VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Chương 42: Dự Định Đến Kiếm Vực

“Quân hôm nay lại cúp học sao?” Uyên thở dài, Quân dạo này một tuần đi học được có 3 buổi, chủ yếu là những buổi học thực chiến, còn lớp lý thuyết thì không thấy hắn xuất hiện.

Kể từ khi Quân đi mừng thọ về, hắn trông rất khác, cứ như trong đầu có rất nhiều tâm tư không thể nói ra.

“Ước gì BJ cũng có thể hút tâm tư của anh ấy ra…” Uyên tự nghĩ rồi tự đỏ mặt, nàng dâm quá rồi.

Chợt, có một bàn tay mò vào vú nàng. Uyên giật mình quay lại thì không thấy ai cả, nhưng cảm giác rất rõ có người đang sờ vú mình. Mới đầu nàng có chút giật mình, nhưng thoáng chốc đã nhận ra kẻ xấu xa đang sàm sỡ mình là ai.

“Ah… anh…”

Hai bầu vú của Uyên bị xáo động dữ dội.

“Của em ngày càng to ra đấy Uyên!”

“Hứ… tại ai chứ…” Người ta nói vú nhỏ cỡ nào gần hơi trai cũng sẽ bự lên. Mà của Uyên vốn dĩ đâu có nhỏ, cộng với việc bị Quân khai phá và suốt ngày nghĩ về sex, mông vú nàng cứ như ăn phải thuốc tăng trọng, cái nào cái nấy bự ra gấp bội. Điều đó càng khiến nàng quyến rũ hơn trong bộ áo dài.

Xung quanh Uyên cũng có mấy bạn học đi qua đi lại, nhưng chả ai phát hiện ra nàng đang bị bóp vú cả.

“Lên sân thượng nhé!”

Uyên nghe vậy mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

“Ahhhh… thoải mái quá… anh nhớ miệng của em lắm đó Uyên!” Quân xoa đầu Uyên khi nàng đang ngồi xổm bên dưới liếm mút con cặc của Quân.

“Anh mới đi đâu về vậy?” Uyên vừa bú cu vừa hờn dỗi hỏi.

“Hehe mới đi Đà Lạt về!”

“Với ai?” Uyên dừng bú.

“Với gia đình cô của anh!”

“À…” Uyên thở phào rồi tiếp tục bú. Nhưng nàng đâu biết đến cả cô mình Quân còn ăn.

Kỹ năng bú cặc của Uyên ngày một cải thiện, nàng đã biết cách dùng lưỡi hơn. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn đá vào hai hòn bi của Quân như đang chơi tung hứng, sau đó liếm dọc thân cặc rồi cho vào miệng.

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống vào lớp vang lên cũng vừa lúc Quân xả tinh.

***

“Anh có mua quà tặng em nè!” Quân đưa cho Uyên một chiếc hộp.

“Đây là…” Uyên nhận lấy chiếc hộp, miệng cười dịu dàng rồi mở ra. Nhưng gương mặt nàng sau đó hiện lên vẻ bất ngờ tột cùng.

Bên trong hộp là một chiếc dây chuyền có thiết kế sang trọng, bên trên có đính viên đá màu xanh dương trơn nhẵn, sáng bóng.

Uyên nhận biết ngay, đây là Thủy Dương Thạch, một loại đá mang tính thủy, có tác dụng hấp thu nhiệt và làm mát rất tốt. Giá của một viên này dao động từ 30 – 40 triệu tùy theo tạp chất có bên trong đá. Nhìn thoáng qua viên đá này hoàn toàn một màu xanh, chứng tỏ không có tạp chất, đồng nghĩa giá đâu đó 40 triệu.

Chưa kể sợi dây chuyền được làm từ vàng nguyên chất, lại gia công tinh xảo, không dưới 10 triệu!

“Trời… món quà này quý quá…” Uyên hai mắt phát sáng nhìn sang Quân.

“Anh thấy em chế tác thường phải tiếp xúc với nhiệt độ cao, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe. Đeo cái này vào sẽ thay em hấp thu nhiệt lượng.”

Quân cầm lấy sợi dây chuyền, nhanh nhẹn đeo vào cổ Uyên.

“Với lại nó không đáng giá bao nhiêu đâu!” Quân vỗ mông Uyên một cái, hắn nhìn ra vẻ mặt tiếc tiền giùm của Uyên. Viên Thủy Dương Thạch này Quân lấy ở chỗ công ty khai khoáng free, đem đi chế tác cũng free, gắn vào sợi dây chuyền thì không tốn bao nhiêu. Nói chung, món quà này chủ yếu quý ở tấm lòng thôi, chứ tiền bạc Quân bỏ ra cũng chỉ bằng một phần tế bào số tài sản mà hắn sở hữu.

Uyên thích món quà này lắm, tuy nó không phải bảo vật cấp cao, không có giá trị nghiên cứu nhưng lại bao hàm tình cảm Quân dành cho nàng.

“Em yêu anh!”

Uyên hôn lên môi Quân, dự định hôn nhẹ một cái thôi, ai dè bị hắn đè ra cháo lưỡi.

“Thôi trễ học bây giờ…” Uyên đẩy Quân ra, tìm cách chạy trốn, không khéo hai đứa lại cúp học mất! Nàng chạy đi, miệng thì nhoẻn lên đầy hạnh phúc.

***

“Quân!!!!”

Đang đọc sách thì Huyền bất ngờ xuất hiện trước mặt Quân, cặp vú to của nàng đập vào tầm mắt hắn, khiến quyển sách nhanh chóng bị thất sủng.

“Sao thế?”

Quân hỏi.

“Còn nhớ lời hứa không?”

“Hứa gì?” Quân ngơ ngác.

Uyên ngồi cạnh cũng vểnh tai lên nghe.

“Đừng có quên đêm hôm đó cậu đã làm gì, mình có video đấy nhé!” Huyền nhắc đến đây làm Quân giật mình, vội đưa tay bịt miệng cô nàng lại.

“Video?” Uyên nhìn sang Quân, lòng tự hỏi video Huyền nói là gì.

Huyền bỏ tay Quân khỏi miệng, cười đắc thắng nói: “Sắp đến văn nghệ rồi, cậu sắp xếp thời gian tuần sau tập hát với mình!”

“Biết rồi biết rồi!” Quân đã hứa thì sẽ làm, chỉ có nhiều lúc quên mình đã hứa gì thì mới không làm thôi.

“Tập hát?”

Khá nhiều người chú ý đến Quân, họ có bao giờ thấy tên này hát đâu. Nhưng nếu Huyền đã chọn, tin chắc giọng ca của Quân không tồi.

“Thằng này còn biết hát?!” Thế Hải trừng mắt nhìn Quân. Bị Quân đánh bại trong tiết thực chiến, Thế Hải vẫn còn cay tận dái. Hắn tự an ủi mình rằng bản thân vẫn giỏi hơn Quân ở việc học. Nhưng dạo gần đây, hắn phát hiện ra học lực của Quân không tồi, có thể một chín một mười với hắn. Đến cả sở trường cũng bị đe dọa, Hải cực kì khó chịu với Quân. Khi nghe Quân còn có tài nghệ hát hò, Thế Hải cảm thấy ghen tị vô cùng, hắn cái gì cũng giỏi, chỉ tiếc là giọng ca như bò rống.

“Chả lẽ tao thua mày!!!”

***

Học xong, Quân đưa Uyên về nhà rồi chạy đến công ty của cha.

Dựa theo ký ức thì đã rất lâu rồi Quân chưa đến đây, đảo mắt nhìn cơ ngơi của cha, công ty Minh Hà với hàng ngàn nhân viên, Quân cảm thấy có chút ngộp. Cha của hắn kinh doanh ở 3 lĩnh vực: vận chuyển, xây dựng và thực phẩm. Trong đó lĩnh vực xây dựng là thịnh vượng nhất, kế đến là vận chuyển và cuối cùng là thực phẩm. Nhìn chung thì lĩnh vực nào cũng có thành tựu đặc sắc.

Quân vào thang máy đi lên thẳng tầng 11.

Bước vào văn phòng của ông Minh, Quân có chút choáng ngộp. Văn phòng này bài trí nội thất rất chuẩn chỉ, có phong cách riêng, nói lên tính cách của người làm chủ. Trong phòng có rất nhiều đồ quý, nhưng đặc biệt thu hút ánh nhìn nhất phải kể đến tấm ảnh treo ở bên tay trái. Đó là ảnh cưới của cha mẹ Quân!

Thấy con trai đến, ông Minh gấp đống sổ sách lại, kêu Quân ngồi xuống ghế sofa.

Quân rót hai ly trà rồi đưa cho cha một ly.

“Cha gọi con tới có chuyện gì vậy?” Quân hỏi. Vừa nãy, hắn đang định sẽ quất Uyên một trận tơi bời, ấy vậy mà cha hắn lại gọi phá đám.

Ông Minh nhìn Quân thật sâu, trong ánh mắt hiện lên vẻ gì đó khó hiểu. Quân bỗng chột dạ, cảm giác cứ như người cha này đã nhìn ra thân phận của hắn.

“Toàn bộ khoản thừa kế mà ông nội chia cho con đã được bàn giao rồi…”

Nhắc đến khoản kế thừa, Quân lại cảm thấy nặng nề. Tại sao hắn lại được chia nhiều thứ như vậy. Phần của hắn hơn cả cha, hơn cả Nhi và tất cả anh em họ khác. Ông Vương có dụng ý gì đây? Có phải là do việc hắn đã làm tại hôm mừng thọ lọt vào mắt xanh của ông Vương không?

Tại buổi họp sau sự kiện khảo hạch gia tộc, cha hắn cũng từng hỏi ông Vương về vấn đề trên, nhưng nhận lại chỉ là một câu nói khó hiểu: “Mọi thứ đều đã được sắp đặt… Phần được chia không chỉ là tài sản, quyền lực của gia tộc mà còn đi kèm với trách nhiệm! Những kẻ không có trách nhiệm với gia tộc đều sẽ áp dụng gia quy, phế bỏ mọi thứ!”

“CHA!” Ông Minh tức giận đập bàn, cả căn phòng rung rinh, kéo theo đó là những tiếng nứt vỡ của tường và trần nhà.

Những người anh chị khác đều ngó lơ chuyện này, họ chẳng ngăn cản ông Minh vì muốn mâu thuẫn giưã cha và ông Minh ngày càng sâu sắc.

Đối diện với sự cuồng nộ của con trai, ông Vương chỉ mấp máy miệng một cái nhẹ.

Ông Minh bổng mở to hai mắt rồi dịu lại trước sự bất ngờ của tất cả mọi người.

“Cha đã dùng chiêu gì?” Không một ai biết cả, chỉ có ông Minh, người bị tác động mới biết.

Sau đó, ông Vương bế quan. Có thể nói ông Vương là đầu mối quan trọng mà Quân có thể khai thác để biết về những thứ như kiếm ý tối thượng hoặc lai lịch của người để lại di nguyện. Tiếc rằng lúc này không ai có thể gặp ông!

“Mấy bữa nay cha có nghe tin báo con hay đến công ty khai khoáng.”

“Vâng thưa cha.”

“Vậy là con muốn tranh chức gia chủ?” Ông Minh nói ra câu này, hai mắt bất chợt nheo lại.

Nếu có một group anti gia tộc họ Nguyễn, có lẽ ông Minh sẽ là một thành viên cốt cán trong đó. Ông chả muốn dính líu gì đến gia tộc đó cả, ngoại trừ chút tình cảm cha con còn sót lại! Kể cả việc nhận lấy một cắc bạc từ gia tộc cũng khiến ông khó chịu chứ đừng nói là nhận một khoản lớn như Quân.

Một người như vậy sẽ chẳng bao giờ để tâm đến chức gia chủ và tất nhiên cũng không muốn con mình dính vào trận chiến khốc liệt trên. Nhưng dạo gần đây, hành tung của Quân khiến ông nảy sinh nghi ngờ rằng hắn đang muốn tranh quyền đoạt vị.

“Con… cũng không biết nữa…” Quân nói rồi thở một hơi dài, sau đó thuật lại chuyện mình và nhà cô Thư có quan hệ tốt, tất nhiên không có cái vụ cuckold. Tiếp đến là đi Đà Lạt xem bói theo hướng dẫn của dượng Tiên. Trong tất cả thì người cha này đáng tin nhất. Quân nghĩ mình sẽ tìm được lời khuyên hữu ích nào đó.

“Kiếm ý tối thượng…” Ông Minh nhắc lại cụm từ này, gương mặt trầm lắng lại. Ông cũng chỉ mới biết cụm từ này qua miệng của ông Vương mà thôi. Tuy có tìm hiểu nhưng không có chút tin tức gì.

“Sau này có chuyện gì cũng phải nói với cha trước! Đừng tự tiện đi đâu…” Ông Minh căn dặn.

“Dạ cha!”

Quân nhận ra sự lo lắng của cha mình, bàn tay bất giác sờ lên sợi dây chuyền mà ông Minh vừa đưa cho mình khoảng 1 tuần trước. Sợi dây chuyền này là bảo vật có khả năng tự động ngăn chặn một đòn đánh của vô cực giả 5 sao trở lên và sẽ vỡ ra ngay sau đó. Nhưng trước khi vỡ tan hoàn toàn, thông báo đến ông Minh về vị trí của Quân.

“Vậy nghĩa là bây giờ con chỉ muốn giải quyết thứ di nguyện kia chứ không có ý định trở thành gia chủ?”

Ông Minh hỏi.

Làm gia chủ? Nghe có vẻ hay nhưng Quân không hứng thú đâu. Hắn lắc đầu cự tuyệt: “Con không thích đâu…”

Có vẻ điều trên làm ông Minh vui hơn.

“Được rồi, chắc con cũng tìm hiểu về Kiếm Vực rồi nhỉ?”

“Dạ…” Quân gật đầu. Ngay sau khi xem bói ở Đà Lạt xong, hắn liền điều tra thông tin của hai thứ: ‘kiếm ý tối thượng’ và ‘kiếm vực’.

Kiếm ý tối thượng thì Quân hoàn toàn không thu được gì cả, chỉ dám đoán đó là thứ kiếm ý cực kì mạnh và có khả năng đặc biệt hơn các kiếm ý khác, nếu không tại sao lại gắn vào hai chữ tối thượng?

Còn về Kiếm Vực, thông tin này khá phổ biến trên mạng Internet. Kiếm Vực là một bí cảnh nằm ở Hà Nội, cụ thể là Hồ Hoàn Kiếm. Tên hồ gắn với sự tích trả kiếm của vua Lê Lợi. Chưa biết thực hư câu chuyện ra sao nhưng sau sự kiện tận thế, infinergy đã biến đổi Hồ Hoàn Kiếm, khiến nơi này trở thành cổng của một bí cảnh.

Từng có một môn phái có tên là Bắc Kiếm Tông xây dựng thế lực tại Hồ Hoàn Kiếm, họ nổi danh lừng lẫy trong giới kiếm đạo, kể cả gia tộc họ Nguyễn với kiếm ý trời sinh cũng không thể đọ lại. Hằng năm, Bắc Kiếm Tông sẽ tổ chức đại hội kiếm thuật tại Hồ Hoàn Kiếm nhằm tạo sân chơi cho các kiếm sĩ khắp nơi giao lưu và học hỏi nhau.

Nhưng vào lần đại hội kiếm thuật thứ 78, một hiện tượng kì quái xảy ra. Không gian bí cảnh hỗn loạn, cổng bí cảnh bất ngờ sụp đổ, nó hút tất cả mọi thứ xung quanh vào trong bí cảnh. Cho đến khi các thế lực lớn ra tay trấn áp, khôi phục lại cổng bí cảnh, mọi chuyện mới dừng lại. Nhưng Bắc Kiếm Tông, các kiếm sĩ đến tham dự đại hội cùng các hộ dân sống trong bán kính 2km quanh hồ Hoàn Kiếm đều bị hút vào bên trong.

Đã từng có nhiều cuộc cứu hộ được tổ chức nhưng vùng không gian hỗn loạn phía sau cổng gây khó khăn nên chẳng thu được kết quả gì, thậm chí còn hao tổn nhân lực.

Dần dà, chính quyền và các tổ chức lớn cũng từ bỏ. Một Bắc Kiếm Tông hùng mạnh nay chỉ còn tồn tại trong ký ức của nhiều người và cũng đang dần mai một. Bẵng đi vài chục năm, người ta nhận thấy không gian bên trong bí cảnh không còn hỗn loạn nữa, bí cảnh một lần nữa mở ra, thu hút rất nhiều người, trong đó kiếm sĩ chiếm đến 80%. Những kiếm sĩ tìm đến đây đều tin rằng sẽ tìm được đồ tốt của Bắc Kiếm Tông hoặc các kiếm sĩ lừng lẫy tham dự đại hội năm đó. Có thể là một thanh kiếm quý, một loại kiếm thuật mới hoặc những thứ liên quan đến kiếm… Nhưng bí cảnh tại hồ Hoàn Kiếm không còn yên bình như xưa, sau ngần ấy năm, rất nhiều loài quái vật xuất hiện thử thách bước chân của những kẻ tiến vào. Người nào may mắn thì sống sót trở về, người nào xui xẻo thì để lại xác cùng thanh kiếm của mình.

Mà số người bỏ mạng nhiều hơn số người trở về, làm cho bí cảnh ngập tràn những thanh kiếm mất chủ.

Cái tên Kiếm Vực cũng từ đó mà ra.

Để hạn chế thương vong vô ích và bảo vệ những cá nhân ảo tưởng sức mạnh, các tổ chức quản lý Hồ Hoàn Kiếm đã cùng nhau đặt ra một quy tắc chỉ cho phép những ai đạt từ 4 sao trở lên mới có quyền tiến vào Kiếm Vực. Quân hiện tại vẫn chưa đủ tư cách!

Nhưng sớm muộn hắn cũng sẽ đạt được 4 sao thôi!

Bởi hắn có thuật tu luyện đặc biệt lấy từ Ngọc!

Quan trọng là hắn có thể giữ mạng khi vào Kiếm Vực hay không?

Quân đang dự định sẽ bỏ tiền ra thuê một đội vô cực giả cấp cao đóng vai trò vệ sĩ để bảo vệ mình. Tiền nhiều để làm gì?

“Không cần thuê vệ sĩ đâu…” Ông Minh khoác tay, sau đó lại nói: “Cha sẽ nhờ bạn của mình!”

“Bạn của cha?” Quân nghe xong liền hứng thú. Hắn biết tính cha là một người cẩn thận, chu toàn. Có lẽ người do cha chọn sẽ đáng tin hơn!

“Ừ! Là chiến hưũ từng đồng hành cùng cha thời trẻ…”

“Hả… lẽ nào là… ý của cha là Thất Hiệp Miền Nam?”

“Ừ… mà đừng gọi bằng cái tên đó… nghe củ chuối quá…” Ông Minh trầm giọng.

Trước khi gầy dựng cơ ngơi Minh Hà, ông Minh từng lăn lộn trên giang hồ nhiều năm. Nhờ duyên số đưa đẩy, ông gặp được 6 người khác có chung chí hướng với mình và cùng nhau thành lập một tổ đội có tên là Thất Hiệp Miền Nam. Mỗi cá nhân trong tổ đội đó đều là nhân tài, ngang ngửa với ông.

Sau khi Minh cưới vợ, Thất Hiệp Miền Nam cũng giải tán, mỗi người theo đuổi con đường riêng.

“Con rất mong gặp được bạn của cha đấy!!!” Quân nhướng mày.

“Ừ! Cha cũng mong được gặp lại…” Ông Minh uống ngụm trà, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái dắt kiếm bên hông.

***

Trở về nhà, Quân bất ngờ khi thấy Xuân chạy tới ôm mình, sau đó quỳ xuống kéo khóa quần.

“Trời, bộ Nhi đi đâu rồi hay sao mà dì liều vậy?” Quân hỏi.

“Đúng rồi… Nhi đi ra sân bay đón bạn rồi! Cuối cùng cũng có cơ hội, mấy ngày qua dì nứng muốn chết!” Xuân nhanh chóng kéo con cặc của Quân ra khỏi quần. Cô há miệng ngậm lấy, mút như chưa từng được mút.

“Bạn?” Quân thắc mắc nhưng rất nhanh bị cái lưỡi của Xuân làm cho mê đắm.

“Thèm nó tới vậy sao?” Quân xoa đầu dì Xuân, sau đó bước đi về phía phòng tắm. Xuân cũng bò theo như một con chó, miệng vẫn ngậm chặt con cặc, tựa như sợ nó bay mất.

Sau đó, cả hai làm tình kịch liệt trong phòng tắm, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng rên của Xuân vang vọng khắp căn nhà.

***

Sân bay Tân Sơn Nhất.

Nhi diện một chiếc croptop hai dây phối cùng chiếc quần jean năng động. Tuy phong cách đơn giản nhưng cực kì cuốn hút, nhất là khi chiếc vai gầy cùng eo thon được khoe một cách hoàn hảo.

“Nhiii!!” Một cô gái trong bộ váy trắng viền đen chạy đến từ phía xa, một tay thì vẫy chào, tay kia kéo theo một chiếc vali to tướng.

Lâm An!” Nhi vẫy tay rồi nhận lấy cú ôm đến từ người bạn của mình. (Tiếng Trung Quốc)

Mình nhớ cậu nhiều lắm đó!!” Lâm An trưng ra gương mặt tựa như sắp khóc.

Mình cũng vậy!!” Nhi véo má Lâm An. Như đã biết, Nhi là thành viên Hội Tử Thần, cô nàng đang làm việc tại chi nhánh Trung Quốc. Tại đây, Nhi gặp Lâm Ân, cả hai được sắp xếp chung phòng với nhau. Một người tính tình mạnh mẽ, một người lại hay mít ướt, hoàn toàn đối lập nhau, ấy vậy mà cả hai lại trở thành bạn thân của nhau.

Hehe! Cũng may có ngày nghỉ, mình liền tranh thủ qua thăm cậu đó!!” Lâm An cười khì khì.

Biết rồi! Biết rồi! Mình sẽ dẫn cậu đi ăn mấy món ngon ở Việt Nam!” Nhi vui vẻ đáp, ánh mắt nàng bỗng chuyển từ gương mặt Lâm An sang một người khác. Đó là chàng trai đi theo sau Lâm An. Hắn có gương mặt cực kì điển trai, sánh ngang với các nam thần bên Trung. Toàn thân hắn toát ra một loại khí tức thần bí, vừa ôn nhu hòa nhã nhưng lại xen lẫn sự tàn bạo cuồng dã.

Tên điển trai ấy bước lại gần, thẳng thừng kéo Lâm An, người đang ôm Nhi, sang một bên.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười khiến vô số cô gái đang ở sân bay ngây ngất.

Em yêu! Anh nhớ em!

Hết chương 42.

Hẹn anh em thứ 6-chủ nhật tuần sau nhé!