Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 4:
– Nhã Thanh tối nay chị nghĩ em phải nghỉ làm một bữa.
– Có chuyện gì vậy chị?
– Ba em có hẹn với gia đình bác Phúc dùng cơm, bác nói em ko đc vắng mặt.
– Chị nói giúp em ko đc à? Em đang giữ chìa khóa nhà của chị Như Quỳnh làm sao mà đi đc đây.
– Chuyện đó thì em tự giải quyết đi chị có nhiệm vụ thông báo thôi. Còn bây giờ chị lo công việc đây.
Khả Ái bước đi còn lại Nhã Thanh với bao suy nghĩ trong đầu “vậy tối nay phải đi thật sao?”. Cầm chìa khóa trong tay Nhã Thanh thở dài rồi cô xếp tập hồ sơ lại đi ra ngoài.
NHÀ HÀNG TEWLOU
– Nhã Thanh nhà anh càng lớn càng xinh ra giống mẹ con bé như đúc.
– Hân Đồng nhà anh chị cũng có thua gì càng lớn càng xinh ra.
– Khả Ái cháu thế nào? Lâu rồi mới gặp lại cháu bây giờ đã lớn như vậy rồi
– Cảm ơn bác, cháu vẫn bình thường.
Mọi người ai cũng nói cười vui vẻ chỉ có Nhã Thanh là đứng ngồi ko yên, hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn Khả Ái như muốn đc cô cầu cứu nhưng Nhã Thanh chỉ nhận đc nụ cười thật gian mà Khả Ái dành cho cô.
– Con bị gì mà ba thấy con nhìn đồng hồ hoài vậy bộ có hẹn với ai sao?
– Dạ đâu có tại con thấy đau bụng thôi.
– Nhã Thanh chị có thuốc nè em uống xem có đỡ chút nào ko?
Nhã Thanh nhăn mặt bởi cô đâu có đau bụng chỉ giả vờ để rời khỏi đây thôi mà.
– Chị Hân Đồng đưa thuốc cho con kìa. Uống vào xem có đỡ ko?
Nhã Thanh cầm viên thuốc cô nhìn Khả Ái rồi nhắm mắt uống cho xong. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao để nhanh chóng rời khỏi đây trước khi Như Ưùynh quay về nhà.
– Khả Ái lâu quá mới gặp chị, dạo này công việc của chị thế nào?
– Công việc chị vẫn bình thường,còn em định về Việt Nam học hay là trở lại bên ấy?
– Em định sẽ về đây học ko đi nữa.
– Vậy cũng đc vì Việt Nam mình nay cũng phát triển rồi. Em ở đây học cũng tốt
– Em cũng nghỉ vậy.
Khả Ái định nói thêm với Hân Đồng thì cô bị Nhã Thanh đá một cái thật mạnh. Biết Nhã Thanh muốn nói gì nên cô cũng ko muốn Nhã Thanh lo lắng nữa vả lại cô cũng mệt nên cũng muốn đi về.
– Bác hai con xin phép đưa em về trước, con thấy em cũng hơi mệt rồi.
– Đc rồi con coi em cẩn thận có gì cho bác biết.
– Dạ con xin phép bác, bác Phúc và Hân Đồng ở lại chơi vui.
– Cháu đi đường cẩn thận.
Nhã Thanh cũng vội chào mọi người rồi đi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm vì ko bị trễ giờ. Chỉ có Hân Đồng tiếc nuối vì ko đc nói chuyện nhiều với Khả Ái. Tự nhiên cô thấy bữa tiệc bây giờ thật tẻ nhạt.
– Lần này chị giúp em lần sao tự mà giải quyết đi nha.
– Em biết chị sẽ giúp em mà bởi vậy em mới thương chị nhất.
– Thôi đừng có xạo nha cô hai. Lúc nãy dám đá chị luôn hả, muốn chết à?
– Ai biểu chị cười chọc quê em làm gì? Biết em cầu cứu mà cứ giả bộ ngó lơ hoài, mà chị nè chị thấy chị Hân Đồng thế nào?
– Em hỏi vậy là sao?
– Thì cảm nhận của chị với chị Hân Đồng thế nào đó?
– Cũng bình thường có gì đâu mà em hỏi vậy?
– Tại em thấy chị Đồng nhìn chị, ánh mắt như em nhìn chị Quỳnh vậy và em đoán ko sai thì chị ấy yêu chị rồi đó.
– Em chỉ giỏi nói nhảm, cho chị xin hai chữ bình yên đc ko? Chị ko muốn đi chung đường với em đâu vì thế từ nay em đừng bao giờ nói với chị những chuyện như vậy.
– Để em xem một ngày nào đó chị cũng yêu chị Đồng thì chị sẽ tin những gì em nói là thật bởi tình yêu ko dựa trên cơ sở gì cả miễn yêu nhau cảm thấy hạnh phúc với nhau thì tình yêu đó chẳng khác gì trai gái yêu nhau cả.
– Chị nghĩ em lo cho cô người yêu bé nhỏ của em đi hơn là lo cho chị. Còn bây giờ xuống xe đc rồi, chị cần nghỉ ngơi hơn là ngồi đây nói chuyện với em.
– Nhìn mặt chị kìa, mới nói đến chị ấy đã đỏ mặt như vậy rồi, cố gắng tối nay đưa chị ấy vào giấc ngủ của chị thật ngon nha.
Nhã Thanh nói rồi đi nhanh ra ngoài. Khả Ái chỉ biết lắc đầu, thật lòng cô cũng thấy Hân Đồng nhìn mình với ánh mắt rất lạ nhưng cô ko dám nghĩ đến sợ sẽ đi lạc vào ánh mắt đó thì làm sao cô có thể thoát ra đc nhưng cô cũng phủ nhận một điều cô cũng có cảm tình với Hân Đồng. Còn Như Quỳnh hôm nay làm mà trong lòng cảm thấy buồn sao đó. Cô cũng ko hiểu vì sao hay tại hôm nay Nhã Thanh ko có làm phiền cô nên cô cảm thấy buồn, cô cũng ko biết vì sao hôm nay Nhã Thanh nghỉ làm nữa nhưng cái cô lo nhất là tối nay ko biết có chìa khóa để vào nhà mới là quan trọng bởi Nhã Thanh đang giữ chìa khóa nhà của cô. Mong sao Nhã Thanh gửi chìa khóa cho bà chủ nếu ko tối nay cô cũng ko biết phải lang thang ở đâu nữa.
– Bắt gặp rồi nha đang suy tư anh nào vậy?
– Có anh nào đâu mà suy tư chứ cậu chỉ giỏi đoán mò.
– Đoán mò vậy đó mà biết đâu trúng tùm lum tùm la.
– Vậy thì cậu ở đó đoán đi tớ đi làm việc đây.
Như Quỳnh bỏ đi ánh nguyệt nhìn theo cười. Sau khi tan ca Như Quỳnh chạy về nhà, từ xa đã thấy ánh đèn cô biết Nhã Thanh ở nhà và cô mừng khi mà tối nay cô ko phải ngủ bụi. Vừa bước vào nhà cô đã thấy Nhã Thanh nằm ngủ trên mâm cơm. Chắc là Nhã Thanh đợi cô về nên ngủ quên. Nghe tiếng động Nhã Thanh thức dậy cô dụi mắt nhoẻn miệng cười với Như Quỳnh mà Nhã Thanh đâu biết lúc này cô đáng yêu đến cỡ nào.
– Chị về rồi hả? Tắm rồi ra ăn cơm với em nè.
– Sao cô ko về nhà mà còn ở đây?
– Chị cho em ở nhờ ít hôm nữa nhen. Gia đình em về quê hết rồi ko có ai ở nhà hết nên em sợ.
– Tôi nói là ko đc chỉ hôm qua là quá đủ rồi. Cô ăn đi rồi tôi đưa cô về.
– Chị có cần lạnh lùng với em như vậy ko? Chỉ ít hôm thôi mà em hứa sẽ ko quậy phá gì đâu.
– Tôi nói ko đc là ko đc. Cô tìm bạn mà ở nhờ đi.
– Em mới lên sài gòn đâu có quen ai chỉ mới biết chị thôi.
– Vậy cô chủ của cô đâu sao ko ở nhờ?
– Chị ấy đi nước ngoài rồi nên em mới nhờ chị. Cho em ở nhờ ít hôm thôi, khi nào mẹ em về em sẽ về liền nhen chị.
Như Quỳnh muốn từ chối cũng ko thể đc vì Nhã Thanh đã nói như vậy rồi vả lại cô mà ko cho chắc là đứng đây nói chuyện tới sáng cũng chưa xong.
– Đc rồi tôi cho cô ở tạm mấy hôm thôi đó.
Nhã Thanh mừng rỡ ôm chầm lấy Như Quỳnh
– Cảm ơn chị nhiều nhiều lắm.
– Làm ơn buông tôi ra đừng có ở đó mà lợi dụng ôm tôi.
– Em có lợi dụng đâu mình là con gái mà ôm nhau có chút có mất mát gì đâu chị.
Như Quỳnh lắc đầu với Nhã Thanh luôn vì nói cái gì cũng có thể nói đc.
– Bây giờ cô có cho tôi đi tắm ko thì nói. Tôi ko hiểu sao tôi lại tự rước cái phiền phức về cho mình
Nhã thanh chỉ nhoẻn miệng cười mà nụ cười đó ai bắt gặp cũng phải xìu lòng.
– Dạ chị đi tắm em sẽ đợi chị.
Như Quỳnh lấy đồ rồi vào trong tắm, Nhã Thanh nhìn theo cười. Ko bao lâu sau thì Như Quỳnh bước ra. Bữa ăn tuy có hai người nhưng vẫn vui, tuy là Như Quỳnh lạnh lùng với cô, luôn giữ khoảng cách nhưng với Nhã Thanh đc ngồi ăn cùng Như Quỳnh, đc ở bên cạnh Như Quỳnh với cô như vậy cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
– Sao ko ăn mà ngồi đó cười một mình vậy?
Nhã Thanh giật mình khi nghe Như Quỳnh nói.
– Tại em vui khi đc chị cho ở nhờ thôi.
– Tôi cũng ko hiểu cô, nhìn cô, tôi nghĩ c. là một tiểu thư đài cát thì đúng hơn
– Bề ngoài làm sao đoán đc hả chị. Tại em sinh ra đc cái dáng quý tộc thôi chứ thật ra nhà em nghèo lắm.
Như Quỳnh nhìn Nhã Thanh làm Nhã Thanh sợ những gì mình nói sẽ bại lộ nên vội quay đi nơi khác.
– Em no rồi chị ăn đi ngen xong em dọn xuống cho nhé.
– Tôi ko dám cho cô đụng vào đâu. Tôi ko muốn chén nhà tôi phải ra đi vì cô .
– Chị đừng nghĩ em ko biết làm gì nha. Hôm đó là do em bất cẩn thôi mà
– Thì tôi đang sợ cái bất cẩn của cô làm phá đi tài sản nhà tôi.
Như Quỳnh đứng lên dọn dẹp, Nhã Thanh cũng giúp một tay sau khi rửa chén xong cả hai đi ngủ và cũng như hôm qua Nhã Thanh vòng tay ôm Như Quỳnh, mặt úp vào cổ Như Quỳnh ngủ thật ngon. Chỉ có Như Quỳnh ko sao ngủ đc bởi có bao giờ cô nằm quá gần gũi với một người con gái thế này đâu. Ánh Nguyệt với cô có ngủ chung thì cũng mỗi đứa một chỗ đâu phải như thế này. Như Quỳnh nhìn xuống thấy Nhã Thanh đã ngủ say, cô phải công nhận Nhã Thanh rất đẹp nét đep như một thiên thần bé nhỏ. “Mà sao mình lại có suy nghĩ quái quỷ như vậy? Tự nhiên lại đi nhìn lén cô ta làm gì? Có đẹp hay xấu liên quan gì đến mình đâu”. Như Quỳnh gỡ nhẹ tay Nhã Thanh ra nhưng mà vừa gỡ thì bàn tay đó lại vòng qua bụng cô vậy là Như Quỳnh phải để yên đó và cố gắng chìm vào giấc ngủ. Đến khi Như Quỳnh đã ngủ thì lúc này Nhã Thanh mới mở mắt ra. Dưới ánh đèn loe lóe Như Quỳnh đẹp một cách huyền bí và cuốn hút lạ thường. Nhã Thanh đã ko thể kiềm chế đc con tìm mình nên đã cúi xuống đặt lên môi Như Quỳnh một nụ hôn thật nhè nhàng “Chị à! Em yêu chị”. Nhã Thanh hạnh phúc vòng tay siết chặt hơn đưa cô vào giấc ngủ thật bình yên.