Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 7:
Nhã Thanh vừa thức dậy đã nghe mùi thơm từ phía sau, cô biết Như Quỳnh hôm nay ở nhà ko có đi học. Đi thật nhẹ nhàng đến bên Như Quỳnh, vừa lúc đó Như Quỳnh cũng quay lại hai ánh mắt chạm vào nhau, khuôn mặt thì chỉ còn khoảng 1cm là có thể chạm vào nhau. Bối rối cả hai quay sang nơi khác, Nhã Thanh bật cười khi thấy vẽ mặt mắc cỡ của Như Quỳnh thật đáng yêu.
– Làm gì mà nhìn em, chị đỏ mặt vậy?
– Ai nói nhìn cô tôi đỏ mặt? Ko thấy tôi mới nấu ăn xong à? Nhiều chuyện quá đi, mau vệ sinh rồi ra ăn cháo dùm tôi.
– Ok chị!
Nhã Thanh nhoẻn miệng cười rồi hôn vào má Như Quỳnh một cái bước vào trong. Như Quỳnh đơ người ra, nếu Nhã Thanh ko đi vào trong chắc cô cũng đi ra ngoài thật nhanh để tránh đôi má ửng hồng của mình bây giờ. “Như Quỳnh, mày ko đc có cái suy nghĩ lung tung đó”. Như Quỳnh tự trấn an lấy mình vì cô biết mình ko thể nào có tình cảm với Nhã Thanh. Cô sợ rồi đây sẽ thế nào khi mà cứ tiếp tục bên Nhã Thanh như vậy nên cô quyết định né tránh Nhã Thanh một thời gian để ko phải suy nghĩ lung tung như vậy.
– Chị làm gì mà suy tư vậy, bộ có chuyện gì à?
Như Quỳnh giật mình khi Nhã Thanh đang đứng phía sau cô nãy giờ.
– Ko có gì. Cháo tôi để trên bàn đó cô ăn đi rồi tôi đưa vào bệnh viện.
Nhã Thanh nhăn mặt khi nghe Như Quỳnh đòi đưa mình đến bệnh viện.
– Em nói rồi, em ghét vào bệnh viện, chẳng phải ở nhà chị cũng băng bó cho em tốt lắm sao. Đừng đưa em vào bệnh viện nghen chị.
Nhã Thanh nũng nịu ôm cánh tay Như Quỳnh làm cô cũng ko thể nào mà từ chối đc.
– Đc rồi nhưng cô nhớ là phải giữ vết thương thật sạch đó nếu bị nhiễm trùng thi nguy hiểm lắm.
– Em biết rồi. Mà hôm nay chị ko đi học à?
– Hôm nay tôi phải về quê ít hôm, chút cô xem rồi về nhà đi nghen.
– Chị về quê hả? Cho em đi theo với dù sao em ở nhà cũng buồn mà.
– Ko đc, tôi với cô có thân lắm đâu mà đưa về nhà, còn công việc ở đây cô định thế nào?
– Chị nghĩ tay em như vậy có làm đc ko? Với lại em về trong tình trạng như vậy mẹ em la em cho mà xem. Chị cho em đi theo với.
Như Quỳnh hối hận khi đã nói cho Nhã Thanh biết cô về quê là cái cớ chủ yếu là để trốn tránh Nhã Thanh. Vậy mà bây giờ lại đèo cái của nợ này theo về quê nữa.
– Cho em đi với nha, em hứa sẽ ko quậy phá gì đâu em sẽ nghe lời chị.
– Tôi có thể ko từ chối cô đc sao? Đc rồi mau ăn rồi đi với tôi.
Nhã Thanh mừng rỡ bởi cô muốn biết thêm về cuộc sống của Như Quỳnh thế nào. Cô nhất định sẽ cho Như Quỳnh cuộc sống tốt hơn. Sau khi ăn xong cả hai đi ra bến xe, vì đây là lần đầu tiên cô đi xe đò nên khó thở mặt tái xanh làm Như Quỳnh cũng thấy lo.
– Nhã Thanh sao vậy? Có bị gì ko?
– Em hơi mệt. Em muốn ói.
Như Quỳnh vội đưa cái bịch cho Nhã Thanh, có bao nhiêu thức ăn cô đều cho ra ngoài vậy mà vẫn ko hết mệt. Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy đưa chai dầu cho Như Quỳnh:
– Con sức dầu cho em nó đi cho đỡ mệt.
– Em ko sức đâu, em ghét mùi dầu lắm.
– Ngoan đi ko sức dầu làm sao hết mệt đc.
– Thôi em ko sức đâu.
– Ko nghe lời tôi cho đi về bây giờ.
Nhã Thanh ngồi im cho Như Quỳnh sức dầu cho mình.
– Hai chị em con vui ghê, nhà bác cũng có hai đứa mà tối ngày gây nhau hoài.
Nhã Thanh nghe nói vậy cô đc nước làm tới chồm lên hôn Như Quỳnh.
– Con thương chị hai con lắm cô ơi.
Như Quỳnh trừng mắt nhìn Nhã Thanh.
– Muốn chết sao hả? Đừng có lợi dụng mà hôn tôi hoài nghen.
Nhã Thanh ko nghe còn ngả vào lòng Như Quỳnh.
– Mùi thơm của chị em nghe mà còn khỏe hơn sức dầu nữa.
Như Quỳnh đỏ mặt khi nghe Nhã Thanh nói vậy. Cô vờ ko nghe thấy quay mặt qua chỗ khác. Nhã Thanh cười khi thấy Như Quỳnh lúc này đáng yêu làm sao. Sau khi sức dầu Nhã Thanh cũng thấy dễ chịu hơn. Đang ngồi thì cô thấy Như Quỳnh dựa vào vai mình ngủ ngon lành. Nhã Thanh ngồi ngắm khuôn mặt người mình yêu mà cảm thấy vui trong lòng.
Cuối cùng cũng đến nhà Như Quỳnh, Nhã Thanh ko khỏi nhói lòng người cô yêu lại sống cảnh nghèo khổ như thế này sao? Từ nhỏ cô đã sống trong sung sướng nên ko đâu biết nhiều người còn đáng thương như thế này.
– Sao còn đứng đó, tôi đã nói nhà tôi nghèo lắm đừng có đi theo mà ko nghe.
– Nhà em cũng như nhà chị thôi mà sao lại phân biệt giàu nghèo như vậy?
Như Quỳnh định nói gì nữa thì mẹ cô đã bước ra. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, bà quay sang nhìn Nhã Thanh thì Nhã Thanh nói:
– Con chào bác, con tên Nhã Thanh bạn làm chung với chị Quỳnh.
– Con là bạn thân của Như Quỳnh à?
– Dạ. Rất thân thưa bác.
– Hèn gì Như Quỳnh nó mới dẫn con về đây.
Như Quỳnh nói với chính mình cô bị ép buộc mới đưa của nợ này về đây chứ cô đâu muốn mình lại bị phiền phức nữa. Bà hoa nhìn Nhã Thanh, bà thấy ánh mắt Nhã Thanh dành cho Như Quỳnh có gì đó rất đặc biệt ko phải dành cho những người bạn bình thường mà như ánh mắt chồng bà ngày xưa dành cho bà vậy? Nhưng rồi bà cảm thấy yên tâm hơn khi Như Quỳnh ko mấy quan tâm đến Nhã Thanh nên bà cũng đỡ lo phần nào.
– Hai đứa nghỉ ngơi, mẹ đi chợ mua ít đồ rồi mẹ về liền.
– Mẹ để chút con đi cho.
– Con nghỉ ngơi đi, mẹ thấy Nhã Thanh cũng mệt rồi, con dọn căn phòng bên cạnh rồi cho Nhã Thanh ở tạm, mẹ đi sẽ về ngay thôi.
– Dạ vậy mẹ đi cẩn thận.
Bà hoa đi rồi Như Quỳnh cũng vào trong dọn căn phòng bên cạnh cho Nhã Thanh. Nói là phòng nhưng chỉ là một cái giường và một cái chiếu đơn sơ thôi nhưng Nhã Thanh lại thấy vui.
– Tối nay cô sẽ ngủ ở đây, tôi ngủ phòng bên cạnh.
– Chị ko ngủ với em sao?
– Chịu khó ngủ một mình đi. Tôi phải ngủ với mẹ rồi.
– Chị đáng ghét, sao lại bỏ em ngủ một mình như vậy.
Thấy mặt Nhã Thanh làm nũng cô cũng ko khỏi bật cười.
– Chị đang chọc quê em đó hả?
– Lớn rồi tập ngủ một mình đi.
– Em con nhỏ xíu ai nói lớn đâu?
– Thôi tôi thua cô luôn, ko làm sao nói lại cô đc.
– Vậy thì tối nay tốt nhất chị ngủ với em ko thì em sẽ qua bên đó ngủ với chị đó.
– Nếu cô ko muốn tôi cho cô đi về thì tốt nhất nên ngoan mà ngủ một mình đi.
Nhã Thanh định nói gì nhưng thấy bà Hoa về nên cô im lặng chạy ra phụ mang đồ ăn vào.
– Bác đưa con xách phụ cho.
– Bác làm đc rồi, sao con ko nghỉ ngơi cho khỏe.
– Con ko có mệt, bác làm gì con phụ cho.
Như Quỳnh lên tiếng khi nghe Nhã Thanh nói vậy.
– Thôi, tốt nhất là cô ngồi chơi đc rồi tôi ko muốn tất cả đồ dùng trong nhà này lần lượt ra đi.
– Bác thấy ko? Chị Quỳnh thấy con hiền rồi ăn hiếp con hoài.
Bà Hoa bật cười khi thấy Nhã Thanh nói chuyên dễ thương đến vậy.
– Đc rồi, giờ Như Quỳnh đi qua cô Tư lấy cho mẹ ít đồ còn Nhã Thanh thì ngồi đó nghỉ ngơi, một mình bác làm là đc rồi.
Như Quỳnh đi lấy đồ còn Nhã Thanh thì đâu chịu ngồi im một chỗ, cô đi xuống bếp ngồi cạnh bà Hoa.
– Bác làm gì cho con làm với con ngồi mình buồn lắm.
– Vậy con biết làm gì nói bác nghe xem.
Nhã Thanh gãi đầu vì thật ra cô đâu có biết làm gì?
– Con ko biết làm gì hết nhưng mà bác cứ chỉ con, con sẽ làm đc mà. Bà Hoa nhìn Nhã Thanh, theo bà nghĩ thì Nhã Thanh ko giống con nhà nghèo chút nào nhưng bà ko hiểu sao nghe Như Quỳnh nói Nhã Thanh cũng có hoàn cảnh như gia đình bà vậy? Có lẽ mà đa nghi quá đó thôi.
– Vậy con sắt cà chua cho bác đi rồi rửa rau là đc rồi.
Nhã Thanh rửa rau trước rồi mới sắt cà chua, vừa rửa cô vừa hỏi:
– Bác ơi! Chị Quỳnh thích ăn món gì nhất vậy bác?
– Con bé thích nhất món canh chua cá kho. Mỗi lần về nhà là bác nấu cho nó ăn món này.
– Vậy bác có thể dạy cho con làm món đó ko?
Bà Hoa nhìn Nhã Thanh, những điều bà nghĩ lúc nãy có lẽ là đúng. Nhã Thanh đã dành tình cảm cho con bà, liệu có khi nào Như Quỳnh cũng sẽ bị khuất phục bởi sự đáng yêu của Nhã Thanh ko? Theo bà nhận thấy lúc nói chuyện với bà, Nhã Thanh là một đứa chín chắn nhưng với Như Quỳnh thì cô luôn nũng nịu. Có lẽ con bé đã yêu con bà. Theo bà biết thì tình yêu đó ko đc công nhận, lỡ Như Quỳnh cũng như thế thì bà biết ăn nói với chồng bà thế nào đây? Rồi nội ngoại hai bên của con bé có chấp nhận ko? Bà ko mong điều đó xảy ra cho con bà nhưng bà cũng ko cấm cản nó. Nếu thật sự nó bước vào con đường đó bà cũng sẽ bên cạnh nó, miễn rằng Như Quỳnh đc hạnh phúc là bà đã thấy mãn nguyện rồi.
– Ui da!
Đang suy nghĩ bà giật mình khi nghe tiếng Nhã Thanh, do sơ ý Nhã Thanh cắt trúng tay mình. Bà định bước lại cầm máu cho con bé thì Như Quỳnh đã về đến và thấy như vậy, Như Quỳnh vội chạy đến đưa tay Nhã Thanh vào miệng mình hút máu. Cô quên cả bà Hoa đang đứng ở đây và những cử chỉ đó khiến bà hiểu một điều con gái bà đang che dấu tình cảm của nó dành cho Nhã Thanh. Chắc nó sợ bà buồn khi biết nó như vậy. Lúc này Như Quỳnh mới giật mình nhận ra mọi chuyện, cô bỏ tay Nhã Thanh ra khỏi miệng mình thật nhanh, làm Nhã Thanh phải kêu lên:
– Á! Chị giật gì mà mạnh vậy? Đau quá…
– Tôi xin lỗi, lại đây tôi rửa nước cho. Đã kêu ngồi ở trên đi mà ko nghe.
– Tại em muốn xuống phụ bác mà, đừng la em.
– Cô ko muốn gây phiền phức cho tôi thì làm ơn đừng làm gì hết, cô chỉ việc ngồi chơi thôi là đc rồi.
Bà Hoa thấy Như Quỳnh la Nhã Thanh nên bà lên tiếng:
– Đừng la con bé, là do mẹ nhờ Nhã Thanh làm phụ mẹ đó.
Nghe mẹ nói vậy Như Quỳnh cũng ko nói gì, cô băng tay lại cho Nhã Thanh.
– Cô vào đi để tôi làm đc rồi.
Nhã Thanh im lặng đi lên, cô biết ở đây cũng ko giúp đc gì nên cô ngoan ngoãn đi lên. Sau khi mọi thứ đã xong Như Quỳnh dọn cơm lên, những món ăn có phần đạm bạc nhưng đối với họ như thế đã là ngon lắm rồi. Nhã thanh cảm nhận đc một gia đình thật ấm áp. Mẹ của Như Quỳnh là một người nhân hậu, bà hiền lành dễ mến làm cho không khí bữa ăn thêm ấm cúng. Nhã Thanh thấy vui khi cô đã yêu đúng người.
Buổi tối Như Quỳnh ngồi nói chuyện với mẹ mình còn Nhã Thanh đang chơi cùng em Như Quỳnh bên ngoài.
– Mẹ cầm lấy tiền, muốn gì thì mua nha. Con thấy mẹ ốm lắm đó.
– Con làm gì đưa mẹ nhiều vậy? Con còn lo tiền học mà.
– Mẹ đừng lo, con còn tiền mà. Cái này con dành dụm mấy tháng đó,mẹ cứ giữ lấy mà xài.
– Như Quỳnh, thấy con cực khổ mẹ thương lắm những mẹ ko làm gì giúp con. Con buồn lắm phải ko?
– Sao con lại buồn khi mà con có người mẹ yêu thương con như vậy? Con biết hoàn cảnh gia đình mình nên con ko muốn mẹ phải chịu nhiều cực khổ. Ráng thời gian nữa con đi làm thì mẹ sẽ đỡ vất vả hơn.
– Con làm nhưng cũng lo sức khỏe cho mình đó. Mẹ lúc nào cũng hãnh diện về con.
– Dạ con biết rồi. Tối nay con ngủ phòng bên nha mẹ, vì Nhã Thanh nói sợ nên con qua ngủ với cô ấy.
– Ừ, con ngủ với em nó đi mẹ ngủ ở đây cũng đc.
– Vậy mẹ ngủ đi, con ra ngoài một chút.
Bà Hoa gật đầu, Như Quỳnh đi ra ngoài thấy Nhã Thanh đang đùa giỡn với em cô thật hồn nhiên. Cô cũng ước gì mình cũng đc như vậy.
– Chị hai ra chơi với em và chị Thanh nè.
– Em chơi đi, chị ngồi nhìn cũng đc.
Nhã Thanh đâu có chịu cho Như Quỳnh ngồi im như vậy. Cô bước lại kéo Như Quỳnh đứng lên chơi.
– Chị chơi với tụi em cho vui. Ngồi đó nhìn sao mà vui đc.
Như Quỳnh biết ko thể ngồi im đc nên cũng hòa nhập vào cuộc chơi, những tiếng cười trong veo khiến người nghe cũng thấy vui theo. Bà Hoa nhìn 3 đứa mà mỉm cười, mong rằng nụ cười của chúng nó luôn đc như thế này. Bà nhìn một lúc rồi đi vào phòng. Chơi đc một lúc em Như Quỳnh cũng đi ngủ chỉ còn lại hai người ngồi dưới gốc cây nhìn lên bầu trời. Cả hai cùng ngắm bầu trời đầy ắp những ngôi sao.
– Chị Quỳnh thấy ngôi sao em và chị kế bên nhau ko?
– Sao cô biết là của tôi và cô?
– Bởi vì em muốn ở bên cạnh chị suốt đời. Chị ko thấy càng lúc nó càng xích lại gần nhau sao?
Như Quỳnh biết ý Nhã Thanh muốn nói gì nhưng cô vờ như ko hiểu im lặng mà ngắm những ngôi sao kế tiếp.
– Sau này về già mình về đây sống nha chị.
– Sao về già tôi phải sống với cô?
– Nhất định là chị sẽ sống với em suốt đời.
– Cô đừng có ngồi mà nói nhảm.
– Chị đừng nói là ko biết tình cảm của em dành cho chị. Mẹ chị còn nhận ra em thích chị, chẳng lẽ chị lại ko biết? Làm bạn gái em nha.
Như Quỳnh ko ngờ Nhã Thanh lại nói thẳng với cô như vậy? Làm sao cô ko biết tình cảm của Nhã Thanh dành cho cô nhưng đó là tình yêu sai lệch, cô ko thể đi vào con đường đó, mẹ cô sẽ chết mất khi mà có đứa con như vậy, nghĩ vậy nên Như Quỳnh nói:
– Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi ko có ý gì với cô hết. Mong rằng từ nay cô đừng nói những lời này với tôi nếu ko tôi sẽ ko nói chuyện với cô nữa.
– Tại sao chị ko chấp nhận em? Em có gì ko tốt hay có gì làm chị ko hài lòng chị nói đi.
– Ko phải cô ko tốt nhưng tôi và cô ko có cùng con đường vì thế cô nên thôi cái suy nghĩ đó đi.
– Em biết chị cũng có tình cảm với em mà, sao lại phải né tránh như vậy?
– Cái đó là do cô tự nói, tôi nói một lần nữa tôi ko bao giờ có tình cảm với cô. Đừng hy vọng, vô ích thôi. Tôi buồn ngủ rồi tôi đi ngủ đây.
Như Quỳnh đứng lên bỏ vào trong, Nhã Thanh nhìn theo, buồn khi bị từ chối. Trái tim cảm thấy nhói đau nhưng rồi cô sẽ ko bỏ cuộc rồi một ngày nào đó Như Quỳnh sẽ yêu cô. Nhã Thanh vào phòng đã thấy Như Quỳnh quay lưng vào trong, cô nằm xuống kế bên, quay lưng lại với Như Quỳnh. Tuy rằng cả hai nhắm mắt nhưng họ biết ko ai có thể ngủ đc. Như Quỳnh muốn có một cuộc sống đơn giản ko bị tình cảm xen vào cuộc sống của cô. Như Quỳnh tự nhiên sờ lên bụng mình cảm giác thật lạnh lẽo khi mà vòng tay Nhã Thanh ko ôm cô nữa. Tự trấn an mình nhưng làm thế nào cô cũng ko tài nào chợp mắt đc. Cô biết cô cũng đã nghĩ đến Nhã Thanh nhưng cô đang dối lòng để ko phải làm mẹ cô buồn và cô cũng quyết định sao khi về Sài Gòn cô sẽ ko tiếp xúc nhiều với Nhã Thanh nữa. Cô muốn có cuộc sống như trước đây. Như Quỳnh cứ suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay. Nhã Thanh giờ mới quay lại. “Chị ơi! Làm sao em và chị mới đc chung đường? Chị có biết chị từ chối làm em tổn thương lắm ko? Nhưng em dặn lòng sẽ ko bỏ cuộc, em muốn đem đến hạnh phúc cho chị. Em sẽ chờ chị”. Nhã Thanh vòng tay nhẹ nhàng ôm Như Quỳnh, cả hai chìm vào giấc ngủ với biết bao nỗi buồn.