TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023

Chương 4: Cứu Tinh

“Haiz… trễ mất…” Minh cố đạp xe thật nhanh sau khi kết thúc buổi học ở trung tâm. Hôm nay thầy nó dạy lố làm nó lỡ mất việc quan trọng.

“Cô về rồi sao?” Minh dừng xe lại trước căn nhà mà Thư dạy thêm. Đây không phải lần đầu tiên nó làm việc này. Nó không học thêm ở đây vì Thư nhất quyết không dạy cho nó. Cô bảo nó giỏi rồi, học thêm chỉ tổ phí tiền mà thôi. Vậy nó ở đây để làm gì?

Minh biết ở chỗ Thư dạy thêm không thể đậu xe hơi được nên cô phải quay lại trường lấy xe, mà trên đoạn đường về đó lại khá tối và vắng người, nó sợ cô sẽ gặp nguy hiểm nên luôn âm thầm đi theo hộ tống cô. Nó làm việc này khá kín đáo nên Thư chưa bao giờ biết rằng luôn có một người bảo vệ mình. Đúng hơn là cô chưa bao giờ biết, nó đã dõi theo cô từ… rất lâu rồi.

Minh tiếc nuối, nó tính quay xe lại nhưng nó vẫn còn vương vấn hi vọng. Nó thử đạp theo con đường mà cô Thư hay đi bộ về, biết đâu may mắn nó sẽ được nhìn thấy cô. Dù việc nó làm cô sẽ chẳng biết được, nhưng như vậy là đủ rồi. Có lẽ đó là những gì lãng mạn nhất mà một đứa học sinh như nó có thể làm. Nó chỉ có thể dõi theo cô từ xa thôi!

Càng đạp, Minh càng tuyệt vọng. Nó biết bây giờ đã trễ quá rồi. Có lẽ cô Thư đã về đến nhà rồi cũng nên.

“Khoan…” Minh chợt thắng xe lại, nó phát hiện có thứ gì đó trước bánh xe. Minh cúi xuống nhìn thì phát hiện là một chiếc điện thoại, nó thử mở lên, hai mắt nó căng tròn ra.

Cô Thư là người nó luôn muốn ngắm nhìn.

Dù là ngoài đời, hay là trong ảnh.

Nhưng mọi thứ thật tồi tệ khi nó thấy cô Thư xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Minh cầu mong là cô chỉ vô tình rớt điện thoại thôi, nhưng con đường vắng này làm nó không thể không lo.

Nó tức tốc chạy về trường.

Cả nhà xe trống trơn, chỉ còn lại chiếc xe của Thư. Những viễn cảnh tồi tệ bùng nổ trong đầu Minh. Cô Thư đâu? Có phải đã có chuyện gì với cô ấy không?

Minh lục tung hết các phòng học, từ dãy này sang dãy khác để tìm cô Thư nhưng chẳng thấy đâu. Lúc này cô ấy còn đi đâu được nữa chứ?

Minh lập tức chạy đến chỗ bác bảo vệ.

“Gì vậy cu?” Bác bảo vệ đang xem đá banh thì giật mình khi thấy Minh đập cửa.

“Bác có thấy cô Thư không?” Minh hỏi.

“Không! Mà sao giờ này còn ở đây?” Bác bảo vệ nhíu mày.

“Không ổn rồi! Con… con tìm thấy điện thoại của cô Thư rớt ngoài kia…”

“Rớt điện thoại thôi mà! Đưa đây mai tao trả cô Thư cho, về đi cu!”

“Không… xe cô Thư còn ở đây!”

Bác bảo vệ nghe xong, lại thấy thái độ gấp gáp của Minh liền hiểu điều gì đó.

“Chắc cổ còn trong trường…” Bác bảo vệ nhìn quanh trường một cái, không có phòng nào có đèn cả.

“Con tìm hết rồi! Không thấy!”

Mà Minh lúc này đã mất niềm tin với ông bảo vệ rồi. Nó mở điện thoại ra, gọi điện báo dân phòng.

“Ê từ từ mày… có khi cô Thư đi đâu thôi…”

Bác bảo vệ có khuyên ngăn nhưng Minh không quan tâm. Chưa bao giờ nó mất bình tĩnh đến như vậy. Dù là lúc nó bị cô Thư phát hiện chuyện viết truyện sex, hay là lúc cô nói thứ nó đang làm thật ghê tởm. Đối với nó, an nguy của cô Thư là quan trọng hơn hết.

Nó như muốn hét vào điện thoại.

Mà trong lúc này, nó sực nhớ ra điều gì đó.

Những sự việc rải rác trong đầu chợt liên kết lại với nhau.

Khoảng một tuần trước, hai thằng Tuấn Tài đã chặn đường nó, cảnh cáo nó tránh xa Ly ra. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu tụi nó không bồi thêm câu: “Còn nữa! Mày là học trò cưng của cô Thư đúng không? Chừng nào còn có cái danh đó thì tao vẫn tìm đến mày! Nhớ đó thằng chó. Giờ thì cút đi!”

Việc Tuấn và Tài chặn đường Minh có liên quan đến cô Thư. Tại sao nhỉ? Dù nó có là học trò cưng của cô thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến hai thằng đó! Nhưng nghĩ kỹ lại thì Minh phát hiện ra một điều quan trọng.

Minh có hiểu biết một chút về gia đình cô Thư. Nó biết cô lấy một người đàn ông đã từng có vợ. Quan trọng hơn, người đàn ông đó có đứa con gái đang học ở trường này, chính là Ly. Minh cũng có quen biết với Ly. Cô bé này tuy học khác lớp nhưng lại học thêm toán chung một chỗ với nó. Đặc biệt hơn, cô bé này từng tỏ tình nó và bị nó từ chối.

Mảnh ghép tên Ly này hoàn toàn có thể móc nối các sự việc lại với nhau.

“Hai thằng đó… cô Thư… Ly… mình!”

Minh xoa đầu rồi chợt nhận ra bản thân đã bỏ lỡ một nơi quan trọng! Nó không nghĩ cô Thư sẽ đến đó, nhưng hai thằng Tuấn và Tài thì hoàn toàn có thể.

***

Đầu óc đau nhức, ý thức mơ hồ nhưng Thư vẫn cố gắng lấy lại lý trí, cô nhớ ra trên đường về trường mình bị ai đó bịt miệng lại, sau đó thiếp đi lúc nào không hay. Cô hơi cử động nhẹ thì phát hiện bản thân đang bị trói, ý thức được tình huống nguy hiểm, cô lập tức mở mắt ra.

“Hiếp? Sao… chuyện này… hơi…” Tuấn và Tài đầy do dự. Đúng lúc này, chúng phát hiện cô Thư đã tỉnh và vùng vẫy.

“Uh… uh…!” Thư dù cố hết sức cũng không thể thoát khỏi những sợi dây thừng trói chặt mình. Cô cũng muốn hét lên nhưng miệng đã bị bịt bằng vải. Có lẽ cô chẳng bao giờ nghĩ bản thân lại rơi vào tình cảnh thế này.

“Tỉnh rồi à? Hơi tiếc nhưng không sao? Cho con đàn bà khốn kiếp này trải nghiệm cảm giác bị làm nhục thì thú vị hơn!” Ly mỉm cười. Chẳng hiểu nổi tại sao một cô bé nhìn vẻ ngoài hiền lành lại có thể nói ra những điều đáng sợ như vậy.

Hai thằng Tuấn và Tài hơi rén rồi. Lúc Thư còn ngủ chúng còn chẳng dám làm, huống hồ lúc này cô ta đã dậy.

“Ly? Là con bé sao? Không thể nào!!!” Thư sốc nặng khi nhìn thấy Ly trước mặt. Mặc dù cô biết Ly không ưa cô, nhưng sao con bé có thể làm ra chuyện này chứ?

“Con khốn! Mày đã mê hoặc ba tao! Khiến gia đình tao tan vỡ, mày phải trả giá! Tao sẽ khiến mày nhục nhã! Ba tao chỉ yêu mày vì cái cơ thể này thôi! Tao sẽ khiến mày chịu sự tra tấn dơ bẩn! Để cho người khác chơi mày! Để coi ba tao còn yêu mày không?” Ly có biểu hiện lạ, cô bé không còn bình tĩnh như mọi ngày nữa. Từng lời nói đều chất chứa uất hận.

Ly bước đến giật mạnh chiếc áo sơ mi của Thư, một bên bầu ngực lộ ra, được tô điểm bởi chiếc áo lót màu trắng.

Hai thằng mới lớn như Tuấn và Tài khi thấy cảnh này, trong lòng cũng có chút rục rịch. Như bao đứa con trai khác trong trường, tụi nó cũng không ít lần mơ tưởng về chuyện đồi bại với cô Thư. Dù sao cô Thư cũng quá nóng bỏng, còn tụi nó thì quá trẻ để kiềm hãm ham muốn. Tụi này thích Ly nên luôn giấu chuyện thèm khát Thư vì không muốn Ly biết. Nhưng nếu Ly đã tạo cơ hội, thì tụi nó cũng không ngần ngại nữa.

Những đứa vốn hoạt động theo cảm xúc như Tuấn và Tài dễ dàng bị bầu ngực kia mê hoặc. Tụi nó vứt bỏ lý trí cũng như sự sỡ hãi của mình lại.

“Đụ con ả này đi! Tao sẽ quay video lại và uy hiếp nó! Đừng lo lắng gì nữa! Mau làm đi!”

Lời của Ly chẳng khác nào một liều thuốc an thần, à không, phải là thuốc kích dục mới đúng. Bọn Tuấn và Tài cũng từng xem qua nhiều phim sex liên quan đến việc tống tình. Nếu thật sự có thể như vậy thì sướng biết mấy, chỉ cần uy hiếp được Thư, rất có thể tụi nó sẽ được tiếp tục chơi đùa với cô giáo này.

Tuấn liều mình tiến lên, nó mặc kệ cô Thư đang vùng vẫy, mặc kệ ánh mắt sợ hãi cầu xin của cô, nó vươn tay bóp lấy vú cô.

“Không!” Thư gào lên trong lòng, cảm giác bị ai đó xâm phạm thật ghê tởm.

Tài cũng bước đến, nó hôn lên mặt cô Thư, liếm láp khắp mặt như một con chó liếm chủ.

“Sướng quá!” Hai thằng trở nên điên cuồng hơn, chỉ mới chạm vào cơ thể Thư đã sướng đến vậy, nếu có thể chơi cô ta thì còn sướng đến cỡ nào? Chưa bao giờ chơi gái cũng là động lực khiến máu liều tăng cao, hai thằng tiếp tục xâm hại Thư.

Ly thích thú trước cảnh này, cô bé đang tưởng tượng nếu đưa ba xem đoạn video này sẽ thế nào? Ly mặc kệ ba có trách mắng mình! Cô bé biết ông Quang sẽ không giận con gái của mình lâu! Ngược lại, khi biết Thư bị người khác xâm hại, ông Quang chắc chắn sẽ bỏ cô ta.

“Không! Bỏ ra! Làm ơn! Ai đó cứu…” Thư khóc ròng khi cơ thể bị sờ mò bởi hai thằng học sinh. Trong tình thế nguy cấp, cô đã ước rằng nếu ai đó cứu mình, dù bất cứ giá nào cô cũng sẽ trả.

Nhưng đáp lại cô chỉ là màn đêm tĩnh lặng, tiếng cười khúc khích của Ly, tiếp sụp soạt khi hai đứa học trò liếm láp cô.

Tại sao lại là cô? Tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? Cô không làm gì có lỗi cả!!!!

Thư tuyệt vọng khi nghĩ về tương lai đen tối của mình. Nhưng trong màn đêm tĩnh lặng ấy, một tia sáng xuất hiện.

Ly cũng đã cẩn thận chặn cửa vào hội trường để tránh ai đó bất ngờ vào, nhưng cô bé không hề biết rằng, vẫn còn một lối vào khác, đó là chiếc cửa sổ đã vỡ.

Một bóng người nhảy qua cửa sổ, lăn trên sàn nhà, sau đó đứng bật dậy. Nét mặt từ hốt hoảng, chuyển sang ngơ ngác rồi cuối cùng xám xịt lại.

“Có người!” Hai thằng Tuấn và Tài đang làm việc xấu lại bị người khác phát hiện làm cho đứng tim. Dù ngu cỡ nào bọn nó cũng biết rằng nếu để người khác thấy chuyện mình làm thì sẽ toi đời.

Nhưng nếu đã có người thấy rồi thì sao?

Tuấn và Tài nhận ra đứa vừa tới. Đó chính là Minh! Nếu người tới là một ai đó khác thì bọn chúng còn sợ. Nhưng nếu là Minh thì bọn chúng có thể bắt lại và tìm cách ép nó im miệng sau. Dù sao cũng là đầu gấu, sự tàn ác, mất dạy luôn có trong máu tụi nó.

Hai thằng vội vã chạy đến tóm lấy Minh. Không thể để nó có cơ hội báo tin này ra ngoài.

“Thằng này không chạy! Ngon! Nó sợ rồi!” Tuấn vui mừng trong lòng, nó chạy nhanh hơn Tài, tay nó vươn ra muốn tóm cổ Minh.

Nhưng nó chợt cảm thấy đau nhói ở mũi. Cho đến khi nhận thức được bản thân vừa ăn đấm thì Tuấn đã ngã ngửa ra sau.

Người đấm Tuấn còn ai khác ngoài Minh! Nhưng Tuấn không hiểu nổi tại sao Minh lại có gan đấm mình. Nó tưởng rằng Minh chỉ là một thằng học giỏi trói gà không chặt! Nhưng nó đã lầm rồi.

Và Tài cũng thế.

Tài không kịp phản ứng khi thấy bạn mình bị đấm, nó lao theo quán tính đến Minh. Minh cũng nhảy bổ về phía Tài, ôm chặt vào eo Tài rồi đẩy về trước.

Tài bất ngờ bị lôi đi và đập mạnh xuống sàn. Với kinh nghiệm đánh lộn, Tài vội dùng chân đạp Minh ra, nhưng chưa kịp đứng dậy thì nguyên một cái ghế chọi thẳng xuống đầu nó.

Tài không ngờ Minh ra tay quyết liệt đến vậy. Nó chỉ kịp đưa tay lên đỡ đòn, kết quả xương tay bị nứt.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Minh lại vung ghế đập xuống Tài. May mắn thay, Tuấn đã kịp lao đến ôm Minh kéo ra. Tuấn lợi dụng cơ bắp siết cổ Minh lại. Nhưng nó không ngờ Minh linh hoạt dùng gót chân đánh mạnh vào ống đồng nó.

Tuấn đau đớn nới lỏng tay, Minh nhân cơ hội thoát ra, nó giật cùi chỏ vào mặt đối phương.

Tuấn lại bật ngửa ra, lùi lại mấy bước. Khi vừa dừng lại thì Minh đã ập đến đạp thẳng bụng Tuấn. Bao nhiêu thức ăn vừa cho vào bụng chiều nay như muốn trào ngược ra ngoài. Tuấn đau đớn ngã xuống.

Tài lúc này vừa kịp gượng dậy thì thấy Minh liếc sang mình. Nó vội vàng cầm ghế chọi về Minh.

Minh không né kịp. Cái ghế đập vào Minh rồi lại rơi xuống đầu Tuấn. Tuy nhiên, Minh cứng hơn Tài nghĩ. Lúc này, Minh chạy thẳng về phía Tài. Chưa bao giờ Tài cảm giác sợ như lúc này, nó luống cuống muốn làm gì đó nhưng không kịp. Minh vật nó xuống đất, sau đó vung tay đấm vào mặt nó, vừa đấm Minh vừa thét lên: “Lũ khốn kiếp! Sao tụi mày dám? Sao tụi mày dám? Sao tụi mày dám làm hại cô Thư!”

Hai nắm đấm của Minh đỏ chót còn mặt của Tài thì bầm dập.

Cạch!

Ly đứng ở ngoài nhìn cảnh này sợ đến mức làm rơi máy quay. Cô bé nào ngờ mọi chuyện sẽ ra nông nổi này chứ. Lúc thấy Minh, Ly còn nghĩ có thể để Tài và Tuấn khống chế Minh rồi dùng cơ thể Thư để dụ dỗ. Nhưng mọi thứ vượt quá sức tưởng tượng, hai thằng đầu gấu lại không làm được gì Minh.

“Minh!” Thư ngỡ ngàng trước sự việc lúc này. Minh, đứa học trò ấy đã cứu cô sao? Có phải mơ không? Có lẽ trải qua quá nhiều cú sốc, não Thư như ngừng hoạt động, mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo với cô.

Đúng lúc này, cánh cửa hội trường bị đẩy ra, bác bảo vệ rọi đèn pin vào. Nghe tiếng thét của Minh, bác đã tìm đến đây. Nhìn thấy cô Thư bị trói trên ghế, bác cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Không được! Chạy!” Tuấn vội vã bỏ chạy. Nó không thể để bị hốt được. Ly cũng nhanh chân chạy mất.

“Bắt nó lại!” Minh giận dữ hét lên.

Bác bảo vệ vội vàng túm cổ thằng Tuấn lại.

Minh lúc này tạm bình tĩnh lại, nó không xuống tay với thằng Tài nữa. Nó biết sau trận đòn vừa rồi, Tài chắc chắn không thể bỏ chạy!

Minh đưa mắt nhìn về phía Thư. Nó vội vàng chạy về cô. Đôi mắt đỏ chót của nó bắt đầu ướt dần. Nhìn cảnh cô bị hai thằng khốn kia xâm hại, trái tim nó đau đến mức vụn vỡ. Cũng may nó đến kịp, nếu không thì chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra nữa đây?

Minh vội vã cởi trói và bịt miệng của cô Thư. Được giải phóng khỏi trói buộc, Thư bật khóc nức nở. Minh cũng không kiềm được nước mắt. Nó lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, sau đó ôm chầm lấy cô.

“Không sao đâu! Mọi chuyện ổn rồi! Không sao đâu!” Nó liên tục vuốt lưng của Thư để trấn an. Bản thân nó sau vụ việc vừa rồi cũng rất run, nhưng nó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh để Thư có thể tựa vào.

“Cảm ơn em! Cảm ơn em Minh!” Thư vòng tay siết chặt lấy Minh. Mặc kệ những gì mà nó đã nghĩ, đã viết, cô giờ chỉ còn biết nó chính là anh hùng của cô.

***

“Được rồi! Vụ việc sẽ giải quyết như vậy!”

Chú công an ghi ghi chép chép gì đó rồi đưa cho Minh ký tên vào. Sau khi hoàn tất công chuyện, chú công an đưa nó ra khỏi phòng.

“Chào anh! Mọi chuyện xong xuôi rồi!” Chú công an mỉm chìa tay về phía một người đàn ông đang đứng trước cửa.

Người đàn ông đó cũng vui vẻ bắt tay, sau đó cả hai bàn luận gì đó một hồi.

“Về thôi!” Người đàn ông trầm giọng nói. Minh lủi thủi đi theo sau lưng. Từng bước từng bước, Minh cảm nhận được con tim mình đang đập nhanh hơn. Nó đang run sợ.

Bước đến một hành lang tối, người đàn ông đó dừng lại.

Minh cũng ngừng bước, nó ấp úng nói: “Cảm ơn ba… con lại gây chuyện rồi!”

Người đàn ông quay lại, gương mặt nghiêm nghị nhìn nó.

Chát!

Mặt Minh lệch hẳn sang một bên sau cú bạt tai của ba mình.

“Ba mẹ đã dặn con như thế nào? Đừng có gây rắc rối! Lần này thì hay rồi! Đánh con người ta nhập viện! Nếu không có ba thì con chết chắc rồi!”

“Nhưng… tụi nó…”

“Im mồm! Minh! Con nghĩ con là anh hùng à? Đừng dính vào mấy chuyện rắc rối này nữa! Lần này cứu con một lần thôi… nếu còn có lần sau thì tự chịu trách nhiệm. Đi về nhà ngay!”

Ba Minh nói xong liền quay phắt đi. Ông phải trở về quân khu ngay. Vì chuyện của Minh mà ông phải lập tức rời đi.

Minh thở dài nhìn theo bóng lưng của ba. Ba bảo nó về nhà? Một căn nhà lạnh lẽo! Một gia đình chẳng chút tình thương?

Nó chợt chẳng muốn về!

***

Thư ngồi trên sofa, cơ thể vẫn còn run vì vụ việc tối nay. So với Minh, Thư được công an thả về sớm hơn. Khi nghe tin, ông Quang cũng đã đến đồn công an, nhưng là để bảo lãnh Ly về. Sau đó, ông ta chở Ly về nhà nội, còn Thư tự lái xe về nhà.

11 giờ đúng, ông Quang về đến nhà. Vừa bước vào, gương mặt ông đã hằm hằm tức giận.

“Anh…” Thư đứng dậy khi thấy chồng mình, vốn định nói gì đó thì bất ngờ ông Quang sấn đến tát Thư một cái.

“Anh thật hết nói nổi với em! Sao em cứ khăng khăng kiện tụng vậy? Mọi chuyện đã có thể giải quyết trong êm đềm mà! Con Ly có làm gì thì về nhà dạy dỗ nó! Em có biết làm vậy sẽ khiến nó dính tội không?”

Vụ việc Ly, Tuấn và Tài bắt cóc và có ý định xâm hại Thư vốn không phải chuyện nhỏ. Thư hoàn toàn có thể kiện và bắt bọn nó gánh chịu hậu quả tương thích. Nhưng công an lại chủ động yêu cầu hai bên làm hòa. Thư không biết rằng ông Quang cùng với ba của Minh đã có tác động đến vụ này, thêm vào đó là hiệu trưởng của trường nữa! Vụ việc này nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng rất nhiều, không chỉ người trong cuộc mà còn thanh danh của trường. Vì thế nhiều người muốn dìm vụ này xuống, âm thầm giải quyết tránh ồn ào.

Kể cả bố mẹ của Tuấn và Tài cũng đồng ý, dù con họ bị đánh tơi bời nhưng bởi tụi nó đã làm chuyện sai trái trước nên không có lý do gì mở miệng kiện tụng cả. Chưa kể họ cũng nghe phong thanh biết được gia thế phía sau của thằng Minh không phải dạng dễ chọc. Mặc khác viện phí cũng đã được nhà Minh chi trả. Nếu còn mặt dày muốn đối đầu thì thật ngu ngốc.

Chỉ có Thư, nạn nhân của vụ này muốn bọn đã hại cô phải trả giá. Vì quá hoảng loạn, Thư đã hét lên trong đồn đòi giải quyết đến cùng. Nhưng ông Quang đã kịp thời kéo cô ra và mắng một trận.

Chưa dừng lại ở đó, sau khi chở Ly về, ông Quang còn thẳng tay tát Thư. Đây là cái tát đầu tiên mà Thư phải nhận.

“Nhưng nó đã muốn làm hại em? Sao anh còn có thể nói như vậy?” Mắt Thư đỏ hoe.

“Anh đã nói thế nào? Có gì thì về nhà giải quyết! Em đã nói sẽ coi nó như con ruột mà? Có ai lại muốn con ruột của mình bị truy tội không? Nó lỡ dại làm chuyện này, có thể từ từ dạy dỗ. Nếu nó bị truy tội thì cả tương lai phía trước phải làm sao?” Ông Quang hét lên.

Thư ngẩn người. Cô thật không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai sao? Cô bảo vệ mình là sai sao?

Đúng! Cô đã sai!

Cô sai khi chọn bước chân vào gia đình này.

Một nơi cô không hề thuộc về.

Thư uất ức chạy ra ngoài. Ông Quang không thèm đuổi theo, cho rằng Thư chỉ tìm chỗ khóc thôi. Nhưng ông không biết Thư đã lái xe rời đi giữa đêm.

Bầu trời hiện lên sấm chớp, vài hạt mưa li ti rơi xuống như đang khóc thay số phận của Thư.

Hết chương 4.