Nắng Trong Mắt Ai

Ngày Linh đi cũng là ngày Thảo biết mình đã yêu. Một khi không tìm thấy thứ mình cần, mọi sự sắp đặt, mọi mảnh ghép đều không thể khớp. Và Thảo đã sống như hòn đá vọng phu thời hiện đại. Linh đi mà không hề liên lạc lại, không hề có một dòng tin nhắn hay cuộc gọi nào. Đôi khi tình yêu vẫn thế, cứ trốn mãi trốn hoài khiến con người ta cứ nhắm mắt nhắm mũi đi tìm mà không hề biết mình đang làm gì.
Ra trường Thảo tiếp tục công việc của một người hướng dẫn viên du lịch. Bằng công việc này, mình sẽ tìm ra được người đó. Nhưng trước khi tìm được người mình cần tìm thì Thảo cần trả nợ với bậc sinh thành. Và cô chấp nhận lấy chồng như thể đó là cách cuối cùng để hoàn thành nghĩa vụ của một người con ngoan. Cô không nghĩ và cũng không bao giờ muốn nghĩ đến đêm tân hôn, đến ngày phải về làm vợ với một người mình không yêu, là đối tác tình dục với một người mình không muốn… tất cả những điều đó, nếu nghĩ đến thì chỉ muốn bỏ đi thật xa.
***
– Anh à, mình chia tay đi! – giọng Thùy Chi vang lên, nhẹ nhưng sắc như dao.
– Sao? Sao cơ? Em nói lại đi, anh không hiểu???

– Sao mua nhiều hoa thế chị?
– Hôm nay là ngày rất đặc biệt, nhóc ạ!
– Có nhất thiết phải nhiều như này không ạ? – vừa nói Hùng vừa chỉ tay vào góc phòng, nơi Hùng vừa đặt nốt bó hoa cuối cùng lên.
– Chắc chắn rồi. Thôi em về học đi nhé!
– Lại bí mật với em á?
– Ờ, cái vụ này cần bí mật tới phút cuối cùng.
– Dạ, chị cẩn thận nhé, gai nhiều lắm đấy
– Ok em.

– Em à, em về nhà chưa?
– Dạ, em về rồi, giờ chuẩn bị đi tắm. Hôm nay thứ bảy nên họp hơi lâu.
– Rồi, em cứ tắm sạch sẽ đi, anh chuẩn bị đến đón em đây!
– Hôm nay ăn ở đâu vậy anh?
– Bí mật, rồi em sẽ biết
– Sao mà hồi hộp thế, chờ em nhé

– Nào, từ từ. Đến đoạn này em phải nhắm mắt rồi!
– Ơ, gì vậy?
– Bí mật! Không được nhòm trộm đâu đấy!
– Đi cẩn thận nào…
– Nhà cắm hoa à anh, sao mà em ngửi thấy hương hoa hồng nè!
– Nào nào, ừm, rồi, giờ em có thể mở mắt được rồi đấy!
Thùy Chi mở mắt ra, ập vào mắt cô là một rừng hoa. Các bông hoa được khéo léo treo chúc xuống từ trần nhà, được đính lên tường, được cắm khắp nhà. Các bức tường được đan dày bởi một màu hoa vàng, điểm xuyết là những bông hồng nhung rực rỡ. Thùy Chi ngỡ ngàng, rồi đứng ngần ngơ vì hạnh phúc. Khắp nơi, đâu đâu cũng là hoa. Từ tay cầm của cánh cửa đến thành ghế. Thậm chí, dọc theo các đường viền của cửa sổ, Linh còn tỉ mỉ xếp các cánh hoa hồng nhung thành một đường viền vô cùng bắt mắt.
Kia, trên bàn ăn, bó hoa được cắm khéo léo làm nền cho chai rượu, bên cạnh là hai cây nến mình hạc thơm. Thức ăn đã có sẵn.
Chợt Linh bước ra, quỳ một gối xuống và:
– Thùy Chi, em nhận lời làm vợ anh nhé!

– Anh đã yêu em ngay lần gặp đầu tiên. Cho đến sau này, khi đã trải qua bao khó khăn, chưa bao giờ
anh không nhớ em…

– Anh hứa sẽ yêu thương em và trân trọng em suốt đời anh
Giọt nước mắt hạnh phúc tràn khỏi mi, khẽ đưa tay ra cho Linh đeo nhẫn, Thùy Chi thấy mình như nàng công chúa bé nhỏ, thấy mình được nâng niu như những cánh hoa, thấy cuộc đời còn lại của cô sẽ thật vô nghĩa nếu không ở bên cạnh người đang ở ngay cạnh cô đây.
– Em cảm ơn anh.
Linh đứng dậy, hôn vào tay Thùy Chi rồi ôm cô vào lòng. Từ nay, nàng là của mình rồi.
***
Họ đã có với nhau gần 6 tháng bình yên. Thậm chí, họ còn chưa một lần xích mích.
– Sao em lại muốn chia tay?
– Em… Em không còn yêu anh nữa!
– Anh đã làm gì sai sao?
– Không! Không, anh không làm gì sai cả
– Anh không làm gì sai, vậy sao lại thế này? Sao bỗng dưng em lại thế? Em đã yêu ai khác rồi sao?
– Xin anh hiểu cho em, em không phải thế
– Không phải thế thì là sao? Em giải thích đi – Linh bắt đầu không giữ được bình tĩnh.
– Em nói rồi, lỗi là ở em. Em không còn yêu anh nữa.
– Em có chắc những lời mình nói không, Thùy Chi – Linh ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Thùy Chi.
– Dạ…
– Em nhìn vào mắt anh và nói đi, em có thật không còn yêu anh nữa không?
Im lặng.
– Cả hai chúng ta cần suy nghĩ. Em ăn cơm trước đi, anh ra ngoài đây
Linh lao người ra cửa. Chuyện điên rồ gì đang xẩy ra thế này. Hòa vào dòng người tấp nập, Linh không nhận ra mình đang khóc.
***
– Khoan đã anh!
– Chờ gì nữa em?
– Ừm, em sợ. Hay anh tắt đèn đi
– Thôi để anh bật đèn ngủ nhé.
Hoàng vừa với tay tắt đèn, vừa nhẹ nhàng kéo Thảo nằm xuống. Anh mong chờ giây phút này đã lâu. Tay anh bắt đầu gỡ khóa áo trên người Thảo.
– Đừng!
– Không sao đâu em, không đau đâu. Vợ của anh…
Thôi, đã đồng ý cưới thì cũng phải đồng ý chuyện này thôi. Trước sau gì chả thế. Nhanh cho nó xong chuyện. Mình có giữ thân thì người đó cũng không hề biết mình yêu họ.
Thảo nhắm mắt và tưởng tượng những mơn trớn trên người kia là của Linh. Chợt Hoàng nhấn mạnh, đau, đau buốt. Ôi, như lúc bác sĩ đang vá lại vết thương hở, mỗi nhịp của Hoàng là một vết kim khâu, đâm thẳng vào da thịt. Đau đớn. Thảo cứ chập chờn, nửa mơ nửa thực. Nước mắt nhòe mi.
Hoàng lao mình dồn dập rồi bắn tinh trùng tung toé vào bên trong Thảo. Máu trinh nữ hòa với tinh trùng, rải rác lên ga trải giường. Chồng cô hớn hở, hớn hở ra mặt khi nhìn thấy những giọt máu trinh nguyên của người vợ. Khẽ ôm xiết Thảo vào lòng, hôn nhẹ lên má rồi cảm ơn cô.
Thiên hạ vẫn thường mãn nhãn với những giọt máu trinh nữ đó. Nó thắm đỏ cả một tâm hồn và vẫn thường làm mờ đi bao định kiến. Nhưng thiên hạ chỉ nhìn thấy những giọt máu thật, những giọt máu tươi mà không hề biết rằng, người con gái có hai chữ trinh cần gìn giữ. Cái màng trinh mỏng mảnh kia, mất nó thì người con gái tỏ dấu hiệu thương tiếc bằng vài giọt máu, còn cái màng trinh tâm hồn kia, khi trao ai mà không được trọn vẹn thì rỉ máu mãi không thôi. Và – chẳng có gì có thể khiến nó vẹn nguyên như ban đầu được.
Quán quá đông người. Hôm nay có nhạc sống thì phải. Linh đi vào quán trong tình trạng vô thức.
– Bia! Bia đâu rồi? Đếch gì, gọi mãi mà chả thấy đâu cả thế?
Chưa ngồi ấm chỗ thì cái giọng hách dịch ở bàn sau vọng đến tai Linh. Thái độ gì vậy ta, sao tiền bạc lại rơi vào tay cái bọn vô văn hóa này nhỉ? Cuộc sống thật bức bối quá đi. Linh quay lại nhìn, một gã đàn ông, tóc nhuộm vàng hoe đang gào lên với tiếp viên. Bên cạnh gã là một cô gái trông khá ưa nhìn.
– Bọn mày làm cái khỉ gì mà giờ mới mang bia đến hả?
– Dạ xin lỗi, vì bia vừa hết nên phải xuống hầm mang lên, mong quý khách thông cảm ạ.
– Thông cảm cái đếch gì…
– Thôi anh, người ta đã xin lỗi rồi. Bia cũng mang đến đây rồi. Đừng bực mình nữa – giọng cô gái ngồi cùng nhã nhặn
Thế giới đảo điên thật. Mặc kệ thiên hạ. Linh cũng gọi bia. Sao tự dưng Thùy Chi lại đòi chia tay chứ? Thật là cái số độc cô, cứ có rồi lại mất là sao hả Linh?
– Rầm!
Đang suy nghĩ miên man, chợt cái đập tay xuống bàn của gã đàn ông thô kệch lúc nãy khiến Linh giật mình.
Tiếng cô phục vụ xin lỗi rối rít. Cô ta làm rơi ít nước xuống áo hắn ta thì phải. Nhìn mặt cô ta khá non, chắc là mới đến nhận việc. Chợt gã đàn ông giơ tay lên, Linh vội “bay” sang kịp thời đỡ lấy cái tay đang cố tát vào mắt cô phục vụ.
– Nếu là đàn ông thì tốt nhất đừng có giơ nắm đấm ra với phụ nữ! – Nói xong Linh cũng ngỡ ngàng. Hắn ta là đàn bà. Thảo nào cái giọng nghe nhừa nhựa.
– Maỳ là cái đếch gì mà dám bảo tao hả con đĩ?
Sôi tiết. May mà đám bảo vệ đi vào lôi cổ kẻ phá rối đi ra, không thì chắc chắn có ẩu đả. Nhìn cái mặt nhăn như khỉ của Linh là biết. Đang sẵn máu điên, tốt nhất là đừng có ai dại mà gây sự vào.
– Xin lỗi chị! – cô gái ngồi cùng bàn với gã đó quay qua nói với Linh.
– Cẩn thận với người yêu của cô đấy!
– Đó không phải là người tôi yêu. Cô gái nhìn Linh bằng đôi mắt khó hiểu và rành rọt từng tiếng.
– Tốt thôi!
Linh lại ngồi phịch xuống ghế. Tốt nhất là đừng dây dưa với mấy cái loại này, có ngày nó chém vỡ mặt. Ngồi chưa được yên thân đã thấy anh chàng tomboy khác lù lù xuất hiện. Hắn ta ngang nhiên ngồi xuống bàn Linh mà không buồn xin phép.
– Anh ngưỡng mộ em đấy! – gã này chải chuốt quá thể. Mùi nước hoa nồng nặc.
– Tôi không phải anh hùng.
– Nhưng cái đỡ tay của em khiến anh thấy nó anh hùng…
Linh nhếch môi:
– Chắc chắn là tôi hơn tuổi cậu
– Vậy sao – hắn giả vờ ngạc nhiên. Sao phụ nữ lại thích mình nhiều tuổi hơn nhỉ? Được thôi, chiều người đẹp. Tôi tên Thái. Còn chị?
– Tên gì? Linh trợn mắt…
– Ơ dạ em tên Thủy, nhưng thích được gọi là Thái hơn. – Cậu ta lúng túng. Chắc chưa thấy ai đi làm quen lại gặp người có điệu bộ bặm trợn như thế.
– Chị xinh quá – hắn bồi thêm
Linh lại nhếch môi:
– Nói cho cậu biết. Tôi cũng như cậu thôi, thích đàn bà.
– Ô, – giờ thì hắn ngạc nhiên thật. Ánh mắt không dấu vẻ thất vọng. – Vậy qua kia ngồi với bàn em, có mấy em xinh lắm!
– Tôi không rảnh
Một cô gái uốn éo đi ngang. Cậu chàng nháy mắt, chưa đầy 1 giây sau đã thấy cô ta ngồi trong lòng Thái. Không thèm để ý đến thái độ của Linh, hai người đó mặc nhiên hôn hít và sờ soạng ướt át vô cùng. Chối điên. Linh đứng dậy tính tiền rồi quay lưng ra cửa.
– Khoan đã!
– Gì?
– Cho em số điện thoại của chị?
– Để làm gì?
– Trời đất! Thế thôi, chị cầm danh thiếp của em, lúc nào rảnh gọi em mình đi nhậu tí! – vừa nói Thái vừa nhét tấm danh thiếp vào túi áo ngoài của Linh.
Trời mưa. Cô gái lúc nãy vẫn đang đứng ngoài sảnh. Mặc kệ cô ta. Linh vừa bước ra đến nơi thì thấy cô gái chạy theo:
– Chị cho em đi về cùng với!
– Không.
– Vậy cho em đi nhờ xe một đoạn thôi!
– Không. Cô nghe đây, tôi không muốn gặp rắc rối.
Linh đi lấy xe, bỏ mặc cô gái đứng trơ trọi ở đó. Mèn ơi, trên đời con chưa thấy ai lại có cái thái độ khó chịu đến vậy. Thật điên quá đi mất. Được rồi, đã thế đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Linh lái xe lao vút đi. Trời mưa tầm tã. Thời tiết trong này kì cục ghê, Sài Gòn cứ mưa đột nhiên, chẳng buồn báo trước một tiếng. Con gái Sài Gòn có khi cũng thế. Đang yên đang lành, tự dưng đùng một cái: chia tay.
Trong gương chiếu hậu, Linh thấy cô gái lúc nãy vẫn lầm lũi đi bộ trong mưa, cô ta mặc váy nên nước mưa khiến mảnh vải cứ dính bệt vào mấy đường cong cơ thể. Mặc kệ đám xe ôm chèo kéo, cô ta vẫn dửng dưng đi như không. Đèn xi-nhan xin dừng bật lên.
– Cô lên xe đi!
– Không.
– Tùy cô thôi
– Em… em không biết đi đâu cả. Em không có chìa khóa nhà – Linh đang định đóng cửa xe.
– Thì cứ lên xe đi, tính sau!
Cô ta ướt như chuột. Linh cởi áo vest ngoài rồi khoác lên cho cô ta.
– Cô tên gì?
– Em tên An, Hà An.
– Bây giờ cô muốn đi đâu?
– Em không biết.
Linh lái xe đi lòng vòng. Chính cô cũng chưa biết tối nay nên ngủ ở đâu. Thấy mấy biển khách sạn nhấp nháy đèn trong mưa Linh cho xe tấp vào.
Linh dẫn An vào đăng kí phòng nghỉ.
– Cho tôi hai phòng
– Dạ xin lỗi chị, hiện tại khách sạn đang hết phòng đơn, chỉ còn mỗi phòng đôi thôi chị ạ.
– Ừm, thế cùng được.
Quay sang người đồng hành, Linh bảo cô ta lên phòng trước.
– Em chờ chị rồi cùng lên luôn.
– Thôi, cô cứ lên trước đi. Tôi còn mua thêm ít nước nữa.
Chờ cho An khuất trong thang máy, Linh quay sang bảo tiếp tân:
– Tôi muốn đặt suất ăn mang tận phòng. Một cho bây giờ và một vào sáng mai.
– Dạ được ạ
– Ừm, cô em tôi bị dính nước mưa. Phiền cô mang cho cô ấy một bộ đồ ngủ và giúp cô ấy sấy quần áo nhé.
– Dạ vâng.
– Tính tiền vào số tài khoản này.
Làm xong mấy thủ tục, Linh quay ra xe.