Uống nhầm thuốc – Truyện Dịch ( Update Phần 108 )

CHƯƠNG 79: MUA DƯỢC LIỆU.

Cucuí, bang Amazonas, Brazil.

Đã hơn một tháng kể từ ngày ông Quân và đoàn người đặt chân đến đất Nam Mỹ, rong ruổi không biết bao nhiêu địa phương trên mảnh đại lục có tình hình an ninh gần như kém nhất trên thế giới này.

Trên chiếc xe việt dã, nhóm người ông Quân đang mệt mỏi nằm nhoài trên xe. Thành vẫn đam đương vị trí lái xe chủ đạo, Hoài đôi khi phụ giúp mỗi lúc Thành mệt mỏi.

“Sắp tới chưa?” – Ông Quân hỏi ông Thắng giáo sư.

“Còn khoảng 50km nữa thôi. Đi tiếp con đường mòn này sẽ tới bãi đậu thuyền. Chúng ta dựng lều ở lại ven bờ đến đêm sẽ có thuyền tới chở ra đảo San José. Chỗ đó là chợ đen của cả Nam Mỹ này.” – ông Thắng giáo sư nói.

“Thật mệt. Còn đúng một loại nữa là có đủ rồi” – Ông Quân than thở. Nhưng nghĩ tới việc sắp gom đủ dược liệu để làm cả lít thuốc thì ông Quân lại hưng phấn bừng bừng.

“Chắc là không có việc gì chứ? Đạn dược cũng không còn nhiều. Bọn Nam Mỹ này manh động hơn ở Tây Tạng nhiều đó” – Thành mắt đá gương nhìn thẳng mặt ông Thắng hỏi.

“Không có vấn đề gì. Ở đó mà gây sự thì đơn giản là muốn chết.” – ông Thắng giáo sư tỏ vẻ không sao.

Thành nghe ông Thắng nói toàn thân thả lỏng hơn một chút. Từ ngày sang Nam Mỹ đến giờ, không dưới 3 lần Thành và Hoài phải tay dính máu. Cướp đường ở Nam Mỹ là việc không thiếu, nhất là nhóm người ngoại quốc như nhóm của ông Quân. Mọi người đều không dám vào trong thành phố để nghỉ, chỉ vào khi phải mua đồ dự trữ.

Sau vài tiếng vật lộn với con đường mòn gập ghềnh nhóm người ông Quân đã tới được nơi đợi thuyền.

Đứng từ xa đã nhìn thấy lô nhô từng chiếc lều tam giác, vài chiếc đèn bão được thắp lên để đảm bảo nguồn sáng. Nhóm ông Quân chọn một nơi khá khuất tầm nhìn để dựng lều.

Nửa đêm, một chiếc thuyền chở khách sang trọng cập bến. Một tên da đen nhảy lên bờ kéo một tấm ván để cho người lên. Tiếng thuyền cũng làm mọi người ở những trước lều vội vàng đi ra, thuyền chỉ chờ đúng 15 phút, nếu ai không lên kịp bắt buộc phải đợi chuyến sau.

Nhóm người ông Quân nhanh chóng chạy lên thuyền nhưng vừa đặt chân đến nơi liền bị một tên khác chặn lại, hắn là người châu Á. Ông Thắng giáo sư như đã biết trước luật, ông rút 4000$ chuẩn bị sẵn đưa cho tên da vàng. Bốn người thuận lợi đi vào trong khoang thuyền, mỗi người đều chọn một vị trí cho mình. Số lượng người lên thuyền ước chừng chỉ khoảng 50 người mà thôi, nhưng mỗi người đều tiêu tốn 1000$ cho chuyến đi chỉ vài chục kilomet.

Hơn một tiếng sau thuyền cập bến ở đảo San José, mọi người lục tục xuống thuyền, không ai muốn bỏ lỡ thời gian. Ở khu chợ đen này chỉ giao dịch đúng 3 tiếng, mỗi tuần chỉ giao dịch đúng một lần, không nhanh chắc chắn sẽ hết.

“Nhanh. Mau đi” – ông Thắng giáo sư dẫn đầu xồng xộc chạy tới. Chỉ còn 15 phút nữa là tới phiên họp chợ hàng tuần.

Khu chợ đen nằm hẳn dưới lòng đất của hòn đảo, lối vào là một cánh cửa được khoét ra từ một cái cây vô cùng lớn, nếu nhìn kĩ có thể phát hiện ra cái cây này hoàn toàn rỗng, bên trong là một khung sắt chống đỡ lấy cái cây. Đi xuống dưới cầu thang mới là khu chợ đen bậc nhất Nam Mỹ.

Ông Quân vừa xuống đã ngửi thấy mùi dầu mỡ bôi trơn chuyên dành cho máy móc, mùi phát ra từ các sạp hàng bày bán vũ khí quân dụng la liệt trên mặt đất.

“Đi vào trong, bên trong mới là khu vực bán dược liệu” – ông Thắng giáo sư nói rồi tiếp tục dẫn đầu đi vào.

Đi qua khu vực bán vũ khí là tới khu vực bán thuốc phiện, ở đây tràn ngập heroin, dường như vũ khí và thuốc phiện là những thứ rẻ mạt nhất ở đây, đi hết những quầy bán thuốc phiện mới tới nơi bán dược liệu nhưng dường như ở đây chưa phải là điểm cuối của căn địa đạo này.

“Tới rồi. Còn vài phút nữa mới tới giờ mở cửa, ông chủ ở đây cũng là một người Việt. Chạy nạn từ năm 75 sang Mỹ rồi lập nghiệp ở đây luôn. Thế lực không nhỏ đâu” – ông Thắng giáo sư nói với ông Quân như muốn nhắc nhở ông Quân không nên kiêu ngạo.

“Em tự biết hành xử ra sao” – ông Quân có vẻ hơi khó chịu với ông Thắng giáo sư.

Đồng hồ điểm đúng 12h, các sạp hàng đều kéo rèm ra, sạp hàng của ông chủ người Việt cũng được mở ra.

“Ồ. Anh Thắng đó sao. Lại tới mua hàng nữa hả? Lần này về nhiều đó” – ông chủ sạp hàng vừa nhìn thấy ông Thắng liền lên tiếng chào hỏi với cái giọng lơ lớ.

“Chào chú. Dạo này làm ăn tốt chứ? Nay anh dẫn theo ông chủ tới đây. Đây là Quân, người đầu tư cho anh” – ông Thắng giáo sư giới thiệu ông Quân cho chủ sạp.

“Chào anh Quân. Tôi là Albert, tên tiếng Việt là Trung. Anh cứ gọi tôi là Trung cũng được.” – Trung bắt tay với ông Quân tự giới thiệu mình.

“Chào anh Trung. Tôi là Quân. Hôm nay có chút dược liệu cần mua, cần nhờ anh giúp đỡ rồi” – ông Quân cũng lịch sự bắt tay lại.

“Khà khà… Là làm ăn. Không có giúp đỡ gì ở đây cả. Anh mua hàng của tôi. Anh là thượng đế” – Trung cười hào sảng nói với ông Quân.

“Không dài dòng nữa. Thời gian cũng không có nhiều. Hàng lần trước anh mua lần này có không?” – ông Thắng giáo sư ngắt lời hai người hỏi.

“Có. Về nhiều là đằng khác. Vào đây rồi nói” – Trung mời nhóm người vào trong sạp hàng, bên trong chỉ có vài chiếc ghế và một cái bàn nhỏ.

Trung thấy Thành và Hoài luôn luôn kẹp sát với ông Quân một bước không rời, hắn ta đã nhận định ra được đây là bảo tiêu của ông Quân.

“Hai người không cần khẩn trương, ở đây rất an toàn. Nếu không tôi cũng không thể chỉ đứng 1 mình mà bán hàng như vậy”

“Được rồi. Anh Trung đã nói vậy thì hai người cứ thoải mái đi” – ông Quân cũng đệm lời.

Trung giới thiệu cho ông Quân và ông Thắng giáo sư những mặt hàng 2 người cần mua. Đều là hàng mới về, thảo dược rất tươi.

“Giá cả thế nào?” – ông Thắng giáo sư hỏi.

“Giá cao hơn 20% so với giá cũ” – Trung giơ lên 2 ngón tay.

“Cao vậy? Hàng lần này về nhiều mà?” – ông Thắng giáo sư nhăn mày nói.

“Em cũng không có cách. Hàng về nhiều nhưng đợt này bên bán cho em tăng giá, em bán giá cũ là lỗ ngay, với cả hàng đều tốt hơn lần trước.” – Trung giải thích.

“Thôi được. Chất lượng này đắt hơn 20% cũng ổn.” – ông Thắng giáo sư chốt luôn vì tiền vốn không phải chính ông bỏ ra mà là tiền của ông Quân.

“Anh lấy bao nhiêu?” – Trung mở cờ trong lòng. Hắn ta biết lần này người chi tiền là ông Quân chứ không phải ông Thắng nên đã ép giá.

“Lấy hết. Chú còn nữa anh cũng lấy” – ông Thắng tự tin nói.

“Hết rồi. Chỉ còn bằng này thôi” – Trung lắc lắc đầu.

Ông Quân đứng bên cạnh cũng biết mình bị hớ nhưng việc lớn quan trọng hơn, tiền đều có thể dễ dàng kiếm lại nhưng hàng này thì không. Đơn cử như việc ông Quân phải lặn lội cả hơn tháng trời mới gom đủ dược liệu là biết những mặt hàng này hiếm có khó tìm đến mức nào.

Sau khi chốt xong giao dịch ba người lại ngồi hàn huyên một chút.

“Thời gian còn nhiều. Anh Quân có định đi tham quan khu này một chút không? Em làm hướng dẫn viên cho” – Trung cười nói.

“Chỗ này có gì hay ho sao? Mà chú còn cái sạp hàng này để cho ai?”

“Sạp của em chỉ bán mấy loại mê dược này. Bán cho anh là hết. Không phải lo. Còn tận 2 tiếng nữa cơ. Có chỗ hay lắm, ở đây có đầy đủ những thứ đàn ông muốn. Hahaa…” – Trung tiếp tục gạ kèo.

“Được. Vậy đi chút mở mang tầm mắt” – ông Quân gật đầu.