VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Chương 75: Chiến Hồn

“Đây… đây là…” Dương trầm trồ, ở trong địa đạo hai ngày, xung quanh toàn đất, đá và bóng tối nên chỉ cần nhìn thấy một thứ gì khác biệt cũng đủ khiến nàng trầm trồ. Nhưng thứ trước mặt nàng không chỉ khác biệt đâu, mà nó cực kì đặc biệt!

Nó tựa như một cái hang, nhưng lại ẩn chứa những kiến trúc tinh tế.

Không! Nó chính xác là một căn phòng khổng lồ nằm trong lòng đất, là một phần của mê cung này.

Quả nhiên!” Diệc Phàm đã tìm được điều mà mình thắc mắc bấy lâu, không thể nào lại tạo ra một mê cung khổng lồ chỉ để chơi, ắt hẳn nó cất chứa điều gì đó! Và ‘điều gì đó’ có lẽ nằm trong căn phòng này.

Diệc Phàm cùng Dương tiến vào trong, khoảnh khắc mà chân cả hai đặt vào, căn phòng sáng rực lên nhờ những chiếc đèn bảo vật.

Lúc này, Dương và Diệc Phàm mới có cơ hội nhìn rõ mọi thứ.

Căn phòng này được trang trí theo phong cách cổ kính, tạo ra cảm giác lạc về thời phong kiến.

Trên tường khắc những văn tự kì bí, nhìn cứ như đang thiết lập một trận pháp nào đó. Giữa phòng là một cái đài bằng đá, xung quanh bốn phía đều có bậc thang.

Ở trên đài cao có lắp một tế đàn được làm từ vật liệu không rõ, nhưng trông rất chắc chắn, lại còn phát ra một luồng năng lượng mờ ảo.

Đây là một ngôi mộ!

Giọng nói của sư phụ Diệc Phàm vang lên trong đầu hắn.

Những văn tự này thật kì quái, cả ta cũng không nhìn ra! Mau lên trên tế đài kia xem thử có thứ gì.” Diệc Phàm tiến bước, Dương cũng đi theo. Qua từng bậc thang, trái tim cả hai đôt ngột tăng nhịp, tựa như hồi hộp vì sắp được diện kiến một điều đặc biệt nào đó.

Rất nhanh, cả hai đã đến được đỉnh đài. Tế đàn kia cũng đã rõ mồn một trước mắt. Đứng ở khoảng cách gần thế này, một cảm giác tâm linh sôi sục trong người bọn họ.

Dừng lại khoảng vài giây, Dương và Diệc Phàm quyết định tiến vào trong tế đàn.

Lại nói một chút về thiết kế của tế đàn này, nó khá giống một ngôi nhà hai tầng nhưng đơn sơ hơn. Ở bức tường tầng 1, ngoài khắc văn tự kỳ lạ còn treo nhiều tranh ảnh, đa phần đều là chân dung.

Bên trong tế đàn khá tối, Dương chỉ ngón tay hương lên trên, đầu ngón tay bốc ra một luồng lửa xanh, tựa như ngọn nến thắp sáng cả gian phòng.

Lúc này, Dương và Diệc Phàm đã nhìn thấy rõ chân dung của người trong những bức ảnh, bức tranh ở đây.

“Người này… Trưởng hội đầu tiên của Liên Hồn Hội!!!”

Trong lúc Diệc Phàm còn ngờ ngợ để nhận dạng gương mặt này thì Dương đã thốt lên đáp án.

Tuy U Minh Giáo hiện nay không phải một thế lực lớn, nhưng họ cũng từng có một thời gian huy hoàng, xưng bá một phương. Ở thời điểm đỉnh cao của mình, U Minh Giáo là một trong những thành viên chủ lực của Liên Hồn Hội, tiếng nói trong hội có sức ảnh hưởng nhất định! Hội trưởng đời đầu của Liên Hồn Hội cũng do một tay U Minh Giáo nâng đỡ, câu chuyện này như một nét mực chất chứa tự hào được lưu truyền trong rất nhiều sách sử của U Minh Giáo, là một hòn đá để họ có thể bám víu trước dòng nước của sự suy tàn!

Tại sao ở đây lại treo nhiều ảnh của ông ta như vậy?

Diệc Phàm tự hỏi, đặc biệt là khi nơi đây còn là một tế đàn.

Lẽ nào là…” Sư phụ Diệc Phàm ngờ ngợ ra điều gì đó.

Sư phụ, người đừng ngắt câu như vậy chứ!” Diệc Phàm buồn bực.

Hừ! Đó mới là phong phạm của cao nhân!” Sư phụ Diệc Phàm ra vẻ, sau đó mới chịu giải đáp: “Ta nghĩ tế đàn này dùng để nuôi dưỡng linh hồn! Ngươi cũng biết rồi, khi chết, linh hồn sẽ rời khỏi cơ thể! Không có một thân xác phù hợp, linh hồn sẽ bị mài mòn cho đến khi tiêu tán, trở về với âm giới hay linh hồn giới. Linh hồn cấp bậc càng cao, thời gian trụ lại tại dương gian càng lâu! Nhưng dù có trụ lâu vẫn khó giữ được ý thức của riêng bản thân. Có nhiều linh hồn cấp cao mặc dù còn tồn tại ở dương gian, nhưng họ không thể nhớ được bản thân mình là ai, tại sao phải cố gắng sinh tồn, cuối cùng để mặc bản thân tiêu tán.”

Vậy… những đống tranh ảnh này là để ông ta nhớ về bản thân mình?” Diệc Phàm đã hiểu ra.

Dương cũng không ngoại lệ, U Minh Giáo từng có giao tình với hội trưởng đời đầu nên cũng có hiểu biết ít nhiều về kỹ thuật gợi nhớ cho linh hồn, tránh để linh hồn quên mất mình là ai.

Nàng nhìn sang Diệc Phàm, cảm nhận hắn cũng đã nhìn thấu tế đàn này dùng với mục đích gì, liền nói: “Nơi này có thể lưu trữ linh hồn của hội trưởng đời đầu Liên Hồn Hội!”

Ánh mắt cả hai hướng lên tầng trên.

Diệc Phàm đi trước, Dương theo ngay sau lưng.

Tầng 2 vẫn khắc đầy văn tự nhưng không còn treo hình ảnh, thay vào đó lại trưng bày một số di vật trong lồng kính, tạo cho Dương và Diệc Phàm cảm giác như đi vào một khu bảo tồn di tích lịch sử.

Đều là bảo vật cấp cao!” Sư phụ Diệc Phàm nói.

Đáng chú ý nhất phải kể đến chiếc bàn thờ nằm sát tường, đối diện với cả hai người bọn Dương.

Trên đó không có ảnh thờ, nhưng có một cái hũ được đúc bằng vàng, bên trên chạm trỗ tinh vi đủ thứ hình họa.

“Là bảo vật nuôi dưỡng linh hồn, linh hồn của hội trưởng đời đầu có thể ở trong đó!”

Dương khẽ nói, lại quay sang Diệc Phàm để đưa ra suy nghĩ của mình:

“Hội trưởng đời đầu là chủ nhân của Tháp Linh Hồn, rất có thể sẽ biết cách giải quyết tình trạng hiện tại.”

Ngay lúc nhìn thấy bức ảnh của hội trưởng đời đầu Liên Hồn Hội, Dương tựa như nhìn thấy ánh sáng cuối con đường, nhìn thấy cơ hội hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Tháp Linh!

Cơ hội ấy chỉ còn cách chiếc hũ kia thôi!

Đối diện với đề xuất của Dương, Diệc Phàm chỉ im lặng gật đầu.

Dương không nghĩ nhiều, tiếp xúc với Diệc Phàm hai ngày ngắn ngủi, nàng có ấn tượng khá tốt với tên điển trai Trung Quốc này. Hắn là một người có đầu óc, vậy nên cũng sẽ hiểu cơ hội trước mặt này quý giá cỡ nào!

Dương tiến bước về phía chiếc hũ, nàng chắp tay lạy ba cái rồi mới vươn tay mở nắp.

Nhưng ánh mắt nàng căng ra khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên chiếc hũ.

RẦM!

Tế đàn khẽ rung, Dương bị đánh văng ra ngoài.

Nàng xoay người đáp đất, ánh mắt toát lên sự phẫn nộ.

Đứng trên tế đàn, Diệc Phàm lạnh lùng nhìn xuống Dương.

“Tại sao?”

Dương hỏi, tay đưa lên khóe môi lau vết máu.

Diệc Phàm vừa nãy ra sát chiêu với Dương, nếu không phải Dương kịp thời phát giác, e rằng trong tế đàn có thêm bàn thờ của nàng rồi!

Nàng thắc mắc tại sao Diệc Phàm lại làm vậy? Lẽ nào hắn muốn một mình hoàn thành nhiệm vụ để độc chiếm phần thưởng?

“Nếu anh muốn, tôi sẽ không nhúng tay vào phần thưởng! Chỉ cần anh giải quyết sự cố hiện tại là được rồi.” Dương muốn hòa hoãn, bày tỏ rõ quan điểm không thích tranh giành.

Giải quyết sự cố? Tại sao phải làm vậy?” Diệc Phàm thờ ơ nhìn Dương, từ trong cơ thể, một luồng năng lượng màu đỏ toát ra, bao phủ lấy bản thân.

“Khả năng hộ linh đã đến mức độ này rồi sao?” Dương trợn mắt, hóa ra Diệc Phàm giấu nghề sâu hơn nàng nghĩ.

Lúc này, môi Diệc Phàm khẽ động: “Chiến hồn!”

Luồng năng lượng đỏ lấy Diệc Phàm làm trung tâm bắt đầu bành trướng ra!

Càng ra xa, các năng lượng đó càng tỉa ra thành nhiều sợi tơ, chúng bện vào nhau, bắt đầu hình thành một cơ thể, không, đúng hơn là nửa cơ thể!

Hai cánh tay lực lưỡng vươn ra.

Bộ ngực săn chắc hoàn thành.

Cái đầu mọc ra.

Ngũ quan được khắc vào.

Tóc tung bay.

Tả thì lâu, quá trình biến hóa chỉ xảy ra trong vài giây.

Chỉ có nửa phần thân nhưng sức uy áp đã khiến Dương nghẹt thở. Nàng nhìn gương mặt vô cảm được tạo ra từ nguồn năng lượng đỏ ấy, đầu óc xoay chuyển cuối cùng tìm ra đáp án.

“Là Lữ Bố!”

Đúng.

Linh hồn bảo hộ của Diệc Phàm chính là chiến thần trong Tam Quốc – Lữ Bố.


Lubo2.jpg

Ảnh sưu tầm.

Diệc Phàm hạ tay điều khiển chiến hồn Lữ Bố, cánh tay quỷ dị kết cấu từ năng lượng đỏ bùng phát sức mạnh. Diệc Phàm cùng chiến hồn bất ngờ biến mất, ngay giây sau lại xuất hiện trước mặt Dương, nắm tay khổng lồ nhắm vào cơ thể mảnh mai của nàng.

(Cho anh em dễ hình dung thì chiến hồn giống Susanoo trong Naruto hay giống khái niệm pháp tướng trong mấy bộ truyện Trung vậy)

Ầm!!!

Cú đấm làm cho căn phòng rung động, khói bụi bay lên mù mịt.

Roẹt!!!

Một luồng lửa xanh bốc lên xé tan lớp khói bụi.

Dương vẫn đứng im một chỗ, hai tay nàng đã chặn đứng cú đấm của chiến hồn Lữ Bố.

Nhưng cũng vì thế, hai ống tay áo của nàng rách bươm, để lộ đôi tay trắng nõn đang run rẩy.

Diệc Phàm nhướng mày có chút ngạc nhiên bởi lúc này, Dương cũng có sự biến đổi.

Một ấn ký ngọn lửa hiện ra trên trán nàng, kéo theo đó là những nét mực xanh kéo dài trên gương mặt, chạy xuống khắp cơ thể.

Hỏa Linh Thuật – Chiêu thức đặc biệt chỉ những người được ngọn lửa U Minh lựa chọn mới có thể sử dụng. Một khi dùng Hỏa Linh Thuật, linh hồn sẽ hóa thành ngọn lửa, làm tăng khả năng sử dụng U Minh Hỏa. Nhưng nếu để linh hồn trong trạng thái ngọn lửa quá lâu, sẽ dẫn đến một số di chứng, nhẹ thì linh hồn cạn kiệt, nặng thì mất ký ức.

Infinergy trong không khí tựa như bị kích thích, va đập mãnh liệt vào nhau, cuối cùng hóa thành đốm lửa màu xanh.

Một khung cảnh diễm lệ cho màn biến hóa của Dương.

Xem ra không chỉ mình tôi giấu nghề!” Diệc Phàm cười khẩy.

Dương bùng phát uy lực của mình!

Một ngọn lửa khổng lồ từ bàn tay phóng ra, nuốt trọn chiến hồn của Diệc Phàm.

Diệc Phàm điều động chiến hồn vội lui ra sau nhưng vẫn bị ngọn lửa xanh thiêu đốt. U Minh Hỏa bỏ qua thân xác, trực tiếp nhắm vào linh hồn! Cũng may chiến hồn của hắn rất vững chắc, U Minh Hỏa không thể tác động tới hắn.

“Dùng chiêu này mình chỉ có 3 phút để đánh bại hắn ta!” Dương xoay bàn tay ngọc ngà, sau đó phất lên trên. Một ngọn lửa từ mặt đất bốc lên, sau đó tách ra tạo thành một cánh cổng màu đen thẳm. Từ trong cổng có một thân thể khổng lồ không kém cạnh Lữ Bố bước ra, lại thêm phần quỷ dị khi có đến 6 cái tay, gương mặt dữ tợn, đầu đội mũ đầu lâu, lưng giắt hai thanh đao khổng lồ.

Sứ Giả U Minh hiện thế!

Khí tức âm u lan tràn, chèn ép chiến ý mà chiến hồn Lữ Bố toát ra.

Ha… Thú vị!

Thực lực hai bên có thể xem như cân bằng, cả hai đều là thiên tài của đất nước mình.

Nhưng Diệc Phàm vẫn còn sư phụ chưa ra tay.

Để ta giúp ngươi! Con bé này khó chơi đấy!

Vậy thì còn gì bằng!” Diệc Phàm cười cao ngạo, đây là do ảnh hưởng đến từ chiến ý của Lữ Bố.

Hắn búng tay một cái, từ trong mi tâm, hai linh hồn bất ngờ thoát ra.

“Cái gì… hắn còn có hai linh hồn khế ước khác sao?” Dương kinh hãi.

Hai linh hồn đứng sang hai bên trái phải. Bên trái là một người đàn ông có cái đầu trọc lóc, mặc trên người trang phục Mông Cổ, cơ thể lực lưỡng gấp đôi người thường. Bên phải là một ma nữ váy đen, tóc dài phủ kín gương.

Roẹt!

Diệc Phàm đạp mạnh chân xuống đất, cùng với chiến hồn của mình lao đến.

Dương chỉ định Sứ Giả U Minh giao đấu với Diệc Phàm.

Sứ Giả U Minh phóng lên trước, sáu cánh tay của hắn tung ra, muốn đấm nát chiến hồn. Nhưng sức phòng thủ của chiến hồn nào có thể đùa!

Binh! Binh! Binh!

Chiến hồn Lữ Bố vẫn vững vàng sau đợt tấn công của Sứ Giả U Minh, giờ thì đến lúc Lữ Bố phản công.

Nắm tay màu đỏ siết chặt, Lữ Bố vung một đấm đầy uy lực nhắm vào ngực của Sứ Giả U Minh. Cú đấm này làm ngực đối phương lõm vào, đồng thời đẩy lui mấy bước.

Sứ Giả U Minh tức giận há cái miệng đen ngòm của mình, một quả cầu lửa xanh phóng ra đem theo sức nóng kinh hoàng nhấn chìm chiến hồn Lữ Bố.

Đoàng!!!!

Ngọn lửa màu xanh lan tràn, đốm lửa bắn ra tung tóe trong không khí.

Nhưng chừng đó vẫn chưa thể uy hiếp Diệc Phàm, nhất là khi hắn vừa gia cố cho chiến hồn của mình một tầng bảo vệ!

Lữ Bố của hắn không còn cởi trần chiến đấu nữa, thay vào đó đã khoác trên mình một bộ giáp cứng cáp, chạm trỗ những chi tiết vừa tinh xảo lại hung tợn.

Tên của nó là — Thú Diện Thôn Đầu Liên Hoàn Khải!

Có chiến giáp trên thân, chiến hồn trở nên sống động hơn, hai mắt toát ra sự tự tin của một mãnh tướng khi lâm trận.

Sứ Giả U Minh nhíu mày, hai cánh tay mọc ở trên vai vươn ra sau, nắm lấy hai chuôi đao rồi rút ra.

Đối thủ đã mặc giáp, Sứ Giả U Minh cũng không ngu gì đánh tay không.

Nhưng Diệc Phàm vẫn chưa hết hàng.

Chiến hồn Lữ Bố vươn tay lên cao, từ trong không khí, năng lượng màu đỏ hội tụ cấu tạo thành một thanh trường kích. Đầu thanh trường kích có hình dáng đặc biệt, ngoài mũi kích thường thấy, hai bên còn được lắp thêm hai lưỡi liềm hình bán nguyệt. Cây kích vừa hiện thế đã đem đến cảm giác bất an khó hiểu, giống như một tai họa vừa giáng trần!

Tên của nó là — Phương Thiên Họa Kích.

Lữ Bố nắm lấy thanh trường kích mới thật sự phác họa ra hình dáng của một chiến thần!

Lữ Bố xoay kích quét một cú về phía kẻ thù.

Keng!

Sứ Giả U Minh bắt chéo thanh đao để chắn đòn, hai chân gồng lên gánh chịu áp lực kinh hoàng.

Lữ Bố thuận thế chĩa mũi kích theo phương ngang, sau đó vung tay đâm thật mạnh.

Lại là âm thanh binh khí va chạm, Lữ Bố vẫn chiếm ưu thế, bức lui được Sứ Giả U Minh, nhưng một cánh tay của Sứ Giả U Minh đã chớp lấy thời cơ bắt giữ mũi kích.

Có được cơ hội, Sứ Giả U Minh tức tối vung đao, quyết không lùi thêm bước nào.

Lưỡi đao biến hóa, lướt song song bên trên kích, hướng đến cái đầu của chiến hồn.

Nhưng Lữ Bố đã kịp ngã người né tránh, đồng thời bàn tay xoay thanh kích, để cho mũi kích nằm ngang, sau đó giật mạnh về.

Lưỡi liềm bán nguyệt bên hông mũi kích cắt vào hông của Sứ Giả U Minh, khiến máu đen đổ ra.

Cùng lúc này, cánh tay cầm đao còn lại của Sứ Giả U Minh vung đến, vừa hay được Phương Thiên Họa Kích đón đỡ.

Cùng lúc này, U Minh Dương đang kịch liệt chống trả hai linh hồn mà Diệc Phàm gọi ra.

Linh hồn người đàn ông Mông Cổ đeo bám vô cùng khó chịu, khiến Dương không có chút không gian nào để tung chiêu, mà ma nữ váy đen kia lại đứng từ xa cấu rỉa, khiến nàng bị thương nặng nề. Nếu không phải dùng Hỏa Linh Thuật, e rằng đã sớm chết toi.

Bùm!!!

Ngọn lửa xanh cuốn lấy người đàn ông Mông Cổ, tạo ra một khoảng hở cho Dương di chuyển. Nàng phóng đến ma nữ váy đen, muốn một chiêu dứt điểm phiền toái này.

Hai tay Dương siết chặt lại và được lửa xanh bao phủ. Hai ngọn lửa cùng lúc hóa thành hai cái đầu lâu dữ tợn, khiến nắm đấm của Dương có tính uy hiếp nhất định.

Ma nữ váy đen xoay người dùng tà váy dài lê thê đánh vào Dương, nhưng cú đấm của Dương đã giải quyết gọn gàng vật cản đường!

Thân thủ nhanh nhẹn giúp Dương áp sát ma nữ, mặc dù khả năng tấn công của ma nữ cực kì tốt, nhưng về phương diện phòng thủ thì cực kì yếu kém. Hai cái đầu lâu gầm lên như muốn nuốt sống ma nữ, Dương chiều theo ý chúng, tung liên tiếp mười mấy cú đấm tấn công ma nữ.

Linh hồn ma nữ tan nát, lủng lỗ khắp mọi nơi. Đúng vào lúc này, linh hồn người Mông Cổ đã tiếp cận, tung một đấm vào Dương. Nhưng lớp phòng hộ đã kịp thời hồi phục theo đúng tính toán của Dương, giúp nàng kịp thời thoát đi.

Linh hồn người đàn ông Mông Cổ đuổi theo, muốn ép nàng vào đường cùng, thế nhưng hắn lại không để ý trên đầu mình từ bao giờ đã xuất hiện một vòng tròn có hoa văn bắt mắt, ngay trung tâm lại là một ấn ký hình ngọn lửa.

Dương búng tay một cái, vòng tròn bùng phát sức nóng rồi phun ra một cột lửa khổng lồ.

Ngọn Lửa Diệt Vong!

Lửa xanh bao trùm cả một vùng, khung cảnh tựa như địa ngục.

Bên trong cột lửa, hai linh hồn khế ước bị thiêu đốt đến mất dạng, buộc phải trở về Diệc Phàm.

Nhưng cùng lúc này, Sứ Giả U Minh bị đánh bay ngược về phía Dương.

“Guh… Ta làm hết sức rồi!” Sứ Giả phun ra một ngụm máu rồi tan biến.

Dương gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệc Phàm.

“Sử dụng chiến hồn lâu như vậy… tên này mình không thể đánh bại!” Dương thở một hơi, quay lưng bỏ chạy.

Diệc Phàm không đuổi theo mà giao nhiệm vụ cho hai linh hồn lúc nãy.

Với tình trạng đó, cô ta sẽ sớm chết thôi!” Diệc Phàm giải trừ chiến hồn, sau đó tiến vào tế đàn.

****

Dương tỉnh dậy, nhưng hai mắt nàng nặng nề vô cùng, muốn mở ra rất khó. Phải đợi vài giây, nàng mới có thể hé mi.

“Mình bị bắt lại rồi à?” Thấy bản thân đang nằm trong căn phòng lúc nãy, Dương thầm than. Nhưng nàng lại nhận ra điều gì đó không đúng. Diệc Phàm từ đầu đến cuối đều muốn giết nàng, không lý do gì lại để nàng sống cả.

Lúc này, nàng thấy có người xuất hiện trong tầm mắt.

Chị ấy tỉnh rồi!!

Lâm An báo tin.

“Cô gái này… là đồng bọn của tên kia?” Dương cảm thấy tính mạng bị uy hiếp.

Đúng lúc này, một người khác bước đến, gương mặt của hắn khiến nàng kinh ngạc.

“Là cháu gái của Phan gia chủ? Sao lại thành con trai rồi?” Dương tự hỏi.

“Chị thấy sao rồi?” Quân lên tiếng. Dương không cảm nhận được sát ý đến từ cả hai người họ. Nàng lúc này mới dò xét thân thể, phát hiện linh hồn đang được chữa lành, có vẻ họ mới cho nàng uống thuốc!

Quần áo cũng được mặc lên, tuy có chút rộng ở phần ngực…

Dương nhìn sang đồi núi của Lâm An, chợt hiểu lý do.

Nàng gượng dậy, nhìn Quân và hỏi: “Cậu là ai?”

“Tôi tên Quân… là anh trai sinh đôi của Nguyễn Phương Nhi – người đại diện của Phan gia chinh phục tháp linh hồn.”

Quân nghĩ Dương sẽ nghi hoặc tại sao hắn lại giống Nhi nên trả lời luôn.

“Còn chị? Tại sao lại bị thương như vậy?” Đến lượt Quân hỏi.

Lúc vừa cứu được Dương, Quân đã giao nhiệm vụ chữa trị cho Lâm An, còn bản thân dùng Thiên Nhiên Tâm Hữu để rà soát xem có nguy hiểm gì gần đây hay không. Theo như hắn được biết, U Minh Dương là một vô cực giả 5 sao, khiến nàng ta bị thương như vậy, thủ phạm cấp bậc không thấp!

Nhưng Quân dò tìm mãi cũng không thấy bất kì tồn tại nào khác, cho đến khi hắn tìm thấy căn phòng này.

Dương nghe vậy liền nhìn lên tế đàn, nhìn sang Lâm An rồi cuối cùng đặt mắt trên người Quân.

Quân như phát hiện gì đó, hắn quay đầu lại nhìn về phía tế đàn.

Lúc nãy anh còn một chỗ chưa kiểm tra, ngay dưới bàn thờ ấy, em đi xem giúp anh được không Lâm An?” Quân hỏi.

Ok!” Lâm An gật đầu rời đi.

Đợi khi nàng ấy đã lên đến đỉnh tế đàn, Quân mới quay sang hỏi Dương: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Ngay từ lúc Dương tỉnh dậy, Quân đã phát hiện cô nàng này khá dè chừng với Lâm An. Ánh mắt của nàng cũng biểu hiện rõ ràng không tin tưởng Lâm An. Vậy nên Quân mới giả vờ kêu Lâm An lên tế đàn, chứ hắn đã kiểm tra hết rồi!

Dương lúc này bắt đầu kể lại sự việc một cách ngắn gọn.

Quân kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ hắn là người như vậy…”

“Cậu quen anh ta à?” Dương nhíu mày.

“Từng gặp qua…” Quân đáp, trong lòng trầm mặc: “Không ngờ tên này lại là người như vậy! Nhưng mục đích của hắn lại không phải tranh giành, độc chiếm phần thưởng ư?… Hắn muốn chiếm lấy linh hồn của hội trưởng đời đầu, dù là mục đích gì, nếu chuyện này lộ ra hắn sẽ gặp rắc rối lớn, các thế lực cũ của Liên Hồn Hội không để yên đâu, bởi vậy mới muốn giết người diệt khẩu! Khoan, có khi nào ngài ấy mà Ngọc nhắc chính là hội trưởng đời đầu không?”

Quân nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Tên Diệc Phàm đã rời khỏi đây, chị có biết hắn muốn đi đâu không?”

Dương lắc đầu, hỏi ngược lại: “Còn cô bé kia thì sao? Có đáng tin không?”

Quân quay đầu nhìn về phía Lâm An, trầm mặc không đáp. Hắn cũng không biết Lâm An và Diệc Phàm có liên quan tới nhau không. Hiện tại Lâm An vẫn chưa có biểu hiện nào đáng nghi cả nhưng cũng có thể là do nàng ấy không biết chuyện Diệc Phàm làm. Vì không nắm chắc thái độ của Lâm An đối với chuyện này, Quân chọn im lặng và nâng cảnh giác lên vài phần.

Dương đợi Quân trả lời nhưng hắn im lặng khiến nàng nhíu mày, sau đó lại hỏi: “Cậu và cô bé kia có quan hệ gì?”

“Quen biết sơ sơ thôi! Chủ yếu là em gái tôi xem cô bé kia như bạn thân!” Quân nói.

“Mặc dù không biết được con bé đó là bạn hay thù, nhưng đã liên quan đến tên kia, cậu muốn giữ lại bên mình sao?”

“Nếu chị sợ Lâm An làm lộ vị trí thì chúng ta chẳng còn ở đây đâu! Diệc Phàm đã sớm đến đây để trừ khử rồi, chẳng đợi chị tỉnh dậy đâu!” Quân lắc đầu.

Dương tạm bỏ qua chuyện của Lâm An, lại hỏi vấn đề khác: “Cậu vào đây như thế nào? Tại sao tôi chưa từng thấy cậu?”

Quân nhún vai: “Vô tình bị cuốn vào thôi!”

Hắn không muốn nói quá nhiều về Ngọc! Dương cũng biết điểm dừng, nàng tạm im lặng quan sát.

Lâm An lúc này đã chạy đến bên cạnh hắn, lắc đầu nói: “Không có gì cả!

Quân gật gật, sau đó nói: “Tạm thời nghỉ ngơi đi!

“Mẹ nó, Ngọc à, mày mau dậy đi!” Quân thầm mắng, hắn chỉ biết Ngọc muốn mình đến đây nhưng không rõ mục đích cụ thể. Hắn đoán chừng Ngọc cũng muốn gặp linh hồn của hội trưởng đời đầu! Nhưng thứ đó đã bị tên Diệc Phàm cuỗm mất rồi! Giờ hắn phải làm gì tiếp đây?

“Cơ mà… Lữ Bố ư? Ngầu đấy! Không biết nếu mình là Hộ Linh, có thể gọi ra ai đây nhỉ?”

Hết chương 75.

Chúc anh em đọc truyện vui vẻ nhé!!