Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

CHƯƠNG 81:

Dũng đang đau đầu nghĩ cách mở rộng thế lực của bản thân, hiện tại hai mảng kinh doanh của Dũng đều mang về lượng lớn kinh tế, nó hoàn toàn không phải băn khoăn về tiền nhưng để mở rộng được thế lực là một chuyện không hề dễ dàng. Mặc dù khoảng thời gian này cuộc sống của Dũng diễn ra rất tốt đẹp, ngày ngày cùng Kim Phượng làm tình, thi thoảng Huyền và My cũng về, những cuộc hoan lạc 3P hay 4P thường xuyên xảy ra nhưng Dũng vẫn luôn phải nghĩ đến cách mở rộng thế lực để bảo vệ bản thân và gia đình.

Công ty Vạn An tổng nhân số đến thời điểm hiện tại đã hơn 2000 người nhưng nếu so sánh với thế lực xã hội đen thì mới chỉ vẫn là một thế lực nhỏ, mặc dù tố chất nhân sự của Dũng đều hơn hẳn so với bên kia, trang bị cũng ăn đứt. Đột nhiên một ý tưởng loé lên trong đầu Dũng, hiện tại Dũng đã có bộ phận nòng cốt, việc cần làm là phủ sóng toàn bộ thành phố Dương Hà, chính là cần số lượng hơn chất lượng. Dũng cầm điện thoại lên gọi cho Vũ.

“Alo. Anh đang ở đâu? Đến nhà tôi có chút việc”

Vũ đang chăm vợ vừa đẻ thấy Dũng gọi liền vội vàng đội mưa để đến nhà Dũng.

Dũng và Vũ cùng nhau đàm thoại ở sân sau, nó cố tình tránh mặt Kim Phượng.

“Tôi đang có ý tưởng như này. Hiện tại Vạn An đã có hơn 2000 nhân sự, huấn luyện thêm 1 thời gian ngắn nữa sẽ xuất sang Trung Đông 1000 người đủ tiêu chuẩn. Vạn An không cần tuyển quân ồ ạt và nhiều như trước nữa, có thể tăng cao chất lượng tuyển hơn 1 chút” – Dũng nói hết 1 ý liền ngừng lại.

“Tại sao vậy? Giờ nếu chúng ta có 5000-6000 người thì bên đó họ vẫn nhận. Người bên ta chất lượng tốt hơn hẳn so với lính tạp nham từ chỗ khác. Kiếm khoản lớn đó cậu” – Vũ vô cùng khó hiểu với suy nghĩ của Dũng.

“Tôi không bảo không tuyển nữa mà chỉ là tuyển chậm hơn chút thôi. Anh tìm 1 người tin tưởng được lập thêm 1 công ty bảo vệ nữa, công ty này không cần chất lượng như Vạn An, chỉ cần là người có sức khoẻ tốt là được. À đúng rồi, có thể lập công ty thu hồi nợ, những người ở công ty mới không cần huấn luyện.” – Dũng tiếp tục nói.

“Ý cậu là…muốn thâm nhập vào giới hắc đạo?” – Vũ bừng tỉnh đại ngộ.

“Chính xác. Mặc dù hiện tại người bên ta đã thâm nhập được vào 1 số nơi ở tầng lớp thượng lưu nhưng cũng không thể bỏ qua tầng lớp thấp hơn. Tốt nhất công ty mới tuyển khoảng được 3000 người, lúc đó chúng ta sẽ cạnh tranh địa bàn với bọn nó.” – Ánh mắt Dũng hơi chút thâm trầm.

“Tôi có ý này. Chúng ta không cần lập nhiều công ty như vậy. Tại sao không mở sòng bạc? Việc thu phí bảo kê tranh cướp địa bàn đã rất cũ rồi, giờ chỉ có làm sòng bạc hoặc buôn thuốc phiện, vũ khí, làm gái thì mới nhanh phất” – Vũ nói ra ý kiến riêng của bản thân.

“Đúng. Mẹ nó. Sao mình lại không nghĩ tới nhỉ. Vậy chuyện này anh lo, tiền nong cứ thoải mái chi tiêu, chỉ cần báo lại cho tôi là được.” – Dũng vỗ đùi đen đét khi nghe Vũ nói ra ý tưởng.

“Trước mắt ở trong Dương Hà chỉ có 3 sòng bạc của 3 thế lực lớn nhất. Chúng ta mở ra sẽ là sòng bạc thứ 4. Tôi đề nghị mở thêm 5 cơ sở Karaoke, 4 cửa ngõ của thành phố mỗi nơi một cái, 1 cái nằm ở trung tâm thành phố. Cậu thấy sao?” – Vũ tự tin nói hẳn ra ý tưởng của mình khi thấy Dũng tán thành.

“Được. Thời gian vừa rồi tiền lời từ Vạn An và Trung tâm ngoại ngữ được hơn 2.000.000$, anh cứ thoải mái mà dùng.” – Dũng gật đầu.

“Bằng đó tiền chỉ đủ để kiến thiết thôi. Còn nếu mở sòng bạc thì phải có thật nhiều tiền để luân chuyển, mà số tiền đó là rất nhiều.” – Vũ nói ra điểm khó.

“Trước mắt cứ kiến thiết xong cơ sở đi đã. Chuyện tiền luân chuyển sẽ nói sau.” – Dũng hơi nhíu mày khi nghe tới khoản tiền lớn như vậy. Nó không ngờ 2 triệu đô chỉ đủ làm cơ sở.

“Được. Tôi sẽ làm ngay từ ngày mai. Cậu hỗ trợ tôi một chút về khoản giấy tờ nhé!”

“Yên tâm. Việc giấy phép kinh doanh của quán hát tôi sẽ lo.” – Dũng gật đầu.

“Được. Tôi sẽ đi làm ngay”

“Anh đi đi” – Dũng vẫy vẫy tay.

———————————-

Văn phòng tập đoàn địa ốc Dương Hà.

Kiều Linh đang nhấp nhổm cái mông trên con cặc giả làm bằng silicon, dâm thuỷ túa ra từng đợt từ mép lồn hồng hào, bỗng nhiên nàng run rẩy một trận dữ dội. Một tiếng rên thánh thót phát ra từ chiếc cổ họng cao ngạo “Aaaah!”. Kiều Linh đã lên đỉnh sau cơn thủ dâm, nàng ngã người ra ghế sofa khi con cặc giả vật đang rung lắc dữ dội. Kiều Linh rút dương vật giả ra ném “bịch” một tiếng ra sàn.

“Hừ. Đồ giả thì vẫn cứ chỉ là đồ giả”

Kiều Linh vắt tay lên trán nghĩ về cuộc sống của nàng, nàng đang tự hỏi mục đích sống của bản thân là gì? Nàng đã có được hạnh phúc đích thực của một người đàn bà hay chưa. Những câu hỏi đang luôn quẩn quanh trong đầu nàng.

“Cộc,cộc” tiếng gõ cửa vang lên làm Kiều Linh trở lại với thực tại.

“Ai vậy?”

“Là con. Mẹ mau mở cửa đi” – bên ngoài vang lên tiếng của Giang.

Kiều Linh kéo nhẹ làn váy xuống bước ra mở cửa cho Giang.

“Ôi trời. Mẹ lại nữa?” – Giang nhướng mày hỏi.

“Không có ai thì chả tự làm” – Kiều Linh cũng không để tâm đến việc Giang biết nàng thủ dâm. Hai mẹ con Linh – Giang dường như là một đôi chị em chứ không phải mẹ con vậy.

“Hihi… mẹ có một tình trẻ đấy còn gì!” – Giang trêu chọc Kiều Linh.

“Bơn bớt lại. Điều tra ra sao rồi?” – Kiều Linh hỏi Giang.

“Không có gì đặc biệt. Ông Quân đi Nam Mỹ không biết làm cái gì, thằng nhóc con kia vẫn ở nhà bám đít mẹ nó, thi thoảng có tên Vũ – giám đốc công ty Vạn An đến chơi. Chưa rõ ràng lắm mối quan hệ giữa thằng Dũng và tên Vũ kia nhưng có vẻ như tên Vũ kia hậu trường rất mạnh, công ty của hắn có tận hơn 2000 người mà lại còn được xuất khẩu lao động sang Ả rập. Bà Phượng thì vẫn vậy, ngoại trừ thi thoảng đi chơi thì luôn ở nhà. Trong nhà lão Quân con không thu được tin tức gì.” – Giang cầm chiếc dương vật giả vừa đùa nghịch vừa nói.

“Tên này làm cái gì nhỉ? Lạ thật đấy. Không lẽ hắn ta có vấn đề về não thật. Thời gian này toàn thấy hành động ngu ngốc không mục đích, thằng Dũng thì chẳng phải lo, một thằng con nít vắt mũi chưa sạch. Còn con điếm Phượng kia cũng sẽ sớm thành một con đàn bà vạn người cưỡi mà thôi” – Kiều Linh đay nghiến.

“Ủa. Vắt mũi chưa sạch nhưng chim nó to nha.” – Giang vẫn một bộ hi hi ha ha như thường ngày.

“Nghiêm túc” – Kiều Linh nhăn mặt.

“Ble… con chỉ nói sự thật thôi. Mà tại sao mẹ cứ nhắm vào lão Quân vậy. Con thấy từ trước đến nay lão ta luôn đối tốt với mẹ mà?” – Giang thắc mắc, tay Giang vẫn không ngừng vuốt ve dương vật giả vẫn còn dính đầy chất nhờn của Kiều Linh.

“Sau khi xong việc con sẽ biết. Nếu con là mẹ thì con còn không giữ được bình tĩnh đến bây giờ đâu” – Kiều Linh cụp đôi mắt đẹp xuống. Có vẻ như chuyện của ông Quân và nàng gây cho nàng xúc động rất lớn.

“Thôi. Chả làm phiền mẹ nữa. Con đi chơi đây” – Giang lau lau tay vào tờ giấy ướt rồi bước ra cửa

——————————

Đại bản doanh Độc Long Hội.

Quyên đang ngồi nói chuyện với một phụ nữ mặc bộ đồ đen tuyền. Bộ đồ bó sát làm tôn lên dáng người lồi lõm của người phụ nữ, vòng ngực căng tròn nhìn qua vô cùng mẩy, cặp mông vểnh lên như mông bọ ngựa như muốn xé rách lớp vải đen mỏng manh ra.

“Mọi chuyện là như vậy đó mẹ” – Quyên vừa kể với người phụ nữ mặc đồ đen về chuyện ngày hôm trước được Dũng giúp đỡ. Người đàn bà này tên là Nhung, có biệt danh Hắc Quả Phụ, vợ của Độc Nhãn Long, hiện giờ bà ta đang là Hội chủ của Độc Long hội nhưng vì trước đây không có nhiều sức ảnh hưởng nên Độc Long hội mới tan đàn xẻ nghé như ngày hôm nay.

“Dũng sao? Cái tên này quá lạ. Mẹ cũng không biết gì về hắn ta” – nhung nhíu nhíu cặp mày liễu.

“Thôi kệ đi. Con nghĩ chỉ là một người bình thường thôi” – Quyên lại không nghĩ ngợi gì nhiều vì ấn tượng của Dũng với Quyên là vô cùng tốt. Đúng chuẩn hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng cô.

“Mẹ sẽ cho người điều tra. Không thể không phòng bị, người của Hội Tam Hoàng rất lắm trò, nếu không phải do sự xâm nhập của bọn nó thì hội ta cũng không tan vỡ như bậy giờ” – Nhung bóp trán nói, từ ngày chồng bà ta chết bà luôn chịu áp lực lớn từ bang hội. Nay lại đến việc con gái bị tập kích làm lòng Hắc quả phụ không thể bình tĩnh.

“Vâng. Con về phòng đây” – Quyên nói xong liền đứng dậy.

“Con gọi Nhị Long qua đây cho mẹ” – Nhung nói khi Quyên rời khỏi.

“Vâng” – Quyên đi ra ngoài tìm Nhị Long.

Nhị Long là một người anh em kết nghĩa của Độc Nhãn Long, hắn ta cũng là người trung thành nhất kể từ ngày Độc Nhãn Long chết, nếu không có Nhị Long thì Nhung và Quyên có khi còn không có nơi mà ở.

“Hội chủ gọi tôi?” – vài phút sau khi Quyên rời đi thì Nhị Long đã tới.

“Đúng. Tôi có việc cần nhờ anh. Anh điều tra giúp tôi một người tên Dũng cao tầm …blaa…bla” – Nhung kể ra các đặc điểm của Dũng, kể cả về xe cộ và đồng bạn.

“Vâng. Hội chủ yên tâm. Chỉ cần là việc của hội chủ tôi sẽ hết sức” – Trong ánh mắt của Nhị Long loé lên từng tia say đắm.

“Anh vẫn vậy. Đã hơn 20 năm rồi. Tại sao anh còn chấp nhất như vậy chứ?” – Nhung quay mặt đi thở dài.

“Tôi…” – Nhị Long nói không ra lời. Một Nhị Long hét ra lửa với người khác nhưng khi đứng trước mặt Hắc Quả Phụ thì như một đứa trẻ vậy.

“Thôi. Anh đi điều tra hộ tôi. Sau ngày sang cát của chồng tôi có thể tôi sẽ suy nghĩ lại” – Nhung thả cho Nhị Long một tia hi vọng.

“Được. Tôi chắc chắn sẽ làm tốt những việc cô giao.” – Nhị Long mừng rơi nước mắt bước ra ngoài.

Nhung thả lỏng người khi thấy Nhị Long đã rời đi, mỗi lúc đối mặt với Nhị Long thì Nhung đều vô cùng căng thẳng.