SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 94: Uống rượu

“Ồ… Đẹp trai lên không ít nhỉ?” Vừa gặp Phương, anh Tuấn gương mặt vui vẻ chào hỏi.

Mà quả đúng là như vậy, lúc này thần thái của Phương có phần thay đổi. Trở nên thu hút ánh nhìn hơn so với lúc trước.

“Thấy vẫn vậy mà anh. Thôi ngồi xuống làm lai rai nào.” Phương cười cười, kéo ghế mời Tuấn ngồi xuống bàn.

Thời gian còn khá nhiều, ba người ngồi lại tâm sự một vài chuyện trong thời gian ảm đạm kia. Thằng Đức thì ở lại thành phố cắn răng kiếm sống qua ngày, còn Tuấn thì về quê vui vẻ sống cho tới khi hết dịch.

Ăn uống no say một hồi, Phương lại mang ra hũ rượu.

“Nào… Thử rượu mới xem có ngon hay không nào?”

Rượu được đóng kín trong chai thủy tinh, rượu bên trong màu vàng trong suốt như dịch mật ong. Tay Phương vừa mở nắp chai rượu rồi rót ra ly cho mỗi người một ly.

“Rượu ngon….” Tuấn không đợi được vội đưa lên mũi ngửi rồi hớp một ngụm.

Hương vị cay nồng của rượu nhanh chóng xộc thẳng lên mũi anh ta, nhưng chỉ một lát thì chỉ mùi hương thoang thoảng đọng lại trong cổ họng kèm theo đó một vị ngọt thanh mát nằm trên đầu lưỡi.

“Thơm quá…. Rượu gì mà ngon vậy mậy.” Thằng Đức không phải tay chuyên uống rượu nhưng vẫn phải khen ngon.

Quả thật từ trước tới giờ nó ít uống rượu thật, nhưng không phải là không uống bao giờ. Mùi rượu chẳng lẽ nó còn không biết, nhưng loại rượu này uống vào vô cùng sảng khoái. Cảm giác cay nồng của rượu nhanh chóng tan đi làm người thưởng thức như quên rằng mình đang uống rượu.

“Bí mật… haha…..” Phương cũng nếm thử một ngụm, chính bản thân nó cũng không biết đây là rượu gì.

Khi nãy nó mua từ hệ thống, sau khi thử thấy ngon liền mua vài chai về, tuy giá chỉ một điểm một chai nhưng hàng của hệ thống thì đúng là chất lượng thì không phải bàn cãi.

Nó mua vài bình rượu bỏ sẵn trên xe, nhưng cảm thấy rượu ở ngoài bán khá đại trà không có điểm gì đặc biệt nên nó mò vào hệ thống tìm mua thử.

Cả ba uống hết một chai rượu nhưng vẫn còn chưa thấy say, chỉ thấy anh Tuấn liên tục tấm tắc khen rượu ngon.

Là một người nghiện thưởng rượu nên Tuấn hầu như đã thử qua nhiều loại rượu. Nhưng quả thật thứ rượu này anh chưa được thưởng thức lần nào.

Cảm giác vừa uống không thấy say, đầu óc lại càng trở nên minh mẫn hơn đôi chút khiến Tuấn cảm thấy tam quan lệch lạc. Thứ này ai nói là rượu cơ chứ.

“Phương… Mày cho anh hỏi cái rượu này mua ở đâu vậy?” Tuấn không khỏi tò mò, nhịn không được liền hỏi.

“Rượu này của một người bạn gửi cho em. Cũng chẳng biết mua ở đâu…..” Phương tìm một lý do giải thích.

“Thật là uổng……” Tuấn khẽ trắc lưỡi, thứ rượu này anh vô cùng muốn sở hữu vài chai. Nhìn lại chai rượu trống không kia thì lại lấy làm tiếc vô cùng.

“Haha… Em còn vài chai kìa… thích thì em tặng anh ba chai.” Phương nhìn Tuấn sau đó cười lớn, biết rõ anh ta yêu thích thứ rượu này vô cùng liền lấy ra làm quà tặng.

“Nhưng mà……” Tuấn vẫn còn do dự, thứ rượu này mang ra tiếp đãi hai anh em Tuấn đã là rất quý báu rồi, lại còn có thể tặng được nữa.

“Anh lo gì… Thằng Phương đã tặng rồi thì cứ nhận đi. Thằng này giàu lắm, anh yên tâm.” Thằng Đức ngay lập tức xen vào, nó là người vô cùng thẳng thắng, biết rõ Phương tặng thì sẽ là tặng nên nó chẳng suy nghĩ gì nhiều.

“Đúng rồi… Hơn nữa lần trước anh bỏ mấy chai rượu để giúp em. Em còn chưa báu đáp nữa là.” Phương lại tiếp tục nói, sau đó nó đi ra xe xách vào mấy chai rượu đặt lên bàn.

“Vậy anh không từ chối. Cảm ơn em nhé.” Tuấn đôi mắt sáng rỡ nhìn bốn chai rượu trên bàn. Rõ là cho mình ba chai, vậy là còn có thể uống thêm một chai.

“Được… Lên thêm một chai uống nào.” Phương thoải mái khui tiếp thêm một chai, mùi hương thơm thoang thoảng của rượu bay khắp không gian.

Quán nhậu không lớn cũng không nhỏ, tuy không phải sang trọng nhất nhì thành phố. Nhưng mà quán đã tồn tại qua vô số năm nay, nên rất nhiều người đã quen thuộc lui tới chỗ này. Nhớ lần trước nó cũng dắt Ngọc Như tới quán này và xảy ra chuyện.

Chuyện cũ không đáng nhắc tới, nhưng vẫn có một chút kỷ niệm để nó nhớ tới. Lại nhìn về phía bên kia đường xem có đứa bé nào đi lang thang hay không.

Bây giờ nó không phải là một thằng nghèo nữa rồi, nếu có cơ hội giúp được đứa trẻ nào thì nó sẵn sàng vung tay giúp đỡ.

“Này ba cậu…. Rượu kia là rượu gì trong ngon thế?”

Cả ba đang ngồi nói chuyện với nhau, chợt một ông lão bước lại gần sau đó khẽ hỏi, gương mặt kia chỉ chăm chú nhìn vào chai rượu đặt trên bàn.

Phương đoán chừng lão chỉ tầm hàng bảy mươi, gương mặt tròn trịa đầy đặn. Đôi lông mày rậm rạp lại sắc sảo vô cùng, đôi mắt lấp lóe kia vẫn còn vô cùng tinh tường, chiếc mũi cao và to hơn người khác.

Trông thì có vẻ hơi khó tính nhưng nhìn lại cái miệng cong lên như có thể cười bất cứ lúc nào. Dáng người cao to vô lại đồ sộ vô cùng, trên người lại khoác bộ vets lịch lãm.

Nhìn cái dáng vẻ chăm chú vào chai rượu kia, Phương cười thầm một cái.

“Mời ông một ly vậy….” Phương nhấc chai lên rót vào ly của ông ta.

“Được được… cảm ơn cậu.” Ông lão mắt sáng rỡ, tay chẳng một chút ngại ngùng kéo ghế ngồi hẳn xuống bàn của ba người họ.

Ly rượu vừa rót, ông lão đưa lên mũi ngửi một cái, lỗ mũi dường như to thêm một chút, đôi mắt lim dim ngửi lấy hương thơm của rượu. Sau đó ông lại nhấp nhẹ một ngụm rồi nuốt xuống, hương vị kỳ lạ vô cùng.

Vừa hớp xong ly rượu, ông lão khóe miệng cong lên vô cùng sảng khoái. Như nếm được mỹ vị nhân gian, khóe môi ông không ngừng giật giật.

“Ngon….. quá ngon… này cậu trẻ… Ba chai rượu kia bán lại không?” vừa rời khỏi trạng thái thưởng thức, ông lão đôi mắt lại sáng như đèn pha nhìn về phía Tuấn làm anh ta chợt rùng mình.

Chợt nhận ra thái độ kia của mình hơi quá đáng, ông lão lại cười cười: “Haha… Rượu ngon quá…. Nếu bán được thì cậu bán cho ông đây đi, đảm bảo giá tốt.”

“Anh hai à…. Lớn như vậy rồi mà còn ăn hiếp con nít.” Bên bàn bên, một người tầm hơn sáu mươi lên tiếng gọi ông lão kia lại.

“Ăn hiếp cái gì… Mày không biết uống rượu thì khép cái miệng lại. Tao ngửi mùi rượu này từ nãy tới giờ đã thèm chảy cả nước miếng rồi mày biết không?” Ông bão lại quay người lớn tiếng. Dáng vẻ kia chẳng khác gì lưu mang là bao nhiêu.

“Ông thích uống rượu đến vậy sao?” Phương chống tay lên cằm, nhìn biểu hiện của ông lão liền thắc mắc.

“Thích… Thích chứ…. Rượu ngon mà ai chẳng thích.” Ông lão gật đầu lia lịa, đôi mắt nhìn về Phương sáng rực rỡ bởi ông biết rượu cho chính tay thanh niên này mang ra.

“Được… Vậy tặng ông một chai…” Phương hào sảng nói, sau đó lại bước ra phía xe xách vào hai chai, đưa ông lão một chai sau đó lại nói: “Nếu ông thích thì ngồi xuống làm thêm vài ly.”

“Haha… Tuổi trẻ quá là rộng rãi. Được… ta không khách khí nhé.” Ông lão dường như quên mình tuổi tác đã lớn, lại thoải mái ngồi xuống chung với một đám trai trẻ mà nói chuyện như bạn bè.