VÔ CỰC GIẢ – Update Chương 78

Chương 47: Trước Buổi Tập Huấn.

Thứ 4.

12 giờ trưa.

Quân đem theo một ít đồ ăn đến nhà Uyên. Cô nàng này sáng nay xin nghỉ để chế tác gì đó. Quân sợ nàng ấy đam mê làm việc quá ăn uống không đầy đủ nên đem đồ ăn qua, sẵn tiện nghía xem ẻm làm gì.

Uyên tin tưởng Quân, giao cho hắn chìa khóa nhà, để hắn tùy thích ra vào, cả nghĩa đen lẫn nghĩa đen hơn!

Quân đẩy cửa bước vào, đặt đồ ăn lên bàn, né tránh những bản thiết kế phủ trên mặt sàn, hắn tiến xuống căn phòng chuyên dùng để chế tác của Uyên. Nhà Uyên chỉ có 4 gian phòng: phòng khách, phòng ngủ, phòng vệ sinh và phòng chế tác. Trong đó phòng chế tác là rộng nhất!

Nhiệt độ trong phòng chế tác khá cao, Quân phải vận infinergy bảo vệ cơ thể. Giữa phòng, Uyên đang liên tục gõ búa, đôi mắt nàng tập trung cực kì, không hề để ý Quân đã đến.

Chú ý thấy chiếc dây chuyền đang hấp thu nhiệt rất tốt, Quân cực kì hài lòng.

Uyên dừng gõ búa, dùng kẹp sắt kẹp thứ đang chế tác rồi nhúng vào nước. Sau cùng, nàng lấy ra một chiếc búa nho nhỏ.

“Yeah!” Uyên vui sướng khi thấy tạo phẩm của mình.

“Chúc mừng nha!” Quân vỗ tay.

“Hả? Anh!”

Uyên mừng rỡ khi thấy Quân.

Hắn vừa bước đến vừa hỏi: “Em chế tác món gì vậy?”

Uyên vội khoe ngay: “Đây là chiếc búa cường hóa! Để em biểu diễn cho anh xem.”

Uyên chỉ tay vào một cục đá màu đen trong phòng. Cục đá này tên là Đá Can Trường, cứng cáp vô cùng, một vô cực giả 3 sao muốn phá vỡ nó cũng phải chật vật. Nhưng ngoài cực kì cứng cáp ra thì không có tác dụng gì khác. Uyên gạt cái nút ở trên thân búa, Quân chợt giật mình, cảm giác một luồng infinergy đang cuồng nộ xoay vòng trong đầu búa. Ánh sáng màu vàng phát ra từ đầu búa, khiến nó rung lắc dữ dội.

Uyên vung búa.

Ầm!

Cục đá Can Trường trước mặt Quân nát vụn, hơn một nửa thành bột mịn. Quân thầm ước tính uy lực của cú gõ vừa rồi, ít nhất cũng ngang ngửa một đòn toàn lực của 3 sao siêu cấp, thậm chí còn mạnh hơn, sắp đạt đến 4 sao rồi!

“Thứ này lợi hại quá!”

“Hì, em đã sử dụng nguyên lý kích phát infinergy của giáo sư Lương Tinh Anh, cộng với cơ chế thiết kế gần giống tụ bão Haiyan, có thể tự động thu nạp infinergy…”

Một chế tác là kết tinh của trí tuệ, mồ hôi và kinh nghiệm.

Quân cũng là nhà khoa học, cũng đã biết qua những thứ trên, chỉ có điều hắn chưa có kinh nghiệm chế tác nên không thể làm ra thứ gì nên ngô nên khoai. Nhưng cần gì nhỉ? Hắn có một cô bồ có thể làm điều trên mà.

“Cái này có một điểm yếu là sau khi dùng phải đợi 1 tiếng sau mới dùng tiếp được!”

Uyên có vẻ tiếc nuối, nàng thề sẽ nâng cấp nó thêm nữa.

“Nếu lắp thêm Thạch Anh Ánh Sáng thì sao?”

Thạch Anh Ánh Sáng là một loại đá tích trữ infinergy cực kì tốt.

“Nhưng em không có…” Uyên bĩu môi.

“Nhưng em có anh!” Quân cuời, hắn có cả một công ty khai khoáng cơ mà.

Quân định sấn tới toan ôm Uyên nhưng bị nàng ngăn lại.

“Thôi, em mồ hôi không à…” Uyên lắc đầu.

“Vậy đi tắm nào!” Quân bế Uyên lên, đem nàng vào trong phòng tắm, làm một số chuyện con nít không tiện nhìn.

***

Ra khỏi phòng tắm, Quân và Uyên chả mặc quần áo vào nữa, cả hai ăn uống một xíu rồi lại ngấu nghiến nhau.

Nằm sấp trên giường, Uyên phơi tấm lưng trần đang bám đầy tinh trùng của Quân. Hắn thì uống nước, phè phỡn nhìn cảnh tượng đẹp đẽ này!

“Đẹp quá, cho anh chụp một tấm nhé?”

Uyên không do dự gật đầu.

Nàng tin tưởng Quân. Chụp xong xuôi, Quân lấy khăn giấy lau mớ tinh dịch của mình trên lưng Uyên. Cả hai ôm nhau nằm ngủ.

“À… em tính hỏi anh cái này…”

“Gì vậy?” Quân hỏi, tiện thể hôn lên cái trán đáng yêu của Uyên.

“Anh không tính đặt tên cho cây kiếm em tặng sao?” Nghe trong giọng Uyên có chút hờn dỗi.

Quân đúng thật không tính đặt tên. Nhưng để chiều lòng cô người yêu, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh tính đặt là Quyên!”

“Quyên? À! Là tên của em với của anh sao.”

“Ừa, con gái của chúng ta đó!”

Nghe vậy, Uyên đỏ mặt. Nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái lại khiến Uyên suy nghĩ xa xôi.

“Sau này… anh có lấy em không?”

Câu hỏi này Uyên chỉ hỏi trong lòng thôi!

***

4 giờ chiều.

Quân, Huyền và Thái hẹn nhau tại một sân vận động bỏ hoang gần nhà Thái.

Cả ba đã thân thiết hơn sau những lần học thực chiến, những hiềm khích cũ đã hoàn toàn bị gạt bỏ. Nhất là giữa Thái và Quân, lúc trước giao cho Quân trực nhật, hắn đều bỏ ngoài tai. Nhưng nay Quân cực kỳ hòa nhã, sẵn lòng làm đúng nhiệm vụ được giao. Ngoài ra, Quân còn chỉ cho Thái một ít mẹo tâm lý để có thể cứng rắn hơn, không phải e ngại khi giao lịch trực cho người khác. Cũng nhờ thế mà chẳng còn ai dám thoái thác.

Về phần Huyền, sau vụ việc hôm bữa, Quân và nàng đều ăn ý tỏ ra không nhớ gì. Chỉ là trong lòng Huyền vô tình nâng vị trí của Quân lên thêm một chút, tất nhiên vẫn còn kém idol của nàng xa.

Cả ba hẹn nhau ra đây để bàn bạc một chút về buổi tập huấn, sẵn tiện luyện tập cùng nhau luôn.

Thứ nhất là địa điểm.

Rừng Nguyên Sinh là một bí cảnh có lối vào ở Thủ Đức. Bên trong là khu rừng có diện tích hàng nghìn ha. Thực vật trong đây phát triển mạnh mẽ vô cùng, có rất nhiều loài cây cao đến tận trăm mét. Tại đây cũng là nơi sinh sống của vô số loài quái vật.

Rừng Nguyên Sinh được phát hiện cách đây 200 năm, theo các nhà nghiên cứu, họ cho rằng mảnh không gian này từng tồn tại một nền văn minh cổ xưa, có niên đại đâu đó 400 năm.

Lúc đầu, ai cũng có thể ra vào Rừng Nguyên Sinh một cách thoải mái. Nhưng từ khi đạo luật về bí cảnh ban hành, các thế lực cấp cao đã đảm nhận quản lý bí cảnh và biến nó thành một nơi để kinh doanh.

Cho đến nay, Rừng Nguyên Sinh thuộc sở hữu của Hiệp Hội Thám Hiểm Giả, một tổ chức quản lý tất cả các hội nhóm thám hiểm giả của Việt Nam. Hiệp hội có một nước đi rất thông minh, đem Rừng Nguyên Sinh cho các hội dưới trướng thuê, mỗi hội sẽ có thời hạn 5 năm. Tất nhiên không phải chỉ cần dùng nhiều tiền là có thể tranh được quyền thuê Rừng Nguyên Sinh, hiệp hội sẽ xếp hạng dựa trên độ cống hiến của các hội, hội nào có cống hiến cao thì sẽ được ưu tiên hơn. Đây cũng là một cách thức để bóc lột không công các hội.

Hiện tại, hội đang quản lý Rừng Nguyên Sinh là hội Hiệp Sĩ, với biểu tượng là tấm khiên cùng thanh kiếm.

Hội Hiệp Sĩ chỉ vừa thành lập được 2 năm, nhưng hoạt động rất sôi nổi, liên tiếp đạt được các giải thưởng của Hiệp Hội. Người đứng đầu của Hội Hiệp Sĩ là Nguyễn Sinh, đức tôn nhà họ Nguyễn.

Chàng trai trẻ này tuy cảnh giới chưa cao, nhưng ở phương diện lãnh đạo, hắn làm rất tốt. Một tay Sinh đã đưa Hội Hiệp Sĩ vào top 10 hội mạnh nhất Việt Nam và vẫn không ngừng thăng hạng trong thời gian gần đây!

“Là người nhà của cậu đó!” Huyền và Thái đồng loạt chỉ tay về phía Quân.

Hắn nghe vậy chỉ biết cười trừ. Nhớ lại ký ức một chút, Quân và Sinh trước nay tiếp xúc rất ít, bởi quan hệ của cha hắn và bác hai vốn dĩ đã không tốt, nên kéo theo đời con cũng vậy. Có lẽ không nhờ vả được gì rồi!

“Ngược lại, mình phải cẩn thận…” Quân nhắc nhở bản thân một câu.

Điều thứ hai cần bàn bạc là hình thức của buổi tập huấn.

“Theo thông tin năm trước thì buổi tập huấn có chủ đề là Săn Người. Các nhóm sẽ chia thành 2 bên, một bên săn và một bên trốn.”

“Năm trước nữa chủ đề là Công Thành Chiến, chia thành 2 phe rồi tấn công thành trì của nhau, phe nào bị phá cờ trước thì thua.”

“Nhìn chung thì đều dựa trên đề tài chiến tranh nhỉ?” Quân xoa cằm.

“Ừa, không biết năm nay sẽ thế nào?” Huyền xoa cằm.

Thái tuy không thông minh lắm, nhưng lại hay để ý những chuyện lặt vặt, hắn nhìn Huyền, rồi nhìn Quân, tựa như phát hiện ra gì đó.

“Mà thôi, kệ đi! Đề tài gì cũng liên quan đến chiến đấu thôi! Giờ chúng ta sẽ luyện tập theo các chiến lược mà mình gửi hôm qua.”

Ngay sau khi nhận được tin nhắn, Quân đã dựa trên điểm mạnh, điểm yếu của nhóm để phát triển thành nhiều loại chiến thuật phòng cho nhiều trường hợp.

“Ok!”

“Ok!”

Thái nhíu mày: “Sao hai người này làm gì cũng giống nhau thế nhỉ?”

***

Thứ 5.

Một buổi học hết sức bình thường.

Nếu có gì bất thường, ắt hẳn là ánh mắt của Thế Hải dành cho Quân.

“Mày đợi đó!” Thế Hải lộ rõ ngọn lửa quyết tâm trong ánh mắt.

“Xem ra nếu không cùng đội, tên này sẽ truy cùng diệt tận mình trong buổi tập huấn…” Quân lắc đầu ngao ngán.

Uyên ở bên thấy ánh mắt Thế Hải, lòng thầm nghĩ: “Sao Hải nhìn anh ấy miết vậy? Lẽ nào… gay?”

Như phát hiện ra mối đe dọa, Uyên vội ngồi sát Quân hơn. Nàng không nghĩ Thế Hải chỉ đơn thuần thù dai thôi.

Trong lúc giao tiết, Phương bỗng nhiên đi lên bục giảng.

“Mọi người ơi, mình có một chuyện muốn thông báo!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Phương.

“Chủ nhật này là sinh nhật của mình. Mong mọi người bỏ chút thời gian đến tham dự, chung vui cùng mình nhé!”

Cùng lúc này, một bạn nữ khác giúp Phương đem thiệp mời đi phát.

“Woahh!!”

“Sinh nhật Phương, cơ hội thể hiện!”

“Diễn ra tại tư gia?”

“Hehe sướng sướng!”

Những tấm thiệp dần được phát hết.

Có điều…

“Của mình đâu?” Quân tự hỏi, xong sực nhớ ra một chuyện. Chủ cũ và Phương xích mích nhiều chuyện dẫn đến chưa có năm nào mời Quân dự sinh nhật.

“Thôi kệ vậy!” Quân vẫn giữ gương mặt bình thản, không mời thì thôi!

Phương cũng thấy biểu hiện trên mặt Quân. Nàng cũng đắn đo có nên mời Quân hay không. Dù sao hắn cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn chống đối nàng, khiến thứ hạng lớp bị tụt nữa. Nhưng khi nhớ lại chuyện hắn cố ý dán mặt vào háng mình, Phương lập tức xé tấm thiệp có viết tên Quân.

Thấy Quân không có thiệp mời, Thế Hải đẩy gọng kính một cách cao ngạo, nhìn sang Quân với ánh mắt mỉa mai. Từ bữa giờ, hắn luôn cảm giác mình thua Quân. Nhưng vào ngày hôm nay đã khác!

Hắn và Quân, cả hai đều không được mời!

***

Phòng tiếp khách, hội Hiệp Sĩ.

“Mẹ, sao lại đến đây?” Nguyễn Sinh bước vào phòng, rải từng bước đến trước mặt Hương.

“Không có gì, chỉ muốn thăm con một chút thôi.” Hương mỉm cười.

Sinh rót hai ly trà, đưa cho mẹ một ly, lại nói: “Cô bé mẹ giới thiệu quả nhiên không làm con thất vọng!”

“Không làm con thất vọng?” Hương nghe cụm từ này, hiểu đại khái trong mắt Sinh, Phương chỉ ở mức trung bình. Tình cảm của con trai đối với cô bé cũng không quá mặn mòi.

Nhưng Hương nào quan tâm!

Chỉ cần liên hôn với gia tộc họ Lê là được.

“Hôm nay mẹ đến không phải vì chuyện trên!” Hương đặt ly trà xuống.

Sinh nhận ra trong mắt mẹ vừa lóe lên một cảm xúc gì đó. Hắn chầm chậm suy xét, cuối cùng nói với mẹ: “Có phải là vì buổi tập huấn với học viện Biên Hòa?”

Nghe được câu này, Hương hài lòng gật đầu. Mà Sinh cũng thở phào, nói chuyện với cha hay mẹ đều phải vặn óc suy nghĩ, họ đều là người thích đánh đố.

Nhưng có lẽ đó cũng là một cách rèn luyện mà Hương và Siêu chủ động bày ra để chui rèn tư duy của con trai.

“Con cũng biết trong số học sinh tiến vào, sẽ có thằng nhóc Quân?”

“Dạ!” Sinh gật đầu, hướng đến mẹ chờ đợi.

“Con cũng biết rồi, thằng nhóc đó được ông nội chia cho số tài sản không nhỏ. Dù bây giờ nó chưa lộ rõ việc ham muốn ngôi vị gia chủ kia, nhưng điều đó không có nghĩa là sau này nó cũng vậy. Đợi đến lúc nó trưởng thành, có cha nó sau lưng hỗ trợ, lúc đó con đường trở thành gia chủ của cha con, của nhà chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn.”

Nói rồi, ánh mắt Hương lóe lên một tia sát ý, khiến Sinh cũng phải rùng mình. Ông Siêu cùng Sinh đều là những vị tướng lĩnh tài ba, nhưng xét về độ tàn nhẫn, quyết đoán, sát phạt không thương tiếc còn kém rất xa Hương.

“Chi bằng, bóp nó từ trong trứng nước!” Hương nói xong, căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn tiếng kim đồng hồ vang vọng.

“Mẹ, chuyện này nếu thành cũng phát sinh nhiều vấn đề đấy…” Sinh kiêng kỵ.

Hương hiểu vấn đề mà con mình nói là gì.

Thứ nhất là uy tín của hội.

Thứ hai là gây thù với nhà Minh.

“Yên tâm, nếu chúng ta khiến mọi chuyện trở nên bất đắc dĩ… sẽ không ai nghi ngờ cả!” Hương cười nhẹ.

“Mẹ… ý mẹ là sao?”

***

Thứ 6.

4 chiếc xe riêng biệt chở thành viên của 4 lớp 12A3, 12A5, 12A9 và 12A12 đến Thủ Đức.

Ngồi trên xe, tâm trạng của các học sinh phân ra vô vàn sắc thái. Có người hồi hộp đến mức say xe, có người thì uể oải buồn ngủ, có người thì thoải mái tự tin…

Ngồi cạnh Uyên, Quân liên tục lướt điện thoại. Mấy ngày qua, hắn đã tìm tòi tất cả thông tin về Rừng Nguyên Sinh. Từ những bài báo nhỏ nhất, cho đến những bài đăng trên Vfus của các thợ săn, thám hiểm gia từng đến đây. Rồi lại tìm hiểu sang những loài quái vật, cách đối phó, những vật dụng cần thiết khi vào đây.

Nếu hỏi Quân thứ gì quan trọng nhất, hắn sẽ trả lời: thông tin.

Uyên nhìn sang, thấy Quân đang xem tin nhắn của một cô gái nào đó, trong lòng lại có chút tủi thân. Nhưng đọc nội dung, nàng mới vỡ lẽ ra, bạn trai mình chỉ đang thảo luận về Rừng Nguyên Sinh.

Người mà Quân nhắn tin lại là Lan Anh, cô nhà báo Thiên Địa từng hợp tác trong phi vụ bôi xấu Danh và Nga.

Quân đang yêu cầu mua thông tin xấu về hội Hiệp Sĩ. Nói về khả năng bới móc, tìm kiếm điểm xấu của các tổ chức hay cá nhân có tiếng tăm, Thiên Địa là tòa soạn số một!

“Toàn thông tin vô bổ!” Quân kết luận một câu.

Ngồi chung với Thái, Huyền thi thoảng lại đảo mắt về phía Quân.

Thái thấy vậy liền hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Không có gì!”

Thái cũng không để ý lắm, mở balo ra kiểm kê vật phẩm. Chiều hôm qua, cả nhóm đã tập dợt lần cuối. Cùng với đó, Quân cấp cho mỗi người một số vật phẩm có thể cần dùng.

“Quân chu đáo thật nhỉ?”

“Ừa!” Huyền gật đầu.

***

Xe cuối cùng cũng cập bến, thành viên 4 lớp ùa ra.

“Đại ca!” Ba thằng đệ tự ý rời khỏi hàng ngũ, chạy đến đón Quân.

“Nhớ thể hiện cho tốt! Đừng để tao mất mặt!” Quân nói, trong lòng lại nghĩ: “Haiz, chưa có thời gian bồi dưỡng mấy thằng này nữa… nghe đâu tụi nó cũng bớt ăn chơi rồi, nhưng vô dụng thì vẫn là vô dụng…”

Quân lúc này mới đảo mắt qua lại, nhìn thấy bản thân đang đứng trước một cánh cổng cao lớn, hai bên là hàng rào kéo dài không thấy điểm dừng. Có cảm giác giống như đang đứng trước một trại quân sự.

Theo sự dẵn dắt của thầy Đô cùng thầy Lý, một thầy giáo dạy thực chiến khác trong trường, học sinh 4 lớp tiến vào trong. Tại đây có một tòa nhà 3 tầng, rộng rãi. Đoàn người của học viện Biên Hòa theo hàng ngũ tiến vào sảnh chính…

Hết chương 47.

Chúc anh em ngủ ngon nhé!