SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 58: Cứu Người

“Ê Phương… Mới đây mà sắp báo cáo rồi mậy.” Đức lên tiếng nói.

Hai thằng lúc này đang ngoài mé sông câu cá, thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới đây mà đã xong bốn năm.

“Ừ…. Tao xong hết rồi. Giờ chỉ đợi báo cáo thôi.” Phương gật nhẹ đầu. Nó không ngờ rằng thời gian lại qua nhanh tới vậy, mới đây mà đã trải qua bốn năm đại học.

Sau khi tốt nghiệp đại học nó vẫn đang suy nghĩ xem nên tìm việc làm hay về nhà thực hiện kế hoạch của nó.

“Mày tính làm gì chưa?” Thằng Đức lại hỏi tiếp.

“Tao hả? Tao chưa…. Để xem đã.” Phương chậm rãi đáp.

“Ừ.. Mày thì dễ rồi. Còn tao không biết ra sao nè. Haha…” thằng Đức nói xong liền cười lớn.

Nó cười bởi vì gia đình nó không bằng người ta, học lực nó cũng chẳng tốt hơn người khác là bao. Nó biết rõ bây giờ muốn tìm việc làm ổn định sẽ rất khó, trừ khi có điều kiện gửi vào hoặc là học thật giỏi. Thằng Đức biết rõ tương lai của nó sẽ rất khó khăn, nhưng nó vẫn phải đối mặt.

“Ê Phương…”

“Sao?”

“Sau này mày có làm ông chủ nhớ mướn tao về nghe.”

“Hahaha… Được…. chỉ sợ mày không chịu thôi.”

“Mày dám mời tao dám làm. Hahaha…” Thằng Đức cười lớn, đối với nó có một thằng bạn sòng phẳng thẳng thắn như Phương có lẽ là một thành công trong cuộc sống hiện tại.

“Mà Phương…. Mày……..”

“RẦM….RẦM…….”

Thằng Đức định hỏi gì đó, nhưng hai âm thanh chát chúa vang lên làm nó và Phương giật bắn mình.

“Chuyện gì vậy?” Phương đứng lên nhìn về phía âm thanh phát ra, còn thằng Đức đã chạy ra ngoài từ lúc nào.

“Đụng xe…. Mau chạy lên coi mày.” Thằng Đức lớn tiếng nói, sau đó nó vội chạy ra hướng vụ tai nạn.

Phương cũng nhanh chóng tiến ra phía đường lớn.

Tại khu vực hai chiếc xe va chạm nhau, một con ô tô tải và một con bốn chổ đối đầu nhau, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Con xe bốn chổ sau khi va chạm đã tan nát hết phần đầu xe, từ xa nó có thể thấy rõ người tài xế bên mặt mũi đã bê bết máu.

“Nhanh tới xem…..” Phương vội thúc giục thằng Đức đang đứng ngây người ra đó. Chắc có lẽ vì cảnh tượng kinh hoàng đã làm nó đứng hình.

Thằng Đức vô cùng hốt hoảng, bởi vì nó thấy rõ người trong ô tô kia rất có thể sẽ không qua khỏi. Một nỗi sợ bỗng dưng lan tỏa khắp người làm nó không dám tiến tới.

“Đi….” Thằng Đức vội lấy lại tinh thần, sau khi thấy Phương lao tới đó thì nó cũng chạy theo.

Một vài người lái xe ngang cũng nhiệt tình bước xuống xe giúp đỡ. Nhưng sau khi thấy cảnh tượng nọ cũng làm bọn họ không dám tiếp cận.

Hai chiếc xe va chạm ngay dốc cầu phía bên kia, nhìn vào hiện trường có thể nhận ra rằng chiếc ô tô con đã lao sang phần đường của chiếc xe tải và dẫn tới hậu quả như thế này.

“Mau đưa tài xế ra ngoài….” Một người đàn ông lớn tuổi hét lên, ông ta không sợ hãi mà lại gần xem tình huống của người tài xế xe con.

Bên chiếc xe tải hai người tài xế và phụ xe chỉ bị xây xát nhẹ. Họ được đưa xuống xe và ngồi bên vệ đường để lấy lại bình tỉnh.

Khung xe con đang kẹp chặt lại người tài xế, ba bốn người đang vây quanh chiếc xe con để giúp đỡ đưa người tài xế ra ngoài để chở đi cấp cứu.

Tình huống của tài xế xe con đang rất nguy cấp, máu không ngừng lan ra từ miệng và mũi.

Phương cũng vội vào giúp đỡ.

Sau khi tháo được cửa xe con xuống, có thể nhìn rõ hiện trạng của người tài xế.

“Không có vật lạ đâm vào người. Mau hạ ghế đưa người ta xuống đi.” Một người đàn ông khác lên tiếng.

Bởi vì người tài xế này dáng người khá nhỏ bé nên đã nâng ghế lên để phù hợp với chiều cao. Do va chạm nên khung xe kẹp chặt lấy người tài xế, chỉ cần hạ ghế xuống liền có thể đưa người ta ra ngoài.

“Được rồi….. Từ từ…..”

“Giữ nguyên tư thế…. Để ông ta ngồi xuống đường đi….”

“Không có vết thương bên ngoài…. Mau gọi cấp cứu đi.”

“Tôi đã gọi rồi… vài phút nữa sẽ tới.”

Mọi người nhanh chóng nhận ra tình hình của người tài xế xe con không mấy khả quan. Không có vết thương ngoài nhưng lại xuất hiện máu từ miệng và mũi chứng tỏ đã ảnh hưởng bên trong khá mạnh. Cần phải đưa ông ta đi cấp cứu nhanh nhất có thể.

Sau khi đỡ ông ta xuống đường, Phương cũng bị vài vết máu vây ra áo. Nó cũng chẳng để ý tới mấy chuyện này, có thể cứu được người ta xem như đã may lắm rồi.

Nó bước ra lề đường rồi thở gấp, chứng kiến cảnh người khác đang lâm vào tình huống sống còn làm nó áp lực vô cùng.

“Không đúng…. Sao lúc nãy nghe tới hai âm thanh va chạm….”

Trực giác mách bảo nó điều gì đó, nó liền nhìn xuống lề đường phía bên tay tái. Một vệt dài từ điểm va chạm thẳng xuống mé chân cầu và lao thẳng xuống mé sông.

“Có người rớt xuống sông….. Mau…..”

Chợt người phụ xế xe tải hét lên, anh ta vội đứng lên nhìn xuống bờ sông lớn.

Dưới chân cầu nước chảy khá siết, do mực nước bên ngoài sông và bên trong chênh lệch cao nên dòng chảy đang rất mạnh. Một người rơi xuống rất có thể sẽ bị cuốn ra tận giữa sông.

Nhìn xuống dưới sông lớn, từ bờ bên đây sang bờ bên kia có thể dài tận hàng cây số. Một người không biết bơi lỡ rớt xuống chắc chắn không có cơ hội sống sót.

Phương trái tim bỗng dưng lại đập mạnh, ánh mắt nó bỗng dưng sáng hơn bao giờ hết.

“Thấy rồi….” Nó hét lên một tiếng, sau đó móc đồ đạc trong túi ra quăng xuống đường.

“Ùm…….”

Giữa dòng nước chảy cuồn cuộn, nó bơi thẳng ra ngoài kia sông. Nơi hai đám lục bình đang chặn ở hai bên cửa sông.

Tại nơi đó, một cánh tay đang bám vào cây tre đang cặm neo đám lục bình, một cánh tay khác giơ lên cao tìm sự trợ giúp.

“Nhanh….. Phải nhanh lên……..”

Hai tay và hai chân nó kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn, một đứa con xuất phát từ miền sông nước không thể nào không biết bơi lội được. Chỉ có không bơi thường xuyên làm nó mau mệt hơn mà thôi.

“Ùm….. Ùm…..”

Hai cánh tay như hai chiếc mái chèo, men theo dòng nước chảy cuồn cuộn nó lao tới chỗ đó như một con rái cá.

Không phải vì quần áo đang làm cản trở thì nó đã không phải tốn nhiều sức lực đến như vậy.

“Cứu…… Cứu…..”

Âm thanh nhỏ vang lên bên tai nó, chứng tỏ nó đã rất gần với người kia.

“Đừng buông tay…. Nắm chặt đó……” Nó ngoi lên mặt nước sau đó hét lớn, rồi lại lao tới chỗ người nọ.

Hai mét

Một mét

“Tới rồi….”

Nó bám vào cây tre trơn tuột bởi vì rong rêu bám lâu ngày, nó lao tới cánh trắng nõn nà đang giơ ra kia.

“Bám chặt vào….”

Bắt được cánh tay nọ, nó thở dốc một hồi sau đó nói lớn.

“Ưm……” một âm thanh yêu kiều vang lên, cánh tay mềm mại trắng nõn kia quàng qua cổ nó sau đó ôm chặc.

Nước chảy rất siết đổ ra ngoài sông, nó không thể bơi vào nên đành men theo thanh tre để dần dần vào bờ.

Cũng may cô gái kia không hoảng loạn mà quơ tay chân lung tung. Nếu không chắc nó sẽ chìm cùng với cô gái này mất.

“Tới rồi….”

Chân nó vừa chạm được vào bờ đất, nó liền thở ra một hơi. Xem như tử thần lần này phải thu lại sợi xích rồi.

Nó cố gắng bước thêm mấy bước nữa, dưới bờ sông cũng đã có vài người tới trợ giúp nó lên bờ.

Nó thì nhanh nhưng khoảng cách từ đầu đám lục bình vào tới trong bờ có khi lên tới cả trăm mét. Một người bình thường chắc chắn không thể nào đủ sức lực để bơi ra rồi kèm thêm một người nữa vào dưới dòng nước chảy như thế này.

Nó sau khi được đưa lên bờ, lồng ngực nó như co thắt lại rồi cả người đổ gục xuống. Hai cánh tay bám vào cái cây to trước mặt giữ nó đứng vững, nó cố gắng hít thở để có thể điều hòa cơ thể lại.

Cô gái kia sau khi được đưa lên bờ cũng được ủ ấm. Tới giờ Phương mới có thể ngắm nhìn dung nhan của cô gái nọ.

Xung quanh cũng có vài bà cô lại hỏi thăm tình hình và gọi điện về nhà.

Chưa đầy năm phút sau, một chiếc xe bảy chỗ màu đen đã đậu ngoài đường. Một người phụ nữ bước xuống với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

“Minh Nguyệt…. Con có sao không?” người phụ nữ nọ bắt gặp con gái bà đang ngồi bệch dưới đất liền lao tới vô cùng hoảng loạn.

“Con không sao…..” Cô gái chầm chậm trả lời, sau đó ánh mắt lại dời về phía Phương vẫn còn đang ngồi thở, cô gái khẽ nói: “Anh ta đã cứu con.”

“Cậu ta sao? Được…. Nhưng mà bây giờ con phải về nhà đã….. Không… phải đi bệnh viện kiểm tra mới được.” Mẹ của cô gái chưa kịp nói xong câu này đã liền lái sang câu khác.

“Đã nói con không sao rồi mà….” Minh Nguyệt khẽ nói, sau đó đứng lên bước lại phía Phương.

“Cảm ơn anh…..”

“Không sao là tốt rồi… Mau về nhà đi.” Phương ngước mặt nhìn cô gái, gương mặt cô gái vô cùng tỉnh xảo, vừa mang một vẻ đẹp sắc xảo lại vô cùng cuốn hút người khác.

“Cảm ơn anh một lần nữa…… Em sẽ sớm tìm anh.” Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Phương gật nhẹ đầu, đối với nó thì cứu người vẫn không cần báu đáp. Nhưng mà cô gái đẹp như thế này nếu bỏ qua thì quả thật quá uổng phí.

Tuy nhiên nó cũng không phải người tùy tiện, sau khi thấy Minh Nguyệt an toàn rời đi thì nó cũng quay trở về.

Thằng Đức giơ ngón tay cái lên trước mặt nó, biểu hiện vô cùng thán phục.

Nghỉ ngơi một lúc, thằng Đức trả lại điện thoại và bóp tiền cho nó. Rồi cả hai quay trở về nhà, chuyện ngày hôm nay đối với thằng Đức quả thực không thể nghĩ đến, còn đối với Phương chỉ là một chuyện ngẫu nhiên.