thư đài cát như cô đến đâu.
– Em xin lỗi vì đã giấu chị nhưng em làm tất cả chỉ vì em yêu chị. Em sợ chị biết thân phận em sẽ không kết thân với em vì thế em mới làm như vậy, em xin chị hãy tha lỗi cho em được không?
– Cô nghĩ tôi tin những gì cô nói sao? Những tiểu thư, công tử nhà giàu như các cô cậu thì luôn thích đem những người chúng tôi ra mà đùa giỡn đến khi chán rồi lại bỏ. Cô nghĩ tôi có thể chấp nhận và kết thân với cô được à? Tôi không muốn thấy mặt cô nữa mong rằng đây là lần cuối cùng cô đến làm phiền tôi.
Như Quỳnh vào trong đóng cửa lại. Cô ngồi phịch xuống, nỗi đau lại khiến nước mắt cứ tuôn rơi.bên ngoài thì Nhã Thanh cũng khóc…
– Chị ơi xin nghe em nói đi được không? Mở cửa cho em đi được không chị?!?
Nhã Thanh cứ nói nhưng không có lời đáp đến khi ánh đèn đã tắt… Cơn mưa cũng bắt đầu rơi rồi nặng hạt. Nhã Thanh vẫn cứ ngồi đó nước mắt hòa vào những dòng nước nó mặn đắng như nỗi đau mà cô đang phải gánh chịu. Do nước mưa thấm vào người nên không bao lâu Nhã Thanh cũng kiệt sức rồi gục xuống. Đến lúc này Khả Ái mới tới, cô vội chạy gọi Nhã Thanh.
– Nhã Thanh em sao vậy? Tỉnh lại đi!
Đến lúc này Như Quỳnh mới mở cửa ra. Khả Ái chỉ nhìn cô rồi không nói gì. Cả hai liền đưa Nhã Thanh đến bệnh viện. Trên xe Như Quỳnh nắm chặt tay Nhã Thanh. Những giọt nước mắt cứ tuôn rơi. Đến lúc này Khả Ái mới lên tiếng.
– Như Quỳnh, tôi mong rằng cô đừng giận Nhã Thanh nữa, bởi những gì nó làm là vì yêu cô. Nó có thể làm phục vụ chỉ để được ở bên cô. Tôi mong cô đừng giận khi nó giấu thân phận mình bởi nó biết cô biết nó giàu có thì cô sẽ không bao giờ cho nó cơ hội ở bên cô. Tôi có thể thấy được cô cũng có tình cảm với nó, vì thế, đừng làm cả hai thêm đau khổ rồi khi đánh mất sẽ không thể giữ lại được
Như Quỳnh chỉ lắng nghe. Bây giờ thì cô không còn nghĩ gì nữa. Nhã Thanh dù có giàu đi nữa đối với cô cũng không quan trọng cô chỉ cần có Nhã Thanh lúc này, chỉ như vậy thôi đối với cô đã quá đủ. Như Quỳnh cúi xuống hôn lên môi Nhã Thanh, ôm Nhã Thanh vào lòng, cô đang muốn sưởi ấm cho Nhã Thanh để chữa lành lại vết thương mà cô đã gây cho Nhã Thanh rất nhiều. Khả Ái mỉm cười vì cô biết Như Quỳnh cũng yêu Nhã Thanh. Mong rằng sau hôm nay họ sẽ được hạnh phúc bên nhau. Vừa đến bệnh viện Nhã Thanh đã đưa vào phòng cấp cứu. Ông Phát cũng đã đến.
– Khả Ái chuyện này là sao? Con chăm sóc Nhã Thanh như thế nào mà để nó như vậy? Con biết nó không chịu được khi dầm mưa sao???
– Dạ con xin lỗi bác hai.
Ông định nói gì nữa nhưng bác sĩ đã bước ra.
– Bác sĩ! Con gái tôi thế nào rồi?
– Cô ấy không sao chỉ suy nhược cơ thể thôi. Nằm lại ít hôm sẽ ổn thôi.
– Cảm ơn bác sĩ.
Ông Phát đi vào phòng thật nhanh bởi Nhã Thanh là báo vật của ông mà, ông không cho bất kỳ ai làm tổn hại đến con bé. Như Quỳnh không dám vào cô đứng bên ngoài. Khả Ái thấy vậy nên bước lại.
– Chúng ta vào thôi Như Quỳnh. Cô không muốn xem Nhã Thanh thế nào à?
– Tôi không dám vào khi mà ba Nhã Thanh đang ở trong đó. Hay chị vào đi tôi ngồi chờ bác ấy đi sẽ vào
– Không sao đâu đi theo tôi.
Như Quỳnh đi theo Khả Ái. Nhìn Nhã Thanh nằm đó mà cô thấy nhói lòng.
“Như Quỳnh đừng bỏ em. Em yêu chị. Xin đừng rời xa em”
Trong cơn mê sản Nhã Thanh mãi gọi tên Như Quỳnh, ông Phát hình như đã biết được ít nhiều nên ông quay lại thấy Khả Ái đi cùng cô gái nên ông hỏi:
– Cô có phải là người con gái mà Nhã Thanh mới nhắc đến không?!!?
Như Quỳnh chỉ gật đầu.
– Cô ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với cô.
Như Quỳnh bước theo ông Phát, cô biết sẽ có chuyện không hay sẽ xảy đến.
– Cô ngồi đi!
Như Quỳnh ngồi xuống nhìn ông Phát ánh mắt chờ đợi.
– Tôi không thích vòng vo vì thế tôi muốn đi thẳng vấn đề. Có phải những gì con gái tôi nói là thật? Nó và cô đang yêu nhau
– Dạ phải thưa bác
– Vậy cô có biết tình yêu của hai người không được bình thường không?
– Đối với bác nó không được bình thường nhưng với cháu nó vẫn bình thường, bởi tình yêu xuất phát bằng trái tim dù người đó là trai hay gái, miễn rằng trái tim chúng cháu có cùng chung nhịp đập thì sao lại cho là không được bình thường!?!
– Tôi không ngờ một người con gái xinh đẹp như cô lại chấp nhận đi yêu một đứa con gái như vậy. Hay cô biết nó có một tài sản kếch xù nên cô mới chấp nhận.
– Bác đừng nên đánh giá một người quá thấp như vậy. Con tuy nghèo nhưng con cũng có lòng tự trọng của con. Khi con biết Nhã Thanh, em ấy chỉ là một người tầm thường và con không biết gì về thân phận của em ấy. Đến khi biết được thì con đã từ chối không đến với em ấy. Cho đến khi Nhã Thanh vào bệnh viện và bác đã biết tất cả.
– Vậy cô nghĩ tôi nên chấp nhận cho hai người. Liệu cô lấy gì bảo đảm sẽ lo cho con gái tôi có cuộc sống tốt?!?!
– Tài sản cháu thì không có gì ngoài đôi tay. Cuộc sống có tốt hay không thì liệu có quan trọng?? Nhã Thanh không được hạnh phúc thì dù bác có cho em ấy nhiều vật chất, cho em ấy tất cả thì tất cả cũng chỉ là vô nghĩa
– Cô nói hay lắm nhưng tôi muốn cô rời khỏi cuộc đời của Nhã Thanh. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con bé. Bởi tôi không muốn con gái mình bước vào con đường bệnh hoạn đó. Nếu cô yêu nó thì nên làm điều gì đó để nó được hạnh phúc vả lại nó cũng đã được đính ước với một người mà có thể cho nó cuộc sống sung sướng. Những gì tôi nói cô đã hiểu rồi chứ? Cô nên thức tỉnh lại đi. Tôi sẽ không chấp nhận một người thấp hèn kết thống với gia đình tôi. Tôi cũng không muốn danh tiếng bao lâu nay của tôi bị bôi nhọ. Nếu cô muốn có cuộc sống yên ổn, những người thân cô bình yên thì cô cứ làm như trước đây đã làm với nó. Đây là số tiền cô cầm lấy, nó sẽ giúp ích cho cô rất nhiều trong cuộc sống. Vì thế cô nên dứt bỏ nó ra cô sẽ không bị thiệt thòi đâu.
Như Quỳnh chỉ lặng yên ngồi nghe, cô biết không người cha người mẹ nào muốn con mình bước vào con đường đó. Cô không trách ông đã dùng những từ khó nghe đó đối với cô. Cô chỉ buồn vì mai này sẽ không còn gặp Nhã Thanh được. Ông ấy nói đúng. Cô nên để Nhã Thanh được hạnh phúc bởi cô đâu có gì để cho Nhã Thanh được cuộc sống sung sướng. Đây là lần thứ 2 cô bị tổn thương, những người giàu luôn lấy đồng tiền để mua đi tình yêu của con họ. Không biết họ đang thương yêu con mình hay là yêu chính bản thân mình. Như Quỳnh đã cố gắng để không khóc bởi cô biết nước mắt lúc này cũng không giải quyết được gì.
– Cháu sẽ rời xa Nhã Thanh nhưng mong bác đừng dùng đồnng tiền để mua lấy tình yêu của cháu. Cháu yêu Nhã Thanh không có gì có thể mua được bởi nó là vô giá. Vả lại Nhã Thanh cũng không phải là món đồ hay món hàng để trao đổi với nhau bằng tiền. Đối với bác đồng tiền có thể giải quyết tất cả nhưng với cháu nó chẳng giải quyết được gì, cháu chấp nhận xa em ấy bởi cháu muốn em có một cuộc sống sung sướng. Cháu biết cháu không thể mang đến cho Nhã Thanh cuộc sống sung sướng, cháu chỉ có thể mang đến hạnh phúc cho Nhã Thanh. Cháu chỉ xin bác một điều có được không?
– Được rồi cô nói đi. Tôi sẽ chấp nhận nếu cô buông tha cho nó.
– Cháu muốn vào thăm Nhã Thanh lần cuối.
– Được rồi cô vào đi nhưng chỉ hôm nay thôi, mong rằng cô đừng đến làm phiền chúng tôi nữa.
– Cảm ơn bác, cháu hiểu mình phải làm gì mà.
Như Quỳnh gật đầu chào ông Phát rồi bước đi. Ông Phát nhìn theo khuôn mặt vẫn bình thản. Ông cũng đứng lên đi ra ngoài ngay sau đó. Như Quỳnh vào trong, lúc này chỉ có cô và Nhã Thanh, Như Quỳnh nắm lấy bàn tay Nhã Thanh áp lên má mình.
“Nhã Thanh em phải sống thật tốt biết không? Chị yêu em nhưng chị không thể đấu tranh vì tình yêu của chúng ta. Chỉ vì chị quá nghèo mà chị không mang cho em được hạnh phúc trọn vẹn, chị có thể cho em cả trái tim nhưng không thể sống bên em. Ngày mai nữa thôi chị sẽ không còn được ở bên em nữa. Chị cầu chúc em thật nhiều hạnh phúc. Chị sẽ mãi mãi giữ em trong trái tim. Chị yêu em”
Như Quỳnh hôn lên môi Nhã Thanh nhìn Nhã Thanh lần cuối rồi bước ra ngoài. Cô biết rồi đây Nhã Thanh sẽ oán hận cô nhưng thà như vậy để Nhã Thanh có cuộc sống tốt hơn. Như Quỳnh đi một lúc thì Nhã Thanh thức dậy cô cảm giác như môi cô vẫn còn hơi ấm của Như Quỳnh bởi cô nghe có ai đó nói chuyện với cô mà giọng nói đó cô không sao quên được. Nhã Thanh nhìn quanh cô không thấy ai. “Chẳng lẽ mình nằm mơ?” Rồi Nhã Thanh nhớ lại sao cô lại vào đây. Đang suy nghĩ thì Khả Ái bước vào
– Em tỉnh rồi hả? Em thấy trong người thế nào?
– Em không sao. Chị à! Chị Quỳnh có đến đây phải không?
Khả Ái lắc đầu làm Nhã Thanh cảm thấy hụt hẫng
– Như Quỳnh không có đến đây vả lại em nên quên Như Quỳnh đi bởi Như Quỳnh không bao giờ thuộc về em
– Em không tin! Có phải chị giấu em chuyện gì không? Rõ ràng em cảm nhận được chị ấy đang ở bên em kia mà.
-Có lẽ em quá yêu Như Quỳnh nên mới có cảm giác như vậy.
Nhã Thanh không nói gì nữa. Thật sự cô không thể đến bên Như Quỳnh được sao? Nhã Thanh nằm xuống nhắm mắt lại, nước mắt lại cứ rơi. Khả Ái nhìn Nhã Thanh mà nhói lòng bởi cô không thể giúp được gì cho em khi mà ba Nhã Thanh đã nói chuyện với cô. Vì thế cô không thể làm gì hơn là phải nói dối Nhã Thanh như vậy. Cô thương cho họ. Như Quỳnh chắc cũng đau khổ lắm mới có thể làm như vậy. Cô chỉ biết cầu mong cho cả hai để họ có thể tìm đến hạnh phúc cho mình. Khả Ái nhìn Nhã Thanh nghe tiếng thở đều cô biết Nhã Thanh đã ngủ nhẹ nhàng khép cửa lại, cô không biết rồi đây cô và Hân Đồng sẽ thế nào đây, có giống Nhã Thanh và Như Quỳnh không nữa. Bất giác cô cảm thấy sợ nếu cô cũng như họ liệu cả hai có cùng nhau vượt qua không, hay chỉ có thể đi nửa con đường rồi lại đường ai nấy đi. Nhưng dù thế nào cô cũng muốn Hân Đồng được hạnh phúc cũng như Như Quỳnh đã hy sinh tình yêu của mình để đổi lại hạnh phúc cho Nhã Thanh