SINH VIÊN (Truyện dài, 18+, tình cảm, sáng tác) – update Chương 239

Chương 60: Gặp Lại (1)

“1…2…3…. Dô………….”

“Chúc mừng mày… Điểm cao nhất đám rồi đó.”

“Chúc mừng Phương nhé… Lần này không chừng lại được thủ khoa nữa đó.”

“Không ngờ Phương lại giỏi như thế. Chúc mừng nhé.”

Sau khi báo cáo thì cả nhóm đều biết được số điểm của mình, Phương đạt đến chín chấm sáu điểm, số điểm cao nhất trong đợt báo cáo lần này.

Theo đó người đứng phía sau Phương chỉ đạt được chín điểm, do người đó trả lời sai một câu của các giáo viên chấm điểm.

Thằng Đức chỉ đạt được tám chấm hai điểm, số điểm không cao nhưng so với mặt bằng chung thì tạm được. Còn Phúc thì nhỉn hơn thằng Đức một chút, đạt tám chấm sáu điểm.

Sau khi báo cáo thì chắc chắn mọi người chỉ còn một lần gặp mặt đó chính là ngày tốt nghiệp. Cho nên buổi tiệc hôm nay đi khá đông đủ, có cả giáo viên hướng dẫn làm luận văn cho cả đám.

“Chúc mừng các em và đặc biệt là Phương nhé.” Giáo viên hướng dẫn cũng rất vui vẻ, trong nhóm sinh viên này có một người đứng nhất là một điều vô cùng hãnh diện.

Cái sinh viên xếp thứ hai kia lại chính là sinh viên của người giáo viên đối nghịch với người hướng dẫn của Phương, nên thành tích của Phương làm người giáo viên này vô cùng hài lòng.

Sau khi công bố kết quả, mọi người vô cùng hãnh diện về kết quả của cả nhóm. Thằng Đức chơi bời nhất, thường xuyên lười biếng cũng đạt kết quả ngoài mong đợi. Điều đó làm mọi người vô cùng ngạc nhiên và hào hứng.

“Mày chia sẻ bí quyết làm sao để có thể đạt được kết quả như vậy đi Đức.” Thằng Phúc vỗ vai thằng Đức, chính nó cũng bất ngờ khi Đức không nằm trong nhóm bét của lần báo cáo này.

Mọi người sau khi nghe Phúc hỏi lại đổ dồn ánh mắt về phía Đức, bởi ai cũng biết rằng trước khi báo cáo thì giáo viên cũng phán rằng thằng Đức không quá nổi điểm tám. Nhưng kết quả rõ ràng tốt hơn làm mọi người vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

“Bọn bây muốn biết sao?” Thằng Đức vô cùng hãnh diện, nó đứng lên cầm ly bia nói lớn.

“Đúng vậy.” Mọi người lại đồng thanh trả lời.

“Đó chính là tìm cho mình một người có thể dựa vào.” Thằng Đức ánh mắt nhìn xa xăm, sau đó thốt lên.

Mọi người sau khi nghe câu nói kia thì mỗi người một suy nghĩ, không ai tin rằng năng lực của thằng này có thể cao đến như vậy.

“Ai mà lại có thể kéo mày lên cao như vậy.” Một sinh viên khác thắc mắc.

“Đó chình là…………. Phương đại ka……” Thằng Đức ra vẻ bí mật, lời nói kéo dài một hơi sau đó chỉ đích danh Phương.

“Ồ…… thì ra là vậy.”

“Đúng là dựa đúng cái cây cao.”

“Mày cũng biết lựa người ghê.”

Ai cũng biết Phương học giỏi, nhưng mà để kéo cái thằng Đức lên cũng không phải chuyện dễ dàng. Ngay lập tức ánh mắt tôn sùng đến nảy lửa của các cô gái hướng về Phương, còn thằng Đức nhận về ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người, đến cả Phúc cũng ra vẻ không có thiện cảm với nó.

“Ê ê….. mọi người sao vậy….. Ít nhiều gì tui cũng tự biết học bài nhé.” Thằng Đức vội đính chính.

Mấy ngày trước khi báo cáo, nó đã hỏi Phương vài vấn đề thắc mắc. Sau khi được Phương hướng dẫn trả lời cũng như học những điểm mấu chốt trong luận văn và kèm theo đó cũng do may mắn.

Các giáo viên chấm bài lại hỏi ngay vào những vấn đề mà Phương đã đề cập tới. Một phần cũng do thằng Đức chăm chỉ học bài, nếu không để tâm tới những điều Phương nói thì nó cũng không có được điểm như ngày hôm nay.

“Vậy cũng xem như Đức có cố gắng trong việc học tập rồi. Các bạn cũng chú ý, sau này làm việc cũng như thế. Hãy cố gắng giao thiệp với những người giỏi hơn mình và đặc biệt phải cần cù và chăm chỉ mới đạt được thành công.” Giáo viên hướng dẫn cũng đứng lên nói giúp thằng Đức, và lấy đó làm tấm gương để nhắc nhở các sinh viên của mình.

Trong tương lai ra môi trường xã hội làm việc rất khác với việc học trong trường, mọi chuyện cứ không phải một mình có thể làm được và việc học hỏi vô cùng quan trọng.

Bỏ cái tôi của mình xuống và học hỏi mọi người xung quanh đó mới là điều tốt để nâng cao trình độ và có được thành công như mong đợi.

“Cô nói đúng đó. Đức nó không học theo những gì Phương chỉ thì số điểm hôm nay cũng chẳng đạt được đâu.” Phúc lên tiếng nói giúp cho Đức, trong lời nói kia cũng đánh giá cao trình độ của Phương.

“Thôi đừng có nói nữa. Dô nè mọi người….. chúc mừng mọi người đã hoàn thành bài thi cuối cùng nhé.” Phương nghe mọi người liên tục bàn tán về mình cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ để đáp lại lời khen của mọi người nó đứng lên nâng ly mời một lượt.

“1….2….3….. Dô…….”

“Trăm phần trăm nghe…..”

“Dô……..”

“Ừ đúng rồi…. Mình không biết Phương có người yêu chưa ta?” Một bạn sinh viên nữ ánh mắt nóng bỏng nhìn về Phương.

“Đúng rồi đó…. Chuyện này đó giờ không nghe ai nhắc tới cả.”

“Mình có cơ hội không đây…..”

Bốn cô gái trong nhóm vô cùng quen thuộc với mọi người, lại thường hay chơi chung nên cũng hay trêu chọc nhau, lần này lại đề cập tới vấn đề kia.

Ai cũng biết Phương giỏi vô cùng, nhưng để có thể tìm được một vị trí trong đó thì rõ ràng bọn họ không có cơ hội, nhưng lại thích trêu chọc như thế.

“Tui nói cho các bạn nghe. Không ai có thể lọt vào mắt xanh của thằng Phương đâu… Mơ đi……..” Thằng Đức lắc đầu sau đó nói lớn.

“Vậy phải cho tụi tui biết Phương có bạn gái hay chưa chứ.” một cô gái chống tay lên bàn tỏ vẻ ủy khuất.

“Làm như thân dữ lắm. Người ta còn chưa nói đã nói trước rồi. Phương… mau nói đi… bạn có người yêu chưa.” Một cô gái khác liếc xéo thằng Đức, sau đó quay sang Phương với dáng vẻ mong chờ.

“Đó… Thấy chưa…. Người đang đi vào đó…. Bạn gái thằng Phương đó.” Thằng Đức có một tí men vô liền muốn bạo loạn, nhìn cô gái đang cầm bó hoa đi vào liền chỉ và nói.

“Oa…. Đẹp quá…. Đúng là mình không có cơ hội rồi.” cô gái vừa nãy nhìn theo cánh tay thằng Đức, nhanh chóng thất vọng.

“Đẹp thật…….”

“Vừa cao lại vừa trắng, gương mặt lại đẹp như thế. Làm sao mình có thể so sánh.”

Các cô gái ỉu xìu, vẻ mặt buồn tuổi nhìn cô gái đang cầm bó hoa đi vào.

Mấy thằng con trai cũng nhìn theo, dáng vẻ kia làm bọn họ muốn rớt con mắt ra ngoài.

“Bà mẹ mày…. Tào lao vừa vừa thôi.” Phương gõ lên đầu thằng Đức một cái, rõ ràng hôm nay nó đâu có hẹn với ai đâu, thằng này rõ ràng đang phá đây mà.

“Hắc hắc….. Đùa chút thôi mà…..” Thằng Đức cười lớn, sau đó thú nhận.

“Bạn hay lắm… trái tim mình sắp vỡ rồi đây này.”

“Vậy chứng tỏ mình có cơ hội đúng không?”

Các cô gái vừa rơi xuống vực sâu lại tìm được cái phao cứu sinh, lại tiếp tục bày ra dáng vẻ.

Giáo viên nhìn các sinh viên kia của mình cũng bật cười, vô cùng hoài niệm về thời sinh viên của mình.

Chuyện cô gái kia nhanh chóng bị những tiếng cười lấn át, mọi người lại tiếp tục nói chuyện rôm rả

Thằng Đức một lần nữa bị đặt lên bàn làm tiêu điểm cho mọi người xỉa xói. Nhưng nó thích điều đó, yêu cầu mọi người vui là được.

.

.

“Đúng anh ta rồi.” Cô gái bước nhanh vào, chiếc váy ngắn màu trắng làm nổi bật đôi chân dài miên man của nàng, trái tim nàng bỗng dưng đập mạnh khi gặp mặt anh chàng kia một lần nữa.

Thấy xung quanh các cô gái liên tục có chủ ý đến anh chàng, cô nàng nhanh chóng cảm thấy bất an, đôi chân thoăn thoắt bước nhanh tới đó.

.

.

“Xem ra đúng là của mày rồi đó Phương.” Thằng Đức nhận ra cô gái kia, quay sang nói nhỏ với Phương.

“Hả?” Phương bất ngờ quay sang nhìn cô gái kia, gương mặt có hơi quen thuộc, nó nhớ đã gặp ở đâu rồi thì phải.