TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023

Chương 14: Đoạn Kết

Minh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lúc này đã 9 giờ tối. Nó vội vàng đi rửa mặt, đánh răng rồi ăn cái gì đó lót dạ.

“Sao cô không nhắn tin cho mình nhỉ?”

Minh tò mò nhìn vào messenger, thường thì giờ này Thư phải nhắn tin với nó.

“Huh? Nhóm lớp hôm nay có gì xôn xao vậy?”

Minh mở cái group chat đã bị mình tắt thông báo từ lâu lên, chẳng hiểu sao chỉ mới có một ngày mà trong nhóm đã có hàng trăm tin nhắn mới.

“Hả?”

Mặt Minh dần biến sắc. Đôi mắt nó căng tròn ra. Ngón tay nó run run khi lướt và đọc tin nhắn.

“Không thể nào!”

Minh phủ nhận những thứ nó vừa đọc, nó cho rằng bọn bạn đã nhầm. Nhưng trong nhóm có chia sẻ một bài viết trên facebook, Minh nhấp vào xem.

“VỤ TAI NẠN Ở ĐƯỜNG XXX! Nạn nhân là một cô giáo của…”

Hơi thở Minh gần rối loạn.

Nó vẫn bấu víu và hi vọng rằng điều tồi tệ sẽ không xảy ra.

Nhưng… khi nó xem tấm ảnh hiện trường vụ tai nạn.

Đôi mắt nó ứa lệ.

Làm sao nó không nhận ra người mình yêu? Nhưng… tại sao cô ấy lại xuất hiện trong bộ dạng như vậy chứ? Gương mặt dính máu, đôi mắt khép chặt, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến trái tim Minh quặn thắt.

Nó đứng dậy, cơ thể run rẩy không ngừng.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Chỉ vừa mới ngủ một giấc, nó đã phải đón nhận tin sốc này.

“Thư… không…” Minh vội vã xách xe chạy đến bệnh viện.

***

Trong bệnh viện…

“Vậy là vợ tôi không có gì nguy hiểm đúng không bác sĩ?”

“Đúng vậy! Cũng may vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy mà chị nhà lại chỉ bị trầy xướt nhẹ! Vùng đầu có chấn động một chút.” Bác sĩ gật đầu.

“Còn cái chuyện lúc nãy… bác sĩ nói thật ạ?” Ông Quang thành khẩn hỏi.

“À… chúc mừng anh… chị nhà đã mang thai… hiện tại đã được 1 tuần rồi!” Bác sĩ vỗ vai khi thấy ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của ông Quang.

“Thôi… tôi còn phải đi có việc! Anh vào chăm sóc vợ đi!”

“Vâng! Cảm ơn bác sĩ!” Ông Quang không giấu được niềm vui trong giọng nói, ngay khi bác sĩ vừa rời đi, ông liền quay sang Thư, người đang ngồi trên giường bệnh.

Ông Quang ôm chầm lấy Thư.

“Vậy là… chúng ta đã có con rồi!”

“Dạ!” Thư mỉm cười.

“Từ nay em phải cẩn thận đó! Thôi, để anh chở em đi! Lần này thật may mắn! Anh lo lắm em biết không? Sao lại bất cẩn vượt đèn đỏ như vậy chứ? Cũng may là không có chuyện gì xảy ra… nếu không…”

“Em xin lỗi!”

Thư gật đầu. Khi tỉnh dậy, ông Quang là người ở bên cạnh cô đầu tiên. Nhìn cái cách ông ấy lo lắng cho mình, Thư cảm thấy ấm áp lắm. Ánh mắt cô cứ nhìn ông Quang với bao nỗi niềm.

“À… anh đi đóng viện phí cái! Em nghỉ ngơi đi! Có muốn ăn gì không?”

“Không anh!” Thư lắc đầu.

Ông Quang đẩy cửa rời đi, trên hành lang còn không nhịn được mà hát. Có lẽ niềm khao khát có con với Thư đã khiến một người đàn ông trung niên hồi xuân.

Thư sờ lên miếng băng quấn đầu mình, cô cảm thấy một cơn nhói ở vùng trán. Điều này khiến Thư nhớ lại vụ tai nạn kinh hoàng lúc chiều. Thư lắc đầu như để quên đi hình ảnh khi ấy.

Mà đúng lúc này, cánh cửa một lần nữa mở ra. Thư tưởng ông Quang quay lại nhưng không…

“Cô!” Minh thở dốc lau mồ hôi, đôi mắt nó dán chặt vào Thư.

Lúc đến đây, nó đã tưởng tượng ra những kịch bản tồi tệ nhất. Nhưng khi thấy Thư vẫn lành lặn và tỉnh táo, nó có thể tháo gỡ gánh nặng trong lòng rồi.

Đôi mắt nó bất chợt ứa lệ. Nó từng bước lại gần giường của Thư, hai bàn tay vươn đến muốn ôm cô.

Nhưng…

“Em… là ai vậy?”

Thư ngơ ngác hỏi. Ánh mắt cô ngây thơ đến lạ. Nét mặt cô hiện lên từng biểu cảm xa lạ và dè chừng.

“Hả?”

Minh cũng không hiểu mình vừa nghe cái gì nữa. Nó phải mất tận 5 giây sau mới bật cười.

“Cô đùa em hả? Không giỡn đâu nha… có biết em lo cho cô thế nào không?”

“Em… em rốt cuộc là ai vậy? Chúng ta có quen nhau à? Sao cô… cô không nhận ra em nhỉ?” Thư nhíu mày như để cố lục lọi trong ký ức hình bóng chàng trai trước mặt. Nhưng kết quả trả về chỉ là một sự trống rỗng trên đôi mắt cô.

Minh cố gượng cười.

“Thôi! Cô giỡn nhây quá!” Minh bước tới định ôm Thư thì bị cô đẩy ra.

“Đừng! Ai vậy? Tôi không có quen cậu!”

“Cô nói gì vậy? Em là Minh… là Minh nè cô! Minh của cô nè!”

“Minh? Có chút quen thuộc… nhưng mà… không nhớ… thật sự không quen!” Thư lắc đầu.

Đến lúc này, Minh mới nhận thức được bản thân đã nghĩ quá nông cạn. Vẫn còn một kịch bản tồi tệ mà nó bỏ quên… một kịch bản phi lý đến mức không ai ngờ tới lại đang hiển hiện trước mắt nó.

“Cô… cô quên em rồi sao?” So với lúc nghe tin Thư bị tai nạn, Minh bây giờ còn run hơn.

“Xin lỗi nha… em là học sinh cô à? Thật sự cô không nhớ em là ai… em có nhận nhầm không?”

Minh cũng muốn nói bản thân đã nhầm. Nhưng làm sao nó có thể phi thực tế như vậy, nhất là khi người đối diện lại là Thư.

“Cô ơi! Là em đây… là em đây mà… cô không nhớ em sao?”

Minh sấn tới nắm lấy vai Thư, nó như muốn hét lên.

Gương mặt Thư tái xanh, cô bỗng khóc thét lên.

Cánh cửa lại mở ra, lần này thật sự là ông Quang. Thấy vợ mình gặp nguy hiểm, ông Quang không nghĩ ngợi gì lao đến xô Minh ra. Nó ngã lăn lóc vào góc tường.

“Em có sao không?” Quang lo lắng hỏi.

“Em… em không sao…” Thư lắc đầu, đôi mắt rươm rướm nước.

Quang nhìn sang Minh, ông nhận ra nó là thằng nhóc đã cứu Thư ngày hôm đó.

“Có chuyện gì vậy? Mày muốn làm gì vợ tao? Có biết cô ấy vừa bị thương không? Lại còn đang mang thai nữa! Mày cút cho tao!”

“Mang thai…?”

Sự đau khổ chuyển hóa thành phẫn nộ, Minh lao đến muốn hơn thua với ông Quang.

“Dừng lại!” Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Minh khựng lại. Ở cửa phòng, một người phụ nữ với đôi mắt sắc như dao đang chăm chăm nhìn nó.

“Đi theo mẹ!”

***

Phòng làm việc của mẹ Minh.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, Minh lập tức nói với mẹ: “Mẹ! Có thể khám cho cô Thư không… rốt cuộc cô ấy bị gì vậy? Tại sao lại không nhớ con?”

Minh nói với giọng mất kiểm soát, có chữ nó còn nói không rõ nữa. Trái ngược với vẻ hoảng loạn của Minh, mẹ nó bình tĩnh ngồi xuống bàn, lấy một tấm phim cho nó xem.

“Não của cô ấy bị chấn động sau vụ tai nạn. Có lẽ việc đó đã khiến cô con mất trí nhớ. Không chỉ là con mà rất có thể là nhiều việc khác nữa.”

“Mất trí nhớ?”

“Ừ!”

“Mẹ… nếu vậy cô ấy có thể phục hồi không?”

“Rất khó trả lời!”

“Làm ơn nói con biết đi!”

“Tùy trường hợp. Có người sẽ nhớ lại… cũng có người sẽ quên đi mãi!”

“Không thể nào… có cách nào giúp cô ấy phục hồi không?”

Mẹ Minh không đáp mà chỉ dùng ánh mắt nặng trĩu nhìn nó.

“Minh! Có những chuyện tốt nhất nên chôn vùi!”

“Mẹ nói vậy là sao?”

“Mẹ đã chuẩn bị cho con đi du học! Hãy quên cô ấy đi!”

“Mẹ? Ý mẹ là sao… lẽ nào?” Mặt Minh tái mét.

Mẹ Minh lúc này mới thở dài, sau đó đưa cho nó xem một tấm ảnh trong điện thoại.

Minh sửng sốt. Trong tấm ảnh đang chụp là địa điểm vô cùng quen thuộc với nó, biển Vũng Tàu. Đó là tấm ảnh selfie của một nữ đồng nghiệp gửi cho mẹ nó để khoe về chuyến đi chơi.

Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không chú ý vào góc trái tấm hình. Ở đó, có một cặp đôi đang ôm nhau.

“Đây không phải con!” Minh không kiểm soát được lời nói. Nó đã để lộ sơ hở trong chính câu nói của mình.

Mẹ nó cẩn thận phóng to tấm hình ra. Mẹ không muốn tin đó là Minh, nhưng đứa con đẻ ra và nuôi lớn 17 năm sao có thể không nhận ra chứ. Còn về người phụ nữ mà Minh đang ôm, không quá khó để nhận ra, đó là cô giáo Thư.

“Con… con…”

Thấy Minh vẫn định chối, mẹ nó lại mở một đoạn video. Lúc này, Minh thật sự đã bị vây kín. Đoạn video kia được trích xuất từ camera giấu trong nhà.

“Mẹ… kiểm soát con sao?”

“Không… nhưng khi có chuyện thì có cái để xem!”

Gương mặt mẹ nó vẫn lạnh như băng. Tắt điện thoại đi, mẹ Minh nhìn thẳng vào mắt nó.

“Mẹ đã gặp cô Thư?” Minh cắn răng hỏi.

Mẹ nó nghĩ gì đó rồi lắc đầu.

“Minh! Dừng lại đi! Con có biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì không? Nếu con không nghĩ cho mình! Thì cũng hãy nghĩ cho ba và mẹ, nghĩ cho họ hàng và đặc biệt… nghĩ cho cô giáo của con!”

“Không thể… con và cô ấy… thật sự yêu nhau!”

“Nhưng bây giờ cô ấy không thể nhớ về con nữa rồi! Và cô ấy cũng có gia đình của mình! Con đang mơ mộng về điều gì à? Con có chắc mọi thứ trên đời này đều sẽ tuân theo ý nghĩ của mình? Thực tế tàn nhẫn ngày hôm nay chính là một bài học cho con! Giả sử nếu không có ngày hôm nay, con vẫn sẽ tiếp tục à? Rồi mọi thứ sẽ đi về đâu?”

“Tại sao chứ? Sau mọi cố gắng của con…”

Minh bật khóc nức nở. Nó chưa bao giờ khóc trước mặt mẹ mình. Nhưng sự việc đau lòng ngày hôm nay khiến nó kiệt quệ.

“Con hãy về và tự suy nghĩ đi! Điều tốt nhất con nên làm bây giờ là… tránh xa cô ấy ra. Nếu con để lộ mọi chuyện, thì không chỉ con, mà cả cô ấy sẽ phải gánh chịu hậu quả khó lường!”

Minh lau nước mắt, nó quay lưng rời đi. Mẹ Minh nhìn cánh cửa phòng một lúc lâu rồi thở dài.

“Đó… là câu trả lời của cô à?”

***

"Chào cô!" Minh cong môi, nụ cười không còn nét hồn nhiên của thời xuân xanh, ẩn chứa bên trong là nét điềm đạm và những cảm xúc rối bời.

Ở bên kia cánh cổng là một người phụ nữ đẹp. Sở dĩ không dùng từ xinh đẹp là vì cô ấy đã qua cái tuổi tươi trẻ, chỉ cần một chữ đẹp mà thôi. Nét đẹp của cô bao hàm sự trưởng thành và quý phái. Cô bước đến trước cổng, ánh mắt thoáng hiện vẻ bất ngờ.

"Em là…?"

"Em là học sinh cũ của cô, hôm nay 20/11 đến thăm cô!"

Nhìn bó hoa cúc trong tay, Minh bồi hồi nhớ lại ngày 20/11 năm ấy. Nó cố nén lại cảm xúc của mình để có thể đối diện với cô một lần nữa.

"Em là… học trò khóa nào nhỉ?" Thư ra vẻ ái ngại vì không biết Minh.

"Em là Minh! Học trò cưng của cô 7 năm trước!"

"Vậy à… À em là người hôm đó ở bệnh viện đúng không?"

"Dạ… Em vẫn chưa có cơ hội xin lỗi vì ngày hôm đó đã làm cô hoảng loạn!"

"Không… Cô mới là người phải xin lỗi vì đã không thể nhớ em. Cô cũng không nhớ nhiều chuyện khác nữa. Có vẻ cô và em từng rất thân thiết nhỉ?" Thư mỉm cười rồi mở cửa.

"Cái này tặng cô!"

"Hoa đẹp thật!" Nghe câu này, Minh như nhận ra gì đó, nhưng nó chỉ cười cho qua.

Thư mời nó vào nhà, nhưng Minh lưỡng lự mãi mới dám đặt chân vào cổng.

Căn nhà này là nơi mà nó và cô đã cùng trải qua một đêm đáng nhớ. Nhưng càng nhớ bao nhiêu, Minh càng ngậm ngùi với thực tại bấy nhiêu.

Nỗi buồn tưởng chừng đã bị chôn vùi sau 7 năm du học ở nước ngoài lại bất ngờ trỗi dậy.

"Trà ngon quá!"

Minh đặt chén trà xuống, gương mặt dần giãn ra.

"Đây là trà chồng cô mua về lúc đi công tác!"

"Vậy à…"

"Ừm, nếu em thích thì cô tặng em một gói nhé!"

"Dạ không cần đâu cô… Nếu chỉ uống một mình, trà đắng lắm!"

"Hmmm… Em có vẻ thích văn học nhỉ, cách nói chuyện của em khiến cô cảm giác như mình đang đọc một cuốn sách vậy!"

"Có vẻ cô vẫn không khác xưa, vẫn nói với em một câu y chang!"

"Vậy em là cuốn sách thuộc thể loại nào nhỉ?"

"Một cuốn hồi ký."

"Là vì em luôn sống trong những kỷ niệm của bản thân sao?"

Minh gật đầu.

"Kỷ niệm là thứ đáng sợ, vì nó giết chết mỗi chúng ta!"

"Em lại không nghĩ vậy. Kỷ niệm không giết chúng ta. Kỷ niệm là thứ theo chúng ta đến chết!" (Sưu tầm)

Cả hai bỗng rơi vào im lặng. Họ không nhìn nhau mà đều nhìn vào khoảng không vô định.

Gương mặt họ không có nhiều cảm xúc. Họ cũng không còn khó chịu vì sự im lặng này.

Minh vẫn bồi hồi với mọi thứ trong nhà, nó nhớ quá, nhớ từng kỉ niệm của một thuở học trò hạnh phúc bên cô.

Khoé mắt nó như một chiếc đê hỏng hóc vì đã không thể chống chịu trước những giọt nước đang đọng bên trong.

Minh nuốt một ngụm nước bọt, tim nó đập nhanh hơn, nó hé môi muốn nói với Thư điều gì đó.

“Cô…”

Chỉ là…

"Mẹ ơi, ai đây mẹ?" Từ trên cầu thang, một bé trai với gương mặt giống Thư bước xuống.

"Đây là học trò cũ của mẹ! Con chào chú đi!"

Thư mỉm cười hiền hậu, từ bao giờ cô đã có nét mặt của một người phụ nữ có gia đình thế này? Có lẽ là từ lúc sinh ra đứa con này.

"Con chào chú!" Bé trai gật đầu chào. Có vẻ Thư đã nuôi dạy con rất tốt vì cậu bé ấy tỏ ra rất lễ phép.

"Chào con!" Minh mỉm cười, chăm chú nhìn đứa trẻ trước mặt.

“Mắt chú đỏ quá vậy?” Đứa trẻ ngây ngô hỏi.

“À… do chú bị đau mắt đó!” Minh lấy cớ chùi đi giọt nước mắt đang chực chờ tuôn trào.

“Thôi lên phòng đọc sách đi! Để mẹ với chú nói chuyện.”

“Dạ!”

Đứa trẻ ngoan ngoãn đi lên lầu.

“Con trai giống cô quá!”

“Ừm… nó thích đọc sách giống cô, lại còn thích viết truyện nữa, mặc dù nó viết còn sai chính tả nhiều!”

Cả Thư và Minh đều vui vẻ ngắm nhìn thằng bé.

“Cũng đến lúc em phải đi rồi!”

“Vậy à… em đi sớm thế sao?”

“Dạ! Em có chuyến bay chiều nay.”

“Chúc em thượng lộ bình an nhé!”

Minh nhìn Thư rồi lại ngập ngừng. Nó mỉm cười rồi quay lưng đi. Nhưng khi vừa tới cổng, nó lại nhìn lên bầu trời đầy mây và hỏi: “Cô… không hỏi em về chuyện của chúng ta sao?”

Vì không quay lưng lại nên Minh không thể quan sát biểu cảm của Thư, nó chỉ nghe cô lén thở dài rồi đáp: “Thấy em đau khổ lúc đó… cô nghĩ tốt nhất là không nên! Cô không thích đọc hồi ký chút nào đâu!”

Câu đầu là giọng trầm, câu sau là giọng thanh thoát.

“Em hiểu rồi! Tạm biệt cô!”

Minh mỉm cười rồi bước ra khỏi cổng.

Tài xế của nó nhanh chóng đánh xe đến rước.

Khi vừa bước vào xe, một cơn mưa bất ngờ ập đến.

“Trời đang nắng lại mưa nhỉ? Mưa rào à?”

Tài xế thắc mắc nói.

Minh không đáp, nó tựa vào cửa kính, ngắm nhìn những hạt mưa.

Có người đã từng nói: “Thanh xuân cũng giống cơn mưa rào. Dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa!” (Sưu tầm)

Nhưng Minh thì khác.

Nó… chỉ muốn đứng từ xa, ngắm nhìn cơn mưa.

***

“Mẹ đang làm gì vậy?” Đứa con trai của Thư chạy đến bên mẹ.

“Mẹ đang dọn tủ sách!” Thư đáp trong lúc đang sắp xếp sách lên tủ.

“Để con phụ mẹ nha!”

“Sao nay giỏi dữ vậy trời? Lát mẹ làm món mì xào cho con ăn nhé?”

“Dạ yêu mẹ nhất!”

Đứa bé ấy cặm cụi xếp những quyển sách thành chồng rồi đưa cho Thư. Chợt, nó vô tình làm rơi một quyển sách. Trùng hợp thay, quyển sách mở ra ở trang cuối cùng, tựa như một sự sắp đặt, hoặc cũng có thể là do trang cuối của quyển sách này đã được mở ra rất nhiều lần.

“Sao mẹ lại viết chữ vào sách vậy mẹ? Không phải mẹ dặn con là không được viết vào sao? Xin lỗi…?”

Đứa bé ngây thơ hỏi làm gương mặt Thư tối sầm lại trong phút chốc.

Đúng lúc này, có tiếng gọi từ bên ngoài.

“A ba về!”

Đứa bé quăng quyển sách xuống rồi chạy ra đón ba.

“Haizz…” Thư lắc đầu nhìn theo bóng lưng con. Ánh mắt cô chuyển xuống quyển sách vừa nãy. Cô nhặt lên, lau bìa sách rồi cất lên tủ.

Đó cũng là cuốn sách cuối cùng, Thư xong việc liền ra đón chồng.

Nếu có Minh ở đây, nó chắc chắn sẽ nhận ra, quyển sách ấy chính là cuốn tiểu thuyết dang dở mà nó và Thư cùng nhau đọc ngày hôm đó.

***

“…

Đặt chân đến sân bay, Minh ngẩn ngơ nhìn về phía sau. Nhưng giữa dòng người vô vàn ấy, nó chẳng thể tìm thấy hình bóng của Thư.

Buông xuôi mọi chuyện và mỉm cười?

Nó ước mình có thể làm như vậy.

Lần này nó sẽ sang nước ngoài định cư, không biết bao giờ mới có thể trở lại Việt Nam, không biết bao giờ mới có thể gặp lại cô.

Trong lúc nó mãi suy nghĩ, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nó.

Nó quay lại, đôi mắt ngỡ ngàng, cổ họng run lên để cố phát âm một cách tròn vành rõ chữ nhất tên người phụ nữ nó yêu.

…”

Ngồi trong xe, Minh gõ bàn phím laptop liên tục. Cũng đã lâu rồi nó mới viết tiếp câu truyện còn dang dở của mình. Những ngón tay nhảy múa không ngớt, soạn ra những dòng chữ chất chứa muôn vàn tâm sự.

Ở trong truyện, nó đã tạo ra một kết thúc có hậu cho cô giáo Thư và cậu học trò Minh. Họ cùng nhau cao chạy xa bay, rời bỏ tất cả mọi thứ để được ở bên nhau.

Minh không nỡ để thế giới mà nó tạo ra bị thực tế tàn khốc xâm lược.

Ít nhất, nó muốn những nhân vật ấy thay mình và cô tiếp tục thực hiện những ước mơ đã bị bóp nghẹt trong hiện thực.

“Đến lúc rồi…”

Minh cười nhạt. Cuối cùng thì nó cũng có thể gõ từ này, một từ để khép lại thế giới ảo tưởng đó, khép lại những tháng ngày học trò đáng nhớ của nó, khép lại cuốn hồi ký mang tên Minh…

HẾT.​