Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 111772 Lượt Xem

Phần 64: Xà Mỹ Nữ…

Buổi sáng…trong căn biệt thự cũng đầy đủ không kém như lúc còn ở trong khu nghỉ dưởng Azerai…hơn nửa là có cái không khí của một gia đình…Cũng nhờ 4 người nử quân nhân kia…ngoài cái bộ mặt lạnh như nước đá,cái tài đặc thù của mỗi cá nhân..họ lại còn biết nấu nướng…nhờ vậy buổi ăn sáng thật phong phú…nhưng hiện giờ chỉ có hai người…Đức ngồi ăn,cái miệng không ngừng nhai nhóp nhép…4 người kia thì không thấy đâu,tuy được coi là chị em với Thiếu tướng Nancy nhưng hình như họ nhìn ra cái quan hệ của Thủ trưởng với chàng thanh niên nầy…sự riêng tư của Thủ trưởng cũng cần được tôn trọng đấy…
Đức miệng không ngừng nhai nhóp nhép thật là không có ‘hình tượng’ hào hoa phong nhả chút nào..Nancy ngồi suy nghỉ,thỉnh thoãng nâng ly cà phê nhâm nhi…
-“”Tôi cãm thấy có cái gì đó kỳ quái…không hiểu được…nghỉ hoài nghỉ không thông”… Sau một hồi trầm ngâm suy nghỉ…Nancy nói…
-Cái gì nghỉ không thông?nói nghe coi…có phải liên quan đến chuyện của Kiều Nga?
Nancy lắc đầu:
-Chuyện của Kiều Nga đã dàn xếp xong rồi…chỉ cần chờ thôi…cái chị muốn nói là cái vụ ở Đại Ngãi…cậu suy nghỉ đi…số lượng ma túy từ đâu tới?
-…
-Ngay Sóc trăng?từ Bạc Liêu?hay Cà mau?không có lý…theo tôi được biết nhửng nơi đó chĩ có thể là nơi tiêu thụ…nếu nói là Cần Thơ thì cũng không hợp lý vì Lưu Kiến Quân còn đem ngược về Cần Thơ…Sài Gòn?lại càng không có khả năng…rất là phi lý đếu đem ma túy từ Sài gòn xuống Cần Thơ…vì vậy chỉ có con đường duy nhất là….
-“Từ bên Miên đổ qua Châu đốc,Long Xuyên rồi vào Cần Thơ..sau đó chuyển đi Sài Gòn?”Đức nhìn ra trọng điễm của vấn đề…
-“Hahaha..không tệ….không tệ…cậu cũng có cái nhìn giống chị ha”…Nancy tán thưởng…
-“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà…hihihi…thầy hay thì trò giỏi thôi…”Đức được dịp liền không chậm trể trổ tài miệng lưởi …nịnh đầm…
-“Cái tài nịnh bợ của cậu ngày càng giỏi ha…”Nancy cười mắng…
-“Đó là bản lãnh giỏi nhất của hắn mà”…Kiều Chinh đang đi tới nghe Nancy ‘mắng’ Đức liền chụp cơ hội hùa thêm…hai má đỏ hồng liếc Đức…bây giờ chổ đó vẩn còn đau nhưng hương vị ‘xuân tình’ lộ rỏ trên mặt…
-Vậy sao?hahaha..cám ơn đã tán thưởng…bây giờ mới biết mình cũng có chút tài cán đó nha…nè..nè…lại đây ngồi xuống…uống cà phê,ăn sáng …hihihi…
Đức cười hihi haha trêu chọc…Nancy cười chúm chím,nàng dỉ nhiên là biết chuyện gì đã xãy ra đêm qua,Kiều Chinh liếc trộm chị…hai má rực đỏ..ngượng ngùng…
-“Anh nha…chỉ biết nịnh bợ thôi”…lại một tiếng ‘xỉ vả’ vang lên…Kiều Nga cũng đã chỉnh tề trong bộ trang phục đi làm…nghe hai chị mình ‘tấn công’ Đức,cũng nhãy vào ‘thêm chút’ sức…
-“Ây…có câu :’vuốt râu nịnh vợ con bu nó…quắc mắt khinh đời cái bộ anh’….có gì không đúng chứ?”Đức trơ trẻn nhìn nhận nịnh ‘vợ’ khiến cả ba chị em Nancy,Kiều Chinh,Kiều Nga trong lòng thấy ngọt ngào nhưng ngoài mặt ‘nghiêm túc trừng mắt’…
-Ừm..trở lại vấn đề kia…Không cần suy nghỉ nhiều đâu..chiều nay hoặc chiều mai tôi còn đi gặp bà kia mà…đã bị mình thu phục..phải nói cho mình biết thôi…
Nancy lắc đầu:
-Cậu có thể thử…nhưng theo chị…bà ta chỉ là người nhận rồi đưa hàng thôi…không biết nhiều hơn đâu…bọn người Lưu Kiến Quân cũng không hơn chỉ đến,lấy hàng đem đi tiêu thụ…
-Vậy cô có ý kiến gì?nói đi…
-“Ừm… hôm nay cậu không cần tới trường Đảng… tìm bà ta trò chuyện một chút…nói là bà ta phải ẩn mình cho kỷ…cậu biết nói sao rồi chứ gì?Chờ xong cái vụ Kiều Nga, bà ta mới có thể lộ diện, lúc đó mình thả con gái bà ta…”Hai mắt nheo lại,hớp một ngụm cà phê,gật gù nói tiếp:
…hôm nay có thể thả tên công tử bột kia trước được rồi…chị sẻ gọi điện thông báo cho Cục An Ninh,cậu đến lấy người xong đưa hắn về”…
-Yên chí…chuyện nầy dể thôi…vậy còn bọn Lưu Kiến Quân?
-Hahaha.. buôn bán độc phẩm ,cứ theo luật mà làm…tốn cơm của xả hội…Còn nửa,cậu để lại cái địa chỉ của căn biệt thự …Thu Tâm cần tới đó làm một ít chuyện…OK…tất cả hiễu rồi chứ gì?giải tán đi…người nào cứ đi làm chuyện của người đó…

Trong căn phòng trên lầu ba…Nancy ngồi giửa,Kiều Chinh bên trái,Thục Linh bênphải …3 cặp mắt nhìn lên 3 màn truyền hình rộng lớn trên tường…
Trên màn hình…Kiều Nga đang ngồi trên xe,Ngọc Như ở vị trị lái xe…quan cãnh trước sau,trái,phải bên ngoài xe Kiền Nga đều thấy rỏ trước mắt…phía sau xa xa,Phương Anh,Mỹ Kiều cũng trên chiếc xe Toyota Land Cruiser màu đen đang bám theo..khoảng cách không quá trăm thước…
-Testing…testing…Đây là trung tâm chỉ huy ’Bạch xà ’…’Ngọc Như’,’Phương Anh’ có nghe rỏ không?báo cáo đi…over…
-‘Phương Anh’…nghe rỏ…over…
-‘Ngọc Như’…nghe rỏ… over…
-‘Mỹ Kiều…Chiều nay nhớ giử khoãng cách khoãng 300 mét…nghe rỏ?over…
.-Mỹ Kiều…nghe rỏ….over…

-tốt.lắm…mồi đã sẳn sàng…bây giờ….chúng ta chờ lủ chuột tới…Nancy nhếch môi cười…
-Thủ trưởng..em thích cái tên ‘Bạch xà’…nghe thật hay…hihihi.
-“Hihihi…vậy có biết tại sao lại chọn cái tên ‘Bạch Xà’ không?” Nancy cười một cách vui vẻ…
-“Dỉ nhiên rồi…chỉ có rắn mới vồ chuột…dù sao lủ chuột nầy cũng có cái vinh hạnh chết dưới tay của mỷ nử…hahaha chử ‘Bạch Xà’ dùng để chơi cho vui thôi…như vậy mới tăng thêm phần thú vị…Kiều Chinh cười rộ lên…
-“Đúng ha”…hihihi…Thục Linh bật cười phụ họa…cả căn phòng tràn ngập tiếng cười…
Tiếng cười của mỷ nử…Bất cứ ai nghe chắc chắn sẻ mê ly,tâm thần mê mẩn…nhưng nếu hiểu được ý nghĩa của tiếng cười nầy cũng sẻ lạnh người,rởn tóc gáy…
Thiếu tướng Nancy,khi bộc lộ ý xuân với người tình chính là “yểu điệu thục nử” nhưng đối với địch nhân,khi bộc lộ sát ý chính là “xà mỷ nử”.
***
Buổi sáng không cần tới trường Đảng,tâm hồn Đức hí ha hí hửng…trong đầu đang sắp xếp mọi chuyện,cái nào làm trước cái nào làm sau…Trước hết cần phải thay đồ cái đã…nó lấy di động ra bấm…
-A lô….sao sớm vậy?giọng Tâm mừng rở hỏi…
-“Dì Út à…dì đi làm chưa vậy?Đức ghé qua thay đồ…”
–“Sắp ra cửa rồi…có muốn ăn sáng không…?dì làm cho”
Nghe Đức nói “ghé qua thay đồ”…hihihi… trong đầu óc Tâm liên toan tính…:’uida sao bổng dưng thấy hơi nhức đầu…lát nữa gọi điện thông báo đến trể một chút … không phãi tại mình..tại thằng cháu thôi…cái gì ghé thay đồ chứ?bộ mình có ở nhà mới vô nhà được sao?có chìa khóa đó mà…rỏ ràng là…hihihi’
-“Tùy dì đi…nhưng ăn dì trước …hihihi…OK lát gặp…”Đức cười hihi haha… cúp máy…Lại bấm một dãy số…muốn biết Ngân suy nghỉ ra sao về cái chuyện công ty xây dựng…
-“Haha..là anh đây…đang làm gì?”… đường dây vừa thông …Đức liền hỏi.
-Đang chuẩn bị đi làm…sao sớm vậy? bên kia đường dây ,tiếng Ngân mừng rở…
-“Cái gì sớm chứ?trể rồi đó…ây da lúc nầy cực như con trâu…” Đức ‘tả oán’…
-“Hihihi..Có quỷ mới tin anh…”Ngân nũng nịu nói…
-Anh đâu cần quỷ thần tin chứ…em tin là được rồi…hihihi..à nè..cái chuyện đó suy nghỉ ra sao rồi?
-Chuyện gì?Ngân ởm ờ hỏi lại…
-Thì cái chuyện mở Công ty đó…nà…anh chuẩn bị xong rồi…2 tỷ đó…vốn khỡi đầu…
Ngân sửng sốt…trợn mắt há mồm…trong đầu óc nghỉ Đức hihi haha cười cười nói hôm nay quên ngày mai…bây giờ nghe hắn nói chuẩn bị vốn khởi đầu là 2 tỷ???cái nầy….cái nầy làm Ngân muốn á khẩu vì xúc động….đồng lương của nàng trang trãi tiền chợ tiền điện,tiền nước,hầm bà lằn xắn cấu…chưa đến cuối tháng đã hết,phãi chờ tháng lương tháng tới,số tiền 2 tỷ là con số thiên văn…
-Anh..anh ..nói thiệt à?
-“Sao rồi?đã nói với em rồi…lại nghi ngờ…thôi vầy đi…tối chủ nhật nầy..ra ngoài ăn cơm…mình nói chuyện thêm…sao hả?”Trong đầu Đức vô cùng ‘tán thưởng’ Thắng…đưa cho mình gói tiền đô mỷ ..đổi ra tiền việt cũng hơn 2 tỷ…coi bộ phải tìm cách ‘nâng’ thằng đàn em nầy mới được…
-Ừm…vậy được…
-Vậy…Chủ Nhật 7 giờ anh gọi em ha…bye cưng…
Đức cúp máy..bên nầy Ngân vẩn còn ngẩn ngơ…lòng ngọt ngào,nhớ lần trước cùng nó điên rồ làm chuyện đó, chẵng những chõng khu mà còn ngậm cái của nó vào miệng…hai má Ngân đỏ bừng lên…mong ngày Chủ Nhật mau đến…
Cắt đường dây với Ngân,bấm số gọi Thắng…
Hoàng đồn trưỡng sáng sớm vừa ra khỏi nhà,Nhả liền chạy qua phòng đứa em họ của Hoàng tìm lạc thú…Đang lúc nầy,Đội trưởng Thắng đang nằm trên giường hai mắt lim dim, phía dưới ,Nhả cầm cặc hắn vuốt ve ,thỉnh thoãng ngậm vào gục gặc đầu vài cái,nhả ra…liếm từ bìu dái lên đầu cặc ,ngậm vào,gục gặc đầu vài cái,nhả ra,liếm…cứ thế làm đi làm lại…một tay Thắng nắm nhẹ mái tóc nàng hổ trợ…tay kia thô bạo bóp vú chị dâu họ…thình lình tiếng di động reo lên,liếc nhìn màn hình…Thắng phấn khỡi ngồi lên bắt máy…
-A lô..Đức ca…anh khỏe?xin hỏi có gì căn dặn?
-Trưa nay…1 giờ…cậu và bà ta đến nhà hàng Sao Hôm chờ tôi…
-Dạ được Đức ca…em liên lạc với bà ta ngay…
…Cúp đường dây với Thắng…Đức bấm hàng ‘text’ gỡi cho Quyên :” hôm nay có nhiệm vụ ‘đặc biệt’…sẻ liên lạc vợi chị sau…tối nay ,trể một chút,nhất định tranh thủ ghé qua…nhớ ‘mùi’ thơm của chị..hihihi…đọc xong nhớ xóa…coi chừng ông xả đọc được… hihihi.
…”Lảo Đại” vừa cúp máy…Thắng không dám chậm trể …vội vàng bấm di động gọi Trúc…
Hai ba ngày nay Trúc thiệt mở rộng tầm mắt…Đạt rảnh háng là đè bà đụ…nếu hắn dai sức thì cũng được đi…có điều Đạt đụ như gà…leo lên nhấp nhấp vài cái chưa đầy một phút thì bắn khiến Trúc bực bội…hiện giờ tạm trú trong nhà Đạt nên cũng bấm bụng chìu hắn…có điều cũng đở là tuy Đạt đụ như gà nhưng rất thích bú liếm…nhất là thích bú lổ đít…đây là tử huyệt của Trúc..bù qua xớt lại coi như cũng tạm được đi…
Ngay lúc nầy…trên giường…Trúc đang chõng khu,hai mắt lim dim hưỡng thụ cãm giác tuyệt vời do Đạt mang đến…phía sau,Đạt đang dí miệng sát vô đít Trúc ,cái lưỡi của hắn cứ chờn vờn ngay chổ đó làm Trúc thật thoãi mái,cãm giác phiêu phiêu trên 9 từng mây…
Đạt cũng thuộc lọai người thông minh,biết mình đụ không ra gì nên trong cái việc liếm đít,bú lồn…rất là siêng năng…ăn thiệt làm thiệt…vì vậy Trúc thấy thích…điễm nầy so với xếp Thắng..Đạt hơn nhiều,xếp Thắng ngược lại chuyện bú liếm…qua loa,qua quít nhưng đụ thì dai hơn Đạt nhiều.
Nhưng Trúc không biết thật ra Thắng cũng thuộc loại thích bú liếm đấy…chỉ là hắn không thích lồn già…còn chuyện bú đít…thì miễn đi…
Trúc đang lim dim sướng rên người do cái lưởi của thằng cháu chồng đang ‘quấy phá’ phía dưới,bất thình lình tiếng di động vang lên…
-A lô…xếp Thắng..có chuyện gì sao? Trúc cố làm cho hơi thở bình thường trong khi ‘tử huyệt’ phía dưới đang bị cái lưởi mềm mại ‘quậy’ tưng bừng…
-Lảo đại muốn gặp…đúng 1 giờ …12 giờ tui tới chở chị…chuẩn bị sẳn ha.
-Ừm…xếp…Trúc chưa kịp dứt câu,bên kia đã cúp máy…
Trúc oán giận.. vừa nghỉ vừa tức mình…”mấy ngày nay hết chõng khu cho thằng nầy bú tới thằng kia đụ…vậy cũng được đi nhưng Trúc tức cái là bị sai như con sen…thiệt là mất mặt mà… nhớ lúc trước bà sai mấy thằng nhóc bú chổ nầy,liếm chổ kia..bây giờ thì ngược lại…con mẹ nó… sau nầy nếu bà có dịp trở mình..hai thằng tụi bây sẻ biết tay”…
Thắng nói xong cúp máy…đây là mệnh lệnh…miễn bàn,liếc nhìn đồng hồ…mới 9 giờ ..hahaha còn thì giờ nhiều mà…
-Ai vậy?mới sáng sớm …sao bận rộn quá vậy?Nhả tức giận…đang thèm đụ mà Thắng cứ như bận rộn lắm vậy nên giọng oán trách…
-“Lảo đại…lảo đại giao chút chuyện làm…” Thắng ‘kiêu hãnh’ đáp…
Nhả làm sao không biết ‘lảo đại’ là ai…hai mắt mở lớn…kích động:
-Thiệt?giỏi ha..không ngờ nha…mới đây không lâu đã ‘bắt giò’ được rồi…nè…nếu có dịp tiến cử chị nha Thắng…biết đâu Đức ca cần…
-“Chị?chị họ à..chị cũng thấy rồi…đàn bà của Đức ca…ai nấy cũng như minh tinh xứ hàn í…”Thắng nói giọng hơi ‘khinh thường’…
-“cái thằng nầy… mầy nói tới đâu rồi vậy?ý chị nói là coi Đức ca có cần ai phụ giúp đó thôi…”Nhả ủy khuất nghỉ:”mình tệ lắm sao?cái thằng nầy … vừa tức vừa ngượng…Nhả nhớ lại cái ngày Hoàng đãi tiệc lên chức,có gặp qua Đức ca,Nhả cũng đã thả hồn mơ mộng…
-hahaha…vậy thôi hả?được rồi …được rồi…nếu Đức ca cần người làm cái gì đó…em tiến cử chị..vậy được chưa…hahahha..mình tiếp tục đi…
Thắng đè ngửa Nhả ra dúi mồm vào giửa hai đùi nàng…đồng thời cũng nhét cặc mình vào miệng chị dâu họ…bắt đầu trò 69…

Đức mở cửa bước vào nhà…Tâm đang lui cui làm bếp,dường như đang làm món ăn sáng,trên người chỉ mặc cái T-shirt bó sát người …rỏ ràng không có áo ngực,cặp vú muốn nổ tung ra…vạt áo phủ cặp mông tròn trịa… không biết bên trong có quần lót hay không…dáng vấp thập phần khêu gợi,nhìn thoáng qua đủ nứng rồi…Cặc trong quần liền rục rịch…
-Đói bụng không?dì có làm mì xào…
-“Vậy sao?nghe là đói bụng rồi”…Đức nịnh…
-“Ăn liền đi ..sẵn còn nóng…”
-“Không gấp mà..Dì Út còn ‘nóng; hơn”hihihi..vừa nói nó vừa bước tới áp sát lưng Tâm,vòng hay tay ra trước ôm lấy nàng,một tay bóp vú,một tay xoa ngay vùng tam giác…hơi thở phà ngay sau cổ khiến Tâm nhộn nhạo…
-Ư…ưưm…từ từ…sao gấp vậy…
Nói thì nói vật chứ Tâm còn gấp hơn…áp sát mông nàng vào hạ bộ Đức…người di chuyễn nhè nhẹ…ý đồ khêu khích…
Bên trong T-shirt..đúng là không có gì…vạt áo được Đức kéo lên lưng chừng eo…phía dưới phô bày…một tay Đức choàng ra phía trước mân mê vùng cỏ dại tươi tốt…tay kia mỡ khóa ,kéo quần xuống,miệng liếm láp sau gáy Tâm khiến nàng rùng mình…hơi thở dồn dập…phía dưới giửa hai mép thịt đã bắt đầu rỉ nước…Tâm khum mgười xuống,hai tay vịn mép bàn ăn, má đỏ hây hây như người say rượu…vểnh mông chờ đợi…

Không cần phãi đánh ‘khúc nhạc dạo đầu’ gì nữa…Đức kê đầu cặc ngay cửa động…hai tay vịn eo dì Út kéo về mình,đồng thời nhích mông nhấn tới…1 phát lút cán…nghiêng người đặt tay lên bầu vú, bắt đầu rút ra đẫy vô…nhanh dần..nhanh dần.
Trên bàn…món mì xào đã nguội từ lâu…trong nhà bếp,chỉ nghe tiếng nhóp nhép ra vào càng lúc càng nhanh hòa lẫn với tiếng rên rĩ của mỷ phụ đang rực rạo xuân tình…
-Cho..cho vào trong nha…Tâm hổn hển nói…
-Ừm…dì muốn sao thì sao đi…

Tâm mĩm cười…nàng đã quyết định không uống thuốc nửa, muốn có một đứa con…Tâm năm nay đã 32 rồi…nếu may mắn,năm nay mang bầu,năm tới sanh thì khi đứa con nàng 20,Tâm cũng 53 rồi…còn chờ gì nửa,nàng không muốn về già sống cô đơn vì vậy âm thầm quyết định…mai mốt khi có rồi..cho nó biết sau…
***
Ăn trưa tại nhà hàng Sao Hôm…thu nhập cũng phải khá mới được.dân lao động thường thì miển đi…Công chức,cán bộ nhà nước có địa vị một chút thì mổi tuần đến đây ăn trưa cũng là một cách để biểu lộ thân phận.
12 giờ 30,Thắng và Trúc đã có mặt tại Sao Hôm…hắn chọn một bàn nhìn hướng ra mặt sông.Lảo đại nói một giờ nhưng là đàn em nhất định phải tới sớm…không thể trể hơn lảo đại,dù chỉ là một phút…
-“Ngồi đi chị…kêu gì uống nha…” Hai người vừa ngồi xuống,Thắng liền đề nghị gọi nước uống.
Tiết trời oi bức mặt dù đêm qua có đám mưa …Thắng gọi bia Heineken,Trúc gọi cho mình một ly kem dừa…người phục vụ vừa đem lên ,Thắng đã thấy Đức xuất hiện nơi cửa…
-“Đức ca…anh tới rồi…” Thắng hơi khum người..cười thân thiết…Trúc cũng khúm núm đứng lên gật đầu cười cười…coi như chào hỏi…đây là lần thứ hai gặp mặt,nhưng hồ ly như Trúc khi đối diện với người trẻ nầy cũng cãm thấy có áp lực…cái nhìn,nụ cười của hắn biểu hiện như 1 cáo già…lại có phần mê hoặc.
-Ừm..hai ngườii tới lâu chưa?nhìn quanh quan sát 1 chút hoàn cảnh chung quanh…Đức gật đầu…ngồi xuống …dáng vẻ rất ‘cao cao tại thượng’…Còn phải hỏi sao?Đội trưởngThắng đang tìm mọi cách ‘bắt giò,nịnh bợ’,và một lời nói của nó có thể đưa cả hai mẹ con người đàn bà nầy vào tình cảnh vạn kiếp bất phục…Không hách xì xằng một chút thật là uỗng phí cuộc đời….Đời..ai cũng vậy mà.
-“Không đầy 10 phút Đức ca…” Thắng xum xoe cười đáp,vẻ mặt vô cùng xiểm nịnh…
-Hai người ngồi đi…đã kêu gì ăn chưa?hôm nay tôi mời…tự nhiên đi…
-Chưa kêu gì hết ngoài đồ uống…hahaha..đâu dám để Đức ca mời chứ…cái nầy để đàn em đi…xin Đức ca nể mặt…hihihi.
Cũng là người biết nhìn mặt và làm vui lòng người khác nhưng Trúc cũng âm thầm bái phục khả năng nịnh bợ của Thắng…thuộc hàng ‘nhất đẵng cao thủ’.
-“Chuyện nầy…hai xếp đừng có giành nhau..hihihi..đây là vinh hạnh của tui được mời hai xếp…hôm nay tui mời mà… xin hai xếp nể mặt…”Trúc là người từng trãi…lúc nầy nên nhãy ra gánh vác trọng trách rồi,đâu có bao nhiêu tiền chứ…quan trọng là tỏ lòng biết ‘tôn ti,lớn nhỏ’…
-“Thôi được..hai người muốn sao thì sao…ừm…mình nói chuyện chính đi…” nhìn quanh,thấy khoãng cách các bàn cũng khá xa…nhưng Đức cũng hỏi nhỏ giọng:”bà phải nói thật…có biết ‘hàng’ từ đâu tới không?
-“Đức ca…em ra ngoài kia mua gói thuốc lá…lát nửa em trở lại…”Thắng đứng lên nói…Đức nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng…nhẹ gật đầu…
-Cái nầy…mấy năm nay..tui chỉ nhận hàng…còn hàng từ đâu tới..xếp cũng biết mà…trong nghề nầy…biết càng ít càng tốt nên tui không có hỏi…
-“chỉ nhận hàng thôi à…không có gì khác sao?”Đức nhìn ngay vào mắt Trúc mĩm cười hỏi…
Có câu :”có tật hay giật mình”…Trúc thấy ánh mắt Đức nhìn mình liền né tránh,lắm la lắm lét rỏ ràng đang giấu diếm gì đó…Trúc đang suy nghỉ không biết có nên nói số tiền 500 ngàn mỷ kim mà Tiên đang giử cho Đức biết hay không…là 500 ngàn mỷ kim đó…nếu Tiên được Đức thả ra..mọi chuyện êm xuôi thì số tiền nầy sẻ vào túi hai mẹ con…
Sự thật thì Trúc nhận hàng từ người bán…chuyễn hàng cho người mua rồi nhận tiền từ người mua chuyển cho người bán…hai mẹ con đứng giửa lấy ‘hoa hồng’…
Ngày bọn Lưu Kiến Quân xuống lấy hàng,đưa Trúc 700 ngàn mỷ kim…Trúc giử 200 ngàn trong két sắt cùng với 2 ki lô bột trắng,Trúc đưa 500 ngàn cho Tiên giử…đây là qui luật trong nghề,không bao giờ giử tất cả ‘trứng gà’ trong cùng một cái rổ…
Trên đường trở về Cần Thơ,bọn Lưu Kiến Quân bị bắt trên xe có 5 ki lô bột,CA ập vô biệt thự xét,tịch thu 2kg bột và 200 ngàn… Theo kinh nghiệm,Trúc biết bọn CA nhất định nuốt 200 ngàn kia …ngu gì không nuốt?vì vậy,Trúc thấy cơ hội tới,muốn thừa nước đục thả câu…âm mưu nuốt số tiền 500 ngàn mà Tiên đang giử… sau đó đem mọi chuyện đổ lên đầu CA…mưu kế tuyệt diệu…thần không biết quỷ không hay…tên nầy làm sao ngờ được?hắn không hay vậy chứ?
Càng nghỉ Trúc càng yên tâm…
Nhưng người mà Trúc đối diện lại là trùm ‘mánh mun’ gian trá…Đức nhìn thấy trong ánh mắt của Trúc lắm la lắm lét đầy gian xão…nhất định có gì mờ ám.Tâm tư chợt động…
-Vậy còn nhớ người tới lấy hàng không?đặc điễm,hình dáng,tên tuổi…ít nhất cũng biết chứ?
Trúc lắc đầu:
-Không nhớ đâu,không cùng một người..ai cũng ít nói…mặt luôn lầm lì…mấy năm nay cũng chỉ có 4 người nầy thôi…không ai khác…ừm…có một tên trên gò má trái có vết thẹo dài..nhìn dể sợ lắm…chỉ nhớ bấy nhiêu thôi…
-Bọn họ là người giao hàng…vậy bọn Lưu Kiến Quân là người mua hàng?
-Phải….phải…Trúc run giọng…
-“Nè…uống nước đi…không cần phải khẩn trương đâu…”Đức cười…nó đã khám phá ra điều gì…
-Vậy hôm đó Lưu Kiến Quân có mang tiền không?
-“Có…có 200 ngàn mỷ kim…CA đã tịch thu cùng một lúc với 2 kg khác…”Trúc cúi mặt cố tránh ánh mắt soi mói của Đức…
-Ừm…hiểu rồi…bọn họ giao 7 kg…Lưu Kiến Quân trả 200 ngàn đô mỷ…Bọn người Lưu Kiến Quân bị bắt…còn bọn đầu nậu mất 200 ngàn mỷ kim vì giao hàng mà không nhận được tiền…hahaha…hiểu rồi.
-Đúng…đúng…
-“Rẻ quá ha…7 kg chỉ có 200 ngàn mỷ kim thôi…sao rẻ bèo vậy…” Đước thản nhiên cười…gật gù nói thêm:
-“Thím có nhớ lộn không vậy?…báo Tỉnh phỏng vấn CA về chuyện nầy…lúc CA khám xét…chỉ tịch thu có 2 ki lô bột,5 ki lô tìm thấy trên xe của Lưu Kiến Quân,tổng cộng là 7 ki lô thôi…ngoài ra không có gì nửa…”Đức thản nhiên nói…
Mặt Trúc tái nhợt…
7 ki lô…Lưu Kiến Quân đưa 700 ngàn mỷ kim…bọn CA nói với báo chí Tỉnh chỉ tịch thu 7ki lô bột…không có tiền gì hết?con mẹ nó…rỏ ràng vừa ăn cướp vừa la làng.Chuyện nầy, một khi lên báo…bọn đầu nậu chắc chắn cho rằng mẹ con bà đang giử 700 ngàn mỳ kim của họ…trong khi trong tay con gái chỉ có 500 ngàn…như vậy…như vậy…
Trúc tính toán :đám CA ém 200 ngàn đô …bà thừa nước đục thả câu ém luôn 500 ngàn đô…bà sẻ nói với bọn đầu nậu là bọn CA nuốt hết 700 ngàn…tất cả đổ lên đầu bọn CA…
Ai dè CA vừa ăn cướp vừa la làng…bỏ túi 200 ngàn kia rồi đổ lên đầu bà…cho dù bà ói ra 500 ngàn nhưng làm sao giãi thích 200 ngàn kia đây?có giãi thích thế nào cũng vô dụng thôi,lấy cả nước sông Hậu cũng rửa không sạch…ai tin bà đây?
Càng suy nghỉ Trúc càng bấn loạn tinh thần…bọn đầu nậu kia không dể chơi đâu..tiếng trước tiếng sau không hài lòng là toi mạng với bọn chúng đấy…mặt Trúc tái nhợt…
-Thôi được rồi…có thể báo cáo với lãnh đạo,cho tin tức với phóng viên …đại công cáo thành…ừm.ngày mai con gái thím có thể về nhà được rồi…hahaha chúng ta gọi thức ăn đi..đói bụng rồi…
-“Xếp..xếp…cứu mạng a…thật ra trong tay con gái tui còn giử 500 ngàn…”
Trúc cắn răng nói…đến lúc nầy,cái mạng mới là quan trọng…không thể để lọt vào tay bọn đầu nậu đầu trâu mặt ngựa kia được…xếp Đức hiện nay là cái phao cứu mạng khi hai mẹ con sắp chết đuối…
-“Chịu nói rồi sao?” Đức lạnh giọng…
-“Xếp..xếp chịu cứu mạng..cái gì tui cũng nói…biết cái gì nói cái nấy…”Trúc gật đầu như gà mổ thóc,nhìn Đức với ánh mắt khẩn cầu…
-Tui cho bà một cơ hội chót…nói đi…nếu tôi thấy có nửa lời gian trá…bà biết hậu quả ra sao chứ?
-Xếp tin tui đi…chuyện là vầy…
Đức chăm chú lắng nghe..khi Trúc vừa nói xong,nó hỏi:
-Có chuyện tôi không hiểu…tại sao chia tiền ra làm hai?để chung 1 chổ không được sao?
-Không phải là không được nhưng tuyệt đối không nên…7 trăm ngàn mỷ kim là con số lớn…làm cái nghề nầy có nhiều phong hiễm,phải phòng ngừa bị cướp…mất ít hơn mất nhiều… tất cả trứng không nên để cùng chung một rổ…đó là đạo lý nầy…
-“Cái nầy thì đúng…”Đức gật gù….Trúc thấp thõm nhìn nó…lòng sợ sệt.
-Được rồi…chuyện nầy không được nói với ai…nhớ kỷ…tôi sẻ giãi quyết chuyện nầy trong vòng 1 tuần…trong thời gian nầy…càng ít ra ngoài càng tốt…bà hiểu chứ?
Trúc gật đầu như gà mổ thóc:”Dạ xếp nói sao tui nghe vậy…”
-“Ừm…cứ như vậy đi…” Đức đưa tay ngoắc Thắng…tên nầy thật biết điều,biết lảo đại đang bàn ‘đại sự’ chỉ đứng hút thuốc ngoài xa…thấy Đức ra dấu,liền đi nhanh vào….
-Đói bụng rồi…hahaha….Ngồi xuống…gọi thức ăn ,mình ăn cơm..uống vài ly…
-Dạ được Đức ca…

Nancy đã gọi điện thoại với Cục An ninh địa phương nên khi Đức tới,Tuấn Kiệt liền được dẫn ra…hắn đang sợ hãi,mặt trắng bệch tưỡng bị giãi đi nơi khác,vừa nhìn thấy Đức đã lạy như tế sao:
-“Anh Đức..anh Đức..xin anh cứu tôi…tôi bị oan..huhuhu…” Tuấn Kiệt khóc như một đứa con nít,nước mắt nước mủi chãy lòng thòng,trông thật thãm…so với cái hình tượng cao cao tại thượng ngày trước thật là một trời một vực…
-Được rồi..được rồi..tôi tới đây đưa anh về….theo tôi ra xe..nhanh lên…
Đức quay qua Thượng Tá phụ trách Cục An ninh cười chào rồi dẫn Tuấn Kiệt ra xe….
Tuấn Kiệt nghe Đức nói dẩn mình về nhà…hắn ngơ ngác không tin vào tai mình,hồi họp bước theo Đức như một cái máy…vừa đi vừa run…lắm lét nhìn quanh,chỉ sợ bị giử lại…hắn khẩn trương cho đến khi xe Đức chạy ra khỏi cỗng vào Cục an ninh hắn mới hoàn hồn…
-Nè…còn chờ gì nửa…gọi cho người nhà của anh đi chứ…nói anh sắp về cho họ mừng…
-À..à phải…Kiệt mừng run lên,tay run run lấy di động ra bấm…cũng may di động hắn vừa được trả lại,pin vẫn còn điện…

Từ lúc Tuấn Kiệt bị bắt…ngôi biệt thự của Huỳnh đại gia như không có sức sống…nhưng cách đây một phút,cái tin Tuấn Kiệt đang trên đường về khiến cho trong nhà từ ông bà chủ,cậu hai Tuấn Hào,tiểu thư Tâm Đoan cho đến đám tôi tớ trong nhà …tên gương mặt ai cũng rạng rỡ điễm nụ cười.
Qua cơn mưa trời lại sáng…người đem ánh sáng,niềm vui cho gia đình đại gia Tuấn Anh là Trần Đức…hắn đang chở Tuấn Kiệt về…gia đình Tuấn Anh nhắc đến tên Trần Đức đầy thiện cảm…
Đức cho xe chạy vào căn biệt thự, thấy trước cửa đứng lố nhố hơn mười người…Đức dừng xe ,Tuấn Kiệt nhanh nhẹn chạy tới ôm chầm lấy cha mẹ khóc nức nở…những giọt nước mắt vui sướng đoàn tụ…cả nhà Tuấn Anh,Ngọc Trinh,Tuấn Hào,Tâm Đoan cười trong nước mắt.
-Đức..cám ơn cháu..cám ơn…Tuấn Anh cầm tay Đức vừa lắc lắc..xiết mạnh…lão không biết nói gì trong giờ phút nầy…lảo nghỉ bây giờ có nói gì cũng vô dụng…chỉ âm thầm trong tương lai nhất định sẻ trà mối ân tình nầy…Ngọc Trinh,vợ lão nhìn Đức vợi ánh mắt đầy thiện cãm,vừa khóc vừa cười…
-“Đức…cám ơn cậu…cám ơn…”Đến lượt Tuấn Hào cầm tay Đức xiết mạnh….Hắn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với người thanh niên trước mắt…
-“Anh Đức..cám ơn anh…” đến lượt Tâm Đoan..hai má đỏ bừng vì kích động…
-“hahaha….thôi đủ rồi…ai cũng nói cãm ơn…tôi thấy ngại lắm…làm như tui là anh hùng lắm vậy…hihihi..”Đức hihi haha pha trò khiến mọi người vui vẻ…không khí ảm đạm đã mất thay vào đó là sự náo nhiệt,ấm cúng của nhà đại phú hào.
-thôi được…tôi có chuyện gấp để làm…xin chào…ừm quên nữa..có chuyện rất quan trọng…Tuấn Kiệt …tôi biết có thể là khó cho anh…
-“Chuyện gì..cậu cứ nói …không có gì khó hết”…Tuấn Anh nghiêm giọng nhìn Tuấn Kiệt…
-Trong vòng nữa tháng…ừm..Tuấn Kiệt..cậu có thể đừng ra khỏi nhà không?chỉ vậy thôi…
-“Không..không thành vấn đề…tôi nhất định làm theo lời anh nói…”Tuấn Kiệt gật đầu như gà mổ thóc…
-“Chỉ là vấn đề an toàn thôi…cái chuyện bọn Lưu Kiến Quân còn có nhiều gúc mắc…cần thời gian giãi quyết…” thấy gia đình Tuấn Anh nhìn,Đức giãi thích qua loa…nhưng những lời qua loa nầy khiến cho cả nhà Tuấn Anh cãm động,nhìn nó..thiện cãm lại tăng thêm 1 tầng…thì ra Đức giúp nhà họ cũng có khổ tâm …
-Thôi được..xin chào…tôi phải đi đây…ừm Tâm Đoan..xin lổi nha…
-hả?
-Cô kiếm bạn trai khác là vừa rồi..Lưu Kiến Quân..hắn không ra được đâu…hihihi
-Anh…
Tâm Đoan quắc mắc nhìn theo hướng xe chạy…mím môi…cười khì…nàng biết hắn pha trò…
Tuấn Anh sáng mắt lên nhìn vợ…Ngọc Trinh hình như cũng hiểu ý chồng…
Đức nhìn đồng hồ..mới ba giờ trưa..còn sớm chán…chiều nay có hẹn với Tuyết…hắc hắc hắc…khoan đã,phải gọi cho Kiều Nga ,cô nàng nầy nhất định phải cẩn thận mới được…
Những ngày đầu tiên nhậm chức…Kiều Nga thật là bận rộn…rất nhiều cấp dưới lần đầu tiên đến báo cáo công tác với Tân Bí thư khiến trong văn phòng nàng lúc nào cũng có khách ngồi,không Chủ tịch,cũng Bí thư xả…
Kiều Nga vừa tiển Chủ tịch xả Trung Thạnh,di động nàng vang lên…liếc nhìn màn hình,lòng ấm áp…tưởng hắn quên mình rồi chứ?
-‘A lô…chuyện gì?em đang bận lắm đó…không rãnh như anh đâu…”
-Hahaha..bà xả…em phãi nhớ vô cùng cẩn thận đó nha…sợ em tâm hơ tâm hớt nên anh điện thoại nhắc nhở thôi…
-Cái miệng ngọt xớt…anh đang ở đâu vậy?tối nay có về ..biệt thự không?
-Đang lo chuyện ở Đại Ngãi…tối nay anh về trể…không biết có ghé chổ em không…có lẻ về nhà..đã mấy bửa rồi..chưa về nhà…
-“Ừm..vậy ngày mai phải ghé biệt thự đó…” Kiều Nga ‘ra mệnh lệnh”…vừa biết hương vị của dục tình chưa lâu,lòng vấn vương mùi cặc.
-Ok..Ok..vậy nha…nhớ cẩn thận đó…

Đức vừa cúp đường dây,di động liền kêu vang…là Ngọc,người được Nancy ‘đẩy’ lên vị trí Cục trưởng Cục xây dựng cách đây không lâu.
-Cục Trưởng Ngọc…xin hỏi có chuyện gì vậy?
-“Sao xa lạ vậy?có rảnh không?”Tiếng Ngọc nủng nịu vang lên,
-Rảnh thì sao?không rãnh thì sao?Cục trưởng không bận việc à?
-Mình ra ngoài nói chuyện nhé?đã lâu không trò chuyện rồi…
Ngọc thấp thõm nói…hôm trước,Đức cúp di động lại bị Du hù dọa khiến nàng ăn ngủ không yên…hôm nay gọi tới ‘rủ rê’ Đức ra ngoài ‘trò chuyện’…

-“Đi đi mà…Chị xin cậu đấy…”
-Vậy được…bây giờ tôi rảnh tới 6 giờ…nếu chị thấy được…
-Được..được…cậu ở đâu?tới rước chị nhé…

Căn nhà bên Vỉnh Long …bãi đụ chính thức của Đức…tiện vô cùng…có điều là nụ cười bà Năm nhà đối diện làm Đức hơi nhột…cứ mỗi lần nó chở đàn bà tới là bà Năm nhìn thấy…Bà cười…nụ cười đầy ý nghĩa…nụ cười làm Đức không thoãi mái…nhột nhạt…
Đức gật đầu cười lại,coi như chào bà Năm…là nụ cười gượng gạo…Thôi thì cười cứ cười nhưng đừng có nhiều chuyện bỏ nhỏ với thím tui đó nha…
Không phải lần đầu,Ngọc rất quen thuộc với hoàn cảnh…cánh cửa vừa đóng lại,nàng liền thoát y…mắt nhìn Đức lẵng lơ khiêu khích…người trần truồng,bước vào nhà tắm,mở nước,leo vào bồn…đúng là đàn bà 1 con trông mòn con cặc…Lan,Nhung,Ngân,Ngọc đều có một con…tất cả đều là vưu vật để đụ…
Đức bước vào bồn,ngồi xuống,ngả người ra sau…nước ấm làm nó dễ chịu,lim dim hai mắt .Ngọc quỳ giửa hai đùi Đức,cúi đầu liếm từ bìu dái lên đến đầu cặc,ngậm vào mút mạnh,nhả ra,liếm từ đầu cặc xuống tới bìu dái …Quá thoãi mái… hai tay Đức bắt đầu dày vò xoa bóp hai bầu vú tròn trịa của nàng…
Thật ra Đức biết Ngọc không phải là người đàn bà ‘qua cầu rút ván’…hơn nửa Ngọc khá thông minh có thể hiểu được rằng sau lưng Đức là người rất ‘quyền lực’… vì vậy Đức có thể ‘nâng’ nàng lên và cũng dể dàng ‘đạp’ nàng xuống…
Từ lúc nhậm chức Cục trưởng,Ngọc vì say mê quyền lực nên ít liên lạc…vì vậy nó muốn nhân cơ hội nầy ‘gỏ’ Ngọc một chút…luôn tiện răng đe ‘người’ của mình…phải trung thành,như Nancy đã nói:’người tài dể kiếm,người trung thành rất khó tìm’…
Đức không cần sex,nhưng Ngọc muốn thể hiện lòng ‘trung’ nên ra sức ‘hầu hạ’ nó…Thôi cũng được đi..cứ để nàng ‘thể hiện’…nếu không nàng sẽ không ‘an tâm’…
Đức cũng là ‘biết điều’ lắm đấy…để Ngọc bú liếm mình một hồi lâu…Nàng chõng khu cho nó đút cặc vào…
Đã từng được Đức đụ…ai lại không mê mệt?chỉ cần 1 lần…vấn vương cả tháng…

-Mai nầy Ngân mở công ty xây dựng…cái chuyện giấy tờ…thủ tục,chị dễ dãi nha…là người của mình.
Trần truồng nằm trên giường nhìn Ngọc đang mặc lại áo quần,Đức bình thản nói…
Ngọc sửng sốt…công ty xây dựng?Ngân?người của mình? tên nầy ‘đớp’ con nhỏ Ngân hồi nào vậy?
-Thiệt?cậu?…khi nào vậy?
-“Hahaha…đúng rồi..là người của mình…sau nầy chúng ta cùng làm ăn lớn,sẻ không mất phần của chị đâu…chúng ta cùng nhau kiếm tiền…hihihi…”Thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Ngọc,Đức đắc ý ‘thông báo’,trước đây khi còn là lảnh đạo ở phòng hậu cần tại Ủy ban,Ngân và Ngọc rất thân nhau,tình như chị em…
-“Cậu thiệt là…ai cũng ‘ăn’ hết…con Quyên…cậu cũng ‘đớp’ rồi có phải không?nói thật cho chị nghe đi.Chị so với con Quyên,con Ngân ai hơn ai kém hả?”Ngọc cầm cặc Đức ve vuốt,ánh mắt lẵng lơ nhìn nó hỏi.
-Hihihi…Khó nói lắm…mổi người một vẻ mười phân vẹn mười nha…hihihi.
-“Vậy còn Chủ tịch Vân,Phó Chủ tịch Diễm?” Ngọc được dịp ‘truy vấn’…
-“Đã nói…mổi người một vẻ mười phân vẹn mười mà…hắc hắc hắc…hay là…đã là người của mình..mai nầy mình cùng nhau….sao hả?”…ý nghỉ lóe lên trong đầu,Đức chợt nghỉ :”tại sao không?ai cũng đụ qua rồi,phãi tìm cách dụ khị họ chơi trò nhất long cùng nhị hay tam hoặc tứ phụng thì quá đã rồi…
-“Cậu thiệt là dâm đãng mà…nghỉ cũng đừng nghỉ nha…” Ngọc đỏ mặt ‘gắt’…nghỉ tới cãnh hai,ba người đàn bà cùng làm chuyện đó với nó…trong đó có mình sao?chuyện không thể nào…ngượng chết đi được nhưng Ngọc cãm thấy mới lạ…kích thích…không tự chủ được thách thức:
-Nhưng nếu…nếu thôi nha…có ai đồng ý …thì chị chìu cậu cũng được…cho cậu nhất long nhị phụng…dù sao cũng chịu cậu không nổi…người gì như con trâu í…nhiều lúc chị không biết cậu có phải là người không…
Thật ra,trong thời buổi nầy,Ngọc đã từng nghe qua người ta thích làm tình tập thể…cái gì threesome,foursome gì đó…nhưng nàng không ngờ là có ngày có người dụ khị nàng làm cái chuyện nầy…trong lòng hiếu kỳ…đã cho Đức đụ,lại quen thân với người nó đụ…Ngọc muốn thử…
-Thiệt sao?nè,là chị nói đó nha…không được nuốt lời đó…
-“Có người chịu…chừng đó mới nói đi…”Ngọc cúi đầu nói lí nhí…trong lòng hơi hối hận…nàng là người đàn bà có chồng…làm như vậy còn ra thể thống gì?nhưng con Quyên ,mấy người kia ai cũng như mình mà?hơn nửa,chưa chắc có ai ‘chịu chơi’ như mình…nghỉ vậy nên yên tâm mội chút.
-hahaha..được…được…ây da mới 5 giờ mà…còn sớm…
-“Nửa sao?đúng là con quỷ dâm dục mà…” Ngọc ngoài miệng ‘cằn nhằn’ nhưng lòng thích tỉ tê…mỗi lần Đức đụ…cã tháng sau vẩn còn vương vấn…
Quần áo vừa mặc lại chẵng mấy chốc lại rãi rác nằm trên sàn nhà…Cục trưởng Ngọc một lần nữa đang chõng khu cho Đức nắc từ phía sau…
Nghỉ tới lúc một mình chơi cã ba,bốn người…Đức hứng chí nắc bạo…nó nhớ lần đầu tiên được chơi trò nhất long tam phụng là với Nancy,Chủ tịch Diễm và dì Hà…
Gần UBND huyện cờ đỏ…một chiếc xe Ford Focus của đội CSGT đang đậu…Minh sẹo,Tấn lác đang nhẩn nại phì phà thuốc lá chờ đợi…Hai gã đã chờ từ 4 giờ rưỡi…rất nhẩn nại,vô cùng phấn khích…
-“Tao nghỉ tới lúc lão đại chơi con Bí thư…hắc hắc..xong rồi tới tụi mình…không biết có nên thâu hình lại hay không…đụ mẹ con nhỏ quá đã,mai mốt rảnh háng lấy ra coi lại…vừa coi vừa sục cặc cũng đở lắm…hắc hắc hắc..”gã mặt sẹo nói ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng dâm đãng…
-“Ý kiến hay…mầy quay tao..tao quay mầy…hahaha…”Tấn lác hưỡng ứng ý kiến của đồng bọn…
-Còn con nhỏ lái xe thì sao?tuy quê mùa cục mịch nhưng có còn hơn không…đút cặc vô miệng nó nắc trước cũng được mà…tao dành trước đó nha…Minh sẹo tuyên bố ‘chủ quyền ưu tiên’…
-Đụ má….mầy đủ rồi nha mậy..muốn chơi cha tao hả?lần trước tao cũng lái xe …mầy thì ngồi sau bóp lồn bóp vú…lần nầy tao cũng lái xe…vậy là sao?tao còn chưa nói mầy lại muốn chơi cha?Đụ má…mầy coi tao là ai hả?Tấn lác gầm lên bất mãn..
-“Hahaha…được được rồi…tao với mầy chơi một lượt…bắt nó chỏng khu,mầy phía sau chơi cái lổ lồn,tao phía trước chơi cái lổ miệng…hay là ngược lại…sao hả?” Minh sẹo cười giả lả….
-Hắc hắc hắc..vậy còn nghe được…cứ quyết định như vậy…hắc hắc hắc…

Ra kìa mầy….Minh sẹo nhìn về phía cổng UBND…nơi đó chiếc xe vừa ra khỏi cổng,quẹo về hướng Cần Thơ…
-Nhớ làm theo kế hoạch..trước khi qua QL91…mầy hú còi…tụi nó dừng xe,tao đi qua giả bộ nói vài câu…
-“Biết rồi ông nội..lãi nhãi hoài…đâu phãi lần đầu…”Minh sẹo chưa dứt lời…Tấn lác đã cướp lời…
Cả hai không để ý một chiếc Toyota Land Cruiser màu đen đang ‘bình thản’ bám theo sau…

-“Bạch xà…Bạch xà..nghe rỏ..trả lời… chuột đã xuất hiện…2 con.”
Ngọc Như liếc nhìn gương chiếu hậu nhếch mép cười… cái micro tinh vi nhỏ nhắn trên cổ áo truyền âm thanh về cách đó vài chục cây số ,mọi người điều nghe rỏ.
– Nghe rỏ…thấy rỏ…Mỷ Kiều …giử khoãng cách tối thiểu 300 mét…
“ …Nghe rỏ…khoãng cách tối thiểu 300 mét…”
-“Tốt…Bây giờ chúng ta chờ…”
Tại căn biệt thự,trên lầu ba,Nancy ngồi giửa,Kiều Chinh bên trái,Thục Linh bên phải,phía sau là Thu Tâm đang nhìn phía trước…hai khuông mặt khả ố của Minh sẹo,Tấn lác ngồi trong chiếc xe CSGT hiện rỏ trên màn hình…chứng tỏ máy thu hình Thu Tâm gắn trên xe của Ngọc Như,Mỹ Kiều là máy móc tầm cở,là đồ dùng trong quân đội.
Mọi hoạt động của chiếc xe CSGT đều trong tầm mắt…

-Gọi cho lảo đại đi mầy…tới lúc rồi…
-Ừm…Tấn lác rút di động ra bấm…
Trong căn biết thự …Trưỡng CA Hiển đang phấn khích nắc bạo…trên chiếc giường,Phó Chánh văn phòng Thu Hoa đang vểnh mông rên siết…cố làm ra vẻ nét mặt đờ đẩn…Hiển vừa nắc vừa tưởng tượng người đang rên siết là tân Bí thư…Hiển cần phọt…càng nhiều càng tốt…có như vậy tối nay đụ người mới không ‘khóc ngoài quan ải’…vì vậy trưa nay hắn gọi điện kêu Phó Chánh văn phòng tới cho hắn ‘giãi tỏa’…
Nghe di động kêu vang,hắn vừa nắc vừa bắt máy…
-Sao hả?
-“Lảo đại…hắc hắc hắc…tụi nầy ra tay trong vòng ba mươi giây…lảo đại có gì căn dặn thêm không?” Tấn lác siễm nịnh.
-“Cái con cặc tao…đụ má…sao lề mề vậy…còn chờ gì nửa?…”Hiển văng tục…cúp máy phấn khích nắc bạo..được vài cái phọt ào ào…hắn rút cặc ra,đánh vào mông của Phó Chánh văn phòng Thu Hoa nghe một cái ‘bốp’ ,nhe răng cười bỉ ổi:
-Làm sạch cặc anh rồi biến đi…anh còn bận việc…lẹ lên…
Hoa ủy khuất…nhưng chẵng dám kháng nghị…vội vàng lấy lưỡi liếm sạch đầu cặc Hiển…liếm xong,bước xuống giường gom quần áo mặc vào người…lặng lẻ bước ra ngoài…Từ đầu đến cuối không dám nói một lời…

Minh sẹo hú còi,gia tăng tốc độ…ra hiệu cho xe Ngọc Như dừng lại…
Ngọc Như cho xe chạy chậm chậm rồi dừng lại…xa xa Mỷ Kiều đang nhìn phía trước tính toán…
Phía sau,Tấn lác cho xe dừng lại cách xe của Ngọc Như khoãng 10 thước,Minh sẹo xuống xe,từ từ bước tới …hắn đắc ý bước tới sát bên cửa xe của Ngọc Như… định ‘lịch sự’ lể phép hõi giấy tờ nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy một họng súng đen ngòm chĩa ngay ngực… hắn cãm giác ngực đau nhói lên,hai mắt tối xầm…ngã xuống…
Cửa sau xe mở ra…thân hình nặng nề của Minh sẹo nhanh chóng được kéo vào xe.
Tấn lác thấy Minh sẹo ngả xuống,hắn sửng sốt,còn đang nghi hoặc,một chiếc xe ngừng sát bên cạnh… cổ hắn nhói đau,trời đất tối xầm…Tấn lác mất tri giác không biết gì nửa…Cũng như đồng bọn, hắn cũng nhanh chóng kéo vào xe…
Mọi việc xãy ra không quá 30 giây…nhanh nhẹn…sạch sẻ…gọn gàng.
Tại căn biệt thự,lầu 3…mọi chuyện xãy ra điều được thấy rỏ trên màn hình không xót chi tiết nào.
-“Hay lắm…khoãng bao lâu bọn chúng tỉnh lại?”Mọi chuyện xãy ra như đã toan tính,tâm trạng vui vẻ,Nancy cười hỏi.
-“10 mg Xylazine…2 tiếng sau…cũng có thể trể hơn nhưng tối đa là 3 tiếng”.Thục Linh đáp
-Ừm…trói chúng cho kỷ…khuya nay chúng ta tiếp đón chúng…
-Dạ …Thủ trưởng.

Hai chiếc xe tiếp tục chạy về hướng Cần Thơ, nối đuôi là chiếc CSGT Ford Focus , Phương Anh đang ở vị trí lái xe.
Ba mươi phút sau,cánh cửa căn biệt thự ở gần đường Thái thị Hạnh mở ra…hai chiếc xe chạy vào,bên trong cữa ga ra đã mở sẳn ,hai xe chạy thẳng vào..cửa ga ra hạ xuống…
Người dân chung quanh quán ăn Cây dừa…lấy làm kỳ quái… có chiếc xe CSGT Ford Focus đậu gần đó từ chiều đến suốt đêm …chẵng thấy xếp CSGT nào…