Mãi yêu em chị nhé

CHƯƠNG 15
Buổi sáng Nhã Thanh thức dậy, cô yên tâm khi thấy Như Quỳnh vẫn nằm cạnh cô. Lúc này Như Quỳnh cũng thức. Như Quỳnh vội buông Nhã Thanh ra, định ngồi dậy thì Nhã Thanh ôm lại.
– Chị cho em ôm chút nữa đi. Chỉ một chút thôi
– Không được! Hôm qua là quá nhiều rồi. Muốn chết hay sao mà đòi ôm nữa hả
Nhã Thanh cười siết chặt Như Quỳnh hơn.
– Hôm nay chị hãy là Như Quỳnh của em được không? Chúng ta không phải là chị em dâu em chồng gì hết được không chị???
– Cho tôi xin hai chữ bình yên đi. Giờ đi về thôi
– Chị đáng ghét thật! Chỉ một ngày cũng tiết kiệm với em nữa.
Thấy Nhã Thanh nhăn mặt Như Quỳnh cũng phải bật cười. Có thể nói đây là nụ cười thật sự của cô từ trước đến nay.
– Chị lại chọc quê em nữa à?
– Nhìn cô bây giờ không còn phong độ của một giám đốc rồi!
– Vậy bây giờ em ra lệnh cho chị đây! Trong vòng 10 tiếng chị không phải làm gì hết chỉ đi chơi với em coi như là đi tiếp khách hàng.
– Vậy thì tôi xin nghỉ hôm nay vậy.
– Giám đốc không duyệt thì sẽ không nghỉ được. Như Quỳnh, chị nghe đây: giám đốc muốn đi ăn sáng sau đó tắm biển rồi đi ăn trưa xong đi mua sắm, yêu cầu chị làm theo yêu cầu của giám đốc
– Vậy thì giám đốc nghe đây: Tôi sẽ không làm gì hết! Tôi sẽ về Sài Gòn!
Nhã Thanh thấy Như Quỳnh bước đi thì ôm lại.
– Chị ơi chị. Một ngày thôi đi chơi với em đi!
– Cô vẫn như vậy vẫn muốn người khác làm theo ý mình.
Nhã Thanh cười vì cô biết Như Quỳnh đã đồng ý.
– Bây giờ có thể buông tôi ra được rồi chứ?
– Dạ chị thay đồ đi, em đợi chị.
Như Quỳnh bước đi. Nhã Thanh nhìn theo dù chỉ một ngày thôi, đối với cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Nhã Thanh đợi một lúc thì Như Quỳnh đi qua. Cô mặc bộ đồ lửng trông thật trẻ trung và đáng yêu làm Nhã Thanh cứ đứng nhìn ngẩn ngơ.
– Cô không đi sao còn đứng đó?!?
Nhã Thanh cười khoát tay như vậy đi ra ngoài. Cả hai đi ăn với nhau không khí lúc này bớt căng thẳng hơn họ cũng mở lòng ra để có một ngày đi chơi thật vui. Sau khi ăn xong, Nhã Thanh dẫn Như Quỳnh đi mua sắm. Cô chọn một một sợi dây bỏ vào chiếc hộp thật cẩn thận. Như Quỳnh cứ nghĩ Nhã Thanh mua tặng Tố Châu, tự nhiên cô cảm thấy buồn.
– Đi thôi chị. Chúng ta đi tắm biển nhé!
– Cô tắm đi tôi không tắm đâu!
– Đã đến đây mà không tắm thì uổng lắm.
Nhã Thanh nói xong thì kéo Như Quỳnh vào phòng thay đồ. Phải nói Như Quỳnh thật rực rỡ, dáng rất chuẩn. Cả hai bước ra ngoài khiến cho mọi người đều ngẩn ngơ nhìn. Như Quỳnh thì lại mắc cỡ. Đây là lần đầu tiên cô phải phơi bày ra như vậy. Thấy Như Quỳnh cứ nắp sau lưng mình Nhã Thanh bật cười:
– Chị làm gì mà như ăn trộm vậy!!
Như Quỳnh đánh vào người Nhã Thanh.
– Tại cô đó! Đã nói không tắm rồi mà. Có bao giờ tôi ăn mặc như thế này đâu!!!
– Chị thấy mọi người không? Ai cũng như chúng ta mà. Mình đẹp mình khoe mà chị.
– Cái gì cô cũng nói được
– Mà chị nè. Dù sao em cũng là em anh Vỹ sao chị cứ xưng tôi cô hoài vậy? Nghe xa lạ quá! Chị đổi cách xưng hô đi được không?
– Không đổi, giờ tôi đi tắm đây.
Như Quỳnh đi xuống nước cô đang thích thú với dòng nước trong xanh mát lạnh như thế này. Hình ảnh Như Quỳnh lúc này thật đáng yêu. Nhã Thanh mĩm cười, có lẽ ngày hôm nay là ngày cô thấy hạnh phúc. Nhã Thanh cũng bước xuống. Cả hai đùa giỡn với sóng nước. Những tiếng cười làm họ thấy lòng thật ấm áp. Tắm xong cả hai đi đến một nơi thật lý tưởng, có thể ngồi hóng gió lại được thưởng thức một ly kem thật tuyệt vời. Nhã Thanh nhìn Như Quỳnh một lúc rồi lên tiếng.
– Chị Quỳnh là bạn gái của em một ngày được không?
Như Quỳnh tròn mắt nhìn Nhã Thanh
– Tại sao cô lại có đề nghị như vậy khi mà………..
– Khi mà em và chị là chị dâu em chồng đúng không?
Như Quỳnh im lặng bởi những gì cô định nói Nhã Thanh đã nói rồi
– Chị đừng nghĩ đến đó nữa. Chị là Như Quỳnh của em một ngày thôi. Dù biết rằng chị không yêu em nhưng chị hãy cho em một lần được cảm nhận được rằng chị cũng yêu em. Chị cứ xem như đang đóng một vở kịch. Khi đã hoàn tất vai diễn thì đường ai nấy đi có được không?
Như Quỳnh nhìn Nhã Thanh vẫn đôi mắt đó khiến cô không thể từ chối. Dù sao như vậy cũng tốt, là người yêu của nhau một ngày rồi mai này cũng không phải nuối tiếc.
– Tôi không biết làm vậy có đúng không nhưng vì tất cả những gì trước đây cô đã làm cho tôi và bù lại những gì tôi đã gây ra cho cô tôi sẽ chấp nhận là bạn gái cô hôm nay.
Nhã Thanh không nói gì. Cô nhìn Như Quỳnh mỉm cười. Dù chỉ là hạnh phúc thoáng qua nhưng với cô nó là một kỉ niệm mà mãi mãi trong cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên. Buổi tối Như Quỳnh mặc áo đầm trắng trang điểm nhẹ nhưng cũng phải nói là quá quyến rũ. Đến địa chỉ mà Nhã Thanh trước khi về đã đưa cho cô. Đến nơi, người phục vụ đưa Như Quỳnh lên sân thượng, cảnh tưởng trước mắt làm Như Quỳnh như lạc vào một thiên đường, Như Quỳnh cảm động với những gì Nhã Thanh làm cho mình. Những giọt nước mắt lại rơi. Có lẽ đây là những giọt nước mắt hạnh phúc mà Nhã Thanh đã mang lại cho cô… Những ngọn nến lung linh…. những ngôi sao trái tim được treo khắp nơi…. một cái bàn cùng một bình hoa, một cây nến….. Cô không ngờ Nhã Thanh lại lãng mạn đến vậy. Nhã Thanh ngồi bên cây đàn, cô đang hòa mình vào khúc nhạc. Như Quỳnh thấy thật hạnh phúc. Cô cứ ngỡ những thứ trước mắt tất cả là sự thật mà cả hai đang dành cho nhau. Nhã Thanh kết thúc bản nhạc mà Như Quỳnh vẫn còn đứng đó, có lẽ bản nhạc đã đi vào lòng cô… có chút gì đó ấm áp có chút gì đó oán trách… lúc này cô chỉ muốn ôm lấy Nhã Thanh mà nói rằng cô cũng yêu Nhã Thanh. Nhưng cô kịp thức tỉnh khi Nhã Thanh bước lại lau nước mắt cho cô.
– Em làm chị buồn à?
– Không có! Chỉ vì chỉ thấy mình không xứng đáng để em phải làm như vậy.
– Chị lại như vậy rồi. Chẳng phải hôm nay chị là bạn gái em à? Vì thế em muốn làm tất cả để người em yêu được hạnh phúc. Chị là người xứng đáng để được như vậy mà….
– Nhưng…………….
Như Quỳnh định nói gì nhưng Nhã Thanh đã đưa tay lên che miệng cô lại.
– Chị đừng nói gì lúc này. Hãy cứ nghĩ chị đang là bạn gái em. Hai chúng ta đang yêu nhau. Như vậy chị mới có thể cảm nhận được em đang đem đến hạnh phúc cho chị.
Nhã Thanh đưa Như Quỳnh đến ghế, cả hai ngồi đối diện nhau. Những ngọn nến lung linh càng làm Như Quỳnh nỗi bật khiến Nhã Thanh nhìm mãi mà không muốn rời mắt.
– Em nhìn chị như vậy làm sao mà chị tự nhiên được.
– Tại hôm nay chị đẹp quá mà!
Như Quỳnh đỏ mặt khi nghe Nhã Thanh nói như vậy. Mà như vậy Như Quỳnh lại càng đáng yêu hơn, ánh mắt họ chạm vào nhau rồi lại quay đi nơi khác. Nhã Thanh đưa cho Như Quỳnh ly rượu
– Chị uống đi, em chọn loại nhẹ nhất cho chị đó
Như Quỳnh mỉm cười cầm ly rượu từ tay Nhã Thanh.
– Em không sợ chị uống rồi sẽ làm phiền em suốt đêm à?
– “Em thích như vậy mà…”
– Em nói gì vậy?
– Không có gì em định nói chị không phiền em mà em phiền chị đó!
– Được rồi vậy cả hai đều phiền nhau vậy.
Như Quỳnh đưa ly ra Nhã Thanh cũng chạm nhẹ vào ly. Thức ăn cũng được mang ra. Nhã Thanh chăm sóc cho Như Quỳnh từng ly từng tí. Sau khi ăn xong Nhã Thanh đưa Như Quỳnh đến một nơi mà có thể thỏa thích ngắm những vì sao lấp lánh đang chiếu sáng cả bầu trời. Cả hai đang hai đang tựa đầu vào nhau nhìn lên bầu trời….
– Sao em biết được một chỗ lý tưởng như vậy!?!
– Lúc nãy em đi ngang qua vô tình phát hiện thôi. Hôm nay sao nhiều quá phải không chị? Em ước gì ngày nào em cũng được bên chị ngắm sao thế này.
– Em đó lúc nào cũng mơ với tưởng.
– Thì đôi khi con người cũng nên tưởng tượng một chút cho cuộc sống sinh động hơn mà phải không?
– Vậy bây giờ em ở đó tưởng tượng đi chị đi về ngủ đây.
Như Quỳnh đứng lên nhưng Nhã Thanh đã giữ lại
– Trước khi về chị nhắm mắt lại đi
– Em định bày trò gì nữa vậy?
– Chị cứ nhắm lại đi khi nào em nói chị mở thì mở nha.
Như Quỳnh nhắm mắt lại. Cô lấy hộp quà mà lúc nãy được gói cẩn thận đưa cho Như Quỳnh.
– Chị mở mắt ra đi.
Như Quỳnh bất ngờ khi hộp quà khi nãy Nhã Thanh mua là tặng cho cô chứ không phải Tố Châu.
– Chị mở ra đi em sẽ đeo vào cho chị.
– Chị không dám nhận món quà giá trị này đâu. Vả lại hôm nay cũng đâu phải sinh nhật của chị đâu.
– Vậy chị không nhớ hôm nay là ngày gì à?
Như Quỳnh đang cố nhớ lại nhưng cô không thể nào nhớ được
– Nhìn chị là em biết không nhớ được rồi. Hôm nay là ngày chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở quán kem. Cũng là ngày em bị ánh mắt chị, nụ cười chị chiếm lấy tâm hồn em
– Chị không ngờ em còn nhớ
– Những gì thuộc về chị em điều nhớ, chưa bao giờ em quên những ngày sống cùng chị, đó là thời gian em vui và hạnh phúc lắm
– Cảm ơn em Nhã Thanh. Em đã không trách chị mà còn nghĩ đến chị.
Như Quỳnh nói mà nước mắt cứ rơi. Nhã Thanh ôm Như Quỳnh vào lòng
– Chị lại mít ướt nữa rồi. Trước đây chẳng phải chị nói em phải cứng rắn để đối diện với tương lai phía trước sao? Em cũng muốn chị mạnh mẽ để có thể đương đầu với những khó khắn phía trước. Vì thế em không muốn chị khóc. Chị mở quà ra đi.
Như Quỳnh không khóc nữa, cô nhìn Nhã Thanh mỉm cười rồi mở quà ra, đó là sợi dây chuyện có hình trái tim. Có lẽ Nhã Thanh đang muốn cô giữ mãi trái tim của Nhã Thanh thì phải. Nhã Thanh cầm sợi dây đeo vào cho Như Quỳnh. Không gian thật lãng mạn làm sao. Nhã Thanh không thể kìm chế lòng mình nên cúi xuống hôn Như Quỳnh bằng tất cả con tim đang cháy bỏng trong cô, Như Quỳnh cũng đáp trả… đây là lần đầu tiên họ hôn nhau, trao cho nhau vị ngọt đôi môi thế này, không biết ngày mai thế nào họ chỉ biết hôm nay được hạnh phúc và họ sẽ trân trọng từng phút giây được ở bên nhau.