SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 88: Người tốt

Không đợi thêm giây phút nào nữa, phán đoán của nó một lần nữa lại chính xác.

Một đứa trẻ khi nãy bị xe hất xuống sông, mọi người trên cầu không ai chú ý tới việc này cho tới khi họ nghe âm thanh có người nhảy xuống sông.

“Có người nhảy xuống….”

“Dưới sông có người…..”

“Khi nãy tai nạn có người rớt xuống sông.”

Mọi người trên bờ ngay lập tức nháo nhào lên, bên dưới dòng sông lúc này đen một màu như mực. Không ai có thể biết bên dưới đang diễn ra tình cảnh gì, cũng không biết người vừa lao xuống chính là ai.

Người phụ nữ kia vừa tỉnh lại ngay lập tức la lên thất thanh, lao xuống xe cấp cứu rồi lại điên cuồng tìm kiếm con mình.

“Con ơi….. Con ơi……. Ai cứu con tôi………”

“Cứu con tôi với…… Ai cứu…….”

Người phụ nữ kia gào lên trong sự tuyệt vọng tới tột cùng, đôi mắt từ lúc nào đã một màu đỏ thẫm. Không quan tâm các vết thương đang hiện diện trên người, cô ta liên tục lao muốn lao xuống sông để tìm con mình.

Mọi người ra sức can ngăn cô gái, các anh công an vừa nhận ra danh tính của người phụ nữ kia thì vội móc điện thoại ra gọi cho cấp trên.

.

.

“Đâu rồi…. Mau lên tiếng đi nào…..”

Phương lúc này đang trầm mình trong dòng sông lạnh buốt, một màu đen như mực khiến nó không thể phân biệt được phương hướng.

Cảm giác này giống y như lúc mà nó bị lạc vào không gian tăm tối kia, nhưng khác hơn đó chính là nó có thể tự vận động.

Chỉ cần chậm một giây thôi đã quá trễ để cứu một người, nó không thể tìm một cách mù quáng như thế này.

Nó im lặng thả người, biết rằng các giác quan của mình đang vô cùng nhạy bén nên nó muốn nhờ đó để xác định được phương hướng của đứa bé.

Một niềm hi vọng duy nhất của nó đó chính là đứa bé kia vẫn còn cầm cự được, chỉ cầm dao động nhẹ ở gần thôi là nó có thể cảm nhận được.

“Mau…. Lên tiếng đi…….”

“Nào cố lên…. Lên tiếng đi….”

Lúc này nó chỉ biết trông chờ vào một điều mà thôi, đó chính là con bé kia có thể lên tiếng hoặc cử động mạnh tạo nên dao động trong nước.

“Cứu……”

“Đây….. hướng đó………”

Đôi mắt lóe lên, Phương như một con cá lao tới chỗ kia.

.

..

“Anh ơi…. Cứu con…… con đang ở dưới sông….”

Trên cầu, lúc này người phụ nữ kia đang tựa mình vào một người đàn ông. Lúc này người đàn ông kia vẫn còn đang mặc đồng phục quân nhân.

“Em bình tĩnh….. Anh cử người tìm con rồi.” người đàn ông kia khẽ vỗ về vợ mình.

“Anh chỉ biết cử người……. tại sao…. Tại sao anh lại tệ tới như vậy……”

“Ngay cả con mình anh cũng không quan tâm…. Đến cả thời gian đón con cũng không có…..”

“Anh có xứng đáng làm cha của nó hay không?”

Đối lại câu nói của người đàn ông, cô ta lại thét lớn lên. Dường như trong thâm tâm cô đang chứa đựng một sự phẫn uất vô cùng lớn.

“Em bình tĩnh lại đi. Có gì về nhà nói…. Mau đi về….” người đàn ông kia vẫn vô cùng bình tĩnh, trong lời nói chứa đựng một sự sai khiến.

“Không….. Tôi phải tìm con……” người phụ nữ vẫn vô cùng cố chấp, cô vùng vậy muốn chạy ra khỏi vòng tay của người kia nhưng lại bị giữ lại.

“Em bình tĩnh đi… Sẽ tìm được con thôi mà.” Người kia kiên quyết giữ vợ lại không cho cô nàng nổi loạn.

Trong ánh mắt người đàn ông chứa đựng một sự khó chịu đối với vợ mình nhưng không thể nào làm gì được.

Đáp lại lời nói của vợ mình, anh ta điều bốn người khác đi tìm con mình. Hắn ta biết rõ thời gian trôi qua lâu như vậy thì con bé kia chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Không còn một chút luyến tiếc nào, nhưng để làm dịu lại cơn tức giận của vợ mình thì anh ta đành kêu người đi tìm.

Trên cầu bị sự tình của đôi vợ chồng kia làm loạn, vô số người chú ý và cũng không ít người nhận ra người đàn ông kia nhưng không ai dám bàn tán.

Một chiếc xe còn lại hiện trường lúc này đang được xử lý, người bên trong xe đã được mang đi để điều tra. Nhưng ai đang xỉu đã được đưa vào bệnh viện xử lý.

.

..

Sau hơn nửa giờ xử lý thì trên cầu lúc này cũng, duy chỉ có người phụ nữ kia thì tâm vẫn như chết lặng. Thời gian trôi qua quá lâu khiến nàng ngày càng thất vọng.

Thất vọng mối hôn nhân này, thấy vọng vì người chồng này. Mọi sự thất vọng càng khiến nàng muốn chết đi cho xong, đứa con duy nhất kia cũng chẳng còn làm nàng không còn lý do gì để sống cả.

Cô nàng vùng dậy, định lao xuống dòng sông kia thì phát hiện từ xa bóng dáng nhỏ xinh đang chạy lại.

.

..

“Tóm được rồi…..”

Phương đưa tay nắm lấy cô bé, lúc này con bé đã bất tỉnh từ khi nào. Âm thanh kia chắc có lẽ là âm thanh cuối cùng mà cô bé phát ra. Ôm cô gái nhỏ vào lòng, Phương nhanh chóng bơi vào bờ.

“Mau tỉnh dậy đi…..”

Phương vỗ lên lưng cô bé, lúc này cô bé đã có dấu hiệu của sự ngưng thở. Sau hơn một phút làm hô hấp nhân tạo và ép tim nhưng vẫn bất thành.

“Không thể bỏ cuộc được… Mau cố lên…. Tỉnh lại đi cô bé…” Phương vừa động viên bản thân mình, lại vừa cầu mong cho cô bé tỉnh lại.

Hơn một phút trôi qua, Phương lúc này ngồi bệch sang một bên. Bao nhiêu sức lực nó cũng đã dùng hết rồi, một cảm giác bất lực khiến nó day dứt vô cùng. Nhìn cô gái nhỏ đang dần tím tái, nó hận nó không tìm ra cô bé sớm hơn.

“Mau cố lên….. Cố lên cô gái….”

Một lần nữa khiến nó không bỏ cuộc, nó tiếp tục làm các động tác ép tim và hô hấp nhân tạo. Chỉ một mong muốn duy nhất làm nó vô cùng tập trung trong từng nhịp.

“Cố lên….”

“Cố lên….”

“Mau thở đi mà…..”

“Cố lên cô gái nhỏ….”

Phương vừa đứng lên ngồi xuống liên tục, các động tác ngày một nhanh hơn. Nó không thể nào bỏ cuộc được, thời gian vẫn còn để nó có thể níu giữ lại sinh mạng nhỏ này.

Chỉ cần còn cơ hội thì nó sẽ không thể nào bỏ cuộc được.

“Cố lên……”

“Cố lên……”

“Ọc…….”

“Ọc……”

Hai âm thanh vang lên, một dòng nước từ trong người cô bé phụt ra ngoài, theo đó lại thêm một dòng nước kèm theo thức ăn trào ra từ miệng. Phương đỡ cô gái nhỏ nằm lên vai mình, khẽ vỗ nhẹ lên lưng làm cô bé dễ thở hơn.

“Huhu….. mẹ ơi…..”

“Ổn rồi… Ổn rồi…. Không sao hết…” Phương khẽ vỗ lên lưng cô nàng, rồi lại an ủi cô bé.

“Huhu….. Anh là ai……. Em sợ lắm…..” cô gái nhỏ vừa tỉnh lại, khung cảnh lạ lẫm xung quanh làm cô bé khóc nức nở.

“Không cần sợ… Anh vừa đưa em lên bờ… An toàn rồi….” Phương lại trấn an tinh thần cô gái nhỏ.

Một lúc dỗ dành thì cô gái nhỏ cũng nín khóc, Phương bế cô gái trên cổ lưng rồi tìm đường lên trên cầu. Phương nhìn quanh thì thấy có vài người đang bơi xuồng và rọi đèn trên dòng sông.

Đi được một lúc thì cô gái nhỏ ôm lấy cổ Phương, cô nàng ngây thơ nói: “Anh….. là người tốt đúng không?”

“Hửm…. sao em lại hỏi như thế?” Phương cười cười, hỏi lại cô bé.

“Bởi vì mẹ em hay kể người tốt thường đi cứu người.” Cô gái lại tiếp tục nói, lại tinh nghịch hỏi tiếp: “Anh chắc chắn là người tốt… Đúng không?”

“Ừm… Xem như anh là người tốt đi.” Phương đung đưa cô gái nhỏ trên lưng, rồi cười nói.

“Vậy….. Em xin anh giúp mẹ em với….” cô nàng lại tiếp tục nũng nịu với Phương.

Trẻ con thường hay nói vu vơ, nhưng lời trẻ con thường là rất thật. Phương nghe vậy liền thắc mắt.

“Mẹ em bị làm sao?”

.

..

“Mẹ……..”

Cô gái nhỏ buông tay Phương ra rồi lao thẳng về phía mẹ mình, cô nàng muốn chạy thật nhanh để sà vào lòng mẹ.

“An Nhiên… Con không sao…. Con không sao……” Người phụ nữ kia thấy đứa con gái nhỏ của mình vẫn bình an vô sự liền xúc động ôm chầm lấy con mình, miệng không kịp nói nên lời.

“Mẹ… con không sao….. Anh kia là người tốt…..” An Nhiên ôm lấy cổ mẹ mình, sau đó chỉ tay về phía Phương.

Người phụ nữ kia nhìn về phía cánh tay nhỏ bé của con gái mình, Phương cả người vẫn còn đang ước sủng thì ngay lập tức hiểu ra.

“Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi. Rất mong được mời cậu tới nhà ăn một buổi cơm để tỏ lòng biết ơn.” Chưa kịp để mẹ An Nhiên nói, thì người đàn ông kia đã nhận thức được và lên tiếng trước.

“Không có gì… Mau đưa con bé về, ngâm nước lâu con bé dễ bệnh.” Phương khẽ mỉm cười, không đáp lại lời mời của người đàn ông kia mà lại mở lời khuyên nhắm vào an toàn của An Nhiên.

Khi nãy An Nhiên kể rất nhiều chuyện của mẹ và ba nàng, Phương đã lưu tâm tới vấn đề này. Sau khi tiếp xúc với ba nàng thì nó nhận ra được vô số cảm xúc tiêu cực tới từ ba của An Nhiên, điều này chứng tỏ cô gái nhỏ kia nói có phần đúng.

“Được được… Cảm ơn cậu một lần nữa. Đây là danh thiếp của tôi, cần gì cứ gọi cho tôi.” Người đàn ông kia lại một lần nửa mỉm cười, móc trong túi ra một tấm danh thiếp sau đó đưa cho Phương.

Phương nhận lấy tấm danh thiếp rồi nhìn vào trong đó, tên người kia là Võ Hồng Quân, không rõ chức vụ gì nhưng nhìn thái độ của mấy tên lính xung quanh cũng biết được hắn có địa vị khá cao.

Sau khi thu dọn hoàn tất, mẹ An Nhiên đưa cô bé lên xe, ánh mắt vẫn không quên dõi theo Phương và chồng mình. Cho đến khi Phương rời đi thì nàng mới thở ra một hơi.

“Anh ta là người tốt…” An Nhiên vẫn không quên nói lại với mẹ một lần nữa.

“Được… anh ta là người tốt… Mẹ biết….” Mẹ nàng khẽ vuốt đầu nàng, gật nhẹ đầu.