Mãi yêu em chị nhé

HƯƠNG 11:
Nhã Thanh đã ra đi dứt bỏ tất cả để lại Như Quỳnh một nỗi đau, kể từ ngày đó hầu như Như Quỳnh chỉ nghĩ đến việc học, Như Quỳnh vừa học xong bước ra đã gặp Gia Vỹ đứng đợi cô.
– Anh đợi em lâu ko?
– Ko lâu lắm dù đợi em cả đời anh cũng chấp nhận mà.
– Gia Vỹ, anh tốt với em như vậy em biết lấy gì đền đáp cho anh đây?
– Anh ko cần em đền đáp, anh chỉ cần thấy em cười và là người vợ hiền như vậy là anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Như Quỳnh cảm động nhìn Gia Vỹ, cô đã nợ anh một ân tình mà cô ko biết đến bao giờ mới có thể đáp trả.
– Cảm ơn anh, Gia Vỹ.
Gia Vỹ nắm tay Như Quỳnh và ôm vào lòng. Vuốt lên mái tóc người con gái anh yêu mà cảm thấy đau lòng.
– Đừng bao giờ nói cảm ơn anh mà hãy sống thật vui vẻ đó mới là những gì anh mong đợi ở em. chúng ta về thôi em.
Như Quỳnh ko nói gì, cô đi vào xe. Gia Vỹ dù bận đến đâu cũng đưa cô đi và đón cô về chưa bao giờ anh bỏ cô một mình điều đó càng làm cho cô thêm áy náy và thấy có lỗi với anh thật nhiều.
***
2 NĂM SAU …
– Nhã Thanh giúp em với.
– Nè, sao cái gì cũng phải nhờ chị hết vậy? Em phải tự làm đi chứ.
– Chỉ có em với chị, ko nhờ chị thì nhờ ai đây? Giúp em đi mà.
– Ko biết kiếp trước mắc nợ em hay sao đó, khi không lại mang em theo bên mình chi ko biết nữa?
Tố Châu ôm cánh tay Nhã Thanh cười.
– Thì em biết Nhã Thanh thương em mà, chị đâu nỡ bỏ em đâu
– Cho chị xin hai chữ bình yên đi. Chị có hẹn rồi, gặp lại em sau.
– Thấy ghét chị quá, sao lại bỏ em ở đây với xấp giấy tờ này chứ?
Nhã Thanh cười ôm Tố Châu dỗ dành.
– Ngoan đi, chị có hẹn với anh Davis rồi, giúp chị đi mà.
– Em sẽ giúp chị nhưng trước khi đi phải……
Tố Châu chỉ tay lên má mình, Nhã Thanh cười rồi hôn lên đó một cái.
– Bây giờ chị đi đc chưa?
Tố Châu cười ôm Nhã Thanh.
– Đc rồi, chị đi đi. Ko đc đi quá khuya, phải về trước 11h biết ko?
Nhã Thanh lắc đầu đi ra ngoài, cô quen Tố Châu trong 1 dịp tình cờ và Tố Châu là cô con gái diệu của bạn thân ba cô. Sau khi thành lập cty Tố Châu đã xin vào làm trợ lý cho Nhã Thanh. Tố Châu nhỏ hơn Nhã Thanh hai tuổi, Tố Châu hồn nhiên trong sáng, mỗi khi nói chuyện với Tố Châu là Nhã Thanh lại nhớ đến Như Quỳnh. Bởi trước đây cô cũng làm vậy đối với Như Quỳnh, dù bao năm nhưng hình bóng Như Quỳnh vẫn mãi tồn tại trong tâm trí cô. Bao lần cô muốn về Việt Nam để xem Như Quỳnh sống thế nào nhưng rồi lại sợ vết thương lòng khó mà lành lại. Cô biết Tố Châu có tình cảm với cô dù biết cô và Davis sơn đang tìm hiểu nhau. Bao năm nay Davis vẫn luôn chờ đợi cô, chỉ cần cô gật đầu đồng ý thì anh sẵn sàng đến bên cô, cùng cô đi đến hết con đường. Chỉ vì cô ko thể quên đc Như Quỳnh nên vẫn chưa thể chấp nhận anh đc. Và càng ko thể đến bên Tố Châu, cô sợ một lần nữa bị tổn thương và cô sợ cảm giác bị từ chối. Cô muốn giữ mãi mối tình đẹp của mình với Như Quỳnh vào tim, đến khi nào cô thật sự quên Như quỳnh thì lúc đó cô sẽ chấp nhận một người nữa bước vào cuộc đời mình.
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Ko có gì, em chỉ thấy thời gian trôi qua thật nhanh mới đây mà đã 2 năm rồi.
– Thời gian thì cứ trôi nhưng sao anh và em vẫn cứ mãi như vậy?
– Xin lỗi anh, mong anh cho em thêm thời gian bởi bây giờ em muốn sự nghiệp của em thành công đã rồi mới tính đến chuyện tình cảm.
– Ko sao mà anh sẽ chờ em miễn rằng mỗi ngày đc thấy em như thế này anh đã vui lắm rồi.
Ánh mắt Nhã Thanh chợt nhìn xa xăm. “Ko biết anh chị ấy đã có cháu chưa? Chắc bây giờ chị ấy đang hạnh phúc lắm”.
– Em đang nhớ mọi người à?
– Em ko biết chị Khả Ái và anh Gia Vỹ thế nào nữa.
– Vậy em có định về thăm họ ko?
– Em cũng chưa biết vì công việc còn nhiều dang dở nên ko biết thế nào.
– Chi nhánh bên Việt Nam, em ko định về xem thế nào à?
– Ở bên đó có mọi người giúp em rồi. Em cũng định xong việc ở đây về bên đó xem thế nào.
– Anh rất ngưỡng mộ em, chỉ một thời gian ngắn mà các mẫu thiết kế của em đã đứng đầu còn phát triển rộng rãi trên khắp nước nữa. Việt Nam tuy là chưa phát triển lắm nhưng anh tin với sự nhạy bén của em thì ko bao lâu cũng sẽ đứng đầu Việt Nam.
– Anh đừng có khen em như vậy, nếu ko có mọi người cùng chung tay giúp đỡ thì có lẽ em cũng sẽ ko làm đc gì rồi.
– Em lại khiếm tốn nữa rồi. Em ăn đi rồi anh đưa em về khuya rồi. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Dù Nhã Thanh vui đến đâu có cười nhiều đi nữa thì đôi mắt cô cũng vẫn chứa một nỗi buồn mà Davis Sơn vẫn ko thể tìm ra nguyên nhân đc, chỉ có thể âm thầm chờ đợi một ngày nào mang lại cho Nhã Thanh niềm vui thật sự.
Sau khi ăn xong Davis đưa Nhã Thanh về nhà. Nhã Thanh mở cửa đã thấy Tố Châu ngủ gục trên bàn. Nhã Thanh đi nhẹ nhàng vậy mà Tố Châu vẫn nghe tiếng động mà thức dậy.
– Chị về sau ko gọi em?
– Tại chị thấy em ngủ ngon quá nên ko đánh thức.
– Sao chị về trễ vậy? Em đợi chị đến ngủ quên luôn.
– Sau này em ngủ trước đi đừng chờ chị.
– Chị đừng đi với anh Sơn nữa nghen.
Nhã Thanh tròn mắt nhìn Tố Châu.
– Chị đi với anh Sơn có chuyện gì à?
– Ko phải có gì mà em ko thích chị thân mật với ai hết. Em muốn chị là của em thôi.
– Em đang suy nghĩ đi đâu vậy? Ko đc có suy nghĩ đó nữa biết chưa?
– Sao lại ko đc bởi vì em yêu chị mà.
Tố Châu nói dứt lời thì ôm chầm lấy Nhã Thanh và hôn lên môi Nhã Thanh cuồng nhiệt. Nhã Thanh phải cố gắng hết sức để đẩy tố châu ra.
– Tố Châu, chị mong em đừng xử sự như vậy, chị ko thích.
Nhã Thanh bước nhanh vào phòng đóng cửa lại. Kể từ ngày Như Quỳnh rời xa cô thì trái tim cô như đã chết. Cô ko thể rung động với bất kỳ ai. Như Quỳnh cũng khiến một tiểu thư bướng bỉnh như cô phải thay đổi thành một người trầm lặng. Cô ko còn hoạt bát như trước đây mà trở nên ít nói, thích đc yên tĩnh. Có lẽ chỉ có một người mới có thể khiến Nhã Thanh trở về với trước đây, một cô bé hồn nhiên thích làm những gì mình muốn nhưng bây giờ có lẽ người đó cũng sẽ ko bao giờ đến đc với cô bởi cả hai bây giờ là hai thế giới khác nhau nhưng dù thế nào Nhã Thanh vẫn luôn giữ Như Quỳnh mãi trong tim mình, sẽ ko ai có thể thay thế đc.