Bà Thiếm Của Tôi – Truyện Siêu Hay ( Update Chap 241 )

Chương 244 Sóng Ngầm ( Hạ ) – phần 1
Tác giả : Lạt Ma

“Đã lỡ như vậy rồi, chuyện ngày hôm nay sống để bụng, chết mang theo, đừng bao giờ tiết lộ ra ngoài” Khám phá ra là cả giờ đồng hồ, hai cặp mẹ con thay phiên sờ soạng bú liếm rồi chơi nhau đủ trò đủ kiểu.
Cả 4 người trước là kinh hãi bàng hoàng, á khẩu, xấu hổ khi nghỉ đến những hàng động và lời nói dâm dật của mình lúc lâm trận.Nhưng chuyện đã rồi, không phải ‘undo’ (ý nói xóa bỏ) như trong máy vi tính là được.
Bởi vậy, trở về khách sạn, 4 người ngồi trong lobby gần nữa giờ mà không ai nói với ai lời nào, cuối cùng để phá tan bầu không khí ngột ngạt, biết nói cũng bằng thừa nhưng Tuyến vẫn lên tiếng dặn dò.
“Chị Tuyến nói đúng, cậu Steven, con nữa, Chí Hùng…Bây giờ mình về phòng, ngủ 1 giấc tới sáng coi chuyện nầy như là 1 giấc mơ đi. Chỉ 4 người mình biết thôi…Dù gì đi nữa thì cũng đã lỡ rồi..” Cũng chẳng biết nói gì hơn, Ngọc Lệ gật đầu phụ họa.
“À quên nữa …Chị Ngọc, không biết má mì Trúc có biết quan hệ của mình? Nên
đề phòng lỡ bà ta nhiều chuyện bép xép…” Tuyến lo ngại.

“Chắc là không đâu.. Nhưng chuyện nầy chị yên tâm…Để tôi lo…Chỉ cần 4 người mình miệng kín như bưng là được…” Ngọc Lệ phất tay.
“Vậy tôi lên trước…” Steven quay lưng bước về hướng thang máy. Trong đầu vẫn còn bàng hoàng. Gã có nằm mơ cũng chưa từng nghỉ chuyện nầy lại có thể xảy ra đối với mình…

“Khuya lắm rồi, tôi cũng lên phòng nghỉ..hai người cứ từ từ. See you tomorow” Kim Tuyến chờ Steven khuất bóng trong thang máy liền đứng lên cáo từ.
“Ừm..Ngủ ngon..Sáng mai gặp…” Ngọc Lệ gật đầu…Kim Tuyến bước đi

“Má lên phòng gọi cho ba con nói cho ổng biết chuyện hồi chiều nầy mình gặp cô Hồng Ngọc để ổng chuẩn bị 1 chút…” Khi đủ mặt 4 người thì đỡ 1 chút nhưng bây giờ chỉ còn lại hai má con. Bây giờ đối diện với con trai mình, Lệ vô cùng ngượng nghịu xấu hổ khi nghĩ lại những lúc mình phóng đãng dâm dật chỏng khu cho nó chơi..Vì vậy muốn tránh né được lúc nào hay lúc đó.
“Ờ được…Con cũng có chuyện muốn nói với ổng…” Hùng bước theo, trong đầu gã
đang có ý đồ.

Trước đây, thời còn đi học, gã đã từng coi và đọc và những phim, truyện cha, con gái, mẹ con trai, anh trai em gái chơi nhau loạn xà ngầu. Trong lòng dĩ nhiên là thích nhưng gã chưa từng nghĩ có 1 ngày chơi được má mình. Dù sao cũng đã lỡ rồi, không phải như phấn trắng viết lên bảng đen xóa đi là được.
Tiếng rên siết của Ngọc Lệ cứ lảng vảng trong đầu gã, nhất là lúc Lệ liếm bìu dái, dùng lưởi trêu đùa đầu cặc. Càng nghĩ gã càng thấy muốn đè Lệ xuống không chỉ bây giờ mà trong tương lai, khi trở về nhà cũng sẻ như vậy. Có sao chứ? đã lỡ rồi thì cho làng luôn đi.
Bấy lâu nay Hùng cứ tưởng má gã hiền lương thục đức nhưng hôm nay Hùng không ngờ má mình dâm như vậy cho nên gã tin tưởng Lệ sẽ không nói gì.
“Hả..Ừ…” Lệ run lên, vô cùng hồi họp, thầm nghĩ không biết khi chỉ hai má con ở
trong phòng thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Tuy nói là ‘quên đi, coi như là 1 giấc mơ nhưng nói thì dễ, sự thật vẫn là sự thật, hồi nãy mình chỏng khu cho nó ‘doggy’, cầm cặc nó bú liếm. Nếu thằng Hùng hành

động như lúc nãy thì mình sẽ phản ứng như thế nào? Tim lệ đập loạn lên. Cố trấn tĩnh, vừa vào tới phòng, lấy di động ra bấm số gọi cho chồng.
Trong phòng, Trần Thế Minh đang nhâm nhi ly trà sâm, tay cầm điếu thuốc lá Dunhill cháy dở. Lão thuộc loại nghiện thuốc lá nặng, ít nhất một ngày 1 gói, như vậy so với lúc trước đã bớt nhiều lắm rồi. Bác sĩ có nói nếu muốn sống lâu thì nên bỏ hẳn nhưng như vậy chẳng thà lấy mạng lão còn hơn, Trần Thế Minh có thể không cần ‘sex’ nhưng không có thuốc lá là không được.
Nói không có ‘sex’ cũng không cần để cho oai thôi. Sự thật là lão có lòng nhưng không có sức. Bây giờ nếu có em mơn mởn đào tơ ở truồng trước mặt, lão vẫn không ‘nhất trụ kình thiên’ được mặc dù năm nay mới 54. Thuốc tây, thuốc tàu loại nào cũng đã thử qua nhưng ‘thằng nhỏ’ vẫn xìu xìu ểnh ểnh, lười biếng không chịu ngóc đầu, cứ như vậy được hơn ba, gần bốn năm nay rồi.
Ngọc Lệ thì khác, cũng như các bà mệnh phụ cùng lứa tuổi, ăn sung mặc sướng, có người hầu hạ nên ở tuổi 51, Ngọc Lệ vẫn còn rất mặn nồng với chuyện giường chiếu.Ông xả ‘không được’ thì Lệ kiếm trai thỏa mãn mình.
Được cái là Ngọc Lệ cũng khôn, ở Long Xuyên thì rất đức hạnh. Lâu lâu thì lấy cớ đi mua sắm, tìm cách xuống Cần Thơ hoặc lên Thành phố 1 lần tìm trai để thỏa mãn con lợn lòng.
Trần Thế Minh biết chứ, là người ai cũng có nhu cầu mà. Lão hiểu lý lẽ nầy, miễn là kín đáo 1 chút thì kệ bả đi, nếu không thì phải làm sao? Lão đã từng nghĩ tới chuyện ly dị nhưng nghĩ lại với thân phận của 1 Phó Chủ tịch Tỉnh, nếu ly dị với Ngọc Lê, mất nhiều hơn được, sau nầy bả đi ‘đạo dụ’ công khai thì thật là mất mặt, rất có ảnh hưởng xấu đối với quan lộ của mình và của thằng Hùng.
Cũng chính vì vậy mà Trần Thế Minh nhắm mắt làm ngơ…Do đó mà giữa hai vợ chồng khá hòa họp, được coi như là cặp vợ chồng mẩu mực. Ai dè hôm nay, Trần

Thế Minh nào biết xảy ra chuyện lớn..Ngọc Lệ để thằng 2 thằng thay phiên chơi cả buổi tối, trong đó có cả con trai lão.
Niềm vui duy nhất bây giờ của Trần Thế Minh là thượng vị.Lão nhìn ra tình hình chính trị ở An Giang bề ngoài có vẻ hòa hợp nhưng đợt sóng ngầm đang không ngừng chuyển động.
Lão suy nghĩ phải liên thủ với ai để đạt được lợi ít nhiều nhất, điều nầy không dễ tính, đây không phải là chuyện sai 1 ly đi 1 dậm mà là sai một nước cờ, sẽ lãng phí ít nhất 5 năm, năm nay lão đã 54 rồi, đâu có nhiều cái ‘5 năm’ như vậy chứ.
Trương Định, Nguyễn Tấn Đời là hai đối thủ mạnh nhưng người đáng gờm nhất là Trương Định. Trương Mỹ Thể, con gái của Trương Định dạo nầy rất thân với Bí Thư, nhìn thì không có gì nhưng không thể xem thường được. Chỉ có trời mới biết con gái của Trương Định to nhỏ với Bí thư về cái gì.
Còn Nguyễn Tấn Đời thì thâm tàng bất lộ, tiếu diện phật, miệng cười cười có vẻ hòa ái nhưng trong bụng đầy dao găm và lựu đạn. Mình nên liên kết với ai đây?
Lý Hải? Không được? Con mụ Hương Giang? Cũng không nên. Nguyễn Ngọc
Đáng? Ậy…lão nầy miệng nhanh hơn não.

Ngay lúc nầy, chuông di động trên bàn reo lên, nhìn màn hình, Thế Minh vội bắt máy, lão đang nóng lòng chờ tin tức, không biết Ngọc Lệ đã có khám phá gì chưa…
“Ông à…Hồi chiều nầy tui với thằng Hùng khám phá ra chuyện rất quan trọng..Thì ra BF của Bí Thư Bích Trâm là đại gia của đại gia”.
“Từ từ..bà nói từ từ, không cần gấp.. Nói lại từ đầu đi, nói rõ 1 chút. .Sao là đại gia của đại gia?”

“Được… được..là như vầy..Lúc dẫn hai má con Steven đi ăn tối, tình cờ có gặp được Phó giám đốc của Đức Lập..Mèn ơi….” Lệ hăng say kể bất thình lình rùng mình khi cảm giác được hai bàn tay của thằng con trai xoa bóp vai mình.
Không phải lần đầu, con xoa bóp vai mẹ là chuyện bình thường, nhưng sau chiều nay thì khác…Hoàn toàn khác.
Hồi chiều nầy đã chơi được rồi, chẳng những vậy, Hùng được Ngọc Lệ bú, mút cặc mình 1 cách say sưa nhưng cảm giác lúc đó thì khác. Lúc đó gã chỉ nghĩ tới mình đang nắc 1 người đàn bà đang hồi xuân, khát tình. Bây giờ thì khác, gã muốn tận mắt nhìn thấy má gã ngậm, bú liếm con cặc mình. Gã sẻ vừa nắc, vừa xoa chùm lông lồn mềm mại…1 cảm giác tuyệt vời…
Bàn tay Hùng dần dần di chuyển ra phía trước thọc thẳng vào, bóp vú , hai ngón tay gã mò tìm se se đầu vú khiến Lệ cảm thấy hơi thở mình mổi lúc mổi nặng nhọc. Theo bản năng, Lệ cầm tay thằng con không cho tiến thêm nhưng vô ích thôi. Lệ cảm thấy phía sau lưng, có cục thịt nóng hổi đang áp sát lưng khiến Lệ rùng mình, trong đầu không ngừng đấu tranh tư tưởng. Hình như có tiếng nói vang bên tai ‘Hồi chiều mầy không biết thì không sao, bây giờ biết rồi, nó là con mầy đó, sao có thể tiếp tục được chứ…’
Nhưng sau đó, lại có tiếng nói khác vang lên…Ậy..dù sao nó cũng đã chơi mầy rồi, bây giờ cứ để nó chơi, có gì khác biệt chứ, dù sao cũng đã lỡ rồi.
Cảm giác được cặc nóng hổi của thằng con trai đáng áp sát lưng mình, nữa muốn nữa không, muốn nhiều hơn không, muốn đẩy nó ra nhưng lửa dục trong lòng đang cháy bừng bừng. Lệ thừ người ra.
“A lô..bà không sao chứ? Thằng Hùng đâu?” Giọng TrầnThế Minh vang lên…

“Ừm..Nó đang ở kế bên tui…” Lệ đưa di động cho Hùng, định đứng dậy nhưng bị bàn tay thằng con giử lại, rồi gã nhấn đầu Lệ vào.
Lệ lắc đầu xô ra…Hai má con giằng co, Hùng trừng mắt. Cuối cùng Lệ vén tóc há miệng ngậm vào, nghĩ bụng dù sao cũng đã lỡ rồi, chìu nó thêm lần nầy thì thôi, xong rồi thì giãi thích phải quấy chi nó biết.
“Ba..Con đây…má nói đúng đó, ba liệu mà tính toán…” Cặc được bao phủ bởi một vùng không gian ẩm ướt dễ chịu Hùng thích thú nhìn miệng má ngậm con cặc mình..Tay cầm đầu tóc Lệ…Gã nắc nhè nhẹ…
‘Ahhh’…Cảm giác ba đang nói chuyện trong khi cặc mình trong miệng má…Kích thích tột độ…Chưa được 30 giây, Hùng phun xối xả vào miệng Lệ.
‘Con và má làm tốt lắm…Thôi bây giờ ngủ đi, ba biết làm sao rồi..” Giọng Trần Thế Minh vang lên …Lão cúp máy.
“Thôi..Con về phòng đi…” Lấy khăn giấy chùi vết khí thằng con vừa bắn trển miệng mình, Lệ ngượng ngùng lí nhí…
“Về cái gì chứ, đêm nay con muốn ngủ ở đây. Má ngon thiệt, về Long Xuyên mình cứ tiếp tục như vậy nha. Đừng lo, ba không biết đâu…” Mặc dù mới ‘bắn’ nhưng vẫn còn sung, muốn tiếp tục hiệp 2, Hùng miệng nói tay bóp vú, tay mò mẫm giữa hai chân Lệ.
“Nhưng mà…nhưng mà…” Lệ cố chống chế nhưng chỉ là cho có lệ..

Gã se đầu vú, khều móc phía dưới khiến lửa dục Lệ bừng bừng như thiêu cháy cơ thể, đêm quả thiệt dài đằng đẵng…
“Nhưng mà cái gì..Má cứ như hồi chiều tối đi, con thích như vậy…” Đẩy má nằm ngửa ra giường, Hùng đè, kéo quần lót xuống, dí mủi, miệng sát vào hôn hít, bú liếm.

“Ưm…” Miệng không ngừng rên rỉ, hai tay ghì mạnh lấy đầu tóc của thằng con…Lệ không còn biết gì nữa…Kệ đi..Tới đâu thì tới.
……

Có câu kim chưa chích tới thịt thì mình không thấy đau, tương tự, có những việc chưa trải nghiệm qua thì chê bai, bài xích nhưng một khi đã trải nghiệm qua rồi mới thấy phê tận xương tủy. Tâm trạng của Steven bây giờ đúng là như vậy…
Chơi má mình, đối với Steven là chuyện hoang đường, chỉ có trong các loại phim ‘Porn’ để dụ người coi, ai dè tối nay, Steven không ngờ mình và má là vai chánh. Nghĩ tới lúc nãy Tuyến bú mút, chỏng khu cho mình chơi, dâm dật rên siết, người Steven nóng hừng hực, tim đập thình thịch. Đây là cảm giác mạnh, không có gì có thể so sánh. Đã từng chơi nhiều đàn bà nhưng chua bao giờ Steven có cảm giác đặc biệt như vậy.
Giận cái là thằng Hùng kia được chơi ké nhưng coi như huề, mình cũng chơi má nó mà. Vấn đề là không biết sau nầy nó có chịu quên đi chuyện hôm nay hay là có dịp thì gạ gẫm? Không được, phải nói rõ ràng mới được.
Nghĩ là làm, thay vì gọi điện, Steven đứng dậy, đi ra ngoài đến phòng Hùng gõ cửa…

Hùng..Steven đây..Có chuyện muốn nói… Bên trong im lìm…
“Hùng..Steven đây..Mở cửa đi…” Steven gõ thêm vài lần, bên trong vẫn im lìm không có tiếng trả lời.
“Ngủ rồi? Không đâu…” Steven nghi hoặc…Có khi nào? Theo trực giác, gã đi nhanh lên tầng trên, đến phòng Ngọc Lệ, vừa đưa tay lên gõ cửa, chợt nghe bên trong văng vẳng có tiếng rên rỉ.. Gã áp tai vô sát cửa nghe ngóng…Á đù…rõ ràng là tiếng Lệ rên rỉ như hồi chiều tối..Steven chợt hiểu…Gã đi lên thêm 1 tầng, đến phòng Tuyến gõ.

Tuyến vẫn chưa hết bàng hoàng nên trằn trọc lăn qua lăn lại ngủ không được, nghĩ đến hồi tối này, tay cầm lấy gối ôm để hai giữa đùi xiết chặt, thầm tiếc hùi hụi, phải chi đừng tháo khăn trùm đầu xuống thì có lẽ giờ nầy còn quần thảo.
Cái gì coi như là giấc mơ chứ, thằng Steven chơi mình, mình bú cặc nó là sự thật, việc đã xảy ra, quên được sao?
‘Cọc..cọc..cọc…’

“Ai vậy cà?” Tiếng gõ cửa làm Tuyến giật mình, đứng dậy nhè nhẹ đến sát cửa ghé mắt qua lỗ nhìn, thấy Steven liền mở cửa.
Là con à..Có chuyện gì?

Con tới phòng thằng Hùng, gõ cửa, nó không trả lời, tới phòng của Dì Lệ, định gõ cửa thì nghe tiếng rên, thì ra họ đang…” Nói tới đây, biết Tuyến hiểu mình muốn nói gì, Steven không nói nữa, gã lách mình vào.
“Vậy à…Thôi kệ họ đi…Không liên can tới mình. Mà con có chắc không?” Tuyến sửng sốt, miệng hỏi nhưng trong đầu Tuyến đã biết câu trả lời.
Thầm nghĩ không ngờ mụ Lệ nầy đúng là đạo đức giả mà, nói 1 đằng làm 1 nẻo, mới hồi nãy nói coi như là giấc mơ nhưng nghĩ cũng phải, 1 lần hay 2 lần hoặc nhiều lần có khác biệt gì…
Nghĩ tới đây, tim Tuyến đập mạnh, trước đây thì không sao nhưng sau hồi tối nầy, hai má con bây giờ có thể nói là trai độc thân và đàn bà khát tình.
“Má…” Hai mắt đầy lửa dục, Steven nhìn má mình..

Trong phòng, Tuyến khoác cái áo ngủ không nịt vú, không quần lót, chùm lông đen ẩn hiện dưới ánh đèn ẩn hiện sau lớp áo mõng như cánh ve…

“Nãy giờ má nằm suy nghĩ về chuyện hồi tối… Má không biết nói sao nữa…Chỉ biết má là 1 người đàn bà tầm thường cũng có nhu cầu xác thịt như bao nhiêu người khác. Giờ nghe con nói hai má con họ…Aiz…Má hiểu Ngọc Lệ cũng như má…Cần đàn ông để giải quyết nhu cầu..Aiz…Thây kệ đi, dù sao cũng đã lỡ rồi.” Tuyến lắc đầu, thông cảm cho Ngọc Lệ.
“Hai má con họ làm gì, nghỉ gì thì mặc kệ họ đi..Không liên quan tới mình…Họ là họ..Mình là mình..Má…” Steven tới gần, cầm tay Tuyến để ngay đũng quần mình, một tay kéo áo ngủ Tuyến lên, tay còn lại mò mẫm giữa hai đùi, xoa chùm lông mềm mại…
“Are you sure about what you’re doing Steven?” Tuyến nói qua hơi thở, phía dưới giữa hai đùi bắt đầu rỉ nước.
Steven không trả lời, gã nhấc bổng Tuyến lên, thả xuống giường…

Tuyến cũng chịu hết nổi, không muốn màu mè nữa, cởi áo ngủ mình, thảy xuống nền nhà, thân hình lõa lồ trước mặt con trai mình, nói trong hơi thở.
Come here baby..Mom is all yours…Do what you want..

“I love you mom ” Ánh mắt hau háu đầy lửa dục, đưa tay mở thắt lưng, kéo quần
mình xuống.

Banh hai chân Tuyến ra, gã đưa tay mơn trớn, hai mép thịt nhơn nhớt, đã ướt nhẹp hết rồi, không cần dạo đầu, Steven móc cặc, rà ngay cửa, nhấn 1 phát lút cán…
“Take it easy baby….We have all night…Oh my God..Oh my God!” Hai mắt Tuyến mở lớn nhìn lên trần nhà, hai tay bấu hai vai con trai, miệng rên rỉ.
Đúng là như vậy, có lần đầu sẻ có lần sau, thôi thì kệ đi.Bí mật giữa hai mẹ con, trời biết đất biết…À .Không phải, hai má con mụ Lệ kia cũng vậy mà…

……

Montreal…Sân bay quốc tế

“Các người đi đường chắc mệt lắm hả?” Thấy mọi người bơ phờ, hiểu sự khác biệt giờ giấc và sau chuyến hành trình hơn 24 giờ, Đức thăm hỏi tay bắt mặt mừng, vỗ vai ủy lạo từng người, đến lúc bắt tay Đương, nghĩ tới việc mình gian dâm với Ngọc Thy và chuyện Ngọc Hân ‘ngậm’ cặc mình đêm hôm qua, mặc dù chỉ vài phút thôi và không phải lỗi của mình nhưng trong lòng hắn xấu hổ.
“Không mệt nhưng thức ăn trên máy bay thiệt không ngon chút nào..” Thông than.

“Có thiệt không vậy anh Thông, tui thấy anh ăn sạch bách đó mà. Rượu bia thì uống lia chia” Cường trêu.
“Ậy, phải ăn chứ..một vé hạng thương gia cả trăm triệu, trả tiền rồi không ăn thì quá lãng phí, bỏ uổng lắm. Mấy anh cũng vậy mà, phải không Ái Linh? Cô nha, nhỏ con mà ăn cũng thiệt dữ tợn.” Thông đem Ái Linh ra làm ‘đồng minh’…
“Ai cũng vậy mà..Sao anh Thông lại nêu tên em chứ..” Ái Linh ‘phản đối’

“Ha ha hi hi…” Mọi người bật cười vui vẻ…

Ái Linh có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, len lén nhìn Đức tổng. Trai thấy gái đẹp đem lòng mến mộ, gái thấy soái ca, thầm mơ mộng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ái Linh hận mình không được đẹp và kiêu sa như Trang Đài nên chỉ biết tủi phận hèn.
Đây là lần đầu tiên được đi máy bay lại được ngồi hạng thương gia, trái với Thông nói, nàng thấy thức ăn thiệt là sang chảnh, nên trước khi ăn thì chụp hình lưu niệm để ‘up’ lên mạng cho nhà và bạn bè coi, sau đó thì ‘dọn sạch sẽ’.

“Ây…Các người đừng trêu Ái Linh mà…Ái Linh…Làm tốt lắm.” Đức vỗ vai Ái Linh mỉm cười, đưa ngón tay cái. Nào biết một cử chỉ thân mật của mình khiến Ái Linh ngẩn ngơ cả ngày.
– Ba…

Chú Đương…

Ngọc Hân, Gia Hân cười tươi, bước tới..

Ngọc Hân thân thiết nắm tay cha. Hai tiểu la lỵ hôm nay mặt tươi rói, không vui sao được, từ sáng đến giờ, muốn gì anh Đức cũng chìu, nói gì anh Đức cũng nghe.Vậy còn muốn gì nữa chứ..Chỉ là cả hai đang nôn nóng chờ… Chuyện hôm qua quá ngắn ngủi.
“Sao con lại ở đây?” Biết Ngọc Hân tới đón mình nhưng Đương vẫn hỏi, nhíu mày, nhìn cách con gái ăn mặc. Đương nhớ lại lúc hai cha con đi hát dạo kiếm sống qua ngày, Ngọc Hân óm còi, bây giờ thì trổ mã, ăn mặc thời thượng.
“Hi hi..Con và Gia Hân theo anh Đức tới đón ba” Liếc hắn, Ngọc Hân giọng nũng nịu. Tuy còn tuổi ‘tin’, vú trái cau nhưng nét giống mẹ nên người dong dỏng cao, hôm nay mặc quần short áo camisole đen, hai dây choàng qua vai…
Gia Hân áo camisole cùng kiểu nhưng màu vàng sậm, quần Jean ‘rách bươm’ bó sát. Cả hai tươi mát, nét mặt con ngây thơ nhưng rõ ràng hứa hẹn sẽ là hai yêu nghiệt trong tương lai.
“Hai cô bé nầy lớn lên chút nữa nếu đi thi hoa hậu có thể là trong top 5 đó nha. Đức Tổng, cậu coi như là anh phải để ý nhiều 1 chút mới được.” Thấy Ngọc Hân bên trái, Gia Hân bên đứng sát rạt hắn, kẹp hắn ở giữa Loan cười mím chi giọng điệu nửa soi mói, nửa móc họng, kinh nghiệm chiến trường, nàng nhìn ra hai tiểu la lỵ nầy hình như đối với hắn không bình thường.

“Ha ha…Ngọc Hân, Gia Hân nhìn vậy chứ còn baby lắm. Thôi đừng nói nhiều nữa, lại đây để tôi giới thiệu sơ. Đây là Luật sư Quỳnh Trang, trong thời gian các người ở đây, có vấn đề gì thì cứ gọi Luật sư Trang. Trang luật sư, đây là Phó Loan người đắc lực nhất của Đức Lập” Nghe giọng nói của Loan, biết nàng nghi ngờ, Đức liền đổi hướng bẻ lái sang chuyện khác.
“Phó Tổng…Welcome to Montreal.. Mai nầy hy vọng chị chỉ dạy nhiều…” Mỉm cười, Trang bước tới đưa tay ra, đồng thời âm thầm quan sát. Đàn bà nhạy cảm lắm, chưa gặp, Trang cứ tưởng Loan là một ‘bà già’ nhưng không ngờ khi cham mặt mới biết Loan còn rất là ‘smoking hot’ bởi vậy trong lòng nghi ngờ. Một người đàn bà đẹp như vậy, dễ gì hắn bỏ qua…
“Đức Tổng có cái miệng rất là ba hoa…Cô mà tin cậu ta thì chẳng thà tin heo nái biết leo cây.” Loan mỉm cười nói, đưa tay bắt.
Trang quan sát Loan thì Loan cũng quan sát Trang. Trang chỉ nghi ngờ nhưng qua ánh mắt, Loan biết tên mắc dịch kia 100 % đã ‘đớp’ Luật sư nầy rồi.
“Hi hi…Phó Loan thật là biết nói đùa…Lên..Lên xe, ai cũng mệt rồi… Về nghỉ ngủ 1 giấc, tối nay đi ăn cơm nói chuyện sau…” Đức cười giả lả.
Mọi người cúi mặt xuống che dấu nụ cười..Cả Đức Lập chỉ có Phó Loan là dám nói như vậy với Đức Tổng mà thôi.
“Các người khác không quen nhưng tôi thì quen rồi, ngủ nghê gì chứ.Trên máy bay, ngủ đủ lắm rồi.Tôi chỉ cần tắm ngâm mình trong nước nóng cho khỏe là được.Cậu nói cho tôi biết, tình hình ra sao..” Loan phất tay, như là sắp sửa đi đánh trận vậy.
“Ậy..Không được , bây giờ về tắm trước xong rồi ngủ 1 giấc, tối thức dậy đi ăn cơm, gặp đám Tú Nhi rồi nói chuyện luôn 1 lượt…Sức khỏe là vàng, hi hi, rủi sư phụ

ngã bệnh thì hỏng bét.Bên nầy không có sư phụ không xong đâu à… ” Hắn vừa nịnh vừa dụ dỗ.
“Ậy..Đã nói không cần mà” Phất tay, Loan gắt… Bề ngoài cau mặt nhưng trong lòng thấy ấm áp, thằng mắc dịch nầy vẫn quan tâm tới nàng.
Ờ..ờ..Được..Cũng đúng, đang có việc rất quan trọng muốn nhờ sư phụ giải quyết
đây…

“Anh Đức à.. Lát nữa đưa em và Gia Hân đi mua chút đồ. Sáng mai về rồi..Có được hong vậy?” Ngọc Hân nhu mì lể phép hỏi nhưng ánh mắt ‘hung hăng uy hiếp’…
“Ngọc Hân…” Đương nhíu mài…Sao con gái mình không biết lý lẽ gì hết, không thấy Đức Tổng bận rộn lắm à?
“Nghe chưa, hai đứa ngoan đi…Bây giờ anh bận lắm, về tới bển rồi, anh hứa dẩn hai đứa đi mua sắm..” Hắn hứa hẹn, người khác thì bị nắm đầu xỏ mũi hắn thì bị hai tiểu la lỵ nầy nắm cu tống tình.
“Nhớ đó nha..” Ngọc Hân hầm hừ…

Nhớ…Nhớ mà..Hi hi..Gạt hai đứa bao giờ chứ…Ây..Tất cả lên xe về tắm rửa nghỉ ngơi ha..Chiều tối đi ăn cơm…Lúc đó nói chuyện nhiều 1 chút.
Chiều mai lên đường trở về, ai cũng bận rộn thu dọn hành lý, lúc đi thì ít, lúc về thì nhiều, đều là những món xịn hàng hiệu. Không phải ở Việt Nam không có nhưng tâm lý các nàng kỳ lắm, phải mua ở nước ngoài mới thật sự ‘xịn’.
Ai cũng có thẻ tín dụng mà, nên tha hồ mua sắm làm như là có thù với tiền bạc vậy. Hai tiểu la lỵ và bé Trúc, bé Thu Sương không có thẻ tín dụng, nhưng muốn cái gì thì có các chị, các dì trả tiền.Vậy mà còn mua rất nhiều.

Ngay cả những người bên Việt Nam cũng có phần mua sắm, không mua sao được, các người đi chơi sướng thân, bọn nầy phải ở bên đây công tác cực khổ, thiệt là không công bằng mà. Cho nên cứ rảnh rỗi là Phương Anh, hoặc Thục Linh hay Ngọc Như, Thu Hà, Ngọc Vân lên mạng chít chát với nhau nói tớ thích món đó, mua cho tớ đi, cái kia nữa…Bởi vậy nhìn đống hành lý mà hết hồn.
Duyên và bà nội nàng ở lại lo việc chửa trị cặp mẳt cho nên đã sớm dọn trước về căn biệt thự 3 tầng 7 phòng ngủ lớn trong 1 thành phố nhỏ yên tịnh ở ngoại ô Montreal.
Lúc đầu hắn muốn mướn hai căn, 1 cho Duyên, bà nội, Vero, Loan, Ái Linh, 1 cho đám Thông, Cường, Hoành, Đương nhưng Quỳnh Trang nói, mỗi phòng đều có toilet và phòng tắm riêng không có gì bất tiện hơn nữa khi xa nhà, ở đông thì sinh hoạt chung, vui hơn nhiều.
Mình thì không biết nhiều nhưng lời Trang nói nghe rất hợp lý..Thôi thì cứ quyết định như vậy…Quan trong là mọi người vui vẻ trong thời gian xa nhà.Bởi vậy Đức cứ theo ý Trang mà làm.
Căn biệt thự nằm trên khu đất rộng rãi, trước có sân cỏ xanh mướt, sau có hồ bơi dài rộng , trong hồ bơi có bar rượu, cạnh hồ có 2 bàn picnic, có lò ‘ga’ nướng thịt. Không kém gì biệt thự của Nancy ở huyện Cờ Đỏ và biệt thự của Mỹ Chi ở Cao Lãnh nên Đức không thấy gì nhưng đám Thông, Cường, Đương, Hoành, Ái Linh ngẩn ngơ.
Trên bàn picnic, Vero, Duyên đang nói cười, tay chỉ chỏ…Cách đó không xa, bà nội Duyên nét mặt rạng rỡ đang làm vườn, hình như muốn trồng gì đó, chung quanh thấy có chậu và bao đất nằm rải rác.
Hi hi..Bà nội…Em Duyên…Bonjour Vero…Các người đang làm gì vậy.

“Tới rồi à…Đang trồng ớt cho vui…Cô Vero cho mấy hạt giống…” Bà Bảy ngẩng
đầu mỉm cười.

“Anh Đức…” Duyên đứng lên, hướng mặt về tiếng nói của hắn, mỉm cười, gọi ‘anh
Đức’.

“Wow…Mới mấy ngày không gặp thôi mà thấy em đẹp hết ý luôn á..Hi hi..Có anh Tây nào trồng cây si chưa?”
“Anh..Anh nói bậy..” Mặt Duyên đỏ bừng.

“Bậy? Em hỏi mọi người coi anh có nói sai không. Em nha, mai nầy khi mắt thấy rõ lại, người làm đơn hy vọng em để lọt vô mắt xanh xếp hàng dài mấy trăm cây số luôn á, có phải không các người?”
“Hi hi..Ha ha…” Biết hắn thường hay nói nhăn nói cuội, ba hoa con chích chòe…Ai cũng bật cười.
“Et toi? Ca t’interesse?”…Miệng cười..Vero chen vô 1 câu…

“Hả..Nói gì vậy?” Đức bư mặt ra..Câu nầy chưa học nha…Ý gì đây?

“Ý của cô nầy muốn hỏi cậu thì thế nào? Có phải cậu cũng là người xếp hàng để lọt vô mắt xanh của cô Duyên không?” Loan mỉm cười giải thích tường tận…Một lần nữa, mọi người cố nín cười…Mặt Duyên thì đỏ như trái cà chua.
“Hả..Ha ha…Vero thiệt là biết nói chơi. À nè..Lại đây lại đây, các anh chị nầy từ Việt Nam mới qua.. Các người làm quen với nhau đi ha…” Đức đánh trống lảng. Thầm nghĩ ‘Phải ha, hai tiểu la lị Ngọc, Gia Hân trước kia hiền còn hơn ma soeur bây giờ thì ‘hư’ hết biết…Tốt nhất là từ nay mình nên đàng hoàng 1 chút để tránh bị hiểu lầm thì không nên.
“Hi hi…Anh đánh trống làng…À không đánh trống lảng ..Có tịch rục rịch…Hi hi” Không biết vì muốn khoe hiểu biết tiếng Việt của mình hay là muốn lật tẩy Đức..Giọng lơ lớ, nàng nói 2 cụm từ hợp tình hợp cảnh rồi cười hi hi khiến mọi

người không nhịn được, bật cười theo…Duyên mặt càng lúc càng đỏ, hắn trừng mắt ’hung hăng’ nhìn Vero …Nàng nầy có sợ đâu, trừng mắt nhìn lại.
“Vero…Cháu dẫn các anh, chị lên phòng đi…” Trang nhịn cười nhìn Vero nhẹ lắc
đầu…

“Các anh chị…Mời theo em…” Vero .

Khoan Vero..Lát nữa Dì bận, cần về văn phòng có chút việc cần làm…Cháu làm lài xế đưa Cậu Đức và cô Loan tới S.V.L…
“Je n’ais pas de temps..Moi…” Vero lắc đầu…

_”Không cần đâu…Tôi có bằng lái quốc tế và rất quen thuộc với Montreal. Trước kia đã từng du học ở đây, hơn nữa bây giờ có GPS mà…Muốn đi đâu thì có khó gì…” Loan phất tay.
‘Vậy thì hay quá..Các vị..Tối gặp lại..” Quỳnh Trang bước ra cửa…

“Cậu chờ đó, tôi tắm rửa thay đồ xong cậu cùng đi với tôi tới S.V.L …” Loan quay người dặn dò cùng các người khác xách hành lý bước theo Vero lên lầu
“Ừm được…Từ từ ha..Không gấp.Các người mau tắm rửa nghỉ ngơi đi ha…Chiều tối đi ăn cơm.
Ngay lúc nầy di động reo lên, liếc nhìn màn hình thấy Thu Phong, có chút ngạc nhiên, hắn bắt máy.
…A lô..chị Thu Phong, sao rảnh rỗi vậy?

“Đức Bí tịch..Anh có nghe tin gì chưa? Lê Thành Lể chết rồi…” Giọng Thu Phong rõ ràng rất phấn khởi. Lê Thành Lễ đột nhiên ngủm củ tỏi vậy thì cơ hội thượng vị của ông xã Dương Quốc Dũng rất lớn nếu biết thao tác.

Vì vậy khi vừa nghe được tin ‘tốt’, nàng liền gọi hắn, trong lòng vô cùng khẩn trương vì ngay lúc nầy đã có nhiều người bắt đầu chạy chọt.Bỏ công làm thân với hắn bấy lâu nay, bây giờ đã đến lúc nhờ cậy rồi.
“Lê Thanh Lễ? Là ai vậy?” Nghe cái tên lạ hoắc, Đức nhíu mày, cố hình dung người nào là Lê Thành Lễ. Nguyên do là hắn gặp Lâm Tú Quỳnh thì khá nhiều, biết nàng ta là vợ của Bí thư Thành ủy Phú Quốc, còn tên của lão ta thì không để ý, biết làm gì khi chưa từng gặp mặt, nhưng Dương Quốc Dũng thì biết và nhớ vì Thu Phong cứ nhắc hoài chuyện hai vợ chồng nàng mời cả nhà hắn ra Phú Quốc chơi.
Là ông xã của Lâm Tú Quỳnh, em rể của Lâm Chánh Hy…

“À..Chị nhắc mới nhớ…Mà tại sao chết?”Đức sửng sốt. Hắn nhớ Lâm Tú Quỳnh tướng tá ngon lành, tầm bốn mươi thôi như vậy ông xã chắc cũng không phải thuộc loại già khú đế sao lại chết rồi?
“Từ chiều tới giờ, đài truyền hình Kiên Giang nói Lê Thành Lễ tử nạn trong lúc
đang đi thị sát công taaác …”

Với âm ‘tác’ kéo dài , Thu Phong ngấm ngầm nói cho hắn biết cái chết của Lê Thành Lễ có nhiều nghi vấn nhưng nàng không thể nói qua điện thoại. Hơn nữa mục đích chánh của nàng là vận động cái ghế Bí thư, chỉ cần hắn nói dùm 1 tiếng với người kia thì 10 phần thì không dám nói nhưng 9.9 phần, nàng sẻ là phu nhân của Bí thư Thành ủy và chỉ cần duy trì được mối quan hệ nầy thì tương lai sẽ tiến xa hơn nữa.
“Hiểu rồi..Tôi sẽ cố gắng nhưng đừng đặt quá nhiều hy vọng nha. Vậy đi ha..” Hắn nói xong, cúp máy…
“Hắn cúp rồi…Yên chí đi, hắn nói ‘sẽ cố gắng nhưng đừng đặt quá nhiều hy vọng’…” Tuy nói vậy nhưng Thu Phong 10 phần tin tưởng nên báo tin mừng cho chồng.

“Em..Mình phải tỏ lòng thành mới được…” Bên cạnh vợ, Dũng hồi hộp ghé tai nghe ké. Bây giờ bà xã mình nói vậy, lão bừng bừng phấn khích gợi ý…
“Ậy…Anh không biết đâu, hắn giàu lắm, chưa kể ba chị em Mỹ Chi, nhấc tay 1 cái mua cả chiếc du thuyền ba tầng. Chút tiền của mình có đáng gì, làm như vậy không chừng tưởng khéo nhưng hóa vụng, không được kết quả tốt. Nghe bà chủ Thu nói qua bên Canada, hắn có thêm 3 đứa con…Vậy thì mình tỉ mỉ chọn quà cho ba đứa nhỏ..” Miệng nói, hai mắt Thu Phong nheo lại, suy nghĩ. Tặng quà có học vấn của tặng quà, tặng cho bạn bè hay người thân thì dễ tặng cho người như hắn thì khác.
“Bà xã…Em ngoại giao thiệt giỏi…Trăm sự nhờ em đó nha…Còn nữa, cố gắng mời anh ta ra Phú Quốc” Dũng đưa ngón tay cái, dặn dò
“Được rồi…Yên chí đi…Sáng mai em đi Rạch Giá coi tình hình rồi qua Cao Lãnh rủ chị Khánh cùng tới Cần Thơ 1 chuyến lo chuyện quà cáp” Thu Phong trầm ngâm.
Nàng biết quà của hai vợ chồng nàng, hắn chưa chắc nhận nhưng nếu kèm theo tên của Kim Khánh, Văn Trường, Thanh Phương…Quà của nhiều người chung lại thì hắn sẽ không từ chối.
Thu Phong còn có mục đích khác…Nàng nghe Kim Khánh nói Thanh Phương rất bạo miệng, thường kể chuyện vụng trộm mây mưa với hắn, ngay cả trong văn phòng. Hơn nữa con Thanh Phương còn có ý xúi chị dâu Kim Khánh khiến Thu Phong nghe mà cảm thấy rạo rực. Trong đầu nàng đang có ý định , nếu có thể kéo luôn Cẩm Lệ vô được thì quá tốt. Vì lợi ích nếu có thể cột chung mọi người vô cùng 1 mối để dễ dàng tiến thủ thì quá tốt.
……

Vừa cúp máy, chuông di động lại reo, Đức nhìn màn hình, đang nóng lòng chờ tin tức nầy vì vậy nhanh chóng bắt máy. Chưa kịp nói ‘a lô’, Thu Hà đã nhanh miệng nói 1 hơi.
“Ngọc Vân vừa giải được mật mã, anh biết trong đó có gì không? Lâm Chánh Hy dùng Lâm Tú Quỳnh giật dây Lê Thành Lễ điều khiển mạng lưới rất quy mô chuyên sản xuất meth cho cả vùng Đông Nam Á, bao gồm luôn Nhật, Korea, Sing, Malyasia. Số thu rất khủng, không biết từ bao lâu nhưng tài khoản của Trương Hữu Thành trong ngân hàng ở Thụy Sĩ lên tới 100 triệu Euro…”
“Thu Phong vừa gọi nói Lê Thành Lễ chết trong lúc đi công tác..” Trong đầu hắn nghi hoặc. Có khi nào Lâm Chánh Hy thực hiện plan ‘B’ cho người trừ em rể để bịt tất cả đầu mối?
“Cái gì? Anh nói Lê Thành Lễ chết rồi? Hồi nào vậy?” Thu Hà sửng sốt…

Cũng không khó hiểu, ngay cả Lâm Chánh Hy cho dù có nằm mơ cũng không ngờ Lê Thành Lễ vì tình cờ có được đầu đạn nguyên tử, không báo cáo lên trên mà lại ngấm ngầm rao bán dẫn đến TC2 vào cuộc.
“Thu Phong nói Đài truyền hình Kiên Giang chỉ thông báo Lê Thành Lễ chết trong lúc đi công tác còn địa điểm và thời gian thì không nhắc đến. Để anh liên lạc với sếp Vinh coi sao…Vậy đi ha…”
“Ê..Khoan đã…Tài khoản của Trương Hữu Thành ..Anh tính sao đây?”

“Sao hỏi anh chứ, tài khoảng dành cho quỹ từ thiện của mình các em ai cũng có phần mà. Em tự quyết định là được…” Không nói thêm, hắn cúp máy.
……

“Mình tự quyết định? Ý nói gì đây?” Thu Hà ngẩn mặt ra…

“Đồ khờ..Mi quên rồi sao? Chị cả có nói qua, tiền trong quỹ ai cũng có thể xài miễn là dùng cho việc chính đáng là được cho nên ý của hắn là số tiền 100 triệu euro nầy cứ chuyển vào tài khoản chung…” Bên cạnh, thấy Thu Hà mặt ‘bư’ ra…Ngọc Vân giải thích.
“Ờ hén…Tao nhớ rồi…Nhắc tới mới nói nha. Trừ cái tật xấu là đụng ai cũng
đớp…Còn lại cái gì cũng…” Thu Hà đưa ngón tay cái…

“Nhân vô thập toàn mà nhưng mi nói mặt nào?” Ngọc Vân cười hóm hỉnh…

“Biết rồi còn hỏi…Mi cũng như tao thôi…” Thu Hà nháy mắt.

“Hi hi.Nói thật nha..Tao rất là ‘happy’ với cuộc sống hiện tại nhưng hơi thiếu thiếu 1 chút…” Ngọc Vân nheo mắt.
“Hả? Thiếu cái gì? Tụi mình bây giờ coi như là sống trong 1 đại gia đình nhưng vẫn được tự tung tự tại, muốn làm gì thì làm, muốn gì được cái đó sao?”
“Hi hi…Ý tao muốn nói là…” Ngọc Vân đưa hai tay trước bụng, năm nay nàng 34 rồi nhưng chưa có đứa con, bây giờ cũng đã đến lúc rồi…Bây giờ có ý định thì có thể sinh con trước 40, tuy là hơi trể phải tranh thủ mới được.
“Hi hi..Cũng phải..Nếu muốn thì phải tranh thủ kêu hắn ‘làm việc’ nhiều 1 chút mới được. Nếu không sẽ bị bọn Phương Anh, Ngọc Như, Thục Linh qua mặt đó nha. Đừng quên Kim Chi, Xuân Mai, Mai Thảo …3 đứa cở tuổi mi nên chắc cũng có ý đó… Thôi, đừng nói nhiều nữa, mau chuyển khoản tiền 100 triệu euro qua tài khoản của mình đi để tránh đêm dài lắm mộng” Thu Hà hối thúc.
“Hi hi…Đừng lo, biết mật mã, số tài khoản ngân hàng …100 triệu euro nầy coi như là trong túi mình rồi, chạy đi đâu mà sợ… Không cần gấp.” Tuy miệng nói vậy nhưng bàn tay Ngọc Vân lướt trên bàn phím bắt đầu chuyển khoản…
……

“Đi được chưa?…” Loan tắm rửa thay đồ xong, vẻ mặt tươi tỉnh, ở tuổi 50, nhờ biết giử gìn, siêng tập thể hình nên ngực mông vẫn còn săn, eo nhỏ không 1 chút mở thừa làm đàn ông sặc máu mủi mổi khi nhìn…
“Wow…” Mọi người đã lên lầu hết rồi…Trong phòng khách, không có ai, hắn đưa ngón tay cái, chiêm ngưởng..
“Wow cái gì..Chưa từng thấy sao?Còn không đi..?”Trong lòng khoái chí khi nghe hắn khen nhưng bề ngoài, Loan trừng mắt.
“Đi tới S.V.L thiệt hả? Hi hi..” Tới gần Loan…Đức cười ám muội, hỏi nhỏ.

“Dĩ nhiên là không rồi. Đồ khờ…Bây giờ mình đi mướn phòng…Lát nữa sư phụ nầy sẽ vắt cạn đệ tử đó…” Loan lườm, lắc mông bước ra cửa.
“Biết ngay là sư phụ có âm mưu mà…Hi hi…Lát nữa đừng có xin tha à nha…”

“Để coi sao đã…”