Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 2:
Một ngày mới bắt đầu Nhã Thanh cũng bắt đầu cho công việc của mình.
– Cộc……….cộc……
– Vào đi
Nhã Thanh bước vào thấy Khả Ái vẫn chăm chú vào màn hình cô nói:
– Ai cưới chị làm vợ chắc là có phước lắm.
– Muốn gì nữa đây cô nương.
– Em có muốn gì đâu đang khen chị chăm chỉ đó mà.
– Sao ko làm việc mà đến đây.
Nhã Thanh nhoẻn miệng cười ôm cánh tay Khả Ái.
– Chị giúp em một chuyện đc ko?
Khả Ái biết thế nào Nhã Thanh cũng đến nhờ mình nhưng ko ngờ lại nhanh như vậy.
– Chuyện gì em nói đi.
– Em muốn buổi tối đến quán kem đó làm với cô ấy chị giúp em nhen.
– Ko đc. Em nghĩ sao mà đến đó làm lỡ ai biết thân phận em thì sao?
– Chị này. Chị ko nói ai mà biết em chứ? Từ nhỏ em đã ở nước ngoài nên ai mà biết em là con ông LÂM BẢO PHÁT.
– Em chắc mình sẽ làm đc chứ?
– Chị đừng khinh thường em, vì cô ấy em có thể làm tất cả.
Khả Ái lại lắc đầu chào thua với đứa em của mình cái gì mà nó muốn thì nhất định phải làm bằng đc và cái nào nó thích thì bằng mọi giá nó sẽ có đc cái mà nó thích.
– Đc rồi chị giúp em.
Sau câu nói, Khả Ái lấy đt gọi cho bà chủ vì chủ quán kem là bạn thân thiết với Khả Ái nên việc cho Nhã Thanh đến đó làm là chuyện dễ dàng thôi và tức nhiên ko ai biết thân phận Nhã Thanh kể cả người bạn Khả Ái.
– Sao rồi chị? Họ có nhận em vào làm ko?
– Thưa tiểu thư họ đã nhận cô rồi, tối nay cô có thể đến làm việc.
– Yeah……….Nhã Thanh hôn vào má Khả Ái
– Cảm ơn chị. Sau này có đc cô ấy em sẽ đền bù cho chị thật nhiều.
– Ko cần, đâu miễn em thấy vui là đc rồi, mà em tính sao còn công việc ở đây?
Đôi mắt Nhã Thanh lại tinh quái, Khả Ái cũng hiểu Nhã athanh định nói gì.
– Công việc ở đây em đành nhờ chị vậy, em phải lo hạnh phúc của em trc đã. Bà chị yêu quí của em cố gắng giúp em nhé, giờ em phải đi đây, bye chị!
Khả Ái chưa kịp nói gì thì Nhã Thanh đã đi khuất, cô ko biết giúp Nhã Thanh như vậy là đúng hay sai nhưng nhìn thấy Nhã Thanh vui vẻ như vậy cô nghĩ em gái mình đã yêu thật rồi. Cô chợt thở dài, biết bao chàng trai muốn đến xin cưới nó vậy mà nó gạt đi hết ko chấp nhận một ai. Bây giờ lại thích một nhân viên bình thường mà lại là một cô gái. Còn đòi đi làm phục vụ khi mà trước giờ chưa từng đụng tới móng tay, cô lắc đầu ko biết rồi đây đứa em cô còn muốn gì nữa. Mà cô cũng công nhận cô bé thật đáng yêu. Mà sao mình lại nghĩ đến cô gái đó? Mình ko thể giống Nhã Thanh đc. Khả Ái gạt đi ý nghĩ đó rồi tiếp tục công việc của mình. Nhã Thanh thì đến chợ mua vài bộ đồ giản dị cho mình bởi bây giờ cô muốn thay đổi phong cách một chút thành nhà quê chính hiệu chứ ko phải tiểu thư nhà giàu gì cả. Cô lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Như Quỳnh “rồi Như Quỳnh sẽ là của em” mĩm cười cô đi về trong lòng thấy vui vì tối nay đc gặp Như Quỳnh.
Như Quỳnh vẫn như thường lệ sau giờ học cô đều đến đây làm. Đang loay hoay rửa ly thì có người đi va vào người cô một cái đau điếng, cô ko nhìn nhưng cũng biết người đó là ai vì ngoài Bích Vân ra ko ai mà kiếm chuyện với cô kiểu như vậy? Cô luôn là người nhịn nhục cũng vì vậy càng ngày cô ta càng lấn át cô nhiều. Bởi cô biết chống đối với Bích Vân cô sẽ bị mất việc bởi Bích Vân là bạn thân của quản lý nên ở đây ko ai dám chóng đối cô ta. Cô rất sợ khi mất việc thì cô ko thể có cuộc sống tốt hơn bởi ở đây lương cao với lại môi trường làm việc lại tốt nên cô ko muốn mất đi công việc tốt như vậy. Cô tiếp tục công việc của mình xem như ko có chuyện gì nhưng mà Bích Vân quá đáng lấy ly nước tạt thẳng vào mặt cô. Đến nước này cô ko thể nhịn đc nữa đc.
– Cô đừng có quá đáng sức chịu đựng của con người cũng có hạng thôi.
– Rồi mày sẽ làm gì đc tao. Tao thích như vậy đó đc ko? Có giỏi thì đi nói với quản lý đi.
Như Quỳnh định nói lại nhưng cô im lặng khi người quản lý đang đi xuống.
– Giới thiệu với mọi người đây là Nhã Thanh nhân viên mới, có gì mọi người nên giúp đỡ nhau nhiều hơn, Nhã Thanh em chưa quen với công việc tạm thời em rửa ly và phụ những việc lặt vặt, em biết rồi chứ?
Nhã Thanh nói mà mắt ko rời Như Quỳnh ánh mắt đó làm như quỳnh có chút ngại ngùng rồi quay đi nơi khác cô cũng ko ngờ gặp Nhã Thanh ở đây chỉ có điều nhìn Nhã Thanh cô thấy ko giống với một người giúp việc. “Khi không mình nghĩ đến Nhã Thanh làm gì? Cô ta có là ai thì có liên quan gì đến mình đâu”. Nghĩ vậy Như Quỳnh quay lại làm tiếp công việc của mình. Cuộc cãi vã cũng ko còn nữa.
– Chào chị. Em tên Nhã Thanh, rất vui đc làm chung với chị.
Như Quỳnh quay lại cô bắt gặp nụ cười tươi trên môi Nhã Thanh rồi cũng mĩm cười bắt tay Nhã Thanh. Nhã Thanh ko ngờ bàn tay của Như Quỳnh lại mềm mại đến vậy cô nắm hoài mà quên rằng luôn mọi người đang nhìn mình.
– Cô có thể buông tay tôi ra đc rồi chứ?
Nhã Thanh bối rối rút tay về nói chóng chế:
– Tại thấy tay chị mềm mại quá nên em đang cảm nhận xem chị đang xài loại dưởng da nào thôi. Nhưng rất tiếc ko thể biết đc.
– Cô muốn biết phải ko?
Nhã Thanh ngây ngô gật đầu, Như Quỳnh cầm chai nước rửa ly lên nói:
– Tôi xài loại này nè, cô cũng thử thì biết nó mềm mại đến cỡ nào.
Như Quỳnh nói rồi bỏ đi. Nhã Thanh nhìn theo cô ko ngờ Như Quỳnh ko hiền như cô nghĩ nhưng như vậy lại càng thích thú hơn.
– Nhã Thanh, em giúp chị lau hết phần ly này rồi úp lên kệ. Nhớ cẩn thận đừng để bể đó.
– Dạ, em biết rồi.
Nói thì nói vậy nhưng Nhã Thanh lớ ngớ ko biết phải làm như thế nào. Thấy chị bên cạnh làm thế nào Nhã Thanh cũng nhìn rồi bắt chước làm như vậy nhưng ánh mắt thì ko bao người rời mắt khỏi Như Quỳnh.
Xoảng……… Xoảng………
– Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn Nhã Thanh, sau đó là tiếng la thất thanh của chị quản lý.
– Trời ơi! Cô làm gì thế hả? Mau dọn dẹp rồi theo tôi vào văn phòng.
Nhã Thanh định cãi lại khi mà có người dám lớn tiếng với cô như vậy nhưng cô chợt nhớ mình đang trong hoàn cảnh thế nào nên cô ko nói gì mà ngồi xuống nhặt những mãnh vỡ, do bất cẩn đã bị cứa.
– Ui da…
Nghe tiếng la của Nhã Thanh nên Như Quỳnh chạy lại lúc này máu ra rất nhiều. Cô ko biết làm gì nên đưa lên miệng mình, cử chỉ của cô làm Nhã Thanh đang hạnh phúc vô cùng rồi hạnh phúc chóng qua khi Như Quỳnh lấy tay ra và băng lại cho cô.
– Lần sau cô nhớ cẩn thận. Mà cũng ko biết có lần sau ko nữa chút nữa coi chừng cô đền hết số ly bể này còn bị đuổi việc nữa.
Nhã thanh đâu có sợ bị đuổi việc, cô vẫn bình thản rồi gom lại số mảnh vỡ lần này thì cẩn thận hơn và Như Quỳnh cũng giúp cô thu dọn thật nhanh.
– Cô lên văn phòng đi. Để đây tôi làm cho.
– Cảm ơn chị! Em đi đây nhưng em muốn nói cho chị biết em sẽ ko bị đuổi việc.
Nhã Thanh bước đi thật nhanh, Như Quỳnh nhìn theo lắc đầu “nhìn cô ta như tiểu thư thì đúng hơn là một người giúp việc như thế này”. Ko biết Nhã Thanh lên đó nói gì mà thấy Nhã Thanh đi xuống với khuôn mặt bình thản như ko có chuyện gì xảy ra. Cô còn nháy mắt nhìn Như Quỳnh cười như muốn nói cô ko bị đuổi việc. Như Quỳnh ko quan tâm cô quay đi chổ khác. Khuôn mặt Nhã Thanh có chút hụt hẫng bởi cô biết Như Quỳnh ko quan tâm đến mình, cô bước lại làm tiếp công việc của mình một cách tẻ nhạt.
– Như Quỳnh tối nay tớ đến nhà cậu ngủ nhờ một bữa nha, đc ko?
– Có chuyện gì mà đòi hôm nay đến nhà tớ vậy?
– Tại nhớ cậu muốn ngủ với cậu đó mà.
– Ánh Nguyệt, cậu làm tớ nỗi gai hết rồi nè. Nếu vậy thì tối nay ngủ ở nhà đi.
– Nói chơi thôi mà làm gì mà ghê vậy? Cho cậu biết tớ ko phải là tuýp người thích người cùng phái đâu nha.
Như Quỳnh nhoẻn miệng cười. Cô và Ánh Nguyệt là bạn thân của nhau đc 2 năm, cả hai có hoàn cảnh giống nhau nên thường chia sẻ cho nhau. Cũng nhờ Ánh Nguyệt giới thiệu nên cô mới có cơ hội đc làm một nơi như thế này.
– Đc rồi tối nay đợi tớ trc cổng rồi đi luôn.
Như Quỳnh đâu biết cuộc nói chuyện của hai người làm Nhã Thanh rất buồn cô thấy ghen với cô gái đó. Sao lại ngủ chung với người cô yêu chứ. Nhất định tối nay cô sẽ làm mọi cách để đc ngủ chung với hai người họ. Nhã Thanh yên tâm cho những dự tính của mình. Sau khi tan ca Như Quỳnh về trễ hơn mọi người nên lúc này cũng vắng bóng người đang đi thì cô thấy Nhã Thanh đang ngồi một góc, Như Quỳnh chần chừ một lúc rồi mới bước đến hỏi:
– Cô chưa về hả sao còn ngồi ở đây?
– Em ko dám về vì chị em nói bận việc ko đi đón em đc.
– Vậy nhà cô ở đâu tôi đưa về.
– Nhà em xa lắm phải mất một tiếng mới tới.
Như Quỳnh nhìn đồng hồ đã gần 11h rồi. Nếu đưa Nhã Thanh về thì về nhà cũng 1h rồi, cô cũng ko biết làm sao thì Nhã Thanh lên tiếng:
– Hay chị cho em ở nhờ nhà chị đêm nay đc ko?
Như Quỳnh ko biết có nên cho Nhã Thanh ở nhờ ko vì hôm nay Ánh Nguyệt nói sẽ ngủ nhờ rồi. Nhà chật làm sao đủ cho ba người, vả lại cô ko biết Nhã Thanh thế nào nên cũng hơi do dự. Vì từ trước đến giờ cô chưa dắt người lạ vào nhà mình bao giờ. Cử chỉ của Như Quỳnh làm Nhã Thanh có chút thất vọng, thấy cũng ko nên làm Như Quỳnh khó xử nên Nhã Thanh lên tiếng:
– Nếu ko tiện thì em ko làm phiền chị nữa. Chị về đi, em đi bộ về cũng đc. Em về trước đây, chị ngủ ngon.
Nhã Thanh bước đi, Ánh Nguyệt cũng đi ra cả hai đi về. Trên đường Như Quỳnh thấy lo cho Nhã Thanh, giữa đêm khuya làm sao để Nhã Thanh đi như vậy đc. Lúc nãy cô cũng định cho Nhã Thanh ở lại đó chứ nhưng Ánh Nguyệt ra nên cô đi luôn. Lỡ Nhã Thanh có chuyện gì cô sẽ thấy lương tâm mình bị ray rứt nên cô đã quay xe lại, Ánh Nguyệt ko hiểu cũng chạy theo. Đến nơi ko thấy bóng dáng Nhã Thanh đâu, chạy khắp nơi cũng ko thấy. Như Quỳnh cầu mong người nhà Nhã Thanh đến đón, mong rằng Nhã Thanh ko xãy ra chuyện gì cả.
– Cậu tìm gì nãy giờ vậy?
– Ko có gì, tớ nhìn lầm người tôi tưởng là bạn tớ ở quê.
– Vậy về thôi khuya rồi.
Như Quỳnh đi về cô cũng ko hiểu sao mình lại nói dối như vậy? Nhưng khi về đến nhà thì cô ko con suy nghĩ gì nữa, tìm cho mình một giấc ngủ sau một ngày thật mệt. Còn Nhã Thanh đi về nhà với khuôn mặt cau có. Thật ra cô đã kêu Khả Ái ko rước mình để có cơ hội ngủ nhà Như Quỳnh ai ngờ bị từ chối như vậy.
– Tiểu thư của chị sao mặt mày ko vui gì hết vậy? Hôm nay em làm việc thế nào?
Đột nhiên Nhã Thanh ôm Khả Ái khóc nức nở.
– Có chuyện gì nói chị nghe, ai đã ăn hiếp em?
– Chị à! Yêu một người sao mà đau khổ đến như vậy? Em chưa vào trận mà đã muốn thua rồi. Hôm nay cô ấy từ chối ko cho em ngủ nhờ em ghét cô ấy sao cho người khác ở mà ko cho em ở.
– Trời ạ! Chuyện như vậy cũng khóc đúng là khi yêu có khác. Mới có một chút thôi đã muốn bỏ cuộc rồi. Cô ta sáng suốt khi từ chối em đó chứ, bởi một người mới quen chưa biết gì sao mà cho ngủ chung đc, lỡ đêm khuya em giết người cướp của thì làm sao? Cố gắng lên em gái của chị, từng bước mà tiến lên đừng có dồn dập, người ta sợ bỏ chạy bây giờ.
Nghe Khả Ái nói cũng đúng nên khuôn mặt Nhã Thanh tỉnh táo hẳn lên. Đột nhiên cô cười thật tươi ôm lấy Khả Ái.
– Chỉ có chị mới sáng suốt, sao em ngốc đến ko nghĩ đến điều đó, sẽ có một ngày nhất định em sẽ hiên ngang đc ngủ chung với cô ấy. Cảm ơn bà chị thân yêu giờ em ngủ đây.
Nhã Thanh hôn Khả Ái một cái rồi lên phòng. Cô nhìn theo mĩm cười đúng là trẻ con thật mới khóc đó lại cười ngay. Cô cũng ước gì đc như Nhã Thanh vô tư hồn nhiên ko lo nghĩ gì cả. Cô hơn nhã thanh 4 tuổi vậy mà phải gánh vác nhiều việc đến vậy. Nhưng cô thấy vui khi đc ở bên những người mình yêu thương.