SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 238

Chương 90: Đi nhận nhà

Mấy ngày sau đó nó cùng với mẹ và anh hai đi thăm hỏi một vòng bà con dòng họ. Cũng lâu rồi anh hai mới về nên rảnh rỗi cùng mẹ đi chơi cho khuây khỏa.

Nó định mướn xe cho gia đình đi nghỉ dưỡng vài ngày, nhưng do công ty của ba nó vừa hoạt động trở lại. Công việc còn rất nhiều nên ba nó không định đi trong thời gian này.

Hơn nữa anh hai Minh Nhật cũng hứa rằng trong thời gian tới sẽ về nhà nhiều hơn nên mẹ Phương khá vui lòng.

Sau khi anh hai nó rời đi thì nó cũng xin phép đi tới thành phố lớn để có thể tìm việc làm. Hiện tại nó chưa có ý định nói với ba mẹ rằng nó đã có công ty đầu tư ở thành phố, việc này cũng cần phải có thời gian.

Đùng một cái nói mình sở hữu công ty sợ rằng ba mẹ nó không tin. Hơn nữa nó còn chưa biết công ty đang hoạt động như thế nào, đợi khi nào mọi thứ ổn định rồi thì nó mới có thể từ từ cho ba mẹ nó hay.

Tạm biệt ba mẹ, nó phóng xe xuống thành phố thì việc đầu tiên nó làm đó chính là quẹo sang khu đô thị nhận căn nhà.

Nó định qua ở nhà cậu năm ở ké nhưng mà thời gian ở ké lâu tới như vậy rồi. Với lại có nhà rồi ngu gì không ở mà lại đi ở ké người khác.

Vừa tới khu đô thị Cửu Long, chào đón nó chính là cái cửa cao chót vót giống như thành trì hồi xưa. Ở giữa là cửa chính kèm theo hai bên đó chính là cửa phụ.

Phương chạy chiếc xe cà tàng đi vào, ngay lập tức bị bảo vệ chặn lại.

“Xin lỗi cho em anh xuất trình thẻ nhà.”

Một người bảo vệ đóng rào chắn lại, lịch sự hỏi. Tuy thấy Phương vẫn còn rất trẻ, chạy xe thì khá tầm thường nhưng vẫn không thể hiện thái độ xem thường.

Anh ta chỉ đang làm đúng chức vụ của mình mà thôi, để đảm bảo an ninh cho khu đô thị thì ai ra vào cũng phải kiểm tra kỹ càng. Hơn nữa nhìn Phương không cảm thấy quen thuộc nên anh ta bắt buộc phải kiểm tra.

Cũng may hôm đó hệ thống đã gửi thẻ nhà vào túi đồ trong cửa hàng và Phương đã mang ra sẵn nên lúc này chỉ cần cho bảo vệ xem làm xong mà thôi.

“Của tôi đây.” Phương đúng thủ tục xuất trình giấy tờ chứng minh.

Anh bảo vệ vừa nhìn xong liền đổi thái độ thay lập tức, gương mặt nhanh chóng chuyển sang tươi cười vui vẻ.

“Xin mời anh vào.”

Phương khẽ gật đầu cười, sau đó phóng xe chạy thẳng vào trong. Vị trí căn nhà đã được in trên thẻ xuất trình nên Phương không cần hỏi nhiều.

Sau khi bóng lưng Phương khuất vào hàng cây, anh bảo vệ kia liền quay vào trong bàn tán.

“Ê Hải. Căn hộ hai mươi tỷ kia có người mua rồi đó. Hơn nữa lại còn vô cùng trẻ nữa.”

“Có gì lạ đâu. Bây giờ xung quanh thế hệ 9x toàn đại gia ngầm đó. Nhìn đơn giản vậy thôi nhưng có thể mang trong người vài chục tỷ đó là chuyện bình thường.”

Tên bảo vệ trực cùng khi nãy cũng có chú ý quan sát Phương, lúc này mới lên tiếng cảm thán.

“Không biết là giàu thật hay là bám váy nữa.” Người bảo vệ kia vừa dứt câu liền tiếp tục bàn tán.

“Một chút thì biết thôi.” Người bảo vệ tên Hải kia không bàn tán gì, tiếp tục thản nhiên nói.

Càng lớn tuổi thì càng trải sợ đời, làm công việc này phải tiếp xúc vô số người. Chứng kiến Phương vừa trẻ lại vô cùng điềm tĩnh thì anh ta có cảm giác vô cùng ngưỡng mộ hơn là ghen tị.

.

..

“Đừu má……”

Đứng bên ngoài căn hộ, Phương không ngờ cái căn hộ mà hệ thống đánh giá lại to tới như thế này. Bên ngoài là cổng rào lớn cao đến tận hai mét, bên phải bên trái cũng có cổng phụ không khác gì một căn biệt thự.

Bên trong thì không cần phải nói, bước vào liền thấy sự xa hoa của căn biệt thự này rồi. Đúng là không hổ danh khu đô thị Cửu Long đắt nhất nhìn thành phố này.

Căn biệt thự chỉ có một tầng, tuy nhiên bên trong lại rộng vô cùng.

Phương cuối cùng cũng biết lại sao căn biệt thự này lại đắt tới như thế, vừa được xây trên một mảnh đất rộng khoảng ba ngàn mét vuông. Vừa có hồ bơi vừa có vườn hoa với đầy đủ màu sắc và đủ loại.

Dạo quanh một vòng bên ngoài sau đó Phương mới đi vào trong nhà xem xét. Bên trong vô cùng rộng rãi, mọi đồ vật bên trong dường như đã đc chuẩn bị từ lâu rồi.

Có tới tận bốn phòng ngủ, một phòng khác và nhà bếp trên một diện tích vô cùng lớn. Trong nhà bếp cũng có sẵn vô số loại rượu thượng hạng bày trên tủ.

Phòng ngủ thì ga nệm cũng đã vô cùng tươm tất, ngôi nhà này có thiếu đi chăng nữa cũng là thiếu một đôi tình nhân mà thôi.

Trong ngoài đều đã ngắm xong, Phương ngã lưng trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát. Căn biệt thự quá rộng rãi, nó đi cả buổi mới hết được hoàn toàn, lúc này chân cũng đã khá mỏi mệt.

Mở điện thoại lên, nó lướt một vòng quanh bảng tin sau đó đóng điện thoại lại.

Những người mà nó nên nhắn thì nó cũng đã báo bình an rồi, duy chỉ có một người đã quyết định rời xa nó.

Phát hiện nàng đã xóa các liên lạc với nó từ khi nào, ngày đó nó buồn bã vô cùng. Qua ngày sau đến tận nhà thì hằng xóm nhắn rằng nàng cùng mẹ và em gái đã rời đi từ một tháng trước.

Đến bọn họ cũng không nắm được rằng ba mẹ con nàng đã đi đâu. Phương tìm mọi cách liên lạc cũng không thể biết được một chút tin tức nào của nàng.

Chắc có lẽ vì Ngọc Như cảm thấy quá có lỗi với nó nên muốn rời đi, không muốn ở lại làm khó dễ cho nó nữa.

Suy nghĩ thấu đáo cũng mất hết một ngày, nó cảm thấy Ngọc Như rời đi cũng là quyết định đúng đắn. Nó tôn trọng quyết định của nàng, chỉ mong rằng nàng sau này sẽ có được cuộc sống hạnh phúc mà nó không thể mang tới cho nàng được.

Nhìn lại vài tấm hình trong điện thoại, nó thở ra một hơi rồi bấm xóa. Nếu nàng đã muốn rời đi thì nó cũng không còn gì phải luyến tiếc cả.

“Tít tít tít”

“Alo.”

“Phải giám đốc Phương không?”

“À đúng…. Tôi Phương… Ông là ai?”

“À xin chào giám đốc. Tôi là Định, quản lý công ty đầu tư tài chính. Được tin ngài vừa tới thành phố, cũng mong muốn gặp được để bàn một số chuyện. Mong giám đốc nhín chút thời gian quý báu ạ.”

“Được… Ba mươi phút nữa gặp đi.”

Đóng lại điện thoại, Phương chẳng biết ai đã thông báo với công ty rằng nó vừa tới. Thôi thì sẵn tiện đi tham quan sản nghiệp của hệ thống ban thưởng cho mình vậy.