Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 8:
Buổi sáng Như Quỳnh thức dậy thấy tay tê cứng cô nhìn xuống thì ra Nhã Thanh đang nằm lên tay cô. Nhẹ nhàng Như Quỳnh rút tay về nhưng vòng tay Nhã Thanh đã ôm chặt lấy cô.
– Cho em ôm chị chút nữa đi còn sớm mà chị.
Thấy còn sớm nên Như Quỳnh vẫn nằm im cho Nhã Thanh ngủ. Vì cô biết đêm qua Nhã Thanh đã không ngủ được. Với lại Nhã Thanh vì cô mà bị thương vì thế cô không nỡ đứng lên. Nhã Thanh dụi vào lòng cô và tiếp tục ngủ. Chỉ có Như Quỳnh là không sao ngủ được nữa nên đợi Nhã Thanh ngủ thật say cô mới bước đi ra ngoài.
– Con thức sớm vậy sao không ngủ thêm chút nữa?
– Con quen giấc rồi. Mẹ đang làm gì vậy?
– Hôm nay mẹ định làm bánh xèo cho Nhã Thanh nó ăn. Con bé về đây cũng làm cái gì đó coi cho được
– Mẹ để đó con làm cho.
– Mẹ làm được rồi con xem chút nữa dẫn Nhã Thanh đi đâu đó cho vui. Ở nhà hoài con bé sẽ buồn đó
– Con muốn ở nhà với mẹ thôi. Lâu lâu con mới về mà mẹ.
– Thì con dẫn em nó đi chơi một chút rồi về.
– Dạ con biết rồi.
Như Quỳnh phụ mẹ làm bánh. Nhã Thanh cũng thức, cô đi xuống bếp.
– Con chào bác
– Con thức rồi à? Tối qua con ngủ ngon không?
– Dạ ngon lắm.
Nhã Thanh trả lời bà Hoa mà ánh mắt nhìn về Như Quỳnh. Còn Như Quỳnh thi nhìn sang nơi khác
– Nhà bác đơn sơ con không chê là bác đây vui rồi
– Bác đừng nói vậy nhà con cũng đâu thua gì ở như vậy là quá tốt rồi
Bà Hoa nhìn Như Quỳnh hình như nó đang có tâm sự gì đó, bà thấy nãy giờ cứ ngồi im lặng không nói gì, bà hiểu được tâm trạng của nó lúc này. Tội nghiệp con bé nó đang cố gắng đánh bại lý trí của mình để không bước vào cuộc đời của Nhã Thanh. Bà cũng không muốn con mình đi vào con đường đó, nhưng nếu nó đã yêu thì bà cũng chấp nhận bởi bà cảm nhận được Nhã Thanh yêu con bà rất nhiều. Bây giờ bà không thể giúp gì được cho chúng nhưng mong rằng cả hai có sự lựa chọn sáng suốt
– Như Quỳnh con dẫn Nhã Thanh đi qua nội chặt cho mẹ vài tàu lá chuối đi
– Con đi được rồi để Nhã Thanh ở nhà chơi đi mẹ
– Cho em đi với ở nhà em cũng đâu làm gì đâu!!!
Như Quỳnh đang né tránh Nhã Thanh vậy mà cũng không được. Vậy là cô phải đèo của nợ này đi theo nữa rồi. Nhã Thanh ngồi phía sau lại vòng tay ôm Như Quỳnh cứng ngắt.
– Cô bỏ tay ra được không? Cô muốn tôi nghẹt thở chết sao hả
– Bỏ tay ra em té thì sao? Em ôm như vậy an toàn hơn
– Nhưng ôm như vậy tôi chạy không được
– Nãy giờ em thấy chị chạy bình thường mà. Chị đừng khó với em như vậy mà
– Cái gì cũng nói được hết
– Chị nói gì vậy?
– Không có gì ngồi im cho tôi nhờ
Nhã Thanh thôi không nói nữa cô sợ Như Quỳnh sẽ giận. Cô dựa vào lưng Như Quỳnh cảm giác sao mà bình yên làm sao dù biết Như Quỳnh không chấp nhận nhưng được ở bên cạnh người mình yêu như vậy cô cũng thấy mãn nguyện lắm rồi. Như Quỳnh vẫn cứ chạy đi và mong sao đoạn đường ngắn lại để những cảm giác này không tồn tại trong tâm trí cô bởi cô đang sợ với cảm giác ấm áp như thế này. Vừa tới nơi, cô Tư của Như Quỳnh đã bước ra mừng rỡ
– Như Quỳnh con về khi nào
– Dạ con về hôm qua. Cô Tư khỏe không?
– Cô Tư khỏe còn đây là….
– Dạ là bạn con tên Nhã Thanh
– Con chào Cô Tư
– Chào con. Con bé dễ thương quá
Nhã Thanh cười tít mắt khi có người khen cô như vậy
– cô Tư đừng có khen coi chừng có người bay trên mây bây giờ
– Chị cứ ăn hiếp em hoài. Cô Tư thấy sao nói vậy mà phải không cô Tư?
Cô Tư nhìn cả hai bật cười khi thấy hai đứa nói chuyện thật vui.
– Cả hai đứa đều dễ thương hết được chưa hai cô nương, con về đây khi nào rồi đi?
– Dạ mai con về lại Sài Gòn. Chút nữa cô Tư qua nhà con chơi nha!
– Chút thằng Tý về rồi cô Tư qua.
– Hai đứa ra sau vườn chơi đi cô đi rước thằng tý.
Như Quỳnh gật đầu dẫn Nhã Thanh đi ra phía sau
– Nhà nội chị nhiều cây ăn trái thật là thích
– Bộ nhà cô không có trồng à?
– Nhà em có trồng nhưng không bằng ở đây
Suýt chút nữa là đã để lộ thân phận nữa rồi
– Chị còn giận em chuyện hôm qua à?
Như Quỳnh giã vờ không hiểu Nhã Thanh nói gì nên cô hỏi lại
– Giận cô chuyện gì?
Nhã Thanh gãy đầu, khuôn mặt lúc này ngây ngô làm sao làm Như Quỳnh cũng không nhịn được cười
– Chị cười gì vậy chọc quê em hả? Thấy em hiền ăn hiếp chứ gì!?
– Thì tôi muốn cười thì cười có vậy cũng hỏi. Đi về thôi! Xong rồi.
– Vậy còn chuyện tối quá chị có suy nghĩ lại không?
– Tôi nói không là không. Nếu cô muốn tôi xem cô là bạn thì đừng bao giờ nói những chuyện như tối qua nữa
Nhã Thanh không nói gì những giọt nước mắt lại thi nhau tuôn rơi. Làm Như Quỳnh bối rối
– Xin lỗi đã làm cô buồn.nhưng mong cô hiểu tôi và cô không thể. Con đường chúng ta khác xa nhau, tôi không có cảm giác với người cùng phái với mình vì thế cô đừng hy vọng để phải thêm đau khổ. Hãy tìm cho mình một người xứng đáng hơn tôi.
Như Quỳnh càng nói thì trái tim Nhã Thanh càng thêm tan nát. Tất cả đã không còn hy vọng gì sao! Cô cứ nghĩ Như Quỳnh cũng có tình cảm với mình và đã nuôi hy vọng nhưng bây giờ cô đã hiểu Như Quỳnh không thích một người như cô. Nỗi đau này cô biết phải làm sao đây? Nhã Thanh không nói gì chạy thật nhanh ra ngoài lúc này đây cô muốn được yên tĩnh, muốn được khóc. Như Quỳnh nhìn theo mà nỗi lòng xót xa. “Xin lỗi em Nhã Thanh chị đã làm em tổn thương, nhưng thà như vậy sẽ tốt hơn cho chúng ta, đừng buồn chị hãy sống thật tốt chị mong em sẽ luôn được hạnh phúc”. Như Quỳnh suy nghĩ mà quên nãy giờ Nhã Thanh đã chạy đi. Đến khi Như Quỳnh giật mình thì vội chạy đi tìm Nhã Thanh vì Nhã Thanh có biết đường đâu, nếu chạy quá sâu sẽ lạc vào rừng như vậy thì thật là nguy hiểm. Như Quỳnh vừa chạy vừa gọi tên Nhã Thanh. Nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy. 1 tiếng rồi 2 tiếng nỗi lo lắng càng tăng lên đến khi trời đã tối Như Quỳnh gọi tên Nhã Thanh trong tuyêt vọng
– Nhã Thanh em ở đâu em ra đi. Chị xin lỗi chị sai rồi em ra đi được không?
Như Quỳnh vẫn gọi nhưng Nhã Thanh không trả lời. Như Quỳnh ngồi xuống cô bắt đầu khóc,bởi cô lo sợ chuyện không may sẽ xảy ra với Nhã Thanh. Như vậy cô sẽ ân hận suốt đời, Như Quỳnh đi một đoạn thì cô nghe tiếng thút thít trong lùm cây. Như Quỳnh bước vào thì thấy Nhã Thanh đang ngồi bên trong. Lúc này Nhã Thanh cũng ngước lên, cô sợ sẽ không còn gặp lại Như Quỳnh nữa. Trời tối cô sợ lại không biết đường về nên ngồi trong này khóc. Vừa gặp Như Quỳnh, Nhã Thanh đã đừng lên ôm chầm lấy
– Chị ơi em sợ lắm em xin lỗi
Như Quỳnh vừa mừng vừa giận
– Sao lại hành động như vậy? Nếu như tôi không đi tìm thì cô phải làm sao? Đừng như trẻ con như vậy biết không?
Nhã Thanh gật đầu, Như Quỳnh lau nước mắt cho Nhã Thanh cô nói:
– Mới nói như vậy đã khóc rồi sao này làm sao mà trưởng thành được? Con đường phía trước còn dài sau này cô phải đối diện ra sao?
– Chị có biết em đau lòng đến thế nào khi bị từ chối như vậy không? Em suy nghĩ rồi có thể bây giờ chị không yêu em không nghĩ đến em nhưng nhất định một ngày nào đó em sẽ khiến chị yêu em. Không vì chị từ chối mà em sẽ bỏ cuộc, em sẽ không từ bỏ đến khi nào chị thật sự không là của em thì lúc đó em sẽ tự động biến khỏi cuộc đời chị.
Như Quỳnh không nói gì, cô biết rồi đây cô sẽ phải đấu tranh thật nhiều. Cô cứ nghĩ từ chối như vậy Nhã Thanh sẽ bỏ cuộc có ai ngờ Nhã Thanh không tự bỏ cuộc mà con muốn đấu tranh tới cùng. Như Quỳnh cảm thấy lo lắng liệu cô còn cứng rắn để có thể nói ra những lời này không hay một ngày nào đó cô cũng sẽ mềm lòng và làm theo những gì con tim mình muốn.
– Chị đi theo em
– Cô đưa tôi đi đâu vậy
– Đi theo em rồi chị biết
Như Quỳnh không biết Nhã Thanh đưa mình đi đâu nhưng cô cũng đi theo
– Chị nhắm mắt lại đi. Không được nhìn lén đó. Khi nào em nói mở mắt ra mới được mở ngen
Như Quỳnh không hiểu nhưng rồi cũng nhắm mắt lại, Nhã Thanh bước lại gốc cây lấy ra cái hủ. Bên trong được đựng rất nhiều đom đóm. Lúc sáng cô chạy đi và vô tình chạy đến chỗ này, không biết đường về nên cô đã ngồi đây đợi Như Quỳnh đến khi trời tối vẫn không thấy Như Quỳnh chỉ thấy xuất hiện những con đom đóm thật đẹp, thích thú cô bắt từng con bỏ vào hủ chờ Như Quỳnh đến sẽ tạo cho Như Quỳnh bất ngờ.
– Được rồi chị mở mắt ra đi
Như Quỳnh mở mắt ra cô không khỏi bất ngờ và cảm động. Lúc này đây không từ nào diễn tả được khung cảnh thật đẹp: những con đom đóm làm cảnh vật thêm sinh động. Như Quỳnh thích thú đuổi bắt từng con rồi thả ra, cứ thế cả hai đùa giỡn bên nhau mọi lo âu điều không nghĩ đến. Bây giờ chỉ còn lại tiếng cười. Có lẽ, họ không muốn chuyện không vui nhắc đến trong lúc này. Chơi một lúc cả hai nằm xuống nhìn bầu trời về đêm hôm nay những vì sao lại chiếu sáng lấp lánh, lúc này ngắm sao thì thật là thích. Cả hai cứ lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Họ đều mong ngày mai sẽ tốt đẹp hơn. Được một lúc cả hai đi về, căn nhà vắng lặng. Như Quỳnh biết mẹ đã ngủ, trên bàn vẫn chừa đồ ăn cho cả hai. Không muốn mẹ buồn nên cả hai ngồi ăn xong mới vào phòng. Hôm nay vẫn vậy, mỗi người quay một nơi. Giấc ngủ lại đến muộn màng với họ. Buổi sáng cả hai từ giã bà Hoa đi về Sài Gòn. Vừa xuống xe, Nhã Thanh nói có việc gấp nên đi trước. Như Quỳnh cũng không hỏi gì mà đi về nhà mình.
– Như Quỳnh ………..
Như Quỳnh quay lại thì ra là Gia Vỹ. Anh cũng hay thật mới đây mà biết chỗ ở của cô rồi
– Anh đến tìm tôi có gì không?
– Em không định mời anh vào nhà được sao em?
– Xin lỗi nhà tôi thấp hèn không xứng để những người cao sang như anh bước đến. Nếu không có gì tôi xin phép.
Như Quỳnh bước đi Gia Vỹ vội nắm tay lại nhưng Như Quỳnh đã rụt tay về.
– Mong anh tôn trọng tôi mà đừng làm như vậy. Giữa chúng ta đã không còn gì nữa. Xin anh đừng làm phiền tôi để tôi yên có được không?
– Anh biết em còn yêu anh mà. Sao lại đày đọa bản thân mình như vậy? Tha thứ cho anh được không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu được không em???
– Yêu? Anh xứng đáng để tôi yêu anh à? Quá muộn để nói hai tiếng tha thứ rồi anh. Đối với tôi anh bây giờ cũng chỉ như một người bạn, những gì tôi muốn nói đã nói anh cũng đừng đến đây làm gì ở nơi này không xứng để anh bước đến đâu.
Như Quỳnh bước vào trong đóng cửa lại chuyện Nhã Thanh đã làm cô suy nghĩ rất nhiều giờ lại đến Gia Vỹ. Sao mọi thứ lại xáo trộn cuộc sống của cô như vậy, cô biết phải đối diện thế nào đây? Chỉ cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp như lúc ban đầu. Như Quỳnh đi vào trong. Gia Vỹ đứng một lúc cũng đi về. Tất cả đã hết như vậy rồi sao? “Như Quỳnh, anh phải làm sao để em tha thứ cho anh? Bởi trong trái tim anh không ai có thể thay thế em”. Gia Vỹ thở dài rồi cho lái xe đi. Trong lòng vẫn còn nuôi hy vọng Như Quỳnh sẽ quay trở lại.
CTY GFS
– Chị yêu của em đang làm gì đó?
– Chị con tưởng em không biết đường về nữa chứ! Vết thương em sao rồi? Sao mà không thấy nhắn tin cho chị gì hết vậy? Hôm nay em không về chắc là chị đăng báo tìm con gái ông LÂM BẢO PHÁT rồi đó
– Vết thương em thì không sao nhưng vết thương lòng thì đang đau lắm đây
– Là sao chị không hiểu??
– Em đã bị chị ấy từ chối rồi. Em đau lòng lắm nhưng em sẽ không từ bỏ chị ấy. Em tin một ngày nào đó tình yêu của em sẽ chinh phục chị ấy
– Em biết nghĩ như vậy thì chị mừng rồi
Cộc……….cộc…………
– Vào đi
– Anh có thể gặp hai cô giám đốc xinh đẹp không?
– Anh vẫn như vậy lúc nào cũng chọc ghẹo bọn em
– Anh về khi nào mà bây giờ mới xuất hiện vậy???
– Hai cô công chúa nhỏ đừng có tấn công anh như vậy. Anh mới về ít hôm nhưng vì bận chút chuyện nên không gặp hai em được. Tối nay anh sẽ đền bù cho cả hai một bữa chịu không?
– Tha cho anh đó, nhưng lần sau không có tha cho anh dễ dàng như vậy đâu
– Nhã Thanh đúng là khoan dung độ lượng. Tối nay anh có hẹn một người bạn sẽ làm cho hai em bất ngờ lắm đây
– Bạn gái anh hả?
– Không! Một người mà hai em gặp sẽ rất thú vị.
– Anh nói làm bọn em cũng đang muốn xem người đó là ai lắm đây
– Được rồi tối nay anh sẽ đón hai em. Giờ thì không phiền hai em nữa anh về đây
Gia Vỹ đi về Nhã Thanh nhìn theo. Cô vẫn đang còn nhiều chuyện muốn nói với Gia Vỹ. Cô cũng không biết có nên cho Khả Ái biết chuyện Gia Vỹ là người yêu của Như Quỳnh không nữa. Bởi ba người là anh em của nhau. Gia Vỹ là anh họ của cô và Khả Ái. Trước giờ 3 anh em luôn tốt đẹp với nhau nên bây giờ cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu và sẽ cạnh tranh với anh trai của mình hay là cô sẽ bỏ cuộc khi mà Như Quỳnh đã từ chối cô. Dù thế nào đi nữa thì cô cũng sẽ nói chuyện với Gia Vỹ một ngày gần nhất. Nhã Thanh cũng đi về nhà bởi cô cũng hơi mệt Khả Ái cũng sắp xếp giấy tờ đến ăn trưa cùng Hân Đồng.
– Hân Đồng em chờ chị lâu không?
– Dạ em cũng mới đến
– Chị bận chút việc nên đến trể xin lỗi đã để em đợi
– Chị bận rộn mà vẫn dành thời gian đến ăn trưa với em là em vui lắm rồi
– À? tối nay em rảnh không đi dùng cơm với chị và Nhã Thanh nha.
Hân Đồng vui vì được Khả Ái rủ đi ăn nên không cần suy nghĩ cô đã gật đầu thật nhanh, Khả Ái cũng thấy vui khi Hân Đồng đã đồng ý, không hiểu sao cô lại muốn đi cùng Hân Đồng như vậy. Mấy ngày nay cô đã không gặp cảm giác nhớ Hân Đồng sao đó. Và cô đã luôn giằng xé bản thân để không bị lung lai nhưng khi Hân Đồng vừa gọi dùng cơm thì cô đã không thể từ chối mà còn phấn khởi nữa. Giờ cô mới hiểu vì sao Nhã Thanh thà làm nhân viên phục vụ nó vẫn thấy vui bởi mỗi ngày nó được ở bên người mình yêu. Khả Ái đã tin những gì Nhã Thanh nói, tình yêu không nhất thiết là trai hay gái, chỉ biết rằng yêu và được hạnh phúc bên người mình yêu như vậy cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Bữa ăn thật vui, cả hai như xích lại gần nhau một chút và họ mong rằng vui vẻ như thế này mãi. Buổi tối Khả Ái đến đón Hân Đồng, cô nàng xinh như một nàng công chúa khiến trái tim Khả Ái cứ đạp loạn lên và có chút bối rối khi nhìn vào đôi mắt đó
– Chị và Nhã Thanh đợi em lâu không?
– Chị cũng mới đến thôi
– Chị Đồng hôm nay xinh quá. Coi chừng chút nữa có người đau tim vì chị đó
Nghe Nhã Thanh nói Hân Đồng mắc cỡ đến đỏ mặt. Khả Ái thì đá vào chân Nhã Thanh
– Em tốt nhất nên im lặng đi. Còn chọc chị nữa thì sau này chuyện của em tự lo liệu đi nghen
Nhã Thanh cười bởi cô biết Khả Ái đã bị Hân Đồng đánh bại
– Được rồi bà chị khó tính em sẽ không nói gì nữa giờ đi thôi
Cả ba đến nhà hàng sang trọng đến nơi đã thấy Gia Vỹ ngồi đợi sẵn, cùng với người thanh niên đang quay lưng về phía họ nên không thể biết người đó là ai
– Xin lỗi bọn em đến trễ
– Không sao bọn anh cũng mới đến.
Lúc này người thanh niên quay lại Nhã Thanh bật thốt lên trong nỗi ngạc nhiên
– Davis Sơn, anh về khi nào?
– Em không hoan nghênh khi anh về thăm em à?
– Không có! Tại em ngạc nhiên thôi
Davis Sơn cười nhìn người con gái anh yêu. Dù chưa thể chiếm được trái tim Nhã Thanh nhưng Davis Sơn chưa từng bỏ cuộc bởi anh tin một ngày nào đó con búp bê đó cũng sẽ được anh nâng niu và giữ như một bảo vật mà không có gì đánh đổi được. Còn Nhã Thanh, cô đang lo lắng nếu Davis Sơn về Việt Nam thì cô phải có nhiệm vụ dẫn anh ta đi chơi rồi. Mà cô thì rất ghét anh ta không phải vì anh ta xấu hay không tốt mà anh ta rất đẹp trai lại ga lăng biết bao cô gái muốn được anh ta ngó đến mà không được vậy mà cô lại không thích anh ta dù đã bao lần cô từ chối khéo nhưng anh ta cứ nói sau này ngoài cưới cô ra sẽ không lấy ai hết. Thật tình mà nói nếu như lần về Việt Nam này cô không gặp và yêu Như Quỳnh từ cái nhìn đầu tiên thì có thể cô cũng sẽ chấp nhận Davis Sơn bởi anh là người ân cần chu đáo. Anh luôn chịu đựng tất cả kể cả khi cô từ chối anh cũng không buồn mà còn muốn ở bên cạnh cô đến khi nào cô chấp nhận anh thì thôi. Anh là người có chí cầu tiến, là giám đốc công ty lớn ở Pháp, cũng là đối tác quan trọng với ba cô. Vậy mà cô lại dám từ chối anh. Nhưng cô kính trọng anh bởi anh không bao giờ đem tình cảm riêng tư mà xen lẫn công việc.
– Anh cứ tưởng em không muốn gặp anh chứ
– Anh cứ nói em vậy hoài gặp anh em cũng rất vui
– Chỉ cần câu nói đó của em thôi thì đối với anh cũng đủ rồi
– Hai người được rồi nha, bộ không thấy chúng tôi đang ngồi đây à?
– Anh đó! Sao lại không nói sớm cho em biết còn ở đó làm bất ngờ nữa
– Cái đó em nói Sơn kìa nó kêu anh tạo cho em bất ngờ thôi mà
Davis Sơn nhìn Nhã Thanh cười Nhã Thanh trợn mắt nhìn lại khiến những người xung quanh phải bật cười. Chỉ có Khả Ái biết Nhã Thanh đang rơi vào hoàn cảnh tiến thóai lưỡng nan. Một người đàn ông hoàn hảo. Một cô gái đáng yêu liệu Nhã Thanh phải làm sao. Nhưng cô biết Davis Sơn có hoàn hảo đến đâu cũng không bằng Như Quỳnh, người đã chiếm trọn trái tim của em gái cô. Cô chỉ tội nghiệp Davis Sơn được chăm sóc Nhã Thanh mà khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, còn Khả Ái cũng chăm sóc đặc biệt cho Hân Đồng. Chỉ có Gia Vỹ nhớ đến Như Quỳnh. Nếu hôm nay có Như Quỳnh ở đây thì có lẽ anh sẽ là người hạnh phúc nhất. Buổi ăn diễn ra thân mật và vui vẻ. Ăn xong Gia Vỹ đưa mọi người đến một nơi ai cũng hỏi nhưng anh nói bí mật đi rồi sẽ biết, ai cũng nhìn nhau không hiểu dạo này Gia Vỹ thích bí mật và làm cho người ta bất ngờ như vậy. Đến khi chiếc xe dừng xuống quán kem thì Nhã Thanh giật mình. Cô vội quay sang Khả Ái cầu cứu khi mọi người chuẩn bị bước xuống
– Anh Vỹ hay mình đi chổ khác ăn nghen. Chỗ này mùi vị em không thích
Giã Vỹ nghe Khả Ái nói vậy cũng buồn vì anh định vào đây để được gặp Như Quỳnh nhưng bây giờ họ không chịu vào thì đành đi chỗ khác. Chiếc xe lăn bánh. Nhã Thanh nhìn vào thấy Như Quỳnh đang dọn dẹp. Chỉ được nhìn Như Quỳnh như vậy thôi đối với cô cũng thấy thật hạnh phúc lắm rồi.