TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023

Chương 8: Thăm Nhà Cô Giáo

Điều nuối tiếc nhất là gì? Là khi không có được thứ mình mong muốn? Không, chính xác là khi đánh mất thứ quan trọng với mình.

Mây đen trên trời ngày càng dày đặc. Minh đạp xe đến trường như bao ngày. Khi vào đến nhà xe, trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa ấy gợi lên trong lòng nó kí ức đêm hôm ấy.

Sau khi xuất tinh vào lồn Thư, Minh dần lấy lại chút lý trí sau giây phút thăng hoa. Nó thở gấp nhìn cô Thư, trong đầu hoang mang với những suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.

Thư không rên rỉ nữa, gương mặt cô tối lại, ánh mắt trở nên đờ đẫn. Cả hai im lặng cho đến lúc con cặc Minh hơi mềm lại và tụt ra khỏi lồn Thư.

Chợt, Minh thấy Thư có ý ngồi dậy. Không hiểu tại sao, nó lại đè cô xuống một lần nữa. Nó kề môi hôn Thư, nhưng lúc này đây, cô không đón nhận nó nữa. Thư đẩy Minh ra một cách mạnh mẽ, cô quát lên: “DỪNG LẠI ĐI MINH!”

Hai mắt Minh cứng đờ, nó khó mà chấp nhận sự thật tàn khốc này. Sau những phút ái muội, cô Thư lại xa lánh nó?

Thư nhìn xuống cái lồn đang chảy những dòng tinh trắng đục của mình, nét mặt cô hiện lên sự ân hận. Cô mím môi rồi kiên quyết nói: “Khuya rồi! Về thôi Minh! Mọi chuyện của đêm hôm nay, em hãy quên hết đi!”

Minh ngỡ ngàng. Nó muốn nói gì đó nhưng nét mặt vô tình của Thư khiến nó nghẹn cứng. Nó tự hỏi liệu mình đã làm sai rồi sao?

Mọi chuyện sau đó trôi đi theo một cách bình lặng, Minh xuống xe và tự đạp xe về nhà.

Trở lại với hiện thực, Minh vẫn chưa thoát khỏi cú sốc ấy. Mấy ngày nay, nó cũng thử tiếp cận cô Thư, nhưng cô vẫn luôn lạnh lùng và bơ nó.

Giống như lúc này đây, khi Minh vừa bước vào hành lang, nó đã nhìn thấy bóng dáng thân quen kia. Trong chiếc áo dài màu xanh tươi mát, Thư uyển chuyển bước đi. Ánh mắt cô vô tình chạm phải Minh.

Minh nhớ lúc trước, cô sẽ cười với mình, một nụ cười khiến nó xao xuyến. Nhưng giờ đây, cô chẳng để tâm đến nó nữa, ánh mắt lập tức nhìn sang chỗ khác. Sự lạnh nhạt khiến trái tim nó quặn thắt. Cuối cùng thì, nó vẫn chỉ nên đứng ở xa thôi sao? Mãi mãi không nên bước vào cuộc đời của Thư sao?

***

Sau đêm hôm đó, vợ chồng Thư gương vỡ lại lành, dù ông Quang có xin lỗi, nhưng Thư vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ. Cô chỉ tạm thời chấp nhận vì tình nghĩa vợ chồng. Một phần khác, cô cũng cảm thấy có lỗi vì đã cắm sừng ông Quang.

Dạo gần đây, ông Quang tỏ ra năng suất trong việc làm tình, mỗi đêm ông đều cùng vợ lăn lộn trên giường, có lẽ đây là sự cố gắng để bù đắp cho Thư chăng? Nhưng ông ấy càng làm càng khiến Thư khó chịu.

“Ah… anh ơi… chỗ đó…” Thư rên lên, cố hẩy người về phía ông Quang, người đang cặm cụi giữa háng cô. Cô đang muốn chồng bú lồn mình nhiều hơn nữa, nhiệt tình hơn nữa. Nhưng ông Quang lại không hiểu ý mà đứng dậy, cầm con cặc của mình lên và đút vào lồn Thư.

Vì lồn cô chưa đủ nước nôi nên khi ông Quang nhét cặc vào, Thư cảm giác đau rát chứ không sung sướng gì. Ông Quang hì hục đẩy cặc ra vào mà chẳng để tâm đến cảm giác của vợ. Ông luôn nghĩ Thư chỉ là một cô gái ngoan hiền, chuyện tình dục này sẽ không quá quan trọng. Nhưng đó là ý nghĩ sai lầm của một người làm chồng. Thư có trong mình một khao khát mãnh liệt với chuyện chăn gối. Đáng buồn thay, chồng cô lại không thể thỏa mãn được cô, đúng hơn là vô tâm với cảm nhận của cô. Trong lúc làm tình đầy buồn chán, Thư lại thèm cái khoái cảm ngày hôm ấy. Cô đã cố không nghĩ đến chuyện đó, nhưng cách mà ông Quang khiến cô thất vọng đã gợi nhớ lại mọi chuyện.

Cô nhớ về con cặc to dài của Minh, nhớ về những cú dập mạnh mẽ, nhớ về cách Minh nâng niu mình. Thậm chí, cô còn nhớ đến lúc vừa nghe điện thoại chồng vừa bị Minh đụ, dù lúc đó cô cảm thấy sợ hãi và tội lỗi, nhưng khi nghĩ lại, đó quả là một trải nghiệm đầy kích thích.

“Ah… uhhh… mạnh lên anh!” Chỉ cần nghĩ đến việc hôm đó, lồn Thư lại tự động chảy nước. Mà chồng cô cứ tưởng là mình làm cô sướng. Ông ta tăng tốc độ.

“Ahhh… anh ơi… tiếp đi anh… nữa đi anh!” Thư vòng tay qua cổ chồng, chợt, trong một khoảnh khắc, cô lại nhìn thấy hình bóng Minh. Chỉ là chưa đầy một giây, cô nhận ra người đang đụ mình không phải Minh mà là chồng bởi vì ông Quang đã ra rồi, ông Quang bắn tinh khi mà Thư còn chưa kịp sướng.

Hôn lên môi Thư một cái, ông Quang ngã lưng xuống giường và bắt đầu ngáy khò khò. Lại một lần nữa, ông ta đi ngủ khi vợ mình vẫn còn thèm.

Khác với những lần trước, Thư chỉ dám biểu hiện trong lòng sự thất vọng, lần này Thư thể hiện rõ ra nét mặt, cô thật sự buồn chán với cách chồng làm tình. Ông Quang vẫn luôn hời hợt với cô như vậy. Hệt như cách ông ấy giải quyết chuyện của Ly, hệt như cách ông ấy xin lỗi cô. Thư chợt tự cười nhạo bản thân mình. Cô đòi hỏi gì ở mối quan hệ này chứ?

Thư trở mình, cô mở điện thoại lên. Nhấn vào messenger, cô thấy tin nhắn của Minh đầu tiên. Từ hôm đó, nó đã nhắn cho cô rất nhiều, nhưng chưa một lần nào cô xem cả. Cô sợ sau khi đọc tin nhắn của nó, một điều gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát lại xảy ra.

Nhưng lúc này, cô không tự chủ được mà bấm vào xem tin nhắn. Cô tự nhủ bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thư đọc không sót một chữ nào. Minh đã liên tục muốn nói chuyện với cô, muốn cùng nhau làm rõ chuyện ngày hôm đó. Nhưng tối hôm đó cô đã muốn chấm dứt mọi chuyện rồi. Còn điều gì cần làm rõ sao?

Thở dài một cái, Thư nhắm mắt lại. Một chút tiếc nuối hiện ra trên nét mặt. Cô không biết rằng, bên trong cô, một mầm cây đang trỗi dậy một cách thầm lặng.

***

Minh gục đầu trên bàn. Bài tập vẫn còn đang dang dở dù Minh đã giành rất nhiều thời gian để làm. Dạo gần đây, nó không tập trung được. Cứ mỗi lần đặt bút, nó sẽ nhớ về cô Thư, nhớ về cái cảm giác siết chặt của lồn cô. Con cặc của nó cũng liên tục cương lên biểu tình. Sau một lần nếm thử trái cấm, nó hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát dục vọng bản thân.

Nhưng càng khao khát, nó lại càng đau đớn vì bản thân đã bị Thư chối bỏ. Rốt cuộc ông trời vẫn chơi đùa nó, trao cho nó cơ hội rồi lại cướp đi.

Nó hoài nghi về bản thân mình. Tối hôm đó, nó đã lỗ mãng xâm phạm cuộc sống của Thư. Nếu nó không làm, tiếp tục âm thầm theo dõi Thư có lẽ sẽ tốt hơn cảm giác đau đớn lúc này.

Có thật là vậy không?

Nó chỉ đang cố lừa dối mình thôi. Nó không muốn đối diện với sự bất lực của bản thân.

Nhưng hình bóng cô Thư cứ vương vấn mãi trong đầu nó, gợi nhớ nó về khoảnh khắc hạnh phúc và ngọt ngào đó. Minh chợt nhận ra nó đã quá chú tâm vào những buồn đau mà quên mất lúc đó nó đã vui sướng thế nào. Nếu mọi thứ có thể tiếp tục thì hay biết mấy! Tại sao nó cứ che giấu những khát khao của mình?

Nhưng… phải làm thế nào bây giờ?

Khác với lúc viết truyện, những ý tưởng luôn luôn tồn tại xung quanh Minh, hiện thực này quá khó cho ước mơ của nó.

Nó chợt nhìn sang cuốn lịch, một ý nghĩ gì đó bùng phát trong đầu.

Có lẽ đây là cơ hội của nó.

***

Giáo viên được xem là nghề cao quý vì công đức dạy dỗ và đào tạo con người. Sẽ chẳng có gì lạ khi tồn tại ngày 20/11, ngày nhà giáo Việt Nam, ngày để tôn vinh những người lái đò thầm lặng đưa những học trò cập bến ước mơ.

Sau buổi lễ và tiệc tùng sáng nay, Thư mệt mỏi về nhà. Cô để những bó hoa, phần quà nhận được xuống bàn. Tuy là giáo viên bộ môn, không chủ nhiệm lớp nào cả, nhưng Thư được khá nhiều học sinh yêu mến, cũng vì thế mà quà của cô nhiều hơn các giáo viên khác.

Nhưng cô lại cảm thấy trống rỗng và thiếu thốn. Không phải cô tham lam, cô chỉ hụt hẫng vì chưa nhận được món quà của Minh. Những năm trước, Minh đều tặng cô quà.

“Mình nghĩ gì vậy chứ? Chính mình đã bảo phải chấm dứt mọi chuyện mà!” Thư lắc đầu xua tan những ý nghĩ vừa chớm nở.

Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên.

“Em nghe anh!”

“Chúc em 20/11 vui vẻ nha! Hôm nay cô giáo của anh nhận được nhiều quà không?”

“Cũng như mọi năm thôi anh …”

“Sáng nay em nhận được quà của anh chưa?”

“Dạ rồi! Cảm ơn anh, hoa đẹp lắm!”

Thư nói rồi đưa mắt xuống nhìn bó hoa hồng to nhất.

“Em thích là được! Khi nào về anh sẽ dẫn em đi ăn nhà hàng nhé.”

“Không cần đâu, tốn kém lắm! Mà khi nào anh về vậy?”

“Chắc là 2 ngày nữa!”

“Vậy à… thôi… em đi tắm rửa đây! Anh làm việc giữ gìn sức khỏe nha.”

Thư kết thúc cuộc trò chuyện. Dạo gần đây, cô nhận ra bản thân mình đã kiệt sức với cuộc hôn nhân này. Không giống lúc xưa, cô luôn phải gồng mình lên, tỏ ra vui vẻ để làm hài lòng chồng. Giờ đây, cô biểu hiện rõ sự chán nản.

Cũng phải thôi, suốt mấy năm qua, cô chỉ đang lừa dối rằng mình có tình cảm với ông Quang. Nhưng sâu thẳm trong tim, cô biết rằng cuộc hôn nhân này chỉ là trách nhiệm mà thôi. Những sự việc gần đây chính là liều thuốc để cô nhìn nhận vấn đề một cách thẳng thắn.

***

Thoắt một cái lại đến chiều, Thư ngồi trong phòng đọc sách. Tối nay trường có tổ chức văn nghệ, nhưng vì bản tính không thích ồn ào nên cô chọn ở nhà. Vốn chưa biết tối nay sẽ làm gì thì bất ngờ, chuông cửa reo lên.

Cô hơi tò mò không biết ai đến tìm cô. Bước ra đến cổng, Thư sững người lại. Vừa nhìn qua dáng người, cô đã biết đó là Minh. Nhưng hôm nay diện mạo của nó có phần khác biệt. Nó diện một chiếc áo sơ mi trắng bảnh bao, phối với chiếc quần tây đen lịch lãm, mái tóc vuốt cao làm gương mặt của nó sáng hơn vài phần. Trên tay nó cầm một bó hoa cúc Tana được gói bằng giấy báo.

Thư có chút bối rối không biết phải làm sao. Cô đã lỡ bước chân ra gặp nó rồi. Chẳng lẽ giờ cô lơ Minh, bỏ mặc nó ngoài cửa?

Thư cố trấn an mọi chuyện sẽ không sao, nhưng cô không biết trái tim mình đang đập nhanh hơn.

Cánh cổng mở ra. Minh cố giữ bình tĩnh để chào Thư. Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa, những đường nét cơ thể ẩn hiện sau chiếc váy mềm mại khiến Minh nhớ về chuyện hôm trước.

Thấy Minh cứ nhìn mình, Thư ái ngại mắng bản thân.

“Em vào nhà được chứ?” Minh hỏi.

“Không…” Thư cố giữ vẻ lạnh nhạt. Nhưng ánh mắt cô hiện lên vẻ dao động khi nhìn thấy bó hoa trong tay Minh. Thay vì tặng hoa hồng, Minh lại chọn hoa cúc. Nó làm vậy vì biết rằng đây là loài hoa mà Thư yêu thích. Điều này khá ít người biết, ngay cả chồng Thư cũng không hề biết, chỉ có Minh, đứa đã nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết mà Thư viết hơn trăm lần phát hiện ra điều đó.

Trước lời từ chối thẳng thừng của Thư, Minh hơi bất ngờ, nó nhìn xuống bó hoa rồi đưa cho Thư.

“Chúc cô 20/11 vui vẻ! Cảm ơn cô vì những gì đã giảng dạy cho em.”

Minh bình thản nói.

“…” Thư cảm thấy khó xử. Nhưng cuối cùng, cô vẫn vô thức đưa tay nhận bó hoa của Minh.

“Với lại, em cũng muốn nói một lời xin lỗi với cô. Vì chuyện mà em đã làm hôm đó. Vậy thôi… em về đây!” Minh chào cô rồi đá chân chống xe đạp.

Nhưng nó chưa kịp ngồi lên yên thì Thư lại nói: “Nếu đã đến rồi… thì vào trong đi!”

Ánh mắt Minh trở nên sắc bén.

Nó chỉ đến đây với ước muốn có thể làm hòa và xin lỗi Thư thôi. Nhưng khi được Thư mời vào nhà, nó bắt đầu nghĩ đến những điều xa hơn.

Hết chương 8.