TRUYỆN ẢO TÌNH THẬT – Seri Truyện Sex Học Trò 2023

Chương 3: Nguy Hiểm

Ngột ngạt.

Mờ ảo.

Lạnh lẽo.

Bất lực.

Thứ cảm giác này thật khó chịu làm sao. Minh muốn vùng vẫy, nhưng cơ thể quá yếu.

Cứ thế, nó chìm vào dòng nước. Nó không thể thở được, nước đang xâm chiếm khí quản của nó.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó sợ đến vậy.

Nhưng số nó chưa tận.

Tưởng chừng ở cái nơi không bóng người này, sẽ chẳng tìm đâu ra một vị ân nhân nào cứu được nó.

Nhưng số phận đã sắp đặt để người con gái ấy bước vào đời nó.

Mặt nước phía trên bị xáo động, một gương mặt thật xinh đẹp, ngay cả lúc gần chết thế này, nó cũng phải giành ra một giây để thưởng thức vẻ đẹp ấy.

Cô gái bơi về phía nó, túm lấy tóc nó rồi kéo lên.

Sự kiên cường đã giúp cô gái cứu được nó. Nhưng nó đã uống quá nhiều nước rồi. Dù được cứu ra khỏi nước nhưng nó vẫn không thể thở được.

Đôi mắt nó dần khép lại.

Chợt, nó cảm giác được sự mềm mại xuất hiện ở đầu môi.

“Dậy đi! Tỉnh dậy đi!”

Đôi mắt nó từ từ mở ra.

Vẫn là gương mặt xinh đẹp ấy.

Nhưng… đôi mắt của cô ta tràn ngập sự chán ghét.

Minh bật dậy.

Nó thở gấp như chưa từng được thở, hai mắt trợn tròn mãi cho đến lúc nhận ra vừa nãy chỉ là giấc mơ. Nó đưa hai tay vuốt mặt rồi ngã lưng xuống giường.

Nhưng chẳng nằm được lâu, nó lại ngồi dậy, mở máy tính lên. Nhìn vào màn hình một hồi lâu, nó quyết định mở folder bí mật của mình.

Nó lại ngồi một hồi lâu. Không phải nó bị chạm mạch hay gì đâu. Nó chỉ đang suy nghĩ thôi.

“Mình có nên tiếp tục việc này không?”

Nó nhìn vào những file word của mình. Ai mà biết được rằng, trong những file word ấy lại là những chương truyện sex do chính Minh viết. Nó rất muốn viết vào trong đó những suy nghĩ của mình. Nhưng nhớ lại những gì hôm qua cô Thư nói, nó lại thở dài, cố gom những ý tưởng, những dục vọng của mình vào một góc.

Cuối cùng, nó vẫn quyết định đóng máy tính lại.

“Giờ… mình phải làm sao đây?”

Chưa bao giờ Minh thấy tuyệt vọng như lúc này. Cuộc sống thực tại khiến nó chán nản quá. Nó ước gì mình có thể tự do như những tưởng tượng của mình, được làm những điều mình muốn, được có những cơ hội mà chỉ có trong mơ.

Rốt cuộc nó vẫn thở dài bất lực trước ranh giới thật ảo này!

***

Trong bộ đồng phục học sinh, Ly toát ra một vẻ thơ ngây của thiếu nữ mới lớn nhưng lại tiềm ẩn những nét quyến rũ của một cô gái đã trưởng thành.

Bước lên cầu thang, cô bé vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt u sầu tựa như đã trải qua vô số chuyện đau khổ. Người đó luôn phát ra một loại năng lượng tiêu cực, khiến ai đến gần cũng cảm thấy xa cách. Nhưng với Ly thì khác, cô bé lại cảm nhận được điều đặc biệt đến từ người đó. Cô bé này cũng tương đối cá tính, chủ động tiếp cận và làm quen với người đó mặc cho sự xa cách luôn hiện diện.

Rồi Ly lấy hết can đảm để thổ lộ mong muốn của mình, nhưng người đó lại thẳng thắn từ chối.

Vì chuyện đó mà Ly đã buồn rầu mấy ngày nay. Lần đầu tiên có người từ chối tình cảm của Ly. Tất nhiên Ly không thể vì chuyện đó mà hận người ta được. Tình cảm không thể cưỡng ép mà. Nhưng đời vốn trêu người. Chàng trai kia từ chối tình cảm vì đã có người trong lòng. Sẽ chẳng có gì nếu như Ly không cảm thấy, người mà chàng trai kia để ý lại là người mình cực kỳ ghét.

“Minh!”

Ly cất tiếng gọi bóng dáng phía trước.

Minh quay đầu lại, nhìn thấy Ly, mặt nó hiện lên chút suy tư. Hôm qua đã bị mấy thằng đầu gấu kiếm chuyện chỉ vì dính líu tới Ly. Nó không muốn phiền phức nên chủ động phớt lờ.

Ly thấy vậy liền khó chịu. Vốn muốn nói gì thêm thì lại thấy trước mặt là người mình không muốn gặp nhất. Cô bé quay lưng bỏ đi.

Mà lúc này, Minh lại rơi vào tình trạng khó xử, nó né vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Trước mặt nó là cô Thư. Hôm nay cô diện một bộ trang phục năng động với sự kết hợp giữa quần tây và áo sơ mi xanh. Nhưng tại sao trông cô lại tràn ngập sự chán nản thế kia, hệt như một con robot hết pin vậy, thật trái ngược với bộ đồ cô đang mặc. Điều này khiến Minh lầm tưởng cô đang giận mình.

Thấy Minh, Thư lại càng rối bời cảm xúc hơn. Chỉ mới hôm qua, cô đã thẳng thắn nói với Minh về một tình huống có một không hai, một trường hợp thật sự tế nhị. Dù cho cô luôn tự huyễn hoặc bản thân rằng phải đối diện với sự thật, nhưng làm sao được, cô không thể đối diện với một đứa học trò đã có những suy nghĩ đồi bại với mình, thậm chí cô còn có thể nắm rõ những suy nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống cô qua những trang truyện sex mà Minh viết.

Minh cũng không biết phải đối diện với cô ra sao. Sau sự việc đáng xấu hổ kia, nó cảm giác bản thân mình thật tồi tệ và dơ bẩn. Nó không dám xuất hiện trước mặt cô Thư. Nhưng chuyện đó là không thể rồi!

Minh cố giữ bình tĩnh, nó cúi đầu chào cô một cái. Thư cũng gật đầu, gương mặt không biểu cảm gì. Cả hai sau đó lướt qua nhau, một lần nữa!

***

“Hê hê Ly! Cho xem cái này vui lắm nè!” Tuấn – một trong hai thằng đầu gấu hôm qua chặn đường Minh khoe khoang.

“Coi cái gì? Đang bực mình!” Ly khó chịu nói.

“Hehe bọn này vừa mới làm được vài trò giúp Ly vui đó!” Tài, đồng bọn của Tuấn trong phi vụ hôm qua cũng hùa theo.

Nhưng Ly sau khi bị Minh phớt lờ cực kì khó chịu, cô bé quát: “Im đi! Hai tụi mày thì làm được cái gì?”

Tuấn với Tài xanh mặt, hai thằng này đều thích Ly đến say đắm, dù bị Ly quát chúng cũng không tức giận, chỉ biết ngoan ngoãn đứng nép sang một bên như những con cún.

Một lúc sau, Tài ngó sang Tuấn nói: “Ly quạu quá! Có cách nào giúp ẻm không?”

Tuấn không trả lời Tài mà trực tiếp nói với Ly: “Ly! Đừng bực nữa mà! Có chuyện gì? Bọn này sẽ làm mọi thứ để Ly vui!”

“Làm mọi thứ? Đã nói hai người không làm được gì đâu!” Ly nhún vai.

Hai thằng thích thể hiện nghe câu này xong liền lập tức kiếm cách khẳng định bản thân: “Chỉ cần Ly muốn! Chuyện gì bọn này cũng làm được!”

“Nếu… nếu Ly muốn…” Tài có vẻ hơi lấp lững, nhưng nó vẫn nói ra: “… bọn này có thể khiến cho con ả Thư đó phải trả giá!”

Ly luôn phớt lờ lời của hai đứa này, đối với cô, Tuấn hay Tài cũng chỉ là những cái đuôi phiền phức thôi, nhưng câu nói vừa rồi của Tài khiến Ly phải chú ý.

“Có thể sao?” Ly mỉm cười bước đến trước mặt Tài. Nụ cười này khiến trái tim Tài loạn nhịp, chỉ muốn trao hết mọi thứ có thể cho Ly.

“Đúng… vậy!” Tài kiên quyết nói rồi nhìn sang Tuấn. Thật ra bọn nó cũng từng bàn luận xàm xàm về chuyện này. Nhưng có cho 10 lá gan tụi nó cũng không dám làm. Tuy nhiên, sự kì vọng của Ly cùng với độ dại gái của hai thằng đã khiến chúng bất chấp tất cả.

***

Thời gian trôi, cuộc sống vẫn tiếp tục theo nhịp điệu nhàm chán. Đã được 1 tuần từ hôm đám giỗ cha chồng Thư, mẹ chồng cô đã khỏe hơn và xuất viện rồi. Cả hai vợ chồng đang bàn việc sắp xếp thời gian đến thăm mẹ.

“Vậy quyết định chủ nhật này nhé!” Ông Quang gấp đống hồ sơ lại, tháo mắt kính ra rồi ngồi lên giường.

“Dạ!” Thư cất quyển sách đang đọc lên chiếc tủ cạnh giường. Vẻ mặt cô hiện lên chút gì đó lo sợ. Cũng phải thôi, sự việc hôm đó vẫn còn ám ảnh cô. Từng lời nói của mẹ chồng, sự lạnh nhạt của những người anh chị em bên chồng, thái độ của con gái ông Quang… đều là những chất độc hại ăn mòn tâm trí của Thư. Cả tuần qua cô lúc nào cũng suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng điều mệt mỏi hơn nữa là cô phải giả vờ như không có chuyện gì. Cô không muốn chồng mình, người luôn nằm cạnh cô mỗi đêm biết những gì mình đang chịu đựng. Vì nếu ông Quang biết, mọi chuyện cũng chỉ tệ hơn thôi.

“Thôi! Mình cũng nên bỏ qua chuyện này!” Thư cố biến bản thân trở thành một người rộng lượng, bỏ qua những điều tiêu cực mà nhà chồng gây ra. Cô nằm xuống, vòng tay ôm ông Quang. Cô thủ thỉ vào tai chồng: “Anh ơi! Tối nay…”

Nhưng đáp lại cô là tiếng ngáy ngủ của chồng. Chỉ mới đặt lưng xuống mà ông Quang đã ngủ thẳng cẳng rồi. Thư hơi thất vọng, cô rụt tay lại. Nét mặt Thư sầu hẳn ra. Ở cái tuổi 29 này, dục vọng trong Thư chẳng khác gì nước tràn bờ đê. Đêm nào cô cũng thèm khát được nuông chiều trong vòng tay của chồng, được banh rộng hai chân đón nhận sự khoái lạc. Nhưng chồng cô, ông Quang đã ngoài 50 rồi. Ở cái tuổi này, một tuần làm được 3 cái đã là quá sức rồi chứ đừng nói là mỗi đêm một lần theo nhu cầu của Thư.

Bứt rứt trong người lại cộng thêm việc bị stress từ nhà chồng, Thư gần như không thể ngủ được. Trong đầu nàng lại hiện về những khoảnh khắc làm tình với chồng. Ở bên dưới Thư chợt thấy ngứa ngáy. Đến rồi đây, cơn khát tình của cô đã đến!

Thư lăn qua cố giữ đầu óc thanh tịnh. Nhưng dục vọng vẫn liên tục gõ cửa. Cô trở mình một lần nữa nhưng chẳng có ích gì.

Cô không dám mở mắt ra vì sợ nếu mở ra rồi sẽ không nhắm lại được. Nhưng cô không điều khiển bản thân mình được. Cô lén nhìn sang chồng, thấy ông ấy đã ngủ say, Thư băn khoăn một chút rồi quyết định đưa tay vén váy ngủ lên, luồn vào giữa háng.

Ngón tay cô vân vê trên cửa lồn, một chút dễ chịu xuất hiện. Cô xoa nhẹ nhàng rồi lại day mạnh. Một lúc sau, Thư cởi hẳn quần lót ra để sờ lồn. Dễ thấy đây không phải là lần đầu tiên cô thủ dâm cạnh chồng.

Ngón tay hư hỏng của cô xoa quanh rồi rẽ mép lồn ra làm hai. Sau đó, cô từ từ đưa ngón tay vào bên trong, vách thịt bị tách ra để cô khám phá hang động của chính mình.

Nhưng nếu chỉ tác động bên ngoài thì Thư không thể thỏa mãn được, cô buộc phải nghĩ về những cảnh làm tình của hai vợ chồng. Lúc đầu thì cô còn chút cảm giác, nhưng càng tưởng tượng về chồng, cơn hứng càng trôi qua nhanh hơn. Dù Thư không muốn thừa nhận, nhưng thật sự chuyện chăn gối của vợ chồng cô rất chán. Chưa lần nào Quang thỏa mãn được Thư cả. Cũng vì thế nên khi tưởng tượng làm tình với ông Quang, tâm lý không được thỏa mãn cứ ập đến xóa tan cơn hứng của cô.

Nhìn cơn hứng tình của mình đang dần trôi đi, Thư cảm giác rất khó chịu. Cô ước gì chồng mình tỉnh dậy và làm tình.

Chợt, trong một khoảnh khắc, đoạn truyện sex kia lại hiện về trong tâm trí cô.

“Uh… nếu mình…” Không nghĩ thì thôi, một khi nghĩ đến thì biết bao hình ảnh mà cô tự tưởng tượng lại ùa đến như một cơn lũ không thể ngăn cản. Chưa kể câu truyện ấy lại dựa trên chính cô nữa chứ.

Cơn hứng tình vốn đã lụi tàn thành đốm lửa nhỏ lại bất ngờ bùng cháy lên trong tích tắc. Hình ảnh Minh đụ Thư chính là cơn gió thổi bùng mọi thứ. Thư không tự chủ được bản thân lúc này nữa, cô đã nghĩ về câu truyện đó một tuần qua, theo một cách không mong muốn, câu truyện đã in sâu vào não của Thư. Nó mai phục, ẩn mình trong não bộ và chờ thời điểm lý trí của Thư bị lu mờ để vùng lên.

“Mình và Minh sao? Mình làm chuyện đó với học trò sao?” Càng nghĩ, Thư càng mạnh tay hơn. Cô đang cố mô phỏng theo tình tiết bản thân nghĩ trong đầu. Con cặc dài của Minh đang ầm ầm tấn công cô.

Hình bóng của Minh như hiện ra trước mặt, nó đang ghì chặt lấy hai tay của Thư, hông liên tục hẩy đến.

Thư xoa lên bầu vú của mình, tưởng tượng rằng Minh đang ngậm lấy và bú liếm.

“Ah…” Thư uốn éo không ngừng cho đến khi cô ra.

Mặt Thư đỏ hồng, đôi mắt hơi ướt. Cô nhìn sang chồng mình, rồi lại nhìn xuống bên dưới. Sau chuyện thủ dâm vừa rồi, cô cảm thấy có lỗi quá. Một phút hứng tình đã làm cô có những suy nghĩ sai trái. Sao cô có thể làm việc đó với một học sinh chứ? Sao cố có thể phản bội chồng mình chứ?

“Chỉ là tưởng tượng… mình chỉ tưởng tượng để thỏa mãn nhất thời thôi… mình không hề nghĩ như vậy… mọi thứ chỉ là ảo tưởng… chỉ là một câu truyện thôi, không hề có thật!”

Thư tự trấn an mình. Cô vắt tay lên trán rồi nhắm mắt ngủ. Sau khi thủ dâm, cô đã thấy thoải mái hơn rồi. Trước khi ý thức hoàn toàn chìm xuống, cô bỗng nghĩ:

“Không biết cái đó của Minh có giống trong truyện không?”

***

Tuy nhà giàu nhưng Thư vẫn tổ chức dạy thêm, đối với cô, giảng dạy cho học sinh là một cách tiêu khiển để xóa bỏ những áp lực đang gánh chịu. Nhưng đâu phải học sinh nào cũng khiến cô thoải mái. Cô chợt nhớ đến cảm giác khi có Minh trong lớp. Chẳng hiểu sao, khi dạy nó, cô lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cái cách nó nhìn cô tựa như muốn nói rằng cô giảng rất hay. Nhưng đó là trước khi cô biết nó viết truyện sex thôi.

“Ước gì… mình không nói với Minh chuyện đó!”

Kể từ sau khi cô chất vấn, phê bình Minh, một khoảng cách vô hình đã chia cắt cả hai. Không còn thấy Minh chủ động tìm cô trò chuyện nữa. Trong lớp, nó cũng lãng tránh mỗi khi cô nhìn nó. Nhiều lúc Thư tự hỏi nếu mình cứ vờ như không có chuyện gì xảy ra có lẽ sẽ tốt hơn?

“Được rồi! Đến giờ rồi, các em về đi!”

Thư sau khi căn dặn liền cho lớp học thêm ra về. Sau khi đám học trò về hết, cô khóa cửa căn nhà mà mình thuê lại rồi đi bộ về trường để lấy xe. Căn nhà đó cách trường không quá xa, Thư chỉ cần đi bộ 5 phút là đến. Chỉ có điều, trên đường đi, cô phải đi ngang qua một đoạn hẻm khá vắng người để đến cổng sau trường. Lúc đầu Thư có hơi sợ, nhưng đi mãi cũng quen, cô mở điện thoại lên xem giờ.

“Haizz… 8 giờ rồi! Nay dạy trễ quá!” Thư than phiền trong lòng.

Trong lúc Thư đang mải mê nhìn điện thoại, có hai bóng người lù lù xuất hiện sau lưng cô. Bọn chúng bất ngờ ập đến ôm lấy Thư.

“Uh… uh!” Thư chưa kịp la lên đã bị chúng bịt miệng bằng một miếng vải trắng. Chưa đầy 10 giây, Thư đã ngừng vùng vẫy.

Thuốc mê đã ngấm rồi!

***

Trường Minh học có một hội trường cũ, nơi đây từng dùng cho các sự kiện lớn nhưng giờ đây chỉ còn được dùng để làm nơi hút thuốc của đám học trò cá biệt. Trong số đó có bao gồm cả Tuấn và Tài.

“Thuốc mê của anh họ mày cho có tác dụng lâu không?” Tài hỏi, nét mặt hiện lên vẻ lo sợ.

“Tao… không biết…” Tuấn cũng run cầm cập đáp.

Bình thường bọn nó quậy phá, chẳng sợ cái gì cả. Nhưng mà hôm nay, tụi nó đã làm ra một việc vượt ngoài sức chịu đựng. Hai mắt chúng hiện lên màu đen tối khi nhìn vào cô Thư đang bị cột trên ghế.

“Sợ cái gì?” Từ phía sau tụi nó, giọng nói sắc lạnh của Ly vang lên.

So với hai thằng Tuấn Tài, Ly vẫn bình tĩnh phết, không một chút sợ hãi, thậm chí còn mong chờ, cứ như Ly đã chờ điều này từ rất lâu rồi. Hoặc cũng có thể, cảm xúc hận thù đã che mờ lý trí của cô, khiến cô bất chấp mọi thứ.

“Ly… giờ phải làm gì nữa?” Tài lo lắng nói. Một tuần trước, bọn nó đã đề cập việc sẽ giúp Ly xử lý Thư. Bọn nó đã kiến nghị sẽ dùng thuốc mê bắt cóc Thư. Nhưng tụi nó chưa biết tiếp theo sẽ làm gì. Chúng nó tự nghĩ Ly sẽ sỉ nhục, đánh đập Thư cho hả giận. Nhưng Ly lại móc ra một chiếc máy quay và chĩa về phía Thư.

“Con đàn bà này đã cướp ba của tao, khiến gia đình tao tan vỡ. Con ả có gì mà hơn mẹ tao chứ? Chắc là cái cơ thể này rồi! Tụi mày nói sẽ giúp tao đúng không?” Ly nhìn Tuấn rồi lại nhìn Tài. Trong vô thức, hai thằng nuốt một ngụm nước bọt. Ly lúc này thật đáng sợ.

“Ừm…” Nhưng vì dại gái, tụi nó sẽ làm mọi thứ.

“Vậy! Hiếp cô ta đi!”

Lời nói vừa buông ra chẳng khác gì một tia sét xẹt ngang đầu Tuấn và Tài.

Hết chương 3.