TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023

Chương 5: Thổ Lộ

Tại một công trình bỏ hoang gần chục năm nay, một nơi vốn chẳng có bóng người nào qua lại bất ngờ xuất hiện một chiếc xe hơi. Từ trong xe, một người phụ nữ với chiếc váy mỏng tanh bước ra. Giữa đêm, trời lạnh khiến cô ấy xoa lên vai mình. Nhưng cái lạnh này sao bằng sự lạnh lẽo trong cuộc đời cô?

“…” Thư tựa người vào xe hơi, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều chăm chú nhìn xung quanh. Hồi còn học cấp 3, đây là nơi cô thường tìm đến mỗi khi có chuyện buồn. Nơi đây rất yên tĩnh, phù hợp để cô có thể nghe được tiếng nói của tâm hồn mình.

Cô mở điện thoại lên, bây giờ đã là 11 giờ rưỡi rồi, cô đã đi gần nửa tiếng nhưng chẳng hề có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ chồng. Thư bật cười chua chát, cô ném điện thoại vào ghế sau rồi đóng cửa xe lại.

Thư dạo bước giữa công trường. Cô nhớ lại cái thời thanh xuân mộng mơ của mình. Nhưng càng nghĩ, cô càng tiếc nuối, bởi thanh xuân ấy đã bị chôn vùi khi cô quyết định lấy ông Quang.

Vừa đi vừa suy nghĩ, cô không biết mình đã bước đến một hồ nước nọ. Hồ nước này cũng là nơi gắn liền với một kỷ niệm khó quên của cô. Đang định lại gần ngắm hồ thì cô phát hiện có người khác. Thư cảnh giác định quay lại xe nhưng cô cảm thấy bóng người này quen quen.

***

“Rượu đắng vầy mà sao người ta lại thích uống nhỉ?” Minh tự hỏi sau khi nuốt một ngụm rượu. Đây là lần đầu tiên nó uống rượu. Nghe nói rượu có thể giải sầu nên đã thử mua một chai ở cửa hàng tiện lợi. Kết quả thì sầu vẫn còn mà cổ họng thì đắng nghét.

Nó thẩn thờ nhìn cái hồ trước mắt. Lòng nó gợn lên những ký ức hồi bé. Nó bất giác mỉm cười. Có lẽ trong quãng đời tẻ nhạt này, kỷ niệm ở hồ này là thứ nó trân trọng nhất.

Đang hồi tưởng thì một bàn tay bất ngờ chạm vào vai nó.

Minh giật mình bật dậy theo phản xạ.

“Ai!” Tay nó cầm sẵn chai rượu tính phang vào đầu người lạ kia, nhưng nó chợt nhận ra người vừa vỗ vai nó.

“Cô… cô Thư!”

Thư cười gượng gạo khi thấy Minh định dùng chai rượu đánh mình. Mà cũng trách cô khi bất ngờ vỗ vai nó.

“Em làm gì ở đây vậy? Trễ rồi sao không về nhà?” Nhìn thấy nó vẫn còn mặc bộ đồ học sinh trên người, Thư đoán là Minh chưa về nhà.

Nhưng Minh không trả lời Thư ngay, đôi mắt nó chăm chú nhìn cô.

Nó chợt sấn lại, hai tay nắm lấy vai cô và hỏi: “Mặt cô bị sao vậy? Lúc nãy tụi nó tát cô à?”

Trong lời nói của Minh vừa chứa sự giận dữ, lại bao hàm sự thương xót. Thư giật mình xoa lên mặt. Cái tát của chồng cô đã để lại vết đỏ.

“À… không có gì đâu! Mà… mặt em cũng đỏ… là do lúc nãy bị tụi nó đánh à?”

“Dạ… không có gì đâu!” Minh lắc đầu. Thư nhíu mày nhìn nó: “Em nói dối!”

Minh gãi đầu im lặng. Thư lúc này nhìn xuống chai rượu của Minh, cô đoán là nó có điều gì đó khổ tâm nên mới uống rượu giải sầu. Điều này khiến cô cũng khá bất ngờ, vốn nghĩ Minh là học sinh ngoan hiền không biết rượu chè. Vậy mà hôm nay lại thấy được một mặt khác của nó.

Nói đến mặt khác, Thư lại nhớ đến lúc Minh hùng hổ cứu mình. Cô luôn nghĩ Minh hiền lành, ai ngờ hắn cũng hung tợn thật sự. Lúc tẩn hai thằng kia không chút nương tay.

Rồi Thư lại nhớ đến chuyện Minh viết truyện sex về mình, cô chợt nhận ra Minh có nhiều bí mật quá. Cô tưởng đã hiểu Minh rồi, không ngờ phía sau nó còn nhiều điều bất ngờ.

Đang buồn cộng với tính tò mò, Thư chợt muốn khám phá cậu học trò này.

“Sao cô ra đây giờ này vậy?” Minh hỏi.

“Cô… chỉ là có chút chuyện!” Thư cảm thấy hơi khó nói.

“Có thể tâm sự với em không?”

“Em… cũng có tâm sự nhỉ?”

“Dạ…”

“Vậy thì… hai chúng ta tâm sự với nhau nhé!”

“Dạ…”

Thư cùng Minh ngồi xuống. Không biết vì sao mà cả hai lại cùng thở dài.

“Cô nói em biết đi! Tại sao mặt cô lại bị như vậy? Lúc nãy em đã kiểm tra rõ ràng rồi… mặt cô không có vết đỏ đó!”

Minh cắn răng hỏi.

Thấy Minh quan tâm mình, Thư cũng không muốn giấu nữa. Cô thật sự cần một người để kể những câu chuyện trong lòng.

“Cái này… là do cô bị chồng đánh!”

Câu nói vừa dứt, mặt Minh trở nên xám xịt.

“Tại sao?” Minh trầm giọng hỏi.

“Cô cũng không biết nữa… anh ấy nói cô sai… anh ấy nói cô không được kiện… rốt cuộc thì cô sai ở đâu? Cô bị như vậy là chuyện bình thường sao? Cô đã xém bị bọn nó xâm hại… vậy mà… anh ấy còn nói vậy được…”

Thư nói, nói rất nhiều. Cô kể về những uất ức mà mình phải chịu đựng. Cuộc sống của cô vốn chẳng yên bình gì. Lúc nào cũng sống trong bất an.

Thư cười trong bất lực. Cô nhìn sang chai rượu rồi hỏi: “Cô uống được không?”

Minh nghĩ gì đó rồi gật đầu. Thư kề chai rượu lên miệng rồi nốc một hơi bay sạch nửa chai trước ánh mắt trợn tròn của Minh.

“Sao? Sợ cô uống hết của em à!”

“À không… em chỉ sợ cô uống quá rồi say thôi!”

“Chừng này nhằm nhò gì với cô… à mà… hôm nay cô bất ngờ về em lắm đấy! Cô không nghĩ Minh lại mạnh mẽ đến vậy…”

“À… chỉ là lúc đó em giận dữ quá thôi! Tại tụi khốn đó dám làm hại cô!” Minh cười nhẹ.

“Cảm ơn em nhé!” Khác với nụ cười bất lực lúc nãy, lần này Thư cười tươi như ánh nắng ban mai. Minh nhìn đến ngây ngốc.

“Nè em sao vậy?” Thư sao không nhận ra thằng nhóc này đang ngắm mình. Cô vội hỏi chuyện khác: “Mà… sao em lại ra đây?”

Minh rơi vào trầm mặc. Nó ấp úng một lúc rồi kể cho Thư nghe toàn bộ vụ việc ở đồn công an.

“Cô xin lỗi! Cô đã liên lụy em!”

“Không đâu… chỉ cần cô an toàn… em như thế nào cũng được!”

Là một giáo viên dạy văn, Thư rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Như lúc này đây, cô có thể thấy được sự chân thành của Minh trong từng chữ. Cô chợt nghĩ rốt cuộc Minh có suy nghĩ gì với mình. Những điều Minh viết trong truyện sex, lẽ nào là cảm xúc thật của nó?

Thư lắc đầu, sau đó lại hỏi: “Nhưng sao em lại có mặt ở đó vậy? Sao em nhặt được điện thoại cô vậy?”

Thư cũng đã nghi ngờ rồi. Cô chỉ hỏi để chắc chắn thôi.

Đứng trước sự tra hỏi của Thư, Minh không thể nào nói dối: “Thật ra… em… em…”

“Em? Em bám theo cô đúng không?” Thư cười nói.

“Sao cô biết?”

“Hèn gì… cô luôn cảm giác có ai đi theo sau mình những lúc đi dạy thêm về!”

“Ừm… đó là em!” Minh thừa nhận.

“Sao em làm vậy?”

“Tại… em…” Minh ấp úng.

Thư nhìn thẳng vào mắt Minh, gương mặt hơi đỏ của cô báo hiệu rượu đã ngấm. Đầu óc cô hơi choáng váng một tí, lời nói vừa nghĩ trong đầu đã lập tức xuất ra miệng: “Nói thật cho cô biết đi! Em làm vậy là vì gì? Và… một lần nữa, hãy nói thật… có phải cô đã từng gặp em rồi đúng không?”

Minh nghe xong chợt mím môi, nó đưa mắt nhìn ra hồ nước. Lời nói đọng ở cuống họng bao năm qua bỗng trào ra đến lưỡi, cuối cùng xuất ra miệng: “Em đã từng gặp cô!”

“Huh… lúc nào?” Thư khá bất ngờ khi Minh thừa nhận.

“Đó là…” Minh vừa định nói ra thì trời bỗng dưng đổ mưa. Một cơn mưa rào nặng hạt. Cuộc trò chuyện gián đoạn, cả hai chạy vào xe của Thư trú mưa.

***

Ông Quang ngồi ở ghế sofa, đôi mắt nhìn lên đồng hồ đã điểm 12 giờ. Sau đó, ông lại nhìn xuống điện thoại của mình. Ông đưa tay định lấy điện thoại nhưng lại bỏ đi.

Trời đã đổ mưa, nét mặt ông Quang hơi lo lắng nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo.

“Hừ… tự đi được thì tự về được!”

Ông Quang không biết rằng, quyết định này sai lầm cỡ nào!

***

“Trời mưa gì đột ngột vậy nhỉ?” Thư thở dốc. Chạy về đến xe thì người cô đã bị ướt gần hết rồi. Minh cũng không khá khẩm hơn, áo nó ướt nhèm nhẹp.

“À… em nói tiếp đi! Đừng có giấu cô nữa! Rốt cuộc em là ai?” Thư sực nhớ ra, cô quay sang Minh lay lay tay nó. Biểu hiện của cô có hơi khác thường, Minh nhìn xuống chai rượu mình đang cầm thì đoán được cô đã say.

Minh cười rồi nói: “Cô biết vì sao em lại bám theo cô không?”

“Không biết cô mới hỏi em đó! Cái thằng này!” Thư véo tay Minh.

“Thật ra không chỉ bám theo cô lúc cô dạy thêm… em đã đi phía sau cô hơn 10 năm nay rồi!”

Câu nói này làm Thư chấn động.

“Em nói vậy là sao?”

Minh cũng không úp mở nữa: “Cô còn nhớ chuyện xảy ra ở hồ nước đó không?”

Nhắc đến đây, Thư như ngộ ra chuyện gì đó. Cô đưa tay lên miệng rồi lắp bắp: “Em… em… là em sao?”

“Đúng vậy! Chính là em!”

Minh mỉm cười vì cuối cùng nó cũng có thể nói ra. Đôi mắt nó bỗng hiện lên cảnh tượng ngày định mệnh hôm đó.

Như đã biết, từ nhỏ ba mẹ Minh đã không dành nhiều sự quan tâm cho nó. Họ không ở nhà chăm sóc nó mà giao việc đó cho một bà vú. Lúc Minh 7 tuổi, nó được 10 điểm chính tả. Nó muốn khoe cho ba mẹ biết nhưng đợi mãi không thấy họ về. Nó liều lĩnh trốn khỏi bà vú, tự mình bắt xe đi đến bệnh viện, nơi mẹ đang làm việc. Nhưng nó lại ngủ quên trên xe, kết quả người ta chở nó tới một nơi xa lắc xa lơ. Nó còn nhỏ nên tưởng đến đúng chỗ rồi, vội vội vàng vàng xuống xe đi tìm bệnh viện của mẹ. Kết quả, nó lạc đến một công trường đã dừng thi công.

Nó bắt đầu sợ hãi, vội vã tìm đường khác, nhưng kết quả lại bị lạc. Vận xui chưa buông tha, một cơn gió thổi đến cuốn bay bài chính tả của nó xuống hồ nước. Nó giật mình chạy theo, kết quả ngã xuống hồ.

Minh không biết bơi. Nó vùng vẫy một hồi thì đuối sức, lại uống nhiều nước nên nó dần chìm xuống.

Ngột ngạt.

Mờ ảo.

Lạnh lẽo.

Bất lực.

Thứ cảm giác này thật khó chịu làm sao. Minh muốn vùng vẫy, nhưng cơ thể quá yếu.

Cứ thế, nó chìm vào dòng nước. Nó không thể thở được, nước đang xâm chiếm khí quản của nó.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó sợ đến vậy.

Nhưng số nó chưa tận.

Tưởng chừng ở cái nơi không bóng người này, sẽ chẳng tìm đâu ra một vị ân nhân nào cứu được nó.

Nhưng số phận đã sắp đặt để người con gái ấy bước vào đời nó.

Mặt nước phía trên bị xáo động, một gương mặt thật xinh đẹp, ngay cả lúc gần chết thế này, nó cũng phải giành ra một giây để thưởng thức vẻ đẹp ấy.

Cô gái bơi về phía nó, túm lấy tóc nó rồi kéo lên.

Sự kiên cường đã giúp cô gái cứu được nó. Nhưng nó đã uống quá nhiều nước rồi. Dù được cứu ra khỏi nước nhưng nó vẫn không thể thở được.

Đôi mắt nó dần khép lại.

Chợt, nó cảm giác được sự mềm mại xuất hiện ở đầu môi. Trong đôi mắt mờ ảo của mình, nó thấy cô gái kia đang hô hấp nhân tạo.

Một lúc sau, nó bật dậy, ho sặc sụa. Nước bên trong trào ra. Phải mất thêm một lúc nữa, nó mới thở được.

“Em có sao không?” Người con gái ấy thở gấp nhìn nó, gương mặt lo lắng ấy khiến nó lần đầu cảm nhận được tình cảm giữa người với người.

Thấy nó cứ ngơ ngác nhìn mình, cô gái lo lắng tưởng nó bị nước vô não rồi. Cũng may nó đã kịp lên tiếng: “Em không sao…”

“Trời ạ! Sao em lại đi tới chỗ này? Biết nguy hiểm lắm không? Nhà em ở đâu?”

Sau khi hỏi được nhà của Minh, cô gái ấy liền bắt xe đưa nó về.

Về đến nhà, Minh bị chửi một trận ra trò. Nó không nói với ba mẹ về chuyện mình xém chết đuối vì biết thế nào cũng bị chửi thêm nữa.

Kể từ ngày hôm đó, nó luôn nhớ về hình bóng của người con gái ấy. Một đứa trẻ 7 tuổi như nó không hiểu cảm giác này là gì. Nó chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy người con gái ấy một lần nữa thôi.

Một tháng trôi qua, Minh không chịu được nữa. Nó lại trốn nhà đi đến chỗ công trường nọ. Nhưng nó đợi mãi không thể gặp vị ân nhân kia. Trong lúc nó tuyệt vọng nhất thì người con gái ấy xuất hiện. Nó giữ khoảng cách an toàn, bám theo cô gái ấy đến tận nơi ở.

Những ngày tháng sau đó, nó tiếp tục rình mò cô gái kia. Nó chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, theo dõi từng cử chỉ của cô gái. Có một thời gian, cô gái ấy học đại học, nó cũng kiên trì tìm ra chỗ cô ấy ở trọ và tiếp tục dõi theo sau. Càng lớn, ba mẹ càng bắt nó học nhiều thứ, nó không còn thời gian để đi tìm đến vị ân nhân ấy nữa, chỉ có thể theo dõi cô ấy qua mạng xã hội.

Theo thời gian, nó dường như đã nhận ra thứ cảm xúc đang chực chờ trong tim mình là gì. Không đơn thuần chỉ là biết ơn! Có thể là tình yêu, hoặc là một tình cảm đặc biệt nào đó tiệm cận tình yêu?

Ngày nào nó cũng thôi thúc mình phải làm gì đó. Nó không thể giấu diếm cảm xúc này mãi như vậy được. Nhưng nó phải làm gì? Một đứa học sinh cấp 2 chưa từng yêu ai bao giờ lại mơ tưởng về một cô gái lớn tuổi hơn mình rất nhiều? Ngoài việc chìm đắm trong tưởng tượng, Minh hầu như bó tay. Tất nhiên, nó vẫn không từ bỏ hi vọng, nó tin sẽ có một ngày, nó có cơ hội nói với người đó những cảm xúc của mình.

Nhưng… cuộc đời thật trớ trêu.

Một ngày như bao ngày bình thường khác, nó vào facebook để xem cô gái ấy có đăng gì mới không. Có lẽ đây là việc duy nhất khiến nó hào hứng giữa cuộc sống ngột ngạt này. Nhưng chỉ vừa mới vào trang cá nhân, nó đã phát hiện có điều gì đó không ổn.

Cô gái ấy vừa đăng một tấm ảnh mới cách đây vài phút. Trong tấm ảnh ấy, cô gái xinh đẹp, lộng lẫy hơn mọi ngày. Nhưng điều đó khiến trái tim Minh quặn thắt.

Vì trong tấm ảnh ấy, cô gái đang mặc váy cưới.

Cô ấy đã kết hôn rồi!

Minh đứng như trời trồng.

Nó đã thất tình trước khi có được tình cảm của người ta.

Cũng gần cả tháng trời, Minh mới chấp nhận hiện thực rằng cô gái mà mình tương tư đã có gia đình.

Đó cũng là lúc nó mất đi nguồn sống.

Dù đau khổ, nhưng nó quyết định cất gọn những tình cảm hão huyền của mình vào sâu con tim.

Vật vờ như một thây ma cho đến tận cấp ba, nó vô tình gặp lại cô ấy. Chưa bao giờ nó cảm giác mình ở gần cô đến như vậy! Nó là học sinh, còn cô là giáo viên dạy văn. Những thương nhớ mà nó dành cho cô trong suốt mười năm qua chẳng khác gì nhung nham đang phun trào khỏi núi lửa. Nhưng dù có tiếp cận được thì cô vẫn là người có gia đình rồi. Hiện thực vẫn là hiện thực!

Nhưng nó đã tìm ra một nơi mà nó và cô có thể đến với nhau. Sử dụng trí tưởng tượng cùng với ngòi bút của mình, nó viết ra thế giới của riêng nó, nơi có một Minh đủ can đảm để bày tỏ với cô giáo Thư, nơi mà họ trao nhau thứ tình cảm cấm kị nhưng đầy ngọt ngào.

***

“Minh…” Thư nghe Minh kể đến ngây ngốc. Đầu óc cô có chút choáng váng, không biết là do câu chuyện vừa rồi hay là do cô đã say nữa. Gương mặt cô thoáng đỏ bừng lên, đôi mắt lại có chút ướt.

Là một giáo viên dạy văn, Thư có một bụng ngôn từ để có thể nói trong mọi trường hợp. Nhưng tại sao lúc này đây cổ họng cô nghẹn cứng lại. Có lẽ những điều mà Minh nói vừa rồi đã khiến cô xúc động quá mức.

Từ khi lấy chồng, cô chưa bao giờ cảm giác được tình cảm chân thành đến từ một người nào đó. Dù đó là chồng, người luôn cùng chăn gối với cô, hay là gia đình chồng… bọn họ đều đối xử tệ bạc với cô. Cho đến hôm nay, khi nghe cậu học trò này kể về quá trình dõi theo bóng lưng của mình, trái tim Thư như được một bàn tay ấm áp nâng niu.

Tưởng rằng giữa cuộc sống buồn chán và đầy áp lực này, cô luôn cô đơn bước đi, nhưng ai biết được rằng phía sau cô lại có một đứa trẻ chân thành đồng hành.

Thư nghẹn ngào, khóe mắt bắt đầu ứa lệ. Cô đã cố mỉm cười, quay mặt đi chỗ khác, hoặc quơ tay theo một cách lố bịch nào đó chỉ để ngăn cản những giọt nước mắt. Nhưng cô vẫn bất lực khi nhận ra hai dòng lệ đã lăn dài trên má.

“Cô…” Thư cố biện minh gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Minh, cô không muốn nói gì cả.

Minh đưa bàn tay run rẩy của mình lên.

“Cô! Em xin lỗi vì đã đem cô vào truyện sex của mình… nhưng thật sự chỉ có viết ra những thứ đó mới ngăn cản bản thân em không làm điều gì ngu ngốc với cô. Em đã nghĩ rằng cô đã có gia đình và sẽ sống hạnh phúc… nhưng…”

Bàn tay Minh chạm vào má của Thư, chạm vào nơi mà cô bị tát.

Thư hơi rụt người né tránh nhưng cảm giác ấm áp từ bàn tay Minh đã khiến cô dừng việc đó lại. Cô thấy cơn đau đang được xoa dịu.

“Tại sao chứ? Tại sao cô phải chịu đựng những điều này… những người đó đã làm hại đến cô… em không thể chấp nhận được…” Nét mặt Minh đau đớn rõ ra. Nó đã luôn đứng bên ngoài cuộc sống của cô và cầu mong cô sẽ hạnh phúc.

Nhưng thực tế khác xa. Cô Thư không hề hạnh phúc với cuộc sống của mình. Nó không thể chịu được nữa rồi! Nó phải bước vào cuộc sống của cô thay vì mãi dõi theo như vậy.

Thư cười khổ trước những lời của Minh. Nó thật sự đồng cảm với cô. Và ngược lại, cô cũng thấu hiểu được cảm giác mà nó phải gánh chịu khi luôn phải dõi theo người mà mình yêu.

Hình ảnh của Minh trong đầu Thư bỗng chốc trở nên khác thường. Một thứ tình cảm kì lạ nào đó đang len lỏi trong trái tim Thư. Cô đang rung động bởi những gì mà Minh làm, đang đau xót thay vì những gì mà nó chịu, đang vui mừng vì có một người quan tâm và… yêu mình.

Thư chợt nhớ đến đoạn truyện sex mà Minh viết. Buồn cười thay, Thư đã chê trách Minh vì viết thứ đó, nhưng rốt cuộc dựa vào đó, cô lại thấy tình yêu và nỗi khát vọng của nó to lớn đến nhường nào.

Trong khoảnh khắc tình cảm dâng trào mà Thư lại nghĩ về đoạn truyện sex ấy thì khác nào thả hổ về rừng. Khát khao dục vọng cùng trí tưởng tượng của Thư lại bùng nổ. Khung cảnh làm tình giữa Minh và bản thân lại hiện ra trước mắt Thư.

Lý trí của cô bị cơn say làm cho lu mờ. Nhưng cô vẫn gắng gượng chống trả. Cô tự biết bản thân mình là người đã có chồng. Cô không thể nghĩ đến những điều tệ hại như vừa rồi.

Nhưng…

Chồng của cô sao? Cái người đã bỏ mặc cảm xúc của cô? Cái người đã tát cô? Cái người đã nói rằng cô sai?

Sự uất hận đá đổ chút lý trí kia. Thư vô thức nhìn Minh bằng ánh mắt đắm đuối.

Trên đời này có tồn tại tần số tình yêu không nhỉ?

Nếu hai trái tim hòa chung nhịp đập, họ có thể cảm nhận được nhau?

Không biết điều trên có đúng không, nhưng Minh, một người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương đã cảm nhận được sự khác lạ từ Thư. Cơ thể và cảm xúc của nó phản ứng một cách tự nhiên. Ánh mắt của nó dần trở nên say đắm.

Một thứ lực hút vô hình kéo cả hai tiến gần lại với nhau.

Bờ môi cả hai hé mở.

Chạm.

Nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi.

Nhưng trong lòng họ, một cơn chấn động đã xuất hiện.

Thứ rào cản vô hình ấy đã bị phá bỏ.

Đôi mắt họ khép lại như để tránh bản thân thức tỉnh khỏi cơn mê muội này.

Hết chương 5.