VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Diệc Phàm.

Chương 44: Thần Giao Cách Cảm

Tại một con hẻm heo hút trong khu ổ chuột nọ, có mấy người thợ hồ rủ nhau ăn nhậu sau một buổi đi làm vất vả. Nhìn lên tòa tháp chọc trời ở phía xa, họ tự nghĩ không biết bao giờ mình mới có thể đặt chân đến đó.

Nhưng thôi, uống một ly vào, vừa ấm người, lại vừa quên đi những ưu phiền.

“Ê thằng Lâm, mày đi mua chút bia mà sao lâu vậy?” Tên già nhất trong nhóm chỉ tay khi thấy một cậu trai xách theo thùng bia.

“Lại đây Lâm ơi! Nãy giờ qua mấy lượt rồi cu!”

“Haha uống cho mày chừa!”

“Dạ…” Lâm ngồi xuống, đặt thùng bia cạnh bàn.

Những tiếng hô hào vang khắp con hẻm. Đang nhậu, chàng trai Lâm chợt rừng mình.

“Sao vậy mày? Trúng gió à?”

“Không…”

Lâm lắc đầu.

“Thằng này yếu ghê, trời vầy mà lạnh gì?”

“Không phải… dạo này em cứ có cảm giác có ai đó theo sau…” Lâm gãi đầu.

“Gì cha? Nghe sợ vậy?”

“Haha… duyên âm duyên âm!”

Thấy cả đám đang bỡn cợt, Lâm uống một ly bia, hít thở vài hơi rồi thốt lên: “Tối qua… em nằm mơ thấy con bé đó.”

Tựa như ai đó bấm phím mute.

Âm thanh tắt ngủm sau lời của Lâm.

Đợi đến 3 giây sau, có người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này.

“Thôi… chuyện cũ rồi…”

“Ừ…” Người đàn ông già nhất đưa ly bia lên miệng, bia vẫn cứ ở môi chẳng chảy vào miệng giọt nào.

“Mẹ mày! Bữa tiệc đang vui mày nhắc cái đéo gì?” Một thằng khác đập bàn chửi Lâm.

Lâm tuy bình thường hiền lành, nhưng có bia vào hắn lập tức nổi đóa, phản kháng: “Rồi sao? Tụi mày có bị ám ảnh như tao không?”

“Ám con mẹ mày! Chơi sướng rồi thì thôi! Nó chết kệ mẹ nó, là nó tự sát chứ có phải do tụi mình đâu… chủ thầu cũng đền tiền cho gia đình nó rồi, mày suốt ngày cứ ru rú ru rú! Lúc đó chơi sướng sao không nói?”

Lâm nghe vậy chỉ biết ngoảnh mặt chỗ khác, hắn thua về lý rồi!

Uống một ngụm bia, Lâm lại nhớ về chuyện của ba năm trước. Khi ấy, hắn cùng những đồng nghiệp ngồi đây đang phụ trách xây dựng giảng đường cho trường đại học nọ.

Buổi tối, cả bọn ngủ tại công trình. Làm cả ngày mệt, khó tránh khỏi ăn nhậu để khuây khỏa. Cả bọn nhậu đến đêm, định thu thập tàn cuộc rồi đi ngủ thì chợt phát hiện ra một bé sinh viên đi làm thêm nên về khuya. Nhìn làn da trắng trẻo cùng với mái tóc thướt tha, cả đám thợ hồ ai cũng bứt rứt.

Trời khuya, chốn công trường vắng vẻ, ai ai cũng say khướt.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa là đây chứ đâu?

Rượu lấn át trí óc, để con cặc điều khiển cơ thể.

Cả bọn 5 người sấn ra vây lấy cô bé kia. Mới đầu chỉ định sờ soạng chút ít, trêu ghẹo rồi thôi. Nhưng không ai kiểm soát nổi bản thân. Quần áo cô bé bị xé rách, cơ thể bị dày vò, năm thằng thi nhau cưỡng bức đến mức ngất đi.

Ký ức kinh hoàng đối với bất kì cô gái nào.

Vụ việc này nhanh chóng đến tai hiệu trưởng và nhà thầu. Hai bên thương lượng cùng nhau bưng bít thông tin, đồng thời đền tiền cho gia đình nạn nhân, hứa hẹn sẽ cho cô bé kia một vị trí làm việc ở doanh nghiệp lớn.

Nhưng có những thứ không phải cứ dùng tiền là bù đắp được.

Cô sinh viên kia tự vẫn.

Cuộc đời mãi mãi dừng ở tuổi 20.

Sau vụ việc đó, 5 tên thợ hồ chỉ bị đuổi việc. Nhờ vào các mối quan hệ, chúng tìm được một chỗ làm mới tại Biên Hòa. Cũng may chuyện xấu chúng làm được bưng bít rất kỹ, nếu không chả ai dám nhận chúng đâu!

Lâm nghĩ lại lúc đó mình đã hại chết một cô gái trẻ, trong lòng sinh ra ân hận tột cùng.

Hắn nốc hết ly bia.

Thở ra một hơi dài.

Rồi bỗng ánh mắt hắn trở nên cô đọng, dồn vào một điểm.

Dưới ánh đèn hiu hắt, một bóng trắng với mái tóc đen dài đang nhìn chằm chằm Lâm.

Nhưng ánh đèn bỗng dừng chớp tắt, bóng trắng kia lập tức biến mất.

Lâm không tin vào mắt mình, lẽ nào say quá hóa ảo giác?

Nhưng trong thoáng chốc, bóng trắng lại xuất hiện, lần này lại tiến gần hơn nhưng rất nhanh lại biến mất.

Lâm dụi mắt liên tục, sau đó đưa tay vỗ vỗ tên ngồi gần mình.

“Chết mẹ… tao thấy cái gì đó… giống ma quá…” Lâm không quay đầu lại vì sợ mình sẽ bỏ lỡ bóng trắng kia. Nhưng kì lạ thay, hắn gọi nãy giờ mà không ai trả lời. Bên cạnh đó, tại sao tay của thằng bạn lại lạnh như vậy?

Lâm quay từ từ quay đầu lại, ánh mắt hắn như nứt ra.

Cả 4 tên bạn nhậu đều đã chết với cùng một vết thương chí mạng ở yết hầu!

Và họ đã chết cách đây nửa tiếng!

Lâm hoảng sợ tột cùng, hắn đến bước cũng không bước nổi, ngã quỵ xuống, bò lết kêu la. Nhưng chả hiểu sao bản thân lại á khẩu.

Đúng lúc này, dưới ánh đèn chớp tắt, Lâm thấy đôi chân của ai đó đang đứng trước mặt mình.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mái tóc đen lòm đang xõa xuống.

Mái tóc này quen thuộc quá.

Hắn nhớ mình đã từng nắm mái tóc này.

Mặt Lâm không còn chút máu.

Mái tóc bất ngờ xõa ra.

Một gương mặt lạnh lẽo.

Vẫn là dung nhan ấy.

Nhưng giờ đây lại khiến Lâm kinh sợ.

“Không… không… không… KHÔNG!!!!”

Lâm hét lên.

Bóng trắng kia lộ ra móng vuốt, cô đâm xuống một nhát muốn kết liễu kẻ đã làm nhục mình. Nhưng đúng lúc này, một bóng đen ập đến. Đó là một thân hình vạm vỡ, màu da xám xịt, tay cầm thanh đao vung đến. Thường thì thằng tác giả sẽ miêu tả gương mặt trước, nhưng lần này hắn không miêu tả, không phải vì lười, mà đơn giản vì thân hình vạm vỡ kia không có… đầu.

Đúng vậy, một kẻ không đầu.

Bóng trắng, hay chính xác hơn là oán hồn của cô sinh viên kia thoắt một cái đã biến mất, vừa vặn né khỏi một trảm xé gió của Không Đầu.

Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, oán hồn giật mình khi cảm nhận được sát khí cuồn cuộn phía sau lưng.

Một cô gái trong bộ trang phục dân tộc, sở hữu vết sẹo kéo dài từ cổ xuống ngực ập đến. Trong thoáng chốc, một cái đầu hổ xuất hiện phía sau lưng, há miệng ngoạm lấy oán hồn.

Chỉ tiếc oán hồn này rất nhanh, nó phóng một cái lại thoát ra khỏi răng nanh sắc nhọn của hổ vương rồi thình lình xuất hiện trên nóc nhà.

Lúc này, có hai cô gái xuất hiện. Một người từ đầu hẻm chạy vào, một người đứng đợi sẵn ở nóc nhà đối diện.

Cả hai đều đeo mặt nạ quỷ.

“Gruhhh… lũ chúng mày… Đừng ngăn cản tao!”

Giọng nói rùng rợn đến tận xương tủy.

“Oán khí nặng quá!” Nhi thở gấp, liếc mắt nhìn xuống Lâm An.

Cả hai đã phối hợp với nhau nhiều lần nên rất ăn ý!

Nhi âm thầm ra lệnh cho Ma Trành cất tiếng hát. Giọng ca bi ai chưa sức mê hoặc khủng khiếp khiến oán hồn đứng hình trong vài giây. Có thể thấy oán hồn này tương đối mạnh, nếu không đã bị mê hoặc và chủ động đi về phía Ma Trành.

Cùng lúc này, Không Đầu phóng về phía oán hồn, thanh đao chứa sát khí chém thẳng vào cổ oán hồn. Không Đầu là linh hồn của một đao phủ thời xưa (sau năm 2023 nhé), có kinh nghiệm làm việc 10 năm, chặt đầu hơn 1000 tội nhân. Nhưng vì đắc tội với đạo sĩ cấp cao, hắn ta bị đạo sĩ chặt đầu, linh hồn cũng bị phong ấn. Khoảng 5 năm trước, Hội Tử Thần giải phong ấn cho linh hồn đao phủ, sau đó giao cho Lâm An lập khế ước. Giờ đây, hắn lại tiếp tục công việc ưa thích của mình, chặt đầu những oán hồn!

Chỉ tiếc, oán hồn hôm nay hắn gặp không tầm thường.

Trong thoáng chốc, oán hồn rú lên một tiếng bi thương, một luồng khí đen đỏ hòa trộn bùng phát ra, khiến hình dáng của oán hồn thay đổi. Gương mặt nó trở nên đáng sợ gấp trăm lần, sừng mọc dài ở trán, móng vuốt cũng nhọn hẳn lên.

“Roẹt!”

Một trảo.

Lưỡi đao của Không Đầu gãy vụn, cơ thể nó bị xé ra làm ba.

“Guh!” Linh hồn ký khế ước với mình bị thương, Lâm An cũng chịu thiệt hại.

Nhận ra Lâm An có vẻ suy yếu, oán hồn lợi dụng tốc độ áp sát nàng.

Lá Chắn Thiên Sứ!

Lâm An vung tay về trước, một hư ảnh lá chắn xuất hiện chặn đứng thế công của oán hồn. Nhưng tấm khiên lại xuất hiện vết rạn nứt ngay sau đó. Móng vuốt của oán hồn phá tan tấm khiên, tiếp tục lao đến uy hiếp Lâm An.

Nhưng Lâm An không tỏ ra chút sợ sệt nào, bởi vì nàng đang chiến đấu cùng Nhi.

Một thanh kiếm trong suốt phóng đến trước chân Lâm An. Cùng với đó, Nhi vận kỹ năng.

Lá Chắn Kiếm Khí.

Thanh kiếm ngân vang, một luồng kiếm khí bùng phát bảo vệ Lâm An. Móng vuốt của oán hồn chạm vào liền bị luồng kiếm khí kia đánh bật.

“Thu!”

Nhi ra lệnh thu hồi. Thanh kiếm kia lập tức rút về phía nàng. Cùng với đó, Nhi thi triển vô ảnh bộ. Nàng lao đến, chộp lấy kiếm rồi vung cú chém.

Oán hồn vẫn rất nhanh, lùi ra chỗ khác.

Nhưng bất ngờ thay, trên đường di chuyển, nó bị một luồng kiếm khí vô hình tấn công.

Ầm!

Oán hồn trúng chiêu, cánh tay bị đứt lìa.

Trước khi phóng kiếm cứu Lâm An, Nhi đã tung sẵn một đường kiếm khí lẩn khuất trong không khí. Nàng đã tính toán rất kỹ dựa theo tốc độ, thói quen mà oán hồn kia thể hiện.

Quả là thiên tài chiến đấu!

Cùng lúc này, Lâm An dang rộng hai tay, xung quanh nàng xuất hiện 9 quả cầu ánh sáng.

Vẫy tay một cái, toàn bộ 9 quả cầu bắn về phía oán hồn.

Đoàng!

Ánh sáng bao chói lóa bao trùm cả khu phố, khiến một số hộ dân phải thức giấc.

Cùng lúc này, Ma Trành theo lệnh của Nhi áp sát. Cái đầu hổ lại hiện ra, quyết tâm cắn chết con mồi.

Phập!

Oán hồn bị cắn đứt đôi.

“Thành công rồi!” Lâm An vui mừng nói.

Nhưng…

Roẹt!

Ma Trành bỗng phình ra rồi nổ tung.

Nhi cắn răng chịu đựng phản phệ.

Từ trong vụ nổ, một thứ vật màu đỏ bay ra.

Lâm An đang định đuổi theo thì thấy Nhi gục xuống, nàng phun ra một ngụm máu, sau đó lảo đảo ngất đi.

“Không ổn rồi!!!”

Khi linh hồn liên kết bị tiêu diệt, Thông Linh Nhân sẽ bị phản phệ. Thường thì chỉ bị nhức đầu hoặc nội thương một chút vì hao tổn năng lượng linh hồn thôi. Nhưng nặng như tình trạng của Nhi bây giờ, ắt hẳn không chỉ do phản phệ gây nên.

Lâm An vội ôm lấy Nhi, sau đó đưa nàng đi bệnh viện.

***

Đứng trên tòa nhà nọ, một kẻ áo đen, khoác mũ trùm, lại đeo mặt nạ khiến hắn trông cực kì bí ẩn. Hắn đưa tay ra, đón lấy một vật màu đỏ đang bay về phía mình.

“Hừ… không ngờ lại có kẻ phá đám!”

Rồi bỗng, hắn giật mình, quay lại nhìn sau lưng.

Có một chàng trai với mặt nạ quỷ đang bước đến.

“Mày là người Hội Tử Thần?”

Diệc Phàm nghe không hiểu Tiếng Việt, cũng không cần thiết trả lời.

Nuôi oán hồn… là lũ chúng mày! Tàn dư Âm Linh Giáo!” Diệc Phàm tự tin khẳng định.

Cả hai nhìn nhau, liền biết phải chiến một trận.

Kẻ áo đen thu vật màu đỏ vào ống tay áo, sau đó bất ngờ phóng đến Diệc Phàm.

Cảm nhận được đối thủ không phải dạng vừa, Diệc Phàm tung bài tủ của mình!

Xung quanh hắn xuất hiện một luồng năng lượng linh hồn màu đỏ kết tụ thành xương rồi đến da thịt, quá trình diễn ra rất nhanh. Cho đến khi áo đen chỉ còn cách 5 mét, nửa thân trên của linh hồn đã hoàn thành.

“Mày là Hộ Linh? Đây là L…”

***

Bệnh viện Hạnh Đức…

Quân gấp rút chạy đến bệnh viện sau khi nhận được tin báo em gái nhập viện. Hắn hối hả tìm số phòng.

Thấy Lâm An, Quân vội hỏi: “Em ấy sao rồi?

Nhưng Lâm An khi gặp Quân lại tái hiện triệu chứng lúc chiều, cô nàng cứ đơ ra. Quân thấy vậy bỏ Lâm An sang một bên, tung cửa phòng bệnh vào xem.

“Nhi!” Quân vừa kêu lên thì hai mắt căng ra.

“Ahhhh!” Nhi hét toáng lên, cô y tá bên cạnh cũng vội đuổi Quân đi ra. Lúc này, Nhi đang được y tá giúp mặc lại quần áo sau khi kiểm tra. Quân vào thật đúng lúc. Ôi chao ơi, thân hình trắng nõn nà cùng cặp vú dạng cam đập vào mắt Quân. Mặc dù vú Nhi có chút nhỏ, nhưng so với thân hình lại rất cân đối! Hai đầu ti nho nhỏ hồng hồng cực kì thích mắt.

Lâm An, sao cậu không cản anh ấy lại?” Nhi xấu hổ nói, nhưng Lâm An chỉ dám núp sau cửa, tựa như sợ phải lại gần Quân.

“Còn anh nữa sao cứ đứng đó? Đi ra mau!!” Nhi tức muốn xì khói, tên anh trai này không biết xấu hổ hay sao?

Quân nghe vậy cũng ngoảnh mặt ra khỏi phòng. Đang tính nói chuyện với Lâm An cho đỡ quê thì thấy cô nàng lon ton chạy đi chỗ khác. Gương mặt Quân bất lực hẳn ra.

Nhưng ít nhất thấy Nhi không bị thương nặng nề, Quân thở phào nhẹ nhõm.

Nguời ta nói các cặp song sinh thường tồn tại một loại thần giao cách cảm đặc biệt, có thể cảm giác được tâm trạng, cảm xúc của người còn lại dù ở cách xa bao nhiêu. Có giả thuyết cho rằng nguyên nhân của hiện tượng trên là vì linh hồn của cả hai đã tạo ra liên kết khi còn ở trong bụng mẹ.

Quân cũng từng nghe qua điều này, nhưng hắn chưa có cơ hội chứng thực. Cho đến nửa tiếng trước, lúc Quân đang ăn cơm thì bỗng dưng trái tim nhói lên một cái, hắn mơ hồ cảm giác được một mối nguy đang xảy đến với Nhi.

Mặc dù trong đầu Quân luôn xác định mình không phải anh trai thật sự của Nhi, tình cảm dành cho nàng cũng chỉ dừng ở mức trách nhiệm. Nhưng khi cảm giác Nhi xảy ra chuyện, hắn phát rồ, lo đến mức không làm chủ được bản thân, vội vàng gọi cho Nhi để xác nhận tình hình.

Cùng lúc này, Nhi vừa bị thương gục xuống, Lâm An vốn đang bối rối muốn đưa Nhi đi bệnh viện nhưng sợ bất đồng ngôn ngữ sẽ sinh thêm rắc rối. May thay, Quân vừa kịp thời gọi điện đến. Lâm An không biết tiếng Việt nên sẽ không hiểu ‘anh hai khốn nạn’ là tên của ai, nàng vội vã bắt máy. Giọng của Quân vang lên khiến Lâm An có chút thất thần, nhưng thấy tình trạng có vẻ nguy cấp của Nhi, nàng vội nói cho Quân biết Nhi đang gặp chuyện. Dưới sự hướng dẫn của Quân, Lâm An đưa Nhi đến bệnh viện một cách dễ dàng. Cùng lúc đó, Quân vội vàng chạy đến xem tình hình của em gái.

Đến giây phút này, Quân mới có thể bình tĩnh nhìn nhận. Có vẻ bản thân hắn đã bị cảm xúc của chủ cũ chi phối nên mới tạo ra hành động hấp tấp, vồ vập như vậy.

Sau khi y tá ra ngoài, Quân mới dám vào phòng.

Nhi có vẻ vẫn còn xấu hổ vì chuyện bị anh hai nhìn thấy lúc bán khỏa thân. Nàng hắng giọng rồi hỏi: “Anh thấy gì chưa?”

“Rồi!”

Nhi đỏ mặt nhìn sang Quân: “Giả bộ trả lời không khó lắm sao?”

Con gái đúng là kỳ lạ, rõ ràng biết Quân đã nhìn thấy nhưng vẫn muốn hắn nói ra không thấy, như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Quân nhún vai, ra vẻ ‘chúng ta là anh em, nhìn xíu cũng có sao đâu?’

“Em có ổn không?” Quân bước đến gần, ánh mắt đảo quanh xem Nhi có bị thương gì không.

Nghe giọng điệu quan tâm của Quân, Nhi có chút bối rối, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Không sao… chỉ tổn thương linh hồn một chút thôi!”

Trong lòng Nhi thầm nghĩ: “Từ nay phải kêu Ma Trành cẩn thận với những thứ định ăn… oán khí của thứ vật kia thật ghê gớm, ảnh hưởng đến cả linh hồn mình…”

“Lúc nãy nghe Lâm An nói, anh có chút rối nên chưa nắm rõ tình hình… em kể lại anh nghe đi!”

Nhi nghe xong liền kể lại đầu đuôi.

“Âm Linh Giáo?”

“Ừ… cái này tuy là thông tin cơ mật của hội, nhưng em nghĩ anh cũng có quyền biết! Chỉ là anh phải thề không được nói cho ai khác biết… Thật ra Âm Linh Giáo vẫn còn tồn tại sau sự kiện ở Thất Sơn. Bọn tàn dư này đang lẩn trốn ở Trung Quốc, vẫn đang âm mưu phục hưng giáo phái… Hiện nay, chúng đang thí nghiệm một loại tà thuật nuôi dưỡng oán hồn! Hội Tử Thần đang ra sức ngăn cản… Không ngờ chúng đã sang Việt Nam.”

Mục tiêu của Hội Tử Thần là giữ trật tự cho nhân gian, đảm bảo sự cân bằng giữa thế giới linh hồn và thế giới thực. Những kẻ lợi dụng linh hồn để quấy nhiễu nhân gian chính là đi ngược lại với tư tưởng của Hội Tử Thần và vinh dự được họ thêm vào danh sách đen.

“Mà Lâm An đi đâu rồi?” Nhi nhíu mày hỏi.

“Em ấy chạy đi mất tiêu, anh cũng không biết đi đâu!” Quân đáp.

“Anh làm gì mà cậu ấy sợ vậy?” Nhi nghi hoặc, trong đầu đặt ra nghi vấn có phải anh trai mình từng trap Lâm An qua mạng không.

“Anh cũng đâu biết… thế còn Diệc Phàm?” Quân xém tí quên mất tên bảnh trai kia, sao chỉ nghe kể có hai người Nhi và Lâm An chiến đấu, tên đó trốn à?

“Anh ấy đi truy bắt Âm Linh Giáo…”

Nhi có vẻ không lo lắng lắm.

“Thực lực của Diệc Phàm rất mạnh nhỉ?”

“Ừm… anh ấy là Thông Linh Nhân ưu tú nhất của Hội Tử Thần đấy!” Nhi thầm nói.

“Chà… thấy anh ấy có vẻ thích em!”

Nghe vậy, Nhi vội lắc đầu: “Em không quan tâm!”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại mở ra. Diệc Phàm nho nhã tiến vào, ánh mắt có chút lo lắng.

Nhi? Em có sao không?

Em ổn… anh bắt được kẻ chủ mưu chưa?

Diệc Phàm lắc đầu.

Anh đánh hắn trọng thương nhưng hắn vẫn còn thủ đoạn bỏ trốn!

Chuyện này phải báo lại cho hội mới được!

Coi em kìa, bị thương như vậy mà còn lo nghĩ… linh hồn của em dao động không ổn định… sẽ tốn một khoảng thời gian đấy!

Không sao… dù gì cũng sắp về nhà ngoại, em sẽ nhanh chóng hồi phục ở đó thôi!

Quân chợt chen ngang: “Nhà ngoại?

Vâng! Sắp tới Tháp Linh Hồn sẽ mở ra, em rủ Diệc Phàm và Lâm An sang đây là để đến đó tu luyện!”

Tháp Linh Hồn là một bảo vật 9 sao chuyên bồi dưỡng linh hồn, được chế tạo bởi Liên Hồn Hội, một liên minh giữa các thế lực chuyên tu về linh hồn. Liên Hồn Hội đã có một thời kỳ hoàng kim kéo dài tận 300 năm. Nhưng không ai đứng trên đỉnh cao được mãi. Liên Hồn Hội dần xuất hiện những vấn đề nội bộ, chiến tranh giữa các đảng phái nổ ra, khiến Liên Hồn Hội suy yếu, cuối cùng tan rã.

Phạm gia từng là thành viên của Liên Hồn Hội, tranh thủ lúc tổ chức suy thoái đã chiếm Tháp Linh Hồn làm của riêng để bồi dưỡng nhân tài trong gia tộc. Đó cũng là lý do Phạm gia trở thành gia tộc Thông Linh Nhân mạnh nhất Việt Nam.

Khoảng 30 năm trước, các thế lực cũ của Liên Hồn Hội đã phối hợp gây sức ép lên Phạm gia, yêu cầu Phạm trao trả Tháp Linh Hồn. Phạm gia dĩ nhiên không chịu! Rất nhiều cuộc đàm phán, thậm chí là tranh chấp bằng bạo lực diễn ra. Cuối cùng hai bên đưa nhau ra tòa án của Viện Phán Xử – một tổ chức chuyên giải quyết các tranh chấp, đảm bảo công bằng tuyệt đối.

Sau mấy ngày phân tranh, hai bên đồng ý đi đến thỏa thuận cuối cùng: Tháp Linh Hồn vẫn do Phạm gia làm chủ nhưng không được tự ý sử dụng, đồng thời mỗi năm Phạm gia sẽ mở cửa Tháp Linh Hồn một lần để các nhân tài luyện hồn từ các thế lực tiến vào tu luyện, số lượng nhân tài sẽ do Phạm gia cùng các bên thế lực cũ Liên Hồn Hội họp bàn và tự quyết định.

“Nghe thú vị đấy!” Quân thầm nhủ.

“Anh có muốn về thăm ngoại không?” Nhi hỏi.

Tình cảm với bên ngoại tuy có chút tốt hơn bên nội nhưng chung quy vẫn ở mức lạnh nhạt. Cái này là do chủ cũ cơ thể quá hư đốn nên chả ai thương hắn nổi cả.

Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Không được rồi… sắp tới anh bận việc ở trường học rồi!”

Sự thật là hắn không muốn lọt vào tầm mắt của các Thông Linh Nhân cấp cao ở Phạm gia, bởi hắn sợ thân phận kẻ chiếm xác có khả năng bại lộ.

Nhi gật đầu, có chút tiếc nuối.

Nàng muốn cho dòng họ ngoại thấy Quân đã thay đổi.

Nhưng có lẽ phải để dịp khác.

***

Vì thương thế không quá nặng, Nhi được bệnh viện thả về.

Tối hôm đó, Nhi cùng Lâm An thay một bộ đồ ngủ cặp rồi lên giường đi ngủ. Nói là ngủ nhưng cả hai cứ ríu rít nói chuyện với nhau, thấm thoát đã quá 12 giờ.

Nè Lâm An… cậu với anh hai mình có chuyện gì à? Hai người quen nhau từ trước sao?” Nhi buộc miệng hỏi.

Không… không có…” Nhắc đến Quân, Lâm An tỏ ra có chút không tự nhiên.

Nói thật đi? Tại sao cậu lại như vậy… Khoan đã… lẽ nào cậu thích anh ấy? Nhất kiến chung tình?” Nhi trợn mắt hỏi, trong giọng có chút gì đó ghen tức.

Không mà!!! Không… không phải vậy đâu…” Lâm An cuộn tròn trong chăn, tựa như muốn né tránh ánh mắt của Nhi.

Nhi thấy vậy liền tỏ vẻ hờn dỗi. Lâm An bĩu môi vội ôm lấy Nhi, tủi thân nói: “Người ta chỉ yêu có mỗi Nhi thôi!!

Cậu lo trả lời vào trọng tâm đi!”

Biết khó thoái thác, Lâm An thở một hơi dài rồi đáp: “Không biết nữa… chỉ là mình… mình cảm giác rất lạ mỗi khi gần anh ấy! Không phải cảm giác yêu thích đâu! Chỉ là có chút… sợ!

Lâm An thốt ra chữ cuối, trong đầu lại bổ sung thêm: “… và muốn lệ thuộc nữa!

Sợ?” Nhi nhíu mày không rõ anh hai mình thì đáng sợ chỗ nào. Nhưng mà Lâm An trước giờ là một cô gái khá khó hiểu về mặt cảm xúc, Nhi cũng không chú tâm phân tích lắm, chỉ cần biết Nhi không thích anh hai mình là được.

Mình không muốn gọi cậu ấy là chị dâu đâu!” Nhi nhắc nhở, sau đó lại bồi thêm: “Mà anh ấy tồi lắm! Non nớt như cậu bị dụ là toang đấy! Anh ấy chơi xong bỏ cậu luôn!

Lâm An như bị dọa ma, tưởng tượng bản thân trở thành single mom, một mình vất vả nuôi con.

Biết rồi! Trong lòng Lâm An chỉ có Nhi thôi hehe!

Cùng lúc này, ở phòng bên cạnh, Quân đang ngồi thiền, lông mày giật giật. Không chỉ mỗi Nhi thắc mắc về cách hành xử kỳ lạ của Lâm An, Quân cũng cực kì tò mò và lo sợ. Biết Lâm An là Thông Linh Nhân, Quân sợ rằng nàng bằng một cách thần kỳ nào đó biết được Quân là giả.

Bởi vậy, từ lúc về nhà, Quân đã liên tục dùng Thiên Nhiên Tâm Hữu, phóng thích giác quan của mình theo dõi Lâm An.

Cuộc trò chuyện tưởng chừng riêng tư của hai cô bé lại bị Quân nghe lén.

“Không ngờ em gái lại nghĩ về mình như vậy…”

Ấn tượng của Nhi về Quân là một tên anh trai chẳng ra gì, cực kì tồi và háo sắc. Dù Quân bây giờ có thay đổi nhưng xem ra vết nhơ của hắn vẫn còn sâu đậm trong lòng em gái.

Nhưng mà… anh ấy có vẻ rất thương Nhi nha!

Lâm An tựa như quên đi nỗi sợ vừa nãy, lại chèn vào một câu khen Quân.

Thương gì mà thương!” Nhi phủ nhận.

Lúc Nhi bị thương, anh ấy cực kì hoảng luôn, mà kì lạ thật, lúc cậu vừa bị thương cũng là lúc anh ấy gọi đến, trùng hợp vậy ta!

Nhi nghe xong, cũng nhớ lại gương mặt đầy lo lắng của Quân lúc bước vào phòng bệnh.

Thôi khuya rồi! Ngủ đi! Chiều mai chúng ta sẽ đi về nhà ngoại mình!”

Ok! Hehe!

Lâm An nói xong, bàn tay luồn vào áo Nhi, sờ lấy bầu vú nàng.

Nhi sớm đã quen với cảnh này, lúc ở kí túc xá, Lâm An hay xin Nhi cho mò vú để dễ ngủ.

“Của Nhi to hơn rồi nè!” Là người cầm nắm bao năm tháng qua, Lâm An rất rõ về kích thước vú của Nhi.

Im đi!

Nhi xấu hổ nói, trong lòng thầm mắng: “Chừng nào mới bằng của cậu đây?

Nghe nói được trai sờ sẽ nhanh to đó!” Lâm An lè lưỡi trêu.

Nhi liếc sang một cái, hai tay tóm lấy bầu vú của Lâm An ngắt nhéo.

Cả hai nào biết, Quân đang được một phen bổ mắt.

Lâm An.

Hết chương 44.